Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 5 - Chương 158: Không biết xấu hổ
Quân Sola
13/05/2022
#Edit: DVLA
Trên mặt Trường Sinh vẫn như cũ hiện lên vài phần không biết giải thích thế nào, nàng tựa hồ là do dự một hồi lâu, mới trả lời: "Ta không có người trong lòng."
Đáy mắt Sư Thanh Y ngậm lấy ý cười ôn nhu, lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt đầu của nàng, nói: "Tới đây pha trà đi. Lúc trước từng dạy ngươi một ít bí quyết pha trà, ngươi còn nhớ sao?"
Trường Sinh chân thành nói: "Còn nhớ rõ."
Sư Thanh Y liền nắm tay Trường Sinh, đi đến bên cạnh bếp trà nhỏ chuyên môn dùng để pha trà.
Bên cạnh bếp trà nhỏ đều có sẵn dụng cụ pha trà, Sư Thanh Y giao cho Trường sinh loại trà ngon nhất mà nàng mang tới trúc xá, nói: "Lần này ta không ở một bên giúp đỡ, toàn bộ quá trình do ngươi tự đảm nhận, cũng tiện để cho Dạ cô nương nếm thử tay nghề pha trà của ngươi."
Đôi mắt Trường Sinh bỗng nhiên sáng lên, việc có thể tự tay pha trà cho Dạ uống, có vẻ làm cho nàng thấy cực hân hoan.
Sư Thanh Y tất nhiên nhìn ra phần vui sướng này của nàng, chưa từng nói ra đến, chỉ là cười nói: "Bên cạnh có Khắc lậu, chú ý thời gian, chớ nấu quá lâu."
*Khắc lậu: đồng hồ nước.
Trường Sinh gật gật đầu, bắt đầu chuẩn bị.
Sư Thanh Y ngoài miệng nói không giúp, thực chất bên trong vẫn còn rất quan tâm. Mặc dù nàng không nói gì, nhưng cũng không rời đi, đứng ở một bên nhìn xem, thỉnh thoảng giúp Trường Sinh nhìn một chút thời gian.
Tính tình nàng cẩn thận, ở phương diện trù sự lại càng là tinh tế chú ý, liền ở trong phòng bếp xếp đặt Khắc lậu. Xưa nay lúc làm các loại như pha trà, nấu canh, làm điểm tâm, thời gian đắn đo được vô cùng đúng chỗ, hương vị tự nhiên cũng càng tốt.
Người bình thường chỉ dùng Khắc lậu để tính thời gian, sẽ không đi suy nghĩ quá nhiều, nhưng đối với Sư Thanh Y cùng Lạc Thần mà nói, Khắc lậu tựa như một loại cơ quan, đã là cơ quan, chỉ cần thăm dò rõ ràng quy luật huyền cơ trong đó, liền có thể đối với bộ phận mấu chốt tiến hành điều chỉnh cùng cải biến.
Khắc lậu mà các nàng sử dụng đã được cải tiến so với của người khác.
Một ngày một đêm là mười hai canh giờ, mũi tên bên trên Khắc lậu sẽ khắc độ thành từng vạch theo mỗi canh giờ, theo vị trí cao thấp của mặt nước mà phát sinh biến hóa, cùng mặt nước cân bằng cho nên khắc độ của mũi tên tự nhiên cũng sẽ cải biến, dùng cái này để ghi chép thời gian trôi qua.
Khắc độ của mũi tên bình thường rất thưa thớt, nhưng khắc độ bên trên mũi tên của các nàng lại càng thêm rậm rạp. Trừ bỏ 12 canh giờ chủ yếu trên khắc độ, ở giữa mỗi canh giờ còn được chia nhỏ hơn..., kết cấu càng xảo diệu, thời gian tự nhiên cũng đo được càng thêm cẩn thận, tinh chuẩn.
Mắt thấy thủ pháp pha trà của Trường Sinh đã ra dáng, Sư Thanh Y lúc này mới thả tâm xuống, nói: "Trước tiên ta cùng Lạc Thần sẽ đi đến chỗ Dạ cô nương để gọi nàng, rất nhanh liền quay về."
"Tốt." Trường Sinh đưa mắt nhìn hai người các nàng đi ra ngoài.
Hai người gặp được Dạ cô nương, rất nhanh lại trở về phòng bếp.
Trường Sinh hỏi các nàng: "Dạ hiện tại đang làm gì?"
Sư Thanh Y nói: "Nàng ở thư phòng đọc sách, đợi lát nữa ngươi trực tiếp đem trà đưa đến thư phòng là được."
Dạ rất ít nói chuyện, lại càng không thích người khác vây quanh ở bên cạnh, đối với một khách nhân đặc thù như vậy, không đi quấy rầy nàng, mới là tôn trọng lớn nhất đối với nàng. Các nàng đều hiểu tính tình của Dạ, lần này đi trước gặp Dạ cô nương một mặt, cố gắng hết sức làm trọn lễ đãi khách, sau đó liền tùy ý Dạ ở trong phòng, để nàng tự làm việc của mình.
Lạc Thần liếc nhìn nhiệt khí quanh quẩn từng làn hơi nước, lại nhìn Khắc lậu, nói: "Trường Sinh."
Trường Sinh nghe Lạc Thần gọi nàng, vốn tưởng rằng Lạc Thần có chuyện muốn nói với nàng, bất quá thấy Lạc Thần cũng không lên tiếng, ánh mắt chỉ là nhìn chằm chằm vào Khắc lậu, nàng mới phục hồi tinh thần, ‘ai nha' một tiếng, vội vàng đem trà bỏ vào trong nước: "Bỏ trà vào, nếu không phải a Lạc nhắc nhở, liền đã chậm một bước."
"Còn tốt, không tính là muộn." Sư Thanh Y cười nói: "Không cùng ngươi nói chuyện, miễn cho ngươi phân tâm. Ta đi chuẩn bị cho Dạ cô nương chút điểm tâm, lát nữa ngươi đưa cùng sang cho nàng."
Nói xong, hướng về phía bếp đi đến.
Lạc Thần theo tới bên cạnh Sư Thanh Y, thấp giọng nói: "Thanh Y, ta làm cái gì?"
Sư Thanh Y nghiêng đầu liếc nàng, vẫn còn đối với sự tình lúc trước Lạc Thần trêu chọc nàng nhớ mãi không quên: "Tự nhiên là nhặt rau."
Lạc Thần cũng nhu thuận nhận mệnh, bưng một chậu rau đi đến ghế đẩu cách đó không xa ngồi xuống, tay áo bạch sắc xắn lên trên vài vòng, cũng đem miệng ống tay áo vừa dài lại mềm mại vén lên, dùng cánh tay đem tà áo áp tại trên đùi, cúi đầu bắt đầu nhặt rau.
Bất quá lúc này nàng không chỉ là nhặt rau, mà là đem khối cơ quan màu bạc lúc trước Trường Sinh nhặt về đặt ở trên mặt ghế bên cạnh, nhặt một hồi rau, lại tường tận xem xét cơ quan kia một lát, lắng nghe quy luật động tĩnh bên trong vật kia, cứ thế qua lại, toàn bộ hành trình thần sắc vẫn bình tĩnh.
Sư Thanh Y thấy mà muốn cười, cũng có thể hiểu được dụng tâm của Lạc Thần.
Bản thân nàng đối với cơ quan cổ quái kia cũng hiếu kỳ vô cùng, trước hết để cho Lạc Thần xem xét một hồi, chờ nàng chuẩn bị xong điểm tâm cho Dạ cô nương, rảnh rỗi cũng đi nhìn một chút.
Ba người đều ở phòng bếp bận việc, không bao lâu sau cửa phòng bếp xuất hiện một thân ảnh, là Ti Hàm đi đến.
"Cô cô, sao ngươi lại vào đây?" Điều này cũng làm cho Sư Thanh Y hiếu kỳ, cô cô luôn luôn không... yêu thích phòng bếp, bình thường rất ít khi đặt chân đến, dù cho vào cũng là để quở trách các nàng, lần này là do ngọn gió nào thổi đến.
"Ta không thể tới sao?" Ti Hàm nhíu mi.
"Tất nhiên là có thể." Sư Thanh Y tâm tư khẽ chuyển, đại khái cũng đoán được Ti Hàm vì sao lại tới đây, bên môi câu lên vui vẻ.
Đơn giản là ba người các nàng đều ở phòng bếp, chỉ chừa một mình cô cô ở bên ngoài, mà Dạ cô nương lại là kẻ kiệm lời, cô cô sống an nhàn suиɠ sướиɠ đã quen, làm thể nào chịu được xung quanh vắng lặng như vậy. Nhưng Dạ cô nương đối với Trường Sinh có đại ân, nàng cũng không thể trưng ra khuôn mặt lạnh, tất nhiên là muốn cố gắng hết sức làm tròn bổn phận của chủ nhà, chiêu đãi một phen, nhưng nếu để cho nàng vẫn một mực ở bên cạnh Dạ cô nương, còn không bằng muốn mệnh của nàng.
Trong nhà nếu không có khách, cô cô muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, không cần câu nệ.
