Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 2 - Chương 24: Bệnh viện tâm thần
Quân Sola
13/05/2022
Nghe được câu nói đầy bất an của Sư Thanh Y, chân mày của Lạc Thần cau lại, bất quá lúc buông Sư Thanh Y ra vẻ mặt vẫn điềm tĩnh không lưu lại dấu vết nào.
Thần sắc của nàng không có gì khác thường, trước sau như một hết sức bình tĩnh: "Chị muốn hỏi em vài vấn đề được không."
Sư Thanh Y đưa tay xoa nhẹ sau gáy, mượn đó để giảm bớt áp lực trong lòng, đồng thời ngước mắt nhìn nàng: "Chị nói đi."
"Em và Chúc tiểu thư quen biết từ khi nào?"
Sư Thanh Y trong tích tắc có chút ngơ ngẩn, tốt xấu gì cũng đem ký ức nhiều năm trước đây đè xuống, giọng nói bình ổn nói: "Là năm mười tám tuổi. Khi đó em sinh bệnh, trạng thái tinh thần không tốt, Cẩm Vân cũng bắt đầu từ khi đó trở thành bác sĩ tâm lý chữa trị cho em."
"Xem ra cô ấy so với em cũng không lớn hơn bao nhiêu, năm em mười tám tuổi, cô ấy cũng còn rất trẻ tuổi."
Ngữ khí của Lạc Thần rất tự nhiên, vốn là thăm dò nhưng thoạt nhìn lại giống như đang cùng Sư Thanh Y nói chuyện phiếm: "Nếu như vậy, xem ra cô ấy rất xuất sắc."
"Cẩm Vân nàng đúng là rất giỏi." Sư Thanh Y tự đáy lòng mà nở nụ cười: "Trên phương diện học tập, nàng là thiếu niên thiên tài, lúc còn rất nhỏ thì đã vượt qua vấn đáp để ra nước ngoài du học. Lúc nàng đến nhà của em chỉ mới hai mươi tuổi, so với em lớn hơn bốn tuổi."
Lạc Thần không nói chuyện, môi mỏng khẽ nhếch.
Sư Thanh Y nhìn ra ẩn ý trong biểu tình này của nàng, nghiêng đầu cười nói: "Em biết chị đang suy nghĩ cái gì. Chị đang suy nghĩ, nàng khi đó còn quá trẻ, trên đời này có nhiều bác sĩ giàu kinh nghiệm như vậy, người nhà của em vì sao lại yên tâm để nàng tiếp nhận công việc này."
Lạc Thần hơi cúi mặt xuống, điều này khiến cho dáng vẻ của nàng nhìn đặc biệt nhu hòa: "Phải."
Sư Thanh Y nói: "Bởi vì Cẩm Vân là người trong nhà."
Nàng cầm ly sữa, chậm rãi nhấp một ngụm: "Gia đình nàng cùng gia đình em có quan hệ thâm giao, hai nhà lui tới hết sức mật thiết, tuy rằng không phải quan hệ thân thích, nhưng lại hơn hẳn thân thích. Hơn nữa tuy rằng nàng tuổi còn trẻ nhưng thật sự rất xuất sắc, đồng thời tuổi tác của nàng xấp xỉ với em, có thể dễ dàng thân cận hơn cho nên nàng là lựa chọn tốt nhất."
Lời này của Sư Thanh Y, thật ra cũng là suy nghĩ của Sư Dạ Nhiên năm đó.
Bất quá Sư Thanh Y còn không biết, điều quan trọng hơn nữa khiến Sư Dạ Nhiên lựa chọn Chúc Cẩm Vân đó chính là thân phận. Trong việc này còn có bí mật không thể để người ngoài biết được, "người trong nhà" vĩnh viễn đáng tin hơn so với người bên ngoài mời đến.
"Người trong nhà" con mắt cuối cùng cũng thuộc về trong nhà, miệng cũng rất kín, sẽ không nói lung tung khắp nơi.
Ngữ khí của Lạc Thần có điểm kỳ lạ, nói: "Chị hiểu được. Em cùng nàng làm bạn bè đã chín năm, chẳng trách tình cảm thân thiết như vậy. Nàng ngay cả kim cương cũng mua tặng em, hơn nữa còn chất thành một đống lớn. Không giống chị, cái gì cũng không tặng, hai tay trống không."
Sư Thanh Y phát hiện nàng nói chuyên kỳ lạ, đại khái cũng đoán được một ít, gấp đến độ nói cũng không lưu loát: "Chị... đừng nói lung tung, không phải như vậy."
Nàng vừa xấu hổ vừa buồn phiền cúi thấp đầu, giọng nói cũng trầm thấp: "Còn nữa, cái gì mà hai tay trống không, tối qua chị không phải đã tặng em một món quà lớn sao? Ngủ một giấc tỉnh lại trong nháy mắt chị đã quên rồi sao? Hay là chị trong một đêm giở quẻ, muốn cùng em đùa giỡn."
