Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 3 - Chương 62: Hẹn ước dưới tuyết (Hạ)
Quân Sola
13/05/2022
Nghe Sư Thanh Y hỏi, trong một khắc kia Lạc Thần vẫn không lên tiếng.
Ngân quang từ tuyết trắng cùng đèn trang trí trên cây đỗ xuống mái tóc đài mềm mượt, sợi tóc liền phiếm lấy ánh sáng.
Sư Thanh Y càng cảm thấy khẩn trương, trong lòng thấp thỏm, cho rằng bản thân đã tặng sai quà rồi, bất quá tay vẫn nắm chặt lấy chiếc hộp đựng ngọc bội cá chép, không dám thu hồi.
Lạc Thần cúi đầu không biết ánh mắt của nàng rốt cục đang ở trên chiếc hợp hay chăm chú nhìn tuyết dưới chân.
Mà vành tai được tóc che phủ vốn có chút hồng nhuận, có lẽ là bị gió lạnh thổi cũng có thể là bời vì hành đông thân mật của Sư Thanh Y trước đó làm cho nóng lên, hiện tại sắc hồng tiêu tán, ngược lại có cảm giác tái nhợt.
Nàng quá trầm tĩnh, bốn phía cũng yên lặng vô cùng.
"Lạc Thần." Sư Thanh Y cũng kiềm chế không được nữa, thì thào nói.
"Thích." Lạc Thần rốt cục trả lời câu hỏi trước đó của Sư Thanh Y.
Giọng nói của nàng rất nhẹ, rất ôn nhu, cũng giống như hoa tuyết mùa đông.
Trong đó còn mang theo một tia run rẩy không phát hiện được, giống như lúc hoa tuyết rơi trên da thịt, trong nháy mát cảm thấy lạnh lẽo.
Sư Thanh Y dán chặt trên lưng nàng, thậm chí có thể cảm nhận được tim nàng có hơi đập loạn, nàng vốn là nữ nhân lãnh tĩnh, ngay cả quỷ vật phía trước, mặt cũng không đổi sắc, tim đập loạn như vậy thật không phù hợp tính cách của nàng.
"Món quà này, chị rất thích."
Lạc Thần cõng Sư Thanh Y, cố sức xốc nàng lên, dùng lực đạo càng ổn định cõng Sư Thanh Y.
Động tác của nàng khiến Sư Thanh Y một lần nữa an tâm trở lại, tuy rằng vẫn có chút nghi hoặc nhưng có thể từ trong giọng nói của Lạc Thần cảm nhận được nàng quả thật rất thích.
Đối với Sư Thanh Y mà nói, chỉ cần Lạc Thần thích nàng sẽ liền vui vẻ.
Lạc Thần nói: "Vừa rồi chị không nghĩ em sẽ tặng chị món quà quý giá như vậy, nên có chút kinh hỉ."
Lời này rốt cục xua tan lo lắng của Sư Thanh Y, nàng ôm lấy cổ Lạc Thần, cánh tay thu lại vừa phải, ôm chặt hơn một chút, càng vui vẻ nói: "Thực sự? Nói như vậy, mục đích khiến chị kinh hỉ của em đã đạt được rồi?"
"Dĩ nhiên. Em không nhìn thấy vừa rồi chị vui đến không nói nên lời sao."
"Em thế nào lại cảm thấy....... chị chỉ có kinh ngạc đây?" Khóe miệng Sư Thanh Y mang theo nụ cười, dán lỗ tai Lạc Thần cọ cọ.
Tóc mai mềm mại, còn dính chút nước do hoa tuyết tan chảy, cọ lên trên mặt bốn phần nhột nhạt, sáu phần lạnh lẽo.
Ngón tay Lạc Thần nắm lấy quần áo Sư Thanh Y, xem nó như da thịt tượng trưng mà khẻ nhéo mấy cái.
Sư Thanh Y trái lại bị nàng nhéo rất hưởng thụ, khẽ híp mắt lại, nói: "Em rất sợ chị không thích."
"Thế nào sẽ, em chọn thứ gì chị đều thích." Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Huống hồ nó rất đẹp, là miếng ngọc tốt nhất."
Sư Thanh Y trong lòng vui sướng, hơn nữa nàng biết Lạc Thần cũng là người trong nghề, lại nói tiếp: "Miếng ngọc này em rất trân trọng, nhưng thật ra em lại không biết nó làm từ loại ngọc gì, cho đến bây giờ em vẫn chưa thấy trên đời có loại ngọc nào giống như nó, chị có thể nhận ra sao?"
"..... Chị cũng nhìn không ra." Lạc Thần hơi dừng lại, thở dài nói: "Nhưng không sao cả, em hiểu được nó là ngọc tốt thì được rồi."
"Chị thông thạo như vậy em còn tưởng rằng chị sẽ biết." Sư Thanh Y dán sát lại, cắn vành tai Lạc Thần.
Lạc Thần có chút buồn cười mà lắc đầu: "Chị cũng không phải vạn năng."
