Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 5 - Chương 38: Nướng Tiêu
Quân Sola
13/05/2022
Gió đêm thổi xào xạc, giống như muốn dấy lên cơn sóng hòa lẫn tiếng gào thét trên đồng cỏ hoang.
Người đó rơi đầu, cần cổ tiêu điều, mà cỏ dại vốn dĩ cao đến cổ, nên người đó đột nhiên tựa như bị cỏ dại bao phủ, chỉ lộ ra một phần thân thể mơ hồ, cũng không nhúc nhích.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đều đứng bất động tại chỗ, ngoại trừ tiếng gió thổi rung cây cỏ, tất cả xung quanh đều ngưng đọng. Một lúc sau, Lạc Thần dùng đèn pin rọi lên người đó.
Vừa chiếu, đập vào mắt chính là mặt cắt trên cổ người đó, ẩn phía dưới ngọn cỏ, đen sì, đường cắt gồ ghề không đều như bị chó cắn.
Nhưng không chảy máu.
Sau đó người đó gục xuống, nằm bẹp trong đám cỏ.
Vừa rồi Sư Thanh Y đã xem qua khuôn mặt của người đó, cảm giác giống như cả người đột nhiên bị kim đâm, đặc biệt sợ hãi tê dại, bởi vì khuôn mặt của người đó khuôn mặt một lời khó nói hết. Chỉ có thể nói, đó nhất định không phải khuôn mặt mà một người sống có thể có, rất nhiều chỗ đã thối rửa.
Nàng cũng không phải là bị hù dọa, mà chỉ là loại đả kích thị giác này thực sự khó chịu, hiện tại cho dù người đó ngã xuống, nàng cũng không lập tức tiến lên, mà chỉ cùng Lạc Thần chậm rãi quan sát.
Trước đó người đó còn chạy nhanh như bay chỉ còn kém lướt trên ngọn cỏ, rắc một tiếng thì cái đầu rơi xuống, còn nằm bất động trên cỏ, nếu không phải có yếm trá ở đâu đó thì thật không còn lời nào để nói.
Thật ra hình dạng quỷ dị này cũng không thể xưng là người, Sư Thanh Y căn cứ kinh nghiệm của mình, cảm thấy đây một thi thể.
Trong nhận thức của người bình thường, người đã chết biến thành thi thể, thi thể sẽ không cử động. Nhưng thật ra có đôi khi thi thể cũng sẽ cử động, thậm chí đứng dậy, tự mình đi lại, chạy nhảy vân vân, có một số thi thể là tự thân dị biến, có một số lại là trong thi thể có một số loại cổ đặc biệt, những loại cổ này sẽ tác động làm thi thể hoạt động, tựa như đang thao túng một con rối.
Còn có trường hợp bởi vì thao túng bị thao túng nên trở thành con rối của người khác, một loại phổ biến nhất chính là Cản Thi. Hiện tượng Cản Thi xuất hiện tương đối nhiều ở Tương Tây, Quảng Tây, Vân Nam, khu vực khác nhau, đặc điểm của Cản Thi cũng có khác biệt, riêng Tương Tây là tà môn nhất.
Thật ra thi thể cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là người Cản Thi. Đừng xem hiện tại thứ này vẫn bất động, nhưng nếu như người thao túng nó muốn thì nó có thể bạo khởi bất cứ lúc nào, khó lòng phòng bị.
Qua một lúc, Lạc Thần mới đẩy bụi cỏ đến gần, Sư Thanh Y cũng tiến lên, vừa đi vừa dùng dao găm cắt hết cỏ xung quanh thi thể, để tránh tầm nhìn bị cản trở, nếu như lát nữa thứ này thật sự bật dậy, cũng có thể thuận tiện ứng phó.
Hai người không đến quá gần, mà chỉ đứng ở một vị trí không xa không gần, Cửu Vĩ cũng ngồi xổm ở một bên, cảnh giác cao độ.
Mượn ánh sáng đèn pin, Sư Thanh Y lúc này mới thấy rõ tường mạo của thứ đó, quả nhiên là một cổ thi thể.
