Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 3 - Chương 59: Đêm bình an
Quân Sola
13/05/2022
Nụ cười của nữ nhân châm chọc lại lạnh nhạt, đôi mắt yêu mị như hồ ly trắng, xinh đẹp, câu hồn, nhưng thật sâu lại chứa lạnh lẽo.
Tiêu Dĩ Nhu trước kia vô cùng kính sợ nàng.
Lúc này, trong lòng lại càng thêm sợ hãi.
"Tôi.......... Đoán không ra." Tiêu Dĩ Nhu hàm răng run lên, không biết là do đêm đông lạnh lẽo hay bị nữ nhân này hù dọa: "Tôi thực sự đoán không ra, tôi không biết lão tổ cô...... cô cũng biết nàng."
Nàng gọi nữ nhân này là "Lão tổ", thật sự là một cách xưng hô hiếm thấy.
Hơn nữa nữ nhân rõ ràng tuổi trẻ mỹ mạo, thân hình kiều diễm, cách xưng hô "lão tổ" Đặt trên người nàng nếu như bị người khác nghe được, nhất định sẽ cảm thấy phi thường kỳ quái, dù sao thì một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp không có lý do gì lại được xương hô già đến vậy.
Nhưng nữ nhân kia thoạt nhìn đối với việc này không có ý kiến gì, ngược lại, vô cùng hưởng thụ.
Tựa hồ tuổi tác của nàng thực sự tương xướng.
Không kể đến dung mạo cùng đáng người của nàng, khí chất tích tụ trên người nữ nhân này, thần sắc trong mắt, thần thái, đều thực sự giống như đã lắng đọng rất nhiều năm, trầm nặng, khiến khẻ khác kính phục thậm chí sợ hãi.
"Tôi quen biết nàng đã rất lâu." Ngọc ban chỉ trên ngón cái của nữ nhân dọc theo khuôn mặt Tiêu Dĩ Nhu trượt xuống, cuối cùng đặt ở yếu hầu của nàng: "Hiện tại đã biết?"
Ngọc ban chỉ tiếp xúc yếu hầu của Tiêu Dĩ Nhu, nàng cảm thấy nơi đó đã không phải là một chiếc ngọc ban chỉ mà là thanh dao găm sắc nhọn.
".... Đã biết." Tiêu Dĩ Nhu lẩm bẩm nói: "Tôi đã biết."
"Biết biết bản thân sau này phải làm như thế nào sao?"
"...... Biết." Tiêu Dĩ Nhu rốt cuộc vẫn là một người thông minh, mặc dù nàng thông minh trả lời như vậy nhưng lại không cam lòng.
"Ngoan." Nữ nhân cười.
Chậm rãi nét mặt mang theo ý cười, đứng trong gió tuyết toát ra vẻ cực kỳ băng lãnh, nàng chậm rãi đứng dậy, đi trở vào biệt thự, không nói gì nữa.
Dĩ nhiên, cũng không cho Tiêu Dĩ Nhu vào trong.
Tiêu Dĩ Nhu đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Chỉ là không ăn một bữa cơm mà thôi, dĩ nhiên sẽ không chết đói, nhưng nàng sợ bản thân sẽ lạnh chết ở nơi này.
"Lão tổ."
Chờ nữ nhân sắp đi đến cầu thang biệt thự, trong gió tuyết truyền đến giọng nói tận lực khắc chế của nam nhân, nữ nhân dừng lại, quay đầu nhìn
"Nhanh như vậy đã công tác trở về?" Nữ nhân cười nói: "Mộ Bạch."
Tiêu Mộ Bạch bước ra từ trong gió tuyết, âu phục sang trọng trên người sớm đã nhăn nhúm, hắn thở hổn hển, mái tóc ngắn gọn gàn cũng bị gió thổi tung, hoàn toàn không giống hình tượng quý tộc trước kia của hắn.
Tiêu Mộ Bạch cách đó không xa dừng một chút, chỉnh lý đầu tóc cùng quần áo, sau đó mới bước đến, nhìn Tiêu Dĩ Nhu trên mặt đất, khẽ nhíu mày.
Tiêu Dĩ Nhu giống như nhìn thấy cứu tinh, kinh ngạc nhìn hắn.
Tiêu Mộ Bạch bất động thanh sắc hít một ngụm lãnh khí, nhã nhã trầm thấp mở miệng: "Mọi việc đã giải quyết, đúng lúc nghe nói bên này xảy ra chuyện, nên muốn trở về sớm một chút."
"Gấp như vậy a?" Nữ nhân như trước cười đến kín kẽ: "Thời tiết hôm nay không tốt lắm, các chuyến bay bị hoãn lại, cậu là ngồi tàu cao tốc trở về sao? Thật đúng là làm khó cậu rồi."
"Không có gì." Tiêu Mộ Bạch nói: "Chỉ là nghĩ có thể thay lão tổ xử lý một số việc rắc rối mau chóng giải quyết."
Nữ nhân hời hợt khen ngợi hắn: "Trong Tiêu gia vẫn là cậu đáng tin cậy."
"Lão tổ quá khen rồi. Đó là tôi nên làm."
Cười khanh khách: "Cậu mệt nhọc như vậy, trong thời tiết này còn lái xe đến, thật sự là vất vả." Nữ nhân bước lên vài bước, cười khanh khách mà nhìn Tiêu Dĩ Nhu: "Tôi lúc này còn bắt em gái cậu quỳ ở đây, có phải hơi quá đáng hay không?"
"Không." Tiêu Mộ Bạch thấp giọng nói: "Lão tổ bắt Dĩ Nhu quỳ nhất định là em ấy phạm phải sai lầm, đã làm sai thì phải tiếp nhận nghiêm phạt, đó là đương nhiên. Quy tắc của lão tổ bọn tôi đều còn nhớ rõ."
Nói xong, hắn cũng quỳ xuống bên cạnh Tiêu Dĩ Nhu.
Ánh mắt Tiêu Dĩ Nhu càng kinh ngạc.
Tiêu Mộ Bạch ngữ khí ôn hòa nói: "Dĩ Nhu nàng là nữ tử, thân thể yếu đuối sẽ bị lạnh sinh bệnh. Hôm nay nàng phạm sai, tất cả đều là do người làm anh như tôi không quản giáo không tốt, hôm nay tôi thay nàng quỳ tại đây, chỉ hy vọng lão tổ có thể cho Dĩ Nhu về nhà, nàng khi còn nhỏ sinh bệnh, thực sự chịu không nổi lạnh. Xin lão tổ nghỉ nhiều năm tình cảm như vậy mà tha cho nàng một lần."
Đôi mắt Tiêu Dĩ Nhu đỏ lên, nhưng lại không dám nói lời nào, nữ nhân trên cao nhìn xuống Tiêu Mộ Bạch, nhìn chăm chú hồi lâu khóe môi khẽ câu lên.
Tiêu Mộ Bạch từ trước đến nay trầm tĩnh, không nhanh không chậm, nho nhã lễ độ, cho nên phàm là người nghe hắn nói chuyện đều sẽ cảm thấy thoải mái.
Hắn nói tiếp: "Nếu lão tổ trách nàng, cảm thấy nàng làm việc không được tốt, cứ để tôi tiếp nhận công việc của nàng, như vậy lão tổ cũng có thể bớt lo lắng một chút. Sau này tôi sẽ quản giáo nàng thật tốt."
"Cậu cũng đã cầu xin tôi như vậy, nếu tôi thật sự không đáp ứng, trái lại có vẻ như tôi máu lạnh vô tình rồi." Nữ nhân cười nói: "Vậy thì quỳ thêm mười phút. Vô Danh, tại đây nhìn, đến giờ thì cho bọn họ đi."
