Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 3 - Chương 23: Điều tra chân tướng
Quân Sola
13/05/2022
Lạc Thần cũng nhận ra nữ nhân kia là Tạ Gia Bội, chậm rão cắn một miếng bánh, liễm mi đứng tại chỗ trầm ngâm.
Vũ Lâm Hanh giống như đang xem trò vui mà "sách" một tiếng, quay đầu nhìn về phía Sư Thanh Y, nói: "Sư Sư, cô ta không phải cùng cậu ở tổ khảo cổ với cậu sao? Vẫn rất nóng này a."
"Ân." Sư Thanh Y biểu tình nhạt nhẽo gật đầu: "Người chết là một sinh viên trong trường của bọn tớ."
Nói xong, nàng tiếp tục yên lặng chăm chú nhìn màn hình TV.
Tạ Gia Bội cùng phóng viên phát sinh tranh chấp, hiện trường vô cùng hỗn loạn. Mà tin tức đô thị chính là như vậy, kịp thời, chân thực, cái gì cũng moi ra được, cũng chỉ quan tâm dân sinh trăm họ, vừa rồi Tạ Gia Bội muốn những phóng viên này theo đuôi các ngôi sao, thực ra họ đối với chuyện cá nhân của ngôi sao không có hứng thú. Nguyên nhân chính là vì vạch trần là những đề tài nhạy cảm, nên sẽ xảy ra xung đột xô xát kịch liệt giữa đối tượng và phóng viên, đài truyền hình cũng không cấm kỵ, trực tiếp phát những cảnh tượng đó lên, lâu ngày dài tháng, ngược lại trở thành một tiết mục đặc sắc.
Trong TV, cuối cùng bảo vệ trong trường chạy đến, bảo vệ cho Tạ Gia Bội cùng mấy sinh viên khác, trực tiếp tại hiện trường kết thúc, hình ảnh lại trở về người đọc tin tức.
Những lời sau đó trong bản tin, Sư Thanh Y cũng không có hứng thú nghe tiếp, tất cả sự chú ý hiện tại của nàng đều đặt trên người Tạ Gia Bội.
Suy nghĩ chốc lát, Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Hiện trường tin tức là căn tin khu ba của trường đại học, vừa rồi trong hình ảnh có mấy nam sinh bưng cơm đi ngang, từ căn tin mua cơm tối về phòng ăn. Thông thường năm giờ chiều căn tin mới bán cơm, bản tin lúc này tuy chưa đưa ra thời gian phỏng vấn cụ thể nhưng xem sắc trời, cũng có thể là chuyện cách đây vài tiếng."
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy sắc mặt Sư Thanh Y, tùy ý chen vào một câu: "Đài này có rất nhiều tin tức mới, huống hồ lại là trọng án giết người, các phóng viên thức khuya dậy sớm thu thập tin tức cũng là chuyện rất bình thường. Có cái vấn đề gì sao?."
"Chuyện này dĩ nhiên bình thường." Sư Thanh Y nói: "Bất quá giờ này hôm nay, Tạ Gia Bội vẫn còn ở trường là chuyện rất hiếm thấy. Ba của Tạ Gia Bội là giáo sư Trung văn rất có danh tiếng trong trường của tớ, nhà lại gần trường, bình thường lúc này, cô ta sớm đã tiện đường ngồi xe của ba cô ta về nhà rồi. Mà vừa rồi, cô ta cùng mấy người bạn đang đi vào ký túc xá."
"Cho nên, Sư Sư cậu muốn nói đến cái gì đây?" Vũ Lâm Hanh khó hiểu liếc mắt nhìn nàng: "Cậu rốt cuộc là đang quan tâm vụ án da người hay là quan tâm bạn học của cậu?"
Sư Thanh Y nhìn Vũ Lâm Hanh, đôi mắt màu hổ phách ngậm vài tia ý cười: "Tớ muốn nói một điều rất đơn giản, Tạ Gia Bội hôm nay hẳn là đã bắt đầu dọn vào ký túc xá. Cô ta bị kéo vào vụ án mạng này, lại bị gọi đến cục cảnh sát, về sau nhất định gặp phiền phức, nên cô ta mới lựa chọn ở trong ký túc xá, hy vọng trường học cây đại thụ này có thể che chở cho cô ta. Dù sao cũng là trường đại học, có bảo vệ, cảnh tượng vừa rồi chính là minh chứng tốt nhất."
Xem một bản tin mà thôi, nàng lại có thể tinh tế phân tích ra trọng điểm, Vũ Lâm Hanh rốt cuộc phục chết Sư Thanh Y, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, hừ một tiếng: "Trọng điểm đâu! Trọng điểm!"
"Di, trọng điểm không phải tớ mới vừa nói cho cậu rồi sao?" Sư Thanh Y cười híp mắt: "Tạ Gia Bội hiện tại đang ở ký túc xá trường."
Vũ Lâm Hanh: "........"
Thật muốn bóp chết nàng a.
Từ việc Sư Thanh Y tựa hồ cảm thấy vui mừng khi Tạ Gia Bội dọn vào ký túc xá, Lạc Thần đã hiểu rõ nàng đang tính toán gì. Ánh mắt quét qua TV, rồi lại nhìn Vũ Lâm Hanh và Sư Thanh Y, sau đó bắt chuyện Âm Ca đang ngây ngốc chẳng hiểu chuyện gì, hòa nhã nói: "Đi ăn thôi."
"Nga." Vừa nghe đến ăn, Âm Ca vừa ăn xong đồ ngọt rất vui vẻ, vội vã đi theo Lạc Thần.
Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần đi, nói với Vũ Lâm Hanh: "Tiểu thư cậu ngày lo trăm chuyện, không cần quan tâm đến loại án mạng này, vẫn là ăn quan trọng hơn, có đúng không?"
"Tớ ngày lo trăm chuyện, phi." Vũ Lâm Hanh quả thật không có hứng thú gì đối với vụ án mạng này, tin tức chỉ cần xem là tốt rồi, lập tức cười mắng một câu, cùng Sư Thanh Y đến nhà hàng.
Bốn người trong nhà hàng dùng cơm, vừa ăn vừa thảo luận việc đưa Âm Ca đi học.
Trước tiên chọn cho Âm Ca một trường học đặc biệt, sau đó tìm vài gia sư về dạy thêm, mặt khác bởi vì Vũ Lâm Hanh mặt dày yêu cầu để Âm Ca ở nhà nàng một thời gian, sau đó lại đến nhà Sư Thanh Y, hai bên thay phiên giám hộ.
