Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 5 - Chương 86: Đã từng
Quân Sola
13/05/2022
Thời gian dường như trở nên ngưng trệ, thong thả như thế.
Sư Thanh Y cảm giác Lạc Thần nắm chặt lấy tay nàng, nàng thậm chí còn có thể vô cùng rõ ràng nghe được tiếng hít thở có phần gấp gáp của Lạc Thần, tay cũng run rẩy càng thêm lợi hại.
Lạc Thần xưa nay là người yên lặng nội liễm cỡ nào, nàng đứng ở nơi đó, tựa như một đầm nước, cách một tầng sương mù, rất khó nhìn ra bên dưới sự u tĩnh của nàng rốt cuộc che giấu thứ gì.
Mà lúc này, Sư Thanh Y thấy rất rõ ràng.
Lạc Thần hạ giọng, hỏi nàng: "... Còn muốn tiếp tục xem sao?"
Sư Thanh Y nhìn quyển sách trong tay, số trang còn lại vẫn rất nhiều, có thể thấy được Hạ Trầm năm đó ghi lại rất nhiều nội dung.
Những nội dung này mỗi một điều thật ra bất quá là những lời vụn vặt, nhưng tụ cùng một chỗ, sẽ trở thành vết thương đã lâu trùng điệp phủ đầy bụi, không dám chạm vào. Ở thời khắc này chúng một lần nửa mở ra, thời gian trầm nặng dài đăng đẳng được phóng xuất ra, lại thấy ánh mặt trời giữa một mảnh bụi bậm phi dương.
Sư Thanh Y tựa như trong nháy mắt nếm trải vô số tư vị thế gian, trong lòng trăm ngàn tâm tư hỗn loạn, cuối cùng chỉ là gật đầu.
Lạc Thần dừng chốc lát, mới nói: "... Cần phải tạm dừng một chút, sau đó mới xem tiếp?"
Giọng nói của nàng cũng mang theo một tia run rẩy, hiển nhiên là đang nỗ lực khắc chế, ngữ khí cũng là phá lệ cẩn thận, dường như trong tay đang cầm một quả tim, bảo bối đến không dám để nó rơi xuống.
"... Không sao cả." Sư Thanh Y càng thấy nàng như vậy, lại càng chua xót: "Em không sao cả, chị đừng lo lắng."
Lạc Thần nói: "Để chị xem đôi mắt của em trước."
Sư Thanh Y biết, Lạc Thần muốn xem đôi mắt của nàng trước, xác nhận tâm tình của nàng dao động trong phạm vị có thể chấp nhận được, bằng không nàng ấy sợ rằng không dám để nàng tiếp tục xem nữa.
Hít sâu hòa hoãn một chút, Sư Thanh Y tự mình kéo vải lụa trắng xuống, nhìn về phía Lạc Thần.
Lạc Thần tỉ mỉ quan sát nàng một lúc, lại giúp nàng lần nữa buộc lại vải lụa.
Sư Thanh Y miễn cưỡng nặn ra một mạt tiếu ý cực đạm nhạt: "... Chị xem, em không sao đúng không?"
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống.
Sư Thanh Y lại một lần nữa cầm lấy quyển sách.
Lạc Thần vẫn nắm tay nàng: "Ghi nhớ kỹ, chỉ là đọc, đừng nghĩ nhiều."
Sư Thanh Y nhìn nàng, phát hiện khóe mắt nàng phiếm một chút đỏ, nói: "... Chị mới phải, không nên suy nghĩ nhiều."
Lạc Thần nhìn nàng một cái, trầm mặc vươn tay, chậm rãi lật một trang.
Vài tờ kế tiếp, là sơ đồ phác thảo một ít thiết kế cơ quan của Hạ Trầm, hoặc là ghi chép sổ sách mua vật liệu, Lạc Thần nhìn quét một cái, liền lật tiếp, mãi cho đến khi lại có văn tự ghi chép xuất hiện, ánh mắt của nàng mới trở nên cứng nhắc, đầu ngón tay chạm vào trang giấy, từng câu từng chữ, đọc đặc biệt chậm rãi.
"Kiến Văn năm thứ ba, mùa hạ. Nàng quả nhiên giống như nàng nói, nửa tháng sau, liền rời đi, đi rất vội vàng."
Sau đó, lại thật lâu cũng không có văn tự ghi chép, chỉ còn một ít chuyện vụn vặt liên quan đến cuộc sống của Hạ Trầm.
Sư Thanh Y lật xem rất nhanh, cuối cùng ngừng lại.
"Kiến Văn năm thứ tư. Mùa xuân. Nàng cuối cùng cũng trở về. Tôi lúc trước nhàn hạ, vẫn luôn suy đoán khi nào nàng sẽ trở về, lại không nghĩ rằng từ hạ đến thu, từ thu đến đông, lại đến mùa xuân nàng mới trở về. Lần này nàng rời khỏi rất lâu, tôi không biết nàng ở bên ngoài sống như thế nào, bất quá nếu là tìm người, thế gian biển người mênh mông, có lẽ là vô cùng khổ cực. Hôm nay đúng là thời kì then chốt chuẩn bị công trình, gia chủ nói với tôi, nàng sẽ ở lại một đoạn thời gian, có thể sẽ ở đến đầu hạ."
"Kiến Văn năm thứ tư. Mùa hạ. Công trình đã chuẩn bị thỏa đáng, mà đã nhiều ngày chưa từng gặp nàng, lúc thỉnh an gia chủ, cũng không nhìn thấy bóng dáng của nàng, lúc này mới hiểu được, nàng lại rời đi."
Từ mùa hè năm Kiến Văn thứ tư, trong bản ghi chép của Hạ Trầm đã không xuất hiện sơ đồ phác thảo hoặc số sách gì nữa, có thể hắn đã thay đổi một quyển khác để ghi lại những chuyện vụn vặt này.
Quyển sách trước mắt, tựa hồ dần trở thành một quyển bút kỳ có ý nghĩa khác đối với Hạ Trầm, lật ra phía sau, chính là những dòng ghi chép về nữ tử kia, mà lúc này đã đến mùa đông, thời gian chênh lệch rất lớn. Hạ Trầm từ mùa hè năm Kiến Văn thứ tư đến mùa đông trong khoảng thời gian này cũng không từng ghi lại một chữ trong quyển sách, mãi cho đến khi nữ tử kia trở về, hắn mới một lần nữa bắt đầu ghi chép.
"Kiến Văn năm thứ tư. Mùa đông. Tôi lại gặp được nàng, mi mục nhiễm một chút uể oải, tôi hiểu được lần này, nàng lại không có thu hoạch. Trời có tuyết lớn, gió lạnh thấu xương, nàng thân khoác hồ cừu ngân bạch ngồi dưới hành lang, ngây người nhìn đại tuyết, bên cạnh đặt một vò rượu và hai trản rượu. Nhìn hồi lâu, nàng rót đầu rượu vào hai trản rượu, sau đó cầm lấy một trong hai trản chạm nhẹ vào trản còn lại, lúc này mới chậm rãi uống vào. Có lẽ là nàng không thắng được tửu lực, sau khi uống xong, liền bắt đầu ho khan. Qua một lúc, nàng nhìn một trản rượu khác, thì thào tự nói. Tôi nghĩ, nàng nhất định say rồi."
Lạc Thần nhìn đến đây, nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, nàng có chút run rẩy dùng đầu ngón tay chậm rãi vuốt qua văn tự, trang giấy cũng theo đó nhàng nhàng lay động.
Năm Kiến Văn thứ tư qua đi, sau đó chính là ghi chép trong những năm Vĩnh Lạc.
"Vĩnh Lạc năm đầu tiên, mùa hạ. Gia chủ giao bản vẽ của một số cơ quan nữ tử kia vẽ cho tôi, đề tôi dựa theo đó mà chế tạo, dùng trong công trình, những bản vẽ này của nàng vô cùng tinh diệu, trong lòng tôi thực sự thán phục."
