Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 3 - Chương 91: Giấc mộng xa xôi

Quân Sola

13/05/2022

Dưới sự dẫn dắt của Ngân, Sư Thanh Y bước chân vội vã, rất nhanh đã trở lại chỗ vách đá loang lỗ vết máu. Lúc đó đội ngũ chính là ở vị trí này nghe thấy âm thanh sàn sạt sau đó mới bắt đầu chạy đi.

Nàng cẩn thận nhìn xung quanh một lần, nhưng ngoại trừ vết máu trước đó, cái gì cũng không có.

Hoàn toàn không có dấu tích, Sư Thanh Y xiết chặt nắm tay.

Vũ Lâm Hanh nhìn nửa ngày, cũng nghi hoặc không giải thích được: "Nếu như chị họ cậu lúc đó thực sự dự định ở lại phía sau để cho chúng ta thời gian chạy lấy mạng, vậy nơi này hẳn là phải lưu lại dấu vết mới đúng? Lẽ nào nàng dẫn vài thứ kia đến hướng khác rồi?"

Ngân ngước đầu lên nhìn về phía thông đạo bên phải, nơi đó mùi máu tanh rất nặng.

"Là bên kia?" Vũ Lâm Hanh nâng cằm: "Rất nhiều máu."

Sư Khinh Hàn thở dài nói: "Lúc đó bọn ta ở chỗ này lấy máu, dùng vài bình nước khoáng, mỗi bình đều hòa máu tươi, sau đó phân chia cho một số người trong đội ngũ. Những người đó tự nguyện làm con mồi để dẫn dụ, họ phân tán vào các thông đạo khác nhau, dự định mượn đó để nhiễu loạn khứu giác của những thứ kia, những người còn lại đều rút lui về hướng không có vết máu chúng ta vừa chạy."

"Những thứ kia?" Vũ Lâm Hanh nhíu mày: "Loại đầu sói thân vượn gì đó rốt cục có bao nhiêu con?"

"Rất nhiều rất nhiều."

Thiên Thiên hỏi: "Sư tiểu thư cũng rút lui sang hướng an toàn, vì sao vừa rồi lại một mình trốn ở nơi đó, mà không phải là đi cùng những người còn lại?"

Ánh mắt Sư Khinh Hàn nhẹ nhàng buông xuống: "Ta lặng lẽ rẽ vào một thông đạo, giữa đường rời đi, không tiếp tục đi cùng bọn họ."

Thiên Thiên mắt cũng không chớp mà nhìn nàng: "Vì sao?"

Vành mắt Sư Khinh Hàn phiếm hồng, bất đắc dĩ nói: "Nhóm người theo ta xuống đây, bọn họ một người lại một người chết đi, mà không lâu trước đó, còn có vài người tự nguyện làm con mồi. Trên người bọn họ mang theo bình máu, mùi máu tươi nặng như vậy, những thứ kia sẽ không tha cho bọn họ. Ta..... Ta có lỗi với bọn họ."

"Lẽ nào Sư tiểu thư muốn đi cứu bọn họ sao?" Thiên Thiên thở dài.

"Không, ta cứu không được bọn họ." Sư Khinh Hàn lắc đầu cười khổ nói: "Ta chỉ là muốn đi tìm đầu mối về mẹ ta. Mẹ ta để lại cho ta một khúc mắc đáng sợ như vậy, bất luận thế nào ta cũng muốn cởi bỏ nó, nhưng, ta không muốn liên lụy bọn họ nữa."

Thoạt nhìn, thi thể giả của lão thái nhà họ Sư đối với Sư Khinh Hàn quả thật là một kích thích quá mạnh, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi nàng đã tiều tụy không ít.

"Nàng không ở phía sau." Lúc này Sư Thanh Y đột nhiên lẩm bẩm một câu.

Vũ Lâm Hanh nhìn về phía nàng: "Sư Sư, cậu nói cái gì?"

Sư Thanh Y ngẩng đầu, trong mắt thậm chí nổi lên tơ máu, giọng nói khàn đục: "Lạc Thần, lúc đó nàng cũng không ở phía sau. Nếu như nàng thực sự muốn ở lại phía sau, quyết định một mình giải quyết vấn đề nàng nhất định sẽ nói cùng tớ."