Bất quá cổ thi thể này thoạt nhìn thực sự quá cổ quái, toàn thân xuất hiện dấu hiệu thối rửa ở các mức độ khác nhau. Có một số thịt thối rơi mất, lộ ra xương cốt đã hóa đen, còn dính mảnh vụn quần áo, bết dính vào nhau, có thể có một số nơi khô quắp nhăn dính lại, gắt gao bắm trên xương cốt, rõ ràng là có dấu hiệu khô hóa. Điều kiện hình thành xác thối và xác khô là khác nhau, làm sao mà một cổ thi thể có thể vừa khô vừa thối rửa?
Sư Thanh Y quét mắt nhìn phần chân của cổ thi thể, phát hiện chân phải tráng kiện, chân trái lại gầy yếu hơn rất nhiều, cũng ngắn hơn một ít, hai chân một dài một ngắn, bàn chân cũng là một lớn một nhỏ, chân phải mang giày da nam hiện đại, chân trái lại mang giày thiêu thoạt nhìn đã có niên đại nhất định.
Quan trọng nhất là, gót chân của chân mang giày thiêu bị cắt mất, một phần bắp chân khô rút, rõ ràng là bị khô hóa.
Vừa nhìn đôi chân không hài hòa này, đã biết dấu chân trên lối rẽ chính là thứ này lưu lại.
Lạc Thần chỉ vào cái đầu nằm trên cỏ, thấp giọng nói: "Lấy đến đây."
Cửu Vĩ nghe lời quẩy đuôi đi đến bên cạnh cái đầu, vươn móng vuốt chạm vào, xem cái đầu như một quả bóng, một đường đem cái đầu lăn đến cạnh thi thể.
Đầu này rơi xuống, lăn đi lăn lại, còn bị Cửu Vĩ lăn như quả bóng, mũ lông trên đầu cư nhiên vẫn chưa rơi, tựa như sinh trưởng trên đầu. Sư Thanh Y quan sát một chút, tuy rằng diện mục không rõ cũng có thể mơ hồ nhận ra đây là một lão nam nhân, từ mức độ phân hủy cho thấy đã chết một đoạn thời gian, viền mắt lõm vào rất sâu, lộ ra hai lỗ thủng đen ngòm sâu hoắm, thịt nửa bên mặt đã hư thối, sống mũi cũng trống rỗng, hàm răng xương gò má xương gò má cũng hoàn toàn lộ ra, đáng sợ khó tả nổi.
Lúc hắn chết đang đội mũ, có thể lúc đó là bị vật gì đó một trảo chụp vỡ xương sọ, khi đó óc, tóc và mũ lông dính vào nhau, lâu ngày dài tháng, trở thành một thể, giống như trên mũ mọc tóc.
Tử trạng thê thảm, lúc sắp chết sẽ thống khổ cỡ nào.
Sư Thanh Y nhìn thấy khó chịu, dời ánh mắt, nói: "Người đến là một người Cản Thi sao? Hắn biết bãi đất hoang này có mộ phần, có mục tiêu minh xác mà đến nơi này, xuống dưới địa đạo. Thứ này rõ ràng chính là một thi thể được ghép nối, một chân thuộc về nam nhân, một chân thuộc về nữ nhân, đầu lại là một lão nhân khác, thân người lại là một thể, cùng thuộc về cùng một người. Dưới địa đạo cũng không biết là tình huống gì, không biết cổ thi thể ghép nối này vốn dĩ đã tồn tại dưới địa đạo kia, bị người đó thao túng đi ra, hay là người kia giấu rất nhiều thi thể dưới địa đạo, dùng nhiều bộ phận ghép nối lại tạo ra cổ thi thể này, rồi muốn mang nói ra ngoài?"
Lạc Thần tiếp nhận dao găm trong tay Sư Thanh Y, lại đến gần một ít, nhẹ nhàng khiều chỗ nối tiếp giữa hai chân và thân người, Sư Thanh Y rất sợ nàng có việc gì, nên vẫn nhìn không chuyển mắt.