Vô Danh không tiếp lời, một thân đen nhánh tựa ở cầu thang, chăm chú nhìn tuyết rơi trong sân. Trên thực tế, lâu như vậy Tiêu gia huynh muội cũng chưa từng nghe nàng nói qua dù chỉ một chữ, vẫn cho rằng nàng là người câm.
Nữ nhân trở vào biệt thự, Vô Danh đứng tại chỗ giám sát, Tiêu Mộ Bạch đem áo khoác cưỡi ra, khoác lên người Tiêu Dĩ Nhu, quỳ thẳng thân người, không nói một lời.
Mười phút trôi qua, Vô Danh trong tuyết nhặt lấy một viên đá cuội, tiện tay ném đi, lãnh đạm ném đến trước mặt Tiêu Mộ Bạch.
Sau đó nàng cũng xoay người vào nhà.
Tiêu Mộ Bạch vội vã đứng lên, đỡ lấy Tiêu Dĩ Nhu, ôn nhã nói: "Dĩ Nhu, chúng ta có thể đi."
"..... Anh." Tiêu Dĩ Nhu cũng chịu không nổi nữa, nước mắt lăn xuống, Tiêu Mộ Bạch cúi đầu ôm chặt lấy nàng.
"Không có việc gì, không có việc gì." Tiêu Mộ Bạch nói, hắn nâng nàng dậy, dìu đỡ Tiêu Dĩ Nhu cả người lạnh đến cứng nhắc, căn bản không đứng dậy nổi, Tiêu Mộ Bạch không thể làm gì khác, nói: "Anh cõng em."
Tiêu Mộ Bạch cõng Tiêu Dĩ Nhu bước đi trong tuyết, Tiêu Dĩ Nhu từ phía sau ôm lấy cổ Tiêu Mộ Bạch, thì thào nói: "Anh, em rất sợ."
"Sợ cái gì, có anh ở đây." Tiêu Mộ Bạch cười nói: "Anh sẽ bên cạnh em."
"Loại cuộc sống này, em đã... em đã không chịu nổi nữa. Vì sao Tiêu gia của chúng ta lại có số phận như vậy."
"Trên đời này Tiêu gia vốn không tồn tại, tất cả những gì hôm nay chúng ta có đều là được ban cho. Dĩ Nhu, em phải nhớ kỹ, không có lão tổ, sẽ không có Tiêu gia, em phải ngoan ngoãn một chút, không nên làm cho nàng tức giận."
"Em biết, biết biết." Tiêu Dĩ Nhu nghẹn ngào: "Nhưng đã chậm một bước, em đã chọc giận nàng. Em phạm vào một sai lầm đáng sợ, cũng không cách nào cứu vãn."
"Sai lầm gì?"
Tiêu Dĩ Nhu lắc đầu, không nói nữa, Tiêu Mộ Bạch cũng không hỏi lại nàng, hai huynh muội cứ như vậy đi trong tuyết hồi lâu, lướt qua bóng cây cùng ngọn đèn đường thê lương lãnh lẽo, Tiêu Dĩ Nhu đột nhiên lên tiếng.
"Em thích một người, nhưng nàng không thích em."
"Vậy.......... không nên thích nữa." Tiêu Mộ Bạch nói xong, lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
"Em đã thích rồi, không còn đường lui nữa." Tiêu Dĩ Nhu chua xót nói: "Anh, anh có từng thích người nào sao?"
Tiêu Mộ Bạch cười: "Đương nhiên là có."
Hắn xốc Tiêu Dĩ Nhu trên lưng ổn định một chút, trong mắt ôn nhu lại bất đắc dĩ, nói: "Anh thích một người, một người anh không thể thích."
Tiêu Dĩ Nhu nghe được mơ hồ, không biết hắn có ý gì, chỉ có thể tiếp tục ghé vào tấm lưng rộng của hắn, hai anh em cứ như vậy chậm rãi đi trong gió tuyết, phía sau lưu lại dấu chân của Tiêu Mộ Bạch.
Tuyết cứ như vậy tiếp tục rơi, từ nhỏ đến lớn dần, khi thì lại ngưng, như vậy mãi cho đến đêm 24 trước giáng sinh, rốt cuộc chân chính rơi một trận đại tuyết.
Đêm trước Giáng Sinh chính là đêm bình an, hôm nay vô cùng náo nhiệt, rõ ràng nhất chính là trên đường các loại cửa hàng tăng cường hoạt động xúc tiến tiêu thụ, thương gia nhắm vào thời điểm này điên cuồng chiết khấu khuyến mãi, đây là một hiện tượng rất phổ biến vào lễ Giáng Sinh. Trên đường các cửa hàng bán vật trang trí ngày Noel, khăn quàng cổ, bao tay, từng nhóm hoặc từng đôi qua lại náo nhiệt, hẹn hò, đi dạo phố, ăn uống, mua sắm, xem phim, càng thêm tô đậm không khí ngày lễ.
Vốn chỉ là một ngày lễ ngoại lại nhưng lại được người dân trong nước hưởng ứng, trái lại những ngày lễ truyền thống lại càng trở nên tẻ nhạt.
Sư Thanh Y thật ra đối với lễ Giáng Sinh cũng không có nhiều cảm giác, lễ Giáng Sinh mỗi một năm nàng đều ở trường học, vì vậy ấn tượng của nàng đại khái chính là Duẫn Thanh hai ngày này nhận đủ loại quà tặng cũng trái cây, còn có từ trong miệng người khác nghe được cái tin tức "các khách sạn xung quanh trường đại học buổi tối sẽ hết phòng, phải tranh thủ đặt phòng", thực sự không đành lòng nhìn nàng.
Rất nhiều nam sinh thích tặng Duẫn Thanh thú nhồi bông, không biết là đã nghĩ gì, rất lớn, thùng rác thì Duẫn Thanh nhét không lọt vì vậy chỉ có thể khó chịu mà đẩy toàn bộ sang phòng tài liệu bụi bậm bám đầy, Sư Thanh Y sau lưng cười đến không dừng được, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng nhu thuận giúp nàng mang đống quà ném sang đó.
Bản thân Sư Thanh Y cũng nhận được không ít quà, tuy rằng hàng năm đều nói rõ không nhận nhưng những thứ kia vẫn nhét vào tay nàng, nàng lại không muốn mang về nên cũng giống như Duẫn Thanh, toàn bộ nhét trong phòng tài liệu.
Buổi trưa khó có được lúc rảnh rỗi, lại bị Vũ Lâm Hanh, Vũ tiểu thư nhìn như bề bộn nhiều việc nhưng kì thực rất nhàn rỗi kéo đi ăn uống, Lạc Thần cùng Âm Ca sáng sớm đã bị Vũ Lâm Hanh gọi đi, địa điểm vẫn là trà quán của Thiên Thiên.
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy Sư Thanh Y sẽ mặt dày hướng Sư Thanh Y đòi quà Giáng Sinh, kết quả Sư Thanh Y làm lơ, Lạc Thần cúi đầu còm đạm nhiên mà uống trà, Thiên Thiên lại bắt đầu đùa với rắn của nàng.
Chỉ có Âm Ca lấy ra một viên kẹo sữa, đưa cho Vũ Lâm Hanh nói: "Vũ tỷ tỷ, tặng chị."
"Vẫn là Âm Ca ngoan." Vũ Lâm Hanh xoa đầu Âm Ca, lột viên kẹo Âm Ca cho nàng nhét vào trong miệng, sau đó mạnh mẽ lên án ba nữ nhân kia: "Các người quả thực vô tâm vô phế! Tớ thấy bạn bè cũng không cần làm nữa! Giải tán!"