"Sư Sư, cậu bình tĩnh một chút." Vũ Lâm Hanh vội nói.

Ngực Sư Thanh Y kịch liệt phập phồng: "Tớ rất hiểu nàng, nàng biết tớ sẽ lo lắng cho nàng, cho nên dù là gạt tớ nàng cũng sẽ nói với tớ một câu, nàng không có khả năng....... Không có khả năng một tiếng cũng không nói. Lúc đó nhất định nàng đã xảy ra chuyện gì, cho nên căn bản không có cơ hội nói với tớ dù chỉ một chữ!"

"Sẽ không đâu." Trong lòng Vũ Lâm Hanh lộp bộp một chút, ngoài miệng vẫn không chấp nhận: "Nàng cường đại như vậy, không có khả năng sẽ -"

Trong mắt Sư Thanh Y bỗng dưng nổi lên hơi nước, run giọng nói: "Thân thể nàng không tốt."

Vũ Lâm Hanh biến sắc: "Điều này sao có thể, nàng thoạt nhìn rõ ràng khỏe mạnh như vậy."

"Đó chỉ là vẻ bề ngoài, kỳ thực...... Kỳ thực tớ đã sớm hoài nghi, tớ cảm thấy có đôi khi nàng không thích hợp, hình như là sinh bệnh, nhưng nói bóng nói gió hỏi qua nàng vài lần, nàng luôn nói không có việc gì. Sau lại có một lần tớ mượn cớ muốn nàng cùng tớ đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, nàng trái lại đồng ý, nhưng khám không ra cái gì, vì sao nàng có đôi khi thoạt nhìn suy yếu như vậy, bác sĩ lại kiểm tra không ra, tớ không biết! Tớ căn bản cái gì cũng không làm được!"

Một câu cuối cùng, Sư Thanh Y hoàn toàn là đỏ mắt quát lên.

Thiên Thiên bất động thanh sắc cúi đầu, cắn môi đến tái nhợt.

Sư Thanh Y thở hổn hển, nàng xoay người nhìn thấy Ngân rốt cục có phản ứng, bắt đầu dán thông đạo tràn đầy vết máu phía bên phải bò đi, nàng liền vội vàng bước theo.

Dần dần, có thể nghe được phía trước truyền đến tiếng nước chảy, hơn nữa tiếng nước còn rất lớn, không giống như một dòng chảy nhỏ.

Vách đá ướt lợi hại, sờ vào, tất cả đều là nước.

Ngân vốn dĩ ở phía trước dẫn đường, đầu nó đột nhiên ngẩn lên, rất nhanh, từ bóng tối phía trước xuất hiện một con rắn nhỏ màu vàng.

"Kim?" Thiên Thiên nhíu mày.

Kim là nàng thả đi dò đường trước tiên, chưa từng thấy trở về, hiện tại lại xuất hiện ở nơi này.

Ngân thấy Kim, lập tức hướng nó bò đến. Hai con rắn nhỏ con rắn nhỏ quấn cùng một chỗ, lưỡi rắn "xuy xuy" phun ra, không biết đang trao đổi cái gì.

Sư Thanh Y nhìn chúng, cảm thấy chúng nó dường như ở vào trạng thái vô cùng kinh sợ.

Chúng là rắn, rốt cuộc sẽ sợ cái gì đây?

Sau một lúc lâu, chúng đồng thời hướng Thiên Thiên bò đến. Thiên Thiên ngồi xổm xuống vươn tay ra, hai con rắn nhỏ quấn trên cổ tay trắng nõn của nàng, đầu nghiêng đi nghiêng lại, lưỡi đỏ lay động quỷ dị vô cùng.

Sắc mặt Thiên Thiên trầm xuống: "Chúng ta hiện tại có khả năng... đang vào hang rắn."

– sàn sạt

– sàn sạt

Sắc mặt Vũ Lâm Hanh tái nhợt, nàng quay đầu lại, chợt nghe thấy từ một hướng xa lạ vang lên âm thanh sàn sạt trước đó.

Động tĩnh chưa bao giờ lớn rõ như lúc này, tựa hồ thứ đang đến nhiều hơn trước kia vô số lần.