Kiểm tra xong, Lạc Thần nói: "Là sau khi hắn xuống động mới ghép lại, thời gian cũng không lâu. Nhìn xem, những vị trí này có đường may, còn rất mới."
Sư Thanh Y nhìn thoáng qua chỗ nối, chỉ thấy quả nhiên có đường may. Thân người cùng hai tay là một chỉnh thể, không cần khâu lại, nhưng chỗ nối khác lại rậm rạp đường chỉ may, mà ngay cả chân nam nhân bên phải, giữa bắp chân và bắp đùi cũng có đường may, dĩ nhiên là đến từ hai nam nhân khác nhau, có thể là hình thể tương tự, vừa nhìn cũng khó phân rõ.
Nàng chưa bao giờ gặp loại đường may này, vô cùng mảnh, lại trong suốt, cho dù là khâu lại cũng không dễ dàng phát hiện, nhưng nếu có thể khâu nối thi thể, có thể tưởng tượng đường may có bao nhiêu rắn chắc.
"Vì sao hắn phải xuống dưới đó để khâu nối một thi thể?"
Điểm ấy Sư Thanh Y thật đúng là nhất thời không nghĩ ra.
Nếu như muốn Cản Thi dùng một cổ thi thể hoàn chỉnh cũng có thể, còn đối phương lại phí nhiều công sức khâu một thi thể, mặt cắt của các bộ phân thô như vậy, còn phải từng kim từng kim tỉ mỉ khâu lại, đây chính là một việc hao tâm tốn sức, lẽ nào thi thể khâu lại có công dụng gì đặc biệt sao?
Sư Thanh Y cũng không hiểu rõ đối với Cản Thi, muốn nói đến thi thể, sợ rằng còn phải hỏi Thiên Thiên.
Lạc Thần cũng không trả lời, đối với việc này không nắm chắc, nàng sẽ không trực tiếp tỏ thái độ.
Nàng chỉ nói: "Hiện nay chúng ta có thể phán đoán chính là những bộ phần này thuộc về những người khác nhau, mà những người này, còn có niên đại khác nhau. Giống như bộ phận này, mặc kệ là mức độ phân hủy, hay là trang phục, đều thuộc về người đương đại, bộ phận này, niên đại về phía trước về phía trước, mà bộ phận này, niên đại càng cửu viễn —"
Lạc Thần dừng một chút, dùng mũi dao cẩn thận kích thích một nếp nhăn khô quắp trên thân người: "Mà phần thân và hai tay đã khô hóa, vải vóc dính chặt vào da thịt, bị da thịt vây chặt, cộng thêm điều kiện ngoại cảnh của thi thể lúc đó, nên có thể bảo tồn. Từ vật liệu may mặc cùng mức độ khô hóa cho thấy nguyên chủ của phần thân và hai tay là một cổ nhân, niên đại cụ thể tạm thời không thể kết luận."
Sư Thanh Y như có điều suy nghĩ, nói: "Nhiều thi thể niên đại bất đồng, xem ra tình huống bên trong địa đạo không chỉ là phức tạp bình thường."
Lạc Thần đứng dậy, nhìn nàng một chút, nhìn thấy mặt nàng phiếm một tia hồng nhuận, mái tóc đều bị mồ hôi thấm ướt, trầm mặc chốc lát, nói: "Dưới đất không khí không tốt, nhất thời chúng ta không thể xuống dưới, về nhà nghỉ ngơi trước đi, ngày mai mới quyết định."
Sư Thanh Y quả thật là có chút muốn về. Dọc đường thật ra nàng cũng rất nóng, lại bị gió lạnh thổi, thân thể khô nóng lại toát mồ hôi mang đến cảm giác lạnh thấu xương, bết dính trên người khó chịu khó chịu, rất muốn trở lại tắm rửa.
"Được, chúng ta về trước, bất quá bên này vẫn phải canh giữ, nếu như người đó quay lại địa động động tay động chân gì đó, thì sẽ phiền phức." Sư Thanh Y nói xong, liền thổi tổng lệnh.