Lạc Thần chỉ nhìn nàng mỉm cười.
Sư Thanh Y thực sự rất muốn nhéo nàng một cái, thế nhưng nhìn da thịt trơn bóng nhẵn nhụi của nàng, trong lòng lại luyến tiếc không nỡ, nên đành phải quay sang vuốt ve tách trà trên bàn, nói: "Chị không phải muốn hỏi em vài vấn đề sao. Chuyện về Cẩm Vân hỏi xong rồi, còn có vấn đề gì sao?"
Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Người nhà của em đâu?"
Sư Thanh Y ngẩn ra, ngón tay khó khăn mới cầm chắc tách trà.
Lạc Thần chăm chú nhìn nàng, ánh mắt tuy rằng ôn nhu nhưng lại mang theo một loại áp lực vô hình: "Chị và em ở cùng một chỗ cũng đã lâu, nhưng chưa từng gặp qua người nhà của em hoặc là nghe được một chút tin tức về bọn họ. Em độc lập mà dọn ra ngoài ở, điều này có thể hiểu được, thế nhưng vì sao chưa từng có người trong nhà nào cùng em liên lạc? Trong tiệm có Trần Đống, chú Dương, trong trường học có giáo sư của em và bạn học, bạn bè có Chúc Cẩm Vân và Tiêu Ngôn, bọn họ đều sẽ thường xuyên cùng em trò chuyện."
Ngữ khí của Lạc Thần nặng nề, mang theo một loại lạnh lẽo mà bình tĩnh: "Lui tới nhiều người như vậy, nhưng vì sao trong đó không có ba mẹ và người thân khác."
Sư Thanh Y vẫn cúi đầu, sắc mặt vô cùng nặng nề, một mảnh xám trắng, dường như đang tận lực kiềm chế gì đó.
Ánh mắt của Lạc Thần buông xuống, nói rằng: "Xin lỗi."
Nàng cứ như vậy áy náy nói, đạm nhạt mà ôn nhu, không một lời dư thừa. Tuy rằng có rất nhiều sự việc nàng rất muốn làm rõ, thế nhưng nhìn sắc mặt nữ nhân nàng yêu thương hiện tại, nàng biết không nên hỏi nhiều nữa, vì vậy liền dừng lại tại đây.
"Vì sao chị phải nói xin lỗi." Sư Thanh Y bị hai chữ này của Lạc Thần làm cho cả kinh: "Em biết chị chỉ muốn hiểu rõ cuộc sống của em, nên mới hỏi như vậy, chị không sai, là vấn đề của em."
Giọng nói của nàng cuối cùng mang theo một tia hận ý: "Em không có ba mẹ, bọn họ đã qua đời. Chỉ có một chị gái, hiện tại nàng là đương gia của nhà họ Sư."
Lạc Thần không lên tiếng mà chỉ lắng nghe Sư Thanh Y thì thào nói tiếp: "Gia đình của em rất đặc thù, cũng không phải dùng một hai câu nói là có thể nói rõ, thậm chí nhiều lúc, bản thân em cũng không hiểu rõ nó. Nó rất lớn, lớn đến khiến em sợ hãi, thế nhưng rồi lại dường như rất nhỏ, nhỏ đến không có mấy người bên cạnh mà em có thể chân chính tin tưởng. Bất quá hiện tại, cái gì cũng không có nữa rồi, ba mẹ đã mất, cô em cũng đã chết, vì vậy hiện tại em cũng không có người nhà nào."
"Em còn có chị em." Lạc Thần nói: "Nàng là người thân của em."
"Chị ấy không phải." Sư Thanh Y lạnh lùng nói: "Chị ấy không xứng."
Sắc mặt Lạc Thần phức tạp mà nheo mắt lại, tuy rằng nàng không rõ trong đó cụ thể mấu chốt là gì nhưng đối với hoàn cảnh hiện nay cũng cơ bản hiểu được.
Vì vậy nàng khôn ngoan thức thời không hề hỏi nhiều, mà chỉ nhẹ giọng nói: "Em còn có chị."
Sư Thanh Y đầu tiên là giật mình, sau đó là thoải mái mỉm cười: "Phải."
Đối với Sư Thanh Y trải qua cô độc đã lâu mà nói, sự xuất hiện của Lạc Thần đúng là một sự cứu vớt. Có đôi khi Sư Thanh Y âm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã ly kỳ gặp gỡ nữ nhân này trong cổ mộ, cho đến lúc này đây, Lạc Thần đáp lại nàng, ở bên cạnh nàng. Tất cả những điều này cũng tựa như nước chảy trên sông, thỏa đáng trôi chảy đến cực hạn, giống như hết thảy đã được an bài từ trước.
Nàng dường như đã quen biết Lạc Thần rất nhiều năm, phần tình cảm quyến luyến này thậm chí sâu đến những người nàng xem là người thân kia cũng không sánh bằng.
Nghĩ vậy, tâm tình của Sư Thanh Y rốt cục thả lỏng rất nhiều, lấy điện thoại ra, nói: "Em gọi điện thoại cho Cẩm Vân."
