Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 3 - Chương 17: Mặc Nghiễn Trai lão bản
Quân Sola
13/05/2022
Tuy nói là đặc biệt dẫn Lạc Thần ra ngoài ăn, nhưng cũng không phải nhà hàng cao cấp gì, mà chỉ lái xe đến một ngã tư hẻo lánh.
Trên đường mua chút hoa quả, sau khi Sư Thanh Y đem túi lớn túi nhỏ chất thành đống, lại lái xe khoảng hai mươi lăm phút, rốt cục chậm rãi quẹo vào một con đường.
Con đường này xem như rộng rãi, hai bên trồng đầy hoa cỏ, phía sau hoa cỏ là những bức tường cao thấp khác nhau, cũng không thẳng hàng, ngay cả vật liệu cũng không giống nhau. Phía sau những bức tường là sân nhà của người dân, dựa theo sở thích của chủ nhân mà có muôn hình vạn trạng cách thiết kế, bất quá có một điểm chung chính là trong sân nhà họ điều trồng rất nhiều cây, thậm chí có một số cây vươn ra khỏi tường, tạo nên vẻ thanh u tĩnh mịch.
Những người ở nơi này phần đông thích yên tĩnh.
Lách qua vài con đường, cuối cùng Sư Thanh Y lái xe rẽ vào trong sân một ngôi nhà.
Sân nhà này rất lớn, bên phải rợp bóng cây bồ đào, bên trái là ga ra, cửa ga ra vẫn mở, Sư Thanh Y đỗ xe xong, liền cùng Lạc Thần mang theo quà biếu vào nhà.
Mới vừa vào trong nhà, chợt nghe thấy giọng nữ nhân từ phòng bếp vẳng ra: "Tôi nói tôi nuôi ông ăn nhiều năm như vậy, một lão già chết tiệt, đến bây giờ chưa từng phụ giúp tôi cái gì cả, muốn ông cắt tiết một con gà, ông xem ông cắt cho tôi cái thứ tốt lành gì a?"
Nam nhân rất lưu loát bác bỏ: "Một lão bà không biết xấu hổ, bà nuôi tôi, tôi nuôi bà thì có, không phải tôi kiếm tiền, thì bà lấy cái gì mua gà?"
"Yêu a, còn dám cùng tôi kêu ca. Ông đi nhanh một chút, mau đi đi, đừng ở đây vướng chân vướng tay, chờ tiểu thư đến còn không biết lúc nào mới có thể ăn cơm."
"Bà nghỉ rằng tôi thích ở trong này lắm sao? Nếu không phải hôm nay Sư Sư muốn đến, tôi còn không thèm vào bếp, được rồi bà đuổi thì tôi đi, tôi tiếp tục đi uống trà của tôi."
Hai vợ chồng già rõ ràng là lớn giọng đôi co, nhưng trong ngữ điệu lại có mười phần hài hòa cùng thân thiết, hiển nhiên phải là tình cảm gắn bó mấy chục năm.
Sư Thanh Y ở bên ngoài nghe thấy vui vẻ, đúng lúc chú Dương vẫy nước trên tay từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai nữ nhân đứng trong phòng khách, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền tươi cười bước đến, nói: "Sư Sư đến a, cô xem ta và thím Dương của cô bữa trưa còn chưa nấu xong, lại phải để các ngươi chờ lâu một chút."
"Chú Dương." Sư Thanh Y cười thăm hỏi: "Bọn tôi cũng không gấp. Thím Dương nấu ăn ngon như vậy, chờ bao lâu cũng đáng giá."
Dương thúc chuyển ánh mắt sang bên cạnh, nhìn thấy Lạc Thần, liền vươn tay cười nói: "Lạc tiểu thư, xin chào."
Lạc Thần vẻ mặt trầm tĩnh, hữu lễ mà bắt tay chú Dương, hòa nhã nói: "Xin chào."
Bởi vì quan hệ với Sư Thanh Y, nên Lạc Thần cùng những người trong Mặc Nghiễn Trai đều đả tiếp xúc qua, tuy rằng không thể xem là thân thiết nhưng cũng có hảo cảm. Nhất là dung mạo của Lạc Thần rất thanh nhã, một một cử chỉ đều mang theo khí chất thoát tục, tuy rằng nàng không nói chuyện nhiều nhưng đối nhân xử thế vô cùng khéo léo chừng mực, nhất là rất tôn trọng Dương thúc là bậc trưởng bối, cho nên Dương thúc cùng Trần Đống đối với vị "bàn bè tốt" này của Sư Thanh Y đều có ấn tượng rất tốt.
"Đến đây, không nên đứng ở đó, ngồi xuống hẳn nói." Chú Dương nhận lấy túi lớn túi nhỏ trên tay Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đặt sang một bên, muốn hai người qua sô pha ngồi, lại nói: "Sư Sư, lần sau đến không cần mua nhiều thứ như vậy, nhà chú Dương cũng là nhà của cô, cô về nhà còn mang quà, thật quá khách sáo rồi."
"Tôi là đem những thứ này cho người nhà thôi." Sư Thanh Y cười nói: "Cho nên đây không phải là lễ nghĩa khách chủ, mà là hiếu kính."
Lý do thoái thác này của nàng làm cho Dương thúc lòng vui như nở hoa, vội vàng trước sau tiếp đãi chu đáo. Biết rõ Sư Thanh Y không uống trà Dương thúc rót sữa cho, còn Lạc Thần là bình rượu bảo bối "nha đinh ngọc trúc"."
Sư Thanh Y cầm ly sữa, nói với chú Dương: "Lần trước Nguyệt Đồng gửi ở chỗ chú, nó không gây ra chuyện gì phiền phức chứ?"
Dương thúc vội vã xua tay: "Không có, con vật nhỏ kia rất đáng yêu, nhưng buổi tối hôm đó chạy ra ngoài lại sắp dọa chết chú, may mà không có chuyện gì. Bất quá phải nói, dáng vẻ nó nhỏ nhắn nhưng sức ăn lại rất kinh người, ha ha, chú chính là thích như vậy, cũng giống như quỷ lang, đều thích ăn thịt bò."