"Em từng nói với chị em cũng có một miếng ngọc bội hình cá chép, là chị em cho em." Giọng nói của Lạc Thần khôi phục bình thản, lại nói thêm: "Chính là nó sao?"
"Ân, vài ngày trước chị ấy đưa cho em." Sư Thanh Y gật đầu, rồi lại cúi đầu: "Nhưng chị của em nói đây vốn dĩ là vật của em, lúc trước chị ấy chỉ là thay em bảo quản mà thôi, đưa lại cho em bất quá là vật hoàn cố chủ."
Lạc Thần nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi nghiêng đầu.
Sư Thanh Y ở trên lưng nàng, không nhìn thấy khuôn mặt của nàng chỉ có thể nghe được tiếng cười khẽ, lại không nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẩm của nàng ngoại trừ tiếu ý còn ẩn giấu thê lương cùng bất đắc dĩ.
"Theo như em nói, em hình như cũng không rõ lai lịch của ngọc bội này?" Lạc Thần vừa nói vừa cõng Sư Thanh Y, tiếp tục đi phía trước.
Ngữ khí mềm nhẹ điềm đạm, tất cả thoạt nhìn lại trở về bầu không khí ấm áp mà trước đó đã ngưng trệ.
".... Cho là như vậy đi." Ánh mắt Sư Thanh Y né tránh rũ xuống, nói: "Trước đây em xảy ra chút việc, rất nhiều thứ đều tương đối mơ hồ, nhớ không được. Chị của em nói ngọc này là của em, thì đó chính là của em, dù sao phía trên còn khắc tên em. Chính là ở chỗ này, chị xem đi."
Nói xong, đầu ngón tay hướng chỗ khắc tự trên ngọc bội chỉ vào.
Hai chữ "Thanh Y" tinh xảo, ẩn trong hồng quang lưu chuyển, lại cũng giống như ẩn giấu trong thời gian đăng đẳng bị lãng quên.
Lạc Thần kinh ngạc quan sát, hàng mi dính hoa tuyết run rẩy.
Nhìn một lúc, nàng bảo Sư Thanh Y trước hết giữ hộp hộ nàng, tiếp tục cõng Sư Thanh Y lên lầu, ấn thang máy lên trên, nhưng vào thang máy nàng cũng không thả Sư Thanh Y xuống, vững vàng cõng trên lưng.
May mà đêm đã khuya, trong thang máy không có người, nếu không phỏng chừng ngay cả mặt Sư Thanh Y cũng không dám ngẩng lên, trực tiếp vùi trong tóc dài trên vai Lạc Thần.
Mở cửa vào nhà, trong nhà ấm áp, hai người từ bên ngoài gió tuyết trở về, trên người quanh quẩn khí tức lạnh lẽo cũng theo nhiệt độ trong phòng mà tan biến, tóc cùng quần áo dính tuyết, hiện tại bắt đầu tan ra, cảm giác lạnh ẩm trên người càng thêm mãnh liệt.
Ẩm ướt ở cổ càng thêm rõ ràng, Sư Thanh Y vội vàng cởi áo khoác, xoa nhẹ cổ.
Lạc Thần cởi áo khoác, cũng chỉ còn lại áo trắng bên trong, nàng cầm khăn mặt khô thay Sư Thanh Y lau tóc, Sư Thanh Y tùy ý động tác của nàng, hai tay nắm chặt chiếc hợp giấu ở sau lưng, chỉ nhìn nàng cười.
Chờ lau khô rồi, Lạc Thần tạm thời vắt khăn mặt trên cánh tay, nhẹ giọng nói với Sư Thanh Y: "Đưa chị."
Sư Thanh Y đưa chiếc hộp cho nàng, híp mắt cười: "Lần này cùng vừa rồi không giống nhau, rốt cuộc cũng có thể chính thức tặng chị, em phải nói lại lần nữa, sinh nhật vui vẻ."
Lạc Thần mở hộp, nhìn miếng ngọc bội hồng sắc.
Sau đó nàng rất có ý tứ sâu xa nói: "Nó vốn là một miếng vì sao chiếc hộp này của em bên trái lại có thêm một vị trí đối xứng?"
Trong hộp chia làm hai ngăn, miếng ngọc của Sư Thanh Y nằm ngăn bên phải, bên trái vẫn còn một vị trí trống rỗng.
Ngón tay Sư Thanh Y chỉ vào hộp: "Bởi vì em cảm thấy đây là Song Bích Ngọc Bội."
Song Bích Ngọc, ý nghĩa như tên, chính là hai miếng ngọc ghép thành một đôi.
Cổ nhân tin chuyện tốt có đôi, cho nên Song Bích Ngọc trong lịch sử có ý nghĩa rất lớn.