Lạc Thần gật đầu, sau đó đeo tai nghe vào mở đoạn ghi âm nghe lại một lần nữa, Sư Thanh Y ở bên cạnh gọi điện thoại cho Chúc Cẩm Vân. Sau hai hồi chuông vang lên, giọng nói của Chúc Cẩm Vân truyền đến: "Sư Sư, Nghe xong rồi sao?"
"Ừ, nghe xong rồi." Sư Thanh Y đắn đo rồi mới nói: "Chỉ là đoạn ghi âm lúc cuối nghe rất loạn, tôi đang suy nghĩ không phải là chị bị Tào Duệ........ chị không sao chứ?"
Chúc Cẩm Vân cười nói: "Không có việc gì, sau đó chị đã tránh được, có người đến kiềm chế hắn."
Trước đó đàm thoại video, nhìn Chúc Cẩm Vân vẫn rất tốt, không có gì khác thường, nên Sư Thanh Y cũng an tâm, nói: "Vậy là tốt rồi. Cẩm Vân, tôi muốn đến xem Tào Duệ, không biết có được không?"
Chúc Cẩm Vân trở nên trầm ngâm, không trả lời.
Sư Thanh Y nói: "Bệnh viện không cho phép sao? Hôm qua vừa trải qua thôi miên, có phải trạng thái của hắn không tốt hay không?"
"Có thể." Chúc Cẩm Vân đối với yêu cầu của Sư Thanh Y từ trước đến nay đều không cự tuyệt: "Trường hợp của Tào Duệ là do thầy chị phụ trách, chị chỉ đến giúp đỡ thôi. Bất quá chị sẽ nói với thầy chị, xin bệnh viện châm chước cho em, lựa lúc tâm tình của hắn ổn định, an bài để em đến thăm. Kỳ thực lâu như vậy cũng không có người đến thăm, đối với việc hồi phục của hắn cũng không tốt. Hắn không có người thân, em là bạn học của hắn, nếu như đến thăm nói không chừng sẽ là một xúc tác tốt."
"Cẩm Vân, cảm ơn chị."
"Em với chị còn phải nói cảm ơn sao?" Giọng cười của Chúc Cẩm Vân nghe có chút giảo hoạt khả ái: "Vậy em chờ tin tức của chị là được rồi."
"Được."
Thái độ làm người của Chúc Cẩm Vân vốn là không nóng không lạnh, nhưng hiệu suất làm việc rất cao, chờ lúc Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ăn xong bữa trưa, Chúc Cẩm Vân đã gọi điện thoại đến thông báo rằng mọi việc đã sắp xếp xong, thời gian là buổi sáng 10h ngày thứ hai.
Mấy ngày tước Tào Duệ bị chuyển đến bệnh viện tâm thần của thành phố. Bệnh viện này xây dựng cũng đã vài chục năm, là một trong những bệnh viện lâu đời ở đây, rất nhiều chỗ đều đã trải qua trùng tu, bất quá vẫn còn sót lại một số chỗ cũ kĩ, bên trong phần lớn là người bị tâm thần nặng. Trong đó thậm chí có một số người cần dùng phương pháp đặc biệt để quản chế nhằm tránh cho họ thoát ra làm người dân hoang mang.
Tào Duệ tình huống đặc biệt, cũng được an bài tại đây.
Nói là bệnh viện tâm thần, kỳ thực tình huống bên trong có bao nhiêu không ổn, Sư Thanh Y hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nên cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Nàng cùng Lạc Thần lúc chín giờ đã đến bãi đỗ xe của bệnh viện. Bên cạnh bãi đỗ xe là một tòa nhà sáu tầng, nhìn có vẻ đã xây dựng rất nhiều năm, ngay cả gạch lát cũng như vậy, bên ngoài quét một lớp nước sơn màu hồng, đã có vẻ loang lổ.
Vách tường bên phải của tòa nhà ẩm ướt phủ một tầng dày dây thường xuân, lá xanh cùng nước sơn hồng tụ cùng một chỗ, xanh hồng giao nhau lộ ra một vẻ vắng lặng thê lương khó tả.
Bãi đậu xe này thời điểm này rất vắng vẻ, hai bên trái phải là hàng cây bạch quả cao chót vót, lá cây xanh um tùm, tuy rằng mặt trời đã lên cao nhưng nơi đây vẫn đặc biệt râm mát. Sư Thanh Y cùng Lạc Thần vừa xuống xe, nhìn lại liền thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ không một tiếng động chạy đến vị trí bên cạnh.
Xe thể thao này thiết kế thời thượng, vẻ ngoài muốn bao nhiêu xa xỉ thì có bấy nhiêu xa xỉ. Sư Thanh Y đương nhiên cũng biết loại xe thể thao này, những người có thể lái được loại xe thể thao này hoàn toàn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lạc Thần nhìn thoáng qua, cũng không chú ý, chỉ nói: "Đi thôi."