Mà trong nháy mắt lúc âm thanh này vang lên, vách đá hắc sắc dường như đột nhiên nứt ra, một dòng lại một dòng hắc sắc từ vách đá không ngừng dũng mãnh tiến ra chảy ra, đổ xuống mặt đất.

Dòng nước hắc sắc này tất cả đều là những con rắn đen dài hợp thành, thân thể chúng rất nhỏ, nhưng lại vô cùng dài, cuồn cuộn quấn cùng một chỗ, giống như sóng biển hắc sắc cuộn trào.

Lúc đến được nơi này kỳ thực vách đá đã sớm có vết nứt, bất quá vách đá đen kịt, phạm vi chiếu sáng của đèn pin lại có hạn, nên những vết nứt nhỏ này rất ít người có thể nhìn thấy. Cho dù có thấy cũng sẽ không lưu ý, dù sao thì trên vách đá có vài khe nứt cũng là chuyện rất bình thường.



Vách đá hoàn toàn rỗng ruột, hiện tại rắn đều là từ trong khe nứt mãnh liệt tuôn ra.

"Chạy mau!" Sư Khinh Hàn rõ ràng đã sớm nhận thức được sự lợi hại của loại rắn này, cấp thiết hô một tiếng.

Không đường lui, chỉ có thể theo Sư Khinh Hàn chạy về phía trước, dọc theo đường đi vách đá không ngừng có đàn rắn hắc sắc đổ ra. Sư Thanh Y, Vũ Lâm Hanh, cùng Sư Khinh Hàn ba người vừa chạy vừa nổ súng, đạn bắn vào thân rắn trên vách đá còn chưa kịp tản ra, chất lỏng đỏ tươi không ngừng tung tóe.

"Nuôi rắn! Cô không phải lão xà tổ sao, cô mau nghĩ cách cho tôi đi!" Vũ Lâm Hanh hô to.

Thiên Thiên lập tức lấy một lọ bột phấn vun ra, ai ngờ lại vô hiệu.

Đàn rắn vẫn cuồn cuộn như sóng, hung hăng kéo đến.

Trái lại hai con rắn nhỏ Kim, Ngân ngửi thấy vị đạo bột phấn nhất thời sợ đến run rẩy, nhanh chóng lui sâu vào người Thiên Thiên tị nạn.

"Vô dụng! Tôi trước nay chưa thấy qua loại rắn này!" Thiên Thiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Chúng có ba đầu, cô không phát hiện sao!"

Sư Thanh Y đang nổ súng vào đám rắn bên trái, liền liếc mắt nhìn, chỉ thấy có vài con rắn đã thoát ly khỏi quần thể, những con rắn kia quả nhiên giống như Thiên Thiên nói, có ba đầu, mỗi đầu đều dẹp và có hình thoi, thân rắn nhỏ dài có hơn hai mét, quả thực không khác gì sợi dây thừng màu đen.

Kỳ quái hơn nữa chính là cuối đuôi của chúng có bộ phận giống như giác mút, quá hỗn loạn, Sư Thanh Y cũng không nhìn rõ giác mút rốt cục là hình dạng gì.

Trong đó có những con rắn tương đối to lớn hơn một chút, ước chừng to bằng cánh tay trẻ con, nó cong nửa thân, mượn lực đạo đáng sợ bắn lên, chuẩn bị cắn đến Sư Khinh Hàn đang ở gần nó nhất.

Sư Khinh Hàn mới vừa nổ súng, căn bản không đề phòng, Sư Thanh Y nhìn thấy cuống quýt đẩy nàng sang một bên.

Con rắn ba đầu kia lao đến, ba cái miệng đồng thời mở đến cực hạn, lộ ra sáu chiếc răng nọc, nó buông tha Sư Khinh Hàn, chuyển sang muốn cắn vào cánh tay Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y tránh né được ba cái đầu của nó, không ngờ giác mút sau đuôi nó lại vun đến, cắm trên cổ tay Sư Thanh Y.

Răng nọc sắc nhọn trong giác mút càng nhiều, có hơn mười cái, toàn bộ cắm sâu vào cổ tay Sư Thanh Y.