"Vĩnh Lạc năm thứ hai, mùa xuân. Lần này nàng trở lại, bên cạnh theo hơn mười thanh niên, người mang cung tiễn, đều là dáng vẻ của tiên nhân. Gia chủ căn dặn tôi, những người đó là thuộc hạ của nàng, đều là đi theo đến tham gia tu kiến công trình, muốn tôi chiêu đãi thật tốt. Những người đó đối với nàng thập phần cung kính, có một lần, tôi nghe được một người trong số đó gọi nàng là 'điện hạ', bọn họ chỉ ở một số trường hợp không có người ngoài mới gọi nàng như vậy, tôi biết nàng không muốn bị người bên ngoài biết được, nên chưa bao giờ nói với người khác, chỉ xem như tôi chưa từng nghe nói."
Ngực Sư Thanh Y phập phồng càng lúc càng rõ ràng.
Từ văn tự ghi chép của Hạ Trầm cho thấy, công trình nữ tử kia muốn tu kiến quy mô mỗi năm một mở rộng, mà trong năm này, nàng trông coi một đoạn thời gian, sau đó rời khỏi, sau đó trở lại, mỗi một lần nàng đều mang theo hy vọng rời đi, mà mỗi một lần, lại thất vọng trở về.
Xuân hạ thu đông, bốn mùa thay đổi.
Một năm, một năm, lại một năm.
Mấy năm trôi qua, trong những văn tự ghi chép của Hạ Trầm, thoáng chốc trôi qua, bất quá chỉ là thời gian ngắn ngủi để đọc vài đoạn văn tự. Hạ Trầm chỉ là một người đứng xem, người ghi lại, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết, thời gian trôi qua mà hắn chứng kiến trên người nữ tử, là chân chính trôi qua thế nào, trôi qua có bao nhiêu đăng đẳng, Hạ Trầm vĩnh viễn không thể hội được.
Mà mãi cho đến Vĩnh Lạc năm thứ sáu, lúc này công trình đã tu kiến nhiều năm, có thể thấy được quy mô khổng lồ của công trình. Mà mùa xuân năm này, Hạ Trầm thấy được cảnh tượng đời này hắn khó có thể quên, đối với việc đã chứng kiến, hắn tốn hao rất nhiều văn chương đến ghi chép, thậm chí trong sách còn hỗn loạn mấy bức vẽ, có thể tưởng tượng được ngạc nhiên và kích động trong lòng hắn.
Thấy những bức vẽ này, Sư Thanh Y và Lạc Thần nhìn nhau, thần sắc có biến hóa.
Những bức họa này vẽ những đôi cánh kim sắc, tổng cộng có hai cánh, ba cánh, bốn cánh và sáu cánh, bốn loại, kết cấu bài bố của chúng gần như giống nhau như đúc với những mô hình mà Nhất Thủy làm ra.
"Vĩnh Lạc năm thứ sáu, đêm xuân. Các huynh đệ cũng tán đi rồi, tôi nghĩ đến trong công trình có một cơ quan chưa điều chỉnh tốt, ban đêm vẫn luôn nghĩ đến, liền quay trở lại chỗ công trình. Tôi đi vào sâu bên trong, nhìn thấy trước mắt có ánh đèn, ai ngờ lại gặp được nàng cùng thuộc hạ của nàng, trên mặt đất có khắc một đồ án thật lớn. Tôi cuống quít trốn đi, chỉ thấy nàng vươn tay nắm bắt hư không, trong tay bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện hơn mười mũi tên vàng, tôi không biết những mũi tên này là như thế nào, dường như là nàng ngưng kết từ khí tức của bản thân, tôi rất ngạc nhiên, thầm nghĩ gia chủ năm đó có lẽ không phải nói đùa, nàng lẽ nào quả nhiên là thần nữ?
Thuộc hạ của nàng lần lượt đến trước mặt nàng, khom người nhận kim tiễn. Quan vọng chốc lát, phía sau lưng những thuộc hạ của nàng mỗi người run rẩy mở ra những đôi cánh kim sắc, quang hoa tươi sáng, đời tôi chưa từng gặp qua cảnh tượng mỹ lệ như vậy, chỉ thấy trong đó có người là hai cánh, có người là bốn cánh, tối đa là sáu cánh, bọn họ bay đến chỗ cao, bắn kim tiễn xuống đồ án trên mặt đất, kim sắc vũ tiễn cắm xuống mặt đất, dung nhập đồ án, sau đó không nhìn thấy nữa. Tôi hiểu được nàng là cao thủ bố trận, lần này nhất định là đang bố trí trận pháp gì đó, nhưng trận pháp này, cuộc đời tôi chưa nghe chưa thấy.
Các thuộc hạ của nàng đáp xuống, thu lại đôi cánh, quỳ gối trước mặt nàng.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, nàng là chủ nhân của bọn họ, lẽ nào cũng có cánh? Tôi phát giác số cánh của bọn họ không giống nhau, chỉ là nàng không hề dang cánh, không biết số cách của nàng rốt cuộc là bao nhiêu.
Cảnh tượng trước mắt, đối với tôi mà nói, dường như cảnh trong mơ. Nàng nhìn về phía tôi bên này, tôi cho rằng nàng nhìn thấy tôi, kinh hãi, nàng lại xoay người rời khỏi.
Trở lại nơi ở, tôi không chịu nổi kích động trong lòng, nhất nhất vẽ lại hình dáng những đôi cánh đã thấy, đến lúc vẽ bốn cánh, vẽ một nửa, không ngờ trang giấy lại bị người khác lấy đi, trong lòng tôi hoảng sợ, nhìn lại, chính là gia chủ. Gia chủ nhìn ta, nhíu mày nói: 'Cậu làm sao biết được ba cánh?'
Trên bản vẽ kia ta dự định vẽ chính là bốn cánh, chỉ là bên phải vẽ hoàn thành, bên trái chỉ mới vẽ được một cánh, tôi kinh hãi: 'Tôi không biết cái gì ba cánh, bức tranh này bên trái tôi vẫn chưa vẽ xong, xin gia chủ giáng tội!' gia chủ lúc này mới nói: 'Thì ra là như vậy.' Nghe gia chủ nói như vậy, hẳn quả thật là có ba cánh tồn tại, tôi vẫn chưa gặp qua, lần này xem như chó ngáp phải ruồi. Gia chủ thần sắc túc mục, nói với tôi: 'Nàng lúc đó nhìn thấy cậu, bảo tôi đến xem sao, những gì cậu thấy hôm nay, không thể nói với người khác.'
Nàng lúc đó quả nhiên phát hiện tôi, nhưng không ngay mặt vạch trần, tôi mồ hôi lạnh chảy ròng, rồi lại thập phần cảm kích nàng. Gia chủ cũng không trách tôi, hắn rất tin tưởng tôi, tôi nhất định không thể cô phụ gia chủ."
"Vĩnh Lạc năm thứ bảy, mùa thu. Nàng hồi lâu mới trở về. Lần này trở về, mi gian của nàng dường như lại thêm vài phần sầu khổ, có lẽ là người nàng muốn tìm vẫn bặt vô âm tín. Đêm thu hiu quạnh, nàng bày một bàn cờ trên bàn đá trong viện, một mình chơi cờ. Tôi thấy bàn cờ đối diện dường như đặt một thứ gì đó, nhìn kỹ mới biết đó là một sợi dây cột tóc màu ngân bạch, tôi thực sự không giải thích được, lẽ nào nàng đang đánh cờ cùng một sợi dây buộc tóc sao? Đánh một lúc, nàng quấn sợi dây buộc tóc lên cổ tay, hôn nó, sau đó gục xuống bàn, hai vai nhẹ nhàng run rẩy, đường như đang khóc."
Tay của Lạc Thần đột nhiên nắm chặt, lưng bàn tay nàng trắng nõn như tuyết, hiện tại bởi vì nắm quá cố sức, huyết quản thanh sắc đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Quyển sách lật qua từng trang, ghi chép của Hạ Trầm về nữ tử kia vẫn còn tiếp tục, ghi chép đến Vĩnh Lạc năm thứ mười ba.
Từ trong văn tự của Hạ Trầm đó có thể thấy được, từ Vĩnh Lạc năm thứ mười ba, lại có biến cố mới.