Dùng cơm tối xong, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần giúp đỡ Vũ Lâm Hanh đem một đống túi túi hộp hộp nhét vào xe thể thao, nhìn Vũ Lâm Hanh cùng Âm Ca rời đi, sau đó hai người mới về nhà.
Cùng Vũ Lâm Hanh đi dạo phố, đó chính là một loại vận động cường độ cao, tuy nói thời gian không lâu lắm, nhưng tinh thần cùng thân thực tổn hao đến mười phần. Về đến nhà, Sư Thanh Y cảm thấy cả người toàn mồ hôi, nên rất không thoải mái, chuẩn bị buổi tối cho con mèo ham ăn đang đói đến cào tường trong nhà xong nàng liền đi tắm rửa.
Tắm rửa xong cả người thơm mát thoải mái, Sư Thanh Y rốt cục hài lòng nằm ở trên giường, chờ Lạc Thần tắm xong. Nhân lúc Lạc Thần còn chưa ra, nàng liên gọi một cuộc điện thoại cho Tiêu Ngôn, hỏi hắn một số điện thoại.
Số điện thoại nhà của Tạ Gia Bội.
Đây là tính toán trong lòng nàng.
Nếu Tạ Gia Bội trốn vào trường học, vậy nhất định cả ngày đều không ở nhà, đối với Sư Thanh Y mà nói, hoàn toàn là một việc tốt.
Tạ Gia Bội từ trước đến nay bất hòa cùng Sư Thanh Y, lúc ở trường luôn tìm cơ hội khiêu khích Sư Thanh Y, cho dù Sư Thanh Y đã từng ở Lạc Nhạn Sơn cổ mộ cứu nàng một mạng, nàng cũng không có nửa điểm biết ơn, trái lại bởi vì Tiêu Ngôn mà càng chán ghét Sư Thanh Y hơn.
Cũng nhờ Sư Thanh Y tính khí tốt, không chấp nhặt nàng, nên thường tự mình tránh gặp nàng,.
Lần này Tạ Gia Bội dính vào chuyện như vậy, nếu như Sư Thanh Y tìm nàng hỏi chuyện, nàng nhất định nửa lời cũng sẽ không nói, thậm chí còn có thể nổi tính khí xung đột cùng Sư Thanh Y, Sư Thanh Y xưa nay thích thanh tĩnh, nhất định sẽ không đi phân cao thấp cùng nàng.
Lui lại một bước, phương pháp tốt nhất chính là từ người trong nhà Tạ Gia Bội bắt đầu. Đúng lúc cha mẹ của Tạ Gia Bội không quen biết Sư Thanh Y, với khả năng của nàng khai thác thông tin từ bọn họ không quá khó khăn.
Trong điện thoại Tiêu Ngôn hiếm khi lại lộ vẻ uể oải, Sư Thanh Y cùng hắn nói thêm vài câu, tiện thể hỏi thăm một chút, sau đó nàng mới cân nhắc hỏi: "Sư huynh, có phải giữa anh và Tạ Gia Bội đã xảy ra chuyện gì?"
"Aiz, tôi cùng em ấy có thể xảy ra chuyện gì." Tiêu Ngôn ngữ khí trở nên có chút buồn bực.
Sư Thanh Y miễn cưỡng tựa vào đầu giường, đang muốn nói tiếp, mơ mơ hồ hồ nghe được có người trong điện thoại gọi Tiêu Ngôn "tam gia", gọi vài tiếng, tựa hồ gọi rất gấp.
Sư Thanh Y ngưng thần suy nghĩ một chút, nói: "Sư huynh, anh bận sao, tôi cúp máy trước, sẽ liên lạc sau."
Tiêu Ngôn cười nói: "Được, ngủ ngon. Sư Sư em nghỉ phép lâu như vậy, nên chúng ta cũng lâu chưa gặp mặt, khi nào quay về trường học, sư huynh mời em ăn cơm."
Một đoạn thời gian không gặp, hắn hình như đã trưởng thành không ít, sự phóng túng trước đây tựa hồ cũng bớt đi nhiều.
"Sư huynh, ngủ ngon." Sư Thanh Y nói xong, ngắt điên thoại.
Cùng Tiêu Ngôn nói điện thoại xong, Sư Thanh Y nhìn đồng hồ, sau đó gọi một cuộc điện thoại đến nhà Tạ Gia Bội, tiếp điện thoại chính là mẹ của Tạ Gia Bội.
Giọng nói của Sư Thanh Y ôn nhu, dùng thân phận sư tỷ của Tạ Gia Bội, thay mặt ngành khảo cổ trong trường hỏi thăm tình huống của nàng, nói chuyện với mẹ của Tạ Gia Bội một lúc sau đó lại đặc biệt căn dặn nàng không nên đem chuyện này nói cho Tạ Gia Bội biết. Tạ Gia Bội bị cảnh sát mời về cục, tâm trạng không tốt, bất cứ ai cùng nàng đề cập đến vụ án nàng đều rất mẫn cảm, ngay cả cha mẹ nàng cũng không ngoại lệ, mẹ nàng cũng biết điều này, dĩ nhiên sẽ không đem chuyện Sư Thanh Y thăm hỏi nói với con gái, để tránh lại kích động nàng.
Chuẩn bị đầy đủ, hẹn thời gian để ngày mai gặp mặt, Sư Thanh Y lúc này mới kết thúc trò chuyện.
Qua vài chục phút, Lạc Thần tắm rửa xong, quấn một thân khăn tắm như có như không từ phòng tắm bước ra.
Sư Thanh Y chuẩn bị xong mọi việc, tâm trạng rất tốt, ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Thần, vội vã nhích đến mép giường, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lạc Thần, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
Lạc Thần dáng vẻ nhu thuận, yên lặng dò xét nàng: "Chuyện gì?"
Chân dài thẳng tắp của Sư Thanh Y ở mép giường khẽ nhấc lên, thực sự câu người, nàng nghiêm mặt, nhẹ giọng nói: "....... cái váy kia."
Lạc Thần liếc mắt nhìn đến ánh sáng trong mắt nàng, nhếch môi cười, bình tĩnh nói: "Váy, thế nào?"
"Em còn chưa nhìn thấy chị mặc." Sư Thanh Y ôm lấy thắt lưng nàng: "Chưa từng thấy chị mặc váy,em....muốn nhìn."
