Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 4 - Chương 31: Bạo tuyết lâm (thượng)
Quân Sola
13/05/2022
Lạc Thần nâng cổ tay của Sư Thanh Y lên, nhìn xem ngón tay nàng có bị mảnh vỡ bình hoa làm bị thương hay không.
Dán đến quá gần, vài sợi tóc dài mềm mại rơi trên tay Sư Thanh Y, hơn nữa còn có cổ hương khí nữ nhân ăn mòn xương cốt, trong lòng Sư Thanh Y đau khổ áp chế sự hung bạo cùng nóng nảy gần như không thể khắc chế được.
"Chị xem.... Không có việc gì." Sư Thanh Y lật lòng bàn tay lại, ý bảo bản thân không bị thương, sau đó lập tức rút tay lại.
Quay đầu đi, nàng cúi đầu không dám nhìn Lạc Thần.
Trong nháy mắt kia, nàng rất sợ bản thân sẽ bóp nát Lạc Thần.
Tựa như cái bình sứ kia, khiến nàng nát vụn.
Đôi mắt Lạc Thần thâm thúy, gắt gao quan sát nàng trong chốc lát, dừng một chút mới nói: "Không sao là tốt rồi. Có phải em mệt mỏi không? Hôm nay nhìn em luôn có chút giống như mất hồn."
Sư Thanh Y vừa lúc thuận theo ý nàng, nhẹ giọng nói: "Có thể là quá mệt mỏi thôi. Bởi vì chuyện Khương Cừu, tối qua đến sáng cũng không ngủ. Xin lỗi, làm mọi người mất hứng."
Vũ Lâm Hanh vội vã nói: "Mất hứng cái gì? Sắc mặt trắng đến như vậy, lập tức trở lại ngủ, mảnh vụn ở đây để bọn tớ thu dọn là được rồi."
"Chị cùng em trở về phòng nghỉ ngơi." Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, lại hướng Trường Sinh nói: "Trường Sinh, ngươi ở chỗ này xử lý một chút."
Trường Sinh gật đầu, mặt lộ vẻ lo lắng nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đi đến phòng ngủ.
Dọc đường đều là dày vò, chờ lúc trở về phòng, Sư Thanh Y cảm giác mỗi một khớp xương trong thân thể đều đau đớn giống như bị lửa thiêu đốt, nàng tận lực không để loại không khỏe này biểu lộ ra, nhìn thấy cái bàn phía trước nàng liền tiến đến chậm rãi ngồi xuống.
Lạc Thần thay nàng rót chén trà nhỏ: "Đã nguội rồi, tạm thời uống một chút, chị đi đun chút nước nóng."
Sư Thanh Y nhận lấy chung trà nhấp một ngụm, vẻ mặt ảo não cùng đáng tiếc nói: "Vừa rồi bị em lỡ tay đánh vỡ là bình sứ men xanh thời kì Ngụy Tấn, là..... Là văn vật dị thường quý giá, đều do em."
Thân là lão bản tiệm đồ cổ, lại là chuyên ngành khảo cổ hơn nữa có sở thích sưu tầm, từ trước đến nay nàng đối với đồ cổ có một loại tình cảm đặc biệt, đặc biệt quý trọng.
Lạc Thần nói: "Đối với chị mà nói, nó không phải là văn vật gì. Chiến quốc cũng tốt, Ngụy Tấn cũng được, chỉ là một vật trang trí mà thôi."
Nàng mỉm cười: "Tám cái mười cái, tùy em đánh vỡ."
".... Nói bậy." Sư Thanh Y buông tách trà.
"Được rồi, cởi quần áo lên giường nằm đi." Lạc Thần đứng lên chỉnh lý giường chiếu: "Trường Sinh thường xuyên giặt giũ phơi nắng, gian phòng cũng đúng hạn quét dọn, rất sạch sẽ."
Gối đầu, chăn cùng drap giường đều là sợi đay mềm mại nhạt màu đơn giản, bên trong cũng là loại bông bình thường nhất, nên có cảm giác thiên nhiên ấm áp cùng tinh thuần.