"A Thanh!" Sư Khinh Hàn vô cùng kinh hãi.

Bên này Sư Thanh Y lửa giận công tâm, trở tay nắm lấy thân rắn, kéo thật mạnh, con rắn kia bị Sư Thanh Y kéo đứt, máu tươi đầm đìa.

Cổ tay hiển ra mười mấy dấu răng, ngón tay cùng một phần bàn tay đã bắt đầu biến sắc.

"Đi mau!" Sư Thanh Y không có thời gian bận tâm, mà chỉ cắn răng nói.

Thiên Thiên lấy ra con ống sáo nhỏ, bắt đầu vừa chạy vừa thổi, âm thanh tê lương đến tận tâm can, ở loại địa phương này quả thật giống như quỷ khóc đêm.

Ở Phượng Hoàng Quý Thọ Thôn, Thiên Mạch đã từng thổi qua sáo ngọc này, bất quá lúc đó nàng là dựa vào âm thanh này để điều khiển Hồ Điệp, ở đây Thiên Thiên thổi lại là một giai điệu khác. Lũ rắn nghe giai điệu kia, thân thể đột nhiên bị kiềm hãm, dần dần thả chậm tốc độ, hình như đã bị giai điệu nhiễu loạn.

Thừa dịp đàn rắn chậm lại, Sư Khinh Hàn nhanh chóng kéo tay Sư Thanh Y dẫn theo nàng lảo đảo chạy về phía trước.

Xa xa tiếng nước đinh tai nhức óc, bốn người rất nhanh rẽ vào một khúc quanh, chỉ thấy bên trái cách đó không xa xuất hiện một hồ nước thật lớn.

Hồ nước một mặt giáp với vách đá, cũng không biết nguồn cung cấp nước cho nó là ở nơi nào, mặc khác là một vực đá, dòng nước chảy xiết từ trên cao vực đá đỗ xuống thấp, hình thành thác nước.

Bên trái là hồ nước, phía dưới là thác nước, Sư Thanh Y các nàng đứng ở bên phải chật hẹp, không còn đường lui nữa.

Thiên Thiên vẫn đang không ngừng thổi, nhưng âm thanh không thê lương như trước đó, đàn rắn này quá mức quỷ dị, đừng nói là thao túng chúng, xem như miễn cưỡng làm ảnh hưởng hành động của chúng nàng cũng đã đến cực hạn.

Vũ Lâm Hanh quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy môi gần như đều rách, máu tươi chảy trên sáo ngọc, nhìn thấy mà đau lòng.

"Nuôi rắn!" Vũ Lâm Hanh hoảng sợ.

Thiên Thiên buông sáo ngọc xuống, phun ra một ngụm máu tươi.

Âm thanh nhiễu loạn biến mất, đàn rắn càng phát ra hung ác, như sóng biển một đường càn quét tất cả mà đến.

Trên mặt đất một mảnh đỏ sẫm, đó đều là máu trên cổ tay Sư Thanh Y chảy xuống. Một nhóm rắn bò ở trước nhất dừng lại ngay trên vết máu, không hề tấn công mà chỉ vươn vươn lưỡi bắt đầu điên cuồng mà liếm máu của Sư Thanh Y chảy xuống.

Sư Thanh Y bất động thanh sắc thoát khỏi sự dìu đỡ của Sư Khinh Hàn, ánh mắt băng lãnh nhìn cảnh tượng đó.

Đám rắn kia đang vì máu của nàng mà điên cuồng, tựa hồ quên tất cả.

Nhưng rất nhanh, máu trên mặt đất bị liếm không sót lại một chút.

Thiên Thiên chống đỡ không được quỳ trên mặt đất, Vũ Lâm Hanh gấp đến độ vội vã đỡ nàng, nhưng đỡ vài lần cũng không đỡ nàng dậy nổi, thể lực của Sư Khinh Hàn cũng bắt đầu chống đỡ không được, cúi người ngụm lớn thở dốc.

Không còn đường lui nữa.

Chỉ cần đàn rắn này liếm hết máu, lực chú ý lực chú ý một lần nữa chuyển dời đến đến trên người các nàng, với số lượng cùng độc tính của lũ rắn này, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.