Nàng thân thể ôn hương nhuyễn ngọc tựa sát như vậy, Lạc Thần dĩ nhiên rất vui vẻ, đưa tay ôm nàng, đem nàng đè xuống giường, nghiêm túc nói: "Chị đã tắm rồi, váy lại chưa giặt, làm sao mặc?"
"Mượn cớ." Khuôn mặt Sư Thanh Y bắt đầu mơ hồ nóng lên, nói: "Trước đó lúc chưa tắm, em muốn chị mặc thử, chị nói chị muốn tắm trước. Bây giờ tắm xong, lại nói không thể mặc, đây không phải là đang đùa em sao?"
"Ân." Lạc Thần hôn lên gương mặt trắng nõn của nàng, thản nhiên thừa nhận: "Chị chính là đang đùa em."
Sư Thanh Y: "......."
"Lần sau, chờ giặt xong sẽ mặc." Lạc Thần cười nói: "Ngày mai dự định lúc nào đến nhà Tạ Gia Bội?"
"Buổi sáng khoảng mười giờ, đã cùng a di sắp xếp xong." Sư Thanh Y ôm lấy cổ nàng, nhẹ giọng nói: "Chị thế nào biết em muốn đến nhà cô ta? Em nói điện thoại rõ ràng rất nhỏ, lúc đó chị còn đang ở trong phòng tắm, cách âm tốt như vậy, lại có tiếng nước, chị thế nào lại nghe được,.... nga, chờ một chút...... ân..... Lạc Thần tay chị đang làm gì?"
Lạc Thần: "Thương em."
Sư Thanh Y: "........."
Tám giờ ba mươi sáng hôm sau, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ra ngoài, trước tiên chọn một chút quà, sau đó lái xe đến nhà Tạ Gia Bội.
Lạc Thần chờ ở dưới lầu, Sư Thanh Y một mình mang theo quà đi thang máy lên lầu.
Đến trước cửa nhà Tạ Gia Bội, Tạ mẫu nhìn thấy Sư Thanh Y qua mắt mèo, liền mở cửa cho nàng, Sư Thanh Y tiến vào, hướng Tạ mẫu dáng vẻ uể oải này ân cần thăm hỏi: "Dì, xin chào."
"Xin chào, xin chào." Mẹ Tạ liếc mắt nhìn quà tặng trên tay Sư Thanh Y, vội vàng nói: "Ai nha, thế nào còn mang quà đến. Chuyện của Bội Bội nhà dì đã khiến các cháu nhọc lòng, thế nào còn không biết xấu hổ mà nhận quà."
Sư Thanh Y ngồi trên sô pha, ôn hòa nói: "Đây chỉ là chút tâm ý của những người trong khoa, vẫn xin dì nhận lấy. Trong khoa nhờ cháu chuyển lời dì và giáo sư tạ không nên quá lo lắng, trận phong ba này sẽ nhanh chóng lắng xuống."
Mẹ Tạ vẻ mặt buồn rầu, ngồi bên cạnh Sư Thanh Y than thở, tựa hồ là rốt cục tìm được một người để trút tâm sự: "Việc này nếu có thể nhanh chóng giải quyết thì thật tốt. Cháu xem Bội Bội nhà dì có nhà cũng không dám về mà phải một mình dọn vào ký túc xá vì sợ mang phiền phức cho bọn dì. Hoàn cảnh trong ký túc xá không tốt, cũng không biết con bé ở có quen hay không. Dì vốn nghĩ xin cho con bé nghỉ phép để đến chỗ bác con bé bên Thượng Hải ở một thời gian, nhưng ông ấy lại nói cái gì sau này cảnh sát còn có thể tìm Bội Bội hỏi chuyện, không thể rời khỏi thành phố, Sư tiểu thư cháu nói chuyện này là thế nào. Bội Bội nhà dì là đứa con ngoan, thế nào lại bị kéo vào vụ án mạng này. Con bé vốn là nhân chứng, kết quả lan truyền ra ngoài đều nói con bé có liên quan đến cái chết của cô gái kia. Sư tiểu thư, cháu nói điều này sao có thể, những người này cũng không biết tích chút khẩu đức, nghiệp chướng."
Sư Thanh Y ôn hòa nói: "Bên ngoài những người đó nói như thế nào, dì các người cũng không cần để trong lòng. Chuyện này trong khoa cũng rất quan tâm, nhưng Tạ Gia Bội có rất nhiều chuyện không muốn nói, bọn cháu cũng không có cách nào, cho nên mới đặc biệt đến đây hỏi một số vấn đề."
"Aiz, Bội Bội hôm qua từ sau khi ra khỏi cục cảnh sát đã như vậy, đừng nói là các người, ngay cả hai người bọn dì hỏi con bé cũng không nói là đã xảy ra chuyện gì, chuyện này không chừng chỉ có cảnh sát mới biết nhưng bọn họ sẽ tuyệt đối giữ bí mật."
Sư Thanh Y nói: "Tâm trạng em ấy bây giờ không ổn định, biểu hiện như vậy cũng rất bình thường. Cháu chỉ muốn hỏi một số vấn đề, Tạ Gia Bội bốn ngày trước cùng các bạn của em ấy ra ngoài chơi, căn bản không nói với các người rốt cục là đi đâu sao?"
"Con bé nói là sinh nhật bạn, ban đêm đi hát Karaoke, buổi tối hôm đó con bé gọi điện thoại về nhà nói hát karaoke mệt nên qua đêm ở nhà bạn. Kết quả sáng hôm sau, cả người con bé đầy mùi rượu trở về nhà, đôi mắt sưng đỏ, đầu óc cũng không tỉnh táo, vì vậy đã chọc giận ba nó, ông nhà dì không thích con bé uống rượu, kết quả con bé..."
Nhìn Sư Thanh Y một chút, mẹ Tạ vội vã dừng lại, xấu hổ cười. "Sư tiểu thư, thực sự đã để cháu chê cười."
"Sẽ không." Sư Thanh Y mỉm cười: "Sau khi em ấy trở về, ngoại trừ cả người toàn mùi rượu, còn có điểm gì khác lạ không?"