Trường Sinh trồng các loại cây trong đó có lúa nước, đay, cây bông, cùng ngoại giới cách ly dĩ nhiên phải qua cuộc sống trồng dệt thời cổ, những thứ này đều là nàng dùng công cụ thủ công làm ra.
"Trường Sinh thực sự rất xuất sắc." Sư Thanh Y cúi đầu cởi khăn choàng của mình ra, sau đó cởi áo khoác: "Vài năm nay khổ cực nàng rồi."
"Sống một mình, tất nhiên là phải tự lực làm mọi việc." Sau khi Lạc Thần điều chỉnh lại lò than đã sớm cháy tốt trong phòng, lại kéo hạ cửa sổ, chỉ để lại một khe hở vừa đủ thông khí.
Sư Thanh Y cởi áo khoác tiến vào trong chăn, tựa đầu ngồi ở đầu giường, Lạc Thần dịch chăn đến cổ nàng, sau đó xem nàng như bánh chưng mà gói lại: "Lạnh không?"
"Không sao cả, ngủ một chút sẽ ấm thôi." Sư Thanh Y lộ ra cái đầu, trên gương mặt tái nhợt phiếm hồng, giống như phát sốt.
Lạc Thần đưa tay sủng nịch xoa nhẹ tóc của nàng: "Được rồi, chị ở đây cùng em."
Trong lòng Sư Thanh Y chấn động, đột nhiên rất sợ hành động tiếp xúc thân mật của nàng, nàng sợ Lạc Thần càng đến gần bản thân sẽ càng nguy hiểm.
"Nơi này là phòng ngủ trước đây của chị, đúng không?" Vì vậy Sư Thanh Y chuyển hướng đề tài.
"Ân."
Trong phòng tất cả đều tản ra cảm giác phá lệ quen thuộc, bố cục tao nhã tinh xảo, rất nhiều tiểu tiết đều biểu hiện đây là một phòng ngủ hai người thời cổ đại.
Trong phòng đốt huân hương, khói mỏng lượn lờ.
"Loại cảm giác này rất kỳ diệu." Sư Thanh Y ức chế cổ không khỏe bốc lên, cười nói: "Em rõ ràng là người thế kỷ hai mươi mốt, hiện tại lại đang sinh hoạt trong nhà cửa thời cổ đại, giống như đang nằm mơ. Thậm chí em còn cảm thấy ở đây nhìn rất quen mắt."
"Quen sao?" Lạc Thần sóng mắt lưu chuyển, trong thanh âm đè nén một tia vui vẻ mơ hồ.
"Phải. Có lẽ là em đã từng mơ đến?" Sư Thanh Y mỉm cười: "Càng lúc càng có cảm giác ở trong mộng rồi."
"Không phải mộng." Lạc Thần nhẹ giọng nói.
Sư Thanh Y kinh ngạc nhìn nàng.
Lạc Thần tóc dài lưu chuyển, khuôn mặt ôn nhu, thoạt nhìn quả thật là đẹp đến giống như một giấc mộng. Nhất là lúc Sư Thanh Y đè nén thống khổ lẳng lặng đánh giá nàng, cảm giác hư huyễn không nắm bắt được cũng càng thêm sâu sắc, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ không còn nữa.
Hơn nữa rất có khả năng...... Sẽ do bản thân tự tay hủy diệt.
Giống như đánh nát một bình sứ men xanh.
Như xoa nhẹ một cánh hoa trắng.
Sư Thanh Y sợ đến cả người run lên, vài giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Lạc Thần nhìn nàng một lúc, đưa tay sờ vào gáy của nàng, Sư Thanh Y vô thức lui lại, Lạc Thần thu tay về: "Chị đi đun nước nóng."
Lạc Thần rời đi một lúc, sau đó bưng chậu rửa mặt tiến vào, khăn mặt các loại đều lấy từ trong ba lô của Sư Thanh Y.
Lạc Thần vắt khô khăn ấm, cẩn thận lau qua một lần thân thể của Sư Thanh Y. Lúc lau, đầu ngón tay của nàng theo khăn mặt mềm mại cùng ấm áp lướt qua da thịt của Sư Thanh Y, Sư Thanh Y nóng lạnh giao thoa, thiếu chút nữa chống đỡ không được.
"Dễ chịu hơn không?" Lau qua thân thể, Lạc Thần hỏi.