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, trầm mặc không nói, tay nàng khẽ động, hình như muốn lấy ra vật gì đó nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Sư Thanh Y cũng không chú ý cử động rất nhỏ này của nàng, cũng không rõ nàng rốt cục đang suy nghĩ gì, mà chỉ cười tiếp tục giải thích: "Chị xem ở đây, trên đầu cá chép này có một lỗ nhỏ lõm xuống, lỗ hổng rất nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện, chính là chỗ này. Căn cứ kinh nghiệm của em, đây phải là một khối song Bích Ngọc bội, miếng ngọc này chỉ là một nửa khối ngọc, lỗ nhỏ này em đoán là vị trí ghép với một nửa kia, nếu như có thể tìm được nửa còn lại, hai cái hợp lại, miếng ngọc này có thể có thể hoàn mỹ khảm hợp."
"Em luôn tỉ mỉ như vậy." Lạc Thần nghe xong, đạm nhạt cười nói.
Sư Thanh Y xấu hổ nói: "Em cũng chỉ đoán mò thôi, cũng không biết có phải thật sự còn một miếng khác hay không, bất quá làm chiếc hộp này cũng không hại gì, nếu như sau này thực sự có thể tìm được một nửa còn lại đặt vào trong hộp thì tốt biết mấy."
Đôi mắt trong suốt lấp lánh của nàng phát ra si mê: "Đến lúc đó chị một miếng, em một miếng."
Tay trái của Lạc Thần cầm lấy chiếc hộp, yên lặng quan sát Sư Thanh Y, tay phải buông xuống nắm thật chặt thành quyền.
Một lúc lâu, nàng mỉm cười nói: "Em biết ở thời cổ tặng ngọc là có ý nghĩa gì sao?"
Sư Thanh Y sửng sốt, khuôn mặt đột nhiên lại nóng lên.
Đôi mắt của Lạc Thần trái lại chớp cũng không chớp mà nhìn thẳng vào mắt nàng.
Sư Thanh Y vốn học chuyên ngành khảo cổ, đối với phong tục cổ đại cũng tìm hiểu qua, lại quen đọc sách cổ, dĩ nhiên hiểu rõ chuyện tặng ngọc đối với cổ nhân thì có ý nghĩa gì.
Cổ nhân cho rằng mỹ ngọc cao quý, nên đối với ngọc có tín ngưỡng đặc biệt, ngọc khí ở mỗi triều đại đều có, không chỉ tượng trưng tôn quý, mà trong đó còn ẩn chứa hàm ý.
Thông thường nam tử sẽ tặng ngọc cho nữ tử trong lòng, dùng để bày tỏ lòng ái mộ. Mong được ngày sau kim ngọc lương duyên, vĩnh kết đồng tâm, cũng giống như ở hiện đại nam nhân tặng nhẫn kim cương cho nữ nhân, cho nên ngọc thời cổ đại vẫn được dùng làm vật đính ước.
Mỹ ngọc đính ước, thương hương tiếc ngọc, cũng từ đó mà có.
"Hàm ý đó..... em biết." Sư Thanh Y có chút không tự chủ được mà bắt đầu xoắn ngón tay, bên tai đỏ ửng một mảnh.
"Em cũng biết, chị là một cổ nhân." Lạc Thần cười như không cười nhìn nàng: "Rất nhiều việc, khó tránh khỏi sẽ dùng cách nghĩ của bọn chị thời đó mà xem xét."
Sư Thanh Y cúi đầu, khẽ cắn môi, sau đó mới ngẩng đầu có chút mất tự nhiên nói: "Em hiểu ý tứ của chị, chị có thể xem như chính là ý tứ của các người khi đó...."
"Xem như?" Lạc Thần nhướng mày, ngón tay ấn xuống một cái, đóng nắp hộp lại.
Sư Thanh Y mặt đỏ lợi hại, vén tóc xõa bên tai, giả vờ tùy ý nói: "Kỳ thực...... Kỳ thực chính là ý tứ của các người thời đó."
Lạc Thần lúc này mới hài lòng, thản nhiên nói: "Chị đây sẽ dùng loại ý tứ đó, đem nó hảo hảo cất giữ."
Nói xong, nàng xoay người đi về phía phòng ngủ của Âm Ca, Sư Thanh Y vội vàng gọi nàng lại: "Chờ một chút, tóc chị đều ướt cả rồi, không đi tắm sao? Sẽ.... cảm lạnh, rất khó chịu a."
Lạc Thần dừng bước, quay đầu lại.
Sư Thanh Y cúi đầu nhìn xuống đất, lúc này mới nói: "Em muốn đi tắm."
Nàng cứ đứng như vậy, tư thái vừa kín đáo vừa ngượng ngùng, nâng ánh mắt đã bắt đầu lay động một loại thần thái khó nói.
Lạc Thần cười nói: "Bây giờ lại là ý gì?"
Sư Thanh Y nhìn nàng cười đến có chút giảo hoạt, trong lòng biết nàng thông minh như vậy không có khả năng không hiểu ý mình, lại cứ giả vờ không biết mà bản thân lại không thể nói ra, nhất thời bối rối nói: "Không có ý gì.... chỉ là em muốn đi tắm."