Tạ mẫu trầm ngâm, sắc mặt tái nhợt: "Sau khi con bé trở về, lập tức vào phòng tắm. Ngày hôm đó con bé tắm đặc biệt lâu.... rất lâu, con bé chưa từng tắm lâu như vậy, tắm gần hai tiếng đồng hồ, lúc đó dì còn tưởng rằng con bé đã ngất trong phòng tắm, thiếu chút nữa bị con bé dọa chết, vội vã đi vào xem con bé, ai biết con bé lại êm đẹp đi ra, trên tay ôm quần áo bẩn hôm qua."
...... Quần áo.
Sư Thanh Y chau mày.
Quần áo có thể nói là thứ luôn ở trên người Tạ Gia Bội, bất kể Tạ Gia Bội lúc đó gặp qua người nào, trải qua chuyện gì, nhưng quần áo vẫn luôn mặc trên người, ở múc độ nào đó hoàn toàn có thể xem là "nhân chứng".
Mẹ Tạ thế nào biết suy nghĩ này của Sư Thanh Y, chỉ nghĩ nàng là người trong khoa cử đến an ủi, thuận tiện hỏi rõ tình hình, liền không hề đề phòng mà nói hết mọi chuyện: "Bội Bội ôm quần áo đi ra, dì nhận lấy muốn bỏ vào máy giặt giúp con bé, kết quả con bé nói muốn vứt bộ quần áo đó đi."
Ánh mắt Sư Thanh Y nhẹ nhàng chuyển động: "Nga?"
Nẹ Tạ thở dài: "Đứa trẻ này chắc là uống đến hồ đồ rồi, quần áo đó mới mua vài ngày trước, đắt như vậy, con bé lại rất thích, thế nào lại nổi tính tình, nói vứt là vứt đây, đều do dì bình thường quá nuôn chiều con bé, buổi tối hôm đó nếu như không phải dì đồng ý cho con bé ra ngoài hát karaoke qua đêm, cũng sẽ không có phiền phức như bây giờ. Sau đó dì lại cảm thấy luyến tiếc, len lén đem bộ quần áo đó giặt sạch, thầm nghĩ chờ tâm tình con bé tốt rồi, nói không chừng lại thấy tiếc."
Sư Thanh Y dò xét hỏi: "Dì, người có thấy quần áo của em ấy có điểm gì đặc biệt không? Nga, cháu muốn nói quần áo trước khi giặt, dì có lấy những thứ trong túi ra hay không?"
Mẹ Tạ hiếm thấy mà cười rộ lên: "Sư tiểu thư, cháu rất có ý tứ, tâm tư tinh tế như vậy, thảo nào các giáo sư trong khoa cử cháu đến đây tìm hiểu tình huống. Dì ngay lúc đó quả thực đã kiểm tra trong túi quần Bội Bội, con bé có một thói xấu, đó là nhiều lúc sẽ tùy tiện nhét tiền vào đâu đó, khi đó dì dĩ nhiên lấy ra không ít tiền lẻ, còn có một tấm thẻ hội viên."
"Thẻ hội viên?" Sư Thanh Y nói: "Thẻ hội viên của nơi nào?"
"Dì cũng không rõ, Bội Bội thích mua sắm, thẻ hội viên có một đống lớn, nên lúc đó dì cũng không nhìn kỹ."
"Dì, cháu có thể xem thử không? Tấm thẻ hội viên đó bây giờ còn không?"
"Có lẽ là còn, trong ngăn kéo của con bé có một hộp thẻ, bên trong tất cả đều là thẻ hội viên, đủ thứ màu sắc, lúc đó dì tiện tay cho vào hộp, để dì đi lấy cho cháu."
Rất nhanh, mẹ Tạ từ trong ngăn kéo của Tạ Gia Bội lấy ra một tấm thẻ, Sư Thanh Y tiếp nhận xem thử, phát hiện thẻ hội viên này vô cùng tinh xảo, thiết kế thanh nhã, góc trên bên trái in vài nhành liễu, ở giữa là hai chữ "Liễu Sắc."
Đặt ở chóp mũi ngửi thử, Sư Thanh Y khứu giác đặc biệt tinh nhạy, có thể chuẩn xác ngửi được mùi hương nước ép thanh long rất nhạt.
"Sư tiểu thư, thẻ hội viên này có gì đặc biệt sao?" Mẹ Tạ là người mẹ thương con, bà nội trợ điển hình, rất nhiều việc, bà cũng không rõ ràng lắm.
"Không, rất bình thường, chỉ là thẻ hội viên của một cửa hàng quần áo mà thôi." Sư Thanh Y ghi nhớ từng chi tiết trên thẻ hội viên, mỉm cười trả lại: "Dì, dì cất lại đi.'
Mẹ Tạ nhận lại thẻ, nhịn không được hỏi một câu: "Sư tiểu thư, cháu là học tỷ của Bội Bội, hình như dì đã nhìn thấy cháu trong ảnh chụp các lần đi hoạt động của Bội Bội, con bé theo giáo sư Duẫn Thanh của các cháu làm đề tài, bình thường biểu hiện có tốt không? Có hòa thuận với mọi người không? Nếu như Bội Bội có chỗ nào không hiểu chuyện, Sư tiểu thư cháu đừng để trong lòng."
Sư Thanh Y vẻ mặt như có gió xuân, mỉm cười nói: "Tạ Gia Bội rất xuất sắc, tính tình cũng tốt, thế nào lại không hiểu chuyện đây. Mọi người cùng làm đề tài rất vui vẻ."
Nghe Sư Thanh Y nói xong, mẹ Tạ lúc này mới buông lỏng.
Sư Thanh Y ở nhà Tạ Gia Bội gần nữa giờ, nhận thấy không tìm được đầu mối gì nữa, liền hòa nhã nói chuyện phiếm cùng mẹ Tạ thêm một lúc, sau đó đứng dậy chào tạm biệt.
Lúc xuống dưới nhà, Lạc Thần đang đứng trong công viên của tiểu khu chờ nàng, Sư Thanh Y bước đến, hai người ngồi dưới mái hiên phủ đầy dây bạch quả, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Nghe Sư Thanh Y nói lại một lần những chuyện vừa rồi, Lạc Thần trầm ngâm chốc lát,. Đạm nhạt nói: "Cô ta tắm rửa gần hai giờ, thông thường khả năng lớn nhất chính là tự thấy trên người vô cùng dơ bẩn, phải tắm nhiều lần."
Nàng dừng một chút, nhìn vào đôi mắt Sư Thanh Y, cười như không cười nói: "Dĩ nhiên, kẻ nhát gan thích suy nghĩ lung tung nào đó đã từng tắm hơn một tiếng mười sáu phút, lý do đó không cần bàn đến."
Sư Thanh Y: "......".
Vũ Lâm Hanh giống như đang xem trò vui mà "sách" một tiếng, quay đầu nhìn về phía Sư Thanh Y, nói: "Sư Sư, cô ta không phải cùng cậu ở tổ khảo cổ với cậu sao? Vẫn rất nóng này a."
"Ân." Sư Thanh Y biểu tình nhạt nhẽo gật đầu: "Người chết là một sinh viên trong trường của bọn tớ."
Nói xong, nàng tiếp tục yên lặng chăm chú nhìn màn hình TV.
Tạ Gia Bội cùng phóng viên phát sinh tranh chấp, hiện trường vô cùng hỗn loạn. Mà tin tức đô thị chính là như vậy, kịp thời, chân thực, cái gì cũng moi ra được, cũng chỉ quan tâm dân sinh trăm họ, vừa rồi Tạ Gia Bội muốn những phóng viên này theo đuôi các ngôi sao, thực ra họ đối với chuyện cá nhân của ngôi sao không có hứng thú. Nguyên nhân chính là vì vạch trần là những đề tài nhạy cảm, nên sẽ xảy ra xung đột xô xát kịch liệt giữa đối tượng và phóng viên, đài truyền hình cũng không cấm kỵ, trực tiếp phát những cảnh tượng đó lên, lâu ngày dài tháng, ngược lại trở thành một tiết mục đặc sắc.
Trong TV, cuối cùng bảo vệ trong trường chạy đến, bảo vệ cho Tạ Gia Bội cùng mấy sinh viên khác, trực tiếp tại hiện trường kết thúc, hình ảnh lại trở về người đọc tin tức.
Những lời sau đó trong bản tin, Sư Thanh Y cũng không có hứng thú nghe tiếp, tất cả sự chú ý hiện tại của nàng đều đặt trên người Tạ Gia Bội.
Suy nghĩ chốc lát, Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Hiện trường tin tức là căn tin khu ba của trường đại học, vừa rồi trong hình ảnh có mấy nam sinh bưng cơm đi ngang, từ căn tin mua cơm tối về phòng ăn. Thông thường năm giờ chiều căn tin mới bán cơm, bản tin lúc này tuy chưa đưa ra thời gian phỏng vấn cụ thể nhưng xem sắc trời, cũng có thể là chuyện cách đây vài tiếng."
Vũ Lâm Hanh nhìn thấy sắc mặt Sư Thanh Y, tùy ý chen vào một câu: "Đài này có rất nhiều tin tức mới, huống hồ lại là trọng án giết người, các phóng viên thức khuya dậy sớm thu thập tin tức cũng là chuyện rất bình thường. Có cái vấn đề gì sao?."
"Chuyện này dĩ nhiên bình thường." Sư Thanh Y nói: "Bất quá giờ này hôm nay, Tạ Gia Bội vẫn còn ở trường là chuyện rất hiếm thấy. Ba của Tạ Gia Bội là giáo sư Trung văn rất có danh tiếng trong trường của tớ, nhà lại gần trường, bình thường lúc này, cô ta sớm đã tiện đường ngồi xe của ba cô ta về nhà rồi. Mà vừa rồi, cô ta cùng mấy người bạn đang đi vào ký túc xá."
"Cho nên, Sư Sư cậu muốn nói đến cái gì đây?" Vũ Lâm Hanh khó hiểu liếc mắt nhìn nàng: "Cậu rốt cuộc là đang quan tâm vụ án da người hay là quan tâm bạn học của cậu?"
Sư Thanh Y nhìn Vũ Lâm Hanh, đôi mắt màu hổ phách ngậm vài tia ý cười: "Tớ muốn nói một điều rất đơn giản, Tạ Gia Bội hôm nay hẳn là đã bắt đầu dọn vào ký túc xá. Cô ta bị kéo vào vụ án mạng này, lại bị gọi đến cục cảnh sát, về sau nhất định gặp phiền phức, nên cô ta mới lựa chọn ở trong ký túc xá, hy vọng trường học cây đại thụ này có thể che chở cho cô ta. Dù sao cũng là trường đại học, có bảo vệ, cảnh tượng vừa rồi chính là minh chứng tốt nhất."
Xem một bản tin mà thôi, nàng lại có thể tinh tế phân tích ra trọng điểm, Vũ Lâm Hanh rốt cuộc phục chết Sư Thanh Y, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, hừ một tiếng: "Trọng điểm đâu! Trọng điểm!"
"Di, trọng điểm không phải tớ mới vừa nói cho cậu rồi sao?" Sư Thanh Y cười híp mắt: "Tạ Gia Bội hiện tại đang ở ký túc xá trường."
Vũ Lâm Hanh: "........"
Thật muốn bóp chết nàng a.
Từ việc Sư Thanh Y tựa hồ cảm thấy vui mừng khi Tạ Gia Bội dọn vào ký túc xá, Lạc Thần đã hiểu rõ nàng đang tính toán gì. Ánh mắt quét qua TV, rồi lại nhìn Vũ Lâm Hanh và Sư Thanh Y, sau đó bắt chuyện Âm Ca đang ngây ngốc chẳng hiểu chuyện gì, hòa nhã nói: "Đi ăn thôi."
"Nga." Vừa nghe đến ăn, Âm Ca vừa ăn xong đồ ngọt rất vui vẻ, vội vã đi theo Lạc Thần.
Sư Thanh Y nhìn thấy Lạc Thần đi, nói với Vũ Lâm Hanh: "Tiểu thư cậu ngày lo trăm chuyện, không cần quan tâm đến loại án mạng này, vẫn là ăn quan trọng hơn, có đúng không?"
"Tớ ngày lo trăm chuyện, phi." Vũ Lâm Hanh quả thật không có hứng thú gì đối với vụ án mạng này, tin tức chỉ cần xem là tốt rồi, lập tức cười mắng một câu, cùng Sư Thanh Y đến nhà hàng.
Bốn người trong nhà hàng dùng cơm, vừa ăn vừa thảo luận việc đưa Âm Ca đi học.
Trước tiên chọn cho Âm Ca một trường học đặc biệt, sau đó tìm vài gia sư về dạy thêm, mặt khác bởi vì Vũ Lâm Hanh mặt dày yêu cầu để Âm Ca ở nhà nàng một thời gian, sau đó lại đến nhà Sư Thanh Y, hai bên thay phiên giám hộ.