Sư Thanh Y nằm xuống, ở trong chăn gật đầu, Lạc Thần ngồi bên cạnh nàng cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Chị muốn một mực ở cạnh em sao?" Sư Thanh Y nhỏ giọng nói.
"Dĩ nhiên."
Sư Thanh Y trầm mặc.
Làm sao bây giờ, hiện tại không thể để nàng đến gần mình.
Ánh mắt Lạc Thần cực đạm liếc nhìn nàng: "Em ghét bỏ chị chướng mắt? Vậy em liền xem chị như một khúc gỗ đi."
Sư Thanh Y: "......."
Dừng một chút, nàng nói: "Chị sẽ không ngủ được."
"Dù sao thì khúc gỗ cũng không nói chuyện, không làm ồn được em." Lạc Thần nghiêng đi khuôn mặt, ngậm miệng.
Sư Thanh Y cảm giác được trong giọng nói của nàng có mơ hồ tức giận, nàng kéo chăn lên, chỉ lộ ra đôi mắt, giọng nói ảm đạm: "Chị ở chỗ này, em nhất định nhịn không được mà nhìn chị."
Lạc Thần không nói lời nào.
"Em nhịn không được nhìn chị, nhất định sẽ..... Nhịn không được muốn chị." Lỗ tai Sư Thanh Y giấu ở trong chăn, đại khái là đỏ rực rồi.
Lạc Thần xoay mặt lại nhìn nàng.
"Em vừa nghĩ đến chị, em nhất định ngủ không được." Đôi mắt Sư Thanh Y chớp chớp: "Em đây thế nào nghỉ ngơi?"
Lạc Thần đưa tay đến, kéo chăn của nàng xuống, vuốt ve khóe môi da thịt non mịn của nàng.
Nhẹ nhàng nhéo lên má Sư Thanh Y, nói: "Lời ngon tiếng ngọt, theo ai học?"
"Tiên sinh." Sư Thanh Y mặt băng bó: "Học trò bất tài, chỉ học được lông da."
"Tốt lắm." Lạc Thần lúc này mới thoả mãn nở nụ cười, hôn xuống gương mặt của nàng: "Nhĩ hảo nghỉ ngơi, cơm tối chị sẽ mang đến."
Thay Sư Thanh Y dịch góc chăn, Lạc Thần bưng chậu nước chuẩn bị rời đi.
Sư Thanh Y nhìn bóng lưng cao gầy đoan trang diễm lệ của nàng!, thì thầm gọi: "Lạc Thần."
"Hử?" Lạc Thần quay đầu, tóc dài buông xuống, ánh mắt ôn nhu.
"Không có gì.... Em chỉ muốn hỏi, có phải bên ngoài tuyết rơi hay không?"
"Tối nay sợ rằng có bạo tuyết." Lạc Thần nói: "Không sao. Ngủ đi."
Sư Thanh Y ngủ thẳng đến sáu giờ chiều.
Màn trời đã đen kịt, ở đây không có điện, rất sớm đã thắp đèn, hành lang treo đèn lồng đỏ bị gió đông lạnh thấu xương thổi động, giống như hồng ảnh phiêu đãng.
Cơm tối là Thiên Thiên làm, Lạc Thần đưa cơm tối đến phòng ngủ, Sư Thanh Y thức dây súc miệng, ngồi xuống cạnh bàn ăn cơm xong, sau đó Lạc Thần thu dọn chén đĩa ra ngoài.
Chờ Lạc Thần trở lại, chỉ thấy Sư Thanh Y cùng Trường Sinh đang ngồi cạnh bàn kế bên là noãn lô*, chiếu lên thân ảnh của hai người.
Trên bàn bày rất nhiều thứ Sư Thanh Y lấy ra từ trong ba lô của nàng, hoặc là thực phẩm, hoặc là công cụ các loại đồ vật hiện đại.
"A Cẩn, vậy vật này lại gọi là gì?" Trường Sinh cầm điện thoại di động của Sư Thanh Y, trong đôi mắt sương mù xinh đẹp tràn đầy hiếu kỳ.
"Này a." Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần tiến vào, cố tình cười nói: "Đây gọi là "Hộp nhỏ mà trắng"."