Quỷ lang, là một con chó Ngao Tạng* nuôi ở Sư trạch*
Bề ngoài nói là Ngao Tạng như thật chất chỉ là một con chó to lớn được thuần dưỡng. Sư Thanh Y trước đây lúc còn ở Sư trạch, quỷ lang cùng nàng rất thân thiết, hiện tại Sư Thanh Y dọn ra lâu như vậy, đã nhiều năm chưa thấy qua con chó to lớn này.
Ba người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, Lạc Thần bình thường trầm mặc ít nói, cho nên chủ yếu là Sư Thanh Y cùng Dương thúc hàn huyên, thỉnh thoảng Dương thúc cũng sẽ hướng Lạc Thần hỏi một số chuyện vụn vặt, Lạc Thần đúng mực nhất nhất trả lời, không khí nói chuyện rất hòa hợp.
Giữa cuộc trò chuyện thím Dương đặc biệt ra phòng khách bắt chuyện một chút rồi lại tiếp tục bận việc trong phòng bếp, Dương thúc cũng theo vào giúp thím Dương nấu ăn.
Nhìn thấy phòng khách không còn ai khác, Sư Thanh Y liền thân mật ôm lấy cánh tay Lạc Thần, tựa vào vai nàng, thấp giọng nói: "Chú Dương cùng thím Dương là người tốt, bọn họ cũng rất thích chị, chị ở chỗ này không nên câu nệ."
"Sẽ không." Lạc Thần mỉm cười nói.
Sư Thanh Y nói: "Đừng xem đây chỉ là một nhà nhỏ bình thường, thật ra tài nấu ăn của thím Dương là thuộc hàng nhất đẳng, cho dù là đầu bếp trong nhà hàng cũng không so được với nàng, chờ lát nữa chị có thể được nếm thử tay nghề của thím ấy."
Lạc Thần tùy ý hỏi nàng: "Vì sao thím ấy vẫn luôn gọi em là tiểu thư?"
Sư Thanh Y nở nụ cười, giải thích: "Thím Dương trước khi về hưu là đầu bếp riêng của bà ngoại em, thím chuyên nấu ăn cùng làm điểm tâm cho bà ngoại em. Lúc bà ngoại còn sống, đã từng căn dặn những người trong nhà họ Sư gọi em như vậy, thím nghe theo lời bà ngoại, gọi quen rồi, nên không cách nào sửa đổi. Chỉ có chú Dương sau này cùng em kinh doanh Mặc Nghiễn Trai nên mới gọi tên thân mật là Sư Sư."
"Là lão bà thái thái nhà họ Sư sao?" Ánh mắt Lạc Thần thoáng qua một tia sáng, nói: "Thím là bà ngoại của em, nhưng trước kia chị đã nghe em nói qua, bà họ Sư, lẽ nào nữ nhân nhà họ Sư đều theo họ của bà? Dựa theo truyền thống, không phải là nên theo họ ông nội sao?"
Sư Thanh Y nhấp một ngụm sữa, nhẹ giọng nói: "Bọn em đều theo họ mẹ. Bà ngoại họ Sư, mẹ em theo họ của bà, đứng hàng thứ hai, tiểu di là con gái út. Em cùng Sư Dạ Nhiên dĩ nhiên cũng theo họ Sư của mẹ em."
Vẻ mặt Lạc Thần phức tạp, nói: "Ở rể, nhưng cũng không giống."
Sư Thanh Y gật đầu: "Ân, từ căn nguyên mà nói, đều là nam nhân ở rể, theo họ mẹ, nhưng cách xưng hô vẫn như những nhà bình thường, bọn em gọi bà ngoại mà không phải bà nội."
Lạc Thần trầm ngâm chốc lát, đạm nhạt nói: "Một gia tộc kỳ lạ."
Đang nói, chú Dương cùng thím Dương mang thức ăn lên, từ phòng bếp một trước một sau đi ra, chú Dương vui vẻ bắt chuyện: "Sư Sư, Lạc tiểu thư, đến đây, ăn cơm thôi."
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đứng dậy, vào phòng bếp rửa tay, sau đó giúp vợ chồng chú Dương dọn món ăn. Lần này bởi vì Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đến, thím Dương đặc biệt làm vài món sở trường, sắc hương vị đều có đủ.
Sư Thanh Y một bên dọn thức ăn, một bên hỏi: "Trần Đống tại sao còn chưa đến?"
Chú Dương nhìn đồng hồ, nói tiếp: "Tiểu tử này luôn lề mề, ăn một bữa cơm cũng không đúng giờ. Quên đi, mặc kệ hắn, chúng ta ăn trước, chừa lại cho hắn một phần là được rồi."
"Không có việc gì, chờ một chút." Sư Thanh Y thay Lạc Thần xới cơm, chờ Lạc Thần ngồi xuống, nàng mới ngồi xuống.
Đợi năm phút, Trần Đống rốt cục hấp tấp chạy vào, đầu đầy mồ hôi, liên tục cúi đầu nhận lỗi: "Bà chủ, chú Dương, thím Dương, xấu hổ, xấu hổ, tôi đến muộn."
Chú Dương hướng hắn vểnh râu mép: "Tiểu tử, rửa tay nhanh lên đi, chậm chạp quá."
Sư Thanh Y vẻ mặt ôn hòa nói: "Đi rửa tay đi."
"Nga." Trần Đống vuốt tóc, nhìn thấy Lạc Thần đang ngồi ngay ngắn, thắt lưng thẳng tắp, liền lễ độ nói: "Lạc tiểu thư xin chào."
"Xin chào." Lạc Thần gật đầu.
Trần Đống rửa tay xong, năm người cùng ngồi xuống bàn dùng cơm.
Dùng cơm ở nhà không có quá nhiều quy tắc cùng câu nệ, vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí rất thoải mái. Mà bàn ăn luôn là một nơi thần kỳ đối với người Trung Hoa, mỹ thực rượu ngon, chính trị, dân sinh, chuyện nhà, cái gì cũng có thể thảo luận.
Lạc Thần tư thái ưu nhã dùng cơm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Sư Thanh Y bên cạnh.
Sư Thanh Y tính cách ôn tồn, cười đến vẻ mặt tươi tắn như có gió xuân, khi thì cùng bọn người Dương thúc nói chuyện, khi thì dẫn dắt Lạc Thần vào câu chuyện, dễ dàng xây dựng nên không khí của một buổi tụ hợp gia đình.