Nàng giả vờ thương tâm lên án một hồi, Thiên Thiên lấy ra vài cái túi hương tinh xảo, chọn một cái màu hồng đưa cho Vũ Lâm Hanh, cười nói: "Được rồi, lễ vật."
"Đây là cái gì? Lỗi thời như vậy."
Lời tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt Vũ Lâm Hanh lại vui vẻ nhận lấy ngửi ngửi, liền ngửi một một cổ hương thơm kỳ lạ không mấy đễ ngửi, cũng không xem là quá khó ngửi, mùi hương nhàn nhạt.
"Túi hương đuổi cổ bên trong là Miêu dược tôi điều chế. Mang theo nó, sẽ không cần kiêng kỵ rất nhiều loại cổ trùng."
Thiên Thiên cười đem những túi hương còn lại chia ra, Lạc Thần là một túi màu trắng, Sư Thanh Y là màu lam, Âm Ca còn lại là túi nhỏ hơn, thoạt nhìn rất đáng yêu.
"Cảm ơn Thiên tiểu thư." Lạc Thần ngửi thử, biết rõ thứ này vô cùng quý giá, gật đầu nói: "Có lòng rồi."
Vũ Lâm Hanh cất túi hương màu hồng của mình, đôi mắt hoa đào liếc nhìn Lạc Thần: "Nuôi rắn cũng đã chuẩn bị lễ vật, chị họ cậu thế nào không chuẩn bị, uổng phí hai ngày trước tớ nhắc nhở cậu, cậu tâm can đều lạnh nhạt."
Lạc Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh, sau đó lấy ra vài thứ hình thẻ, có chút giống ngọc giản (hãy liên tưởng đến trúc giản a, nhưng đây không phải trúc mà là ngọc), chạm vào mát lạnh, là ngọc thạch thượng hạng.
Trên mỗi phiến ngọc giản đều khắc một chữ, hình dạng vô cùng kỳ quái, Lạc Thần cầm trong tay ngọc giản chia ra cho mọi người.
Vũ Lâm Hanh tiếp nhận, sờ tới sờ lui, biết đây là ngọc tốt, cười ha hả: "Chị họ cậu, là cậu khắc?"
Lạc Thần nói: "Tiện tay khắc thôi."
"Chặc chặc, nghĩ không ra cậu có tay nghề, điêu khắc của cậu lại tốt như vậy?" Vũ Lâm Hanh thích loại đồ vật nhìn cổ xưa như vậy, tinh tế thưởng thức.
Lạc Thần mặt không chút thay đổi nói: "Miếng của cậu là tớ luyện tập thử, bị tớ khắc hỏng, vốn là muốn ném vào thùng rác, nhưng như vậy thật đáng tiếc. Không cần cảm kích tớ."
Vũ Lâm Hanh: "..........."
Ai muốn đối với kẻ lòng dạ hiểm độc tâm can băng lãnh như cậu cảm kích a!
Mắt thấy khuôn mặt Vũ Lâm Hanh sắp tái lại rồi, Sư Thanh Y vội vàng cười nói: "Khối của cậu khắc rất tốt a, cậu hai ngày trước bắt đầu đòi mạng, Lạc Thần khắc đến nửa đêm mới khắc xong những miếng ngọc này."
Vũ Lâm Hanh lại liếc mắt nhìn kỹ, phát hiện quả thật vẫn ổn, chỉ là chữ khắc phía trên không nhìn ra được.
Kỳ thực cũng biết rất nhiều loại văn tự cổ, vào mộ rất nhiều văn tự đều có thể nhận ra, nhưng nhìn văn tự Lạc Thần khắc, nàng không nhận ra, cho nên trước đó lúc Lạc Thần trêu nàng cũng không biết có phải thật sự là do bị khắc hỏng nên mới như vậy không.
"Cậu khắc cái này là chữ gì?" Vũ Lâm Hanh nói: "Thật kỳ lạ, tớ chưa thấy qua."
Thiên Thiên cũng lắc đầu, biểu thị không giải thích được.
Lạc Thần thản nhiên nói: "Văn tự Yên Vân Hải."
"Yên Vân Hải?" Vũ Lâm Hanh nói: "Đó là cái gì?"
Trái lại ánh mắt Sư Thanh Y trầm xuống, hình như đang suy nghĩ.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Một nơi rất xa xôi, ngoại trừ văn tự đặc trưng của Yên Vân Hải còn có Hán tự, tớ cũng chỉ xem trong sách, cảm thấy rất đặc biệt nên khắc lại."
Sư Thanh Y cầm miếng ngọc của mình mà nhìn, phía trên cùng ngọc giản khắc một con cá chép, ở giữa là một cổ tự, Sư Thanh Y nhìn hồi lâu, thì thào nói: "Đây có phải là chữ "an" trong bình an không?"
Lạc Thần nhìn về phía Sư Thanh Y, một lúc lâu mới nói: "Phải."
Vũ Lâm Hanh kỳ quái hỏi: "Sư Sư, cậu thế nào cũng biết? Là trong sách nào xem qua, loại sách về văn tự cổ đại tớ cũng xem rất nhiều nhưng thế nào tớ lại không có ấn tượng."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, do dự nhẹ giọng nói: "Không phải tớ nhìn thấy trong sách. Mà tớ cảm thấy loại chữ này trước đây dường như có người đã dạy tớ."
Ánh mắt Lạc Thần khẽ kinh ngạc.
"Tớ.......tớ không nhớ rõ rồi." Sư Thanh Y bất đắc dĩ cười, trong lòng không hiểu sao có chút chua xót, vẫn cảm thấy văn tự hẳn là có người đã ôn nhu mà ôm lấy nàng, vô cùng thân mật nắm lất tay nàng, dạy nàng viết qua những văn tự này.
Nhưng thế nào cũng nhớ không nổi người kia có dáng vẻ như thế nào.
Chỉ nhớ rõ hương khí của người đó, thanh nhã, câu hồn.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Sư Thanh Y lại rơi trên người Lạc Thần, nàng chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên có chút trống rỗng, Lạc Thần nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu, sau đó lại nghiêng mặt đi.
Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay nói: "Bởi vì tối này là đêm bình an, cho nên mới khắc chữ "an" sao?"
"Tớ không phải nói đến đem bình an." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Là "cả đời bình an"."
Vũ Lâm Hanh thoạt nhìn càng cao hứng: "Nghĩ không ra cậu cái khối băng chết tiệt lại có tâm như vậy, thật hiếm thấy, cảm ơn lễ vật của cậu." Nói xong, nàng lại đem mục tiêu chuyển đến Sư Thanh Y: "Sư Sư, các nàng đều tặng rồi, của cậu đâu?"
Sư Thanh Y nhún vai: "Không có."
"Cậu thật không có?" Vũ Lâm Hanh nói.
"Thật sự không có, thật sự, tớ là công dân lương thiện, không có gạt cậu." Sư Thanh Y cười nói: "Hai ngày nay tớ theo giáo sư, thật sự không rảnh đi chuẩn bị, sau này bù lại, bữa cơm này tớ vào bếp làm, các người ở đây chờ là được rồi."
"Được rồi, xuống bếp xem như lễ vật vậy." Vũ Lâm Hanh vội vàng xua tay.
"Của cậu đâu?" Sư Thanh Y hỏi ngược lại nàng.
Vũ Lâm Hanh đưa tay ngăn lại: "Nhìn xem, bữa cơm này là tớ mời khách."
Sư Thanh Y khinh bỉ nàng, náo loạn một trận, sau đó mới hướng nhà bếp chuẩn bị cơm trưa.
Ăn xong cơm trưa, Sư Thanh Y còn phải quay về trường học, bởi vì đêm nay là đêm bình an nên không khí ngày lễ ngày càng đậm, đại tuyết tung bay, ánh đèn cũng âm thanh các loại hỗn tạp, miễn cưỡng tạo nên ấm áp trong màn đêm băng lãnh.
Buổi tối Lạc Thần một mình đứng trong phòng khách tiếp điện thoại, nàng mới vừa tắm xong, tóc dài vẫn còn ẩm ướt, giọng nói trầm thấp, người trong điện thoại nói: "Tôi đã biết. Lần này thực sự cảm ơn anh, anh hãy tiếp tục giúp tôi theo dõi, đến trước lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh."
Điện thoại tín hiệu tựa hồ không tốt, thậm chí còn có thể nghe được tiếng chó sửa vang vọng, hình như đang ở nông thôn, cũng không biết rốt cục nàng đang cùng ai trò chuyện.
Nói nhỏ vài câu, nàng ngắt điện thoại, tiếp tục ngồi trên sô pha dùng máy tính bảng, trang web đang mở chính là trang đặt vé máy bay trực tuyến, bởi vì thời tiết xấu nên rất nhiều chuyến bay đi Tứ Xuyên hôm nay đều đã bị hoãn, ánh mắt Lạc Thần trầm tĩnh nhìn hồi lâu cuối cùng đóng trang web.
"A tỷ đêm nay không trở về sao?" Âm Ca ôm gối mềm xoa nhẹ mắt, đi đến sô pha hỏi nàng.
"Sẽ trở về." Lạc Thần dẫn nàng về phòng ngủ, dỗ nàng lên giường, nói: "Em ấy về nhà họ Sư ăn tối."
Âm Ca chôn cằm dưới tấm chăn, nàng kéo chăn xuống một chút: "Vì sao chị ấy không ăn cơm tối cùng chúng ta?"
"Em ấy đã cùng chúng ta ăn cơm trưa rồi."
Âm Ca chỗ hiểu chỗ không gật đầu: "A tỷ thật vất vả a, luôn phải chạy qua lại hai chỗ, nếu như a tỷ có hai a tỷ, có thể một người ở bên kia, một người cùng chúng ta."
"Hồ đồ." Ánh mắt Lạc Thần buông xuống cười nói: "Mau ngủ đi."
"Lạc tỷ tỷ." Hình như do dự chốc lát Âm Ca mới nói: "Chị có thể hôn em một cái không?"
Biểu tình của Lạc Thần có chút đông cứng.
"Em..... em có một lần nhìn thấy chị hôn a tỷ, nàng thoạt nhìn rất cao hứng a, nên chị có thể cũng hôn em không?"
Lạc Thần: "..........."
"Lạc tỷ tỷ?"
Vành tai Lạc Thần mơ hồ ửng đỏ, nàng cúi đầu, tay phải đặt trên chăn, hôn nhẹ lên trán Âm Ca, nhẹ giọng hống nàng: "Hôn xong rồi. Ngủ đi."
Âm Ca có chút khó hiểu, vì sao lúc hôn a tỷ là hôn môi, đến phiên của nàng lại biến thành hôn trán, nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra đáp án, trái lại càng rối rắm, vì vậy đơn giản nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Lạc Thần không lập tức tắt đèn mà chỉ ở trong phòng lấy ra một chiếc hộp, trong hộp đều là những thứ trên người khi nàng thức tỉnh từ cổ mộ, tử sắc noãn ngọc, hoa tai, trong hộp kỳ thực còn có một ngăn bí mật, bình thường đều khóa lại, Lạc Thần mở khóa, đem một khối hồng sắc bên trong ra.
Ngọc bội huyết sắc hình cá chép, trong suốt trơn bóng, quang hoa lưu chuyển, bàn tay trắng nõn của Lạc Thần cẩn cẩn dực dực nâng nó, thật giống như nâng niêu một giấc mộng đẹp.
Tắt đi, Lạc Thần mang theo khối ngọc bội cá chép rời phòng.
Đêm đã khuya, nhưng Sư Thanh Y vẫn chưa trở về — bởi vì nàng đang ngủ.
Giờ phút này, nàng cuộn mình trên giường lớn quen thuộc trong Sư trạch, ngủ đến mơ hồ, dường như có thứ gì đó đè nặng nàng, áp lực đến hít thở không thông, thống khổ khó tả.
Nhiệt độ không khí rất thấp, hồ nước sau biệt thự kết một tầng băng, gió lạnh thổi qua, trong sâu thẳm dường như đang run động, vì vậy một tầng băng mỏng đột nhiên nứt ra khe hở.
Sư Thanh Y mạnh mở mắt ra: "!"
Vô thức nâng tay sờ soạn lại bắt được một bàn tay vô lực, trong tay Sư Khinh Hàn vẫn đang cầm một góc chăn, hơi nâng lên đang chuẩn bị kéo chăn cho Sư Thanh Y, ai ngờ thoáng cái đã bị Sư Thanh Y bắt lấy tay.
Sư Khinh Hàn giật mình, thấp giọng nói: "A Thanh, gặp ác mộng sao?"
"...... Tiểu di." Nương theo ánh sáng ngọn đèn, Sư Thanh Y chăm chú nhìn rõ dáng vẻ của nữ nhân trước mắt, nhất thời thở dài một hơi, nhưng giây tiếp theo nàng đột nhiên lại bối rối, nâng cổ tay nhìn đồng hồ phát hiện đồng hồ đã bị tháo xuống, quần áo trên người cũng biến thành áo ngủ sạch sẽ.
"Con làm sao vậy?" Sư Thanh Y ra một thân mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn bốn phía, hoàn hảo đồng hồ đeo tay đang đặt trên bàn, nàng cầm lấy nhìn đến, kim đồng hồ hiển nhiên đã chỉ hướng mười một giờ.
Rõ ràng trước đó còn đang ăn cơm tối, vì sao trong nháy mắt đã thay áo ngủ, mơ mơ màng màng ngủ ở đây?
"Trên bàn cơm, con uống say." Sư Khinh Hàn nhẹ giọng: "Dạ Nhiên giúp con thay áo ngủ, muốn để con hảo hảo ngủ một giấc."
"Con uống say?" Sư Thanh Y đầu đau muốn nứt ra, quả thật nàng nhớ lúc dùng cơm có uống rượu, tuy nói nàng tửu lượng thấp, bình thường rất ít uống nhưng hôm này là gia đình đoàn tụ, nên cũng uống vài ly, lẽ nào vài ly đã say sao.
"Phải." Sư Khinh Hàn cười nói: "Còn nói năng lung tung nữa. Sớm biết tửu lượng của con không tiến bộ lúc đó cũng sẽ không để con uống."
Sư Thanh Y bước xuống giường, thuận tay cầm quần áo vào phòng tắm, ở bên trong nhanh chóng thay quần áo, Sư Khinh Hàn ở bên ngoài chờ, nói: "Bên ngoài tuyết lớn, nơi này lại hẻo lánh, bên trong con vẫn muốn về sao?"
Sư Thanh Y thuần thục thay quần áo xong, ra khỏi phòng tắm cúi đầu đeo đồng hồ, nói: "Phải, con phải về nhà."
Sư Khinh Hàn trầm thấp ho khan vài tiếng, miễn cưỡng che môi nói: "Dì để Dạ Nhiên lái xe đưa con về, con chờ một chút dì đi gọi nàng."
"Không cần." Sư Thanh Y vội vàng kéo Sư Khinh Hàn lại nói: "Tiểu di, người thân thể không tốt, đi ngủ trước đi, không cần lo lắng cho con, con thực sự phải trở về."
Sư Khinh Hàn thấy nàng khăng khăng muốn đi, chỉ đành cười nói: "Không có việc gì, dì tiễn con ra cổng. Đi thôi."