Nhưng nếu trong nhà có khách, còn là kiểu khách nhân lạnh buốt như Dạ cô nương, cho dù trong lòng cô cô có ghét bỏ các nàng hơn nữa, cũng sẽ lựa chọn cùng mấy người các nàng tụ lại một chỗ.
Ti Hàm dặn dò Sư Thanh Y: "Ngươi trước tiên liền chuẩn bị điểm tâm, miễn cho Dạ cô nương đợi lâu."
"Vâng, cô cô." Sư Thanh Y nén cười nói.
Ti Hàm lại dạo bước đến bên cạnh Trường Sinh. Ti Hàm không hiểu pha trà, luôn luôn uống trà do người khác đã chuẩn bị tốt, thấy Trường Sinh pha trà có chút thuần thục, trong lòng nàng rất được an ủi, như có chuyện lạ mà đánh giá: "Không sai."
Hai mắt Trường Sinh cong cong, nói: "Cô cô, ngươi cũng sẽ pha trà sao?"
"Sẽ không." Ti Hàm nói.
Con mắt Trường Sinh khẽ đảo một vòng: "Cô cô cũng không pha trà, không biết trình tự pha trà, vì sao có thể nhìn ra ta pha trà không sai đâu? Kỳ thật vừa rồi ta đã sai một bước."
Ti Hàm: "......"
Sư Thanh Y nghẹn cười đến mức thật sự vất vả, rồi lại không dám nhìn sang hướng Ti Hàm bên kia, miễn cho bị Ti Hàm phát hiện, đợi lát nữa lại bị giáo huấn một trận.
Ti Hàm ở trong lòng tức giận, nhưng đối với hai con mắt tinh khiết của Trường Sinh cỗ tức giận này làm thế nào cũng không phát ra được.
Nàng luôn luôn đau lòng Trường Sinh nhất, đem Trường Sinh trở thành bảo bối, không nghĩ tới rằng cuối cùng bị Trường Sinh chẹn họng một cái. Nàng không nỡ mắng Trường Sinh, cho nên đành phải đem tức giận chuyển dời đến trên người kẻ mà nàng cho là đầu sỏ, trừng mắt nhìn Trường Sinh nói: "Cả ngày đều theo người khác học, đều học xấu."
"Cô cô, ta cùng ai học xấu?" Trường Sinh chớp mắt nhìn.
Ánh mắt Ti Hàm thoáng quét về phía Lạc Thần cách đó không xa, hừ lạnh nói: "Trong bếp này ai xấu nhất, chính là cùng với kẻ đó học xấu."
Sư Thanh Y nhìn sang, hỏi như người vô tội: "Cô cô, ta thật sự không hiểu, xin hỏi nơi này ai xấu nhất nha?"
Ti Hàm hất lên ống tay áo, nói: "Một đứa hai đứa, đều đi theo học xấu."
Lạc Thần cũng không để ý các nàng, hết sức chuyên chú mà cúi đầu nhặt rau.
Ti Hàm đi đến trước mặt Lạc Thần, nhìn chằm chằm vào nàng.
Lạc Thần liền ngay cả mi mắt cũng không từng nâng lên một chút, cũng không nhìn nàng.
Ti Hàm nhìn ngang nhìn dọc, càng cảm thấy đáng giận, nhưng vừa rồi Lạc Thần một mực không nói chuyện, nàng tìm không được bất luận cái cớ gì để nói Lạc Thần, vì vậy chỉ đành phải theo Lạc Thần bắt tay vào làm công việc dễ dàng nhất hiện nay.
Bắt bẻ không được người sai, nàng còn bắt bẻ không được rau sai sao?
Lạc Thần ngồi ở bên trên ghế đẩu, tuy rằng nàng thân cao chân dài, lúc này ngồi ở trên ghế đẩu hơi có chút câu nệ, nhưng ít ra cũng thuận tiện nhặt rau, nàng cũng liền yên lặng tiếp nhận.
Nàng ngồi ghế đẩu, Ti Hàm liền đặc biệt lấy một cái ghế cao tới đây, ngồi ở bên cạnh một cái chậu khác, chỗ đó đều là rau đã được nhặt tốt.
Lạc Thần nghe thấy động tĩnh Ti Hàm kéo ghế cao lại đây, chưa từng lên tiếng.
Ti Hàm từ trên cao nhìn xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm vào động tác nhặt rau trong tay Lạc Thần, nhìn chằm chằm một hồi, rốt cục để cho nàng tìm được sơ hở, đưa tay chỉ ra: "Có lỗ sâu đục, ngươi không nhìn thấy sao?"
Nói là lỗ sâu đục, nhưng thật ra chỉ là một cái lỗ thật nhỏ mà thôi, cũng mệt Ti Hàm có thể bắt bẻ được.
Nhưng mà Lạc Thần vẫn là đem mảnh rau bị Ti Hàm nói có lỗ sâu đục thu hồi lại, ngắt đi một phần, thả vào.
Ti Hàm nói: "Chuyện đơn giản như việc nhặt rau ngươi đang làm, vì sao còn làm không được, nếu đem rau có lỗ sâu đục thế này cho khách quý như Dạ cô nương, chẳng phải là mất hết thể diện."
Thanh âm Lạc Thần không hề thay đổi, nói: "Cô cô nói đúng."
Sư Thanh Y lập tức dừng lại việc làm điểm tâm.
Qua thêm một hồi, Ti Hàm lại chỉ vào một mảnh rau nói: "Nơi này bị vàng."
Kỳ thật lá cũng không quá vàng, chỉ ở trên ngọn có chút vàng mà thôi.
Lạc Thần một lần nữa thu hồi mảnh rau kia, nhặt vứt bỏ lá vàng, đặt trở về.
Ti Hàm ngồi ở trên ghế cao, nhắm vào Lạc Thần, lạnh nhạt nói: "Đem chỗ rau vàng này của ngươi đi mời khách quý ăn, thể diện cũng bị ngươi làm cho mất hết."
Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Cô cô nói đúng."
Sư Thanh Y vội vàng bước nhanh đi tới, ôn nhu nói với Lạc Thần: "Mệt mỏi phải không? Ngươi đi nghỉ ngơi một chút, ta đến xử lý."
Trong mắt Lạc Thần vốn dĩ bình tĩnh không có gợn sóng lúc này mới nổi lên chút mềm mại, nhìn qua Sư Thanh Y.
Ti Hàm: "......"
Nàng thấy Sư Thanh Y tới cứu viện, lời nói lạnh hơn: "Cẩn Nhi ngươi tới xem náo nhiệt làm gì. Nếu như lúc này ngươi tới nhặt rau, ai sẽ chuẩn bị điểm tâm, Lạc Thần sẽ làm sao?"
Sư Thanh Y cười nói: "Cô cô, trước tiên ta liền đi chuẩn bị điểm tâm, đợi lát nữa lại đến nhặt rau, dù sao cơm tối còn phải cách một đoạn thời gian, nhặt rau cũng không cần vội vã làm ngay bây giờ. Cô cô cần trở về nghỉ ngơi sao?"
Ti Hàm nói: "Thế nào? Ngại cô cô ở đây vướng bận, muốn đuổi cô cô đi?"
"Không phải, không phải." Sư Thanh Y vội vàng liên tục khoát tay: "Là sợ khói lửa phòng bếp huân mùi lên người cô cô."
Ti Hàm nhìn chằm chằm vào Lạc Thần: "Nàng còn không sợ bị huân, chẳng lẽ ta còn sợ?"
Sư Thanh Y: "......"
Lạc Thần cũng không để ý tới Ti Hàm, tùy ý nàng nói ra, tự mình tiếp tục nhặt rau, ngẫu nhiên sẽ nhìn một chút khối cơ quan đang đặt ở một bên kia, yên tĩnh suy tư.
Như thế càng làm cho Ti Hàm không thuận mắt, nói với Lạc Thần: "Nhặt rau liền nhặt rau, còn muốn phân tâm nhìn đồ vô dụng được nhặt về kia, làm việc không chuyên tâm như vậy, thể diện đều bị ngươi làm mất hết."
Bàn tay Lạc Thần lưu loát mà đem rau nhặt nhạnh.
Sư Thanh Y nói: "Cô cô, cái đó và mất thể diện thật sự cũng kéo không được nửa điểm quan hệ với nhau."
Ti Hàm nghe Sư Thanh Y phản bác, trừng mắt nhìn Sư Thanh Y: "Tại sao không mất thể diện? Không chỉ là mất thể diện, càng không biết xấu hổ. Một cái chất nữ êm đẹp của ta, xinh đẹp như vậy, tính tình cũng tốt, ai ngờ cuối cùng bị nàng ngoặt chạy, giống như ta thật vất vả khổ cực trồng được một chậu hoa quý báu, đợi nhiều năm như vậy, thật vất vả trưởng thành, nở hoa, lại bị nàng ôm cả hoa lẫn bồn chạy mất, cái này còn chưa đủ không biết xấu hổ?"
Sư Thanh Y: "......"
Quả thực nàng có thể từ trong chút lời nói này cảm nhận được thật sâu oán niệm của Ti Hàm.
