Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 3 - Chương 68: Gặp gỡ giữa đêm khuya (Thượng)
Quân Sola
13/05/2022
Ngón tay thon dài của Lạc Thần đặt trên hộp kiếm, nàng khẽ nhíu mày, yên lặng nghe Sư Thanh Y nói.
Sư Thanh Y bắt đầu miêu tả những gì nhìn thấy đêm đó, thời gian trôi qua đã lâu, ngữ khí của nàng liền tương đối bình thản: "Chính là vào đêm bình an, chị không phải gọi điện thoại nói muốn đến đón em sao, nhưng em lại bảo chị về trước. Lúc đang trên đường, xảy ra một chút ngoài ý muốn xe của em thiếu chút nữa đâm vào một thứ."
Mi tâm Lạc Thần nhíu chặt.
Ánh mắt của nàng lướt đến chỗ khuỷu tay của Sư Thanh Y, nhìn một hồi lâu mới nói: "Thứ đó hình dạng thế nào?"
"Nó nhìn rất kỳ quái, cho đến bây giờ em chưa từng thấy qua một loại động vật nào như vậy. Đầu rất to, ngoại hình thoạt nhìn giống như một con vượn người nhưng có hai lổ tai nhọn, so với sói còn muốn nhọn hơn một chút, nó lúc đó tốc độ quá nhanh, thoáng cái đã nhảy xuống núi rồi biến mất, trời lại tối, thật ra em nhìn cũng không rõ lắm."
"Khuỷu tay là khi đó đụng bị thương?"
"Ân." Sư Thanh Y gật đầu.
Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Lúc chị hỏi em, em chỉ nói do phanh gấp, vì sao lúc đó không nói những chuyện này cùng chị?"
Sư Thanh Y hơi cúi đầu: "Trong tình cảnh như vậy, chị bảo em phải nói như thế nào?"
Chị cứ như vậy.... như vậy mà vuốt ve trên người em.
Khóe môi Lạc Thần lúc này mới có vài tia ý cười đạm nhạt, dán sát vào Sư Thanh Y nói: "Trên người thứ đó có gì đặc biệt không?"
Sư Thanh Y Sư Thanh Y: "Quá tối, nó lại nhảy lên quá nhanh, những thứ khác thực sự không chú ý."
Lạc Thần nhìn đôi mắt của nàng, chờ nàng nói tiếp.
"Bất quá trên người nó có rất nhiều nước." Sư Thanh Y miêu tả: "Đêm đó gió tuyết rất lớn, khí trời phi thường lạnh lẽo, hình nó vừa từ nước đi lên không bao lâu, lúc em xuống xe kiểm tra nó chỗ nõ ngã xuống, ngoại trừ một vũng nước còn có một út băng vụn."
"Đại lộ nằm giữa núi, hai bên đều là hành lang an toàn, cũng không có con đường nào khác." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Nó đúng là từ một sườn núi xuống, nơi đó còn có suối, hoặc hồ nước. Cũng có thể......"
Nàng ở chỗ này đột nhiên dừng một chút, Sư Thanh Y trực giác có một tia lạnh lẽo, cũng đại khái biết nàng kế tiếp muốn nói gì.
Quả nhiên Lạc Thần nói tiếp: "Có thể trên núi có suối hoặc nguồn nước các loại, hơn nữa còn tương thông với nước trong Sư trạch, trong núi có thủy đạo, cùng nhà cũ bên kia ngang dọc thủy đạo tương thông."
Đối với Sư Thanh Y mà nói, Sư trạch là một khái niệm rộng lớn, bên ngoài là núi, đường đi, cụm biệt thự, cùng với hồ nước phía sau, đều là thuộc về Sư trạch. Nàng Nàng vừa rồi nói Sư trạch có vật bẩn, chỉ là thành lập giả thuyết trên một phạm vi lớn, mà hiện tại Lạc Thần đã thu hẹp phạm vi này, chỉ còn trong thủy đạo, như vậy bắt đầu có loại cảm giác rợn người.
Bởi vì trong Sư trạch nơi nơi đều có thủy đạo.
Mà thứ đó, rất có khả năng đang sống dưới thủy đạo.
Thử nghĩ một chút, người trong nhà ngủ đến nữa đêm, mở cửa sổ, thủy đạo ngay dưới cửa sổ, lúc đó nhìn xuống rất có khả năng sẽ đối diện cùng thứ ngoi lên từ dưới thủy đạo.
Loại cảm giác mắt to trừng mắt nhỏ này......
Nhất định sẽ không lãng mạn như Julie từ trên lầu nhìn xuống Romeo đi.
Sư Thanh Y từ trước đến nay tâm tư nhẵn nhụi mẫn cảm, khả năng cụ hiện hóa rất tốt, nàng chỉ mới đơn giản tưởng tượng đến tình cảnh đó liền cảm thấy trên người nổi lên một tầng da gà, khó chịu như chết đi sống lại.
Tuy rằng không thấy quá rõ ràng, nhưng cơ thể to lớn của con vật kia cùng với khả năng tồn tại răng nanh sắc nhọn, cho nàng một loại cảm giác áp bách như ngạnh vướng ở cổ.
"Thủy đạo trong Sư trạch đều tương thông với hồ nước phía sau đúng không?" Lạc Thần lại nói.