Sư Thanh Y hôm nay dẫn Lạc Thần đến nhà chú Dương ăn cơm, có rất nhiều nguyên do, trong đó quan trọng nhất chính là muốn để Lạc Thần hiểu hết về cuộc sống của nàng.
Nàng mong muốn Lạc Thần không chỉ đơn giản tiếp nhận nàng, mà cả những người bên cạnh nàng đều tiếp nhận.
Còn có toàn bộ cuộc sống của nàng.
Mặc dù phạm vi cuộc sống của nàng rất nhỏ, chỉ có một số hoạt động như vậy. Nhưng lúc này những người ngồi quanh bàn ăn đều là những người Sư Thanh Y cho rằng có thể tin tưởng, họ còn giúp đỡ nàng, thành tâm thành ý đối tốt với nàng, vì vậy nàng cũng hy vọng Lạc Thần có thể cùng nàng hòa nhập, cùng nàng chia xẻ.
Mà nhưng tâm tư này của Sư Thanh Y, sớm đã bị Lạc Thần nhìn thấu, hàng mi của Lạc Thần rũ xuống, bất động thanh sắc mà động đũa, gắp một ít rau, nhưng cũng không có biểu hiện gì khác.
Chờ lúc thích hợp, Sư Thanh Y rốt cục nói vào chuyện chính, nàng nói với Trần Đống: "Trần Đống, sau này bà chủ Mặc Nghiễn Trai sẽ không chỉ có một mình tôi, Lạc Thần cũng là bà chủ. Cậu có chuyện gì cũng có thể tìm chị ấy."
Lạc Thần nghe xong, đôi đũa thoáng dừng lại, nàng ngước mắt nhìn Sư Thanh Y.
Trần Đống đang gắp thịt gà nhét vào trong miệng, hắn cúi đầu nuốt xuống, mới nói: "Nga, tốt, bà chủ."
Khuôn mặt nàng quay sang Lạc Thần, nói đơn giản: "Bà chủ Lạc, sau này còn phải nhờ chị chiếu cố công việc ở tiệm nhiều hơn."
Hắn là người làm trong Mặc Nghiễn Trai, nhận tiền lương làm việc, mọi việc đều do Sư Thanh Y quyết định. Mặc dù có chút khó hiểu vì sao Sư Thanh Y lại đột nhiên nói Lạc Thần cũng là bà chủ, nhưng Sư Thanh Y đã nói như vậy hắn dĩ nhiên cũng nghe theo nàng.
Chú Dương cũng như vậy.
Trần Đống là người làm công, còn chú Dương cũng xem như trưởng bối, nhìn thấy Mặc Nghiễn Trai trai đột nhiên có thêm một vị bà chủ, hắn cảm thấy có chút bất ngờ.
Liếc mắt nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt chú Dương, Sư Thanh Y bắt đúng thời cơ, nói tiếp: "Chú Dương, trước đây tôi không phải nói muốn mở rộng việc kinh doanh của Mặc Nghiễn Trai sao, việc này cần rất nhiều tiền. Đúng lúc Lạc Thần muốn đầu tư vào, chị ấy lại là bạn tốt của tôi, đôi bên hiểu biết lẫn nhau, cho nên hợp tác nhất định sẽ rất vui vẻ."
Chú Dương lúc này mới hiểu được, nói: "Thì ra là thế. Sư Sư, cô dự định cùng Lạc tiểu thư hợp tác kinh doanh Mặc Nghiễn Trai sao?"
Sư Thanh Y gật đầu: "Đúng vậy, nguồn tài chính hiện nay có một phần lớn là do Lạc Thần cung cấp, cụ thể thế nào tôi sẽ ghi chép trong sổ sách cho chú xem. Chị ấy là người đầu tư, dĩ nhiên cũng được hưởng quyền lợi của người quản lý, các người xem chị ấy như bà chủ là lẽ đương nhiên."
Cửa tiệm vốn thuộc dạng tư nhân, tuy rằng so ra kém hơn công ty cổ phần của nhà tư bản, nhưng việc hợp doanh vẫn có, bất quá hợp doanh phổ biến xuất hiện trong bạn bè thân thích, mỗi người một phần vốn cùng nhau hợp tác thành lập một cửa tiệm.
Một của tiệm vốn làm ăn thuận lợi giữa đường đột nhiên lại có thêm một lão bản như trường hợp của Sư Thanh Y rất hiếm thấy, hơn nữa việc buôn bán đồ cổ của Sư Thanh Y có thể so với một miếng "thịt béo", lợi ích nhiều đến đâu không cần phải nói, thực sự không cần phải cùng người khác chia một chén canh, cho nên Dương thúc kinh ngạc cũng rất hợp lý.
Nhìn thấy chú Dương vẫn đang trầm ngâm, Sư Thanh Y tiếp tục nói: "Hiện tại trong cửa tiệm thiếu người, nhất là người biết nhìn hàng, nên rất dễ thu vào hàng giả. Lạc Thần mắt nhìn rất tốt, đối với đồ cổ rất có nghiên cứu, lần trước đi Mặc Nghiễn Trai, các người cũng đã thấy qua, để chị ấy làm người đầu tư, có thể nói là vẹn cả đôi đường, Lạc Thần, chị nói đúng không?"
Ánh mắt Sư Thanh Y chuyển đến, Lạc Thần nhìn thấy, khéo léo mỉm cười.
Chú Dương lúc này mới sang sảng cười rộ lên: "Lạc tiểu thư cùng Sư Sư quan hệ rất tốt, nếu đã nói như vậy, dĩ nhiên là việc tốt. dù sao thì Mặc Nghiễn Trai cũng là của Sư Sư, cô muốn làm gì, liền theo ý cô là được, bất luận như thế nào, chú Dương đều ủng hộ cô."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: "Chú Dương, vừa rồi chú cũng nói Mặc Nghiễn Trai là của tôi. Tôi làm chuyện gì cũng hy vọng không bị "một số người" ảnh hưởng."
Một số người, ngữ khí có chút nặng.
Chú Dương là người khôn khéo, vừa nhìn đã hiểu, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Sư Sư, sẽ không."
Hắn quả thật sẽ không nói với Sư Dạ Nhiên.
Tuy rằng ban đầu hắn theo căn dặn đúng hạn báo cáo mọi việc với Sư Dạ Nhiên, nhưng làm việc cùng Sư Thanh Y lâu ngày, báo cáo cũng dần trở thành ứng phó.
Rất nhiều chuyện, Sư Thanh Y không muốn Sư Dạ Nhiên biết, chú Dương liền chiều theo ý nàng, trên danh nghĩa giám sát nàng để cho nàng tự do lớn nhất, vì vậy ngay cả người bạn đột nhiên xuất hiện là Lạc Thần hắn cũng thức thời không nói với Sư Dạ Nhiên nữa chữ.
Nghe được chú Dương bảo đảm, trong lòng Sư Thanh Y lúc này mới buông lỏng.
Chú Dương nhiệt tình bắt chuyện: "Lạc tiểu thư, ăn đi, cứ tự nhiên."
Lạc Thần gật đầu: "Cảm ơn."
Chú Dương rót một ly rượu nhỏ, nói với Lạc Thần: "Ai nha, tôi đã lớn tuổi rồi, cũng sắp về hưu, giờ có Lạc tiểu thư đến Mặc Nghiễn Trai giúp đỡ Sư Sư, thực sự là tốt không thể tốt hơn. Tất cả mọi người đều quen biết, chuyện gì cũng dễ nói hơn, sau này có việc gì trực tiếp bảo bọn tôi làm là được rồi, nhất là tên tiểu tử A Đống, nên cho hắn làm nhiều một chút nếu không hắn lại lười biếng."
Trần Đống gãi đầu, xấu hổ cười cười.
Lạc Thần lễ phép thấp giọng nói: "Dương tiên sinh nói quá lời. Dương tiên sinh là tiền bối trong nghề, sau này công việc trong tiệm còn phải nhờ người chỉ dẫn nhiều."
Sư Thanh Y biết việc này cơ bản đã xong, chỉ chờ sau này Lạc Thần đến Mặc Nghiễn Trai, nghĩ vậy, khóe mắt Sư Thanh Y không giấu được ý cười.
Trong lòng vui vẻ, Sư Thanh Y nhịn không được ánh mắt lại lén liếc nhìn vẻ mặt Lạc Thần, không nghĩ Lạc Thần đã nhìn đến bên này, ánh mắt sâu lắng trầm tĩnh khóa lấy nàng.
Khuôn mặt Sư Thanh Y đột nhiên ửng hồng, vội vàng cúi đầu, yên lặng dùng bửa.
Cứ như vậy, cho đến khi ăn xong bữa cơm, Trần Đống quay về Mặc Nghiễn Trai trông coi, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ở nhà chú Dương nghỉ trưa, đến khoảng hai giờ ba mươi mới tạm biệt ra về.
Dọc theo đường đi, Lạc Thần từ đầu đến cuối đều trầm mặc, không nói lời nào.
Sư Thanh Y cầm vô lăng, cảm giác bầu không khí bên trong xe có chút trầm lắng, nhịn không được nói: "Nhập tâm như vậy, đang suy nghĩ gì?"
Lạc Thần mặt không chút thay đổi nhìn kính chắn gió, nói: "Nghĩ đến em."
Sư Thanh Y: "......"
Lạc Thần lúc này mới liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, cười như không cười: "Chị lúc nào đã thay em đầu tư vào Mặc Nghiễn Trai?"
"Không phải đã đầu tư rồi sao, chị còn muốn trở mặt." Rời khỏi đường tắt, Sư Thanh Y nhấn ga, gương mặt nóng lên, nói: "Cả người của chị đều đã đầu tư cho em, còn chưa đủ sao?"
Lạc Thần im lặng nhìn nàng.
Sư Thanh Y chuyên tâm lái xe, dùng giọng rất nhẹ nói: "Dựa theo mức độ đầu tư này, hoàn toàn đủ để cùng em kinh doanh Mặc Nghiễn Trai....... cả đời rồi."
Khóe môi Lạc Thần rốt cục dẫn ra một nụ cười mềm mại, đối với lời của nàng cũng không tỏ thái độ, mà chỉ nói: "Hôm nay em đặc biệt dẫn chị đến đây chỉ vì việc của Mặc Nghiễn Trai thôi sao?"
"Không phải." Sư Thanh Y lắc đầu: "Hôm nay em đến đây, thật ra có ba mục đích. Chuyện thứ nhất là muốn cùng chú Dương bọn họ gặp mặt, vợ chồng chú Dương đã lớn tuổi, khó tránh khỏi tịch mịch, lúc rảnh rỗi đến ăn với họ bữa cơm cũng tốt. Chuyện thứ hai, chính là chị cùng Mặc Nghiễn Trai, còn chuyện thứ ba, chị lập tức sẽ biết."
Nói xong, Sư Thanh Y tăng ga, khoảng mười phút sau, nàng rốt cục giảm tốc độ, lái xe vào một con đường rợp bóng cây.
"Nơi này là một công viên." Sư Thanh Y ôn nhu cười nói: "Rất gần nhà chú Dương, trước đây em đã đến vài lần, hoàn cảnh thanh u, ấn tượng rất sâu sắc."
Lạc Thần hạ kính xe, hương thơm hoa cỏ thoang thoảng trong gió, xe chạy rất êm, gió nhẹ lay động mái tóc của nàng, nàng liền nâng tay tùy ý vuốt lại.
"Công viên." Tựa vào cửa sổ xe, Lạc Thần nói: "Cho nên chuyện thứ ba là cùng chị hẹn hò sao?"
Sư Thanh Y: "........" Vì sao có đôi khi nàng lại nói chuyện trực tiếp như vậy.
"Không phải sao." Đôi mắt Lạc Thần đạm nhạt rũ xuống: "Thì ra là chị hiểu sai."
"Không phải." Thấy dáng vẻ của nàng như vậy, Sư Thanh Y cảm thấy trong lòng cũng sắp nhũn ra, vội vàng nói: "Ý của em là không phải...... không phải chị hiểu sai."
Lạc Thần chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ khẽ mỉm cười.
Sư Thanh Y ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói. "Công viên này đã có rất nhiều năm, hiện nay không ai quản lý, những công viên khác không thể tùy tiện lái xe nhưng ở đây xe có thể hoàn toàn tự do ra vào. Em nhớ ở đây có một bãi đất trống rất lớn, hoàn cảnh chung quanh lại tốt, là lựa chọn tốt để tập lái xe. Đợi lát nữa em dạy chị lái xe, lúc học ở trên lớp cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Chú thích.