Lúc trước Lạc Thần không biết điện thoại của nàng, thấy nàng cùng Duẫn Thanh gọi điện thoại, chính là gọi điện thoại di động như vậy.
Lạc Thần mặt không chút thay đổi ngồi xuống.
Sư Thanh Y cười nói: "Bất quá đó chỉ là một tên gọi của nó, tên khoa học là điện thoại di động, viết như thế này, nhìn cho kỹ."
Vừa nói vừa viết chữ trên giấy, phồn thể cùng giản thể các loại đều viết một lần.
Trường Sinh hướng Lạc Thần mỉm cười, không nghĩ qua là vừa ấn một cái màn hình đen kịt lập tức sáng lên.
Trường Sinh trợn to mắt, Sư Thanh Y cầm lấy mở khóa, dung lượng pin vẫn còn một nửa, mặt khác đã đến đây đương nhiên là không có tín hiệu.
"Cứ như vậy...... chạm qua chạm lại sao?" Trường Sinh nhìn Sư Thanh Y chạm lướt trên màn hình điện thoại.
"Đúng vậy, chạm vào một tiêu điểm là được rồi."
Trường Sinh dựa theo chỉ dẫn thao tác của Sư Thanh Y, Lạc Thần ở bên cạnh yên lặng nhìn, Trường Sinh mở chức năng camera, nhìn thấy xuyên qua mặt bên này có thể chiếu ra một phần sự vật trên bàn, nhất thời rất khó hiểu: "Là thủy tinh?"
Cổ nhân xem thủy tinh là thứ có thể xuyên thấu vạn vật.
"Là camera." Sư Thanh Y nói: "Lạc Thần, đến đây, chị đến gần Trường Sinh một chút."
Lạc Thần không nhúc nhích, Trường Sinh lập tức đưa tay kéo Lạc Thần đến gần, hai người kề sát nhau.
"Tốt, được rồi, nhìn vào đây." Sư Thanh Y lắc lắc điện thoại di động: "Cười."
Trường Sinh nghe lời khẽ cười lên.
Lạc Thần vẫn mặt không biểu tình.
"Lạc Thần, cười một cái." Sư Thanh Y nói: "Ngoan."
Lạc Thần: "....."
"Xin chị đó." Sư Thanh Y nhìn nàng không chuyển mắt.
Lạc Thần thả lỏng khuôn mặt, kéo khóe môi mỉm cười, giống như tuyết chảy đầu đông.
Sư Thanh Y chạm nút chụp ảnh, chụp xong liền đưa Trường Sinh xem.
Trường Sinh kinh ngạc nói: "Ta cùng A Lạc đều đi vào trong này."
Lạc Thần: "......"
Ngực Sư Thanh Y đột nhiên lại khó chịu, cả người nàng rét run, miễn cưỡng chống lấy mép bàn, cầm điện thoại di động cười nói: "Không sai, tôi đem chị cùng Lạc Thần đều giam vào điện thoại di động, trốn không thoát nữa?"
Lạc Thần cười lắc đầu.
Trường Sinh tin là thật: "Ta cũng muốn A Cẩn vào trong cùng bọn ta. Chúng ta là người một nhà."
Sư Thanh Y ngẩn ra.
Trường Sinh nhẹ giọng nói: "Ta xem ngươi như người nhà, không thể được sao?"
".... Dĩ nhiên có thể." Trong lòng Sư Thanh Y mềm nhũn, nàng đi qua bên kia ngồi vào giữa Lạc Thần cùng Trường Sinh, hơi cúi người: "Em cũng có thể giam cùng một chỗ với các người."
Màn hình điện thoại chụp ra ba khuôn mặt nữ nhân cực kỳ mỹ lệ, mỗi người một đặc sắc, Sư Thanh Y ngồi bên cạnh Lạc Thần cùng Trường Sinh, đưa điện thoại di động ra xa, tìm đúng góc độ để chụp.
"Ba người các cô đang làm gì?" Phía sau Vũ Lâm Hanh xích một tiếng bật cười: "Cư nhiên ở đây chơi tự sướng?"