Sư Thanh Y không lay chuyển được nàng, liền đáp ứng, cầm một chiếc áo khoác dày phủ lên người Sư Khinh Hàn, sau đó hai người mới cùng nhau xuống lầu.
Tiêu Dĩ Nhu trước kia vô cùng kính sợ nàng.
Lúc này, trong lòng lại càng thêm sợ hãi.
"Tôi.......... Đoán không ra." Tiêu Dĩ Nhu hàm răng run lên, không biết là do đêm đông lạnh lẽo hay bị nữ nhân này hù dọa: "Tôi thực sự đoán không ra, tôi không biết lão tổ cô...... cô cũng biết nàng."
Nàng gọi nữ nhân này là "Lão tổ", thật sự là một cách xưng hô hiếm thấy.
Hơn nữa nữ nhân rõ ràng tuổi trẻ mỹ mạo, thân hình kiều diễm, cách xưng hô "lão tổ" Đặt trên người nàng nếu như bị người khác nghe được, nhất định sẽ cảm thấy phi thường kỳ quái, dù sao thì một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp không có lý do gì lại được xương hô già đến vậy.
Nhưng nữ nhân kia thoạt nhìn đối với việc này không có ý kiến gì, ngược lại, vô cùng hưởng thụ.
Tựa hồ tuổi tác của nàng thực sự tương xướng.
Không kể đến dung mạo cùng đáng người của nàng, khí chất tích tụ trên người nữ nhân này, thần sắc trong mắt, thần thái, đều thực sự giống như đã lắng đọng rất nhiều năm, trầm nặng, khiến khẻ khác kính phục thậm chí sợ hãi.
"Tôi quen biết nàng đã rất lâu." Ngọc ban chỉ trên ngón cái của nữ nhân dọc theo khuôn mặt Tiêu Dĩ Nhu trượt xuống, cuối cùng đặt ở yếu hầu của nàng: "Hiện tại đã biết?"
Ngọc ban chỉ tiếp xúc yếu hầu của Tiêu Dĩ Nhu, nàng cảm thấy nơi đó đã không phải là một chiếc ngọc ban chỉ mà là thanh dao găm sắc nhọn.
".... Đã biết." Tiêu Dĩ Nhu lẩm bẩm nói: "Tôi đã biết."
"Biết biết bản thân sau này phải làm như thế nào sao?"
"...... Biết." Tiêu Dĩ Nhu rốt cuộc vẫn là một người thông minh, mặc dù nàng thông minh trả lời như vậy nhưng lại không cam lòng.
"Ngoan." Nữ nhân cười.
Chậm rãi nét mặt mang theo ý cười, đứng trong gió tuyết toát ra vẻ cực kỳ băng lãnh, nàng chậm rãi đứng dậy, đi trở vào biệt thự, không nói gì nữa.
Dĩ nhiên, cũng không cho Tiêu Dĩ Nhu vào trong.
Tiêu Dĩ Nhu đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Chỉ là không ăn một bữa cơm mà thôi, dĩ nhiên sẽ không chết đói, nhưng nàng sợ bản thân sẽ lạnh chết ở nơi này.
"Lão tổ."
Chờ nữ nhân sắp đi đến cầu thang biệt thự, trong gió tuyết truyền đến giọng nói tận lực khắc chế của nam nhân, nữ nhân dừng lại, quay đầu nhìn
"Nhanh như vậy đã công tác trở về?" Nữ nhân cười nói: "Mộ Bạch."
Tiêu Mộ Bạch bước ra từ trong gió tuyết, âu phục sang trọng trên người sớm đã nhăn nhúm, hắn thở hổn hển, mái tóc ngắn gọn gàn cũng bị gió thổi tung, hoàn toàn không giống hình tượng quý tộc trước kia của hắn.
Tiêu Mộ Bạch cách đó không xa dừng một chút, chỉnh lý đầu tóc cùng quần áo, sau đó mới bước đến, nhìn Tiêu Dĩ Nhu trên mặt đất, khẽ nhíu mày.
Tiêu Dĩ Nhu giống như nhìn thấy cứu tinh, kinh ngạc nhìn hắn.
Tiêu Mộ Bạch bất động thanh sắc hít một ngụm lãnh khí, nhã nhã trầm thấp mở miệng: "Mọi việc đã giải quyết, đúng lúc nghe nói bên này xảy ra chuyện, nên muốn trở về sớm một chút."
"Gấp như vậy a?" Nữ nhân như trước cười đến kín kẽ: "Thời tiết hôm nay không tốt lắm, các chuyến bay bị hoãn lại, cậu là ngồi tàu cao tốc trở về sao? Thật đúng là làm khó cậu rồi."
"Không có gì." Tiêu Mộ Bạch nói: "Chỉ là nghĩ có thể thay lão tổ xử lý một số việc rắc rối mau chóng giải quyết."
Nữ nhân hời hợt khen ngợi hắn: "Trong Tiêu gia vẫn là cậu đáng tin cậy."
"Lão tổ quá khen rồi. Đó là tôi nên làm."
Cười khanh khách: "Cậu mệt nhọc như vậy, trong thời tiết này còn lái xe đến, thật sự là vất vả." Nữ nhân bước lên vài bước, cười khanh khách mà nhìn Tiêu Dĩ Nhu: "Tôi lúc này còn bắt em gái cậu quỳ ở đây, có phải hơi quá đáng hay không?"
"Không." Tiêu Mộ Bạch thấp giọng nói: "Lão tổ bắt Dĩ Nhu quỳ nhất định là em ấy phạm phải sai lầm, đã làm sai thì phải tiếp nhận nghiêm phạt, đó là đương nhiên. Quy tắc của lão tổ bọn tôi đều còn nhớ rõ."
Nói xong, hắn cũng quỳ xuống bên cạnh Tiêu Dĩ Nhu.
Ánh mắt Tiêu Dĩ Nhu càng kinh ngạc.
Tiêu Mộ Bạch ngữ khí ôn hòa nói: "Dĩ Nhu nàng là nữ tử, thân thể yếu đuối sẽ bị lạnh sinh bệnh. Hôm nay nàng phạm sai, tất cả đều là do người làm anh như tôi không quản giáo không tốt, hôm nay tôi thay nàng quỳ tại đây, chỉ hy vọng lão tổ có thể cho Dĩ Nhu về nhà, nàng khi còn nhỏ sinh bệnh, thực sự chịu không nổi lạnh. Xin lão tổ nghỉ nhiều năm tình cảm như vậy mà tha cho nàng một lần."
Đôi mắt Tiêu Dĩ Nhu đỏ lên, nhưng lại không dám nói lời nào, nữ nhân trên cao nhìn xuống Tiêu Mộ Bạch, nhìn chăm chú hồi lâu khóe môi khẽ câu lên.
Tiêu Mộ Bạch từ trước đến nay trầm tĩnh, không nhanh không chậm, nho nhã lễ độ, cho nên phàm là người nghe hắn nói chuyện đều sẽ cảm thấy thoải mái.
Hắn nói tiếp: "Nếu lão tổ trách nàng, cảm thấy nàng làm việc không được tốt, cứ để tôi tiếp nhận công việc của nàng, như vậy lão tổ cũng có thể bớt lo lắng một chút. Sau này tôi sẽ quản giáo nàng thật tốt."
"Cậu cũng đã cầu xin tôi như vậy, nếu tôi thật sự không đáp ứng, trái lại có vẻ như tôi máu lạnh vô tình rồi." Nữ nhân cười nói: "Vậy thì quỳ thêm mười phút. Vô Danh, tại đây nhìn, đến giờ thì cho bọn họ đi."
Vô Danh không tiếp lời, một thân đen nhánh tựa ở cầu thang, chăm chú nhìn tuyết rơi trong sân. Trên thực tế, lâu như vậy Tiêu gia huynh muội cũng chưa từng nghe nàng nói qua dù chỉ một chữ, vẫn cho rằng nàng là người câm.
Nữ nhân trở vào biệt thự, Vô Danh đứng tại chỗ giám sát, Tiêu Mộ Bạch đem áo khoác cưỡi ra, khoác lên người Tiêu Dĩ Nhu, quỳ thẳng thân người, không nói một lời.
Mười phút trôi qua, Vô Danh trong tuyết nhặt lấy một viên đá cuội, tiện tay ném đi, lãnh đạm ném đến trước mặt Tiêu Mộ Bạch.
Sau đó nàng cũng xoay người vào nhà.
Tiêu Mộ Bạch vội vã đứng lên, đỡ lấy Tiêu Dĩ Nhu, ôn nhã nói: "Dĩ Nhu, chúng ta có thể đi."
"..... Anh." Tiêu Dĩ Nhu cũng chịu không nổi nữa, nước mắt lăn xuống, Tiêu Mộ Bạch cúi đầu ôm chặt lấy nàng.
"Không có việc gì, không có việc gì." Tiêu Mộ Bạch nói, hắn nâng nàng dậy, dìu đỡ Tiêu Dĩ Nhu cả người lạnh đến cứng nhắc, căn bản không đứng dậy nổi, Tiêu Mộ Bạch không thể làm gì khác, nói: "Anh cõng em."
Tiêu Mộ Bạch cõng Tiêu Dĩ Nhu bước đi trong tuyết, Tiêu Dĩ Nhu từ phía sau ôm lấy cổ Tiêu Mộ Bạch, thì thào nói: "Anh, em rất sợ."
"Sợ cái gì, có anh ở đây." Tiêu Mộ Bạch cười nói: "Anh sẽ bên cạnh em."
"Loại cuộc sống này, em đã... em đã không chịu nổi nữa. Vì sao Tiêu gia của chúng ta lại có số phận như vậy."
"Trên đời này Tiêu gia vốn không tồn tại, tất cả những gì hôm nay chúng ta có đều là được ban cho. Dĩ Nhu, em phải nhớ kỹ, không có lão tổ, sẽ không có Tiêu gia, em phải ngoan ngoãn một chút, không nên làm cho nàng tức giận."
"Em biết, biết biết." Tiêu Dĩ Nhu nghẹn ngào: "Nhưng đã chậm một bước, em đã chọc giận nàng. Em phạm vào một sai lầm đáng sợ, cũng không cách nào cứu vãn."
"Sai lầm gì?"
Tiêu Dĩ Nhu lắc đầu, không nói nữa, Tiêu Mộ Bạch cũng không hỏi lại nàng, hai huynh muội cứ như vậy đi trong tuyết hồi lâu, lướt qua bóng cây cùng ngọn đèn đường thê lương lãnh lẽo, Tiêu Dĩ Nhu đột nhiên lên tiếng.
"Em thích một người, nhưng nàng không thích em."
"Vậy.......... không nên thích nữa." Tiêu Mộ Bạch nói xong, lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
"Em đã thích rồi, không còn đường lui nữa." Tiêu Dĩ Nhu chua xót nói: "Anh, anh có từng thích người nào sao?"
Tiêu Mộ Bạch cười: "Đương nhiên là có."
Hắn xốc Tiêu Dĩ Nhu trên lưng ổn định một chút, trong mắt ôn nhu lại bất đắc dĩ, nói: "Anh thích một người, một người anh không thể thích."
Tiêu Dĩ Nhu nghe được mơ hồ, không biết hắn có ý gì, chỉ có thể tiếp tục ghé vào tấm lưng rộng của hắn, hai anh em cứ như vậy chậm rãi đi trong gió tuyết, phía sau lưu lại dấu chân của Tiêu Mộ Bạch.
Tuyết cứ như vậy tiếp tục rơi, từ nhỏ đến lớn dần, khi thì lại ngưng, như vậy mãi cho đến đêm 24 trước giáng sinh, rốt cuộc chân chính rơi một trận đại tuyết.
Đêm trước Giáng Sinh chính là đêm bình an, hôm nay vô cùng náo nhiệt, rõ ràng nhất chính là trên đường các loại cửa hàng tăng cường hoạt động xúc tiến tiêu thụ, thương gia nhắm vào thời điểm này điên cuồng chiết khấu khuyến mãi, đây là một hiện tượng rất phổ biến vào lễ Giáng Sinh. Trên đường các cửa hàng bán vật trang trí ngày Noel, khăn quàng cổ, bao tay, từng nhóm hoặc từng đôi qua lại náo nhiệt, hẹn hò, đi dạo phố, ăn uống, mua sắm, xem phim, càng thêm tô đậm không khí ngày lễ.
Vốn chỉ là một ngày lễ ngoại lại nhưng lại được người dân trong nước hưởng ứng, trái lại những ngày lễ truyền thống lại càng trở nên tẻ nhạt.
Sư Thanh Y thật ra đối với lễ Giáng Sinh cũng không có nhiều cảm giác, lễ Giáng Sinh mỗi một năm nàng đều ở trường học, vì vậy ấn tượng của nàng đại khái chính là Duẫn Thanh hai ngày này nhận đủ loại quà tặng cũng trái cây, còn có từ trong miệng người khác nghe được cái tin tức "các khách sạn xung quanh trường đại học buổi tối sẽ hết phòng, phải tranh thủ đặt phòng", thực sự không đành lòng nhìn nàng.
Rất nhiều nam sinh thích tặng Duẫn Thanh thú nhồi bông, không biết là đã nghĩ gì, rất lớn, thùng rác thì Duẫn Thanh nhét không lọt vì vậy chỉ có thể khó chịu mà đẩy toàn bộ sang phòng tài liệu bụi bậm bám đầy, Sư Thanh Y sau lưng cười đến không dừng được, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng nhu thuận giúp nàng mang đống quà ném sang đó.
Bản thân Sư Thanh Y cũng nhận được không ít quà, tuy rằng hàng năm đều nói rõ không nhận nhưng những thứ kia vẫn nhét vào tay nàng, nàng lại không muốn mang về nên cũng giống như Duẫn Thanh, toàn bộ nhét trong phòng tài liệu.
Buổi trưa khó có được lúc rảnh rỗi, lại bị Vũ Lâm Hanh, Vũ tiểu thư nhìn như bề bộn nhiều việc nhưng kì thực rất nhàn rỗi kéo đi ăn uống, Lạc Thần cùng Âm Ca sáng sớm đã bị Vũ Lâm Hanh gọi đi, địa điểm vẫn là trà quán của Thiên Thiên.
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy Sư Thanh Y sẽ mặt dày hướng Sư Thanh Y đòi quà Giáng Sinh, kết quả Sư Thanh Y làm lơ, Lạc Thần cúi đầu còm đạm nhiên mà uống trà, Thiên Thiên lại bắt đầu đùa với rắn của nàng.
Chỉ có Âm Ca lấy ra một viên kẹo sữa, đưa cho Vũ Lâm Hanh nói: "Vũ tỷ tỷ, tặng chị."
"Vẫn là Âm Ca ngoan." Vũ Lâm Hanh xoa đầu Âm Ca, lột viên kẹo Âm Ca cho nàng nhét vào trong miệng, sau đó mạnh mẽ lên án ba nữ nhân kia: "Các người quả thực vô tâm vô phế! Tớ thấy bạn bè cũng không cần làm nữa! Giải tán!"
Nàng giả vờ thương tâm lên án một hồi, Thiên Thiên lấy ra vài cái túi hương tinh xảo, chọn một cái màu hồng đưa cho Vũ Lâm Hanh, cười nói: "Được rồi, lễ vật."