"Ân, em tắm trước đi." Lạc Thần nói: "Chị sẽ chờ tắm sau."
Sư Thanh Y chỉ đành đem áo khoác vừa thay ra trong phòng khách thu dọn một chút, lại đem khăn mặt Lạc Thần dùng lau tóc cho nàng lúc nãy giặt sạch, sau đó mới chuẩn bị vào phòng tắm.
Lạc Thần một mình vào phòng ngủ của Âm Ca, Âm Ca ngủ rất sâu, Lạc Thần vặn mờ đèn giường, tìm ra chiếc hộp lớn trước đó nàng dùng cất ngọc khí, sau chuẩn bị đặt chiếc hộp nhỏ tinh xảo của Sư Thanh Y vào trong.
Lần thứ hai mở hộp, nàng dường như nhập ma, cầm miếng ngọc bội bên trong lẳng lặng quan sát.
Qua thật lâu, nàng mới từ trên người lấy ra một miếng ngọc bộ hình cá chép khác — miếng ngọc này là trước đó nàng đã lấy ra, chính là một đôi với miếng ngọc Sư Thanh Y vừa tặng nàng.
Ngay cả tên hai người khắc trên ngọc bội cũng tương hợp như vậy.
Lạc Thần đem miếng ngọc bội cá chép của mình đặt vào trong hộp, chiếc hộp này là Sư Thanh Y mời người đặc chế, dùng quy cách Song Bích Ngọc Bội mà làm, một nửa bên trái, một nửa bên phải, chỗ ghép hoàn mỹ dung hợp, hiển nhiên là trời đất tạo một thể.
Miếng ngọc khắc tên Sư Thanh Y nếu nhìn kỹ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài vết nứt.
Dường như nó đã từng bị vỡ qua.
Lại được tu bổ lại.
Mà miếng Song Bích Ngọc Bội này cũng chia làm hai nửa từ rất lâu rồi, hôm nay rốt cục hợp lại cùng nhau.
Nhưng dù cho gặp lại, rất nhiều thứ vẫn không nên nói, không thể nói.
Lạc Thần quỳ trên sàn nhà, tóc dài tản trên vai, cứ như vậy cúi đầu nhìn, quang ảnh trong mắt bắt đầu lay động, giống như sóng biển bất đắc dĩ, đau xót cũng không cam lòng.
Qua hồi lâu, nàng đột nhiên nâng tay lên bưng kín miệng mình, đầu cúi xuống rất thấp, vai bắt đầu khẽ run lên.
Dịch thể trong suốt nóng rực từ kẽ tay chảy ra.
Yên lặng không một tiếng động.
Sư Thanh Y cởi hết quần áo, đứng dưới vòi sen, hơi nước dâng lên tràn ngập trong phòng tắm che đi khuôn mặt cùng thân thể xinh đẹp của nàng, mông lung hư ảo.
Nàng nâng tay vuốt nhẹ nước trên mặt, trong tiếng nước sàn sạt ngưng thần ngẫm nghĩ, tuy nói lúc nàng tặng lễ vật, tâm tình không sai, nhưng người tinh tế như nàng có thể mơ hồ cảm thấy có chỗ không thích hợp.
..... Là chỗ nào?
Lạc Thần quả thật thích món quà của nàng, thậm chí có thể nói là phi thường thích, điểm này nàng hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng ánh mắt mới vừa rồi Lạc Thần chuyên chú nhìn nàng, vì sao lại luôn khiến nàng trong lòng mơ hồ đau xót đây.
Có phải Lạc Thần có chuyện muốn nói với nàng nhưng cuối cùng lại không nói?
Sư Thanh Y chau mày, chân trần bước trên sàn nhà trơn ướt vài bước, trong hơi nước lượn lờ, tầm nhìn hạn chế, đang lúc tập trung suy nghĩ thắt lưng đột nhiên bị một đôi tay từ phía sau ôm lấy.
Thắt lưng ướt đẫm quang lõa trở nên cực kỳ mẫn cảm, Sư Thanh Y khẽ hô một tiếng, thân thể vô thức rụt lại, nhưng lại bị nữ nhân phía sau ôm chặt, kéo vào trong ngực.
"Đừng cử động."
Nhiệt khí lượn lờ, Sư Thanh Y cũng không biết mặt mình có phải đã bị hơi nước che phủ hay không, nóng rực, nàng ngoan ngoãn bất động, có thể cảm thấy Lạc Thần đang dán sau lưng nàng, mà Lạc Thần trên người vẫn mặc quần áo, quần áo của nàng đã bị thấm ướt, chỉ còn một lớp vài mỏng manh dán trên da thịt.
"Chị không phải nói...... chờ tắm sau?" Sư Thanh Y cảm thấy trái tim gần như sắp nhảy ra ngoài.
