Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 4 - Chương 78: Diễn xuất chuyên nghiệp
Quân Sola
13/05/2022
Lạc Thần nới lỏng miệng, rất nhanh mặc xong quần cho Sư Thanh Y, lặng xuống đáy nước vớt dao quân dụng cùng súng lục cho nàng.
Sư Thanh Y đồng thời mở rương cấp cứu ra, Lạc Thần giúp nàng khử trùng ngón tay xong, dán băng dán. Để kịp thời gian tốc độ của hai người đều rất nhanh.
Trên hai đầu ngón tay điều dán băng cá nhân, trước đó Sư Thanh Y được Lạc Thần ngậm đến thân thể mềm nhũn, gần như quên mất cảm giác đau đớn, ngón tay liền tâm nên hiện tại đau đến không khỏi khẽ nhíu mày.
U lam trong ánh mắt Lạc Thần dần dần tán đi, nhìn dáng vẻ Sư Thanh Y như vậy, đáy mắt dang lên ôn nhu, bám vào bên tai nàng nhỏ giọng nói vài câu.
Sư Thanh Y gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Bất quá Lạc Thần vừa mới hòa hoãn, trong lòng nàng có chút lo lắng, vẻ mặt liền có chút muốn nói lại thôi, Lạc Thần hướng nàng lắc đầu, cả người ướt đẫm mà đứng lên, mũi chân khẽ đạp trên mặt nước dọc theo thạch bích cao vót bích hổ du tường mà lên.
Rất nhanh, thân ảnh Lạc Thần biến mất trong bóng tối.
Ôn tuyền rơi vào một mảnh tĩnh mịch, mặt nước yếu ớt rung động, xung quanh loạn thạch lởm chởm, dường như ngoại trừ Sư Thanh Y không còn người nào khác.
Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí điều chỉnh tâm tình, tay trái cầm lấy đèn pin tay phải mang theo ba lô, cầm chiếc quần bị xé rách khoác lên khuỷu tay đi xuống dưới hai bước, hơn nữa không quên cố ý lay động đèn pin, thu hút lực chú ý.
Vũ Lâm Hanh ngồi phía dưới bậc thang, cảm giác được đèn pin mặt trên lúc ẩn lúc hiện, liền đứng lên, lớn tiếng nói: "Sư Sư, cuối cùng thay quần xong rồi?"
Sư Thanh Y: "......"
Nàng tỏ vẻ uể oải, một mặt chậm rãi đi xuống, một mặt nói: "Vũ Lâm Hanh các người đừng lên đây, trên này ngoại trừ ôn tuyền chính là hòn đá sắc bén. Chỉ một lúc mà tớ đã bị thương, còn cắt rách quần, gặp phải bánh chưng cũng không xui như vậy. Vũ Lâm Hanh cậu biết ở đây quần có bao nhiêu quan trọng không, nếu lại ướt một cái, tớ sợ đến lúc đó không có quần thay."
Nàng có chút bất mãn oán giận, trong lòng thật ra sớm bởi vì gặp được Lạc Thần mà vui mừng đến hò hét. Tiêm mi trái lại nhíu chặt, che giấu sự vui sướng gần như sắp bay lên nơi kéo mắt.
Vũ Lâm Hanh cùng Âm Ca bọn họ dĩ nhiên sẽ không theo bậc thang mà lên, mà chờ Sư Thanh Y xuống phía dưới. Vũ Lâm Hanh nói: "Quên đi, quên đi, không phải là quần thôi sao, trong ba lô tớ có, cậu mặc của tớ đi."
Sư Thanh Y hiển nhiên cự tuyệt: "Tớ không mặc quần của người khác."
Vũ Lâm Hanh mắng nàng một câu đều đến chỗ quỷ quái này rồi mà còn ưa sạch, lại ngẩng đầu hỏi nàng: "Vết thương cắt trúng không sao chứ? Băng bó rồi sao, đừng để nhiễm trùng."
"Tớ mới vừa xử lý qua một lần, không có việc gì, vấn đề nhỏ thôi." Trên thiềm đá truyền đến giọng nói của Sư Thanh Y, đã có thể thấy đường nét cao gầy của nàng trong ánh đèn, mờ ảo như mộng.
Rất nhanh Sư Thanh Y đến gần, Vũ Lâm Hanh xa xa đã thấy cái quần vắt trên khuỷu tay nàng, ẩm ướt đến nhỏ nước, vì vậy đã nghĩ trêu đùa nàng vài câu.