"Vĩnh Lạc năm thứ mười ba, tân xuân bắt đầu, nàng liền vội vã rời khỏi."
"Vĩnh Lạc năm thứ mười ba, mùa hạ. Gia chủ nói nàng sắp trở về, tôi không khỏi chờ đợi, những năm gần đây thời gian nàng rời khỏi càng lúc càng lâu, tôi rất ít có cơ hội nhìn thấy nàng."
"Vĩnh Lạc năm thứ mười ba. Mùa thu. Ngày trở về theo như gia chủ nói đã qua từ lâu, nhưng nàng không trở về."
....
"Vĩnh Lạc năm thứ mười bốn, xuân. Nàng vẫn không về, gia chủ cùng tôi cũng thập phần lo lắng."
"Vĩnh Lạc năm thứ mười bốn, đông. Không về."
....
"Vĩnh Lạc năm thứ mười bốn, đông. Không về. Nàng không biết đi nơi nào, không chút tin tức, gia chủ nói công trình sắp hoàn thành, theo lý nàng sẽ trở về trông coi, nhưng nàng vẫn chưa trở về, gia chủ lo lắng nàng gặp bất trắc, từng sai người ra ngoài tìm kiếm, nhưng lại biệt vô âm tín."
Mà lật xem đến ghi chép ở năm Vĩnh Lạc thứ mười sáu, càng xem càng giật mình, liên quan đến đoạn ghi chép này, Hạ Trầm vô cùng phẫn nộ, chữ viết vô cùng nghệch ngoạc, trên giấy đều là vết máu, mà chính là bắt đầu từ lúc này, hắn cũng không phải ghi lại sự việc vào cùng ngày như trước kia mà là sau đó mới ghi lại hồi ức thuộc về hắn.
Hắn gặp phiền phức, thành công thoát thân, sau khi thu xếp mới tiến hành ghi chép lại đối với tình huống một năm đã trôi qua.
"Vĩnh Lạc năm thứ mười sáu, thu. Tôi đã tìm được chỗ an toàn, hồi tưởng những chuyện trải qua lúc trước, hận không thể lột da sách cốt những kẻ xấu kia! Hai nơi không thuộc bổn phận của tôi trong công trình, tôi chỉ tham dự tu kiến ngoại vi, không ngờ lại bị người tập kích, đối phương nhân số đông đảo, phía ta tử thương thảm trọng, lúc tìm được gia chủ, gia chủ đã cả người đầy máu. Tôi nhìn thấy ngực hắn thủng một lỗ lớn, dường như là bị người khác đào đi một khối, tôi cũng xem không rõ, trong nháy mắt đó tôi cho rằng trái tim của gia chủ đã mất rồi, tôi rất sợ giống như bản thân suy nghĩ, nếu gia chủ không có trái tim, hắn lại làm thế nào đứng ở trước mặt tôi. Tôi bật khóc, gia chủ trách cứ tôi nói, 'Nam tử hán đại trượng phu, chỉ đổ máu không rơi lệ!', hắn nói xong, lại đưa cho tôi một vật, nói:' Cậu lập tức mang thê nhi cậu bỏ trốn, tôi giao cho cậu vật này, nếu nàng trở về, cậu giao lại cho nàng, nhất định không thể rơi vào tay ngoại nhân!' Gia chủ muốn tôi lập lời thề, tôi cố nén nước mắt lập lời thề độc, kiếp này chắc chắn thề sống chết giữ gìn thứ này. Taôicùng với thê nhi hôm nay an ổn, lại không biết gia chủ sống chết ra sao."
"Vĩnh Lạc năm thứ mười bảy. Tôi thân nhiễm trọng bệnh, sợ rằng không cách nào thực hiện lời hứa với gia chủ, mắt thấy thời gian còn lại không nhiều, tôi cần sớm có dự định. Cho dù tôi chết, tôi vẫn còn có hậu nhân Nàng đã là thần, tôi tin tưởng một ngày nào đó, nàng sẽ trở về."
"Vĩnh Lạc năm thứ mười chín. Mộ táng đã hoàn thành, ngày tháng của tôi cũng không còn nhiều. Lần này nhìn lại những việc đã qua, chung quy không hối hận. Vốn dĩ muốn thiêu hủy quyển sách này, nhưng trong đó có nhiều việc khó gặp trong đời, tựa như một giấc mộng, trong lòng không nỡ, liền để nó theo ta vào mộ táng, phủ đầy bụi bậm."
Ghi chép đến nơi đây, kết thúc.
Tại năm này, Hạ Trầm kết thúc nhân sinh của hắn.
Bàn tay Sư Thanh Y buông lỏng, quyển sách trượt xuống khỏi tay nàng, lẳng lặng nằm dưới đáy quan tài.
Lạc Thần chỉ là yên lặng nhìn nàng.
Sư Thanh Y cúi đầu, hô hấp của nàng có chút trầm trọng, sau một lúc lâu, ánh mắt của nàng dừng trên mặt Lạc Thần, giống như đã biết Lạc Thần hiện tại suy nghĩ gì, nàng ôn nhu nói... "Em không sao."
"...Không sao." Nàng thì thào, lặp lại một lần: "Chúng ta đi ra ngoài thôi."
Lạc Thần gật đầu, đáp lại nàng.
Sư Thanh Y nhặt quyển sách lên, nói: "Em muốn mang đi, không hy vọng nó bị người khác nhìn thấy."
Lạc Thần nói: "Được."
Hai người rời khỏi quan tài, đóng nắp quan lại, ấn cơ quan, quan tài của Hạ Trầm một lần nữa trở lại vị trí vốn có, mọi thứ giống như trước đó, nhìn qua không có gì khác nhau.
Sư Thanh Y tâm tình trầm trọng, bất quá nàng vẫn cố lấy tinh thần, thấp hô một tiếng: "Nhất Thủy, chúng ta đi thôi."
Nhất Thủy trước đó khóc mệt mỏi, cũng sắp ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng xoa nhẹ đôi mắt, từ trong góc phòng ngồi dậy đang chuẩn bị bò đến, Lạc Thần lại nói: "Tôi và em họ vẫn còn một chuyện quan trọng, cậu đợi thêm chốc lát."
"Hiện tại không đi sao?" Nhất Thủy mờ mịt hỏi.
Lạc Thần nói: "Đợi lát nữa."
Sư Thanh Y cũng không rõ Lạc Thần rốt cuộc còn có chuyện gì, Lạc Thần nhìn về phía nàng, nói: "Đi theo chị, đến gian phòng bên cạnh."
Sư Thanh Y yên lặng gật đầu, theo sau Lạc Thần đến một gian phòng khác.
Gian phòng này chính là phòng chứa tạp vật theo như Nhất Thủy nói, trong phòng này cũng không có bất cứ cơ quan gì, hai người cuối cùng không cần quỳ nữa, hành động cũng không chịu nhiều hạn chế, dễ dàng tự tại hơn rất nhiều.
Quỳ bò lâu như vậy, đầu gối của Sư Thanh Y mơ hồ phát đau, Lạc Thần để nàng ngồi xuống, bảo nàng co hai gối lên, Lạc Thần ngồi xổm trước mặt nàng, vén ống quần của nàng, phát hiện đầu gối của nàng đã phiếm hồng, đôi mắt vốn dĩ buồn bã càng thêm trầm nặng buông xuống.
"... Em không đau." Sư Thanh Y vội vã nói: "Còn chị, để em xem giúp chị."
"Chị không sao." Lạc Thần chế trụ bàn tay nàng, áp lấy lưng bàn tay nàng.
Sư Thanh Y vốn dĩ tâm tư hỗn loạn, cảm giác đầu dường như sắp nổ tung, nhưng nàng lại không dám biểu hiện ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, hiện tại thấy Lạc Thần nắm tay nàng, nàng cảm giác được một chút cảm giác yên bình, tâm trạng dần dần hòa hoãn.
Lạc Thần không nói chuyện, chỉ là đưa tay giúp nàng nhẹ nhàng xoa đầu gối.
Sư Thanh Y đánh giá nàng, nói: "Chị gọi em đến, chính là giúp em xoa đầu gối sao?"