Từng ấy năm tới nay vẫn như vậy, ngày bình thường vẫn vô sự, nhưng chỉ cần cô cô nghĩ tới chuyện này, cô cô liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhất là sau khi nàng giúp Lạc Thần nói chuyện, hoặc là hai người ra ngoài, cách vài năm mới trở lại Hoàng Đô, cô cô rất lâu không thấy các nàng, tưởng niệm cực kỳ, thấy các nàng trở về, vốn dĩ bất động thanh sắc mà mừng rỡ một lát, về sau lại oán trách các nàng trở về quá muộn. Tiếp đó nghĩ đến nguyên nhân là bởi vì hai người các nàng đã thành thân, mới ly khai Hoàng Đô, vì vậy nỗi phẫn hận ở trong lòng cô cô tất cả đều vô thức tập trung vào trên người Lạc Thần, không trách được muốn tìm Lạc Thần gây phiền toái.
"Không chỉ như vậy." Ti Hàm càng nói càng tức giận: "Bị ôm đi hoa, còn "lấy tay bắt cá" a, cũng một mực hướng về phía nàng. Một cái chất nữ khác của, một chậu hoa tinh khiết khác, cũng bị nàng làm hư mất."
Sư Thanh Y: "......"
Lúc này Lạc Thần rốt cục ngẩng đầu lên, thân thể ở trên ghế đẩu ngồi đến thẳng tắp, quanh thân bao lấy vài phần khí tức lạnh lùng.
Lạc Thần dò xét Ti Hàm, nói: "Cô cô nói sai rồi. Năm đó sau khi được Côn Luân tiền bối cùng mẫu thân thu dưỡng, Thanh Y vẫn một mực dừng lại ở đất Thục, hai chân Côn Luân tiền bối không tiện, nàng từ nhỏ đã chiếu cố Côn Luân tiền bối ẩm thực cùng cuộc sống hàng ngày, mọi thứ đều tay làm hàm nhai. Thanh Y cũng không phải là hoa cỏ do bất luận kẻ nào trồng, mà là tự mình sinh trưởng, tự phát hương thơm."
Ti Hàm: "......"
Trong mắt Sư Thanh Y nảy lên vui vẻ, đầu quả tim vội vàng không kịp chuẩn bị mà nhiễm lấy một vòng ngọt ngào.
Ti Hàm bị chẹn họng, tức giận nói: "Coi như là Cẩn Nhi tự mình lớn lên, đây còn không phải là bị ngươi hái mang đi."
Lạc Thần nói: "Ta cũng không phải là hái đi nàng, ta chỉ là làm bạn cùng nàng."
Ti Hàm: "......"
Đầu quả tim của Sư Thanh Y càng ngọt, giống như được bôi mật.
"Ngươi còn ở đây nói những lời này, thật sự không biết xấu hổ!" Ti Hàm đành phải chỉ vào Lạc Thần, cả giận nói.
Thần sắc Lạc Thần lạnh nhạt: "Cô cô vẫn một mực nói ta không biết xấu hổ, cô cô có biết ‘không biết xấu hổ' là như thế nào không?"
"Là như thế nào?" Ti Hàm cười lạnh: "Lời ngươi vừa nói, không phải là không biết xấu hổ hay sao?"
Lạc Thần nói: "Xem ra cô cô đúng là không biết từ ‘không biết xấu hổ' này, hay vẫn là không hiểu."
Nói xong, nàng quay mặt đi, nhìn về phía Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y khẽ giật mình, không hiểu ánh mắt này của nàng là có ý gì, Ti Hàm càng là khó hiểu, đã thấy Lạc Thần duỗi tay, nắm lấy cằm Sư Thanh Y nhẹ nhàng nâng lên, hơi nghiêng mặt qua, ở trên gương mặt Sư Thanh Y hôn xuống một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Sư Thanh Y: "......"
Ti Hàm thiếu chút nữa từ trên ghế cao té xuống, còn may nắm chắc lấy tay vịn.
Lạc Thần rất nhanh liền thối lui người, nhìn xem Ti Hàm.
Sư Thanh Y mặt đỏ tới mang tai, khóe môi lại hơi câu một mạt tươi cười. Bất quá nàng không muốn bị Ti Hàm nhìn thấy, bằng không thì Ti Hàm lại phải giáo huấn nàng, tranh thủ thời gian quay đầu nhìn về phía khác, làm bộ điềm nhiên như không có việc gì.
Lạc Thần mặt không chút thay đổi nói: "Lúc trước như vậy có thể gọi là ‘không biết xấu hổ' sao? Cô cô, đây mới là ‘không biết xấu hổ'."
Ti Hàm không dám tin, trợn to hai mắt nhìn Lạc Thần.
Làm cho người tức lộn ruột.
Quả thực làm cho người tức lộn ruột.
Ti Hàm tức giận đến tay run lên: "Không biết xấu hổ!"
Trên mặt Lạc Thần lúc này mới hòa hoãn một chút, càng hiện ra vài phần vô tội, hòa nhã nói: "Vừa rồi ta cũng chỉ là làm mẫu cho cô cô xem, tại sao lại là ‘không biết xấu hổ’. Đây là kế sách tạm thích ứng, cũng không phải là bản ý của ta, cô cô thật sự là trách oan ta."
Ti Hàm: "......"
Nói hươu nói vượn.
Quả thực nói hươu nói vượn.
Lúc trước đáng lẽ không nên bị mỡ heo che mắt, lại để cho Cẩn Nhi cưới nữ nhân này vào cửa làm vợ!
Ti Hàm vốn dĩ muốn giáo huấn Lạc Thần, kết quả bị tức giận đến toàn thân phát run, phòng bếp cũng không muốn nán lại, phất ống tay áo, giận dữ đi ra khỏi phòng.
Sư Thanh Y dở khóc dở cười, chỉ đành phải thở dài.
Trường Sinh pha xong trà, ở bên kia mời hai người các nàng đến nói: "A Cẩn, a Lạc, ta pha xong, các ngươi tới đây nếm thử một chút, xem hương vị đã vừa vặn hay chưa?"
Hai người đứng dậy đi đến trước mặt Trường Sinh, tự riêng phần mình thưởng thức một chút.
Sư Thanh Y cười nói: "Cũng không tệ lắm."
Lạc Thần cũng nhẹ gật đầu.
Trường Sinh mặt mày hớn hở: "Có thể mang đi cho Dạ uống sao?"
Sư Thanh Y nhìn nhìn Khắc lậu, nói: "Có thể, ngươi đợi thêm một lát, điểm tâm lập tức xong."
Dứt lời, nàng đi đến bên cạnh bếp lò, chuẩn bị một khay nóng hổi điểm tâm. Trường Sinh được khen, ngoan ngoãn thu dọn trà cụ, thuận tiện chờ Sư Thanh Y làm điểm tâm xong.
Lạc Thần liếc qua Khắc độ trên Khắc lậu, mi tâm cau lại, giống như nghĩ tới điều gì, đi trở về bên cạnh cái ghế lúc trước, cầm lấy khối cơ quan màu bạc kia, lại lần nữa trở lại bên cạnh Khắc lậu.
Nàng ở một bên so sánh với Khắc lậu, một bên nhìn những chiếc châm trên mảnh hình tròn của khối bạc, nhất là cây châm chỉ đến ký hiệu thật nhỏ kia.
Những ký hiệu trong mảnh tròn được phân bố đều nhau, cùng sở hữu mười hai ký hiệu, quay chung quanh một vòng, giữa hai ký hiệu lại khắc bốn đạo cung, giữa các đạo cung cũng có khoảng cách bằng nhau, giống như Khắc độ của mũi tên bên trên Khắc lậu, chỉ là một cái là thẳng tắp, một cái lại là hình cung.
Lạc Thần đem cơ quan đặt ở trên bàn, như có điều suy nghĩ.
Sư Thanh Y bưng điểm tâm tới đây, cùng trà chén nhỏ đặt ở trên khay, giao cho Trường Sinh: "Đi thư phòng đi."
Trường Sinh bưng khay, hướng về phía cửa phòng bếp đi đến.
Sư Thanh Y thấy Trường Sinh đi xa một chút, cho rằng Trường Sinh nhìn không thấy, thanh âm đè thấp xuống, lấy cùi chỏ đụng phải tay Lạc Thần. Nàng muốn trêu chọc Lạc Thần, trong lời nói cố ý mang một chút tức giận mà nói: "Mới vừa rồi ngươi đã nói chỉ là làm mẫu mà thôi, cũng không phải là bản ý của ngươi, vậy ngươi sau này đừng hôn ta, dù sao không phải là bản ý của ngươi."
Lạc Thần lấy lại tinh thần, ánh mắt từ trên Khắc lậu thu hồi lại, rơi vào trên mặt Sư Thanh Y.
"Cái kia hoàn toàn chính xác không phải bản ý của ta." Lạc Thần ngắm nhìn nàng, dán lại gần, nhẹ nhàng hôn lên trên môi của nàng, trên môi rơi xuống một nụ hôn vừa mềm mại lại vừa mát lạnh.
Toàn thân Sư Thanh Y run lên, lập tức cảm thấy lỗ chân lông đều nở ra.
Lạc Thần nhàn nhạt cười, nói: "Đây mới là bản ý của ta."