Kết quả sắc mặt Sư Thanh Y chợt biến đổi, tựa hồ nghe thấy dị động gì đó, bỗng xoay người, ánh đèn pin bỗng nhiên chiếu về hướng ôn tuyền.
Ánh đèn pin trong tay nàng xẹt qua không trung hắc ám nơi ôn tuyền, chiếu ra một quỹ đạo, dường như đang phát tín hiệu.
Sư Thanh Y biến sắc, phương hướng của đèn pin lại đột nhiên thay đổi, kiến Vũ Lâm Hanh sợ đến lời nói trong cổ họng đang muốn thoát ra cũng nuốt trở lại, lập tức giương súng tự động, nhắm vào bên trên.
Mặt trên truyền đến phù phù tiếng nước, hình như vật gì đó đột nhiên từ chỗ cao rơi xuống, ngã vào trong nước.
Sư Thanh Y bất động sau đó thấp người, tựa hồ không dám tùy tiện hành động. Vũ Lâm Hanh lập tức bước nhanh ra, cùng Sư Thanh Y cúi người nằm sấp như hai con mèo, hai người đều giống như đang chiến đấu dưới địa đạo.
Bầu không khí nhất thời ngưng trệ, Sư Thanh Y một bên hướng Âm Ca cùng nam nhân mặt quỷ ra hiệu, căn dặn bọn họ nghìn vạn lần không nên phát ra âm thanh đả thảo kinh xà, tạm thời ở bên dưới chờ tiếp ứng, một bên cùng Vũ Lâm Hanh thì thầm: "Hình như có cái gì rơi xuống, cẩn thận một chút."
Vũ Lâm Hanh bị biểu tình nghiêm trọng của nàng ảnh hưởng, nhất thời cũng cảm giác được khẩn trương, chỉ chỉ vào súng tự động của bản thân, ý bảo từ lâu chuẩn bị sẵn sàng.
Sư Thanh Y tạm thời đem trang bị đặt trên bậc thang, rút ra dao quân dụng, tay phải chấp súng, kéo chốt bảo hiểm lên đạn.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Đợi tớ đi trước thăm dò, cậu đi theo sau tớ, trước không nên hành động thiếu suy nghĩ, xem tớ ra hiệu."
Vũ Lâm Hanh gật đầu. Sư Thanh Y thị lực thính lực đều rất tốt, am hiểu thám thính, trước đây xuất sinh nhập tử nhiều lần phối hợp, nàng đã quen sách lược như vậy.
Sư Thanh Y một mặt thấp người đi lên, một mặt nói: "Nếu như phát hiện không ổn tớ sẽ lập tức hướng mục tiêu nổ súng, đó cũng là tín hiệu. Cậu nghe được tiếng súng của tớ có thể nổ súng, bằng không không thể manh động."
Vũ Lâm Hanh khẩn trương lại hưng phấn, nhìn tình thế này có lẽ phía trên là một con đại bánh chưng khó đối phó.
Hai người thấp người leo lên, đi đến gần ôn tuyền. Mặt nước ôn tuyền một vòng một vòng gợn sóng, bóng đen của hòn đá dưới nước như ẩn như hiện, hoảng nhược quỷ mị.
Sư Thanh Y thì thầm: "Họng súng của cậu nhắm vào đông bắc, tớ cảm thấy là ở nơi đó."
Vũ Lâm Hanh tựa súng lên tảng đá nhắm đúng hướng đông bắc, phát hiện tảng đá quả nhiên góc cạnh sắc bén vô cùng, không cẩn thận liền bị cắt trúng, Sư Sư thành lừa gạt nàng.
Sư Thanh Y khom lưng ngồi xổm bên cạnh, nhặt lên một hòn đá nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc dùng tay ra hiệu, biểu thị thứ đó hiện tại nhất định đang ẩn nấp trong một góc dưới ôn tuyền, nàng trước ném một hòn đá xuống thăm dò, nhìn xem thứ đó có thể nhảy ra hay không, trước khi nó xuất hiện không thể nổ súng quấy nhiễu. Vũ Lâm Hanh xem qua động tác của nàng, hướng Sư Thanh Y tự tin tràn đầy mà ra hiệu OK.
Sư Thanh Y lại ném một hòn đá xuống nước.
Hòn đá lướt trên mặt nước, tạo nên gợn sóng.
Nàng cẩn thận như vậy, Vũ Lâm Hanh đương nhiên là đại khí cũng không dám suyễn, hết sức chăm chú nhắm vào hướng đông bắc, lòng bàn tay giữ súng cũng xuất mồ hôi.