Sư Thanh Y lập tức ngừng tay, lúng túng nói: "Cái gì tự sướng? Cái này gọi là kỷ niệm. Trường Sinh ở đây, nàng không có điện thoại di động."
Dán đến quá gần, vài sợi tóc dài mềm mại rơi trên tay Sư Thanh Y, hơn nữa còn có cổ hương khí nữ nhân ăn mòn xương cốt, trong lòng Sư Thanh Y đau khổ áp chế sự hung bạo cùng nóng nảy gần như không thể khắc chế được.
"Chị xem.... Không có việc gì." Sư Thanh Y lật lòng bàn tay lại, ý bảo bản thân không bị thương, sau đó lập tức rút tay lại.
Quay đầu đi, nàng cúi đầu không dám nhìn Lạc Thần.
Trong nháy mắt kia, nàng rất sợ bản thân sẽ bóp nát Lạc Thần.
Tựa như cái bình sứ kia, khiến nàng nát vụn.
Đôi mắt Lạc Thần thâm thúy, gắt gao quan sát nàng trong chốc lát, dừng một chút mới nói: "Không sao là tốt rồi. Có phải em mệt mỏi không? Hôm nay nhìn em luôn có chút giống như mất hồn."
Sư Thanh Y vừa lúc thuận theo ý nàng, nhẹ giọng nói: "Có thể là quá mệt mỏi thôi. Bởi vì chuyện Khương Cừu, tối qua đến sáng cũng không ngủ. Xin lỗi, làm mọi người mất hứng."
Vũ Lâm Hanh vội vã nói: "Mất hứng cái gì? Sắc mặt trắng đến như vậy, lập tức trở lại ngủ, mảnh vụn ở đây để bọn tớ thu dọn là được rồi."
"Chị cùng em trở về phòng nghỉ ngơi." Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, lại hướng Trường Sinh nói: "Trường Sinh, ngươi ở chỗ này xử lý một chút."
Trường Sinh gật đầu, mặt lộ vẻ lo lắng nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đi đến phòng ngủ.
Dọc đường đều là dày vò, chờ lúc trở về phòng, Sư Thanh Y cảm giác mỗi một khớp xương trong thân thể đều đau đớn giống như bị lửa thiêu đốt, nàng tận lực không để loại không khỏe này biểu lộ ra, nhìn thấy cái bàn phía trước nàng liền tiến đến chậm rãi ngồi xuống.
Lạc Thần thay nàng rót chén trà nhỏ: "Đã nguội rồi, tạm thời uống một chút, chị đi đun chút nước nóng."
Sư Thanh Y nhận lấy chung trà nhấp một ngụm, vẻ mặt ảo não cùng đáng tiếc nói: "Vừa rồi bị em lỡ tay đánh vỡ là bình sứ men xanh thời kì Ngụy Tấn, là..... Là văn vật dị thường quý giá, đều do em."
Thân là lão bản tiệm đồ cổ, lại là chuyên ngành khảo cổ hơn nữa có sở thích sưu tầm, từ trước đến nay nàng đối với đồ cổ có một loại tình cảm đặc biệt, đặc biệt quý trọng.
Lạc Thần nói: "Đối với chị mà nói, nó không phải là văn vật gì. Chiến quốc cũng tốt, Ngụy Tấn cũng được, chỉ là một vật trang trí mà thôi."
Nàng mỉm cười: "Tám cái mười cái, tùy em đánh vỡ."
".... Nói bậy." Sư Thanh Y buông tách trà.
"Được rồi, cởi quần áo lên giường nằm đi." Lạc Thần đứng lên chỉnh lý giường chiếu: "Trường Sinh thường xuyên giặt giũ phơi nắng, gian phòng cũng đúng hạn quét dọn, rất sạch sẽ."
Gối đầu, chăn cùng drap giường đều là sợi đay mềm mại nhạt màu đơn giản, bên trong cũng là loại bông bình thường nhất, nên có cảm giác thiên nhiên ấm áp cùng tinh thuần.
Trường Sinh trồng các loại cây trong đó có lúa nước, đay, cây bông, cùng ngoại giới cách ly dĩ nhiên phải qua cuộc sống trồng dệt thời cổ, những thứ này đều là nàng dùng công cụ thủ công làm ra.