Sư Thanh Y gật đầu, đang định cùng Lạc Thần rời khỏi bãi đậu xe thì xe thể thao kia lại ngừng lại ngay cạnh các nàng, ngay ngắn đỗ bên cạnh xe của Sư Thanh Y, làm như đang diễu võ dương oai, hết sức bá đạo.
Mặc dù thực lực kinh tế của Sư Thanh Y hoàn toàn không kém, nhưng thái độ làm người xưa nay vẫn là khiêm tốn cùng lễ độ. Ngoại nhân căn bản không đoán ra nàng có bao nhiêu tài sản, nên xe của nàng cũng là loại bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, lúc này so với chiếc xe thể thao xa xỉ kia thật sự là phải buồn bã thất sắc.
Không còn cách nào, Sư Thanh Y chỉ đành cẩn thận từ khe hở giữa hai chiếc xe đi ra. Không ngờ của kính của chiếc xe đỏ bên cạnh đột nhiên hạ xuống, một bàn tay trắng nõn của nữ nhân vươn ra nắm lấy cánh tay nàng: "Yêu, hai vị tiểu thư xinh đẹp, các người đến đây khám bệnh sao?"
Sư Thanh Y nghe giọng nói của nữ nhân, đồng thời cũng thấy rõ diện mạo của nàng, liền có cảm giác da gà trên cánh tay đều cuồn cuộn nổi lên, cuống quít vẫy tay ra: "Khám cái đầu cậu, tay chân chú ý một chút."
Vũ Lâm Hanh hôm nay đeo một cặp kính, nàng đem mắt kính tháo xuống, đôi mắt hoa đào dịu dàng đong đưa, một tay đặt lên cửa kính xe, cười nói: "Chúng ta hiện tại cũng xem như bạn cũ, vẫn không khách khí như thế sao."
Sư Thanh Y bị kẹp giữa hai chiếc xe, nói: "Tớ thấy cậu mấy ngày nay đã bị cổ trùng làm đầu óc cháy hỏng rồi, chúng ta từ lúc nào là bạn cũ."
"Nhìn xem, còn định chơi xấu." Vũ Lâm Hanh xuống xe, đi vòng đến sau lưng Lạc Thần, chỉ vào đồng hồ đeo trên tay Lạc Thần nói: "Quà của tớ cũng đã nhận, còn đeo trên tay, nhanh như vậy đã muốn trở mặt sao?"
Lạc Thần đứng yên lặng, đạm nhạt cười nhìn nàng, tùy ý để nàng chỉ trỏ.
Sư Thanh Y từ giữa hai chiếc xe thoát ra, nói: "Cậu đến loại chỗ như thế này để làm gì?"
Vẻ mặt Vũ Lâm Hanh lười biếng mà hỏi lại: "Lời này nên là tớ hỏi cậu." Nàng bĩu môi một cái, xấu xa mà trêu ghẹo: "Chẳng lẽ cậu thực sự có...."
"Cậu mới thực sự có bệnh thần kinh." Sư Thanh Y nổi giận tiếp lời của nàng.
Lạc Thần chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh, mặt không biểu tình: "Kỳ thực là Nguyệt Đồng nhà chúng mình mắc chứng uất ức rất nghiêm trọng, sữa không uống thịt cũng không ăn, thậm chí ngay cả Diệu Tiên Bao nó yêu thích nhất cũng không cần, nên chúng mình không thể làm gì khác hơn là mang nó đến đây tiến hành tâm lý trị liệu."
"Nguyệt Đồng? Là ai?" Vũ Lâm Hanh đắn đo vài giây, trọng điểm cuối cùng rơi vào "Diệu Tiên Bao" ba chữ, lúc này mới bắt đầu có phản ứng.
Nàng khẩn trương đến sắc mặt trắng bệch, cuống quýt nhìn xung quanh, đồng thời xác định bên cạnh Sư Thanh Y không có bóng dáng con mèo trắng khiến người khác chán ghét kia mới mồ hôi chảy ròng ròng mà chột dạ nói với Lạc Thần: "Đây là chỗ xem bệnh cho người, cậu đùa tớ sao."
Lạc Thần trực tiếp thừa nhận, đạm nhạt nói: "Phải, là tớ đùa cậu."
Vũ Lâm Hanh hận không thể bóp chết nàng.
Sư Thanh Y khẽ nhíu mày, đến trước mặt Vũ Lâm Hanh nghiêng đầu nói: "Nói chuyện nghiêm chỉnh đi, có phải cậu cũng đến tìm Tào Duệ không?"
Vũ Lâm Hanh khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, từ trong túi xách lấy ra một cái túi giấy, đưa cho Sư Thanh Y: "Đây là một ít ảnh chụp chuẩn bị, các cậu xem thử đi. Ban đầu vốn dự định sau khi từ bệnh viện này trở về sẽ đưa cho các cậu, không ngờ lại trùng hợp đụng phải các cậu ở đây."