Sư Thanh Y nhìn ba người các nàng, hàm răng cắn chặt môi dưới, cắn ra một vết máu.

Sư Thanh Y đột nhiên bắt đầu chạy sang hướng thác nước, chạy sắp đến nơi nàng kéo ống tay áo, rút dao quân dụng đè trên vết răng nọc trên cổ tay, tiếp tục cắt một vết thật sâu.

Máu ồ ạt chảy ra, rơi trên mặt đất, mở ra những đóa hồng mai.

Đây chính là hồng mai xinh đẹp nhất, tỏa hương thơm nhất trên đời.

Nó giống như quỳnh tương ngọc dịch tốt nhất, ngọt thanh, vô số yêu ma quỷ quái đều vô cùng yêu thích loại hương vị đặc biệt này, dù cho chỉ nếm một giọt nhỏ cũng cảm thấy tuyệt hảo.

Tuyệt thế mỹ vị.

Nếu như có thể chúng còn muốn đem chủ nhân của quỳnh tương ngọc dịch lột da, rút xương, ăn hết máu thịt của nàng, không để lại nửa điểm vết tích.



"Sư Sư, cậu đang làm gì!" Vũ Lâm Hanh vừa nhìn thấy, giọng nói nhất thời trở nên run rẩy.

Sắc mặt của Sư Khinh Hàn cùng Thiên Thiên cũng đồng thời thay đổi.

Sư Thanh Y vươn cánh tay chảy máu về phía trước, đàn rắn đối với mùi máu tanh thường rất mẫn cảm, nhận thấy hương thơm ngọt ngào tươi mới của máu, nên chúng đều hướng Sư Thanh Y tiến đến.

"Đến đây, đến đây, tất cả đều đến đi, tao biết chúng mày thích tao." Sư Thanh Y sắc mặt tái nhợt, run giọng nói.

Vũ Lâm Hanh cắn chặt răng, muốn chạy đến chỗ Sư Thanh Y, nhưng Sư Thanh Y ngẩng đầu, nhắm ngay một chỗ đất trống không xa trước mặt Vũ Lâm Hanh không chút do dự nổ súng.

Sư Thanh Y hung bạo nói: "Trở lại! Nếu không tớ bắn gãy chân cậu!"

Vũ Lâm Hanh kinh ngạc.

"Tớ sẽ không chết." Nước mắt của Sư Thanh Y nóng bỏng rơi xuống, nàng lớn tiếng nói: "Nếu như cậu tìm được Lạc Thần, hãy nói nàng đến tìm tớ! Tớ sẽ chờ nàng!"

Nói xong, Sư Thanh Y chạy vài bước về phía trước, thả người nhảy xuống thác nước.

Huyết khí của nàng cũng đồng thời dung nhập vào thác nước, mỗi một giọt nước đều giống như nhiễm máu của nàng.

Lũ rắn dường như điên rồi, theo vị đạo của nàng tuôn xuống thác nước, một con lại một con, dòng rắn đen cùng thác nước trắng đan vào cùng một chỗ, trong nháy mắt cuồn cuộn đổ xuống phía dưới.

Máu của Sư Thanh Y dung hợp cùng nước trong hồ, tóc dài phiên tán chìm vào đáy nước hắc ám.

Nàng không lâu trước đó nói đùa qua một câu, bởi vì đã không còn quần áo mùa đông để thay, nên dù có chết nàng cũng không xuống nước.

Hiện tại đúng là một lời sấm, nàng lần thứ hai lựa chọn xuống nước, đồng thời, thực sự nàng có thể phải chết.

..... Chết.

...... Chết?

Sư Thanh Y chìm trong làn nước hắc ám, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.

Nàng còn chưa tìm được Lạc Thần.

Nàng còn chưa chiếu cố Lạc Thần đủ, còn chưa cùng nàng qua đủ ngày tháng, nàng không cam tâm.

Vô số rắn vây quanh Sư Thanh Y, dòng nước chảy xiết, Sư Thanh Y bị dòng nước đẩy về phía trước, đàn rắn cũng theo dòng nước cuốn đi.