Mặt nước phẳng lặng, bóng đen lay động.
Hai người các nàng ở đối diện thiềm đá ôn tuyền, mà hướng đông bắc là một góc rất hẻo lánh, cự ly xa nhất, rất nhanh, vách đá hướng Tây Nam cách hướng Đông Bắc trong gang tấc, một bóng người di động.
"Chết tiệt! Xin lỗi, là tớ phán đoán sai lầm!" Sư Thanh Y vẻ mặt ảo não đoạt lấy súng tự động trong tay Vũ Lâm Hanh, giương súng nhắm vào hướng Tây Nam: "Cái bóng dĩ nhiên là ở bên cạnh."
Vẻ mặt nàng rất nghiêm túc, tư thế gần như sẽ kéo cò: "Cái bóng này quá giảo hoạt!"
Vũ Lâm Hanh đột nhiên hai tay trống trơn: "......."
Đã nói để ta nổ súng a!
Vũ Lâm Hanh thở dốc: "Tiểu đồng chí cậu có biết trong chiến đấu hạ sai chỉ thị là phải xử bắn hay không, tớ phải thay mặt quân tớ xử lý cậu!"
Nàng vội vàng theo Sư Thanh Y xoay qua, sau đó thấy Sư Thanh Y thấp hô một tiếng, hai vai run lên, trong tay súng tự động rơi xuống mặt đất, hình như là thấy cái gì khiến nàng đặc biệt khiếp sợ, rồi lại kinh hỉ.
Góc Tây Nam thật ra cách các nàng rất gần, ngay bên trái. Thân ảnh người kia yên lặng đứng lên, thân thể ướt đẫm hiện tại trong ánh sáng nhạt, tóc đen ướt như hồng vũ, đường cong lả lướt câu người. . ngôn tình hài
Lạc Thần đứng trong ánh sáng ngước mắt lên, đạm nhạt nói: "Hai người các cậu giương súng, muốn làm gì tớ?"
Vũ Lâm Hanh: "......"
Sư Thanh Y kích động đến vành mắt đỏ lên, đôi mắt dịu dàng sắp tràn ra lệ: "Lạc Thần, thế nào sẽ là chị? Em, em còn tưởng rằng......."
Trong lòng nàng thầm nói mình dọc đường đều diễn đến như vậy rất khổ cực a, giải Oscar cho dù không trao tượng vàng cũng nên cho một phần thưởng an ủi à, bằng không thì phá sản được rồi.
Nói chung nàng muốn nói lại thôi, trái tim đều nát vụn lại lần nữa bởi vì gặp lại mà vui mừng liều mạng viết tâm tình phức tạp lên trên mặt. Vũ Lâm Hanh thấy vẻ mặt của nàng, lập tức bị ảnh hưởng, trong lòng kích động, nhưng trái lại hừ lạnh nói: "Chị họ cậu thế nào là cô. Tớ cùng Sư Sư còn tưởng rằng là bánh chưng đây, dọa chết bọn tớ."
"Nga?" Lạc Thần đứng trên bờ, lười biếng nâng ánh mắt.
Sư Thanh Y cùng nàng ánh mắt giao nhau, đưa lưng về phía Vũ Lâm Hanh. Khóe môi kéo ra một tia cười nhẹ không thể phát hiện.
Vũ Lâm Hanh bước nhanh đến, trên dưới quan sát nàng, nói: "Chị họ cậu cậu không sao chứ? Lần tới có thể đừng lén lút trốn dưới nước như vậy nữa hay không, hại bọn tớ còn tưởng rằng là thứ gì đó, làm một loạt chuẩn bị tác chiến gì đó đều sụp đổ."
Lạc Thần nhìn nàng: "Lúc đó các người chẳng phải lén lút sao? Tớ cũng cho rằng bên ngoài có dị động, dĩ nhiên không thể tùy tiện hiện thân."
Có lý có căn cứ, kẻ khác phải tín phục.
Vũ Lâm Hanh chụp vai Lạc Thần, hỏi nàng: "Tớ nghe trước đó có động tĩnh, hình như cậu từ phía trên nhảy xuống? Bên trên có cái gì, cậu thế nào lại ở trên?"
Lạc Thần nói: "Phía trên có rất nhiều hắc động, khắp nơi thông nhau."
Sư Thanh Y biết phía trên nhất định có hắc động gì đó, Lạc Thần chính miệng nói thì chắc chắn là như vậy, bất quá bởi vì mặt trên thạch bích cao vót, lại đen kịt một mảnh, chiếu sáng rất khó, những người khác nhìn không ra mặt trên rốt cục là thứ gì.