Ngạo Nguyệt cùng Nguyệt Đồng cũng phải cũng phải qua một lúc mới đến, nhìn thấy cổ thi thể vẫn bất động, Sư Thanh Y dùng dao găm tiếp tục cắt một ít cỏ dại, chất đống bên cạnh thi thể, Lạc Thần ở bên cạnh hỗ trợ.
Chờ Sư Thanh Y ôm một đống cỏ dại trở về, buông xuống, nàng nhìn thấy cái đầu trên mặt đất không chút sứt mẻ, nhưng cổ thi thể không đầu lại đột nhiên run rẩy.
Sư Thanh Y sớm đã có chuẩn bị tâm lý, thầm nghĩ có phải người đang ẩn nấp không chịu nổi nữa, nên nàng dùng dao găm lặng lẽ thay đổi phương hướng, chỉ thấy cổ thi thể co giật vài cái như cá thoi thóp nằm trên thớt, Sư Thanh Y cho rằng nó muốn bật dậy, nên dùng dao đâm một nhát vào đùi nó.
Thi thể vốn dĩ chính là chết, căn bản không chảy máu, nhưng trong nháy mắt đó nó trì hoãn hành động, khiến nó tạm thời không thể đứng lên. Lạc Thần nhân cơ hội ném cỏ dại trong tay xuống, tất cả đều rơi trên đùi nó, đắp kín hai chân, đồng thời cách cỏ dại một cước giẫm lên một chân khác của nó.
Hai người các nàng một đâm một giẫm, trong nháy mắt áp chế đến nó không cách nào cử động, nhưng không ngờ nói chỉ giãy dụa vài cái rồi xuy một tiếng, chỗ nối tiếp giữa thân người cùng hai chân thoáng chốc tách rời.
Thân người đã ở trạng thái thây khô, bên trên không đầu, bên dưới không chân, chỉ còn lại hai tay vốn thuộc về một chỉnh thể, đường khâu rời ra nó chỉ còn sót lại hai tay chịu thao túng, giống như một con nhện lớn, nhanh chóng bò vào bụi cỏ.
Sư Thanh Y phản ứng mau lẹ, rút dao tiến về phía trước vài bước, lần thứ hai đâm xuống.
Thứ đó bò bằng một tư thái quỷ dị, một dao đâm vào bàn tay của nó, đem toàn bộ bàn tay phải của nó ghim trên mặt đất. Cửu Vĩ thấy thế, lợi trảo quét ngang, ai biết tay phải của nó vun lên, chỉ nghe tiếng xương cốt và da thịt khô quắt ma sát, nó tự động vặn xoắn, kiên quyết vặn gãy bàn tay phải, như thằn lằn bỏ đuôi cầu sống, sau đó bò vào sâu trong bụi cỏ.
Cửu Vĩ giận điên rồi, muốn đuổi theo nhưng Sư Thanh Y nói: "Bỏ đi."
Bàn tay phải bị nàng cắm xuống còn đang giãy dụa, lúc Sư Thanh Y cúi đầu chỉ cảm thấy khí huyết xông lên, có chút nóng nảy, nhìn bàn tay không ngừng giãy dụa trong lòng càng cảm thấy phiền chán, nên lại rút dao đâm thâm vài cái bàn tay rốt cuộc mới chịu thành thật, không hề cử động nữa.
Tứ chi và đầu người tản lạc trên mặt đất, hoàn toàn không có tiếng động xem ra thân người cùng hai tay của cổ thi* kia mới là chủ yếu. (cổ thi: thi thể bị cổ điều khiển)
Lạc Thần đến kiểm tra tình huống của Sư Thanh Y, nhìn thấy nàng mặt càng đỏ hơn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta trở về thôi."
Sư Thanh Y đè xuống phiền muộn trong ngực, mỉm cười nói: "Được. Bàn tay này quá ngoan cố, sợ rằng chúng ta phải mang về, để lại đây là không được."
Lạc Thần kéo một đống cỏ dại đến, tùy ý bện lại, tạo thành một cái lưới đơn sơ, mặt trên dùng cỏ dại vặn thành dây thừng buộc chặt, giống như một cái túi lưới đựng cá, câu cá lúc câu cá một số người không mang túi lưới, đều là dùng vật liệu tại chỗ, dùng cỏ dại các loại để kết lại.
Sư Thanh Y cầm cỏ dại trải một lớp, dùng dao găm ghim bàn tay vứt vào lớp cỏ, rồi rút dao ra, cách cỏ dại vây kín bàn tay kia, cuối cùng ném nó vào trong túi lưới bằng cỏ. Nàng yêu sạch sẽ, lần này lại không mang bao tay, căn bản sẽ không trực tiếp tiếp xúc thứ này, nên chỉ có thể ủy khuất con dao và cỏ dại.
Hai người thu dọn xong, Ngạo Nguyệt cùng Nguyệt Đồng cũng chạy đến, Sư Thanh Y căn dặn Ngạo Nguyệt cùng Nguyệt Đồng canh gác ở phụ cận, chỉ dẫn theo Cửu Vĩ trở về.
Ngạo Nguyệt thông minh như vậy dĩ nhiên biết ý đồ khi Sư Thanh Y dẫn theo Cửu Vĩ, lỗ mũi nó hướng lên trời, hờ hững đối với Sư Thanh Y, ghé vào trong bụi cỏ híp mắt muốn ngủ. Sư Thanh Y muốn dỗ dành Ngạo Nguyệt rồi mới đi, nhưng nói rất nhiều, Ngạo Nguyệt vẫn không đáp lại.
Sư Thanh Y thực sự không có cách nào, Lạc Thần bám vào bên tai nàng nói vài câu, Sư Thanh Y gật đầu, bảo Cửu Vĩ ngậm túi cỏ đi ở phía trước, bản thân cùng Lạc Thần xoay người rời khỏi.
Đi được một đoạn đường, Lạc Thần dừng lại, nói: "Quay đầu lại."
Sư Thanh Y quay đầu lại, thấy Ngạo Nguyệt đã đứng lên.
Nó cao lớn như vậy, vừa đứng lên thì ngay cả cỏ dại cao vút cũng không che được nó. Ngân sắc uy phong lẫm liệt như chiến thần, ngân quang lưu chuyển quanh thân, chỉ là nhìn theo hướng nàng và Lạc Thần rời đi.
Sư Thanh Y nở nụ cười với nó.
Trở lại ngôi nhà nhỏ, mở đèn phòng khách, Sư Thanh Y nhớ kỹ lầu một có một phòng chứa đồ, đi vào xem thử mới phát hiện đèn phòng chứa đồ đã hỏng, hai người chỉ đành dùng đèn pin tìm kiếm.
Nơi này chất một ít tạp, hơn phân nửa là không dùng đến, ngoài ra chính là công cụ. Tìm một vòng, rốt cục tìm được một cái lồng chim, Sư Thanh Y dự định đem bàn tay khô trong túi lưới nhốt vào lồng sắt này, rồi giao cho Cửu Vĩ trông giữ, để tránh bàn tay này nửa đêm chạy lung tung, không cẩn thận chạy ra ngoài, nếu như bị thôn dân nhìn thấy, không chừng dọa bọn họ phát bệnh tim.
Ông chủ trước khi đi đã cho số điện thoại, Sư Thanh Y nhìn thời gian, gọi điện thoại cho ông chủ, lại nói với Lạc Thần: "Hắn nói trong phòng chứa đồ có ổ khóa, chị tìm xem, ở trong ngăn tủ bên kia."
Lạc Thần tìm kiếm, tìm được một ổ khóa, Sư Thanh Y mở lồng chim chuẩn bị ném túi cỏ vào.
Sau khi nghe được có tiếng bước chân, nàng vô thức cảnh giác, nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt tối như mực xuất hiện ở phía sau.
Khuôn mặt này đen đến dọa người, hai con mắt càng giống hai lỗ thủng hắc sắc bị đào xuống, miệng cũng bị tạc một đường dài, mở rộng sang hai bên, giống như một nụ cười quỷ dị. Phòng chứa đồ chỉ có đèn pin chiếu sáng, còn chỉ chiếu đến vị trí của lồng sắt, cũng không chiếu đến phía sau, vị trí của khuôn mặt dĩ nhiên tương đối hôn ám, loại hôn ám này thoáng chốc lại đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt dữ tợn.