"Trường Sinh thực sự rất xuất sắc." Sư Thanh Y cúi đầu cởi khăn choàng của mình ra, sau đó cởi áo khoác: "Vài năm nay khổ cực nàng rồi."
"Sống một mình, tất nhiên là phải tự lực làm mọi việc." Sau khi Lạc Thần điều chỉnh lại lò than đã sớm cháy tốt trong phòng, lại kéo hạ cửa sổ, chỉ để lại một khe hở vừa đủ thông khí.
Sư Thanh Y cởi áo khoác tiến vào trong chăn, tựa đầu ngồi ở đầu giường, Lạc Thần dịch chăn đến cổ nàng, sau đó xem nàng như bánh chưng mà gói lại: "Lạnh không?"
"Không sao cả, ngủ một chút sẽ ấm thôi." Sư Thanh Y lộ ra cái đầu, trên gương mặt tái nhợt phiếm hồng, giống như phát sốt.
Lạc Thần đưa tay sủng nịch xoa nhẹ tóc của nàng: "Được rồi, chị ở đây cùng em."
Trong lòng Sư Thanh Y chấn động, đột nhiên rất sợ hành động tiếp xúc thân mật của nàng, nàng sợ Lạc Thần càng đến gần bản thân sẽ càng nguy hiểm.
"Nơi này là phòng ngủ trước đây của chị, đúng không?" Vì vậy Sư Thanh Y chuyển hướng đề tài.
"Ân."
Trong phòng tất cả đều tản ra cảm giác phá lệ quen thuộc, bố cục tao nhã tinh xảo, rất nhiều tiểu tiết đều biểu hiện đây là một phòng ngủ hai người thời cổ đại.
Trong phòng đốt huân hương, khói mỏng lượn lờ.
"Loại cảm giác này rất kỳ diệu." Sư Thanh Y ức chế cổ không khỏe bốc lên, cười nói: "Em rõ ràng là người thế kỷ hai mươi mốt, hiện tại lại đang sinh hoạt trong nhà cửa thời cổ đại, giống như đang nằm mơ. Thậm chí em còn cảm thấy ở đây nhìn rất quen mắt."
"Quen sao?" Lạc Thần sóng mắt lưu chuyển, trong thanh âm đè nén một tia vui vẻ mơ hồ.
"Phải. Có lẽ là em đã từng mơ đến?" Sư Thanh Y mỉm cười: "Càng lúc càng có cảm giác ở trong mộng rồi."
"Không phải mộng." Lạc Thần nhẹ giọng nói.
Sư Thanh Y kinh ngạc nhìn nàng.
Lạc Thần tóc dài lưu chuyển, khuôn mặt ôn nhu, thoạt nhìn quả thật là đẹp đến giống như một giấc mộng. Nhất là lúc Sư Thanh Y đè nén thống khổ lẳng lặng đánh giá nàng, cảm giác hư huyễn không nắm bắt được cũng càng thêm sâu sắc, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ không còn nữa.
Hơn nữa rất có khả năng...... Sẽ do bản thân tự tay hủy diệt.
Giống như đánh nát một bình sứ men xanh.
Như xoa nhẹ một cánh hoa trắng.
Sư Thanh Y sợ đến cả người run lên, vài giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Lạc Thần nhìn nàng một lúc, đưa tay sờ vào gáy của nàng, Sư Thanh Y vô thức lui lại, Lạc Thần thu tay về: "Chị đi đun nước nóng."
Lạc Thần rời đi một lúc, sau đó bưng chậu rửa mặt tiến vào, khăn mặt các loại đều lấy từ trong ba lô của Sư Thanh Y.
Lạc Thần vắt khô khăn ấm, cẩn thận lau qua một lần thân thể của Sư Thanh Y. Lúc lau, đầu ngón tay của nàng theo khăn mặt mềm mại cùng ấm áp lướt qua da thịt của Sư Thanh Y, Sư Thanh Y nóng lạnh giao thoa, thiếu chút nữa chống đỡ không được.
"Dễ chịu hơn không?" Lau qua thân thể, Lạc Thần hỏi.