"Là chờ sau." Khuôn mặt Lạc Thần chôn ở bờ vai quang lõa của Sư Thanh Y, thấp giọng nỉ non: "Nhưng không phải đã "chờ sau" rồi sao."
Ngân quang từ tuyết trắng cùng đèn trang trí trên cây đỗ xuống mái tóc đài mềm mượt, sợi tóc liền phiếm lấy ánh sáng.
Sư Thanh Y càng cảm thấy khẩn trương, trong lòng thấp thỏm, cho rằng bản thân đã tặng sai quà rồi, bất quá tay vẫn nắm chặt lấy chiếc hộp đựng ngọc bội cá chép, không dám thu hồi.
Lạc Thần cúi đầu không biết ánh mắt của nàng rốt cục đang ở trên chiếc hợp hay chăm chú nhìn tuyết dưới chân.
Mà vành tai được tóc che phủ vốn có chút hồng nhuận, có lẽ là bị gió lạnh thổi cũng có thể là bời vì hành đông thân mật của Sư Thanh Y trước đó làm cho nóng lên, hiện tại sắc hồng tiêu tán, ngược lại có cảm giác tái nhợt.
Nàng quá trầm tĩnh, bốn phía cũng yên lặng vô cùng.
"Lạc Thần." Sư Thanh Y cũng kiềm chế không được nữa, thì thào nói.
"Thích." Lạc Thần rốt cục trả lời câu hỏi trước đó của Sư Thanh Y.
Giọng nói của nàng rất nhẹ, rất ôn nhu, cũng giống như hoa tuyết mùa đông.
Trong đó còn mang theo một tia run rẩy không phát hiện được, giống như lúc hoa tuyết rơi trên da thịt, trong nháy mát cảm thấy lạnh lẽo.
Sư Thanh Y dán chặt trên lưng nàng, thậm chí có thể cảm nhận được tim nàng có hơi đập loạn, nàng vốn là nữ nhân lãnh tĩnh, ngay cả quỷ vật phía trước, mặt cũng không đổi sắc, tim đập loạn như vậy thật không phù hợp tính cách của nàng.
"Món quà này, chị rất thích."
Lạc Thần cõng Sư Thanh Y, cố sức xốc nàng lên, dùng lực đạo càng ổn định cõng Sư Thanh Y.
Động tác của nàng khiến Sư Thanh Y một lần nữa an tâm trở lại, tuy rằng vẫn có chút nghi hoặc nhưng có thể từ trong giọng nói của Lạc Thần cảm nhận được nàng quả thật rất thích.
Đối với Sư Thanh Y mà nói, chỉ cần Lạc Thần thích nàng sẽ liền vui vẻ.
Lạc Thần nói: "Vừa rồi chị không nghĩ em sẽ tặng chị món quà quý giá như vậy, nên có chút kinh hỉ."
Lời này rốt cục xua tan lo lắng của Sư Thanh Y, nàng ôm lấy cổ Lạc Thần, cánh tay thu lại vừa phải, ôm chặt hơn một chút, càng vui vẻ nói: "Thực sự? Nói như vậy, mục đích khiến chị kinh hỉ của em đã đạt được rồi?"
"Dĩ nhiên. Em không nhìn thấy vừa rồi chị vui đến không nói nên lời sao."
"Em thế nào lại cảm thấy....... chị chỉ có kinh ngạc đây?" Khóe miệng Sư Thanh Y mang theo nụ cười, dán lỗ tai Lạc Thần cọ cọ.
Tóc mai mềm mại, còn dính chút nước do hoa tuyết tan chảy, cọ lên trên mặt bốn phần nhột nhạt, sáu phần lạnh lẽo.
Ngón tay Lạc Thần nắm lấy quần áo Sư Thanh Y, xem nó như da thịt tượng trưng mà khẻ nhéo mấy cái.
Sư Thanh Y trái lại bị nàng nhéo rất hưởng thụ, khẽ híp mắt lại, nói: "Em rất sợ chị không thích."
"Thế nào sẽ, em chọn thứ gì chị đều thích." Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Huống hồ nó rất đẹp, là miếng ngọc tốt nhất."
Sư Thanh Y trong lòng vui sướng, hơn nữa nàng biết Lạc Thần cũng là người trong nghề, lại nói tiếp: "Miếng ngọc này em rất trân trọng, nhưng thật ra em lại không biết nó làm từ loại ngọc gì, cho đến bây giờ em vẫn chưa thấy trên đời có loại ngọc nào giống như nó, chị có thể nhận ra sao?"
"..... Chị cũng nhìn không ra." Lạc Thần hơi dừng lại, thở dài nói: "Nhưng không sao cả, em hiểu được nó là ngọc tốt thì được rồi."
"Chị thông thạo như vậy em còn tưởng rằng chị sẽ biết." Sư Thanh Y dán sát lại, cắn vành tai Lạc Thần.
Lạc Thần có chút buồn cười mà lắc đầu: "Chị cũng không phải vạn năng."