Lạc Thần cùng Sư Thanh Y nhìn nhau, mỗi người đều lấy ảnh ra xem, sắc mặt không hẹn mà cùng thay đổi.
Thần sắc của nàng không có gì khác thường, trước sau như một hết sức bình tĩnh: "Chị muốn hỏi em vài vấn đề được không."
Sư Thanh Y đưa tay xoa nhẹ sau gáy, mượn đó để giảm bớt áp lực trong lòng, đồng thời ngước mắt nhìn nàng: "Chị nói đi."
"Em và Chúc tiểu thư quen biết từ khi nào?"
Sư Thanh Y trong tích tắc có chút ngơ ngẩn, tốt xấu gì cũng đem ký ức nhiều năm trước đây đè xuống, giọng nói bình ổn nói: "Là năm mười tám tuổi. Khi đó em sinh bệnh, trạng thái tinh thần không tốt, Cẩm Vân cũng bắt đầu từ khi đó trở thành bác sĩ tâm lý chữa trị cho em."
"Xem ra cô ấy so với em cũng không lớn hơn bao nhiêu, năm em mười tám tuổi, cô ấy cũng còn rất trẻ tuổi."
Ngữ khí của Lạc Thần rất tự nhiên, vốn là thăm dò nhưng thoạt nhìn lại giống như đang cùng Sư Thanh Y nói chuyện phiếm: "Nếu như vậy, xem ra cô ấy rất xuất sắc."
"Cẩm Vân nàng đúng là rất giỏi." Sư Thanh Y tự đáy lòng mà nở nụ cười: "Trên phương diện học tập, nàng là thiếu niên thiên tài, lúc còn rất nhỏ thì đã vượt qua vấn đáp để ra nước ngoài du học. Lúc nàng đến nhà của em chỉ mới hai mươi tuổi, so với em lớn hơn bốn tuổi."
Lạc Thần không nói chuyện, môi mỏng khẽ nhếch.
Sư Thanh Y nhìn ra ẩn ý trong biểu tình này của nàng, nghiêng đầu cười nói: "Em biết chị đang suy nghĩ cái gì. Chị đang suy nghĩ, nàng khi đó còn quá trẻ, trên đời này có nhiều bác sĩ giàu kinh nghiệm như vậy, người nhà của em vì sao lại yên tâm để nàng tiếp nhận công việc này."
Lạc Thần hơi cúi mặt xuống, điều này khiến cho dáng vẻ của nàng nhìn đặc biệt nhu hòa: "Phải."
Sư Thanh Y nói: "Bởi vì Cẩm Vân là người trong nhà."
Nàng cầm ly sữa, chậm rãi nhấp một ngụm: "Gia đình nàng cùng gia đình em có quan hệ thâm giao, hai nhà lui tới hết sức mật thiết, tuy rằng không phải quan hệ thân thích, nhưng lại hơn hẳn thân thích. Hơn nữa tuy rằng nàng tuổi còn trẻ nhưng thật sự rất xuất sắc, đồng thời tuổi tác của nàng xấp xỉ với em, có thể dễ dàng thân cận hơn cho nên nàng là lựa chọn tốt nhất."
Lời này của Sư Thanh Y, thật ra cũng là suy nghĩ của Sư Dạ Nhiên năm đó.
Bất quá Sư Thanh Y còn không biết, điều quan trọng hơn nữa khiến Sư Dạ Nhiên lựa chọn Chúc Cẩm Vân đó chính là thân phận. Trong việc này còn có bí mật không thể để người ngoài biết được, "người trong nhà" vĩnh viễn đáng tin hơn so với người bên ngoài mời đến.
"Người trong nhà" con mắt cuối cùng cũng thuộc về trong nhà, miệng cũng rất kín, sẽ không nói lung tung khắp nơi.
Ngữ khí của Lạc Thần có điểm kỳ lạ, nói: "Chị hiểu được. Em cùng nàng làm bạn bè đã chín năm, chẳng trách tình cảm thân thiết như vậy. Nàng ngay cả kim cương cũng mua tặng em, hơn nữa còn chất thành một đống lớn. Không giống chị, cái gì cũng không tặng, hai tay trống không."
Sư Thanh Y phát hiện nàng nói chuyên kỳ lạ, đại khái cũng đoán được một ít, gấp đến độ nói cũng không lưu loát: "Chị... đừng nói lung tung, không phải như vậy."
Nàng vừa xấu hổ vừa buồn phiền cúi thấp đầu, giọng nói cũng trầm thấp: "Còn nữa, cái gì mà hai tay trống không, tối qua chị không phải đã tặng em một món quà lớn sao? Ngủ một giấc tỉnh lại trong nháy mắt chị đã quên rồi sao? Hay là chị trong một đêm giở quẻ, muốn cùng em đùa giỡn."
Lạc Thần chỉ nhìn nàng mỉm cười.