"Đây là cái gì? Lỗi thời như vậy."
Lời tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt Vũ Lâm Hanh lại vui vẻ nhận lấy ngửi ngửi, liền ngửi một một cổ hương thơm kỳ lạ không mấy đễ ngửi, cũng không xem là quá khó ngửi, mùi hương nhàn nhạt.
"Túi hương đuổi cổ bên trong là Miêu dược tôi điều chế. Mang theo nó, sẽ không cần kiêng kỵ rất nhiều loại cổ trùng."
Thiên Thiên cười đem những túi hương còn lại chia ra, Lạc Thần là một túi màu trắng, Sư Thanh Y là màu lam, Âm Ca còn lại là túi nhỏ hơn, thoạt nhìn rất đáng yêu.
"Cảm ơn Thiên tiểu thư." Lạc Thần ngửi thử, biết rõ thứ này vô cùng quý giá, gật đầu nói: "Có lòng rồi."
Vũ Lâm Hanh cất túi hương màu hồng của mình, đôi mắt hoa đào liếc nhìn Lạc Thần: "Nuôi rắn cũng đã chuẩn bị lễ vật, chị họ cậu thế nào không chuẩn bị, uổng phí hai ngày trước tớ nhắc nhở cậu, cậu tâm can đều lạnh nhạt."
Lạc Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh, sau đó lấy ra vài thứ hình thẻ, có chút giống ngọc giản (hãy liên tưởng đến trúc giản a, nhưng đây không phải trúc mà là ngọc), chạm vào mát lạnh, là ngọc thạch thượng hạng.
Trên mỗi phiến ngọc giản đều khắc một chữ, hình dạng vô cùng kỳ quái, Lạc Thần cầm trong tay ngọc giản chia ra cho mọi người.
Vũ Lâm Hanh tiếp nhận, sờ tới sờ lui, biết đây là ngọc tốt, cười ha hả: "Chị họ cậu, là cậu khắc?"
Lạc Thần nói: "Tiện tay khắc thôi."
"Chặc chặc, nghĩ không ra cậu có tay nghề, điêu khắc của cậu lại tốt như vậy?" Vũ Lâm Hanh thích loại đồ vật nhìn cổ xưa như vậy, tinh tế thưởng thức.
Lạc Thần mặt không chút thay đổi nói: "Miếng của cậu là tớ luyện tập thử, bị tớ khắc hỏng, vốn là muốn ném vào thùng rác, nhưng như vậy thật đáng tiếc. Không cần cảm kích tớ."
Vũ Lâm Hanh: "..........."
Ai muốn đối với kẻ lòng dạ hiểm độc tâm can băng lãnh như cậu cảm kích a!
Mắt thấy khuôn mặt Vũ Lâm Hanh sắp tái lại rồi, Sư Thanh Y vội vàng cười nói: "Khối của cậu khắc rất tốt a, cậu hai ngày trước bắt đầu đòi mạng, Lạc Thần khắc đến nửa đêm mới khắc xong những miếng ngọc này."
Vũ Lâm Hanh lại liếc mắt nhìn kỹ, phát hiện quả thật vẫn ổn, chỉ là chữ khắc phía trên không nhìn ra được.
Kỳ thực cũng biết rất nhiều loại văn tự cổ, vào mộ rất nhiều văn tự đều có thể nhận ra, nhưng nhìn văn tự Lạc Thần khắc, nàng không nhận ra, cho nên trước đó lúc Lạc Thần trêu nàng cũng không biết có phải thật sự là do bị khắc hỏng nên mới như vậy không.
"Cậu khắc cái này là chữ gì?" Vũ Lâm Hanh nói: "Thật kỳ lạ, tớ chưa thấy qua."
Thiên Thiên cũng lắc đầu, biểu thị không giải thích được.
Lạc Thần thản nhiên nói: "Văn tự Yên Vân Hải."
"Yên Vân Hải?" Vũ Lâm Hanh nói: "Đó là cái gì?"
Trái lại ánh mắt Sư Thanh Y trầm xuống, hình như đang suy nghĩ.
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Một nơi rất xa xôi, ngoại trừ văn tự đặc trưng của Yên Vân Hải còn có Hán tự, tớ cũng chỉ xem trong sách, cảm thấy rất đặc biệt nên khắc lại."
Sư Thanh Y cầm miếng ngọc của mình mà nhìn, phía trên cùng ngọc giản khắc một con cá chép, ở giữa là một cổ tự, Sư Thanh Y nhìn hồi lâu, thì thào nói: "Đây có phải là chữ "an" trong bình an không?"
Lạc Thần nhìn về phía Sư Thanh Y, một lúc lâu mới nói: "Phải."
Vũ Lâm Hanh kỳ quái hỏi: "Sư Sư, cậu thế nào cũng biết? Là trong sách nào xem qua, loại sách về văn tự cổ đại tớ cũng xem rất nhiều nhưng thế nào tớ lại không có ấn tượng."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, do dự nhẹ giọng nói: "Không phải tớ nhìn thấy trong sách. Mà tớ cảm thấy loại chữ này trước đây dường như có người đã dạy tớ."
Ánh mắt Lạc Thần khẽ kinh ngạc.
"Tớ.......tớ không nhớ rõ rồi." Sư Thanh Y bất đắc dĩ cười, trong lòng không hiểu sao có chút chua xót, vẫn cảm thấy văn tự hẳn là có người đã ôn nhu mà ôm lấy nàng, vô cùng thân mật nắm lất tay nàng, dạy nàng viết qua những văn tự này.
Nhưng thế nào cũng nhớ không nổi người kia có dáng vẻ như thế nào.
Chỉ nhớ rõ hương khí của người đó, thanh nhã, câu hồn.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Sư Thanh Y lại rơi trên người Lạc Thần, nàng chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên có chút trống rỗng, Lạc Thần nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu, sau đó lại nghiêng mặt đi.
Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay nói: "Bởi vì tối này là đêm bình an, cho nên mới khắc chữ "an" sao?"
"Tớ không phải nói đến đem bình an." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Là "cả đời bình an"."
Vũ Lâm Hanh thoạt nhìn càng cao hứng: "Nghĩ không ra cậu cái khối băng chết tiệt lại có tâm như vậy, thật hiếm thấy, cảm ơn lễ vật của cậu." Nói xong, nàng lại đem mục tiêu chuyển đến Sư Thanh Y: "Sư Sư, các nàng đều tặng rồi, của cậu đâu?"
Sư Thanh Y nhún vai: "Không có."
"Cậu thật không có?" Vũ Lâm Hanh nói.
"Thật sự không có, thật sự, tớ là công dân lương thiện, không có gạt cậu." Sư Thanh Y cười nói: "Hai ngày nay tớ theo giáo sư, thật sự không rảnh đi chuẩn bị, sau này bù lại, bữa cơm này tớ vào bếp làm, các người ở đây chờ là được rồi."
"Được rồi, xuống bếp xem như lễ vật vậy." Vũ Lâm Hanh vội vàng xua tay.
"Của cậu đâu?" Sư Thanh Y hỏi ngược lại nàng.
Vũ Lâm Hanh đưa tay ngăn lại: "Nhìn xem, bữa cơm này là tớ mời khách."
Sư Thanh Y khinh bỉ nàng, náo loạn một trận, sau đó mới hướng nhà bếp chuẩn bị cơm trưa.
Ăn xong cơm trưa, Sư Thanh Y còn phải quay về trường học, bởi vì đêm nay là đêm bình an nên không khí ngày lễ ngày càng đậm, đại tuyết tung bay, ánh đèn cũng âm thanh các loại hỗn tạp, miễn cưỡng tạo nên ấm áp trong màn đêm băng lãnh.