Trường Sinh lúc này đã đi tới cửa phòng bếp, lặng yên quay đầu lại nhìn các nàng, âm thầm cười trộm. Trong những năm này, nàng thường xuyên sẽ cố ý hoặc vô ý nhìn thấy hai người các nàng thân mật, sớm đã thành thói quen.
Sư Thanh Y dùng ngón tay phủ lên trên môi, động tác vừa rồi của đối phương tựa như còn lưu lại dư vị, mắt thấy bóng lưng Trường Sinh dần dần từng bước đi xa, lại thấp giọng nói: "Quả thực Trường Sinh đã theo ngươi học hư, còn biết nhìn lén."
Sau khi Trường Sinh rời khỏi hậu viện liền tiến vào tiền viện, mãi cho đến lúc rốt cuộc nhìn không thấy phòng bếp, mới triệt để rời khỏi tầm mắt hai người các nàng.
Mà ở một khắc sau khi Trường Sinh ngoặt đi, trong phòng bếp Lạc Thần cùng Sư Thanh Y đang đứng tại chỗ, thân ảnh các nàng bỗng nhiên biến mất vô tung.
Trong phòng bếp lập tức không có một bóng người.
Phảng phất như trong những năm tháng dài đằng đẵng, những ảo ảnh trước kia đã sớm hóa thành những mảnh vỡ, chúng ở trước mắt Trường Sinh ngưng tụ, lại ở chớp mắt sau khi Trường Sinh rời đi tiêu tán.
Chỉ có vật có bề ngoài màu bạc kia, vẫn yên tĩnh mà nằm ở trên bàn.
Kim giây đang tích tách, có quy luật mà đi tiếp, thời gian chỉ đến bốn giờ chiều.
Trường Sinh một đường đi đến thư phòng, nhìn thấy Dạ đang ngồi ở bên cạnh thư án, yên tĩnh mà nhìn một cuốn sách. Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ở trong thư phòng cất rất nhiều sách, lại có không ít sách đều là Dạ nguyện ý xem, Dạ cầm lấy sách, liền không có buông xuống.
"Dạ." Trường Sinh đi đến bên cạnh thư án, đem khay buông xuống, thấp giọng nói.
Dạ nghe thấy nàng nhẹ gọi, lúc này mới nâng lên mi mắt, nhìn về phía Trường Sinh.
Trường Sinh đem chén trà nhỏ cùng điểm tâm đặt ở bên cạnh Dạ, nói: "Ta pha trà, ngươi muốn nếm thử sao?"
Dạ nhìn chén trà nhỏ, hỏi: "Ngươi pha?"
Trường Sinh nhẹ gật đầu: "Điểm tâm là a Cẩn chuẩn bị. Ta mới ở phòng bếp đợi một hồi, trà đã không còn nóng, ngươi yên tâm uống."
Dạ nâng chén trà lên, thổi nhẹ nhiệt khí bên trên, nhẹ nhấp một ngụm.
Trong mắt Trường Sinh đều là chờ đợi, mắt cũng không nháy mà nhìn nàng.
Dạ tựa hồ cũng không nhìn ra hy vọng trong mắt nàng, mà là đem ánh mắt rơi xuống bên trên điểm tâm Sư Thanh Y làm. Điểm tâm này là những khối bánh nhỏ xếp thành một đoàn gần nhau, bộ dáng phấn nộn, trong mắt Dạ hơi có chút gợn sóng tràn ra, cầm lấy một khối điểm tâm trong đó, cắn một miếng.
Sau đó chậm rãi đem khối điểm tâm kia ăn sạch sẽ.
Sau khi nàng ăn xong, lại đi lấy khối thứ hai.
Trường Sinh nhìn ra nàng rất yêu thích điểm tâm A Cẩn làm, trong lòng cũng nhẹ nhàng không ít, tuy rằng nàng không nghe được Dạ nói với nàng trà dễ uống, nhưng ít nhất Dạ có thể yêu thích điểm tâm, cái này đã đủ rồi.
Dạ đang chuẩn bị nếm khối thứ hai, tay lại đột nhiên dừng ở giữa không trung.
Nàng cũng không đem khối điểm tâm kia bỏ vào trong miệng, mà là đưa tới trước mặt Trường Sinh, nói: "Cho ngươi ăn."
Trường Sinh sững sờ.
"Ăn ngon." Ngữ khí Dạ vẫn như thường, đờ đẫn nói: "Ngươi ăn."
Đáy mắt Trường Sinh tràn đầy vui vẻ, tiếp nhận điểm tâm Dạ đưa cho nàng, cắn. Nàng ở một bên cắn, một bên trực tiếp hỏi: "Dạ, hiện tại ta đang quấy rầy ngươi sao?"
"Không quấy rầy." Dạ nói.
Trường Sinh cười, trong mắt lấp lánh.
Dạ hỏi nàng: "Ngươi ở nơi này, cảm thấy buồn chán sao?"
"Không buồn chán." Trường Sinh nói: “Nơi đây A Cẩn đặt rất nhiều sách, ta cũng lấy một quyển để xem, ở đây chờ cùng ngươi."
Dạ gật đầu, không nói thêm gì nữa, lại uống một ngụm trà, đưa mắt nhìn lên trang sách.
Hai người ở thư phòng đợi, thời gian trôi qua, hoàng hôn dần buông xuống. Trong núi nhiều cây cối che chắn, trời tối càng sớm hơn, Trường Sinh sợ Dạ thấy không rõ chữ, vội vàng thắp sáng mấy ngọn đèn.
Ngọn đèn dầu trong sân cũng sáng lên.
Thẳng đến khi Trường Sinh thấy Sư Thanh Y đi vào thư phòng, nói với các nàng: "Dạ cô nương, nghỉ ngơi một chút, rất nhanh liền có thể dùng cơm. Trường Sinh, ngươi mang Dạ cô nương tới đây."
Thần sắc của Dạ đối với Sư Thanh Y cũng không có bất luận biến hóa gì, chỉ nhạt nhẽo gật đầu trả lời: "Được."
Sư Thanh Y mấy năm nay đã quen với tính tình của Dạ, mỉm cười, quay người rời đi.
Trường Sinh thu thập một chút thư án, bưng khay, cùng Dạ đi ra thư phòng.
Cơm tối là ở hậu viện dùng, ngọn đèn dầu chập chờn lay động yên tĩnh bên trong bóng cây, rất sáng sủa, lại có chút màu sắc loang lổ.
Sư Thanh Y bận bịu từ trưa, chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, tuy rằng Dạ chưa bao giờ biểu đạt rõ ràng bản thân yêu thích cái gì, nhưng căn cứ vào quan sát trước đây, nói chung cũng đã tạm hiểu, lần này thức ăn trên bàn, có không ít món ăn đều là Dạ thích.
Dạ đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn thấy món ăn Sư Thanh Y làm, con ngươi sáng lên một chút.
Sư Thanh Y, Lạc Thần, Trường Sinh, Ti Hàm đều ngồi xuống.
Các nàng cùng Dạ cũng coi như đã quen biết nhiều năm, tuy rằng Dạ rất quái gở, nhưng các nàng cũng không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không quen, Dạ không phải là người thích nói nhiều, lại rất tự nhiên cùng các nàng cùng một chỗ dùng cơm.
Lạc Thần sợ rau ở xa, Dạ không tiện gắp, liền lấy đĩa rau Dạ yêu thích đặt ở gần đó, Dạ nhìn thấy, cũng chỉ đơn giản gật đầu. Hai người đều là kiểu người yên tĩnh, tuy rằng bản thân không có bao nhiêu lời nói, nhưng ở chung lại rất tự tại.
Đợi cơm tối ăn đến không sai biệt lắm, Dạ đặt chiếc đũa xuống, lại rất khó có được mà chủ động nói với Sư Thanh Y: "Ăn ngon."
Sư Thanh Y nhìn qua nàng cười, nói: "Dạ cô nương, ta có một chuyện không hiểu, muốn thỉnh giáo ngươi. Không biết ngươi có thuận tiện hay không?"
Dạ nói: "Thuận tiện."
Sư Thanh Y lúc này mới lấy ra khối cơ quan màu bạc Trường Sinh nhặt về, đặt ở trước mặt Dạ, thăm dò hỏi: "Trường Sinh hôm nay ở tiền viện nhặt được cái này, nhìn giống như một cơ quan tinh diệu nào đó, nhưng ta cũng không biết đến tột cùng là vật gì. Dạ cô nương kiến thức uyên bác, ngươi nhìn một cái xem, có thể nhận biết nó sao?"
Trên mặt nàng bảo trì vui vẻ ôn nhu giống như gió xuân, ánh mắt lại chứa đựng giảo hoạt, như có như không mà nắm bắt lấy từng thần sắc trong mắt Dạ.
Nàng tự biết Dạ không có bao nhiêu tâm tình phập phồng, nhưng có khi thực sự có thể từ trong ánh mắt nhìn ra một chút mánh khóe.
Dạ liếc nhìn cơ quan màu bạc kia, ánh mắt lại có một đoạn tạm dừng lại, tựa hồ là nhìn ra một việc khác liên quan đến vật kia.
Nàng lúc sau mới nói: "Không biết."
Hai mắt Sư Thanh Y có chút híp lại, nói: "Đa tạ Dạ cô nương."