"Em từng nói với chị em cũng có một miếng ngọc bội hình cá chép, là chị em cho em." Giọng nói của Lạc Thần khôi phục bình thản, lại nói thêm: "Chính là nó sao?"
"Ân, vài ngày trước chị ấy đưa cho em." Sư Thanh Y gật đầu, rồi lại cúi đầu: "Nhưng chị của em nói đây vốn dĩ là vật của em, lúc trước chị ấy chỉ là thay em bảo quản mà thôi, đưa lại cho em bất quá là vật hoàn cố chủ."
Lạc Thần nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi nghiêng đầu.
Sư Thanh Y ở trên lưng nàng, không nhìn thấy khuôn mặt của nàng chỉ có thể nghe được tiếng cười khẽ, lại không nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẩm của nàng ngoại trừ tiếu ý còn ẩn giấu thê lương cùng bất đắc dĩ.
"Theo như em nói, em hình như cũng không rõ lai lịch của ngọc bội này?" Lạc Thần vừa nói vừa cõng Sư Thanh Y, tiếp tục đi phía trước.
Ngữ khí mềm nhẹ điềm đạm, tất cả thoạt nhìn lại trở về bầu không khí ấm áp mà trước đó đã ngưng trệ.
".... Cho là như vậy đi." Ánh mắt Sư Thanh Y né tránh rũ xuống, nói: "Trước đây em xảy ra chút việc, rất nhiều thứ đều tương đối mơ hồ, nhớ không được. Chị của em nói ngọc này là của em, thì đó chính là của em, dù sao phía trên còn khắc tên em. Chính là ở chỗ này, chị xem đi."
Nói xong, đầu ngón tay hướng chỗ khắc tự trên ngọc bội chỉ vào.
Hai chữ "Thanh Y" tinh xảo, ẩn trong hồng quang lưu chuyển, lại cũng giống như ẩn giấu trong thời gian đăng đẳng bị lãng quên.
Lạc Thần kinh ngạc quan sát, hàng mi dính hoa tuyết run rẩy.
Nhìn một lúc, nàng bảo Sư Thanh Y trước hết giữ hộp hộ nàng, tiếp tục cõng Sư Thanh Y lên lầu, ấn thang máy lên trên, nhưng vào thang máy nàng cũng không thả Sư Thanh Y xuống, vững vàng cõng trên lưng.
May mà đêm đã khuya, trong thang máy không có người, nếu không phỏng chừng ngay cả mặt Sư Thanh Y cũng không dám ngẩng lên, trực tiếp vùi trong tóc dài trên vai Lạc Thần.
Mở cửa vào nhà, trong nhà ấm áp, hai người từ bên ngoài gió tuyết trở về, trên người quanh quẩn khí tức lạnh lẽo cũng theo nhiệt độ trong phòng mà tan biến, tóc cùng quần áo dính tuyết, hiện tại bắt đầu tan ra, cảm giác lạnh ẩm trên người càng thêm mãnh liệt.
Ẩm ướt ở cổ càng thêm rõ ràng, Sư Thanh Y vội vàng cởi áo khoác, xoa nhẹ cổ.
Lạc Thần cởi áo khoác, cũng chỉ còn lại áo trắng bên trong, nàng cầm khăn mặt khô thay Sư Thanh Y lau tóc, Sư Thanh Y tùy ý động tác của nàng, hai tay nắm chặt chiếc hợp giấu ở sau lưng, chỉ nhìn nàng cười.
Chờ lau khô rồi, Lạc Thần tạm thời vắt khăn mặt trên cánh tay, nhẹ giọng nói với Sư Thanh Y: "Đưa chị."
Sư Thanh Y đưa chiếc hộp cho nàng, híp mắt cười: "Lần này cùng vừa rồi không giống nhau, rốt cuộc cũng có thể chính thức tặng chị, em phải nói lại lần nữa, sinh nhật vui vẻ."
Lạc Thần mở hộp, nhìn miếng ngọc bội hồng sắc.
Sau đó nàng rất có ý tứ sâu xa nói: "Nó vốn là một miếng vì sao chiếc hộp này của em bên trái lại có thêm một vị trí đối xứng?"
Trong hộp chia làm hai ngăn, miếng ngọc của Sư Thanh Y nằm ngăn bên phải, bên trái vẫn còn một vị trí trống rỗng.
Ngón tay Sư Thanh Y chỉ vào hộp: "Bởi vì em cảm thấy đây là Song Bích Ngọc Bội."
Song Bích Ngọc, ý nghĩa như tên, chính là hai miếng ngọc ghép thành một đôi.
Cổ nhân tin chuyện tốt có đôi, cho nên Song Bích Ngọc trong lịch sử có ý nghĩa rất lớn.