"... Không phải." Lạc Thần thấp giọng nói.
Cả người nàng dường như bao trùm một tầng sương lạnh, tựa hồ đang miễn cưỡng khắc chế điều gì, mà ngay cả lúc giúp Sư Thanh Y xoa đầu gối, Sư Thanh Y đều có thể tinh tường cảm giác được thủ pháp của nàng có chút rối loạn.
"Vậy là cái gì?" Sư Thanh Y đè lại tay nàng, ý bảo nàng dừng lại, hỏi nàng.
Lạc Thần thuận theo ý nàng, ngừng động tác.
Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, chờ nàng lên tiếng.
Lạc Thần hàng mi dài run rẩy, trong thanh âm cũng đè nén một tia run rẩy, nói: "Chị muốn ôm em."
Sư Thanh Y: "..."
Nàng nhất thời có chút không biết làm sao, ánh mắt buông xuống, nói: "... Chị... Chị trực tiếp đến là được rồi, không cần đặc biệt nói cho em biết."
"Có thể, thật không?"
Sư Thanh Y bên tai nóng hổi, nàng xê dịch về phía Lạc Thần, thân thể nghiêng về phía trước, nàng đang muốn nghiêng người ôm lấy Lạc Thần, Lạc Thần lại đột nhiên dùng một tay kéo nàng trong lòng, gắt gao ôm lấy nàng.
Sư Thanh Y trước kia được nàng ôm vào lòng, cảm giác đều là mềm mại như mây, bao dung tựa như sóng biển, nhưng lúc này đây, Sư Thanh Y rất khó hình dung đó là loại cảm giác gì.
Nàng vô thức dang song chưởng, ôm lấy Lạc Thần, hai tay đặt trên lưng Lạc Thần. Lạc Thần cảm giác được, dĩ nhiên nép vào lòng nàng, mặt vùi vào vai nàng, cọ rồi lại cọ, dán chặt hõm cổ Sư Thanh Y.
"Không có việc gì." Không biết xảy ra chuyện gì, Sư Thanh Y đột nhiên cũng rất muốn an ủi nàng, vì vậy giơ tay lên, vỗ nhẹ lưng nàng.
Nàng có thể cảm giác được tâm tình của Lạc Thần lúc này tựa hồ rất trầm thấp, tuy rằng ẩn nhẫn như nàng, sẽ không hề thực sự biểu hiện ra ngoài.
Sư Thanh Y vỗ nhẹ vài cái, sau đó Lạc Thần ôm nàng càng chặt hơn, hai vai khẽ run.
Một lát sau, cổ của Sư Thanh Y đột nhiên cảm giác được có dịch thể nóng hổi đang chảy xuống, dán vào da thịt, dính ướt cổ nàng.
Sư Thanh Y sững sốt, gần như là luống cuống tay chân, nàng muốn buông tay nhìn kỹ, nhưng Lạc Thần lại gắt gao ôm lấy nàng, không cho nàng cử động.
"... Chị... Chị tại sao lại khóc?" Nói xong từ khóc, không biết vì sao, đôi mắt Sư Thanh Y chợt ẩm ướt, nhất thời cũng rơi lệ.
Ngay cả chính nàng cũng không biết, vì sao nước mắt đột nhiên rơi xuống không hề báo trước như thế.
Sư Thanh Y giơ tay lên, sờ cổ của bản thân, Lạc Thần thấp giọng nói: "... Đừng động."
Sư Thanh Y nghẹn ngào: "Em muốn nhìn chị một chút."
"... Đừng nhìn." Giọng nói của Lạc Thần dường như cất giấu vô tận thống khổ cùng hối hận, giọng nói của nàng cũng nghẹn ngào, nói: "...Để chị ôm một lúc, đừng nhìn chị."
"... Chị đừng khóc, chị đừng khóc." Sư Thanh Y nói, bản thân lại bật khóc, tâm tình đè nén trước đó trong nháy mắt giống như hồng thủy vỡ đê, trút xuống ngay giờ khắc này.
Thời gian đã từng rời xa, dài dằng dặc, biến mất, dường như đều tràn về trong thời khắc này.
"... Sau này chị sẽ luôn ở bên cạnh em." Lạc Thần ôm nàng càng chặt, nói: "Em không cần tìm chị, mở mắt ra, liền có thể nhìn thấy chị bất cứ lúc nào."
Trong lòng Sư Thanh Y càng thêm chua xót, trong mắt hàm chứa nước mắt, nghe lời này của nàng, vừa muốn khóc vừa muốn cười, nói: "Chị hiện tại mỗi ngày đều ở bên cạnh em, em mỗi ngày mở mắt ra, thấy chính là chị, cho dù nhắm mắt lại, bên cạnh cũng là chị."
Lạc Thần trầm mặc.
Đợi một lúc, nàng mới trầm thấp nói: "Chị không biết nên nói như thế nào, nên làm như thế nào."
Đây là lần đầu tiên Sư Thanh Y cảm giác được Lạc Thần dĩ nhiên không biết nên nói như thế nào, trước kia nàng tuy rằng ít nói, nhưng mỗi một câu một chữ, đều có thể nắm được trọng điểm, bình thường cũng có thể cong quải đến Sư Thanh Y mặt đỏ tai hồng, không biết nên đáp lại thế nào nhưng hiện tại Sư Thanh Y lại thấy được một mặt vô thố thố nàng.
Không biết nên nói gì, hoặc nên làm những gì, mới có thể bù đắp vết thương tàn khốc đã qua. Nói như thế nào, làm như thế nào, đều là không đủ, vì vậy chỉ có thể lặp lại những ngôn ngữ tái nhợt vô lực như vậy.
"Chị không cần nói gì, cũng không cần làm gì." Sư Thanh Y ôn nhu ôm lấy nàng, vỗ lưng nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Đến đây, ngẩng đầu lên, em giúp chị lau nước mắt."
Lạc Thần vùi mặt vào hõm vai của nàng, không hề ngẩng đầu.
"Khóc thì khóc, có gì đáng xấu hổ." Sư Thanh Y cười rộ lên: "Chị xem vai em đều bị chị khóc ướt."
"...Vừa rồi chị chỉ khóc chốc lát." Lạc Thần trầm muộn lên tiếng: "Chưa đến nỗi như vậy."
"Chị ngẩng đầu." Sư Thanh Y nói.
Lạc Thần vẫn bất động, ôm nàng không buông tay.
"Em cũng khóc." Sư Thanh Y dán bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Chị đến giúp em lau nước mắt."
Lạc Thần vừa nghe, lúc này mới khẽ động, nàng ngẩng đầu lên từ trên vai Sư Thanh Y, khuôn mặt thoáng nghiêng, Sư Thanh Y lúc này mới có thể gần gũi nhìn nàng, phát hiện khóe mắt của nàng đỏ ửng, hàng mi dài nhiễm dịch thể trong suốt, trong lòng chợt mềm mại đến rối tinh rối mù.
Lạc Thần nhìn thấy lệ ngân hãy còn chưa khô trên mặt Sư Thanh Y, ánh mắt lưu chuyển, vươn tay, ngón tay dán gò má Sư Thanh Y, nhẹ nhàng lau đi.
Một lát sau, Sư Thanh Y hỏi nàng: "Được rồi sao?"
Lạc Thần nói: "...Được rồi."
"Vậy đến lượt em đến giúp chị lau." Sư Thanh Y nhìn nàng không chuyển mắt: "Chị đừng cử động."
Lạc Thần khẽ dời mắt, Sư Thanh Y đưa tay, một tay chạm vào gương mặt nàng, tay kia đặt trên vai nàng, Sư Thanh Y lại căn dặn: "Chị nghìn vạn lần đừng cử động, em... Em chỉ lau một chút."
"Một chút?" Lạc Thần khẽ nâng mắt.
Thân thể của Sư Thanh Y nghiêng về phía trước, dán sát gương mặt nàng, hôn lên hàng mi dài của nàng, hôn đi giọt nước đọng trên đó.
Thân thể Lạc Thần tựa hồ thoáng chốc cứng đờ, sau đó nàng đưa tay, nhẹ nhàng chế trụ cánh tay Sư Thanh Y, Sư Thanh Y lập tức lui lại.