"Đúng vậy." Sư Thanh Y cũng không thoải mái mà kéo ý thức quay về.
Lạc Thần không nói nữa, tiếp tục thu dọn, Sư Thanh Y cũng tiếp tục chuẩn bị, hai người trong quá trình thu dọn sẽ trao đổi một chút, đến lúc chuẩn bị hoàn tất đã hơn ba giờ chiều, Sư Thanh Y còn đặc biệt dẫn theo Nguyệt Đồng, cùng Lạc Thần xuống lầu đến Sư trạch.
Lúc đến Sư trạch, có người nghênh tiếp các nàng, nhưng lại không nhìn thấy Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn.
Hỏi qua mới biết được Sư Dạ Nhiên còn ở bên ngoài chưa trở về, Sư Khinh Hàn lại đang bố trí mọi việc, tạm thời không thể phân thân, liền cho người đến sắp xếp các thứ cho Sư Thanh Y cùng Lạc Thần.
Ở đây dù sao cũng là nhà Sư Thanh Y, tuy rằng năm năm không về nhưng đối với những thứ ở đây vẫn đặc biệt quen thuộc, nhất là sau khi Sư Khinh Hàn trở về, hiểu lầm được hóa giải, nàng cũng thường xuyên về đây, hôm nay trở lại, thật giống như hằng ngày về nhà.
Chính vì vậy có người ở bên cạnh nàng cùng Lạc Thần, giúp các nàng trên dưới chuẩn bị, nàng trái lại không được tự nhiên.
Chờ hành lý các loại mang vào biệt thự, Sư Thanh Y để người được cử đến rời đi, bản thân cùng Sư Thanh Y sắp xếp một chút, cũng giống như lần trước ở qua đêm, phòng của Lạc Thần vẫn ở cách vách phòng Sư Thanh Y.
Ở đây là biệt thự của Sư Thanh Y, hiện tại cũng chỉ có nàng cùng Lạc Thần hai người ở, bất quá nhằm che tai mắt, phòng vẫn phải cách xa một chút.
Sư Khinh Hàn trên đường gọi điện thoại đến, căn dặn Sư Thanh Y nghỉ ngơi trước, sẽ gặp mặt trong bữa cơm, Sư Thanh Y đáp ứng, sau khi treo điện thoại dự định dự định dẫn Lạc Thần đi dạo chung quanh, làm quen với hoàn cảnh.
Trong ấn tượng của nàng, lần trước Lạc Thần đến đây vẫn chưa tham quan xung quanh, nhất là Sư trạch diện tích rộng lớn, nhiều biệt thự, rắc rối phức tạp, rất nhiều thứ nàng muốn cho Lạc Thần nhìn qua một lần.
Hơn nữa từ ánh mắt của Lạc Thần đó có thể thấy được Lạc Thần đối với tất cả những thứ trong Sư trạch rõ ràng cảm thấy vô cùng hứng thú, ánh mắt Lạc Thần mặc dù lạnh nhạt nhưng lúc quan sát sẽ thấy có khác một loại trầm lắng cùng thận trọng.
Bằng thân phận "quản trị viên" trong hệ thống lưu trữ vân tay, Sư Thanh Y đặc biệt lưu vân tay của Lạc Thần vào tất cả các thiết bị có dùng bảo mật vân tay, đồng thời đúc chìa khóa dự phòng, như vậy Lạc Thần có thể hoàn toàn tự do ra vào biệt thự của nàng.
Về phần cửa khóa ở những chỗ khác, Sư Thanh Y quyết định đến lúc đó sẽ nói một chút với Sư Dạ Nhiên, để Sư Dạ Nhiên cho Lạc Thần quyền mở cửa, như vậy cũng có thể thuận tiện hơn.
Lúc xuống lầu, ngoài cửa vang lên vài tiếng chó sủa trầm thấp, Sư Thanh Y đi ra cửa nhìn, chỉ thấy một con chó to lớn nhảy ra, chạy đến bên chân nàng phe phẩy cái đuôi nấm lớn.
Đây là là một con Tạng Ngoa đáng sợ khiến người nhìn thấy khiếp đảm, bộ lông đen nhánh, dường như phiếm ra thủy quang, con ngươi huyết sắc sáng lóa, nhưng nó đến trước mặt Sư Thanh Y lại trở thành một con chó ngốc nghếch.
"Quỷ Lang." Sư Thanh Y nhìn thấy nó nở nụ cười.
Quỷ Lang hình thể to lớn, thoáng thấp người, tay phải của Sư Thanh Y liền có thể dễ dàng sờ lên đầu nó.
Nguyệt Đồng nằm trong lòng Sư Thanh Y cũng không thích ý, bộ lông tuyết trắng dựng lên, từ trong tay Sư Thanh Y nhảy xuống, cả người cong lên.
Quỷ Lang hướng nó hé ra răng nhọn.
Nguyệt Đồng cũng không cam tâm tỏ ra yếu thế, rõ ràng thân nhỏ chân ngắn nhưng cũng gắt gao nhìn thẳng đại cẩu, há to miệng, thậm chí có thể nhìn thấy răng nanh dài sắc bén như dao găm bên trong.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần liếc mắt nhìn nhau.
Lạc Thần không tỏ thái độ, nàng bung ô che trên đầu Sư Thanh Y, che đi mưa tuyết không tính là lớn đang rơi xuống.