Buổi tối Lạc Thần một mình đứng trong phòng khách tiếp điện thoại, nàng mới vừa tắm xong, tóc dài vẫn còn ẩm ướt, giọng nói trầm thấp, người trong điện thoại nói: "Tôi đã biết. Lần này thực sự cảm ơn anh, anh hãy tiếp tục giúp tôi theo dõi, đến trước lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh."
Điện thoại tín hiệu tựa hồ không tốt, thậm chí còn có thể nghe được tiếng chó sửa vang vọng, hình như đang ở nông thôn, cũng không biết rốt cục nàng đang cùng ai trò chuyện.
Nói nhỏ vài câu, nàng ngắt điện thoại, tiếp tục ngồi trên sô pha dùng máy tính bảng, trang web đang mở chính là trang đặt vé máy bay trực tuyến, bởi vì thời tiết xấu nên rất nhiều chuyến bay đi Tứ Xuyên hôm nay đều đã bị hoãn, ánh mắt Lạc Thần trầm tĩnh nhìn hồi lâu cuối cùng đóng trang web.
"A tỷ đêm nay không trở về sao?" Âm Ca ôm gối mềm xoa nhẹ mắt, đi đến sô pha hỏi nàng.
"Sẽ trở về." Lạc Thần dẫn nàng về phòng ngủ, dỗ nàng lên giường, nói: "Em ấy về nhà họ Sư ăn tối."
Âm Ca chôn cằm dưới tấm chăn, nàng kéo chăn xuống một chút: "Vì sao chị ấy không ăn cơm tối cùng chúng ta?"
"Em ấy đã cùng chúng ta ăn cơm trưa rồi."
Âm Ca chỗ hiểu chỗ không gật đầu: "A tỷ thật vất vả a, luôn phải chạy qua lại hai chỗ, nếu như a tỷ có hai a tỷ, có thể một người ở bên kia, một người cùng chúng ta."
"Hồ đồ." Ánh mắt Lạc Thần buông xuống cười nói: "Mau ngủ đi."
"Lạc tỷ tỷ." Hình như do dự chốc lát Âm Ca mới nói: "Chị có thể hôn em một cái không?"
Biểu tình của Lạc Thần có chút đông cứng.
"Em..... em có một lần nhìn thấy chị hôn a tỷ, nàng thoạt nhìn rất cao hứng a, nên chị có thể cũng hôn em không?"
Lạc Thần: "..........."
"Lạc tỷ tỷ?"
Vành tai Lạc Thần mơ hồ ửng đỏ, nàng cúi đầu, tay phải đặt trên chăn, hôn nhẹ lên trán Âm Ca, nhẹ giọng hống nàng: "Hôn xong rồi. Ngủ đi."
Âm Ca có chút khó hiểu, vì sao lúc hôn a tỷ là hôn môi, đến phiên của nàng lại biến thành hôn trán, nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra đáp án, trái lại càng rối rắm, vì vậy đơn giản nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Lạc Thần không lập tức tắt đèn mà chỉ ở trong phòng lấy ra một chiếc hộp, trong hộp đều là những thứ trên người khi nàng thức tỉnh từ cổ mộ, tử sắc noãn ngọc, hoa tai, trong hộp kỳ thực còn có một ngăn bí mật, bình thường đều khóa lại, Lạc Thần mở khóa, đem một khối hồng sắc bên trong ra.
Ngọc bội huyết sắc hình cá chép, trong suốt trơn bóng, quang hoa lưu chuyển, bàn tay trắng nõn của Lạc Thần cẩn cẩn dực dực nâng nó, thật giống như nâng niêu một giấc mộng đẹp.
Tắt đi, Lạc Thần mang theo khối ngọc bội cá chép rời phòng.
Đêm đã khuya, nhưng Sư Thanh Y vẫn chưa trở về — bởi vì nàng đang ngủ.
Giờ phút này, nàng cuộn mình trên giường lớn quen thuộc trong Sư trạch, ngủ đến mơ hồ, dường như có thứ gì đó đè nặng nàng, áp lực đến hít thở không thông, thống khổ khó tả.
Nhiệt độ không khí rất thấp, hồ nước sau biệt thự kết một tầng băng, gió lạnh thổi qua, trong sâu thẳm dường như đang run động, vì vậy một tầng băng mỏng đột nhiên nứt ra khe hở.
Sư Thanh Y mạnh mở mắt ra: "!"
Vô thức nâng tay sờ soạn lại bắt được một bàn tay vô lực, trong tay Sư Khinh Hàn vẫn đang cầm một góc chăn, hơi nâng lên đang chuẩn bị kéo chăn cho Sư Thanh Y, ai ngờ thoáng cái đã bị Sư Thanh Y bắt lấy tay.
Sư Khinh Hàn giật mình, thấp giọng nói: "A Thanh, gặp ác mộng sao?"
"...... Tiểu di." Nương theo ánh sáng ngọn đèn, Sư Thanh Y chăm chú nhìn rõ dáng vẻ của nữ nhân trước mắt, nhất thời thở dài một hơi, nhưng giây tiếp theo nàng đột nhiên lại bối rối, nâng cổ tay nhìn đồng hồ phát hiện đồng hồ đã bị tháo xuống, quần áo trên người cũng biến thành áo ngủ sạch sẽ.
"Con làm sao vậy?" Sư Thanh Y ra một thân mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn bốn phía, hoàn hảo đồng hồ đeo tay đang đặt trên bàn, nàng cầm lấy nhìn đến, kim đồng hồ hiển nhiên đã chỉ hướng mười một giờ.
Rõ ràng trước đó còn đang ăn cơm tối, vì sao trong nháy mắt đã thay áo ngủ, mơ mơ màng màng ngủ ở đây?
"Trên bàn cơm, con uống say." Sư Khinh Hàn nhẹ giọng: "Dạ Nhiên giúp con thay áo ngủ, muốn để con hảo hảo ngủ một giấc."
"Con uống say?" Sư Thanh Y đầu đau muốn nứt ra, quả thật nàng nhớ lúc dùng cơm có uống rượu, tuy nói nàng tửu lượng thấp, bình thường rất ít uống nhưng hôm này là gia đình đoàn tụ, nên cũng uống vài ly, lẽ nào vài ly đã say sao.
"Phải." Sư Khinh Hàn cười nói: "Còn nói năng lung tung nữa. Sớm biết tửu lượng của con không tiến bộ lúc đó cũng sẽ không để con uống."
Sư Thanh Y bước xuống giường, thuận tay cầm quần áo vào phòng tắm, ở bên trong nhanh chóng thay quần áo, Sư Khinh Hàn ở bên ngoài chờ, nói: "Bên ngoài tuyết lớn, nơi này lại hẻo lánh, bên trong con vẫn muốn về sao?"
Sư Thanh Y thuần thục thay quần áo xong, ra khỏi phòng tắm cúi đầu đeo đồng hồ, nói: "Phải, con phải về nhà."
Sư Khinh Hàn trầm thấp ho khan vài tiếng, miễn cưỡng che môi nói: "Dì để Dạ Nhiên lái xe đưa con về, con chờ một chút dì đi gọi nàng."
"Không cần." Sư Thanh Y vội vàng kéo Sư Khinh Hàn lại nói: "Tiểu di, người thân thể không tốt, đi ngủ trước đi, không cần lo lắng cho con, con thực sự phải trở về."
Sư Khinh Hàn thấy nàng khăng khăng muốn đi, chỉ đành cười nói: "Không có việc gì, dì tiễn con ra cổng. Đi thôi."
Sư Thanh Y không lay chuyển được nàng, liền đáp ứng, cầm một chiếc áo khoác dày phủ lên người Sư Khinh Hàn, sau đó hai người mới cùng nhau xuống lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.