Sư Thanh Y cảm giác Lạc Thần nắm chặt lấy tay nàng, nàng thậm chí còn có thể vô cùng rõ ràng nghe được tiếng hít thở có phần gấp gáp của Lạc Thần, tay cũng run rẩy càng thêm lợi hại.
Lạc Thần xưa nay là người yên lặng nội liễm cỡ nào, nàng đứng ở nơi đó, tựa như một đầm nước, cách một tầng sương mù, rất khó nhìn ra bên dưới sự u tĩnh của nàng rốt cuộc che giấu thứ gì.
Mà lúc này, Sư Thanh Y thấy rất rõ ràng.
Lạc Thần hạ giọng, hỏi nàng: "... Còn muốn tiếp tục xem sao?"
Sư Thanh Y nhìn quyển sách trong tay, số trang còn lại vẫn rất nhiều, có thể thấy được Hạ Trầm năm đó ghi lại rất nhiều nội dung.
Những nội dung này mỗi một điều thật ra bất quá là những lời vụn vặt, nhưng tụ cùng một chỗ, sẽ trở thành vết thương đã lâu trùng điệp phủ đầy bụi, không dám chạm vào. Ở thời khắc này chúng một lần nửa mở ra, thời gian trầm nặng dài đăng đẳng được phóng xuất ra, lại thấy ánh mặt trời giữa một mảnh bụi bậm phi dương.
Sư Thanh Y tựa như trong nháy mắt nếm trải vô số tư vị thế gian, trong lòng trăm ngàn tâm tư hỗn loạn, cuối cùng chỉ là gật đầu.
Lạc Thần dừng chốc lát, mới nói: "... Cần phải tạm dừng một chút, sau đó mới xem tiếp?"
Giọng nói của nàng cũng mang theo một tia run rẩy, hiển nhiên là đang nỗ lực khắc chế, ngữ khí cũng là phá lệ cẩn thận, dường như trong tay đang cầm một quả tim, bảo bối đến không dám để nó rơi xuống.
"... Không sao cả." Sư Thanh Y càng thấy nàng như vậy, lại càng chua xót: "Em không sao cả, chị đừng lo lắng."
Lạc Thần nói: "Để chị xem đôi mắt của em trước."
Sư Thanh Y biết, Lạc Thần muốn xem đôi mắt của nàng trước, xác nhận tâm tình của nàng dao động trong phạm vị có thể chấp nhận được, bằng không nàng ấy sợ rằng không dám để nàng tiếp tục xem nữa.
Hít sâu hòa hoãn một chút, Sư Thanh Y tự mình kéo vải lụa trắng xuống, nhìn về phía Lạc Thần.
Lạc Thần tỉ mỉ quan sát nàng một lúc, lại giúp nàng lần nữa buộc lại vải lụa.
Sư Thanh Y miễn cưỡng nặn ra một mạt tiếu ý cực đạm nhạt: "... Chị xem, em không sao đúng không?"
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống.
Sư Thanh Y lại một lần nữa cầm lấy quyển sách.
Lạc Thần vẫn nắm tay nàng: "Ghi nhớ kỹ, chỉ là đọc, đừng nghĩ nhiều."
Sư Thanh Y nhìn nàng, phát hiện khóe mắt nàng phiếm một chút đỏ, nói: "... Chị mới phải, không nên suy nghĩ nhiều."
Lạc Thần nhìn nàng một cái, trầm mặc vươn tay, chậm rãi lật một trang.
Vài tờ kế tiếp, là sơ đồ phác thảo một ít thiết kế cơ quan của Hạ Trầm, hoặc là ghi chép sổ sách mua vật liệu, Lạc Thần nhìn quét một cái, liền lật tiếp, mãi cho đến khi lại có văn tự ghi chép xuất hiện, ánh mắt của nàng mới trở nên cứng nhắc, đầu ngón tay chạm vào trang giấy, từng câu từng chữ, đọc đặc biệt chậm rãi.
"Kiến Văn năm thứ ba, mùa hạ. Nàng quả nhiên giống như nàng nói, nửa tháng sau, liền rời đi, đi rất vội vàng."
Sau đó, lại thật lâu cũng không có văn tự ghi chép, chỉ còn một ít chuyện vụn vặt liên quan đến cuộc sống của Hạ Trầm.
Sư Thanh Y lật xem rất nhanh, cuối cùng ngừng lại.
"Kiến Văn năm thứ tư. Mùa xuân. Nàng cuối cùng cũng trở về. Tôi lúc trước nhàn hạ, vẫn luôn suy đoán khi nào nàng sẽ trở về, lại không nghĩ rằng từ hạ đến thu, từ thu đến đông, lại đến mùa xuân nàng mới trở về. Lần này nàng rời khỏi rất lâu, tôi không biết nàng ở bên ngoài sống như thế nào, bất quá nếu là tìm người, thế gian biển người mênh mông, có lẽ là vô cùng khổ cực. Hôm nay đúng là thời kì then chốt chuẩn bị công trình, gia chủ nói với tôi, nàng sẽ ở lại một đoạn thời gian, có thể sẽ ở đến đầu hạ."
"Kiến Văn năm thứ tư. Mùa hạ. Công trình đã chuẩn bị thỏa đáng, mà đã nhiều ngày chưa từng gặp nàng, lúc thỉnh an gia chủ, cũng không nhìn thấy bóng dáng của nàng, lúc này mới hiểu được, nàng lại rời đi."
Từ mùa hè năm Kiến Văn thứ tư, trong bản ghi chép của Hạ Trầm đã không xuất hiện sơ đồ phác thảo hoặc số sách gì nữa, có thể hắn đã thay đổi một quyển khác để ghi lại những chuyện vụn vặt này.
Quyển sách trước mắt, tựa hồ dần trở thành một quyển bút kỳ có ý nghĩa khác đối với Hạ Trầm, lật ra phía sau, chính là những dòng ghi chép về nữ tử kia, mà lúc này đã đến mùa đông, thời gian chênh lệch rất lớn. Hạ Trầm từ mùa hè năm Kiến Văn thứ tư đến mùa đông trong khoảng thời gian này cũng không từng ghi lại một chữ trong quyển sách, mãi cho đến khi nữ tử kia trở về, hắn mới một lần nữa bắt đầu ghi chép.
"Kiến Văn năm thứ tư. Mùa đông. Tôi lại gặp được nàng, mi mục nhiễm một chút uể oải, tôi hiểu được lần này, nàng lại không có thu hoạch. Trời có tuyết lớn, gió lạnh thấu xương, nàng thân khoác hồ cừu ngân bạch ngồi dưới hành lang, ngây người nhìn đại tuyết, bên cạnh đặt một vò rượu và hai trản rượu. Nhìn hồi lâu, nàng rót đầu rượu vào hai trản rượu, sau đó cầm lấy một trong hai trản chạm nhẹ vào trản còn lại, lúc này mới chậm rãi uống vào. Có lẽ là nàng không thắng được tửu lực, sau khi uống xong, liền bắt đầu ho khan. Qua một lúc, nàng nhìn một trản rượu khác, thì thào tự nói. Tôi nghĩ, nàng nhất định say rồi."
Lạc Thần nhìn đến đây, nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, nàng có chút run rẩy dùng đầu ngón tay chậm rãi vuốt qua văn tự, trang giấy cũng theo đó nhàng nhàng lay động.
Năm Kiến Văn thứ tư qua đi, sau đó chính là ghi chép trong những năm Vĩnh Lạc.
"Vĩnh Lạc năm đầu tiên, mùa hạ. Gia chủ giao bản vẽ của một số cơ quan nữ tử kia vẽ cho tôi, đề tôi dựa theo đó mà chế tạo, dùng trong công trình, những bản vẽ này của nàng vô cùng tinh diệu, trong lòng tôi thực sự thán phục."