Lạc Thần nói tiếp: "Lúc trước tớ ở phía trên điều tra, mơ hồ nghe có động tĩnh, mơ hồ hình như là giọng nói của các người. Đến sau khi nhảy xuống, giọng nói của các người lại biến mất, tớ liền tạm thời trốn ở đáy nước, muốn xác nhận rõ ràng. Bất quá lúc trước tớ nghe các người một mực nói quần, quần, không biết là chuyện gì?"
Hồi tưởng cảnh tượng vừa rồi cùng Lạc Thần "thay quần", Sư Thanh Y khẽ nở nụ cười, mặt phiếm một mạt hồng nhuận: "......."
Vũ Lâm Hanh lại cười đến muốn ngã xuống đất: "Cậu đi hỏi em họ nhà cậu đi."
"Thanh Y?" Lạc Thần tỏ vẻ vô tội mở mịt nhìn sang: "Em nói."
Sư Thanh Y trong lòng vừa thẹn vừa muốn cười, trên mặt lại làm ra vẻ ngượng ngùng, nói: "Trước đó em một mình đến nơi này điều tra, kết quả bị đá ở đây cắt rách quần, liền thay cái khác ngay tại đây, trong lúc đó xảy ra một chút vấn đề cho nên thời gian em đổi quần tương đối lâu."
Lạc Thần mặt không biểu tình nói: "Cho nên thì ra Thanh Y em là ở đây thay quần sao?"
Sư Thanh Y: "........" Không phải chị cũng có tham dự sao.
Lạc Thần không chuyển mắt mà nhìn Sư Thanh Y: "Lúc trước chị một mực bên em. Em đụng phải chỗ nào sao?"
Ánh mắt nàng gợn sóng, Sư Thanh Y biết chuyện trước đó nàng trong ôn tuyền không tiện nói ra, hiện tại đây là nàng hỏi thật. Tuy rằng nghe rất đạm nhạt nhưng đó lại có trăm ngàn tư vị hiện tại chỉ có Sư Thanh Y mới có thể hiểu được.
"Em tốt, em cũng một mực tìm chị." Sư Thanh Y mỉm cười. Tất cả tình cảm trong lòng cũng chỉ hội tụ thành một câu.
Lạc Thần đơn giản gật đầu, lại nhìn về phía Vũ Lâm Hanh: "Tách ra một lúc, vẫn ổn chứ?"
Vũ Lâm Hanh vẻ mặt đắc ý: "Tớ là ai? Dĩ nhiên là ổn vô cùng, chị họ cậu, cậu hoàn toàn không cần lo lắng cho tớ, vẫn là chiếu cố em họ cậu nhiều một chút đi."
Ba người có thể gặp lại, Vũ Lâm Hanh tâm tình hiện tại quả thật là quá sức tốt, thu thập xong liền dẫn Lạc Thần cùng Sư Thanh Y đi xuống dưới. Sư Thanh Y cùng Lạc Thần nhìn nhau cười, ba người đi đến phía dưới, nam nhân mặt quỷ như trước không lên tiếng, chỉ là lúc thấy Lạc Thần, trong ánh mắt chảy qua một tia thần thái.
Âm Ca đã ở phía dưới nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần cũng nhìn nàng, đôi mắt đen kịt trầm tĩnh.
Âm Ca không nói chuyện.
Trước đó Lạc Thần vẫn lấy thân phận Giáng Khúc xuất hiện, sau đó lại dùng thân phận Giáng Khúc cùng Sư Thanh Y bọn họ tách ra, nên Âm Ca cùng nam nhân mặt quỷ thật ra đều vẫn chưa gặp qua diện mạo thật sự của Lạc Thần.
Vì vậy Sư Thanh Y cười nói: "Âm Ca, để tôi chính thức giới thiệu với các người, đây là vị Giáng Khúc · bạch mã cách tang · ương kim khúc trân · gia ương lạp mỗ · trác mã đạt ngõa · mai đóa tang tiết · giang bạch lạc tang vượng gia tang châu tác na tiểu thư trước kia. Dĩ nhiên, em cũng có thể gọi nàng là đau thần kinh tọa tiểu thư."
Vũ Lâm Hanh sắp cười đến đau bụng, Lạc Thần vươn tay, bất động thanh sắc nhéo một cái trên lưng Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y mặt băng bó.
Lạc Thần nhìn Âm Ca, mỉm cười: "Âm Ca."