Sư Thanh Y thực sự rất muốn nhéo nàng một cái, thế nhưng nhìn da thịt trơn bóng nhẵn nhụi của nàng, trong lòng lại luyến tiếc không nỡ, nên đành phải quay sang vuốt ve tách trà trên bàn, nói: "Chị không phải muốn hỏi em vài vấn đề sao. Chuyện về Cẩm Vân hỏi xong rồi, còn có vấn đề gì sao?"
Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Người nhà của em đâu?"
Sư Thanh Y ngẩn ra, ngón tay khó khăn mới cầm chắc tách trà.
Lạc Thần chăm chú nhìn nàng, ánh mắt tuy rằng ôn nhu nhưng lại mang theo một loại áp lực vô hình: "Chị và em ở cùng một chỗ cũng đã lâu, nhưng chưa từng gặp qua người nhà của em hoặc là nghe được một chút tin tức về bọn họ. Em độc lập mà dọn ra ngoài ở, điều này có thể hiểu được, thế nhưng vì sao chưa từng có người trong nhà nào cùng em liên lạc? Trong tiệm có Trần Đống, chú Dương, trong trường học có giáo sư của em và bạn học, bạn bè có Chúc Cẩm Vân và Tiêu Ngôn, bọn họ đều sẽ thường xuyên cùng em trò chuyện."
Ngữ khí của Lạc Thần nặng nề, mang theo một loại lạnh lẽo mà bình tĩnh: "Lui tới nhiều người như vậy, nhưng vì sao trong đó không có ba mẹ và người thân khác."
Sư Thanh Y vẫn cúi đầu, sắc mặt vô cùng nặng nề, một mảnh xám trắng, dường như đang tận lực kiềm chế gì đó.
Ánh mắt của Lạc Thần buông xuống, nói rằng: "Xin lỗi."
Nàng cứ như vậy áy náy nói, đạm nhạt mà ôn nhu, không một lời dư thừa. Tuy rằng có rất nhiều sự việc nàng rất muốn làm rõ, thế nhưng nhìn sắc mặt nữ nhân nàng yêu thương hiện tại, nàng biết không nên hỏi nhiều nữa, vì vậy liền dừng lại tại đây.
"Vì sao chị phải nói xin lỗi." Sư Thanh Y bị hai chữ này của Lạc Thần làm cho cả kinh: "Em biết chị chỉ muốn hiểu rõ cuộc sống của em, nên mới hỏi như vậy, chị không sai, là vấn đề của em."
Giọng nói của nàng cuối cùng mang theo một tia hận ý: "Em không có ba mẹ, bọn họ đã qua đời. Chỉ có một chị gái, hiện tại nàng là đương gia của nhà họ Sư."
Lạc Thần không lên tiếng mà chỉ lắng nghe Sư Thanh Y thì thào nói tiếp: "Gia đình của em rất đặc thù, cũng không phải dùng một hai câu nói là có thể nói rõ, thậm chí nhiều lúc, bản thân em cũng không hiểu rõ nó. Nó rất lớn, lớn đến khiến em sợ hãi, thế nhưng rồi lại dường như rất nhỏ, nhỏ đến không có mấy người bên cạnh mà em có thể chân chính tin tưởng. Bất quá hiện tại, cái gì cũng không có nữa rồi, ba mẹ đã mất, cô em cũng đã chết, vì vậy hiện tại em cũng không có người nhà nào."
"Em còn có chị em." Lạc Thần nói: "Nàng là người thân của em."
"Chị ấy không phải." Sư Thanh Y lạnh lùng nói: "Chị ấy không xứng."
Sắc mặt Lạc Thần phức tạp mà nheo mắt lại, tuy rằng nàng không rõ trong đó cụ thể mấu chốt là gì nhưng đối với hoàn cảnh hiện nay cũng cơ bản hiểu được.
Vì vậy nàng khôn ngoan thức thời không hề hỏi nhiều, mà chỉ nhẹ giọng nói: "Em còn có chị."
Sư Thanh Y đầu tiên là giật mình, sau đó là thoải mái mỉm cười: "Phải."
Đối với Sư Thanh Y trải qua cô độc đã lâu mà nói, sự xuất hiện của Lạc Thần đúng là một sự cứu vớt. Có đôi khi Sư Thanh Y âm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã ly kỳ gặp gỡ nữ nhân này trong cổ mộ, cho đến lúc này đây, Lạc Thần đáp lại nàng, ở bên cạnh nàng. Tất cả những điều này cũng tựa như nước chảy trên sông, thỏa đáng trôi chảy đến cực hạn, giống như hết thảy đã được an bài từ trước.
Nàng dường như đã quen biết Lạc Thần rất nhiều năm, phần tình cảm quyến luyến này thậm chí sâu đến những người nàng xem là người thân kia cũng không sánh bằng.
Nghĩ vậy, tâm tình của Sư Thanh Y rốt cục thả lỏng rất nhiều, lấy điện thoại ra, nói: "Em gọi điện thoại cho Cẩm Vân."
Lạc Thần gật đầu, sau đó đeo tai nghe vào mở đoạn ghi âm nghe lại một lần nữa, Sư Thanh Y ở bên cạnh gọi điện thoại cho Chúc Cẩm Vân. Sau hai hồi chuông vang lên, giọng nói của Chúc Cẩm Vân truyền đến: "Sư Sư, Nghe xong rồi sao?"
"Ừ, nghe xong rồi." Sư Thanh Y đắn đo rồi mới nói: "Chỉ là đoạn ghi âm lúc cuối nghe rất loạn, tôi đang suy nghĩ không phải là chị bị Tào Duệ........ chị không sao chứ?"
Chúc Cẩm Vân cười nói: "Không có việc gì, sau đó chị đã tránh được, có người đến kiềm chế hắn."
Trước đó đàm thoại video, nhìn Chúc Cẩm Vân vẫn rất tốt, không có gì khác thường, nên Sư Thanh Y cũng an tâm, nói: "Vậy là tốt rồi. Cẩm Vân, tôi muốn đến xem Tào Duệ, không biết có được không?"
Chúc Cẩm Vân trở nên trầm ngâm, không trả lời.
Sư Thanh Y nói: "Bệnh viện không cho phép sao? Hôm qua vừa trải qua thôi miên, có phải trạng thái của hắn không tốt hay không?"
"Có thể." Chúc Cẩm Vân đối với yêu cầu của Sư Thanh Y từ trước đến nay đều không cự tuyệt: "Trường hợp của Tào Duệ là do thầy chị phụ trách, chị chỉ đến giúp đỡ thôi. Bất quá chị sẽ nói với thầy chị, xin bệnh viện châm chước cho em, lựa lúc tâm tình của hắn ổn định, an bài để em đến thăm. Kỳ thực lâu như vậy cũng không có người đến thăm, đối với việc hồi phục của hắn cũng không tốt. Hắn không có người thân, em là bạn học của hắn, nếu như đến thăm nói không chừng sẽ là một xúc tác tốt."
"Cẩm Vân, cảm ơn chị."
"Em với chị còn phải nói cảm ơn sao?" Giọng cười của Chúc Cẩm Vân nghe có chút giảo hoạt khả ái: "Vậy em chờ tin tức của chị là được rồi."
"Được."
Thái độ làm người của Chúc Cẩm Vân vốn là không nóng không lạnh, nhưng hiệu suất làm việc rất cao, chờ lúc Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ăn xong bữa trưa, Chúc Cẩm Vân đã gọi điện thoại đến thông báo rằng mọi việc đã sắp xếp xong, thời gian là buổi sáng 10h ngày thứ hai.
Mấy ngày tước Tào Duệ bị chuyển đến bệnh viện tâm thần của thành phố. Bệnh viện này xây dựng cũng đã vài chục năm, là một trong những bệnh viện lâu đời ở đây, rất nhiều chỗ đều đã trải qua trùng tu, bất quá vẫn còn sót lại một số chỗ cũ kĩ, bên trong phần lớn là người bị tâm thần nặng. Trong đó thậm chí có một số người cần dùng phương pháp đặc biệt để quản chế nhằm tránh cho họ thoát ra làm người dân hoang mang.
Tào Duệ tình huống đặc biệt, cũng được an bài tại đây.
Nói là bệnh viện tâm thần, kỳ thực tình huống bên trong có bao nhiêu không ổn, Sư Thanh Y hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nên cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Nàng cùng Lạc Thần lúc chín giờ đã đến bãi đỗ xe của bệnh viện. Bên cạnh bãi đỗ xe là một tòa nhà sáu tầng, nhìn có vẻ đã xây dựng rất nhiều năm, ngay cả gạch lát cũng như vậy, bên ngoài quét một lớp nước sơn màu hồng, đã có vẻ loang lổ.
Vách tường bên phải của tòa nhà ẩm ướt phủ một tầng dày dây thường xuân, lá xanh cùng nước sơn hồng tụ cùng một chỗ, xanh hồng giao nhau lộ ra một vẻ vắng lặng thê lương khó tả.
Bãi đậu xe này thời điểm này rất vắng vẻ, hai bên trái phải là hàng cây bạch quả cao chót vót, lá cây xanh um tùm, tuy rằng mặt trời đã lên cao nhưng nơi đây vẫn đặc biệt râm mát. Sư Thanh Y cùng Lạc Thần vừa xuống xe, nhìn lại liền thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ không một tiếng động chạy đến vị trí bên cạnh.
Xe thể thao này thiết kế thời thượng, vẻ ngoài muốn bao nhiêu xa xỉ thì có bấy nhiêu xa xỉ. Sư Thanh Y đương nhiên cũng biết loại xe thể thao này, những người có thể lái được loại xe thể thao này hoàn toàn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lạc Thần nhìn thoáng qua, cũng không chú ý, chỉ nói: "Đi thôi."
Sư Thanh Y gật đầu, đang định cùng Lạc Thần rời khỏi bãi đậu xe thì xe thể thao kia lại ngừng lại ngay cạnh các nàng, ngay ngắn đỗ bên cạnh xe của Sư Thanh Y, làm như đang diễu võ dương oai, hết sức bá đạo.
Mặc dù thực lực kinh tế của Sư Thanh Y hoàn toàn không kém, nhưng thái độ làm người xưa nay vẫn là khiêm tốn cùng lễ độ. Ngoại nhân căn bản không đoán ra nàng có bao nhiêu tài sản, nên xe của nàng cũng là loại bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, lúc này so với chiếc xe thể thao xa xỉ kia thật sự là phải buồn bã thất sắc.
Không còn cách nào, Sư Thanh Y chỉ đành cẩn thận từ khe hở giữa hai chiếc xe đi ra. Không ngờ của kính của chiếc xe đỏ bên cạnh đột nhiên hạ xuống, một bàn tay trắng nõn của nữ nhân vươn ra nắm lấy cánh tay nàng: "Yêu, hai vị tiểu thư xinh đẹp, các người đến đây khám bệnh sao?"
Sư Thanh Y nghe giọng nói của nữ nhân, đồng thời cũng thấy rõ diện mạo của nàng, liền có cảm giác da gà trên cánh tay đều cuồn cuộn nổi lên, cuống quít vẫy tay ra: "Khám cái đầu cậu, tay chân chú ý một chút."
Vũ Lâm Hanh hôm nay đeo một cặp kính, nàng đem mắt kính tháo xuống, đôi mắt hoa đào dịu dàng đong đưa, một tay đặt lên cửa kính xe, cười nói: "Chúng ta hiện tại cũng xem như bạn cũ, vẫn không khách khí như thế sao."
Sư Thanh Y bị kẹp giữa hai chiếc xe, nói: "Tớ thấy cậu mấy ngày nay đã bị cổ trùng làm đầu óc cháy hỏng rồi, chúng ta từ lúc nào là bạn cũ."
"Nhìn xem, còn định chơi xấu." Vũ Lâm Hanh xuống xe, đi vòng đến sau lưng Lạc Thần, chỉ vào đồng hồ đeo trên tay Lạc Thần nói: "Quà của tớ cũng đã nhận, còn đeo trên tay, nhanh như vậy đã muốn trở mặt sao?"
Lạc Thần đứng yên lặng, đạm nhạt cười nhìn nàng, tùy ý để nàng chỉ trỏ.
Sư Thanh Y từ giữa hai chiếc xe thoát ra, nói: "Cậu đến loại chỗ như thế này để làm gì?"
Vẻ mặt Vũ Lâm Hanh lười biếng mà hỏi lại: "Lời này nên là tớ hỏi cậu." Nàng bĩu môi một cái, xấu xa mà trêu ghẹo: "Chẳng lẽ cậu thực sự có...."
"Cậu mới thực sự có bệnh thần kinh." Sư Thanh Y nổi giận tiếp lời của nàng.
Lạc Thần chăm chú nhìn Vũ Lâm Hanh, mặt không biểu tình: "Kỳ thực là Nguyệt Đồng nhà chúng mình mắc chứng uất ức rất nghiêm trọng, sữa không uống thịt cũng không ăn, thậm chí ngay cả Diệu Tiên Bao nó yêu thích nhất cũng không cần, nên chúng mình không thể làm gì khác hơn là mang nó đến đây tiến hành tâm lý trị liệu."
"Nguyệt Đồng? Là ai?" Vũ Lâm Hanh đắn đo vài giây, trọng điểm cuối cùng rơi vào "Diệu Tiên Bao" ba chữ, lúc này mới bắt đầu có phản ứng.
Nàng khẩn trương đến sắc mặt trắng bệch, cuống quýt nhìn xung quanh, đồng thời xác định bên cạnh Sư Thanh Y không có bóng dáng con mèo trắng khiến người khác chán ghét kia mới mồ hôi chảy ròng ròng mà chột dạ nói với Lạc Thần: "Đây là chỗ xem bệnh cho người, cậu đùa tớ sao."
Lạc Thần trực tiếp thừa nhận, đạm nhạt nói: "Phải, là tớ đùa cậu."
Vũ Lâm Hanh hận không thể bóp chết nàng.
Sư Thanh Y khẽ nhíu mày, đến trước mặt Vũ Lâm Hanh nghiêng đầu nói: "Nói chuyện nghiêm chỉnh đi, có phải cậu cũng đến tìm Tào Duệ không?"
Vũ Lâm Hanh khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, từ trong túi xách lấy ra một cái túi giấy, đưa cho Sư Thanh Y: "Đây là một ít ảnh chụp chuẩn bị, các cậu xem thử đi. Ban đầu vốn dự định sau khi từ bệnh viện này trở về sẽ đưa cho các cậu, không ngờ lại trùng hợp đụng phải các cậu ở đây."
Lạc Thần cùng Sư Thanh Y nhìn nhau, mỗi người đều lấy ảnh ra xem, sắc mặt không hẹn mà cùng thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.