Sư Thanh Y thấy vậy nhíu mày, sau khi cúi người nắm cổ Nguyệt Đồng xách lên,.
Nguyệt Đồng còn đang sừng lông ầm ĩ, Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn là vuốt ve nó: "Ngoan một chút."
Lạc Thần ở bên cạnh nói: "Đi thôi."
Sư Thanh Y gật đầu, ôm Nguyệt Đồng, theo Lạc Thần đi vào tuyết trắng.
Quỷ Lang trên cổ bị xích dây xích, cũng đi theo sau các nàng, nhưng thấy Nguyệt Đồng trong miệng Sư Thanh Y cưng chiều ôm vào trong ngực còn bản thân lại chỉ có thể đi theo, trong miệng thở hổn hển, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng nức nở trầm thấp.
Sư Thanh Y dở khóc dở cười, nhưng không còn cách nào khác.
Dẫn Lạc Thần tham quan một vòng, đêm cũng đã khuya. Ngày mùa đông trời rất mau tối, gió tuyết vẫn như trước không ngừng rít gào, vắng lặng đến đáng sợ.
Sư Dạ Nhiên trở về lúc hơn sáu giờ chiều, sau khi nàng về ba mươi phút thì cùng nhau dùng cơm, bữa cơm cũng chỉ có nàng, Sư Khinh Hàn, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần bốn người.
Lạc Thần từ trước đến nay ít nói, Sư Dạ Nhiên cũng tương đối kiệm lời, trước đây chỉ cần Lạc Thần và Sư Dạ Nhiên xuất hiện cùng một chỗ sẽ mơ hồ có cảm giác ngưng trọng mất tự nhiên, luôn cảm thấy giữa các nàng từng xảy ra việc gì.
Bất quá hiện tại tựa hồ đã tốt hơn rất nhiều, bởi vì Sư Thanh Y cùng Sư Khinh Hàn tính cách ôn nhã thân thiện mang đến hiệu quả xoa dịu, hơn nữa mỗi người cũng đã chuẩn bị tâm lý, nên bầu không khí cũng xem như hòa hợp. Sư Thanh Y trong lúc dùng cơm nhắc đến việc cấp quyền mở khóa vân tay cho Lạc Thần, Sư Dạ Nhiên do dự một chút cuối cùng vẫn đồng ý.
Cứ như vậy, hai người ở nhà họ Sư hai ngày, giúp đỡ Sư Khinh Hàn chuẩn bị dạ tiệc, cho đến một đêm trước dạ tiệc.
Sư Thanh Y đang ở trên giường lớn trong phòng mình trằn trọc, cảm thấy trong lòng trống trãi, nàng ngồi dậy vặn sáng đèn giường nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ đêm.
Hôm nay nàng có chút mệt mỏi, nhân tiện ngủ sớm một chút, kết quả nằm trên giường lại bởi vì trong lòng rối rắm cùng lo lắng chuyện có thể phát sinh trong buổi tiệc, trong lòng phiền muộn trái lại ngủ không được.
"Thế nào?" Một bàn tay từ bên cạnh ôm lấy thắt lưng Sư Thanh Y, giọng nói của nữ nhân thanh lãnh ôn nhu.
Sư Thanh Y cúi đầu nhìn Lạc Thần, thấp giọng nói: "Em..... không ngủ được."
Lạc Thần cũng ngồi dậy, tóc dài đen nhánh tùy ý lười biếng đang trên đôi vai tuyết trắng quang lỏa.
"Chị nói, tiểu di lúc trước nói "bí mật của nhà họ Sư " Rốt cục là cái gì?" Sư Thanh Y khổ não nói: "Em vẫn muốn hỏi nàng, nhưng lại không cơ hội. Lúc đó đang ở trà quán của Thiên Thiên, có rất nhiều người ra vào, em biết nàng sẽ không nói ra, nên cũng không hỏi, nhưng hai ngày nay em nghĩ tìm một cơ hội hỏi nàng, mới phát hiện cũng không thể. Nàng luôn bận rộn, bên cạnh luôn có một đám người, em không biết nên mở lời như thế nào. Hôm nay ăn xong cơm tối, nàng một mình quay về biệt thự, em nghĩ tiến lên cùng nàng trò chuyện, nhưng sắc mặt nàng thoạt nhìn rất kém, dường như vô cùng mệt mỏi, em cảm thấy nàng có chút..... Có chút phớt lờ em, nên cũng không hỏi."
"Cũng không phải em không có cơ hội." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Chỉ cần nguyện ý nói cho em biết, bất cứ lúc nào cũng có thể, điện thoại nhắn tin đều được, rất đơn giản. Thậm chí là thật lâu, thật lâu trước đây nàng đã có thể nói cho em biết."
Sư Thanh Y tuy rằng không muốn thừa nhận việc này nhưng cũng biết Lạc Thần đã nói đúng điểm quan trọng mà bản thân nàng không muốn thừa nhận, nàng không khỏi khẽ thở dài: "Nếu nàng muốn chúng ta giúp đỡ vượt qua cửa ải khó khăn, vì sao không nói bí mật kia ra, có chuẩn bị không phải rất tốt sao?"
"Bí mật sở dĩ được gọi là bí mật là bởi vì nó quan trọng, có lúc thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng." Lạc Thần thấp giọng nói: "Tiểu di của em cũng nói qua, bà ta cũng không thể khẳng định sự việc có phát sinh hay không, giả sử ngày mai bình yên vô sự, bí mật đơn giản như vậy mà bị tiết lộ, vậy bà ấy sẽ cảm thấy như thế nào? Không đáng."
Nếu như không bị buộc đến đường cùng, hoặc không có cách nào tốt hơn để giải quyết, vậy bí mật sẽ vĩnh viễn chỉ là bí mật.
Sư Thanh Y kỳ thực có thể lý giải lo lắng của Sư Khinh Hàn, từ sự mệt nhọc bận rộn hai này nay của Sư Khinh Hàn Sư Thanh Y biết nàng kỳ thực trên lưng mang gánh nặng rất lớn.
Có lẽ nàng đang ở cân nhắc lợi hại, vì chuyện nói hay không nói mà ưu phiền, nhưng sự che giấu của nàng càng làm Sư Thanh Y vô cùng chú ý.
"Cho nên tiểu di nàng lấy chuyện ngày mai đánh một canh bạc sao?" Sư Thanh Y bất đắc dĩ nói.
Lạc Thần lẳng lặng nàng nàng, nói: "Từ lúc bà ấy và chị em quyết định mời Tiêu gia, đó đã làm một canh bạc."
Sư Thanh Y trầm mặc.
Lạc Thần lại bổ sung: "Có lẽ bà ấy cuối cùng suy nghĩ thông rồi ngày mai nói cho em biết cũng không chừng."
Sư Thanh Y miễn cưỡng cười.
"Bây giờ có thể ngủ được chưa?" Lạc Thần mỉm cười.
Sư Thanh Y vuốt nhẹ tóc, nói: "Đối với ngày mai, em kỳ thực có chút khẩn trương. Em sợ..... xảy ra biến cố."
Tuy rằng đối với việc đó đã sớm có chuẩn bị.
Nhưng nếu như nó thực sự trở thành sự thật thì sao?
"Cùng chị ra ngoài dạo một chút." Lạc Thần nắm lấy tay Sư Thanh Y: "Được không?"
"Chị có mệt không?" Sư Thanh Y trong lòng khẽ động, quả thật rất muốn ra ngoài xem nhưng lại lo lắng, liền hỏi lại nàng.
Lạc Thần lắc đầu, nàng nói: "Chị cùng em."
Sư Thanh Y gật đầu, hai người rời giường mặc quần áo, mấy ngày nay gió tuyết cũng không lớn, có lúc gián đoạn, Lạc Thần giúp Sư Thanh Y choàng khăn cổ, mang theo chiếc ô, sau đó hai người xuống lầu ra ngoài biệt thự.
Bên ngoài màn trời đen kịt, mặc dù lạnh ẩm nhưng không khí lại rất trong lành. Tuyết trắng được đèn đường chiếu sáng, phản chiếu ra ánh sáng mông lung, khiến khung cảnh trở nên yên bình.
Mà có nữ nhân trầm tĩnh mỹ lệ ở bên cạnh, trong lòng Sư Thanh Y tóm lại cũng an tâm rất nhiều.
"Em thấy chị hai ngày nay luôn đi dạo bên hồ, chị thích phong cảnh nơi đó sao?" Sư Thanh Y khẽ cười nói: "Chúng ta đến bên hồ tản bộ, cảm thấy cảm thấy được không?"
Đèn đường trong mắt Lạc Thần biến thành điểm nhỏ, nàng cong khóe môi, trầm thấp nói: "Bên hồ ban đêm gió rất lớn, hay là đừng đi, chị cùng em đi dạo xung quanh đây, sau đó về phòng nghỉ ngơi."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, do dự nói: "Bởi vì em nói thủy đạo cùng hồ nước phía sau thông nhau nên chị mới thường đến đó sao?"
Lạc Thần nói: "Đây cũng là một phần nguyên nhân, bất quá nơi đó phong cảnh quả thật động lòng người."
Nàng dừng lại, đôi mắt đen kịt thẳng tắp nhìn Sư Thanh Y: "Thật ra em cũng thường xuyên đến đó, nếu không cũng sẽ không thường thấy chị ở đó. Đúng không?"
Sư Thanh Y bị nàng nhìn thấu, có chút quẫn bách mà ánh mắt rũ xuống.
Lạc Thần cười nói: "Tối nay đừng đi, đã khuya rồi. Đi xem sợ rằng lại suy nghĩ lung tung, ngủ không được."
Sư Thanh Y cảm thấy có lý, gật đầu.
Lạc Thần bung ô, Sư Thanh Y bên cạnh nàng tiếp tục đi phía trước, cứ như vậy thong thả mà đi một lúc, Sư Thanh Y đột nhiên ngửi vài cái, bước chân dừng lại.
"Lạc Thần." Sư Thanh Y trầm thấp nói.
Lạc Thần nghiêng đầu nhìn nàng.
"Chị..... ngửi thấy mùi hương gì không?" Sư Thanh Y nhíu mày, lại ngửi ngửi.
Lạc Thần không nói, ánh mắt quét qua bốn phía, cuối cùng rơi xuống một cái thủy đạo cách đó không xa, thủy đạo kia đen nhánh trong bóng đêm, giống như một vết thương dài hắc sắc.