Trên mặt Trường Sinh vẫn như cũ hiện lên vài phần không biết giải thích thế nào, nàng tựa hồ là do dự một hồi lâu, mới trả lời: "Ta không có người trong lòng."
Đáy mắt Sư Thanh Y ngậm lấy ý cười ôn nhu, lại đưa tay nhẹ nhàng vuốt đầu của nàng, nói: "Tới đây pha trà đi. Lúc trước từng dạy ngươi một ít bí quyết pha trà, ngươi còn nhớ sao?"
Trường Sinh chân thành nói: "Còn nhớ rõ."
Sư Thanh Y liền nắm tay Trường Sinh, đi đến bên cạnh bếp trà nhỏ chuyên môn dùng để pha trà.
Bên cạnh bếp trà nhỏ đều có sẵn dụng cụ pha trà, Sư Thanh Y giao cho Trường sinh loại trà ngon nhất mà nàng mang tới trúc xá, nói: "Lần này ta không ở một bên giúp đỡ, toàn bộ quá trình do ngươi tự đảm nhận, cũng tiện để cho Dạ cô nương nếm thử tay nghề pha trà của ngươi."
Đôi mắt Trường Sinh bỗng nhiên sáng lên, việc có thể tự tay pha trà cho Dạ uống, có vẻ làm cho nàng thấy cực hân hoan.
Sư Thanh Y tất nhiên nhìn ra phần vui sướng này của nàng, chưa từng nói ra đến, chỉ là cười nói: "Bên cạnh có Khắc lậu, chú ý thời gian, chớ nấu quá lâu."
*Khắc lậu: đồng hồ nước.
Trường Sinh gật gật đầu, bắt đầu chuẩn bị.
Sư Thanh Y ngoài miệng nói không giúp, thực chất bên trong vẫn còn rất quan tâm. Mặc dù nàng không nói gì, nhưng cũng không rời đi, đứng ở một bên nhìn xem, thỉnh thoảng giúp Trường Sinh nhìn một chút thời gian.
Tính tình nàng cẩn thận, ở phương diện trù sự lại càng là tinh tế chú ý, liền ở trong phòng bếp xếp đặt Khắc lậu. Xưa nay lúc làm các loại như pha trà, nấu canh, làm điểm tâm, thời gian đắn đo được vô cùng đúng chỗ, hương vị tự nhiên cũng càng tốt.
Người bình thường chỉ dùng Khắc lậu để tính thời gian, sẽ không đi suy nghĩ quá nhiều, nhưng đối với Sư Thanh Y cùng Lạc Thần mà nói, Khắc lậu tựa như một loại cơ quan, đã là cơ quan, chỉ cần thăm dò rõ ràng quy luật huyền cơ trong đó, liền có thể đối với bộ phận mấu chốt tiến hành điều chỉnh cùng cải biến.
Khắc lậu mà các nàng sử dụng đã được cải tiến so với của người khác.
Một ngày một đêm là mười hai canh giờ, mũi tên bên trên Khắc lậu sẽ khắc độ thành từng vạch theo mỗi canh giờ, theo vị trí cao thấp của mặt nước mà phát sinh biến hóa, cùng mặt nước cân bằng cho nên khắc độ của mũi tên tự nhiên cũng sẽ cải biến, dùng cái này để ghi chép thời gian trôi qua.
Khắc độ của mũi tên bình thường rất thưa thớt, nhưng khắc độ bên trên mũi tên của các nàng lại càng thêm rậm rạp. Trừ bỏ 12 canh giờ chủ yếu trên khắc độ, ở giữa mỗi canh giờ còn được chia nhỏ hơn..., kết cấu càng xảo diệu, thời gian tự nhiên cũng đo được càng thêm cẩn thận, tinh chuẩn.
Mắt thấy thủ pháp pha trà của Trường Sinh đã ra dáng, Sư Thanh Y lúc này mới thả tâm xuống, nói: "Trước tiên ta cùng Lạc Thần sẽ đi đến chỗ Dạ cô nương để gọi nàng, rất nhanh liền quay về."
"Tốt." Trường Sinh đưa mắt nhìn hai người các nàng đi ra ngoài.
Hai người gặp được Dạ cô nương, rất nhanh lại trở về phòng bếp.
Trường Sinh hỏi các nàng: "Dạ hiện tại đang làm gì?"
Sư Thanh Y nói: "Nàng ở thư phòng đọc sách, đợi lát nữa ngươi trực tiếp đem trà đưa đến thư phòng là được."
Dạ rất ít nói chuyện, lại càng không thích người khác vây quanh ở bên cạnh, đối với một khách nhân đặc thù như vậy, không đi quấy rầy nàng, mới là tôn trọng lớn nhất đối với nàng. Các nàng đều hiểu tính tình của Dạ, lần này đi trước gặp Dạ cô nương một mặt, cố gắng hết sức làm trọn lễ đãi khách, sau đó liền tùy ý Dạ ở trong phòng, để nàng tự làm việc của mình.
Lạc Thần liếc nhìn nhiệt khí quanh quẩn từng làn hơi nước, lại nhìn Khắc lậu, nói: "Trường Sinh."
Trường Sinh nghe Lạc Thần gọi nàng, vốn tưởng rằng Lạc Thần có chuyện muốn nói với nàng, bất quá thấy Lạc Thần cũng không lên tiếng, ánh mắt chỉ là nhìn chằm chằm vào Khắc lậu, nàng mới phục hồi tinh thần, ‘ai nha' một tiếng, vội vàng đem trà bỏ vào trong nước: "Bỏ trà vào, nếu không phải a Lạc nhắc nhở, liền đã chậm một bước."
"Còn tốt, không tính là muộn." Sư Thanh Y cười nói: "Không cùng ngươi nói chuyện, miễn cho ngươi phân tâm. Ta đi chuẩn bị cho Dạ cô nương chút điểm tâm, lát nữa ngươi đưa cùng sang cho nàng."
Nói xong, hướng về phía bếp đi đến.
Lạc Thần theo tới bên cạnh Sư Thanh Y, thấp giọng nói: "Thanh Y, ta làm cái gì?"
Sư Thanh Y nghiêng đầu liếc nàng, vẫn còn đối với sự tình lúc trước Lạc Thần trêu chọc nàng nhớ mãi không quên: "Tự nhiên là nhặt rau."
Lạc Thần cũng nhu thuận nhận mệnh, bưng một chậu rau đi đến ghế đẩu cách đó không xa ngồi xuống, tay áo bạch sắc xắn lên trên vài vòng, cũng đem miệng ống tay áo vừa dài lại mềm mại vén lên, dùng cánh tay đem tà áo áp tại trên đùi, cúi đầu bắt đầu nhặt rau.
Bất quá lúc này nàng không chỉ là nhặt rau, mà là đem khối cơ quan màu bạc lúc trước Trường Sinh nhặt về đặt ở trên mặt ghế bên cạnh, nhặt một hồi rau, lại tường tận xem xét cơ quan kia một lát, lắng nghe quy luật động tĩnh bên trong vật kia, cứ thế qua lại, toàn bộ hành trình thần sắc vẫn bình tĩnh.
Sư Thanh Y thấy mà muốn cười, cũng có thể hiểu được dụng tâm của Lạc Thần.
Bản thân nàng đối với cơ quan cổ quái kia cũng hiếu kỳ vô cùng, trước hết để cho Lạc Thần xem xét một hồi, chờ nàng chuẩn bị xong điểm tâm cho Dạ cô nương, rảnh rỗi cũng đi nhìn một chút.
Ba người đều ở phòng bếp bận việc, không bao lâu sau cửa phòng bếp xuất hiện một thân ảnh, là Ti Hàm đi đến.
"Cô cô, sao ngươi lại vào đây?" Điều này cũng làm cho Sư Thanh Y hiếu kỳ, cô cô luôn luôn không... yêu thích phòng bếp, bình thường rất ít khi đặt chân đến, dù cho vào cũng là để quở trách các nàng, lần này là do ngọn gió nào thổi đến.
"Ta không thể tới sao?" Ti Hàm nhíu mi.
"Tất nhiên là có thể." Sư Thanh Y tâm tư khẽ chuyển, đại khái cũng đoán được Ti Hàm vì sao lại tới đây, bên môi câu lên vui vẻ.
Đơn giản là ba người các nàng đều ở phòng bếp, chỉ chừa một mình cô cô ở bên ngoài, mà Dạ cô nương lại là kẻ kiệm lời, cô cô sống an nhàn suиɠ sướиɠ đã quen, làm thể nào chịu được xung quanh vắng lặng như vậy. Nhưng Dạ cô nương đối với Trường Sinh có đại ân, nàng cũng không thể trưng ra khuôn mặt lạnh, tất nhiên là muốn cố gắng hết sức làm tròn bổn phận của chủ nhà, chiêu đãi một phen, nhưng nếu để cho nàng vẫn một mực ở bên cạnh Dạ cô nương, còn không bằng muốn mệnh của nàng.
Trong nhà nếu không có khách, cô cô muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, không cần câu nệ.