Trước đó mới nhìn qua cái đầu có hai mắt thủng sâu, đột nhiên thấy lần nữa, còn là ở trong nhà, Sư Thanh Y vô thức chắn trước mặt Lạc Thần, đồng thời dùng rút dao găm ra.
"Các người lén lút làm gì ở đây?" Khuôn mặt đó đột nhiên ồm ồm lên tiếng.
Lạc Thần bình tĩnh đổi hướng đèn pin, nàng lo lắng chiếu chói mắt người đó, nên chiếu lệch đi một chút, chỉ đem đèn pin chiếu vào gần vị trí người đó đứng.
Bất quá như vậy cũng đủ khiến diện mục của người đó trở nên rõ ràng, chỉ thấy Vũ Lâm Hanh đứng sừng sững, trên mặt đắp mặt nạ bùn.
Sư Thanh Y yên lặng cất con dao: "..."
Vũ Lâm Hanh đắp mặt nạ cũng bất tiện nói chuyện, giọng nói có chút mơ hồ: "Trên tay các người cầm cái gì? Chờ một chút, đây là bệnh từ cỏ sao, bên trong cất giấu thứ gì, còn dày như vậy?"
Sư Thanh Y nói: "Cậu gỡ mặt nạ xuống trước."
Nếu như dọa người tình là hành vi phạm tội, thì Vũ Lâm Hanh hiện tại sợ rằng đã ngồi trong tù rồi.
"Mới không cần, hiện tại là thời gian làm đẹp của tớ."
Sư Thanh Y nói tiếp: "Tớ sợ lát nữa cậu sẽ sợ đến mặt nạ cũng rớt xuống."
Vẻ khinh bỉ của Vũ Lâm Hanh hiện tại không thể hiện ra trên mặt bởi vì đang đắp mặt nạ, nàng chỉ đành vung tay lên, biểu đạt của nàng không quan tâm. Sau đó nàng đột nhiên lui lại, một tay đỡ mặt nạ, nói: "Thứ gì vậy! Sao, sao lại cử động?"
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Ban đêm Cửu Vĩ đi ra ngoài, bắt được một con chim trĩ."
"Chim trĩ?" Vũ Lâm Hanh yên tâm rồi, còn rất vui vẻ: "Chim trĩ rất tốt, khó trách các người cần dùng lồng sắt để nhốt, xem nó giãy dụa, thoạt nhìn còn rất tinh thần, ngày mai đem đến phòng bếp, làm thịt ăn đi được không?"
Sư Thanh Y mỉm cười: "Thật tốt quá, tớ cũng nghĩ như vậy, dự định làm cánh chim trĩ nướng tiêu."
Lạc Thần hỏi Vũ Lâm Hanh: "Thích chim trĩ nướng tiêu sao?"
"Dĩ nhiên rồi." Vũ Lâm Hanh hăng hái: "Sư Sư cậu cho nhiều tiêu một chút. Chỉ đáng tiếc là một con chim trĩ chỉ có hai cái cánh, không đủ ăn."
Sư Thanh Y cười nói: "Con chim trĩ này càng không đủ ăn, vì nó chỉ có một cánh."
Người đó rơi đầu, cần cổ tiêu điều, mà cỏ dại vốn dĩ cao đến cổ, nên người đó đột nhiên tựa như bị cỏ dại bao phủ, chỉ lộ ra một phần thân thể mơ hồ, cũng không nhúc nhích.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đều đứng bất động tại chỗ, ngoại trừ tiếng gió thổi rung cây cỏ, tất cả xung quanh đều ngưng đọng. Một lúc sau, Lạc Thần dùng đèn pin rọi lên người đó.
Vừa chiếu, đập vào mắt chính là mặt cắt trên cổ người đó, ẩn phía dưới ngọn cỏ, đen sì, đường cắt gồ ghề không đều như bị chó cắn.
Nhưng không chảy máu.