Sư Thanh Y bắt đầu miêu tả những gì nhìn thấy đêm đó, thời gian trôi qua đã lâu, ngữ khí của nàng liền tương đối bình thản: "Chính là vào đêm bình an, chị không phải gọi điện thoại nói muốn đến đón em sao, nhưng em lại bảo chị về trước. Lúc đang trên đường, xảy ra một chút ngoài ý muốn xe của em thiếu chút nữa đâm vào một thứ."
Mi tâm Lạc Thần nhíu chặt.
Ánh mắt của nàng lướt đến chỗ khuỷu tay của Sư Thanh Y, nhìn một hồi lâu mới nói: "Thứ đó hình dạng thế nào?"
"Nó nhìn rất kỳ quái, cho đến bây giờ em chưa từng thấy qua một loại động vật nào như vậy. Đầu rất to, ngoại hình thoạt nhìn giống như một con vượn người nhưng có hai lổ tai nhọn, so với sói còn muốn nhọn hơn một chút, nó lúc đó tốc độ quá nhanh, thoáng cái đã nhảy xuống núi rồi biến mất, trời lại tối, thật ra em nhìn cũng không rõ lắm."
"Khuỷu tay là khi đó đụng bị thương?"
"Ân." Sư Thanh Y gật đầu.
Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Lúc chị hỏi em, em chỉ nói do phanh gấp, vì sao lúc đó không nói những chuyện này cùng chị?"
Sư Thanh Y hơi cúi đầu: "Trong tình cảnh như vậy, chị bảo em phải nói như thế nào?"
Chị cứ như vậy.... như vậy mà vuốt ve trên người em.
Khóe môi Lạc Thần lúc này mới có vài tia ý cười đạm nhạt, dán sát vào Sư Thanh Y nói: "Trên người thứ đó có gì đặc biệt không?"
Sư Thanh Y Sư Thanh Y: "Quá tối, nó lại nhảy lên quá nhanh, những thứ khác thực sự không chú ý."
Lạc Thần nhìn đôi mắt của nàng, chờ nàng nói tiếp.
"Bất quá trên người nó có rất nhiều nước." Sư Thanh Y miêu tả: "Đêm đó gió tuyết rất lớn, khí trời phi thường lạnh lẽo, hình nó vừa từ nước đi lên không bao lâu, lúc em xuống xe kiểm tra nó chỗ nõ ngã xuống, ngoại trừ một vũng nước còn có một út băng vụn."
"Đại lộ nằm giữa núi, hai bên đều là hành lang an toàn, cũng không có con đường nào khác." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Nó đúng là từ một sườn núi xuống, nơi đó còn có suối, hoặc hồ nước. Cũng có thể......"
Nàng ở chỗ này đột nhiên dừng một chút, Sư Thanh Y trực giác có một tia lạnh lẽo, cũng đại khái biết nàng kế tiếp muốn nói gì.
Quả nhiên Lạc Thần nói tiếp: "Có thể trên núi có suối hoặc nguồn nước các loại, hơn nữa còn tương thông với nước trong Sư trạch, trong núi có thủy đạo, cùng nhà cũ bên kia ngang dọc thủy đạo tương thông."
Đối với Sư Thanh Y mà nói, Sư trạch là một khái niệm rộng lớn, bên ngoài là núi, đường đi, cụm biệt thự, cùng với hồ nước phía sau, đều là thuộc về Sư trạch. Nàng Nàng vừa rồi nói Sư trạch có vật bẩn, chỉ là thành lập giả thuyết trên một phạm vi lớn, mà hiện tại Lạc Thần đã thu hẹp phạm vi này, chỉ còn trong thủy đạo, như vậy bắt đầu có loại cảm giác rợn người.
Bởi vì trong Sư trạch nơi nơi đều có thủy đạo.
Mà thứ đó, rất có khả năng đang sống dưới thủy đạo.
Thử nghĩ một chút, người trong nhà ngủ đến nữa đêm, mở cửa sổ, thủy đạo ngay dưới cửa sổ, lúc đó nhìn xuống rất có khả năng sẽ đối diện cùng thứ ngoi lên từ dưới thủy đạo.
Loại cảm giác mắt to trừng mắt nhỏ này......
Nhất định sẽ không lãng mạn như Julie từ trên lầu nhìn xuống Romeo đi.
Sư Thanh Y từ trước đến nay tâm tư nhẵn nhụi mẫn cảm, khả năng cụ hiện hóa rất tốt, nàng chỉ mới đơn giản tưởng tượng đến tình cảnh đó liền cảm thấy trên người nổi lên một tầng da gà, khó chịu như chết đi sống lại.
Tuy rằng không thấy quá rõ ràng, nhưng cơ thể to lớn của con vật kia cùng với khả năng tồn tại răng nanh sắc nhọn, cho nàng một loại cảm giác áp bách như ngạnh vướng ở cổ.
"Thủy đạo trong Sư trạch đều tương thông với hồ nước phía sau đúng không?" Lạc Thần lại nói.
"Đúng vậy." Sư Thanh Y cũng không thoải mái mà kéo ý thức quay về.