Nhưng nếu trong nhà có khách, còn là kiểu khách nhân lạnh buốt như Dạ cô nương, cho dù trong lòng cô cô có ghét bỏ các nàng hơn nữa, cũng sẽ lựa chọn cùng mấy người các nàng tụ lại một chỗ.
Ti Hàm dặn dò Sư Thanh Y: "Ngươi trước tiên liền chuẩn bị điểm tâm, miễn cho Dạ cô nương đợi lâu."
"Vâng, cô cô." Sư Thanh Y nén cười nói.
Ti Hàm lại dạo bước đến bên cạnh Trường Sinh. Ti Hàm không hiểu pha trà, luôn luôn uống trà do người khác đã chuẩn bị tốt, thấy Trường Sinh pha trà có chút thuần thục, trong lòng nàng rất được an ủi, như có chuyện lạ mà đánh giá: "Không sai."
Hai mắt Trường Sinh cong cong, nói: "Cô cô, ngươi cũng sẽ pha trà sao?"
"Sẽ không." Ti Hàm nói.
Con mắt Trường Sinh khẽ đảo một vòng: "Cô cô cũng không pha trà, không biết trình tự pha trà, vì sao có thể nhìn ra ta pha trà không sai đâu? Kỳ thật vừa rồi ta đã sai một bước."
Ti Hàm: "......"
Sư Thanh Y nghẹn cười đến mức thật sự vất vả, rồi lại không dám nhìn sang hướng Ti Hàm bên kia, miễn cho bị Ti Hàm phát hiện, đợi lát nữa lại bị giáo huấn một trận.
Ti Hàm ở trong lòng tức giận, nhưng đối với hai con mắt tinh khiết của Trường Sinh cỗ tức giận này làm thế nào cũng không phát ra được.
Nàng luôn luôn đau lòng Trường Sinh nhất, đem Trường Sinh trở thành bảo bối, không nghĩ tới rằng cuối cùng bị Trường Sinh chẹn họng một cái. Nàng không nỡ mắng Trường Sinh, cho nên đành phải đem tức giận chuyển dời đến trên người kẻ mà nàng cho là đầu sỏ, trừng mắt nhìn Trường Sinh nói: "Cả ngày đều theo người khác học, đều học xấu."
"Cô cô, ta cùng ai học xấu?" Trường Sinh chớp mắt nhìn.
Ánh mắt Ti Hàm thoáng quét về phía Lạc Thần cách đó không xa, hừ lạnh nói: "Trong bếp này ai xấu nhất, chính là cùng với kẻ đó học xấu."
Sư Thanh Y nhìn sang, hỏi như người vô tội: "Cô cô, ta thật sự không hiểu, xin hỏi nơi này ai xấu nhất nha?"
Ti Hàm hất lên ống tay áo, nói: "Một đứa hai đứa, đều đi theo học xấu."
Lạc Thần cũng không để ý các nàng, hết sức chuyên chú mà cúi đầu nhặt rau.
Ti Hàm đi đến trước mặt Lạc Thần, nhìn chằm chằm vào nàng.
Lạc Thần liền ngay cả mi mắt cũng không từng nâng lên một chút, cũng không nhìn nàng.
Ti Hàm nhìn ngang nhìn dọc, càng cảm thấy đáng giận, nhưng vừa rồi Lạc Thần một mực không nói chuyện, nàng tìm không được bất luận cái cớ gì để nói Lạc Thần, vì vậy chỉ đành phải theo Lạc Thần bắt tay vào làm công việc dễ dàng nhất hiện nay.
Bắt bẻ không được người sai, nàng còn bắt bẻ không được rau sai sao?
Lạc Thần ngồi ở bên trên ghế đẩu, tuy rằng nàng thân cao chân dài, lúc này ngồi ở trên ghế đẩu hơi có chút câu nệ, nhưng ít ra cũng thuận tiện nhặt rau, nàng cũng liền yên lặng tiếp nhận.
Nàng ngồi ghế đẩu, Ti Hàm liền đặc biệt lấy một cái ghế cao tới đây, ngồi ở bên cạnh một cái chậu khác, chỗ đó đều là rau đã được nhặt tốt.
Lạc Thần nghe thấy động tĩnh Ti Hàm kéo ghế cao lại đây, chưa từng lên tiếng.
Ti Hàm từ trên cao nhìn xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm vào động tác nhặt rau trong tay Lạc Thần, nhìn chằm chằm một hồi, rốt cục để cho nàng tìm được sơ hở, đưa tay chỉ ra: "Có lỗ sâu đục, ngươi không nhìn thấy sao?"
Nói là lỗ sâu đục, nhưng thật ra chỉ là một cái lỗ thật nhỏ mà thôi, cũng mệt Ti Hàm có thể bắt bẻ được.
Nhưng mà Lạc Thần vẫn là đem mảnh rau bị Ti Hàm nói có lỗ sâu đục thu hồi lại, ngắt đi một phần, thả vào.
Ti Hàm nói: "Chuyện đơn giản như việc nhặt rau ngươi đang làm, vì sao còn làm không được, nếu đem rau có lỗ sâu đục thế này cho khách quý như Dạ cô nương, chẳng phải là mất hết thể diện."
Thanh âm Lạc Thần không hề thay đổi, nói: "Cô cô nói đúng."
Sư Thanh Y lập tức dừng lại việc làm điểm tâm.
Qua thêm một hồi, Ti Hàm lại chỉ vào một mảnh rau nói: "Nơi này bị vàng."
Kỳ thật lá cũng không quá vàng, chỉ ở trên ngọn có chút vàng mà thôi.
Lạc Thần một lần nữa thu hồi mảnh rau kia, nhặt vứt bỏ lá vàng, đặt trở về.
Ti Hàm ngồi ở trên ghế cao, nhắm vào Lạc Thần, lạnh nhạt nói: "Đem chỗ rau vàng này của ngươi đi mời khách quý ăn, thể diện cũng bị ngươi làm cho mất hết."
Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Cô cô nói đúng."
Sư Thanh Y vội vàng bước nhanh đi tới, ôn nhu nói với Lạc Thần: "Mệt mỏi phải không? Ngươi đi nghỉ ngơi một chút, ta đến xử lý."
Trong mắt Lạc Thần vốn dĩ bình tĩnh không có gợn sóng lúc này mới nổi lên chút mềm mại, nhìn qua Sư Thanh Y.
Ti Hàm: "......"
Nàng thấy Sư Thanh Y tới cứu viện, lời nói lạnh hơn: "Cẩn Nhi ngươi tới xem náo nhiệt làm gì. Nếu như lúc này ngươi tới nhặt rau, ai sẽ chuẩn bị điểm tâm, Lạc Thần sẽ làm sao?"
Sư Thanh Y cười nói: "Cô cô, trước tiên ta liền đi chuẩn bị điểm tâm, đợi lát nữa lại đến nhặt rau, dù sao cơm tối còn phải cách một đoạn thời gian, nhặt rau cũng không cần vội vã làm ngay bây giờ. Cô cô cần trở về nghỉ ngơi sao?"
Ti Hàm nói: "Thế nào? Ngại cô cô ở đây vướng bận, muốn đuổi cô cô đi?"
"Không phải, không phải." Sư Thanh Y vội vàng liên tục khoát tay: "Là sợ khói lửa phòng bếp huân mùi lên người cô cô."
Ti Hàm nhìn chằm chằm vào Lạc Thần: "Nàng còn không sợ bị huân, chẳng lẽ ta còn sợ?"
Sư Thanh Y: "......"
Lạc Thần cũng không để ý tới Ti Hàm, tùy ý nàng nói ra, tự mình tiếp tục nhặt rau, ngẫu nhiên sẽ nhìn một chút khối cơ quan đang đặt ở một bên kia, yên tĩnh suy tư.
Như thế càng làm cho Ti Hàm không thuận mắt, nói với Lạc Thần: "Nhặt rau liền nhặt rau, còn muốn phân tâm nhìn đồ vô dụng được nhặt về kia, làm việc không chuyên tâm như vậy, thể diện đều bị ngươi làm mất hết."
Bàn tay Lạc Thần lưu loát mà đem rau nhặt nhạnh.
Sư Thanh Y nói: "Cô cô, cái đó và mất thể diện thật sự cũng kéo không được nửa điểm quan hệ với nhau."
Ti Hàm nghe Sư Thanh Y phản bác, trừng mắt nhìn Sư Thanh Y: "Tại sao không mất thể diện? Không chỉ là mất thể diện, càng không biết xấu hổ. Một cái chất nữ êm đẹp của ta, xinh đẹp như vậy, tính tình cũng tốt, ai ngờ cuối cùng bị nàng ngoặt chạy, giống như ta thật vất vả khổ cực trồng được một chậu hoa quý báu, đợi nhiều năm như vậy, thật vất vả trưởng thành, nở hoa, lại bị nàng ôm cả hoa lẫn bồn chạy mất, cái này còn chưa đủ không biết xấu hổ?"
Sư Thanh Y: "......"
Quả thực nàng có thể từ trong chút lời nói này cảm nhận được thật sâu oán niệm của Ti Hàm.