Ngao Tạng: giống chó ngao tây tạng.
Sư trạch: tổ trạch/nhà tổ nhà họ Sư.
Trên đường mua chút hoa quả, sau khi Sư Thanh Y đem túi lớn túi nhỏ chất thành đống, lại lái xe khoảng hai mươi lăm phút, rốt cục chậm rãi quẹo vào một con đường.
Con đường này xem như rộng rãi, hai bên trồng đầy hoa cỏ, phía sau hoa cỏ là những bức tường cao thấp khác nhau, cũng không thẳng hàng, ngay cả vật liệu cũng không giống nhau. Phía sau những bức tường là sân nhà của người dân, dựa theo sở thích của chủ nhân mà có muôn hình vạn trạng cách thiết kế, bất quá có một điểm chung chính là trong sân nhà họ điều trồng rất nhiều cây, thậm chí có một số cây vươn ra khỏi tường, tạo nên vẻ thanh u tĩnh mịch.
Những người ở nơi này phần đông thích yên tĩnh.
Lách qua vài con đường, cuối cùng Sư Thanh Y lái xe rẽ vào trong sân một ngôi nhà.
Sân nhà này rất lớn, bên phải rợp bóng cây bồ đào, bên trái là ga ra, cửa ga ra vẫn mở, Sư Thanh Y đỗ xe xong, liền cùng Lạc Thần mang theo quà biếu vào nhà.
Mới vừa vào trong nhà, chợt nghe thấy giọng nữ nhân từ phòng bếp vẳng ra: "Tôi nói tôi nuôi ông ăn nhiều năm như vậy, một lão già chết tiệt, đến bây giờ chưa từng phụ giúp tôi cái gì cả, muốn ông cắt tiết một con gà, ông xem ông cắt cho tôi cái thứ tốt lành gì a?"
Nam nhân rất lưu loát bác bỏ: "Một lão bà không biết xấu hổ, bà nuôi tôi, tôi nuôi bà thì có, không phải tôi kiếm tiền, thì bà lấy cái gì mua gà?"
"Yêu a, còn dám cùng tôi kêu ca. Ông đi nhanh một chút, mau đi đi, đừng ở đây vướng chân vướng tay, chờ tiểu thư đến còn không biết lúc nào mới có thể ăn cơm."
"Bà nghỉ rằng tôi thích ở trong này lắm sao? Nếu không phải hôm nay Sư Sư muốn đến, tôi còn không thèm vào bếp, được rồi bà đuổi thì tôi đi, tôi tiếp tục đi uống trà của tôi."
Hai vợ chồng già rõ ràng là lớn giọng đôi co, nhưng trong ngữ điệu lại có mười phần hài hòa cùng thân thiết, hiển nhiên phải là tình cảm gắn bó mấy chục năm.
Sư Thanh Y ở bên ngoài nghe thấy vui vẻ, đúng lúc chú Dương vẫy nước trên tay từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai nữ nhân đứng trong phòng khách, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền tươi cười bước đến, nói: "Sư Sư đến a, cô xem ta và thím Dương của cô bữa trưa còn chưa nấu xong, lại phải để các ngươi chờ lâu một chút."
"Chú Dương." Sư Thanh Y cười thăm hỏi: "Bọn tôi cũng không gấp. Thím Dương nấu ăn ngon như vậy, chờ bao lâu cũng đáng giá."
Dương thúc chuyển ánh mắt sang bên cạnh, nhìn thấy Lạc Thần, liền vươn tay cười nói: "Lạc tiểu thư, xin chào."
Lạc Thần vẻ mặt trầm tĩnh, hữu lễ mà bắt tay chú Dương, hòa nhã nói: "Xin chào."
Bởi vì quan hệ với Sư Thanh Y, nên Lạc Thần cùng những người trong Mặc Nghiễn Trai đều đả tiếp xúc qua, tuy rằng không thể xem là thân thiết nhưng cũng có hảo cảm. Nhất là dung mạo của Lạc Thần rất thanh nhã, một một cử chỉ đều mang theo khí chất thoát tục, tuy rằng nàng không nói chuyện nhiều nhưng đối nhân xử thế vô cùng khéo léo chừng mực, nhất là rất tôn trọng Dương thúc là bậc trưởng bối, cho nên Dương thúc cùng Trần Đống đối với vị "bàn bè tốt" này của Sư Thanh Y đều có ấn tượng rất tốt.
"Đến đây, không nên đứng ở đó, ngồi xuống hẳn nói." Chú Dương nhận lấy túi lớn túi nhỏ trên tay Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đặt sang một bên, muốn hai người qua sô pha ngồi, lại nói: "Sư Sư, lần sau đến không cần mua nhiều thứ như vậy, nhà chú Dương cũng là nhà của cô, cô về nhà còn mang quà, thật quá khách sáo rồi."
"Tôi là đem những thứ này cho người nhà thôi." Sư Thanh Y cười nói: "Cho nên đây không phải là lễ nghĩa khách chủ, mà là hiếu kính."
Lý do thoái thác này của nàng làm cho Dương thúc lòng vui như nở hoa, vội vàng trước sau tiếp đãi chu đáo. Biết rõ Sư Thanh Y không uống trà Dương thúc rót sữa cho, còn Lạc Thần là bình rượu bảo bối "nha đinh ngọc trúc"."
Sư Thanh Y cầm ly sữa, nói với chú Dương: "Lần trước Nguyệt Đồng gửi ở chỗ chú, nó không gây ra chuyện gì phiền phức chứ?"
Dương thúc vội vã xua tay: "Không có, con vật nhỏ kia rất đáng yêu, nhưng buổi tối hôm đó chạy ra ngoài lại sắp dọa chết chú, may mà không có chuyện gì. Bất quá phải nói, dáng vẻ nó nhỏ nhắn nhưng sức ăn lại rất kinh người, ha ha, chú chính là thích như vậy, cũng giống như quỷ lang, đều thích ăn thịt bò."
Quỷ lang, là một con chó Ngao Tạng* nuôi ở Sư trạch*
Bề ngoài nói là Ngao Tạng như thật chất chỉ là một con chó to lớn được thuần dưỡng. Sư Thanh Y trước đây lúc còn ở Sư trạch, quỷ lang cùng nàng rất thân thiết, hiện tại Sư Thanh Y dọn ra lâu như vậy, đã nhiều năm chưa thấy qua con chó to lớn này.