Sư Thanh Y nằm xuống, ở trong chăn gật đầu, Lạc Thần ngồi bên cạnh nàng cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Chị muốn một mực ở cạnh em sao?" Sư Thanh Y nhỏ giọng nói.
"Dĩ nhiên."
Sư Thanh Y trầm mặc.
Làm sao bây giờ, hiện tại không thể để nàng đến gần mình.
Ánh mắt Lạc Thần cực đạm liếc nhìn nàng: "Em ghét bỏ chị chướng mắt? Vậy em liền xem chị như một khúc gỗ đi."
Sư Thanh Y: "......."
Dừng một chút, nàng nói: "Chị sẽ không ngủ được."
"Dù sao thì khúc gỗ cũng không nói chuyện, không làm ồn được em." Lạc Thần nghiêng đi khuôn mặt, ngậm miệng.
Sư Thanh Y cảm giác được trong giọng nói của nàng có mơ hồ tức giận, nàng kéo chăn lên, chỉ lộ ra đôi mắt, giọng nói ảm đạm: "Chị ở chỗ này, em nhất định nhịn không được mà nhìn chị."
Lạc Thần không nói lời nào.
"Em nhịn không được nhìn chị, nhất định sẽ..... Nhịn không được muốn chị." Lỗ tai Sư Thanh Y giấu ở trong chăn, đại khái là đỏ rực rồi.
Lạc Thần xoay mặt lại nhìn nàng.
"Em vừa nghĩ đến chị, em nhất định ngủ không được." Đôi mắt Sư Thanh Y chớp chớp: "Em đây thế nào nghỉ ngơi?"
Lạc Thần đưa tay đến, kéo chăn của nàng xuống, vuốt ve khóe môi da thịt non mịn của nàng.
Nhẹ nhàng nhéo lên má Sư Thanh Y, nói: "Lời ngon tiếng ngọt, theo ai học?"
"Tiên sinh." Sư Thanh Y mặt băng bó: "Học trò bất tài, chỉ học được lông da."
"Tốt lắm." Lạc Thần lúc này mới thoả mãn nở nụ cười, hôn xuống gương mặt của nàng: "Nhĩ hảo nghỉ ngơi, cơm tối chị sẽ mang đến."
Thay Sư Thanh Y dịch góc chăn, Lạc Thần bưng chậu nước chuẩn bị rời đi.
Sư Thanh Y nhìn bóng lưng cao gầy đoan trang diễm lệ của nàng!, thì thầm gọi: "Lạc Thần."
"Hử?" Lạc Thần quay đầu, tóc dài buông xuống, ánh mắt ôn nhu.
"Không có gì.... Em chỉ muốn hỏi, có phải bên ngoài tuyết rơi hay không?"
"Tối nay sợ rằng có bạo tuyết." Lạc Thần nói: "Không sao. Ngủ đi."
Sư Thanh Y ngủ thẳng đến sáu giờ chiều.
Màn trời đã đen kịt, ở đây không có điện, rất sớm đã thắp đèn, hành lang treo đèn lồng đỏ bị gió đông lạnh thấu xương thổi động, giống như hồng ảnh phiêu đãng.
Cơm tối là Thiên Thiên làm, Lạc Thần đưa cơm tối đến phòng ngủ, Sư Thanh Y thức dây súc miệng, ngồi xuống cạnh bàn ăn cơm xong, sau đó Lạc Thần thu dọn chén đĩa ra ngoài.
Chờ Lạc Thần trở lại, chỉ thấy Sư Thanh Y cùng Trường Sinh đang ngồi cạnh bàn kế bên là noãn lô*, chiếu lên thân ảnh của hai người.
Trên bàn bày rất nhiều thứ Sư Thanh Y lấy ra từ trong ba lô của nàng, hoặc là thực phẩm, hoặc là công cụ các loại đồ vật hiện đại.
"A Cẩn, vậy vật này lại gọi là gì?" Trường Sinh cầm điện thoại di động của Sư Thanh Y, trong đôi mắt sương mù xinh đẹp tràn đầy hiếu kỳ.
"Này a." Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần tiến vào, cố tình cười nói: "Đây gọi là "Hộp nhỏ mà trắng"."
Lúc trước Lạc Thần không biết điện thoại của nàng, thấy nàng cùng Duẫn Thanh gọi điện thoại, chính là gọi điện thoại di động như vậy.