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, trầm mặc không nói, tay nàng khẽ động, hình như muốn lấy ra vật gì đó nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Sư Thanh Y cũng không chú ý cử động rất nhỏ này của nàng, cũng không rõ nàng rốt cục đang suy nghĩ gì, mà chỉ cười tiếp tục giải thích: "Chị xem ở đây, trên đầu cá chép này có một lỗ nhỏ lõm xuống, lỗ hổng rất nhỏ, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện, chính là chỗ này. Căn cứ kinh nghiệm của em, đây phải là một khối song Bích Ngọc bội, miếng ngọc này chỉ là một nửa khối ngọc, lỗ nhỏ này em đoán là vị trí ghép với một nửa kia, nếu như có thể tìm được nửa còn lại, hai cái hợp lại, miếng ngọc này có thể có thể hoàn mỹ khảm hợp."
"Em luôn tỉ mỉ như vậy." Lạc Thần nghe xong, đạm nhạt cười nói.
Sư Thanh Y xấu hổ nói: "Em cũng chỉ đoán mò thôi, cũng không biết có phải thật sự còn một miếng khác hay không, bất quá làm chiếc hộp này cũng không hại gì, nếu như sau này thực sự có thể tìm được một nửa còn lại đặt vào trong hộp thì tốt biết mấy."
Đôi mắt trong suốt lấp lánh của nàng phát ra si mê: "Đến lúc đó chị một miếng, em một miếng."
Tay trái của Lạc Thần cầm lấy chiếc hộp, yên lặng quan sát Sư Thanh Y, tay phải buông xuống nắm thật chặt thành quyền.
Một lúc lâu, nàng mỉm cười nói: "Em biết ở thời cổ tặng ngọc là có ý nghĩa gì sao?"
Sư Thanh Y sửng sốt, khuôn mặt đột nhiên lại nóng lên.
Đôi mắt của Lạc Thần trái lại chớp cũng không chớp mà nhìn thẳng vào mắt nàng.
Sư Thanh Y vốn học chuyên ngành khảo cổ, đối với phong tục cổ đại cũng tìm hiểu qua, lại quen đọc sách cổ, dĩ nhiên hiểu rõ chuyện tặng ngọc đối với cổ nhân thì có ý nghĩa gì.
Cổ nhân cho rằng mỹ ngọc cao quý, nên đối với ngọc có tín ngưỡng đặc biệt, ngọc khí ở mỗi triều đại đều có, không chỉ tượng trưng tôn quý, mà trong đó còn ẩn chứa hàm ý.
Thông thường nam tử sẽ tặng ngọc cho nữ tử trong lòng, dùng để bày tỏ lòng ái mộ. Mong được ngày sau kim ngọc lương duyên, vĩnh kết đồng tâm, cũng giống như ở hiện đại nam nhân tặng nhẫn kim cương cho nữ nhân, cho nên ngọc thời cổ đại vẫn được dùng làm vật đính ước.
Mỹ ngọc đính ước, thương hương tiếc ngọc, cũng từ đó mà có.
"Hàm ý đó..... em biết." Sư Thanh Y có chút không tự chủ được mà bắt đầu xoắn ngón tay, bên tai đỏ ửng một mảnh.
"Em cũng biết, chị là một cổ nhân." Lạc Thần cười như không cười nhìn nàng: "Rất nhiều việc, khó tránh khỏi sẽ dùng cách nghĩ của bọn chị thời đó mà xem xét."
Sư Thanh Y cúi đầu, khẽ cắn môi, sau đó mới ngẩng đầu có chút mất tự nhiên nói: "Em hiểu ý tứ của chị, chị có thể xem như chính là ý tứ của các người khi đó...."
"Xem như?" Lạc Thần nhướng mày, ngón tay ấn xuống một cái, đóng nắp hộp lại.
Sư Thanh Y mặt đỏ lợi hại, vén tóc xõa bên tai, giả vờ tùy ý nói: "Kỳ thực...... Kỳ thực chính là ý tứ của các người thời đó."
Lạc Thần lúc này mới hài lòng, thản nhiên nói: "Chị đây sẽ dùng loại ý tứ đó, đem nó hảo hảo cất giữ."
Nói xong, nàng xoay người đi về phía phòng ngủ của Âm Ca, Sư Thanh Y vội vàng gọi nàng lại: "Chờ một chút, tóc chị đều ướt cả rồi, không đi tắm sao? Sẽ.... cảm lạnh, rất khó chịu a."
Lạc Thần dừng bước, quay đầu lại.
Sư Thanh Y cúi đầu nhìn xuống đất, lúc này mới nói: "Em muốn đi tắm."
Nàng cứ đứng như vậy, tư thái vừa kín đáo vừa ngượng ngùng, nâng ánh mắt đã bắt đầu lay động một loại thần thái khó nói.
Lạc Thần cười nói: "Bây giờ lại là ý gì?"
Sư Thanh Y nhìn nàng cười đến có chút giảo hoạt, trong lòng biết nàng thông minh như vậy không có khả năng không hiểu ý mình, lại cứ giả vờ không biết mà bản thân lại không thể nói ra, nhất thời bối rối nói: "Không có ý gì.... chỉ là em muốn đi tắm."