Ba người ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, Lạc Thần bình thường trầm mặc ít nói, cho nên chủ yếu là Sư Thanh Y cùng Dương thúc hàn huyên, thỉnh thoảng Dương thúc cũng sẽ hướng Lạc Thần hỏi một số chuyện vụn vặt, Lạc Thần đúng mực nhất nhất trả lời, không khí nói chuyện rất hòa hợp.
Giữa cuộc trò chuyện thím Dương đặc biệt ra phòng khách bắt chuyện một chút rồi lại tiếp tục bận việc trong phòng bếp, Dương thúc cũng theo vào giúp thím Dương nấu ăn.
Nhìn thấy phòng khách không còn ai khác, Sư Thanh Y liền thân mật ôm lấy cánh tay Lạc Thần, tựa vào vai nàng, thấp giọng nói: "Chú Dương cùng thím Dương là người tốt, bọn họ cũng rất thích chị, chị ở chỗ này không nên câu nệ."
"Sẽ không." Lạc Thần mỉm cười nói.
Sư Thanh Y nói: "Đừng xem đây chỉ là một nhà nhỏ bình thường, thật ra tài nấu ăn của thím Dương là thuộc hàng nhất đẳng, cho dù là đầu bếp trong nhà hàng cũng không so được với nàng, chờ lát nữa chị có thể được nếm thử tay nghề của thím ấy."
Lạc Thần tùy ý hỏi nàng: "Vì sao thím ấy vẫn luôn gọi em là tiểu thư?"
Sư Thanh Y nở nụ cười, giải thích: "Thím Dương trước khi về hưu là đầu bếp riêng của bà ngoại em, thím chuyên nấu ăn cùng làm điểm tâm cho bà ngoại em. Lúc bà ngoại còn sống, đã từng căn dặn những người trong nhà họ Sư gọi em như vậy, thím nghe theo lời bà ngoại, gọi quen rồi, nên không cách nào sửa đổi. Chỉ có chú Dương sau này cùng em kinh doanh Mặc Nghiễn Trai nên mới gọi tên thân mật là Sư Sư."
"Là lão bà thái thái nhà họ Sư sao?" Ánh mắt Lạc Thần thoáng qua một tia sáng, nói: "Thím là bà ngoại của em, nhưng trước kia chị đã nghe em nói qua, bà họ Sư, lẽ nào nữ nhân nhà họ Sư đều theo họ của bà? Dựa theo truyền thống, không phải là nên theo họ ông nội sao?"
Sư Thanh Y nhấp một ngụm sữa, nhẹ giọng nói: "Bọn em đều theo họ mẹ. Bà ngoại họ Sư, mẹ em theo họ của bà, đứng hàng thứ hai, tiểu di là con gái út. Em cùng Sư Dạ Nhiên dĩ nhiên cũng theo họ Sư của mẹ em."
Vẻ mặt Lạc Thần phức tạp, nói: "Ở rể, nhưng cũng không giống."
Sư Thanh Y gật đầu: "Ân, từ căn nguyên mà nói, đều là nam nhân ở rể, theo họ mẹ, nhưng cách xưng hô vẫn như những nhà bình thường, bọn em gọi bà ngoại mà không phải bà nội."
Lạc Thần trầm ngâm chốc lát, đạm nhạt nói: "Một gia tộc kỳ lạ."
Đang nói, chú Dương cùng thím Dương mang thức ăn lên, từ phòng bếp một trước một sau đi ra, chú Dương vui vẻ bắt chuyện: "Sư Sư, Lạc tiểu thư, đến đây, ăn cơm thôi."
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đứng dậy, vào phòng bếp rửa tay, sau đó giúp vợ chồng chú Dương dọn món ăn. Lần này bởi vì Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đến, thím Dương đặc biệt làm vài món sở trường, sắc hương vị đều có đủ.
Sư Thanh Y một bên dọn thức ăn, một bên hỏi: "Trần Đống tại sao còn chưa đến?"
Chú Dương nhìn đồng hồ, nói tiếp: "Tiểu tử này luôn lề mề, ăn một bữa cơm cũng không đúng giờ. Quên đi, mặc kệ hắn, chúng ta ăn trước, chừa lại cho hắn một phần là được rồi."
"Không có việc gì, chờ một chút." Sư Thanh Y thay Lạc Thần xới cơm, chờ Lạc Thần ngồi xuống, nàng mới ngồi xuống.
Đợi năm phút, Trần Đống rốt cục hấp tấp chạy vào, đầu đầy mồ hôi, liên tục cúi đầu nhận lỗi: "Bà chủ, chú Dương, thím Dương, xấu hổ, xấu hổ, tôi đến muộn."
Chú Dương hướng hắn vểnh râu mép: "Tiểu tử, rửa tay nhanh lên đi, chậm chạp quá."
Sư Thanh Y vẻ mặt ôn hòa nói: "Đi rửa tay đi."
"Nga." Trần Đống vuốt tóc, nhìn thấy Lạc Thần đang ngồi ngay ngắn, thắt lưng thẳng tắp, liền lễ độ nói: "Lạc tiểu thư xin chào."
"Xin chào." Lạc Thần gật đầu.
Trần Đống rửa tay xong, năm người cùng ngồi xuống bàn dùng cơm.
Dùng cơm ở nhà không có quá nhiều quy tắc cùng câu nệ, vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí rất thoải mái. Mà bàn ăn luôn là một nơi thần kỳ đối với người Trung Hoa, mỹ thực rượu ngon, chính trị, dân sinh, chuyện nhà, cái gì cũng có thể thảo luận.
Lạc Thần tư thái ưu nhã dùng cơm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Sư Thanh Y bên cạnh.
Sư Thanh Y tính cách ôn tồn, cười đến vẻ mặt tươi tắn như có gió xuân, khi thì cùng bọn người Dương thúc nói chuyện, khi thì dẫn dắt Lạc Thần vào câu chuyện, dễ dàng xây dựng nên không khí của một buổi tụ hợp gia đình.
Sư Thanh Y hôm nay dẫn Lạc Thần đến nhà chú Dương ăn cơm, có rất nhiều nguyên do, trong đó quan trọng nhất chính là muốn để Lạc Thần hiểu hết về cuộc sống của nàng.