Lạc Thần không nói nữa, tiếp tục thu dọn, Sư Thanh Y cũng tiếp tục chuẩn bị, hai người trong quá trình thu dọn sẽ trao đổi một chút, đến lúc chuẩn bị hoàn tất đã hơn ba giờ chiều, Sư Thanh Y còn đặc biệt dẫn theo Nguyệt Đồng, cùng Lạc Thần xuống lầu đến Sư trạch.
Lúc đến Sư trạch, có người nghênh tiếp các nàng, nhưng lại không nhìn thấy Sư Dạ Nhiên cùng Sư Khinh Hàn.
Hỏi qua mới biết được Sư Dạ Nhiên còn ở bên ngoài chưa trở về, Sư Khinh Hàn lại đang bố trí mọi việc, tạm thời không thể phân thân, liền cho người đến sắp xếp các thứ cho Sư Thanh Y cùng Lạc Thần.
Ở đây dù sao cũng là nhà Sư Thanh Y, tuy rằng năm năm không về nhưng đối với những thứ ở đây vẫn đặc biệt quen thuộc, nhất là sau khi Sư Khinh Hàn trở về, hiểu lầm được hóa giải, nàng cũng thường xuyên về đây, hôm nay trở lại, thật giống như hằng ngày về nhà.
Chính vì vậy có người ở bên cạnh nàng cùng Lạc Thần, giúp các nàng trên dưới chuẩn bị, nàng trái lại không được tự nhiên.
Chờ hành lý các loại mang vào biệt thự, Sư Thanh Y để người được cử đến rời đi, bản thân cùng Sư Thanh Y sắp xếp một chút, cũng giống như lần trước ở qua đêm, phòng của Lạc Thần vẫn ở cách vách phòng Sư Thanh Y.
Ở đây là biệt thự của Sư Thanh Y, hiện tại cũng chỉ có nàng cùng Lạc Thần hai người ở, bất quá nhằm che tai mắt, phòng vẫn phải cách xa một chút.
Sư Khinh Hàn trên đường gọi điện thoại đến, căn dặn Sư Thanh Y nghỉ ngơi trước, sẽ gặp mặt trong bữa cơm, Sư Thanh Y đáp ứng, sau khi treo điện thoại dự định dự định dẫn Lạc Thần đi dạo chung quanh, làm quen với hoàn cảnh.
Trong ấn tượng của nàng, lần trước Lạc Thần đến đây vẫn chưa tham quan xung quanh, nhất là Sư trạch diện tích rộng lớn, nhiều biệt thự, rắc rối phức tạp, rất nhiều thứ nàng muốn cho Lạc Thần nhìn qua một lần.
Hơn nữa từ ánh mắt của Lạc Thần đó có thể thấy được Lạc Thần đối với tất cả những thứ trong Sư trạch rõ ràng cảm thấy vô cùng hứng thú, ánh mắt Lạc Thần mặc dù lạnh nhạt nhưng lúc quan sát sẽ thấy có khác một loại trầm lắng cùng thận trọng.
Bằng thân phận "quản trị viên" trong hệ thống lưu trữ vân tay, Sư Thanh Y đặc biệt lưu vân tay của Lạc Thần vào tất cả các thiết bị có dùng bảo mật vân tay, đồng thời đúc chìa khóa dự phòng, như vậy Lạc Thần có thể hoàn toàn tự do ra vào biệt thự của nàng.
Về phần cửa khóa ở những chỗ khác, Sư Thanh Y quyết định đến lúc đó sẽ nói một chút với Sư Dạ Nhiên, để Sư Dạ Nhiên cho Lạc Thần quyền mở cửa, như vậy cũng có thể thuận tiện hơn.
Lúc xuống lầu, ngoài cửa vang lên vài tiếng chó sủa trầm thấp, Sư Thanh Y đi ra cửa nhìn, chỉ thấy một con chó to lớn nhảy ra, chạy đến bên chân nàng phe phẩy cái đuôi nấm lớn.
Đây là là một con Tạng Ngoa đáng sợ khiến người nhìn thấy khiếp đảm, bộ lông đen nhánh, dường như phiếm ra thủy quang, con ngươi huyết sắc sáng lóa, nhưng nó đến trước mặt Sư Thanh Y lại trở thành một con chó ngốc nghếch.
"Quỷ Lang." Sư Thanh Y nhìn thấy nó nở nụ cười.
Quỷ Lang hình thể to lớn, thoáng thấp người, tay phải của Sư Thanh Y liền có thể dễ dàng sờ lên đầu nó.
Nguyệt Đồng nằm trong lòng Sư Thanh Y cũng không thích ý, bộ lông tuyết trắng dựng lên, từ trong tay Sư Thanh Y nhảy xuống, cả người cong lên.
Quỷ Lang hướng nó hé ra răng nhọn.
Nguyệt Đồng cũng không cam tâm tỏ ra yếu thế, rõ ràng thân nhỏ chân ngắn nhưng cũng gắt gao nhìn thẳng đại cẩu, há to miệng, thậm chí có thể nhìn thấy răng nanh dài sắc bén như dao găm bên trong.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần liếc mắt nhìn nhau.
Lạc Thần không tỏ thái độ, nàng bung ô che trên đầu Sư Thanh Y, che đi mưa tuyết không tính là lớn đang rơi xuống.