Từng ấy năm tới nay vẫn như vậy, ngày bình thường vẫn vô sự, nhưng chỉ cần cô cô nghĩ tới chuyện này, cô cô liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhất là sau khi nàng giúp Lạc Thần nói chuyện, hoặc là hai người ra ngoài, cách vài năm mới trở lại Hoàng Đô, cô cô rất lâu không thấy các nàng, tưởng niệm cực kỳ, thấy các nàng trở về, vốn dĩ bất động thanh sắc mà mừng rỡ một lát, về sau lại oán trách các nàng trở về quá muộn. Tiếp đó nghĩ đến nguyên nhân là bởi vì hai người các nàng đã thành thân, mới ly khai Hoàng Đô, vì vậy nỗi phẫn hận ở trong lòng cô cô tất cả đều vô thức tập trung vào trên người Lạc Thần, không trách được muốn tìm Lạc Thần gây phiền toái.
"Không chỉ như vậy." Ti Hàm càng nói càng tức giận: "Bị ôm đi hoa, còn "lấy tay bắt cá" a, cũng một mực hướng về phía nàng. Một cái chất nữ khác của, một chậu hoa tinh khiết khác, cũng bị nàng làm hư mất."
Sư Thanh Y: "......"
Lúc này Lạc Thần rốt cục ngẩng đầu lên, thân thể ở trên ghế đẩu ngồi đến thẳng tắp, quanh thân bao lấy vài phần khí tức lạnh lùng.
Lạc Thần dò xét Ti Hàm, nói: "Cô cô nói sai rồi. Năm đó sau khi được Côn Luân tiền bối cùng mẫu thân thu dưỡng, Thanh Y vẫn một mực dừng lại ở đất Thục, hai chân Côn Luân tiền bối không tiện, nàng từ nhỏ đã chiếu cố Côn Luân tiền bối ẩm thực cùng cuộc sống hàng ngày, mọi thứ đều tay làm hàm nhai. Thanh Y cũng không phải là hoa cỏ do bất luận kẻ nào trồng, mà là tự mình sinh trưởng, tự phát hương thơm."
Ti Hàm: "......"
Trong mắt Sư Thanh Y nảy lên vui vẻ, đầu quả tim vội vàng không kịp chuẩn bị mà nhiễm lấy một vòng ngọt ngào.
Ti Hàm bị chẹn họng, tức giận nói: "Coi như là Cẩn Nhi tự mình lớn lên, đây còn không phải là bị ngươi hái mang đi."
Lạc Thần nói: "Ta cũng không phải là hái đi nàng, ta chỉ là làm bạn cùng nàng."
Ti Hàm: "......"
Đầu quả tim của Sư Thanh Y càng ngọt, giống như được bôi mật.
"Ngươi còn ở đây nói những lời này, thật sự không biết xấu hổ!" Ti Hàm đành phải chỉ vào Lạc Thần, cả giận nói.
Thần sắc Lạc Thần lạnh nhạt: "Cô cô vẫn một mực nói ta không biết xấu hổ, cô cô có biết ‘không biết xấu hổ' là như thế nào không?"
"Là như thế nào?" Ti Hàm cười lạnh: "Lời ngươi vừa nói, không phải là không biết xấu hổ hay sao?"
Lạc Thần nói: "Xem ra cô cô đúng là không biết từ ‘không biết xấu hổ' này, hay vẫn là không hiểu."
Nói xong, nàng quay mặt đi, nhìn về phía Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y khẽ giật mình, không hiểu ánh mắt này của nàng là có ý gì, Ti Hàm càng là khó hiểu, đã thấy Lạc Thần duỗi tay, nắm lấy cằm Sư Thanh Y nhẹ nhàng nâng lên, hơi nghiêng mặt qua, ở trên gương mặt Sư Thanh Y hôn xuống một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Sư Thanh Y: "......"
Ti Hàm thiếu chút nữa từ trên ghế cao té xuống, còn may nắm chắc lấy tay vịn.
Lạc Thần rất nhanh liền thối lui người, nhìn xem Ti Hàm.
Sư Thanh Y mặt đỏ tới mang tai, khóe môi lại hơi câu một mạt tươi cười. Bất quá nàng không muốn bị Ti Hàm nhìn thấy, bằng không thì Ti Hàm lại phải giáo huấn nàng, tranh thủ thời gian quay đầu nhìn về phía khác, làm bộ điềm nhiên như không có việc gì.
Lạc Thần mặt không chút thay đổi nói: "Lúc trước như vậy có thể gọi là ‘không biết xấu hổ' sao? Cô cô, đây mới là ‘không biết xấu hổ'."
Ti Hàm không dám tin, trợn to hai mắt nhìn Lạc Thần.
Làm cho người tức lộn ruột.
Quả thực làm cho người tức lộn ruột.
Ti Hàm tức giận đến tay run lên: "Không biết xấu hổ!"
Trên mặt Lạc Thần lúc này mới hòa hoãn một chút, càng hiện ra vài phần vô tội, hòa nhã nói: "Vừa rồi ta cũng chỉ là làm mẫu cho cô cô xem, tại sao lại là ‘không biết xấu hổ’. Đây là kế sách tạm thích ứng, cũng không phải là bản ý của ta, cô cô thật sự là trách oan ta."
Ti Hàm: "......"
Nói hươu nói vượn.
Quả thực nói hươu nói vượn.
Lúc trước đáng lẽ không nên bị mỡ heo che mắt, lại để cho Cẩn Nhi cưới nữ nhân này vào cửa làm vợ!
Ti Hàm vốn dĩ muốn giáo huấn Lạc Thần, kết quả bị tức giận đến toàn thân phát run, phòng bếp cũng không muốn nán lại, phất ống tay áo, giận dữ đi ra khỏi phòng.
Sư Thanh Y dở khóc dở cười, chỉ đành phải thở dài.
Trường Sinh pha xong trà, ở bên kia mời hai người các nàng đến nói: "A Cẩn, a Lạc, ta pha xong, các ngươi tới đây nếm thử một chút, xem hương vị đã vừa vặn hay chưa?"
Hai người đứng dậy đi đến trước mặt Trường Sinh, tự riêng phần mình thưởng thức một chút.
Sư Thanh Y cười nói: "Cũng không tệ lắm."
Lạc Thần cũng nhẹ gật đầu.
Trường Sinh mặt mày hớn hở: "Có thể mang đi cho Dạ uống sao?"
Sư Thanh Y nhìn nhìn Khắc lậu, nói: "Có thể, ngươi đợi thêm một lát, điểm tâm lập tức xong."
Dứt lời, nàng đi đến bên cạnh bếp lò, chuẩn bị một khay nóng hổi điểm tâm. Trường Sinh được khen, ngoan ngoãn thu dọn trà cụ, thuận tiện chờ Sư Thanh Y làm điểm tâm xong.
Lạc Thần liếc qua Khắc độ trên Khắc lậu, mi tâm cau lại, giống như nghĩ tới điều gì, đi trở về bên cạnh cái ghế lúc trước, cầm lấy khối cơ quan màu bạc kia, lại lần nữa trở lại bên cạnh Khắc lậu.
Nàng ở một bên so sánh với Khắc lậu, một bên nhìn những chiếc châm trên mảnh hình tròn của khối bạc, nhất là cây châm chỉ đến ký hiệu thật nhỏ kia.
Những ký hiệu trong mảnh tròn được phân bố đều nhau, cùng sở hữu mười hai ký hiệu, quay chung quanh một vòng, giữa hai ký hiệu lại khắc bốn đạo cung, giữa các đạo cung cũng có khoảng cách bằng nhau, giống như Khắc độ của mũi tên bên trên Khắc lậu, chỉ là một cái là thẳng tắp, một cái lại là hình cung.
Lạc Thần đem cơ quan đặt ở trên bàn, như có điều suy nghĩ.
Sư Thanh Y bưng điểm tâm tới đây, cùng trà chén nhỏ đặt ở trên khay, giao cho Trường Sinh: "Đi thư phòng đi."
Trường Sinh bưng khay, hướng về phía cửa phòng bếp đi đến.
Sư Thanh Y thấy Trường Sinh đi xa một chút, cho rằng Trường Sinh nhìn không thấy, thanh âm đè thấp xuống, lấy cùi chỏ đụng phải tay Lạc Thần. Nàng muốn trêu chọc Lạc Thần, trong lời nói cố ý mang một chút tức giận mà nói: "Mới vừa rồi ngươi đã nói chỉ là làm mẫu mà thôi, cũng không phải là bản ý của ngươi, vậy ngươi sau này đừng hôn ta, dù sao không phải là bản ý của ngươi."
Lạc Thần lấy lại tinh thần, ánh mắt từ trên Khắc lậu thu hồi lại, rơi vào trên mặt Sư Thanh Y.
"Cái kia hoàn toàn chính xác không phải bản ý của ta." Lạc Thần ngắm nhìn nàng, dán lại gần, nhẹ nhàng hôn lên trên môi của nàng, trên môi rơi xuống một nụ hôn vừa mềm mại lại vừa mát lạnh.
Toàn thân Sư Thanh Y run lên, lập tức cảm thấy lỗ chân lông đều nở ra.
Lạc Thần nhàn nhạt cười, nói: "Đây mới là bản ý của ta."