Nàng mong muốn Lạc Thần không chỉ đơn giản tiếp nhận nàng, mà cả những người bên cạnh nàng đều tiếp nhận.
Còn có toàn bộ cuộc sống của nàng.
Mặc dù phạm vi cuộc sống của nàng rất nhỏ, chỉ có một số hoạt động như vậy. Nhưng lúc này những người ngồi quanh bàn ăn đều là những người Sư Thanh Y cho rằng có thể tin tưởng, họ còn giúp đỡ nàng, thành tâm thành ý đối tốt với nàng, vì vậy nàng cũng hy vọng Lạc Thần có thể cùng nàng hòa nhập, cùng nàng chia xẻ.
Mà nhưng tâm tư này của Sư Thanh Y, sớm đã bị Lạc Thần nhìn thấu, hàng mi của Lạc Thần rũ xuống, bất động thanh sắc mà động đũa, gắp một ít rau, nhưng cũng không có biểu hiện gì khác.
Chờ lúc thích hợp, Sư Thanh Y rốt cục nói vào chuyện chính, nàng nói với Trần Đống: "Trần Đống, sau này bà chủ Mặc Nghiễn Trai sẽ không chỉ có một mình tôi, Lạc Thần cũng là bà chủ. Cậu có chuyện gì cũng có thể tìm chị ấy."
Lạc Thần nghe xong, đôi đũa thoáng dừng lại, nàng ngước mắt nhìn Sư Thanh Y.
Trần Đống đang gắp thịt gà nhét vào trong miệng, hắn cúi đầu nuốt xuống, mới nói: "Nga, tốt, bà chủ."
Khuôn mặt nàng quay sang Lạc Thần, nói đơn giản: "Bà chủ Lạc, sau này còn phải nhờ chị chiếu cố công việc ở tiệm nhiều hơn."
Hắn là người làm trong Mặc Nghiễn Trai, nhận tiền lương làm việc, mọi việc đều do Sư Thanh Y quyết định. Mặc dù có chút khó hiểu vì sao Sư Thanh Y lại đột nhiên nói Lạc Thần cũng là bà chủ, nhưng Sư Thanh Y đã nói như vậy hắn dĩ nhiên cũng nghe theo nàng.
Chú Dương cũng như vậy.
Trần Đống là người làm công, còn chú Dương cũng xem như trưởng bối, nhìn thấy Mặc Nghiễn Trai trai đột nhiên có thêm một vị bà chủ, hắn cảm thấy có chút bất ngờ.
Liếc mắt nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt chú Dương, Sư Thanh Y bắt đúng thời cơ, nói tiếp: "Chú Dương, trước đây tôi không phải nói muốn mở rộng việc kinh doanh của Mặc Nghiễn Trai sao, việc này cần rất nhiều tiền. Đúng lúc Lạc Thần muốn đầu tư vào, chị ấy lại là bạn tốt của tôi, đôi bên hiểu biết lẫn nhau, cho nên hợp tác nhất định sẽ rất vui vẻ."
Chú Dương lúc này mới hiểu được, nói: "Thì ra là thế. Sư Sư, cô dự định cùng Lạc tiểu thư hợp tác kinh doanh Mặc Nghiễn Trai sao?"
Sư Thanh Y gật đầu: "Đúng vậy, nguồn tài chính hiện nay có một phần lớn là do Lạc Thần cung cấp, cụ thể thế nào tôi sẽ ghi chép trong sổ sách cho chú xem. Chị ấy là người đầu tư, dĩ nhiên cũng được hưởng quyền lợi của người quản lý, các người xem chị ấy như bà chủ là lẽ đương nhiên."
Cửa tiệm vốn thuộc dạng tư nhân, tuy rằng so ra kém hơn công ty cổ phần của nhà tư bản, nhưng việc hợp doanh vẫn có, bất quá hợp doanh phổ biến xuất hiện trong bạn bè thân thích, mỗi người một phần vốn cùng nhau hợp tác thành lập một cửa tiệm.
Một của tiệm vốn làm ăn thuận lợi giữa đường đột nhiên lại có thêm một lão bản như trường hợp của Sư Thanh Y rất hiếm thấy, hơn nữa việc buôn bán đồ cổ của Sư Thanh Y có thể so với một miếng "thịt béo", lợi ích nhiều đến đâu không cần phải nói, thực sự không cần phải cùng người khác chia một chén canh, cho nên Dương thúc kinh ngạc cũng rất hợp lý.
Nhìn thấy chú Dương vẫn đang trầm ngâm, Sư Thanh Y tiếp tục nói: "Hiện tại trong cửa tiệm thiếu người, nhất là người biết nhìn hàng, nên rất dễ thu vào hàng giả. Lạc Thần mắt nhìn rất tốt, đối với đồ cổ rất có nghiên cứu, lần trước đi Mặc Nghiễn Trai, các người cũng đã thấy qua, để chị ấy làm người đầu tư, có thể nói là vẹn cả đôi đường, Lạc Thần, chị nói đúng không?"
Ánh mắt Sư Thanh Y chuyển đến, Lạc Thần nhìn thấy, khéo léo mỉm cười.
Chú Dương lúc này mới sang sảng cười rộ lên: "Lạc tiểu thư cùng Sư Sư quan hệ rất tốt, nếu đã nói như vậy, dĩ nhiên là việc tốt. dù sao thì Mặc Nghiễn Trai cũng là của Sư Sư, cô muốn làm gì, liền theo ý cô là được, bất luận như thế nào, chú Dương đều ủng hộ cô."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: "Chú Dương, vừa rồi chú cũng nói Mặc Nghiễn Trai là của tôi. Tôi làm chuyện gì cũng hy vọng không bị "một số người" ảnh hưởng."
Một số người, ngữ khí có chút nặng.
Chú Dương là người khôn khéo, vừa nhìn đã hiểu, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Sư Sư, sẽ không."
Hắn quả thật sẽ không nói với Sư Dạ Nhiên.
Tuy rằng ban đầu hắn theo căn dặn đúng hạn báo cáo mọi việc với Sư Dạ Nhiên, nhưng làm việc cùng Sư Thanh Y lâu ngày, báo cáo cũng dần trở thành ứng phó.