Sư Thanh Y thấy vậy nhíu mày, sau khi cúi người nắm cổ Nguyệt Đồng xách lên,.
Nguyệt Đồng còn đang sừng lông ầm ĩ, Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn là vuốt ve nó: "Ngoan một chút."
Lạc Thần ở bên cạnh nói: "Đi thôi."
Sư Thanh Y gật đầu, ôm Nguyệt Đồng, theo Lạc Thần đi vào tuyết trắng.
Quỷ Lang trên cổ bị xích dây xích, cũng đi theo sau các nàng, nhưng thấy Nguyệt Đồng trong miệng Sư Thanh Y cưng chiều ôm vào trong ngực còn bản thân lại chỉ có thể đi theo, trong miệng thở hổn hển, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng nức nở trầm thấp.
Sư Thanh Y dở khóc dở cười, nhưng không còn cách nào khác.
Dẫn Lạc Thần tham quan một vòng, đêm cũng đã khuya. Ngày mùa đông trời rất mau tối, gió tuyết vẫn như trước không ngừng rít gào, vắng lặng đến đáng sợ.
Sư Dạ Nhiên trở về lúc hơn sáu giờ chiều, sau khi nàng về ba mươi phút thì cùng nhau dùng cơm, bữa cơm cũng chỉ có nàng, Sư Khinh Hàn, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần bốn người.
Lạc Thần từ trước đến nay ít nói, Sư Dạ Nhiên cũng tương đối kiệm lời, trước đây chỉ cần Lạc Thần và Sư Dạ Nhiên xuất hiện cùng một chỗ sẽ mơ hồ có cảm giác ngưng trọng mất tự nhiên, luôn cảm thấy giữa các nàng từng xảy ra việc gì.
Bất quá hiện tại tựa hồ đã tốt hơn rất nhiều, bởi vì Sư Thanh Y cùng Sư Khinh Hàn tính cách ôn nhã thân thiện mang đến hiệu quả xoa dịu, hơn nữa mỗi người cũng đã chuẩn bị tâm lý, nên bầu không khí cũng xem như hòa hợp. Sư Thanh Y trong lúc dùng cơm nhắc đến việc cấp quyền mở khóa vân tay cho Lạc Thần, Sư Dạ Nhiên do dự một chút cuối cùng vẫn đồng ý.
Cứ như vậy, hai người ở nhà họ Sư hai ngày, giúp đỡ Sư Khinh Hàn chuẩn bị dạ tiệc, cho đến một đêm trước dạ tiệc.
Sư Thanh Y đang ở trên giường lớn trong phòng mình trằn trọc, cảm thấy trong lòng trống trãi, nàng ngồi dậy vặn sáng đèn giường nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ đêm.
Hôm nay nàng có chút mệt mỏi, nhân tiện ngủ sớm một chút, kết quả nằm trên giường lại bởi vì trong lòng rối rắm cùng lo lắng chuyện có thể phát sinh trong buổi tiệc, trong lòng phiền muộn trái lại ngủ không được.
"Thế nào?" Một bàn tay từ bên cạnh ôm lấy thắt lưng Sư Thanh Y, giọng nói của nữ nhân thanh lãnh ôn nhu.
Sư Thanh Y cúi đầu nhìn Lạc Thần, thấp giọng nói: "Em..... không ngủ được."
Lạc Thần cũng ngồi dậy, tóc dài đen nhánh tùy ý lười biếng đang trên đôi vai tuyết trắng quang lỏa.
"Chị nói, tiểu di lúc trước nói "bí mật của nhà họ Sư " Rốt cục là cái gì?" Sư Thanh Y khổ não nói: "Em vẫn muốn hỏi nàng, nhưng lại không cơ hội. Lúc đó đang ở trà quán của Thiên Thiên, có rất nhiều người ra vào, em biết nàng sẽ không nói ra, nên cũng không hỏi, nhưng hai ngày nay em nghĩ tìm một cơ hội hỏi nàng, mới phát hiện cũng không thể. Nàng luôn bận rộn, bên cạnh luôn có một đám người, em không biết nên mở lời như thế nào. Hôm nay ăn xong cơm tối, nàng một mình quay về biệt thự, em nghĩ tiến lên cùng nàng trò chuyện, nhưng sắc mặt nàng thoạt nhìn rất kém, dường như vô cùng mệt mỏi, em cảm thấy nàng có chút..... Có chút phớt lờ em, nên cũng không hỏi."
"Cũng không phải em không có cơ hội." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Chỉ cần nguyện ý nói cho em biết, bất cứ lúc nào cũng có thể, điện thoại nhắn tin đều được, rất đơn giản. Thậm chí là thật lâu, thật lâu trước đây nàng đã có thể nói cho em biết."
Sư Thanh Y tuy rằng không muốn thừa nhận việc này nhưng cũng biết Lạc Thần đã nói đúng điểm quan trọng mà bản thân nàng không muốn thừa nhận, nàng không khỏi khẽ thở dài: "Nếu nàng muốn chúng ta giúp đỡ vượt qua cửa ải khó khăn, vì sao không nói bí mật kia ra, có chuẩn bị không phải rất tốt sao?"