Trường Sinh lúc này đã đi tới cửa phòng bếp, lặng yên quay đầu lại nhìn các nàng, âm thầm cười trộm. Trong những năm này, nàng thường xuyên sẽ cố ý hoặc vô ý nhìn thấy hai người các nàng thân mật, sớm đã thành thói quen.
Sư Thanh Y dùng ngón tay phủ lên trên môi, động tác vừa rồi của đối phương tựa như còn lưu lại dư vị, mắt thấy bóng lưng Trường Sinh dần dần từng bước đi xa, lại thấp giọng nói: "Quả thực Trường Sinh đã theo ngươi học hư, còn biết nhìn lén."
Sau khi Trường Sinh rời khỏi hậu viện liền tiến vào tiền viện, mãi cho đến lúc rốt cuộc nhìn không thấy phòng bếp, mới triệt để rời khỏi tầm mắt hai người các nàng.
Mà ở một khắc sau khi Trường Sinh ngoặt đi, trong phòng bếp Lạc Thần cùng Sư Thanh Y đang đứng tại chỗ, thân ảnh các nàng bỗng nhiên biến mất vô tung.
Trong phòng bếp lập tức không có một bóng người.
Phảng phất như trong những năm tháng dài đằng đẵng, những ảo ảnh trước kia đã sớm hóa thành những mảnh vỡ, chúng ở trước mắt Trường Sinh ngưng tụ, lại ở chớp mắt sau khi Trường Sinh rời đi tiêu tán.
Chỉ có vật có bề ngoài màu bạc kia, vẫn yên tĩnh mà nằm ở trên bàn.
Kim giây đang tích tách, có quy luật mà đi tiếp, thời gian chỉ đến bốn giờ chiều.
Trường Sinh một đường đi đến thư phòng, nhìn thấy Dạ đang ngồi ở bên cạnh thư án, yên tĩnh mà nhìn một cuốn sách. Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ở trong thư phòng cất rất nhiều sách, lại có không ít sách đều là Dạ nguyện ý xem, Dạ cầm lấy sách, liền không có buông xuống.
"Dạ." Trường Sinh đi đến bên cạnh thư án, đem khay buông xuống, thấp giọng nói.
Dạ nghe thấy nàng nhẹ gọi, lúc này mới nâng lên mi mắt, nhìn về phía Trường Sinh.
Trường Sinh đem chén trà nhỏ cùng điểm tâm đặt ở bên cạnh Dạ, nói: "Ta pha trà, ngươi muốn nếm thử sao?"
Dạ nhìn chén trà nhỏ, hỏi: "Ngươi pha?"
Trường Sinh nhẹ gật đầu: "Điểm tâm là a Cẩn chuẩn bị. Ta mới ở phòng bếp đợi một hồi, trà đã không còn nóng, ngươi yên tâm uống."
Dạ nâng chén trà lên, thổi nhẹ nhiệt khí bên trên, nhẹ nhấp một ngụm.
Trong mắt Trường Sinh đều là chờ đợi, mắt cũng không nháy mà nhìn nàng.
Dạ tựa hồ cũng không nhìn ra hy vọng trong mắt nàng, mà là đem ánh mắt rơi xuống bên trên điểm tâm Sư Thanh Y làm. Điểm tâm này là những khối bánh nhỏ xếp thành một đoàn gần nhau, bộ dáng phấn nộn, trong mắt Dạ hơi có chút gợn sóng tràn ra, cầm lấy một khối điểm tâm trong đó, cắn một miếng.
Sau đó chậm rãi đem khối điểm tâm kia ăn sạch sẽ.
Sau khi nàng ăn xong, lại đi lấy khối thứ hai.
Trường Sinh nhìn ra nàng rất yêu thích điểm tâm A Cẩn làm, trong lòng cũng nhẹ nhàng không ít, tuy rằng nàng không nghe được Dạ nói với nàng trà dễ uống, nhưng ít nhất Dạ có thể yêu thích điểm tâm, cái này đã đủ rồi.
Dạ đang chuẩn bị nếm khối thứ hai, tay lại đột nhiên dừng ở giữa không trung.
Nàng cũng không đem khối điểm tâm kia bỏ vào trong miệng, mà là đưa tới trước mặt Trường Sinh, nói: "Cho ngươi ăn."
Trường Sinh sững sờ.
"Ăn ngon." Ngữ khí Dạ vẫn như thường, đờ đẫn nói: "Ngươi ăn."
Đáy mắt Trường Sinh tràn đầy vui vẻ, tiếp nhận điểm tâm Dạ đưa cho nàng, cắn. Nàng ở một bên cắn, một bên trực tiếp hỏi: "Dạ, hiện tại ta đang quấy rầy ngươi sao?"
"Không quấy rầy." Dạ nói.
Trường Sinh cười, trong mắt lấp lánh.
Dạ hỏi nàng: "Ngươi ở nơi này, cảm thấy buồn chán sao?"
"Không buồn chán." Trường Sinh nói: “Nơi đây A Cẩn đặt rất nhiều sách, ta cũng lấy một quyển để xem, ở đây chờ cùng ngươi."
Dạ gật đầu, không nói thêm gì nữa, lại uống một ngụm trà, đưa mắt nhìn lên trang sách.
Hai người ở thư phòng đợi, thời gian trôi qua, hoàng hôn dần buông xuống. Trong núi nhiều cây cối che chắn, trời tối càng sớm hơn, Trường Sinh sợ Dạ thấy không rõ chữ, vội vàng thắp sáng mấy ngọn đèn.
Ngọn đèn dầu trong sân cũng sáng lên.
Thẳng đến khi Trường Sinh thấy Sư Thanh Y đi vào thư phòng, nói với các nàng: "Dạ cô nương, nghỉ ngơi một chút, rất nhanh liền có thể dùng cơm. Trường Sinh, ngươi mang Dạ cô nương tới đây."
Thần sắc của Dạ đối với Sư Thanh Y cũng không có bất luận biến hóa gì, chỉ nhạt nhẽo gật đầu trả lời: "Được."
Sư Thanh Y mấy năm nay đã quen với tính tình của Dạ, mỉm cười, quay người rời đi.
Trường Sinh thu thập một chút thư án, bưng khay, cùng Dạ đi ra thư phòng.
Cơm tối là ở hậu viện dùng, ngọn đèn dầu chập chờn lay động yên tĩnh bên trong bóng cây, rất sáng sủa, lại có chút màu sắc loang lổ.
Sư Thanh Y bận bịu từ trưa, chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, tuy rằng Dạ chưa bao giờ biểu đạt rõ ràng bản thân yêu thích cái gì, nhưng căn cứ vào quan sát trước đây, nói chung cũng đã tạm hiểu, lần này thức ăn trên bàn, có không ít món ăn đều là Dạ thích.
Dạ đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn thấy món ăn Sư Thanh Y làm, con ngươi sáng lên một chút.
Sư Thanh Y, Lạc Thần, Trường Sinh, Ti Hàm đều ngồi xuống.
Các nàng cùng Dạ cũng coi như đã quen biết nhiều năm, tuy rằng Dạ rất quái gở, nhưng các nàng cũng không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không quen, Dạ không phải là người thích nói nhiều, lại rất tự nhiên cùng các nàng cùng một chỗ dùng cơm.
Lạc Thần sợ rau ở xa, Dạ không tiện gắp, liền lấy đĩa rau Dạ yêu thích đặt ở gần đó, Dạ nhìn thấy, cũng chỉ đơn giản gật đầu. Hai người đều là kiểu người yên tĩnh, tuy rằng bản thân không có bao nhiêu lời nói, nhưng ở chung lại rất tự tại.
Đợi cơm tối ăn đến không sai biệt lắm, Dạ đặt chiếc đũa xuống, lại rất khó có được mà chủ động nói với Sư Thanh Y: "Ăn ngon."
Sư Thanh Y nhìn qua nàng cười, nói: "Dạ cô nương, ta có một chuyện không hiểu, muốn thỉnh giáo ngươi. Không biết ngươi có thuận tiện hay không?"
Dạ nói: "Thuận tiện."
Sư Thanh Y lúc này mới lấy ra khối cơ quan màu bạc Trường Sinh nhặt về, đặt ở trước mặt Dạ, thăm dò hỏi: "Trường Sinh hôm nay ở tiền viện nhặt được cái này, nhìn giống như một cơ quan tinh diệu nào đó, nhưng ta cũng không biết đến tột cùng là vật gì. Dạ cô nương kiến thức uyên bác, ngươi nhìn một cái xem, có thể nhận biết nó sao?"
Trên mặt nàng bảo trì vui vẻ ôn nhu giống như gió xuân, ánh mắt lại chứa đựng giảo hoạt, như có như không mà nắm bắt lấy từng thần sắc trong mắt Dạ.
Nàng tự biết Dạ không có bao nhiêu tâm tình phập phồng, nhưng có khi thực sự có thể từ trong ánh mắt nhìn ra một chút mánh khóe.
Dạ liếc nhìn cơ quan màu bạc kia, ánh mắt lại có một đoạn tạm dừng lại, tựa hồ là nhìn ra một việc khác liên quan đến vật kia.
Nàng lúc sau mới nói: "Không biết."
Hai mắt Sư Thanh Y có chút híp lại, nói: "Đa tạ Dạ cô nương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.