Rất nhiều chuyện, Sư Thanh Y không muốn Sư Dạ Nhiên biết, chú Dương liền chiều theo ý nàng, trên danh nghĩa giám sát nàng để cho nàng tự do lớn nhất, vì vậy ngay cả người bạn đột nhiên xuất hiện là Lạc Thần hắn cũng thức thời không nói với Sư Dạ Nhiên nữa chữ.
Nghe được chú Dương bảo đảm, trong lòng Sư Thanh Y lúc này mới buông lỏng.
Chú Dương nhiệt tình bắt chuyện: "Lạc tiểu thư, ăn đi, cứ tự nhiên."
Lạc Thần gật đầu: "Cảm ơn."
Chú Dương rót một ly rượu nhỏ, nói với Lạc Thần: "Ai nha, tôi đã lớn tuổi rồi, cũng sắp về hưu, giờ có Lạc tiểu thư đến Mặc Nghiễn Trai giúp đỡ Sư Sư, thực sự là tốt không thể tốt hơn. Tất cả mọi người đều quen biết, chuyện gì cũng dễ nói hơn, sau này có việc gì trực tiếp bảo bọn tôi làm là được rồi, nhất là tên tiểu tử A Đống, nên cho hắn làm nhiều một chút nếu không hắn lại lười biếng."
Trần Đống gãi đầu, xấu hổ cười cười.
Lạc Thần lễ phép thấp giọng nói: "Dương tiên sinh nói quá lời. Dương tiên sinh là tiền bối trong nghề, sau này công việc trong tiệm còn phải nhờ người chỉ dẫn nhiều."
Sư Thanh Y biết việc này cơ bản đã xong, chỉ chờ sau này Lạc Thần đến Mặc Nghiễn Trai, nghĩ vậy, khóe mắt Sư Thanh Y không giấu được ý cười.
Trong lòng vui vẻ, Sư Thanh Y nhịn không được ánh mắt lại lén liếc nhìn vẻ mặt Lạc Thần, không nghĩ Lạc Thần đã nhìn đến bên này, ánh mắt sâu lắng trầm tĩnh khóa lấy nàng.
Khuôn mặt Sư Thanh Y đột nhiên ửng hồng, vội vàng cúi đầu, yên lặng dùng bửa.
Cứ như vậy, cho đến khi ăn xong bữa cơm, Trần Đống quay về Mặc Nghiễn Trai trông coi, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần ở nhà chú Dương nghỉ trưa, đến khoảng hai giờ ba mươi mới tạm biệt ra về.
Dọc theo đường đi, Lạc Thần từ đầu đến cuối đều trầm mặc, không nói lời nào.
Sư Thanh Y cầm vô lăng, cảm giác bầu không khí bên trong xe có chút trầm lắng, nhịn không được nói: "Nhập tâm như vậy, đang suy nghĩ gì?"
Lạc Thần mặt không chút thay đổi nhìn kính chắn gió, nói: "Nghĩ đến em."
Sư Thanh Y: "......"
Lạc Thần lúc này mới liếc mắt nhìn Sư Thanh Y, cười như không cười: "Chị lúc nào đã thay em đầu tư vào Mặc Nghiễn Trai?"
"Không phải đã đầu tư rồi sao, chị còn muốn trở mặt." Rời khỏi đường tắt, Sư Thanh Y nhấn ga, gương mặt nóng lên, nói: "Cả người của chị đều đã đầu tư cho em, còn chưa đủ sao?"
Lạc Thần im lặng nhìn nàng.
Sư Thanh Y chuyên tâm lái xe, dùng giọng rất nhẹ nói: "Dựa theo mức độ đầu tư này, hoàn toàn đủ để cùng em kinh doanh Mặc Nghiễn Trai....... cả đời rồi."
Khóe môi Lạc Thần rốt cục dẫn ra một nụ cười mềm mại, đối với lời của nàng cũng không tỏ thái độ, mà chỉ nói: "Hôm nay em đặc biệt dẫn chị đến đây chỉ vì việc của Mặc Nghiễn Trai thôi sao?"
"Không phải." Sư Thanh Y lắc đầu: "Hôm nay em đến đây, thật ra có ba mục đích. Chuyện thứ nhất là muốn cùng chú Dương bọn họ gặp mặt, vợ chồng chú Dương đã lớn tuổi, khó tránh khỏi tịch mịch, lúc rảnh rỗi đến ăn với họ bữa cơm cũng tốt. Chuyện thứ hai, chính là chị cùng Mặc Nghiễn Trai, còn chuyện thứ ba, chị lập tức sẽ biết."
Nói xong, Sư Thanh Y tăng ga, khoảng mười phút sau, nàng rốt cục giảm tốc độ, lái xe vào một con đường rợp bóng cây.
"Nơi này là một công viên." Sư Thanh Y ôn nhu cười nói: "Rất gần nhà chú Dương, trước đây em đã đến vài lần, hoàn cảnh thanh u, ấn tượng rất sâu sắc."
Lạc Thần hạ kính xe, hương thơm hoa cỏ thoang thoảng trong gió, xe chạy rất êm, gió nhẹ lay động mái tóc của nàng, nàng liền nâng tay tùy ý vuốt lại.
"Công viên." Tựa vào cửa sổ xe, Lạc Thần nói: "Cho nên chuyện thứ ba là cùng chị hẹn hò sao?"
Sư Thanh Y: "........" Vì sao có đôi khi nàng lại nói chuyện trực tiếp như vậy.
"Không phải sao." Đôi mắt Lạc Thần đạm nhạt rũ xuống: "Thì ra là chị hiểu sai."
"Không phải." Thấy dáng vẻ của nàng như vậy, Sư Thanh Y cảm thấy trong lòng cũng sắp nhũn ra, vội vàng nói: "Ý của em là không phải...... không phải chị hiểu sai."
Lạc Thần chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ khẽ mỉm cười.
Sư Thanh Y ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói. "Công viên này đã có rất nhiều năm, hiện nay không ai quản lý, những công viên khác không thể tùy tiện lái xe nhưng ở đây xe có thể hoàn toàn tự do ra vào. Em nhớ ở đây có một bãi đất trống rất lớn, hoàn cảnh chung quanh lại tốt, là lựa chọn tốt để tập lái xe. Đợi lát nữa em dạy chị lái xe, lúc học ở trên lớp cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Chú thích.
Ngao Tạng: giống chó ngao tây tạng.
Sư trạch: tổ trạch/nhà tổ nhà họ Sư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.