"Bí mật sở dĩ được gọi là bí mật là bởi vì nó quan trọng, có lúc thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng." Lạc Thần thấp giọng nói: "Tiểu di của em cũng nói qua, bà ta cũng không thể khẳng định sự việc có phát sinh hay không, giả sử ngày mai bình yên vô sự, bí mật đơn giản như vậy mà bị tiết lộ, vậy bà ấy sẽ cảm thấy như thế nào? Không đáng."
Nếu như không bị buộc đến đường cùng, hoặc không có cách nào tốt hơn để giải quyết, vậy bí mật sẽ vĩnh viễn chỉ là bí mật.
Sư Thanh Y kỳ thực có thể lý giải lo lắng của Sư Khinh Hàn, từ sự mệt nhọc bận rộn hai này nay của Sư Khinh Hàn Sư Thanh Y biết nàng kỳ thực trên lưng mang gánh nặng rất lớn.
Có lẽ nàng đang ở cân nhắc lợi hại, vì chuyện nói hay không nói mà ưu phiền, nhưng sự che giấu của nàng càng làm Sư Thanh Y vô cùng chú ý.
"Cho nên tiểu di nàng lấy chuyện ngày mai đánh một canh bạc sao?" Sư Thanh Y bất đắc dĩ nói.
Lạc Thần lẳng lặng nàng nàng, nói: "Từ lúc bà ấy và chị em quyết định mời Tiêu gia, đó đã làm một canh bạc."
Sư Thanh Y trầm mặc.
Lạc Thần lại bổ sung: "Có lẽ bà ấy cuối cùng suy nghĩ thông rồi ngày mai nói cho em biết cũng không chừng."
Sư Thanh Y miễn cưỡng cười.
"Bây giờ có thể ngủ được chưa?" Lạc Thần mỉm cười.
Sư Thanh Y vuốt nhẹ tóc, nói: "Đối với ngày mai, em kỳ thực có chút khẩn trương. Em sợ..... xảy ra biến cố."
Tuy rằng đối với việc đó đã sớm có chuẩn bị.
Nhưng nếu như nó thực sự trở thành sự thật thì sao?
"Cùng chị ra ngoài dạo một chút." Lạc Thần nắm lấy tay Sư Thanh Y: "Được không?"
"Chị có mệt không?" Sư Thanh Y trong lòng khẽ động, quả thật rất muốn ra ngoài xem nhưng lại lo lắng, liền hỏi lại nàng.
Lạc Thần lắc đầu, nàng nói: "Chị cùng em."
Sư Thanh Y gật đầu, hai người rời giường mặc quần áo, mấy ngày nay gió tuyết cũng không lớn, có lúc gián đoạn, Lạc Thần giúp Sư Thanh Y choàng khăn cổ, mang theo chiếc ô, sau đó hai người xuống lầu ra ngoài biệt thự.
Bên ngoài màn trời đen kịt, mặc dù lạnh ẩm nhưng không khí lại rất trong lành. Tuyết trắng được đèn đường chiếu sáng, phản chiếu ra ánh sáng mông lung, khiến khung cảnh trở nên yên bình.
Mà có nữ nhân trầm tĩnh mỹ lệ ở bên cạnh, trong lòng Sư Thanh Y tóm lại cũng an tâm rất nhiều.
"Em thấy chị hai ngày nay luôn đi dạo bên hồ, chị thích phong cảnh nơi đó sao?" Sư Thanh Y khẽ cười nói: "Chúng ta đến bên hồ tản bộ, cảm thấy cảm thấy được không?"
Đèn đường trong mắt Lạc Thần biến thành điểm nhỏ, nàng cong khóe môi, trầm thấp nói: "Bên hồ ban đêm gió rất lớn, hay là đừng đi, chị cùng em đi dạo xung quanh đây, sau đó về phòng nghỉ ngơi."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, do dự nói: "Bởi vì em nói thủy đạo cùng hồ nước phía sau thông nhau nên chị mới thường đến đó sao?"
Lạc Thần nói: "Đây cũng là một phần nguyên nhân, bất quá nơi đó phong cảnh quả thật động lòng người."
Nàng dừng lại, đôi mắt đen kịt thẳng tắp nhìn Sư Thanh Y: "Thật ra em cũng thường xuyên đến đó, nếu không cũng sẽ không thường thấy chị ở đó. Đúng không?"
Sư Thanh Y bị nàng nhìn thấu, có chút quẫn bách mà ánh mắt rũ xuống.
Lạc Thần cười nói: "Tối nay đừng đi, đã khuya rồi. Đi xem sợ rằng lại suy nghĩ lung tung, ngủ không được."
Sư Thanh Y cảm thấy có lý, gật đầu.
Lạc Thần bung ô, Sư Thanh Y bên cạnh nàng tiếp tục đi phía trước, cứ như vậy thong thả mà đi một lúc, Sư Thanh Y đột nhiên ngửi vài cái, bước chân dừng lại.
"Lạc Thần." Sư Thanh Y trầm thấp nói.
Lạc Thần nghiêng đầu nhìn nàng.
"Chị..... ngửi thấy mùi hương gì không?" Sư Thanh Y nhíu mày, lại ngửi ngửi.
Lạc Thần không nói, ánh mắt quét qua bốn phía, cuối cùng rơi xuống một cái thủy đạo cách đó không xa, thủy đạo kia đen nhánh trong bóng đêm, giống như một vết thương dài hắc sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.