"Ân, em tắm trước đi." Lạc Thần nói: "Chị sẽ chờ tắm sau."
Sư Thanh Y chỉ đành đem áo khoác vừa thay ra trong phòng khách thu dọn một chút, lại đem khăn mặt Lạc Thần dùng lau tóc cho nàng lúc nãy giặt sạch, sau đó mới chuẩn bị vào phòng tắm.
Lạc Thần một mình vào phòng ngủ của Âm Ca, Âm Ca ngủ rất sâu, Lạc Thần vặn mờ đèn giường, tìm ra chiếc hộp lớn trước đó nàng dùng cất ngọc khí, sau chuẩn bị đặt chiếc hộp nhỏ tinh xảo của Sư Thanh Y vào trong.
Lần thứ hai mở hộp, nàng dường như nhập ma, cầm miếng ngọc bội bên trong lẳng lặng quan sát.
Qua thật lâu, nàng mới từ trên người lấy ra một miếng ngọc bộ hình cá chép khác — miếng ngọc này là trước đó nàng đã lấy ra, chính là một đôi với miếng ngọc Sư Thanh Y vừa tặng nàng.
Ngay cả tên hai người khắc trên ngọc bội cũng tương hợp như vậy.
Lạc Thần đem miếng ngọc bội cá chép của mình đặt vào trong hộp, chiếc hộp này là Sư Thanh Y mời người đặc chế, dùng quy cách Song Bích Ngọc Bội mà làm, một nửa bên trái, một nửa bên phải, chỗ ghép hoàn mỹ dung hợp, hiển nhiên là trời đất tạo một thể.
Miếng ngọc khắc tên Sư Thanh Y nếu nhìn kỹ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài vết nứt.
Dường như nó đã từng bị vỡ qua.
Lại được tu bổ lại.
Mà miếng Song Bích Ngọc Bội này cũng chia làm hai nửa từ rất lâu rồi, hôm nay rốt cục hợp lại cùng nhau.
Nhưng dù cho gặp lại, rất nhiều thứ vẫn không nên nói, không thể nói.
Lạc Thần quỳ trên sàn nhà, tóc dài tản trên vai, cứ như vậy cúi đầu nhìn, quang ảnh trong mắt bắt đầu lay động, giống như sóng biển bất đắc dĩ, đau xót cũng không cam lòng.
Qua hồi lâu, nàng đột nhiên nâng tay lên bưng kín miệng mình, đầu cúi xuống rất thấp, vai bắt đầu khẽ run lên.
Dịch thể trong suốt nóng rực từ kẽ tay chảy ra.
Yên lặng không một tiếng động.
Sư Thanh Y cởi hết quần áo, đứng dưới vòi sen, hơi nước dâng lên tràn ngập trong phòng tắm che đi khuôn mặt cùng thân thể xinh đẹp của nàng, mông lung hư ảo.
Nàng nâng tay vuốt nhẹ nước trên mặt, trong tiếng nước sàn sạt ngưng thần ngẫm nghĩ, tuy nói lúc nàng tặng lễ vật, tâm tình không sai, nhưng người tinh tế như nàng có thể mơ hồ cảm thấy có chỗ không thích hợp.
..... Là chỗ nào?
Lạc Thần quả thật thích món quà của nàng, thậm chí có thể nói là phi thường thích, điểm này nàng hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng ánh mắt mới vừa rồi Lạc Thần chuyên chú nhìn nàng, vì sao lại luôn khiến nàng trong lòng mơ hồ đau xót đây.
Có phải Lạc Thần có chuyện muốn nói với nàng nhưng cuối cùng lại không nói?
Sư Thanh Y chau mày, chân trần bước trên sàn nhà trơn ướt vài bước, trong hơi nước lượn lờ, tầm nhìn hạn chế, đang lúc tập trung suy nghĩ thắt lưng đột nhiên bị một đôi tay từ phía sau ôm lấy.
Thắt lưng ướt đẫm quang lõa trở nên cực kỳ mẫn cảm, Sư Thanh Y khẽ hô một tiếng, thân thể vô thức rụt lại, nhưng lại bị nữ nhân phía sau ôm chặt, kéo vào trong ngực.
"Đừng cử động."
Nhiệt khí lượn lờ, Sư Thanh Y cũng không biết mặt mình có phải đã bị hơi nước che phủ hay không, nóng rực, nàng ngoan ngoãn bất động, có thể cảm thấy Lạc Thần đang dán sau lưng nàng, mà Lạc Thần trên người vẫn mặc quần áo, quần áo của nàng đã bị thấm ướt, chỉ còn một lớp vài mỏng manh dán trên da thịt.
"Chị không phải nói...... chờ tắm sau?" Sư Thanh Y cảm thấy trái tim gần như sắp nhảy ra ngoài.
"Là chờ sau." Khuôn mặt Lạc Thần chôn ở bờ vai quang lõa của Sư Thanh Y, thấp giọng nỉ non: "Nhưng không phải đã "chờ sau" rồi sao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.