"Vĩnh Lạc năm thứ hai, mùa xuân. Lần này nàng trở lại, bên cạnh theo hơn mười thanh niên, người mang cung tiễn, đều là dáng vẻ của tiên nhân. Gia chủ căn dặn tôi, những người đó là thuộc hạ của nàng, đều là đi theo đến tham gia tu kiến công trình, muốn tôi chiêu đãi thật tốt. Những người đó đối với nàng thập phần cung kính, có một lần, tôi nghe được một người trong số đó gọi nàng là 'điện hạ', bọn họ chỉ ở một số trường hợp không có người ngoài mới gọi nàng như vậy, tôi biết nàng không muốn bị người bên ngoài biết được, nên chưa bao giờ nói với người khác, chỉ xem như tôi chưa từng nghe nói."
Ngực Sư Thanh Y phập phồng càng lúc càng rõ ràng.
Từ văn tự ghi chép của Hạ Trầm cho thấy, công trình nữ tử kia muốn tu kiến quy mô mỗi năm một mở rộng, mà trong năm này, nàng trông coi một đoạn thời gian, sau đó rời khỏi, sau đó trở lại, mỗi một lần nàng đều mang theo hy vọng rời đi, mà mỗi một lần, lại thất vọng trở về.
Xuân hạ thu đông, bốn mùa thay đổi.
Một năm, một năm, lại một năm.
Mấy năm trôi qua, trong những văn tự ghi chép của Hạ Trầm, thoáng chốc trôi qua, bất quá chỉ là thời gian ngắn ngủi để đọc vài đoạn văn tự. Hạ Trầm chỉ là một người đứng xem, người ghi lại, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết, thời gian trôi qua mà hắn chứng kiến trên người nữ tử, là chân chính trôi qua thế nào, trôi qua có bao nhiêu đăng đẳng, Hạ Trầm vĩnh viễn không thể hội được.
Mà mãi cho đến Vĩnh Lạc năm thứ sáu, lúc này công trình đã tu kiến nhiều năm, có thể thấy được quy mô khổng lồ của công trình. Mà mùa xuân năm này, Hạ Trầm thấy được cảnh tượng đời này hắn khó có thể quên, đối với việc đã chứng kiến, hắn tốn hao rất nhiều văn chương đến ghi chép, thậm chí trong sách còn hỗn loạn mấy bức vẽ, có thể tưởng tượng được ngạc nhiên và kích động trong lòng hắn.
Thấy những bức vẽ này, Sư Thanh Y và Lạc Thần nhìn nhau, thần sắc có biến hóa.
Những bức họa này vẽ những đôi cánh kim sắc, tổng cộng có hai cánh, ba cánh, bốn cánh và sáu cánh, bốn loại, kết cấu bài bố của chúng gần như giống nhau như đúc với những mô hình mà Nhất Thủy làm ra.
"Vĩnh Lạc năm thứ sáu, đêm xuân. Các huynh đệ cũng tán đi rồi, tôi nghĩ đến trong công trình có một cơ quan chưa điều chỉnh tốt, ban đêm vẫn luôn nghĩ đến, liền quay trở lại chỗ công trình. Tôi đi vào sâu bên trong, nhìn thấy trước mắt có ánh đèn, ai ngờ lại gặp được nàng cùng thuộc hạ của nàng, trên mặt đất có khắc một đồ án thật lớn. Tôi cuống quít trốn đi, chỉ thấy nàng vươn tay nắm bắt hư không, trong tay bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện hơn mười mũi tên vàng, tôi không biết những mũi tên này là như thế nào, dường như là nàng ngưng kết từ khí tức của bản thân, tôi rất ngạc nhiên, thầm nghĩ gia chủ năm đó có lẽ không phải nói đùa, nàng lẽ nào quả nhiên là thần nữ?
Thuộc hạ của nàng lần lượt đến trước mặt nàng, khom người nhận kim tiễn. Quan vọng chốc lát, phía sau lưng những thuộc hạ của nàng mỗi người run rẩy mở ra những đôi cánh kim sắc, quang hoa tươi sáng, đời tôi chưa từng gặp qua cảnh tượng mỹ lệ như vậy, chỉ thấy trong đó có người là hai cánh, có người là bốn cánh, tối đa là sáu cánh, bọn họ bay đến chỗ cao, bắn kim tiễn xuống đồ án trên mặt đất, kim sắc vũ tiễn cắm xuống mặt đất, dung nhập đồ án, sau đó không nhìn thấy nữa. Tôi hiểu được nàng là cao thủ bố trận, lần này nhất định là đang bố trí trận pháp gì đó, nhưng trận pháp này, cuộc đời tôi chưa nghe chưa thấy.
Các thuộc hạ của nàng đáp xuống, thu lại đôi cánh, quỳ gối trước mặt nàng.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, nàng là chủ nhân của bọn họ, lẽ nào cũng có cánh? Tôi phát giác số cánh của bọn họ không giống nhau, chỉ là nàng không hề dang cánh, không biết số cách của nàng rốt cuộc là bao nhiêu.
Cảnh tượng trước mắt, đối với tôi mà nói, dường như cảnh trong mơ. Nàng nhìn về phía tôi bên này, tôi cho rằng nàng nhìn thấy tôi, kinh hãi, nàng lại xoay người rời khỏi.
Trở lại nơi ở, tôi không chịu nổi kích động trong lòng, nhất nhất vẽ lại hình dáng những đôi cánh đã thấy, đến lúc vẽ bốn cánh, vẽ một nửa, không ngờ trang giấy lại bị người khác lấy đi, trong lòng tôi hoảng sợ, nhìn lại, chính là gia chủ. Gia chủ nhìn ta, nhíu mày nói: 'Cậu làm sao biết được ba cánh?'
Trên bản vẽ kia ta dự định vẽ chính là bốn cánh, chỉ là bên phải vẽ hoàn thành, bên trái chỉ mới vẽ được một cánh, tôi kinh hãi: 'Tôi không biết cái gì ba cánh, bức tranh này bên trái tôi vẫn chưa vẽ xong, xin gia chủ giáng tội!' gia chủ lúc này mới nói: 'Thì ra là như vậy.' Nghe gia chủ nói như vậy, hẳn quả thật là có ba cánh tồn tại, tôi vẫn chưa gặp qua, lần này xem như chó ngáp phải ruồi. Gia chủ thần sắc túc mục, nói với tôi: 'Nàng lúc đó nhìn thấy cậu, bảo tôi đến xem sao, những gì cậu thấy hôm nay, không thể nói với người khác.'
Nàng lúc đó quả nhiên phát hiện tôi, nhưng không ngay mặt vạch trần, tôi mồ hôi lạnh chảy ròng, rồi lại thập phần cảm kích nàng. Gia chủ cũng không trách tôi, hắn rất tin tưởng tôi, tôi nhất định không thể cô phụ gia chủ."
"Vĩnh Lạc năm thứ bảy, mùa thu. Nàng hồi lâu mới trở về. Lần này trở về, mi gian của nàng dường như lại thêm vài phần sầu khổ, có lẽ là người nàng muốn tìm vẫn bặt vô âm tín. Đêm thu hiu quạnh, nàng bày một bàn cờ trên bàn đá trong viện, một mình chơi cờ. Tôi thấy bàn cờ đối diện dường như đặt một thứ gì đó, nhìn kỹ mới biết đó là một sợi dây cột tóc màu ngân bạch, tôi thực sự không giải thích được, lẽ nào nàng đang đánh cờ cùng một sợi dây buộc tóc sao? Đánh một lúc, nàng quấn sợi dây buộc tóc lên cổ tay, hôn nó, sau đó gục xuống bàn, hai vai nhẹ nhàng run rẩy, đường như đang khóc."
Tay của Lạc Thần đột nhiên nắm chặt, lưng bàn tay nàng trắng nõn như tuyết, hiện tại bởi vì nắm quá cố sức, huyết quản thanh sắc đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Quyển sách lật qua từng trang, ghi chép của Hạ Trầm về nữ tử kia vẫn còn tiếp tục, ghi chép đến Vĩnh Lạc năm thứ mười ba.
Từ trong văn tự của Hạ Trầm đó có thể thấy được, từ Vĩnh Lạc năm thứ mười ba, lại có biến cố mới.
"Vĩnh Lạc năm thứ mười ba, tân xuân bắt đầu, nàng liền vội vã rời khỏi."
"Vĩnh Lạc năm thứ mười ba, mùa hạ. Gia chủ nói nàng sắp trở về, tôi không khỏi chờ đợi, những năm gần đây thời gian nàng rời khỏi càng lúc càng lâu, tôi rất ít có cơ hội nhìn thấy nàng."
"Vĩnh Lạc năm thứ mười ba. Mùa thu. Ngày trở về theo như gia chủ nói đã qua từ lâu, nhưng nàng không trở về."
....
"Vĩnh Lạc năm thứ mười bốn, xuân. Nàng vẫn không về, gia chủ cùng tôi cũng thập phần lo lắng."
"Vĩnh Lạc năm thứ mười bốn, đông. Không về."
....
"Vĩnh Lạc năm thứ mười bốn, đông. Không về. Nàng không biết đi nơi nào, không chút tin tức, gia chủ nói công trình sắp hoàn thành, theo lý nàng sẽ trở về trông coi, nhưng nàng vẫn chưa trở về, gia chủ lo lắng nàng gặp bất trắc, từng sai người ra ngoài tìm kiếm, nhưng lại biệt vô âm tín."
Mà lật xem đến ghi chép ở năm Vĩnh Lạc thứ mười sáu, càng xem càng giật mình, liên quan đến đoạn ghi chép này, Hạ Trầm vô cùng phẫn nộ, chữ viết vô cùng nghệch ngoạc, trên giấy đều là vết máu, mà chính là bắt đầu từ lúc này, hắn cũng không phải ghi lại sự việc vào cùng ngày như trước kia mà là sau đó mới ghi lại hồi ức thuộc về hắn.
Hắn gặp phiền phức, thành công thoát thân, sau khi thu xếp mới tiến hành ghi chép lại đối với tình huống một năm đã trôi qua.
"Vĩnh Lạc năm thứ mười sáu, thu. Tôi đã tìm được chỗ an toàn, hồi tưởng những chuyện trải qua lúc trước, hận không thể lột da sách cốt những kẻ xấu kia! Hai nơi không thuộc bổn phận của tôi trong công trình, tôi chỉ tham dự tu kiến ngoại vi, không ngờ lại bị người tập kích, đối phương nhân số đông đảo, phía ta tử thương thảm trọng, lúc tìm được gia chủ, gia chủ đã cả người đầy máu. Tôi nhìn thấy ngực hắn thủng một lỗ lớn, dường như là bị người khác đào đi một khối, tôi cũng xem không rõ, trong nháy mắt đó tôi cho rằng trái tim của gia chủ đã mất rồi, tôi rất sợ giống như bản thân suy nghĩ, nếu gia chủ không có trái tim, hắn lại làm thế nào đứng ở trước mặt tôi. Tôi bật khóc, gia chủ trách cứ tôi nói, 'Nam tử hán đại trượng phu, chỉ đổ máu không rơi lệ!', hắn nói xong, lại đưa cho tôi một vật, nói:' Cậu lập tức mang thê nhi cậu bỏ trốn, tôi giao cho cậu vật này, nếu nàng trở về, cậu giao lại cho nàng, nhất định không thể rơi vào tay ngoại nhân!' Gia chủ muốn tôi lập lời thề, tôi cố nén nước mắt lập lời thề độc, kiếp này chắc chắn thề sống chết giữ gìn thứ này. Taôicùng với thê nhi hôm nay an ổn, lại không biết gia chủ sống chết ra sao."
"Vĩnh Lạc năm thứ mười bảy. Tôi thân nhiễm trọng bệnh, sợ rằng không cách nào thực hiện lời hứa với gia chủ, mắt thấy thời gian còn lại không nhiều, tôi cần sớm có dự định. Cho dù tôi chết, tôi vẫn còn có hậu nhân Nàng đã là thần, tôi tin tưởng một ngày nào đó, nàng sẽ trở về."
"Vĩnh Lạc năm thứ mười chín. Mộ táng đã hoàn thành, ngày tháng của tôi cũng không còn nhiều. Lần này nhìn lại những việc đã qua, chung quy không hối hận. Vốn dĩ muốn thiêu hủy quyển sách này, nhưng trong đó có nhiều việc khó gặp trong đời, tựa như một giấc mộng, trong lòng không nỡ, liền để nó theo ta vào mộ táng, phủ đầy bụi bậm."
Ghi chép đến nơi đây, kết thúc.
Tại năm này, Hạ Trầm kết thúc nhân sinh của hắn.
Bàn tay Sư Thanh Y buông lỏng, quyển sách trượt xuống khỏi tay nàng, lẳng lặng nằm dưới đáy quan tài.
Lạc Thần chỉ là yên lặng nhìn nàng.
Sư Thanh Y cúi đầu, hô hấp của nàng có chút trầm trọng, sau một lúc lâu, ánh mắt của nàng dừng trên mặt Lạc Thần, giống như đã biết Lạc Thần hiện tại suy nghĩ gì, nàng ôn nhu nói... "Em không sao."
"...Không sao." Nàng thì thào, lặp lại một lần: "Chúng ta đi ra ngoài thôi."
Lạc Thần gật đầu, đáp lại nàng.
Sư Thanh Y nhặt quyển sách lên, nói: "Em muốn mang đi, không hy vọng nó bị người khác nhìn thấy."
Lạc Thần nói: "Được."
Hai người rời khỏi quan tài, đóng nắp quan lại, ấn cơ quan, quan tài của Hạ Trầm một lần nữa trở lại vị trí vốn có, mọi thứ giống như trước đó, nhìn qua không có gì khác nhau.
Sư Thanh Y tâm tình trầm trọng, bất quá nàng vẫn cố lấy tinh thần, thấp hô một tiếng: "Nhất Thủy, chúng ta đi thôi."
Nhất Thủy trước đó khóc mệt mỏi, cũng sắp ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng xoa nhẹ đôi mắt, từ trong góc phòng ngồi dậy đang chuẩn bị bò đến, Lạc Thần lại nói: "Tôi và em họ vẫn còn một chuyện quan trọng, cậu đợi thêm chốc lát."
"Hiện tại không đi sao?" Nhất Thủy mờ mịt hỏi.
Lạc Thần nói: "Đợi lát nữa."
Sư Thanh Y cũng không rõ Lạc Thần rốt cuộc còn có chuyện gì, Lạc Thần nhìn về phía nàng, nói: "Đi theo chị, đến gian phòng bên cạnh."
Sư Thanh Y yên lặng gật đầu, theo sau Lạc Thần đến một gian phòng khác.
Gian phòng này chính là phòng chứa tạp vật theo như Nhất Thủy nói, trong phòng này cũng không có bất cứ cơ quan gì, hai người cuối cùng không cần quỳ nữa, hành động cũng không chịu nhiều hạn chế, dễ dàng tự tại hơn rất nhiều.
Quỳ bò lâu như vậy, đầu gối của Sư Thanh Y mơ hồ phát đau, Lạc Thần để nàng ngồi xuống, bảo nàng co hai gối lên, Lạc Thần ngồi xổm trước mặt nàng, vén ống quần của nàng, phát hiện đầu gối của nàng đã phiếm hồng, đôi mắt vốn dĩ buồn bã càng thêm trầm nặng buông xuống.
"... Em không đau." Sư Thanh Y vội vã nói: "Còn chị, để em xem giúp chị."
"Chị không sao." Lạc Thần chế trụ bàn tay nàng, áp lấy lưng bàn tay nàng.
Sư Thanh Y vốn dĩ tâm tư hỗn loạn, cảm giác đầu dường như sắp nổ tung, nhưng nàng lại không dám biểu hiện ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, hiện tại thấy Lạc Thần nắm tay nàng, nàng cảm giác được một chút cảm giác yên bình, tâm trạng dần dần hòa hoãn.
Lạc Thần không nói chuyện, chỉ là đưa tay giúp nàng nhẹ nhàng xoa đầu gối.
Sư Thanh Y đánh giá nàng, nói: "Chị gọi em đến, chính là giúp em xoa đầu gối sao?"
"... Không phải." Lạc Thần thấp giọng nói.
Cả người nàng dường như bao trùm một tầng sương lạnh, tựa hồ đang miễn cưỡng khắc chế điều gì, mà ngay cả lúc giúp Sư Thanh Y xoa đầu gối, Sư Thanh Y đều có thể tinh tường cảm giác được thủ pháp của nàng có chút rối loạn.
"Vậy là cái gì?" Sư Thanh Y đè lại tay nàng, ý bảo nàng dừng lại, hỏi nàng.
Lạc Thần thuận theo ý nàng, ngừng động tác.
Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần, chờ nàng lên tiếng.
Lạc Thần hàng mi dài run rẩy, trong thanh âm cũng đè nén một tia run rẩy, nói: "Chị muốn ôm em."
Sư Thanh Y: "..."
Nàng nhất thời có chút không biết làm sao, ánh mắt buông xuống, nói: "... Chị... Chị trực tiếp đến là được rồi, không cần đặc biệt nói cho em biết."
"Có thể, thật không?"
Sư Thanh Y bên tai nóng hổi, nàng xê dịch về phía Lạc Thần, thân thể nghiêng về phía trước, nàng đang muốn nghiêng người ôm lấy Lạc Thần, Lạc Thần lại đột nhiên dùng một tay kéo nàng trong lòng, gắt gao ôm lấy nàng.
Sư Thanh Y trước kia được nàng ôm vào lòng, cảm giác đều là mềm mại như mây, bao dung tựa như sóng biển, nhưng lúc này đây, Sư Thanh Y rất khó hình dung đó là loại cảm giác gì.
Nàng vô thức dang song chưởng, ôm lấy Lạc Thần, hai tay đặt trên lưng Lạc Thần. Lạc Thần cảm giác được, dĩ nhiên nép vào lòng nàng, mặt vùi vào vai nàng, cọ rồi lại cọ, dán chặt hõm cổ Sư Thanh Y.
"Không có việc gì." Không biết xảy ra chuyện gì, Sư Thanh Y đột nhiên cũng rất muốn an ủi nàng, vì vậy giơ tay lên, vỗ nhẹ lưng nàng.
Nàng có thể cảm giác được tâm tình của Lạc Thần lúc này tựa hồ rất trầm thấp, tuy rằng ẩn nhẫn như nàng, sẽ không hề thực sự biểu hiện ra ngoài.
Sư Thanh Y vỗ nhẹ vài cái, sau đó Lạc Thần ôm nàng càng chặt hơn, hai vai khẽ run.
Một lát sau, cổ của Sư Thanh Y đột nhiên cảm giác được có dịch thể nóng hổi đang chảy xuống, dán vào da thịt, dính ướt cổ nàng.
Sư Thanh Y sững sốt, gần như là luống cuống tay chân, nàng muốn buông tay nhìn kỹ, nhưng Lạc Thần lại gắt gao ôm lấy nàng, không cho nàng cử động.
"... Chị... Chị tại sao lại khóc?" Nói xong từ khóc, không biết vì sao, đôi mắt Sư Thanh Y chợt ẩm ướt, nhất thời cũng rơi lệ.
Ngay cả chính nàng cũng không biết, vì sao nước mắt đột nhiên rơi xuống không hề báo trước như thế.
Sư Thanh Y giơ tay lên, sờ cổ của bản thân, Lạc Thần thấp giọng nói: "... Đừng động."
Sư Thanh Y nghẹn ngào: "Em muốn nhìn chị một chút."
"... Đừng nhìn." Giọng nói của Lạc Thần dường như cất giấu vô tận thống khổ cùng hối hận, giọng nói của nàng cũng nghẹn ngào, nói: "...Để chị ôm một lúc, đừng nhìn chị."
"... Chị đừng khóc, chị đừng khóc." Sư Thanh Y nói, bản thân lại bật khóc, tâm tình đè nén trước đó trong nháy mắt giống như hồng thủy vỡ đê, trút xuống ngay giờ khắc này.
Thời gian đã từng rời xa, dài dằng dặc, biến mất, dường như đều tràn về trong thời khắc này.
"... Sau này chị sẽ luôn ở bên cạnh em." Lạc Thần ôm nàng càng chặt, nói: "Em không cần tìm chị, mở mắt ra, liền có thể nhìn thấy chị bất cứ lúc nào."
Trong lòng Sư Thanh Y càng thêm chua xót, trong mắt hàm chứa nước mắt, nghe lời này của nàng, vừa muốn khóc vừa muốn cười, nói: "Chị hiện tại mỗi ngày đều ở bên cạnh em, em mỗi ngày mở mắt ra, thấy chính là chị, cho dù nhắm mắt lại, bên cạnh cũng là chị."
Lạc Thần trầm mặc.
Đợi một lúc, nàng mới trầm thấp nói: "Chị không biết nên nói như thế nào, nên làm như thế nào."
Đây là lần đầu tiên Sư Thanh Y cảm giác được Lạc Thần dĩ nhiên không biết nên nói như thế nào, trước kia nàng tuy rằng ít nói, nhưng mỗi một câu một chữ, đều có thể nắm được trọng điểm, bình thường cũng có thể cong quải đến Sư Thanh Y mặt đỏ tai hồng, không biết nên đáp lại thế nào nhưng hiện tại Sư Thanh Y lại thấy được một mặt vô thố thố nàng.
Không biết nên nói gì, hoặc nên làm những gì, mới có thể bù đắp vết thương tàn khốc đã qua. Nói như thế nào, làm như thế nào, đều là không đủ, vì vậy chỉ có thể lặp lại những ngôn ngữ tái nhợt vô lực như vậy.
"Chị không cần nói gì, cũng không cần làm gì." Sư Thanh Y ôn nhu ôm lấy nàng, vỗ lưng nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Đến đây, ngẩng đầu lên, em giúp chị lau nước mắt."
Lạc Thần vùi mặt vào hõm vai của nàng, không hề ngẩng đầu.
"Khóc thì khóc, có gì đáng xấu hổ." Sư Thanh Y cười rộ lên: "Chị xem vai em đều bị chị khóc ướt."
"...Vừa rồi chị chỉ khóc chốc lát." Lạc Thần trầm muộn lên tiếng: "Chưa đến nỗi như vậy."
"Chị ngẩng đầu." Sư Thanh Y nói.
Lạc Thần vẫn bất động, ôm nàng không buông tay.
"Em cũng khóc." Sư Thanh Y dán bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Chị đến giúp em lau nước mắt."
Lạc Thần vừa nghe, lúc này mới khẽ động, nàng ngẩng đầu lên từ trên vai Sư Thanh Y, khuôn mặt thoáng nghiêng, Sư Thanh Y lúc này mới có thể gần gũi nhìn nàng, phát hiện khóe mắt của nàng đỏ ửng, hàng mi dài nhiễm dịch thể trong suốt, trong lòng chợt mềm mại đến rối tinh rối mù.
Lạc Thần nhìn thấy lệ ngân hãy còn chưa khô trên mặt Sư Thanh Y, ánh mắt lưu chuyển, vươn tay, ngón tay dán gò má Sư Thanh Y, nhẹ nhàng lau đi.
Một lát sau, Sư Thanh Y hỏi nàng: "Được rồi sao?"
Lạc Thần nói: "...Được rồi."
"Vậy đến lượt em đến giúp chị lau." Sư Thanh Y nhìn nàng không chuyển mắt: "Chị đừng cử động."
Lạc Thần khẽ dời mắt, Sư Thanh Y đưa tay, một tay chạm vào gương mặt nàng, tay kia đặt trên vai nàng, Sư Thanh Y lại căn dặn: "Chị nghìn vạn lần đừng cử động, em... Em chỉ lau một chút."
"Một chút?" Lạc Thần khẽ nâng mắt.
Thân thể của Sư Thanh Y nghiêng về phía trước, dán sát gương mặt nàng, hôn lên hàng mi dài của nàng, hôn đi giọt nước đọng trên đó.
Thân thể Lạc Thần tựa hồ thoáng chốc cứng đờ, sau đó nàng đưa tay, nhẹ nhàng chế trụ cánh tay Sư Thanh Y, Sư Thanh Y lập tức lui lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.