Yên lặng một lúc, đôi môi mỏng của Âm Ca nhẹ nhàng mấp máy, lên tiếng: "Ân."
Sư Thanh Y đồng thời mở rương cấp cứu ra, Lạc Thần giúp nàng khử trùng ngón tay xong, dán băng dán. Để kịp thời gian tốc độ của hai người đều rất nhanh.
Trên hai đầu ngón tay điều dán băng cá nhân, trước đó Sư Thanh Y được Lạc Thần ngậm đến thân thể mềm nhũn, gần như quên mất cảm giác đau đớn, ngón tay liền tâm nên hiện tại đau đến không khỏi khẽ nhíu mày.
U lam trong ánh mắt Lạc Thần dần dần tán đi, nhìn dáng vẻ Sư Thanh Y như vậy, đáy mắt dang lên ôn nhu, bám vào bên tai nàng nhỏ giọng nói vài câu.
Sư Thanh Y gật đầu, biểu thị đã hiểu.
Bất quá Lạc Thần vừa mới hòa hoãn, trong lòng nàng có chút lo lắng, vẻ mặt liền có chút muốn nói lại thôi, Lạc Thần hướng nàng lắc đầu, cả người ướt đẫm mà đứng lên, mũi chân khẽ đạp trên mặt nước dọc theo thạch bích cao vót bích hổ du tường mà lên.
Rất nhanh, thân ảnh Lạc Thần biến mất trong bóng tối.
Ôn tuyền rơi vào một mảnh tĩnh mịch, mặt nước yếu ớt rung động, xung quanh loạn thạch lởm chởm, dường như ngoại trừ Sư Thanh Y không còn người nào khác.
Sư Thanh Y hít sâu một ngụm lãnh khí điều chỉnh tâm tình, tay trái cầm lấy đèn pin tay phải mang theo ba lô, cầm chiếc quần bị xé rách khoác lên khuỷu tay đi xuống dưới hai bước, hơn nữa không quên cố ý lay động đèn pin, thu hút lực chú ý.
Vũ Lâm Hanh ngồi phía dưới bậc thang, cảm giác được đèn pin mặt trên lúc ẩn lúc hiện, liền đứng lên, lớn tiếng nói: "Sư Sư, cuối cùng thay quần xong rồi?"
Sư Thanh Y: "......"
Nàng tỏ vẻ uể oải, một mặt chậm rãi đi xuống, một mặt nói: "Vũ Lâm Hanh các người đừng lên đây, trên này ngoại trừ ôn tuyền chính là hòn đá sắc bén. Chỉ một lúc mà tớ đã bị thương, còn cắt rách quần, gặp phải bánh chưng cũng không xui như vậy. Vũ Lâm Hanh cậu biết ở đây quần có bao nhiêu quan trọng không, nếu lại ướt một cái, tớ sợ đến lúc đó không có quần thay."
Nàng có chút bất mãn oán giận, trong lòng thật ra sớm bởi vì gặp được Lạc Thần mà vui mừng đến hò hét. Tiêm mi trái lại nhíu chặt, che giấu sự vui sướng gần như sắp bay lên nơi kéo mắt.
Vũ Lâm Hanh cùng Âm Ca bọn họ dĩ nhiên sẽ không theo bậc thang mà lên, mà chờ Sư Thanh Y xuống phía dưới. Vũ Lâm Hanh nói: "Quên đi, quên đi, không phải là quần thôi sao, trong ba lô tớ có, cậu mặc của tớ đi."
Sư Thanh Y hiển nhiên cự tuyệt: "Tớ không mặc quần của người khác."
Vũ Lâm Hanh mắng nàng một câu đều đến chỗ quỷ quái này rồi mà còn ưa sạch, lại ngẩng đầu hỏi nàng: "Vết thương cắt trúng không sao chứ? Băng bó rồi sao, đừng để nhiễm trùng."
"Tớ mới vừa xử lý qua một lần, không có việc gì, vấn đề nhỏ thôi." Trên thiềm đá truyền đến giọng nói của Sư Thanh Y, đã có thể thấy đường nét cao gầy của nàng trong ánh đèn, mờ ảo như mộng.
Rất nhanh Sư Thanh Y đến gần, Vũ Lâm Hanh xa xa đã thấy cái quần vắt trên khuỷu tay nàng, ẩm ướt đến nhỏ nước, vì vậy đã nghĩ trêu đùa nàng vài câu.
Kết quả sắc mặt Sư Thanh Y chợt biến đổi, tựa hồ nghe thấy dị động gì đó, bỗng xoay người, ánh đèn pin bỗng nhiên chiếu về hướng ôn tuyền.
Ánh đèn pin trong tay nàng xẹt qua không trung hắc ám nơi ôn tuyền, chiếu ra một quỹ đạo, dường như đang phát tín hiệu.
Sư Thanh Y biến sắc, phương hướng của đèn pin lại đột nhiên thay đổi, kiến Vũ Lâm Hanh sợ đến lời nói trong cổ họng đang muốn thoát ra cũng nuốt trở lại, lập tức giương súng tự động, nhắm vào bên trên.
Mặt trên truyền đến phù phù tiếng nước, hình như vật gì đó đột nhiên từ chỗ cao rơi xuống, ngã vào trong nước.
Sư Thanh Y bất động sau đó thấp người, tựa hồ không dám tùy tiện hành động. Vũ Lâm Hanh lập tức bước nhanh ra, cùng Sư Thanh Y cúi người nằm sấp như hai con mèo, hai người đều giống như đang chiến đấu dưới địa đạo.
Bầu không khí nhất thời ngưng trệ, Sư Thanh Y một bên hướng Âm Ca cùng nam nhân mặt quỷ ra hiệu, căn dặn bọn họ nghìn vạn lần không nên phát ra âm thanh đả thảo kinh xà, tạm thời ở bên dưới chờ tiếp ứng, một bên cùng Vũ Lâm Hanh thì thầm: "Hình như có cái gì rơi xuống, cẩn thận một chút."
Vũ Lâm Hanh bị biểu tình nghiêm trọng của nàng ảnh hưởng, nhất thời cũng cảm giác được khẩn trương, chỉ chỉ vào súng tự động của bản thân, ý bảo từ lâu chuẩn bị sẵn sàng.
Sư Thanh Y tạm thời đem trang bị đặt trên bậc thang, rút ra dao quân dụng, tay phải chấp súng, kéo chốt bảo hiểm lên đạn.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Đợi tớ đi trước thăm dò, cậu đi theo sau tớ, trước không nên hành động thiếu suy nghĩ, xem tớ ra hiệu."
Vũ Lâm Hanh gật đầu. Sư Thanh Y thị lực thính lực đều rất tốt, am hiểu thám thính, trước đây xuất sinh nhập tử nhiều lần phối hợp, nàng đã quen sách lược như vậy.
Sư Thanh Y một mặt thấp người đi lên, một mặt nói: "Nếu như phát hiện không ổn tớ sẽ lập tức hướng mục tiêu nổ súng, đó cũng là tín hiệu. Cậu nghe được tiếng súng của tớ có thể nổ súng, bằng không không thể manh động."
Vũ Lâm Hanh khẩn trương lại hưng phấn, nhìn tình thế này có lẽ phía trên là một con đại bánh chưng khó đối phó.
Hai người thấp người leo lên, đi đến gần ôn tuyền. Mặt nước ôn tuyền một vòng một vòng gợn sóng, bóng đen của hòn đá dưới nước như ẩn như hiện, hoảng nhược quỷ mị.
Sư Thanh Y thì thầm: "Họng súng của cậu nhắm vào đông bắc, tớ cảm thấy là ở nơi đó."
Vũ Lâm Hanh tựa súng lên tảng đá nhắm đúng hướng đông bắc, phát hiện tảng đá quả nhiên góc cạnh sắc bén vô cùng, không cẩn thận liền bị cắt trúng, Sư Sư thành lừa gạt nàng.
Sư Thanh Y khom lưng ngồi xổm bên cạnh, nhặt lên một hòn đá nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc dùng tay ra hiệu, biểu thị thứ đó hiện tại nhất định đang ẩn nấp trong một góc dưới ôn tuyền, nàng trước ném một hòn đá xuống thăm dò, nhìn xem thứ đó có thể nhảy ra hay không, trước khi nó xuất hiện không thể nổ súng quấy nhiễu. Vũ Lâm Hanh xem qua động tác của nàng, hướng Sư Thanh Y tự tin tràn đầy mà ra hiệu OK.
Sư Thanh Y lại ném một hòn đá xuống nước.
Hòn đá lướt trên mặt nước, tạo nên gợn sóng.
Nàng cẩn thận như vậy, Vũ Lâm Hanh đương nhiên là đại khí cũng không dám suyễn, hết sức chăm chú nhắm vào hướng đông bắc, lòng bàn tay giữ súng cũng xuất mồ hôi.
Mặt nước phẳng lặng, bóng đen lay động.
Hai người các nàng ở đối diện thiềm đá ôn tuyền, mà hướng đông bắc là một góc rất hẻo lánh, cự ly xa nhất, rất nhanh, vách đá hướng Tây Nam cách hướng Đông Bắc trong gang tấc, một bóng người di động.
"Chết tiệt! Xin lỗi, là tớ phán đoán sai lầm!" Sư Thanh Y vẻ mặt ảo não đoạt lấy súng tự động trong tay Vũ Lâm Hanh, giương súng nhắm vào hướng Tây Nam: "Cái bóng dĩ nhiên là ở bên cạnh."
Vẻ mặt nàng rất nghiêm túc, tư thế gần như sẽ kéo cò: "Cái bóng này quá giảo hoạt!"
Vũ Lâm Hanh đột nhiên hai tay trống trơn: "......."
Đã nói để ta nổ súng a!
Vũ Lâm Hanh thở dốc: "Tiểu đồng chí cậu có biết trong chiến đấu hạ sai chỉ thị là phải xử bắn hay không, tớ phải thay mặt quân tớ xử lý cậu!"
Nàng vội vàng theo Sư Thanh Y xoay qua, sau đó thấy Sư Thanh Y thấp hô một tiếng, hai vai run lên, trong tay súng tự động rơi xuống mặt đất, hình như là thấy cái gì khiến nàng đặc biệt khiếp sợ, rồi lại kinh hỉ.
Góc Tây Nam thật ra cách các nàng rất gần, ngay bên trái. Thân ảnh người kia yên lặng đứng lên, thân thể ướt đẫm hiện tại trong ánh sáng nhạt, tóc đen ướt như hồng vũ, đường cong lả lướt câu người. . ngôn tình hài
Lạc Thần đứng trong ánh sáng ngước mắt lên, đạm nhạt nói: "Hai người các cậu giương súng, muốn làm gì tớ?"
Vũ Lâm Hanh: "......"
Sư Thanh Y kích động đến vành mắt đỏ lên, đôi mắt dịu dàng sắp tràn ra lệ: "Lạc Thần, thế nào sẽ là chị? Em, em còn tưởng rằng......."
Trong lòng nàng thầm nói mình dọc đường đều diễn đến như vậy rất khổ cực a, giải Oscar cho dù không trao tượng vàng cũng nên cho một phần thưởng an ủi à, bằng không thì phá sản được rồi.
Nói chung nàng muốn nói lại thôi, trái tim đều nát vụn lại lần nữa bởi vì gặp lại mà vui mừng liều mạng viết tâm tình phức tạp lên trên mặt. Vũ Lâm Hanh thấy vẻ mặt của nàng, lập tức bị ảnh hưởng, trong lòng kích động, nhưng trái lại hừ lạnh nói: "Chị họ cậu thế nào là cô. Tớ cùng Sư Sư còn tưởng rằng là bánh chưng đây, dọa chết bọn tớ."
"Nga?" Lạc Thần đứng trên bờ, lười biếng nâng ánh mắt.
Sư Thanh Y cùng nàng ánh mắt giao nhau, đưa lưng về phía Vũ Lâm Hanh. Khóe môi kéo ra một tia cười nhẹ không thể phát hiện.
Vũ Lâm Hanh bước nhanh đến, trên dưới quan sát nàng, nói: "Chị họ cậu cậu không sao chứ? Lần tới có thể đừng lén lút trốn dưới nước như vậy nữa hay không, hại bọn tớ còn tưởng rằng là thứ gì đó, làm một loạt chuẩn bị tác chiến gì đó đều sụp đổ."
Lạc Thần nhìn nàng: "Lúc đó các người chẳng phải lén lút sao? Tớ cũng cho rằng bên ngoài có dị động, dĩ nhiên không thể tùy tiện hiện thân."
Có lý có căn cứ, kẻ khác phải tín phục.
Vũ Lâm Hanh chụp vai Lạc Thần, hỏi nàng: "Tớ nghe trước đó có động tĩnh, hình như cậu từ phía trên nhảy xuống? Bên trên có cái gì, cậu thế nào lại ở trên?"
Lạc Thần nói: "Phía trên có rất nhiều hắc động, khắp nơi thông nhau."
Sư Thanh Y biết phía trên nhất định có hắc động gì đó, Lạc Thần chính miệng nói thì chắc chắn là như vậy, bất quá bởi vì mặt trên thạch bích cao vót, lại đen kịt một mảnh, chiếu sáng rất khó, những người khác nhìn không ra mặt trên rốt cục là thứ gì.