Có những con rắn tham luyến vị máu của nàng, trong dòng nước giãy dụa hướng nàng bơi đến, muốn tiếp tục hút máu trên cổ tay nàng, Sư Thanh Y không cam lòng cùng dục vọng sinh tồn dâng trào, nàng cắn răng, vun cánh tay, trong bóng đêm bắt được vài con rắn, hung bạo kéo đứt.

Trong nước đầy rẫy mùi tanh máu rắn, nơi nơi đều là xác rắn bị kéo đứt, còn có máu của Sư Thanh Y, ở đây chính là một luyện ngục thật lớn trong nước, băng lãnh đến xương, hỗn loạn không chịu nổi.

Cuối cùng Sư Thanh Y không biết mình làm thế nào lên được trên bờ.

Dòng nước đẩy nàng vào bờ, nàng dùng một hơi thở cuối cùng giãy dụa bò lên bờ, quần áo ướt đẫm đều đã bị răng nọc của rắn xé ra lỗ hổng, máu loãng bao phủ thân thể.

Nàng đứng lên, miễn cưỡng nâng thắt lưng đứng thẳng, chỉ thấy một số rắn ngẩng đầu, giương cặp mắt xanh lục ở trong nước nhìn nàng chằm chằm.

Sư Thanh Y từ trên nhìn xuống, liếc nhìn chúng.

Đôi mắt của nàng dần rút đi màu hổ phách ôn nhu, biến thành màu đỏ tươi thô bạo, đây là ngọc bích tối cao quý sắc lạnh ở trên đời, trong bóng tối màu đỏ hung tợn như máu, ai cũng không dám cùng nàng đối diện.

Những con rắn kia nhìn thấy, đột nhiên dường như khiếp sợ, đều chìm vào trong nước.

Bốn phía một mảnh tĩnh mịch.

Sư Thanh Y miễn cưỡng di chuyển vài bước, yên lặng ngồi xuống tựa vào vách đá, nàng nhắm mắt lại thở hổn hển hồi lâu, toàn bộ cánh tay trái đã tê liệt, một nửa đã biến thành màu xanh đen, vết thương bị ngâm trong nước, nổi lên màu trắng.

Nàng miễn cưỡng điều chỉnh tư thế, cảm thấy trong túi áo khoác có thứ gì đó, môi nàng run rẩy đưa tay sờ trong túi áo, sau đó lấy ra một vật nhỏ.

Không có ánh sáng nhưng nàng vẫn có thể nhận ra, đây là túi hương bạch sắc của Lạc Thần, Thiên Thiên đã tặng Lạc Thần để tránh cổ trùng.

— Vĩnh viễn cũng đừng ủy khuất bản thân.

Giọng nói của nữ nhân ôn nhu vang lên.

Sư Thanh Y nắm chặt túi hương, trầm thấp khóc lên, giống như thực sự nghe thấy giọng nói của Lạc Thần ngay bên tai nàng phả ra hơi thở ấm áp.

Dần dần, tiếng khóc nhỏ đi, âm thanh cùng cả người nàng đều bị bóng tối nuốt chửng.

Nàng cúi đầu, máu loãng không ngừng nhỏ xuống, tí tách, tí tách.

Quá mệt mỏi, nàng thực sự muốn nghỉ ngơi.

Thời gian như nước chảy, một đường hồi tưởng, bên tai đột nhiên lại vang lên tiếng phong linh trong cửa tiệm, gió mát phất qua, ánh dương quang nhu hòa ấm áp.

Nữ nhân mặc bạch y thanh thoát mềm mại, thắt lưng đeo ngọc bội, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, đang mĩm cười đứng trước Mặc Nghiễn Trai nhìn nàng.

"Thanh Y." Nữ nhân hướng nàng vươn tay, có thể thấy ngón tay thon dài cùng cổ tay trắng muốt của nàng, dưới ánh mặt trời đẹp đến say lòng người.

Sư Thanh Y khẽ cười, nâng bàn tay đầy máu run rẩy nắm lấy.

Nếu như đó là một giấc mộng xa xôi.

Vậy thì hãy để nàng chết trong đó, đừng bao giờ tỉnh lại.

Như vậy, nàng có thể vĩnh viễn vĩnh viễn cùng Lạc Thần một chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook