Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 3 - Chương 37: Mỹ nhân kế (hai)
Quân Sola
13/05/2022
Sau khi Lạc Thần nhạt nhẽo nói xong hai chữ "xin chào", Tiêu Dĩ Nhu dừng một chút mới nói: "Lạc tiểu thư đang bận sao? Tôi gọi điện thoại đến không biết có làm phiền cô không?"
"Không bận."
Trải qua lần trước ở sinh nhật Sư Dạ Nhiên, Tiêu Dĩ Nhu quang minh chính đại có được số điện thoại của Lạc Thần, nên cứ cách năm ba ngày lại liên lạc với Lạc Thần. Nhưng nghĩ đến tính cách của Lạc Thần, nàng không dám vượt qua giới hạn, phần lớn thời gian đều chỉ nhắn tin, nên thực ra hai người chưa từng nói chuyện điện thoại qua.
Vì vậy lần này trò chuyện, Tiêu Dĩ Nhu tỏ ra câu nệ hiếm thấy: "Nghe nói mấy ngày hôm trước cô đi Tứ Xuyên, không biết lúc nào sẽ trở về?"
"Vừa mới trở về."
Nữ nhân bên cạnh cầm điện thoại di động, ngữ khí hời hợt mà đáp lại, điều này khiến Sư Thanh Y ngồi thẳng lưng, buông đũa xuống.
Thiên Thiên còn đang mỉm cười uống canh, Vũ Lâm Hanh liếc mắt nhìn khuôn mặt băng lãnh không chút thay đổi của Lạc Thần, hướng Sư Thanh Y nhướng mi, vừa híp mắt cười vừa tặc lưỡi, ý vị thâm trường.
Sư Thanh Y chỉnh trang lại áo, trừng Vũ Lâm Hanh.
Tuy rằng không nói người gọi điện thoại cho Lạc Thần là ai, nhưng những người đang ngồi trên bàn ăn, ngoại trừ Âm Ca, ba nữ nhân còn lại từ lâu trong lòng đã rõ ràng.
Tiêu Dĩ Nhu cùng Lạc Thần nói chuyện một lúc, rốt cục nhẹ giọng nói: "Ngày kia là chủ nhật, Lạc tiểu thư hôm đó có thời gian không?"
Đôi mắt sâu thẳm của Lạc Thần dưới ánh đèn lóe ra vài tia sáng.
Tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, rồi mới nói: "Có thời gian."
"Nếu như vậy, chủ nhật tôi muốn mời Lạc tiểu thư dùng cơm, không biết có được không?"
Lạc Thần trầm mặc, liếc mắt nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y vốn dĩ đang chăm chú nhìn Lạc Thần, vô cùng chăm chú, kết quả bị Lạc Thần thoáng nhìn qua, lập tức đem ánh mắt chuyển đến bát cơm, nàng bưng bát, bắt đầu chậm rãi ăn cơm.
"Được." Lạc Thần trả lời.
"Thực sự sao?" Giọng nói của Tiêu Dĩ Nhu rốt cục khó nén vui mừng: "Vậy thật tốt quá. Tôi nhớ Lạc tiểu thư hình như không thích ăn món tây, vậy chúng ta ăn món Trung được chứ? Món Quảng Tây, món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông, hoặc món Hoài Dương, Lạc tiểu thư thích loại nào?"
Khóe mắt Lạc Thần khẽ cong, lại liếc mắt nhìn Sư Thanh Y: "Món ăn gia đình."
Sư Thanh Y: "......"
Thính lực quá tốt kết quả chính là lúc ngồi bên cạnh, Lạc Thần cùng Tiêu Dĩ Nhu nói chuyện, đều có thể một chữ không bỏ sót lọt vào trong tai Sư Thanh Y.
Nội dung nói chuyện điện thoại là chuyện riêng, nên Sư Thanh Y từ trước đến nay luôn tôn trọng loại riêng tư này. Mặc dù trong lòng để ý, nhưng cũng không cố gắn nghe loại chuyện này, bất quá vì Lạc Thần ngồi ở bên cạnh, khoảng cách gần như vậy, nàng ngũ thông thấu, cũng không thể bịt tai mình lại, vì vậy gần như nghe được từ đầu đến cuối.
Cũng đau dạ dày từ đầu đến cuối.
"Tốt lắm." Tiêu Dĩ Nhu nói: "Trước hết tôi chọn nhà hàng, sau đó sẽ liên lạc với cô."
Trầm ngâm chốc lát, Lạc Thần đột nhiên áy náy nói: "Xin lỗi, tôi vừa nhớ ra chủ nhật có chuyện cần phải làm, quả thật không có thời gian. Không biết đổi thành chiều thứ sáu có được không?"
Giọng nói của nàng trở nên ôn hòa rất nhiều, nhất là hay chữ "được không" cuối cùng, rõ ràng là ngữ khí xin thỏa hiệp, lại mềm mại đến khiến kẻ khác căn bản không cách nào chống đỡ.
Sư Thanh Y ở bên cạnh nghe thấy Lạc Thần cư nhiên dùng loại ngữ điệu này nói chuyện với Tiêu Dĩ Nhu, dạ dày đều phải xoắn lại, nhưng chỉ đành yên lặng đấu tranh cùng bát cơm, từng miếng từng miếng chậm rãi nuốt vào.
Nghe giọng nói của Lạc Thần, Tiêu Dĩ Nhu quả nhiên do dự: ".......Thứ sáu?"
"Lẽ nào thứ sáu Tiêu tiểu thư bận rộn sao?" Biết rõ Tiêu Dĩ Nhu hai, tư, sáu sẽ đúng hạn đến bệnh viện tâm thần, nhất là buổi chiều, nàng chắc chắc ở lại nơi đó, Lạc Thần như trước biết rõ cố hỏi.
".....Không có." Tiêu Dĩ Nhu nói: "Tôi không bận, vậy chiều thứ sáu đi, tôi chọn chỗ xong rồi sẽ cho cô biết. Đến lúc đó tôi đến đón cô, được không?"
Lạc Thần không trực tiếp trả lời, chỉ là thấp giọng nói: "Tiêu tiểu thư."
"Sao?" Nữ nhân giọng nói quá thấp, lại có chút lạnh, điều này làm cho Tiêu Dĩ Nhu đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng, cho rằng nàng lại muốn thay đổi chủ ý.
"Cảm ơn, làm phiền cô rồi."
Tiêu Dĩ Nhu lúc này mới thức thời nói: "Là tôi cảm ơn Lạc tiểu thư đã nể mặt mới phải. Kỳ thực trước đây muốn mời cô, chỉ là chưa tìm được thời gian thích hợp, cuối cùng lần này cũng được rồi. Trước cứ như vậy, tôi không quấy rầy cô nữa, thứ sáu gặp lại, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Cuộc gọi kết thúc.
Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh trước đó, Âm Ca đang cầm muỗng nhỏ múc sủi cảo trong chén, Thiên Thiên vẫn đang uống canh, còn Vũ Lâm Hanh vẻ mặt bàng quan xem náo nhiệt, lại cố ý làm bộ uể oải, nhàn nhã lấy xương cá.
Vừa gấp cá vừa chậm rãi nói: "Ai nha, để tớ suy nghĩ một chút, nhà hàng nào có món ăn gia đình đây. Hình như có một nhà hàng món Trung gần đây, ngoại trừ món Châu Âu, món ăn gia đình các loại làm cũng rất đặc sắc. Chị họ cậu, cậu nhất định sẽ thích, có muốn tớ gọi điện thoại giới thiệu trước cho Tiêu tiểu thư hay không?"
"Vũ Lâm Hanh." Sư Thanh Y nhíu mày: "Ít nói vài câu sẽ bị đau bụng sao?"
Vũ Lâm Hanh vuốt ngực, đôi mắt hoa đào đảo quanh, nhu nhược nói: "Bụng tớ không đau, lòng tớ đau, dạ dày cũng đau."
Sư Thanh Y lựa chọn không nhìn Vũ Lâm Hanh, ánh mắt rũ xuống, tiếp tục ăn cơm.
Bữa cơm này, nàng thực sự ăn không ngon nữa.
"Tớ có việc muốn nói." Lạc Thần thu hồi điện thoại di động, nói: "Lâm Hanh, cậu cùng Thiên tiểu thư trước tiên xem email tớ vừa gửi."
Vũ Lâm Hanh lúc này mới ngừng đùa cợt, cùng Thiên Thiên lấy điện thoại ra xem email Lạc Thần vừa gửi đến.
Email này chính là ghi chép không lâu trước đó Diệp Trăn gửi cho Sư Thanh Y, Sư Thanh Y lại gửi cho Lạc Thần, trong đó điều là những thông tin về Tiêu Dĩ Nhu và bệnh viện tâm thần. Kỳ thực nếu nói thẳng ra, những thông tin này đều là ghi lại hoạt động của Tiêu Dĩ Nhu lúc ở bên ngoài, thời gian nào đã làm gì, đi nơi nào, chỗ đó có gì đặc biệt, sau đó bắt đầu đi điều tra, vân vân và vân vân.
Tương tự như việc tổng kết lại, không tính là khó khăn, chỉ cần là người cẩn thận, nguyện ý theo dõi, dĩ nhiên sẽ làm được.
Nhóm người Sư Thanh Y đã quen biết Tiêu Dĩ Nhu, tự mình theo dõi rất dễ bại lộ, chỉ có thể tìm người Tiêu Dĩ Nhu không quen, nhưng lại khiến Sư Thanh Y cảm thấy đáng tin cậy. Xem xét qua lại, chỉ có Diệp Trăn tương đối thích hợp, kết quả theo dõi tháng này cho thấy không dùng sai người.
Lạc Thần nhìn nội dụng mail, nhàn nhạt nói: "Phòng hồ sơ nằm ở tầng bốn của bệnh viện, sử dụng bảo mật vân tay. Còn nhà xác ở tầng hầm, bên ngoài tuy rằng là khóa thép nhưng cũng không có nghĩa là bên trong không có biến hóa."
Sư Thanh Y tâm tư thông thấu, khẽ nhíu mày, ngưng thần suy nghĩ.
Kỳ thực lúc Lạc Thần cùng Tiêu Dĩ Nhu nói chuyện, nàng đại khái cũng đã hiểu được mục đích của Lạc Thần, nhưng về phương diện khác, lại không cách nào ngăn cảm giác khó chịu trong lòng.
"Cho nên chị họ cậu, ý của cậu không phải là.....?" Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu.
Lạc Thần gật đầu.
Thiên Thiên trái lại nở nụ cười: "Lạc tiểu thư, thứ cho tôi nhiều lời. Đây hình như là việc bí mật giữa ba người các cô, cứ như vậy trực tiếp gửi cho tôi, thực sự không lo lắng sao?"
Lạc Thần nhìn thẳng vào đôi mắt u lam của Thiên Thiên: "Bọn tôi cần sự giúp đỡ của Thiên tiểu thư. Chuyện này, sợ rằng cũng chỉ có Thiên tiểu thư có thể làm được."
Thiên Thiên ngầm hiểu, mặt giãn ra: "Tôi nguyện ý giúp sức."
Bữa cơm kết thúc, bốn người trước đưa Âm Ca về nhà Sư Thanh Y, dỗ nàng lên giường ngủ, sau đó mới đóng cửa lại, ra phòng khách thương lượng kế hoạch. Thương lượng xong, mọi người phân công hành động, mỗi người tự mình chuẩn bị.
Sáng thứ sáu, ngày vào đông hiếm khi thấy được ánh mặt trời, tuy rằng ánh nắng ảm đạm, nhưng thoạt nhìn vẫn có chút ấm áp.
Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên sáng sớm đã đến nhà hàng mà Tiêu Dĩ Nhu đặt trước, mười giờ, ba người tập trung trong phòng thay đồ của nhân viên nhà hàng.
Nhà hàng rất nhiều chỗ đều có camera giám sát, bất quá do lý do nhạy cảm, phòng thay quần áo dĩ nhiên không có camera, chọn nơi này để tiến hành kế hoạch cũng sẽ tương đối thuận lợi.
Vũ Lâm Hanh mặc một thân đồng phục của nhân viên phục vụ, đây là lần đầu tiên nàng mặc loại quần áo này, khó có được một lần thay đổi phong cách, cảm thấy rất mới mẻ, nhịn không được nhìn vào gương làm vài tư thế.
Sư Thanh Y ngồi ở bên cạnh, đeo tai nghe của máy nghe trộm, ôm lấy cánh tay dựa vào tường, mặt không chút thay đổi nhìn Vũ Lâm Hanh làm dáng.
Thiên Thiên đang ở phía sau giúp Vũ Lâm Hanh bới tóc, kéo Vũ Lâm Hanh lùi lại, khiến nàng gần như lui đến trên người Thiên Thiên.
Vũ Lâm Hanh lạnh nhạt: "......đau, cô nhẹ tay một chút, làm tôi đau."
"Cái này cũng không chịu nổi sao?" Thiên Thiên ở phía sau ôn nhu cười: "Vậy chờ đến lúc dịch dung, sẽ càng khó chịu."
Vũ Lâm Hanh trong lòng có chút do dự: "Tôi nói, khuôn mặt giả này của cô có ổn không? Đến lúc đó đừng xảy ra sự cố gì, nếu như không tháo xuống được, tôi đây sẽ rất thê thảm."
"Hôm qua mới từ trên mặt nhân viên tạp vụ kia gỡ xuống, mua với giá cao như vậy, dĩ nhiên không kém."
Sư Thanh Y yên lặng ngồi bên cạnh, nghe hai nữ nhân nói chuyện với nhau, nghe hồi lâu, nàng rốt cục đứng lên: "Đại tiểu thư."
"Làm gì?" Vũ Lâm Hanh quay đầu lại, mắt như hồ ly cười tươi: "Sư Sư hình như hôm nay tâm tình không tốt lắm, rốt cục là ai chọc giận cậu rồi?"
Sư Thanh Y chỉ nói: "Không có gì, chỉ là muốn thương lượng cùng cậu một chuyện."
"Chuyện gì?"
Dưới ánh đèn trong phòng thay quần áo, phàn chiếu một tia phong nhã trong đôi mắt màu hổ phách của Sư Thanh Y.
Nàng tháo tai nghe xuống, ánh mắt buông xuống mỉm cười, nói: "Cởi quần áo cho tớ."
Vũ Lâm Hanh: "........."
Khoảng mười một giờ năm mươi, xe thể thao của Tiêu Dĩ Nhu rốt cục đỗ trong bãi đỗ xe của nhà hàng, Lạc Thần choàng chiếc khăn trắng muốt, theo Tiêu Dĩ Nhu xuống xe, tay phải bất động thanh sắc lấy một vật nhỏ từ trong túi áo khoác màu nhạt của mình ra, cầm trong tay.
Tiêu Dĩ Nhu dẫn Lạc Thần bước vào, tiến đến vị trí đã đặt trước, một bàn cạnh cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy ánh nắng bên ngoài.
Trước đó Tiêu Dĩ Nhu đến đón Lạc Thần, ở trên xe Lạc Thần gần như không nói chuyện, thỉnh thoảng Tiêu Dĩ Nhu cùng nàng vài câu, nàng mới có thể đáp lại, nếu như Tiêu Dĩ Nhu không chủ động, nàng căn bản sẽ không lên tiếng.
Cũng may đối với tính cách lạnh lùng của Lạc Thần Tiêu Dĩ Nhu sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng rất kiên trì đợi thời cơ thích hợp mà lên tiếng làm bầu không khí hoàn hoãn xuống.
Cho dù là một khối băng, chạm vào nhiều một chút cũng sẽ tan ra một chút nước.
"Lạc tiểu thư, cô cảm thấy nơi này thế nào?" Tiêu Dĩ Nhu cười nói.
Ánh mắt Lạc Thần nhìn lướt qua khung cảnh xung quanh, lúc này mới đạm nhạt gật đầu: "Tốt lắm. Làm phiền Tiêu tiểu thư rồi."
Nói xong, nàng lại yên lặng.
Tiêu Dĩ Nhu không thể làm gì khác hơn là nói: "Chúng ta trước gọi món ăn đi."
Nói xong, nàng nâng ta gọi phục vụ, rất nhanh liền có một nữ nhân viên cầm hai bản thực đơn đến đưa đến trước mặt Tiêu Dĩ Nhu cùng Lạc Thần, ôn hòa hữu lễ nói: "Hai vị, xin mời chọn món."
Tiêu Dĩ Nhu mạn bất kinh tâm liếc mắt nhìn nữ nhân viên phục vụ, tóc dài, tướng mạo bình thường, đi giữa một đám người hoàn toàn không thể nhận ra, bất quá dáng người lại thuộc hàng nhất đẳng, tây trang, váy bó, áo ngắn tay, trên cổ buộc khăn lụa màu đen.
Lạc Thần cũng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn vào đôi mắt của nữ nhân viên kia, ôn nhu tao nhã, thật giống như hổ phách vạn năm trân quý.
Thừa dịp Tiêu Dĩ Nhu cúi đầu nhìn thực đơn, ánh mắt của nữ nhân viên chăm chú nhìn Lạc Thần.
Hai người đối diện.
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, hơi cúi đầu, câu ra một tia cười cực đạm.
Nữ nhân viên bị Lạc Thần nhìn như vậy tựa hồ có chút không thoải mái, đôi mắt nâu dời đi, giọng nói trong trẻo, cúi người bắt đầu hướng Lạc Thần đề cử: "Quý khách thích ăn cá không? Cá cửa nhà hàng chúng tôi đều rất tươi, hôm qua mới vừa chuyển đến, còn đặc biệt để đói một ngày, lúc này ăn rất tốt."
Khóe miệng Lạc Thần tiếu ý càng sâu.
Tiêu Dĩ Nhu thấy Lạc Thần cư nhiên nở nụ cười, ôn nhu như xuân phong, nhất thời kinh ngạc, cho rằng nhân viên phục vụ đề cử đúng món nàng thích, liền nói: "Lạc tiểu thư thích ăn cá sao?"
"Ân." Lạc Thần chính kinh gật đầu: "Tôi thích nhất là ăn cá."
Nhân viên phục vụ đứng thẳng tắp, mặt không chút thay đổi.
Lạc Thần lật thực đơn qua hai trang, ngón tay thon dài dừng lại trên một món ăn, hướng nữ phục vụ nói: "Tôi chọn món này, Tây Hồ thố ngư, cảm ơn."
p/s: tây hồ thố ngư =_=, cá giấm đường tây Hồ, nói thật mình không biết cá giấm đường là cái gì nữa, QT ca ca bảo thế nên chỉ biết nghe vậy.
"Không bận."
Trải qua lần trước ở sinh nhật Sư Dạ Nhiên, Tiêu Dĩ Nhu quang minh chính đại có được số điện thoại của Lạc Thần, nên cứ cách năm ba ngày lại liên lạc với Lạc Thần. Nhưng nghĩ đến tính cách của Lạc Thần, nàng không dám vượt qua giới hạn, phần lớn thời gian đều chỉ nhắn tin, nên thực ra hai người chưa từng nói chuyện điện thoại qua.
Vì vậy lần này trò chuyện, Tiêu Dĩ Nhu tỏ ra câu nệ hiếm thấy: "Nghe nói mấy ngày hôm trước cô đi Tứ Xuyên, không biết lúc nào sẽ trở về?"
"Vừa mới trở về."
Nữ nhân bên cạnh cầm điện thoại di động, ngữ khí hời hợt mà đáp lại, điều này khiến Sư Thanh Y ngồi thẳng lưng, buông đũa xuống.
Thiên Thiên còn đang mỉm cười uống canh, Vũ Lâm Hanh liếc mắt nhìn khuôn mặt băng lãnh không chút thay đổi của Lạc Thần, hướng Sư Thanh Y nhướng mi, vừa híp mắt cười vừa tặc lưỡi, ý vị thâm trường.
Sư Thanh Y chỉnh trang lại áo, trừng Vũ Lâm Hanh.
Tuy rằng không nói người gọi điện thoại cho Lạc Thần là ai, nhưng những người đang ngồi trên bàn ăn, ngoại trừ Âm Ca, ba nữ nhân còn lại từ lâu trong lòng đã rõ ràng.
Tiêu Dĩ Nhu cùng Lạc Thần nói chuyện một lúc, rốt cục nhẹ giọng nói: "Ngày kia là chủ nhật, Lạc tiểu thư hôm đó có thời gian không?"
Đôi mắt sâu thẳm của Lạc Thần dưới ánh đèn lóe ra vài tia sáng.
Tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, rồi mới nói: "Có thời gian."
"Nếu như vậy, chủ nhật tôi muốn mời Lạc tiểu thư dùng cơm, không biết có được không?"
Lạc Thần trầm mặc, liếc mắt nhìn Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y vốn dĩ đang chăm chú nhìn Lạc Thần, vô cùng chăm chú, kết quả bị Lạc Thần thoáng nhìn qua, lập tức đem ánh mắt chuyển đến bát cơm, nàng bưng bát, bắt đầu chậm rãi ăn cơm.
"Được." Lạc Thần trả lời.
"Thực sự sao?" Giọng nói của Tiêu Dĩ Nhu rốt cục khó nén vui mừng: "Vậy thật tốt quá. Tôi nhớ Lạc tiểu thư hình như không thích ăn món tây, vậy chúng ta ăn món Trung được chứ? Món Quảng Tây, món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông, hoặc món Hoài Dương, Lạc tiểu thư thích loại nào?"
Khóe mắt Lạc Thần khẽ cong, lại liếc mắt nhìn Sư Thanh Y: "Món ăn gia đình."
Sư Thanh Y: "......"
Thính lực quá tốt kết quả chính là lúc ngồi bên cạnh, Lạc Thần cùng Tiêu Dĩ Nhu nói chuyện, đều có thể một chữ không bỏ sót lọt vào trong tai Sư Thanh Y.
Nội dung nói chuyện điện thoại là chuyện riêng, nên Sư Thanh Y từ trước đến nay luôn tôn trọng loại riêng tư này. Mặc dù trong lòng để ý, nhưng cũng không cố gắn nghe loại chuyện này, bất quá vì Lạc Thần ngồi ở bên cạnh, khoảng cách gần như vậy, nàng ngũ thông thấu, cũng không thể bịt tai mình lại, vì vậy gần như nghe được từ đầu đến cuối.
Cũng đau dạ dày từ đầu đến cuối.
"Tốt lắm." Tiêu Dĩ Nhu nói: "Trước hết tôi chọn nhà hàng, sau đó sẽ liên lạc với cô."
Trầm ngâm chốc lát, Lạc Thần đột nhiên áy náy nói: "Xin lỗi, tôi vừa nhớ ra chủ nhật có chuyện cần phải làm, quả thật không có thời gian. Không biết đổi thành chiều thứ sáu có được không?"
Giọng nói của nàng trở nên ôn hòa rất nhiều, nhất là hay chữ "được không" cuối cùng, rõ ràng là ngữ khí xin thỏa hiệp, lại mềm mại đến khiến kẻ khác căn bản không cách nào chống đỡ.
Sư Thanh Y ở bên cạnh nghe thấy Lạc Thần cư nhiên dùng loại ngữ điệu này nói chuyện với Tiêu Dĩ Nhu, dạ dày đều phải xoắn lại, nhưng chỉ đành yên lặng đấu tranh cùng bát cơm, từng miếng từng miếng chậm rãi nuốt vào.
Nghe giọng nói của Lạc Thần, Tiêu Dĩ Nhu quả nhiên do dự: ".......Thứ sáu?"
"Lẽ nào thứ sáu Tiêu tiểu thư bận rộn sao?" Biết rõ Tiêu Dĩ Nhu hai, tư, sáu sẽ đúng hạn đến bệnh viện tâm thần, nhất là buổi chiều, nàng chắc chắc ở lại nơi đó, Lạc Thần như trước biết rõ cố hỏi.
".....Không có." Tiêu Dĩ Nhu nói: "Tôi không bận, vậy chiều thứ sáu đi, tôi chọn chỗ xong rồi sẽ cho cô biết. Đến lúc đó tôi đến đón cô, được không?"
Lạc Thần không trực tiếp trả lời, chỉ là thấp giọng nói: "Tiêu tiểu thư."
"Sao?" Nữ nhân giọng nói quá thấp, lại có chút lạnh, điều này làm cho Tiêu Dĩ Nhu đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng, cho rằng nàng lại muốn thay đổi chủ ý.
"Cảm ơn, làm phiền cô rồi."
Tiêu Dĩ Nhu lúc này mới thức thời nói: "Là tôi cảm ơn Lạc tiểu thư đã nể mặt mới phải. Kỳ thực trước đây muốn mời cô, chỉ là chưa tìm được thời gian thích hợp, cuối cùng lần này cũng được rồi. Trước cứ như vậy, tôi không quấy rầy cô nữa, thứ sáu gặp lại, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Cuộc gọi kết thúc.
Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh trước đó, Âm Ca đang cầm muỗng nhỏ múc sủi cảo trong chén, Thiên Thiên vẫn đang uống canh, còn Vũ Lâm Hanh vẻ mặt bàng quan xem náo nhiệt, lại cố ý làm bộ uể oải, nhàn nhã lấy xương cá.
Vừa gấp cá vừa chậm rãi nói: "Ai nha, để tớ suy nghĩ một chút, nhà hàng nào có món ăn gia đình đây. Hình như có một nhà hàng món Trung gần đây, ngoại trừ món Châu Âu, món ăn gia đình các loại làm cũng rất đặc sắc. Chị họ cậu, cậu nhất định sẽ thích, có muốn tớ gọi điện thoại giới thiệu trước cho Tiêu tiểu thư hay không?"
"Vũ Lâm Hanh." Sư Thanh Y nhíu mày: "Ít nói vài câu sẽ bị đau bụng sao?"
Vũ Lâm Hanh vuốt ngực, đôi mắt hoa đào đảo quanh, nhu nhược nói: "Bụng tớ không đau, lòng tớ đau, dạ dày cũng đau."
Sư Thanh Y lựa chọn không nhìn Vũ Lâm Hanh, ánh mắt rũ xuống, tiếp tục ăn cơm.
Bữa cơm này, nàng thực sự ăn không ngon nữa.
"Tớ có việc muốn nói." Lạc Thần thu hồi điện thoại di động, nói: "Lâm Hanh, cậu cùng Thiên tiểu thư trước tiên xem email tớ vừa gửi."
Vũ Lâm Hanh lúc này mới ngừng đùa cợt, cùng Thiên Thiên lấy điện thoại ra xem email Lạc Thần vừa gửi đến.
Email này chính là ghi chép không lâu trước đó Diệp Trăn gửi cho Sư Thanh Y, Sư Thanh Y lại gửi cho Lạc Thần, trong đó điều là những thông tin về Tiêu Dĩ Nhu và bệnh viện tâm thần. Kỳ thực nếu nói thẳng ra, những thông tin này đều là ghi lại hoạt động của Tiêu Dĩ Nhu lúc ở bên ngoài, thời gian nào đã làm gì, đi nơi nào, chỗ đó có gì đặc biệt, sau đó bắt đầu đi điều tra, vân vân và vân vân.
Tương tự như việc tổng kết lại, không tính là khó khăn, chỉ cần là người cẩn thận, nguyện ý theo dõi, dĩ nhiên sẽ làm được.
Nhóm người Sư Thanh Y đã quen biết Tiêu Dĩ Nhu, tự mình theo dõi rất dễ bại lộ, chỉ có thể tìm người Tiêu Dĩ Nhu không quen, nhưng lại khiến Sư Thanh Y cảm thấy đáng tin cậy. Xem xét qua lại, chỉ có Diệp Trăn tương đối thích hợp, kết quả theo dõi tháng này cho thấy không dùng sai người.
Lạc Thần nhìn nội dụng mail, nhàn nhạt nói: "Phòng hồ sơ nằm ở tầng bốn của bệnh viện, sử dụng bảo mật vân tay. Còn nhà xác ở tầng hầm, bên ngoài tuy rằng là khóa thép nhưng cũng không có nghĩa là bên trong không có biến hóa."
Sư Thanh Y tâm tư thông thấu, khẽ nhíu mày, ngưng thần suy nghĩ.
Kỳ thực lúc Lạc Thần cùng Tiêu Dĩ Nhu nói chuyện, nàng đại khái cũng đã hiểu được mục đích của Lạc Thần, nhưng về phương diện khác, lại không cách nào ngăn cảm giác khó chịu trong lòng.
"Cho nên chị họ cậu, ý của cậu không phải là.....?" Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu.
Lạc Thần gật đầu.
Thiên Thiên trái lại nở nụ cười: "Lạc tiểu thư, thứ cho tôi nhiều lời. Đây hình như là việc bí mật giữa ba người các cô, cứ như vậy trực tiếp gửi cho tôi, thực sự không lo lắng sao?"
Lạc Thần nhìn thẳng vào đôi mắt u lam của Thiên Thiên: "Bọn tôi cần sự giúp đỡ của Thiên tiểu thư. Chuyện này, sợ rằng cũng chỉ có Thiên tiểu thư có thể làm được."
Thiên Thiên ngầm hiểu, mặt giãn ra: "Tôi nguyện ý giúp sức."
Bữa cơm kết thúc, bốn người trước đưa Âm Ca về nhà Sư Thanh Y, dỗ nàng lên giường ngủ, sau đó mới đóng cửa lại, ra phòng khách thương lượng kế hoạch. Thương lượng xong, mọi người phân công hành động, mỗi người tự mình chuẩn bị.
Sáng thứ sáu, ngày vào đông hiếm khi thấy được ánh mặt trời, tuy rằng ánh nắng ảm đạm, nhưng thoạt nhìn vẫn có chút ấm áp.
Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên sáng sớm đã đến nhà hàng mà Tiêu Dĩ Nhu đặt trước, mười giờ, ba người tập trung trong phòng thay đồ của nhân viên nhà hàng.
Nhà hàng rất nhiều chỗ đều có camera giám sát, bất quá do lý do nhạy cảm, phòng thay quần áo dĩ nhiên không có camera, chọn nơi này để tiến hành kế hoạch cũng sẽ tương đối thuận lợi.
Vũ Lâm Hanh mặc một thân đồng phục của nhân viên phục vụ, đây là lần đầu tiên nàng mặc loại quần áo này, khó có được một lần thay đổi phong cách, cảm thấy rất mới mẻ, nhịn không được nhìn vào gương làm vài tư thế.
Sư Thanh Y ngồi ở bên cạnh, đeo tai nghe của máy nghe trộm, ôm lấy cánh tay dựa vào tường, mặt không chút thay đổi nhìn Vũ Lâm Hanh làm dáng.
Thiên Thiên đang ở phía sau giúp Vũ Lâm Hanh bới tóc, kéo Vũ Lâm Hanh lùi lại, khiến nàng gần như lui đến trên người Thiên Thiên.
Vũ Lâm Hanh lạnh nhạt: "......đau, cô nhẹ tay một chút, làm tôi đau."
"Cái này cũng không chịu nổi sao?" Thiên Thiên ở phía sau ôn nhu cười: "Vậy chờ đến lúc dịch dung, sẽ càng khó chịu."
Vũ Lâm Hanh trong lòng có chút do dự: "Tôi nói, khuôn mặt giả này của cô có ổn không? Đến lúc đó đừng xảy ra sự cố gì, nếu như không tháo xuống được, tôi đây sẽ rất thê thảm."
"Hôm qua mới từ trên mặt nhân viên tạp vụ kia gỡ xuống, mua với giá cao như vậy, dĩ nhiên không kém."
Sư Thanh Y yên lặng ngồi bên cạnh, nghe hai nữ nhân nói chuyện với nhau, nghe hồi lâu, nàng rốt cục đứng lên: "Đại tiểu thư."
"Làm gì?" Vũ Lâm Hanh quay đầu lại, mắt như hồ ly cười tươi: "Sư Sư hình như hôm nay tâm tình không tốt lắm, rốt cục là ai chọc giận cậu rồi?"
Sư Thanh Y chỉ nói: "Không có gì, chỉ là muốn thương lượng cùng cậu một chuyện."
"Chuyện gì?"
Dưới ánh đèn trong phòng thay quần áo, phàn chiếu một tia phong nhã trong đôi mắt màu hổ phách của Sư Thanh Y.
Nàng tháo tai nghe xuống, ánh mắt buông xuống mỉm cười, nói: "Cởi quần áo cho tớ."
Vũ Lâm Hanh: "........."
Khoảng mười một giờ năm mươi, xe thể thao của Tiêu Dĩ Nhu rốt cục đỗ trong bãi đỗ xe của nhà hàng, Lạc Thần choàng chiếc khăn trắng muốt, theo Tiêu Dĩ Nhu xuống xe, tay phải bất động thanh sắc lấy một vật nhỏ từ trong túi áo khoác màu nhạt của mình ra, cầm trong tay.
Tiêu Dĩ Nhu dẫn Lạc Thần bước vào, tiến đến vị trí đã đặt trước, một bàn cạnh cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy ánh nắng bên ngoài.
Trước đó Tiêu Dĩ Nhu đến đón Lạc Thần, ở trên xe Lạc Thần gần như không nói chuyện, thỉnh thoảng Tiêu Dĩ Nhu cùng nàng vài câu, nàng mới có thể đáp lại, nếu như Tiêu Dĩ Nhu không chủ động, nàng căn bản sẽ không lên tiếng.
Cũng may đối với tính cách lạnh lùng của Lạc Thần Tiêu Dĩ Nhu sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng rất kiên trì đợi thời cơ thích hợp mà lên tiếng làm bầu không khí hoàn hoãn xuống.
Cho dù là một khối băng, chạm vào nhiều một chút cũng sẽ tan ra một chút nước.
"Lạc tiểu thư, cô cảm thấy nơi này thế nào?" Tiêu Dĩ Nhu cười nói.
Ánh mắt Lạc Thần nhìn lướt qua khung cảnh xung quanh, lúc này mới đạm nhạt gật đầu: "Tốt lắm. Làm phiền Tiêu tiểu thư rồi."
Nói xong, nàng lại yên lặng.
Tiêu Dĩ Nhu không thể làm gì khác hơn là nói: "Chúng ta trước gọi món ăn đi."
Nói xong, nàng nâng ta gọi phục vụ, rất nhanh liền có một nữ nhân viên cầm hai bản thực đơn đến đưa đến trước mặt Tiêu Dĩ Nhu cùng Lạc Thần, ôn hòa hữu lễ nói: "Hai vị, xin mời chọn món."
Tiêu Dĩ Nhu mạn bất kinh tâm liếc mắt nhìn nữ nhân viên phục vụ, tóc dài, tướng mạo bình thường, đi giữa một đám người hoàn toàn không thể nhận ra, bất quá dáng người lại thuộc hàng nhất đẳng, tây trang, váy bó, áo ngắn tay, trên cổ buộc khăn lụa màu đen.
Lạc Thần cũng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn vào đôi mắt của nữ nhân viên kia, ôn nhu tao nhã, thật giống như hổ phách vạn năm trân quý.
Thừa dịp Tiêu Dĩ Nhu cúi đầu nhìn thực đơn, ánh mắt của nữ nhân viên chăm chú nhìn Lạc Thần.
Hai người đối diện.
Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, hơi cúi đầu, câu ra một tia cười cực đạm.
Nữ nhân viên bị Lạc Thần nhìn như vậy tựa hồ có chút không thoải mái, đôi mắt nâu dời đi, giọng nói trong trẻo, cúi người bắt đầu hướng Lạc Thần đề cử: "Quý khách thích ăn cá không? Cá cửa nhà hàng chúng tôi đều rất tươi, hôm qua mới vừa chuyển đến, còn đặc biệt để đói một ngày, lúc này ăn rất tốt."
Khóe miệng Lạc Thần tiếu ý càng sâu.
Tiêu Dĩ Nhu thấy Lạc Thần cư nhiên nở nụ cười, ôn nhu như xuân phong, nhất thời kinh ngạc, cho rằng nhân viên phục vụ đề cử đúng món nàng thích, liền nói: "Lạc tiểu thư thích ăn cá sao?"
"Ân." Lạc Thần chính kinh gật đầu: "Tôi thích nhất là ăn cá."
Nhân viên phục vụ đứng thẳng tắp, mặt không chút thay đổi.
Lạc Thần lật thực đơn qua hai trang, ngón tay thon dài dừng lại trên một món ăn, hướng nữ phục vụ nói: "Tôi chọn món này, Tây Hồ thố ngư, cảm ơn."
p/s: tây hồ thố ngư =_=, cá giấm đường tây Hồ, nói thật mình không biết cá giấm đường là cái gì nữa, QT ca ca bảo thế nên chỉ biết nghe vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.