Lạc Thần nói tiếp: "Lúc trước tớ ở phía trên điều tra, mơ hồ nghe có động tĩnh, mơ hồ hình như là giọng nói của các người. Đến sau khi nhảy xuống, giọng nói của các người lại biến mất, tớ liền tạm thời trốn ở đáy nước, muốn xác nhận rõ ràng. Bất quá lúc trước tớ nghe các người một mực nói quần, quần, không biết là chuyện gì?"
Hồi tưởng cảnh tượng vừa rồi cùng Lạc Thần "thay quần", Sư Thanh Y khẽ nở nụ cười, mặt phiếm một mạt hồng nhuận: "......."
Vũ Lâm Hanh lại cười đến muốn ngã xuống đất: "Cậu đi hỏi em họ nhà cậu đi."
"Thanh Y?" Lạc Thần tỏ vẻ vô tội mở mịt nhìn sang: "Em nói."
Sư Thanh Y trong lòng vừa thẹn vừa muốn cười, trên mặt lại làm ra vẻ ngượng ngùng, nói: "Trước đó em một mình đến nơi này điều tra, kết quả bị đá ở đây cắt rách quần, liền thay cái khác ngay tại đây, trong lúc đó xảy ra một chút vấn đề cho nên thời gian em đổi quần tương đối lâu."
Lạc Thần mặt không biểu tình nói: "Cho nên thì ra Thanh Y em là ở đây thay quần sao?"
Sư Thanh Y: "........" Không phải chị cũng có tham dự sao.
Lạc Thần không chuyển mắt mà nhìn Sư Thanh Y: "Lúc trước chị một mực bên em. Em đụng phải chỗ nào sao?"
Ánh mắt nàng gợn sóng, Sư Thanh Y biết chuyện trước đó nàng trong ôn tuyền không tiện nói ra, hiện tại đây là nàng hỏi thật. Tuy rằng nghe rất đạm nhạt nhưng đó lại có trăm ngàn tư vị hiện tại chỉ có Sư Thanh Y mới có thể hiểu được.
"Em tốt, em cũng một mực tìm chị." Sư Thanh Y mỉm cười. Tất cả tình cảm trong lòng cũng chỉ hội tụ thành một câu.
Lạc Thần đơn giản gật đầu, lại nhìn về phía Vũ Lâm Hanh: "Tách ra một lúc, vẫn ổn chứ?"
Vũ Lâm Hanh vẻ mặt đắc ý: "Tớ là ai? Dĩ nhiên là ổn vô cùng, chị họ cậu, cậu hoàn toàn không cần lo lắng cho tớ, vẫn là chiếu cố em họ cậu nhiều một chút đi."
Ba người có thể gặp lại, Vũ Lâm Hanh tâm tình hiện tại quả thật là quá sức tốt, thu thập xong liền dẫn Lạc Thần cùng Sư Thanh Y đi xuống dưới. Sư Thanh Y cùng Lạc Thần nhìn nhau cười, ba người đi đến phía dưới, nam nhân mặt quỷ như trước không lên tiếng, chỉ là lúc thấy Lạc Thần, trong ánh mắt chảy qua một tia thần thái.
Âm Ca đã ở phía dưới nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần cũng nhìn nàng, đôi mắt đen kịt trầm tĩnh.
Âm Ca không nói chuyện.
Trước đó Lạc Thần vẫn lấy thân phận Giáng Khúc xuất hiện, sau đó lại dùng thân phận Giáng Khúc cùng Sư Thanh Y bọn họ tách ra, nên Âm Ca cùng nam nhân mặt quỷ thật ra đều vẫn chưa gặp qua diện mạo thật sự của Lạc Thần.
Vì vậy Sư Thanh Y cười nói: "Âm Ca, để tôi chính thức giới thiệu với các người, đây là vị Giáng Khúc · bạch mã cách tang · ương kim khúc trân · gia ương lạp mỗ · trác mã đạt ngõa · mai đóa tang tiết · giang bạch lạc tang vượng gia tang châu tác na tiểu thư trước kia. Dĩ nhiên, em cũng có thể gọi nàng là đau thần kinh tọa tiểu thư."
Vũ Lâm Hanh sắp cười đến đau bụng, Lạc Thần vươn tay, bất động thanh sắc nhéo một cái trên lưng Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y mặt băng bó.
Lạc Thần nhìn Âm Ca, mỉm cười: "Âm Ca."
Yên lặng một lúc, đôi môi mỏng của Âm Ca nhẹ nhàng mấp máy, lên tiếng: "Ân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.