Lạc Thần mặt không chút thay đổi ngồi xuống.
Sư Thanh Y cười nói: "Bất quá đó chỉ là một tên gọi của nó, tên khoa học là điện thoại di động, viết như thế này, nhìn cho kỹ."
Vừa nói vừa viết chữ trên giấy, phồn thể cùng giản thể các loại đều viết một lần.
Trường Sinh hướng Lạc Thần mỉm cười, không nghĩ qua là vừa ấn một cái màn hình đen kịt lập tức sáng lên.
Trường Sinh trợn to mắt, Sư Thanh Y cầm lấy mở khóa, dung lượng pin vẫn còn một nửa, mặt khác đã đến đây đương nhiên là không có tín hiệu.
"Cứ như vậy...... chạm qua chạm lại sao?" Trường Sinh nhìn Sư Thanh Y chạm lướt trên màn hình điện thoại.
"Đúng vậy, chạm vào một tiêu điểm là được rồi."
Trường Sinh dựa theo chỉ dẫn thao tác của Sư Thanh Y, Lạc Thần ở bên cạnh yên lặng nhìn, Trường Sinh mở chức năng camera, nhìn thấy xuyên qua mặt bên này có thể chiếu ra một phần sự vật trên bàn, nhất thời rất khó hiểu: "Là thủy tinh?"
Cổ nhân xem thủy tinh là thứ có thể xuyên thấu vạn vật.
"Là camera." Sư Thanh Y nói: "Lạc Thần, đến đây, chị đến gần Trường Sinh một chút."
Lạc Thần không nhúc nhích, Trường Sinh lập tức đưa tay kéo Lạc Thần đến gần, hai người kề sát nhau.
"Tốt, được rồi, nhìn vào đây." Sư Thanh Y lắc lắc điện thoại di động: "Cười."
Trường Sinh nghe lời khẽ cười lên.
Lạc Thần vẫn mặt không biểu tình.
"Lạc Thần, cười một cái." Sư Thanh Y nói: "Ngoan."
Lạc Thần: "....."
"Xin chị đó." Sư Thanh Y nhìn nàng không chuyển mắt.
Lạc Thần thả lỏng khuôn mặt, kéo khóe môi mỉm cười, giống như tuyết chảy đầu đông.
Sư Thanh Y chạm nút chụp ảnh, chụp xong liền đưa Trường Sinh xem.
Trường Sinh kinh ngạc nói: "Ta cùng A Lạc đều đi vào trong này."
Lạc Thần: "......"
Ngực Sư Thanh Y đột nhiên lại khó chịu, cả người nàng rét run, miễn cưỡng chống lấy mép bàn, cầm điện thoại di động cười nói: "Không sai, tôi đem chị cùng Lạc Thần đều giam vào điện thoại di động, trốn không thoát nữa?"
Lạc Thần cười lắc đầu.
Trường Sinh tin là thật: "Ta cũng muốn A Cẩn vào trong cùng bọn ta. Chúng ta là người một nhà."
Sư Thanh Y ngẩn ra.
Trường Sinh nhẹ giọng nói: "Ta xem ngươi như người nhà, không thể được sao?"
".... Dĩ nhiên có thể." Trong lòng Sư Thanh Y mềm nhũn, nàng đi qua bên kia ngồi vào giữa Lạc Thần cùng Trường Sinh, hơi cúi người: "Em cũng có thể giam cùng một chỗ với các người."
Màn hình điện thoại chụp ra ba khuôn mặt nữ nhân cực kỳ mỹ lệ, mỗi người một đặc sắc, Sư Thanh Y ngồi bên cạnh Lạc Thần cùng Trường Sinh, đưa điện thoại di động ra xa, tìm đúng góc độ để chụp.
"Ba người các cô đang làm gì?" Phía sau Vũ Lâm Hanh xích một tiếng bật cười: "Cư nhiên ở đây chơi tự sướng?"
Sư Thanh Y lập tức ngừng tay, lúng túng nói: "Cái gì tự sướng? Cái này gọi là kỷ niệm. Trường Sinh ở đây, nàng không có điện thoại di động."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.