Dùng cơm tối xong, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần giúp đỡ Vũ Lâm Hanh đem một đống túi túi hộp hộp nhét vào xe thể thao, nhìn Vũ Lâm Hanh cùng Âm Ca rời đi, sau đó hai người mới về nhà.
Cùng Vũ Lâm Hanh đi dạo phố, đó chính là một loại vận động cường độ cao, tuy nói thời gian không lâu lắm, nhưng tinh thần cùng thân thực tổn hao đến mười phần. Về đến nhà, Sư Thanh Y cảm thấy cả người toàn mồ hôi, nên rất không thoải mái, chuẩn bị buổi tối cho con mèo ham ăn đang đói đến cào tường trong nhà xong nàng liền đi tắm rửa.
Tắm rửa xong cả người thơm mát thoải mái, Sư Thanh Y rốt cục hài lòng nằm ở trên giường, chờ Lạc Thần tắm xong. Nhân lúc Lạc Thần còn chưa ra, nàng liên gọi một cuộc điện thoại cho Tiêu Ngôn, hỏi hắn một số điện thoại.
Số điện thoại nhà của Tạ Gia Bội.
Đây là tính toán trong lòng nàng.
Nếu Tạ Gia Bội trốn vào trường học, vậy nhất định cả ngày đều không ở nhà, đối với Sư Thanh Y mà nói, hoàn toàn là một việc tốt.
Tạ Gia Bội từ trước đến nay bất hòa cùng Sư Thanh Y, lúc ở trường luôn tìm cơ hội khiêu khích Sư Thanh Y, cho dù Sư Thanh Y đã từng ở Lạc Nhạn Sơn cổ mộ cứu nàng một mạng, nàng cũng không có nửa điểm biết ơn, trái lại bởi vì Tiêu Ngôn mà càng chán ghét Sư Thanh Y hơn.
Cũng nhờ Sư Thanh Y tính khí tốt, không chấp nhặt nàng, nên thường tự mình tránh gặp nàng,.
Lần này Tạ Gia Bội dính vào chuyện như vậy, nếu như Sư Thanh Y tìm nàng hỏi chuyện, nàng nhất định nửa lời cũng sẽ không nói, thậm chí còn có thể nổi tính khí xung đột cùng Sư Thanh Y, Sư Thanh Y xưa nay thích thanh tĩnh, nhất định sẽ không đi phân cao thấp cùng nàng.
Lui lại một bước, phương pháp tốt nhất chính là từ người trong nhà Tạ Gia Bội bắt đầu. Đúng lúc cha mẹ của Tạ Gia Bội không quen biết Sư Thanh Y, với khả năng của nàng khai thác thông tin từ bọn họ không quá khó khăn.
Trong điện thoại Tiêu Ngôn hiếm khi lại lộ vẻ uể oải, Sư Thanh Y cùng hắn nói thêm vài câu, tiện thể hỏi thăm một chút, sau đó nàng mới cân nhắc hỏi: "Sư huynh, có phải giữa anh và Tạ Gia Bội đã xảy ra chuyện gì?"
"Aiz, tôi cùng em ấy có thể xảy ra chuyện gì." Tiêu Ngôn ngữ khí trở nên có chút buồn bực.
Sư Thanh Y miễn cưỡng tựa vào đầu giường, đang muốn nói tiếp, mơ mơ hồ hồ nghe được có người trong điện thoại gọi Tiêu Ngôn "tam gia", gọi vài tiếng, tựa hồ gọi rất gấp.
Sư Thanh Y ngưng thần suy nghĩ một chút, nói: "Sư huynh, anh bận sao, tôi cúp máy trước, sẽ liên lạc sau."
Tiêu Ngôn cười nói: "Được, ngủ ngon. Sư Sư em nghỉ phép lâu như vậy, nên chúng ta cũng lâu chưa gặp mặt, khi nào quay về trường học, sư huynh mời em ăn cơm."
Một đoạn thời gian không gặp, hắn hình như đã trưởng thành không ít, sự phóng túng trước đây tựa hồ cũng bớt đi nhiều.
"Sư huynh, ngủ ngon." Sư Thanh Y nói xong, ngắt điên thoại.
Cùng Tiêu Ngôn nói điện thoại xong, Sư Thanh Y nhìn đồng hồ, sau đó gọi một cuộc điện thoại đến nhà Tạ Gia Bội, tiếp điện thoại chính là mẹ của Tạ Gia Bội.
Giọng nói của Sư Thanh Y ôn nhu, dùng thân phận sư tỷ của Tạ Gia Bội, thay mặt ngành khảo cổ trong trường hỏi thăm tình huống của nàng, nói chuyện với mẹ của Tạ Gia Bội một lúc sau đó lại đặc biệt căn dặn nàng không nên đem chuyện này nói cho Tạ Gia Bội biết. Tạ Gia Bội bị cảnh sát mời về cục, tâm trạng không tốt, bất cứ ai cùng nàng đề cập đến vụ án nàng đều rất mẫn cảm, ngay cả cha mẹ nàng cũng không ngoại lệ, mẹ nàng cũng biết điều này, dĩ nhiên sẽ không đem chuyện Sư Thanh Y thăm hỏi nói với con gái, để tránh lại kích động nàng.
Chuẩn bị đầy đủ, hẹn thời gian để ngày mai gặp mặt, Sư Thanh Y lúc này mới kết thúc trò chuyện.
Qua vài chục phút, Lạc Thần tắm rửa xong, quấn một thân khăn tắm như có như không từ phòng tắm bước ra.
Sư Thanh Y chuẩn bị xong mọi việc, tâm trạng rất tốt, ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Thần, vội vã nhích đến mép giường, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lạc Thần, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
Lạc Thần dáng vẻ nhu thuận, yên lặng dò xét nàng: "Chuyện gì?"
Chân dài thẳng tắp của Sư Thanh Y ở mép giường khẽ nhấc lên, thực sự câu người, nàng nghiêm mặt, nhẹ giọng nói: "....... cái váy kia."
Lạc Thần liếc mắt nhìn đến ánh sáng trong mắt nàng, nhếch môi cười, bình tĩnh nói: "Váy, thế nào?"
"Em còn chưa nhìn thấy chị mặc." Sư Thanh Y ôm lấy thắt lưng nàng: "Chưa từng thấy chị mặc váy,em....muốn nhìn."
Nàng thân thể ôn hương nhuyễn ngọc tựa sát như vậy, Lạc Thần dĩ nhiên rất vui vẻ, đưa tay ôm nàng, đem nàng đè xuống giường, nghiêm túc nói: "Chị đã tắm rồi, váy lại chưa giặt, làm sao mặc?"
"Mượn cớ." Khuôn mặt Sư Thanh Y bắt đầu mơ hồ nóng lên, nói: "Trước đó lúc chưa tắm, em muốn chị mặc thử, chị nói chị muốn tắm trước. Bây giờ tắm xong, lại nói không thể mặc, đây không phải là đang đùa em sao?"
"Ân." Lạc Thần hôn lên gương mặt trắng nõn của nàng, thản nhiên thừa nhận: "Chị chính là đang đùa em."
Sư Thanh Y: "......."
"Lần sau, chờ giặt xong sẽ mặc." Lạc Thần cười nói: "Ngày mai dự định lúc nào đến nhà Tạ Gia Bội?"
"Buổi sáng khoảng mười giờ, đã cùng a di sắp xếp xong." Sư Thanh Y ôm lấy cổ nàng, nhẹ giọng nói: "Chị thế nào biết em muốn đến nhà cô ta? Em nói điện thoại rõ ràng rất nhỏ, lúc đó chị còn đang ở trong phòng tắm, cách âm tốt như vậy, lại có tiếng nước, chị thế nào lại nghe được,.... nga, chờ một chút...... ân..... Lạc Thần tay chị đang làm gì?"
Lạc Thần: "Thương em."
Sư Thanh Y: "........."
Tám giờ ba mươi sáng hôm sau, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ra ngoài, trước tiên chọn một chút quà, sau đó lái xe đến nhà Tạ Gia Bội.
Lạc Thần chờ ở dưới lầu, Sư Thanh Y một mình mang theo quà đi thang máy lên lầu.
Đến trước cửa nhà Tạ Gia Bội, Tạ mẫu nhìn thấy Sư Thanh Y qua mắt mèo, liền mở cửa cho nàng, Sư Thanh Y tiến vào, hướng Tạ mẫu dáng vẻ uể oải này ân cần thăm hỏi: "Dì, xin chào."
"Xin chào, xin chào." Mẹ Tạ liếc mắt nhìn quà tặng trên tay Sư Thanh Y, vội vàng nói: "Ai nha, thế nào còn mang quà đến. Chuyện của Bội Bội nhà dì đã khiến các cháu nhọc lòng, thế nào còn không biết xấu hổ mà nhận quà."
Sư Thanh Y ngồi trên sô pha, ôn hòa nói: "Đây chỉ là chút tâm ý của những người trong khoa, vẫn xin dì nhận lấy. Trong khoa nhờ cháu chuyển lời dì và giáo sư tạ không nên quá lo lắng, trận phong ba này sẽ nhanh chóng lắng xuống."
Mẹ Tạ vẻ mặt buồn rầu, ngồi bên cạnh Sư Thanh Y than thở, tựa hồ là rốt cục tìm được một người để trút tâm sự: "Việc này nếu có thể nhanh chóng giải quyết thì thật tốt. Cháu xem Bội Bội nhà dì có nhà cũng không dám về mà phải một mình dọn vào ký túc xá vì sợ mang phiền phức cho bọn dì. Hoàn cảnh trong ký túc xá không tốt, cũng không biết con bé ở có quen hay không. Dì vốn nghĩ xin cho con bé nghỉ phép để đến chỗ bác con bé bên Thượng Hải ở một thời gian, nhưng ông ấy lại nói cái gì sau này cảnh sát còn có thể tìm Bội Bội hỏi chuyện, không thể rời khỏi thành phố, Sư tiểu thư cháu nói chuyện này là thế nào. Bội Bội nhà dì là đứa con ngoan, thế nào lại bị kéo vào vụ án mạng này. Con bé vốn là nhân chứng, kết quả lan truyền ra ngoài đều nói con bé có liên quan đến cái chết của cô gái kia. Sư tiểu thư, cháu nói điều này sao có thể, những người này cũng không biết tích chút khẩu đức, nghiệp chướng."
Sư Thanh Y ôn hòa nói: "Bên ngoài những người đó nói như thế nào, dì các người cũng không cần để trong lòng. Chuyện này trong khoa cũng rất quan tâm, nhưng Tạ Gia Bội có rất nhiều chuyện không muốn nói, bọn cháu cũng không có cách nào, cho nên mới đặc biệt đến đây hỏi một số vấn đề."
"Aiz, Bội Bội hôm qua từ sau khi ra khỏi cục cảnh sát đã như vậy, đừng nói là các người, ngay cả hai người bọn dì hỏi con bé cũng không nói là đã xảy ra chuyện gì, chuyện này không chừng chỉ có cảnh sát mới biết nhưng bọn họ sẽ tuyệt đối giữ bí mật."
Sư Thanh Y nói: "Tâm trạng em ấy bây giờ không ổn định, biểu hiện như vậy cũng rất bình thường. Cháu chỉ muốn hỏi một số vấn đề, Tạ Gia Bội bốn ngày trước cùng các bạn của em ấy ra ngoài chơi, căn bản không nói với các người rốt cục là đi đâu sao?"
"Con bé nói là sinh nhật bạn, ban đêm đi hát Karaoke, buổi tối hôm đó con bé gọi điện thoại về nhà nói hát karaoke mệt nên qua đêm ở nhà bạn. Kết quả sáng hôm sau, cả người con bé đầy mùi rượu trở về nhà, đôi mắt sưng đỏ, đầu óc cũng không tỉnh táo, vì vậy đã chọc giận ba nó, ông nhà dì không thích con bé uống rượu, kết quả con bé..."
Nhìn Sư Thanh Y một chút, mẹ Tạ vội vã dừng lại, xấu hổ cười. "Sư tiểu thư, thực sự đã để cháu chê cười."
"Sẽ không." Sư Thanh Y mỉm cười: "Sau khi em ấy trở về, ngoại trừ cả người toàn mùi rượu, còn có điểm gì khác lạ không?"
Tạ mẫu trầm ngâm, sắc mặt tái nhợt: "Sau khi con bé trở về, lập tức vào phòng tắm. Ngày hôm đó con bé tắm đặc biệt lâu.... rất lâu, con bé chưa từng tắm lâu như vậy, tắm gần hai tiếng đồng hồ, lúc đó dì còn tưởng rằng con bé đã ngất trong phòng tắm, thiếu chút nữa bị con bé dọa chết, vội vã đi vào xem con bé, ai biết con bé lại êm đẹp đi ra, trên tay ôm quần áo bẩn hôm qua."
...... Quần áo.
Sư Thanh Y chau mày.
Quần áo có thể nói là thứ luôn ở trên người Tạ Gia Bội, bất kể Tạ Gia Bội lúc đó gặp qua người nào, trải qua chuyện gì, nhưng quần áo vẫn luôn mặc trên người, ở múc độ nào đó hoàn toàn có thể xem là "nhân chứng".
Mẹ Tạ thế nào biết suy nghĩ này của Sư Thanh Y, chỉ nghĩ nàng là người trong khoa cử đến an ủi, thuận tiện hỏi rõ tình hình, liền không hề đề phòng mà nói hết mọi chuyện: "Bội Bội ôm quần áo đi ra, dì nhận lấy muốn bỏ vào máy giặt giúp con bé, kết quả con bé nói muốn vứt bộ quần áo đó đi."
Ánh mắt Sư Thanh Y nhẹ nhàng chuyển động: "Nga?"
Nẹ Tạ thở dài: "Đứa trẻ này chắc là uống đến hồ đồ rồi, quần áo đó mới mua vài ngày trước, đắt như vậy, con bé lại rất thích, thế nào lại nổi tính tình, nói vứt là vứt đây, đều do dì bình thường quá nuôn chiều con bé, buổi tối hôm đó nếu như không phải dì đồng ý cho con bé ra ngoài hát karaoke qua đêm, cũng sẽ không có phiền phức như bây giờ. Sau đó dì lại cảm thấy luyến tiếc, len lén đem bộ quần áo đó giặt sạch, thầm nghĩ chờ tâm tình con bé tốt rồi, nói không chừng lại thấy tiếc."
Sư Thanh Y dò xét hỏi: "Dì, người có thấy quần áo của em ấy có điểm gì đặc biệt không? Nga, cháu muốn nói quần áo trước khi giặt, dì có lấy những thứ trong túi ra hay không?"
Mẹ Tạ hiếm thấy mà cười rộ lên: "Sư tiểu thư, cháu rất có ý tứ, tâm tư tinh tế như vậy, thảo nào các giáo sư trong khoa cử cháu đến đây tìm hiểu tình huống. Dì ngay lúc đó quả thực đã kiểm tra trong túi quần Bội Bội, con bé có một thói xấu, đó là nhiều lúc sẽ tùy tiện nhét tiền vào đâu đó, khi đó dì dĩ nhiên lấy ra không ít tiền lẻ, còn có một tấm thẻ hội viên."
"Thẻ hội viên?" Sư Thanh Y nói: "Thẻ hội viên của nơi nào?"
"Dì cũng không rõ, Bội Bội thích mua sắm, thẻ hội viên có một đống lớn, nên lúc đó dì cũng không nhìn kỹ."
"Dì, cháu có thể xem thử không? Tấm thẻ hội viên đó bây giờ còn không?"
"Có lẽ là còn, trong ngăn kéo của con bé có một hộp thẻ, bên trong tất cả đều là thẻ hội viên, đủ thứ màu sắc, lúc đó dì tiện tay cho vào hộp, để dì đi lấy cho cháu."
Rất nhanh, mẹ Tạ từ trong ngăn kéo của Tạ Gia Bội lấy ra một tấm thẻ, Sư Thanh Y tiếp nhận xem thử, phát hiện thẻ hội viên này vô cùng tinh xảo, thiết kế thanh nhã, góc trên bên trái in vài nhành liễu, ở giữa là hai chữ "Liễu Sắc."
Đặt ở chóp mũi ngửi thử, Sư Thanh Y khứu giác đặc biệt tinh nhạy, có thể chuẩn xác ngửi được mùi hương nước ép thanh long rất nhạt.
"Sư tiểu thư, thẻ hội viên này có gì đặc biệt sao?" Mẹ Tạ là người mẹ thương con, bà nội trợ điển hình, rất nhiều việc, bà cũng không rõ ràng lắm.
"Không, rất bình thường, chỉ là thẻ hội viên của một cửa hàng quần áo mà thôi." Sư Thanh Y ghi nhớ từng chi tiết trên thẻ hội viên, mỉm cười trả lại: "Dì, dì cất lại đi.'
Mẹ Tạ nhận lại thẻ, nhịn không được hỏi một câu: "Sư tiểu thư, cháu là học tỷ của Bội Bội, hình như dì đã nhìn thấy cháu trong ảnh chụp các lần đi hoạt động của Bội Bội, con bé theo giáo sư Duẫn Thanh của các cháu làm đề tài, bình thường biểu hiện có tốt không? Có hòa thuận với mọi người không? Nếu như Bội Bội có chỗ nào không hiểu chuyện, Sư tiểu thư cháu đừng để trong lòng."
Sư Thanh Y vẻ mặt như có gió xuân, mỉm cười nói: "Tạ Gia Bội rất xuất sắc, tính tình cũng tốt, thế nào lại không hiểu chuyện đây. Mọi người cùng làm đề tài rất vui vẻ."
Nghe Sư Thanh Y nói xong, mẹ Tạ lúc này mới buông lỏng.
Sư Thanh Y ở nhà Tạ Gia Bội gần nữa giờ, nhận thấy không tìm được đầu mối gì nữa, liền hòa nhã nói chuyện phiếm cùng mẹ Tạ thêm một lúc, sau đó đứng dậy chào tạm biệt.
Lúc xuống dưới nhà, Lạc Thần đang đứng trong công viên của tiểu khu chờ nàng, Sư Thanh Y bước đến, hai người ngồi dưới mái hiên phủ đầy dây bạch quả, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Nghe Sư Thanh Y nói lại một lần những chuyện vừa rồi, Lạc Thần trầm ngâm chốc lát,. Đạm nhạt nói: "Cô ta tắm rửa gần hai giờ, thông thường khả năng lớn nhất chính là tự thấy trên người vô cùng dơ bẩn, phải tắm nhiều lần."
Nàng dừng một chút, nhìn vào đôi mắt Sư Thanh Y, cười như không cười nói: "Dĩ nhiên, kẻ nhát gan thích suy nghĩ lung tung nào đó đã từng tắm hơn một tiếng mười sáu phút, lý do đó không cần bàn đến."
Sư Thanh Y: "......".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.