Sau đó người đó gục xuống, nằm bẹp trong đám cỏ.
Vừa rồi Sư Thanh Y đã xem qua khuôn mặt của người đó, cảm giác giống như cả người đột nhiên bị kim đâm, đặc biệt sợ hãi tê dại, bởi vì khuôn mặt của người đó khuôn mặt một lời khó nói hết. Chỉ có thể nói, đó nhất định không phải khuôn mặt mà một người sống có thể có, rất nhiều chỗ đã thối rửa.
Nàng cũng không phải là bị hù dọa, mà chỉ là loại đả kích thị giác này thực sự khó chịu, hiện tại cho dù người đó ngã xuống, nàng cũng không lập tức tiến lên, mà chỉ cùng Lạc Thần chậm rãi quan sát.
Trước đó người đó còn chạy nhanh như bay chỉ còn kém lướt trên ngọn cỏ, rắc một tiếng thì cái đầu rơi xuống, còn nằm bất động trên cỏ, nếu không phải có yếm trá ở đâu đó thì thật không còn lời nào để nói.
Thật ra hình dạng quỷ dị này cũng không thể xưng là người, Sư Thanh Y căn cứ kinh nghiệm của mình, cảm thấy đây một thi thể.
Trong nhận thức của người bình thường, người đã chết biến thành thi thể, thi thể sẽ không cử động. Nhưng thật ra có đôi khi thi thể cũng sẽ cử động, thậm chí đứng dậy, tự mình đi lại, chạy nhảy vân vân, có một số thi thể là tự thân dị biến, có một số lại là trong thi thể có một số loại cổ đặc biệt, những loại cổ này sẽ tác động làm thi thể hoạt động, tựa như đang thao túng một con rối.
Còn có trường hợp bởi vì thao túng bị thao túng nên trở thành con rối của người khác, một loại phổ biến nhất chính là Cản Thi. Hiện tượng Cản Thi xuất hiện tương đối nhiều ở Tương Tây, Quảng Tây, Vân Nam, khu vực khác nhau, đặc điểm của Cản Thi cũng có khác biệt, riêng Tương Tây là tà môn nhất.
Thật ra thi thể cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là người Cản Thi. Đừng xem hiện tại thứ này vẫn bất động, nhưng nếu như người thao túng nó muốn thì nó có thể bạo khởi bất cứ lúc nào, khó lòng phòng bị.
Qua một lúc, Lạc Thần mới đẩy bụi cỏ đến gần, Sư Thanh Y cũng tiến lên, vừa đi vừa dùng dao găm cắt hết cỏ xung quanh thi thể, để tránh tầm nhìn bị cản trở, nếu như lát nữa thứ này thật sự bật dậy, cũng có thể thuận tiện ứng phó.
Hai người không đến quá gần, mà chỉ đứng ở một vị trí không xa không gần, Cửu Vĩ cũng ngồi xổm ở một bên, cảnh giác cao độ.
Mượn ánh sáng đèn pin, Sư Thanh Y lúc này mới thấy rõ tường mạo của thứ đó, quả nhiên là một cổ thi thể.
Bất quá cổ thi thể này thoạt nhìn thực sự quá cổ quái, toàn thân xuất hiện dấu hiệu thối rửa ở các mức độ khác nhau. Có một số thịt thối rơi mất, lộ ra xương cốt đã hóa đen, còn dính mảnh vụn quần áo, bết dính vào nhau, có thể có một số nơi khô quắp nhăn dính lại, gắt gao bắm trên xương cốt, rõ ràng là có dấu hiệu khô hóa. Điều kiện hình thành xác thối và xác khô là khác nhau, làm sao mà một cổ thi thể có thể vừa khô vừa thối rửa?
Sư Thanh Y quét mắt nhìn phần chân của cổ thi thể, phát hiện chân phải tráng kiện, chân trái lại gầy yếu hơn rất nhiều, cũng ngắn hơn một ít, hai chân một dài một ngắn, bàn chân cũng là một lớn một nhỏ, chân phải mang giày da nam hiện đại, chân trái lại mang giày thiêu thoạt nhìn đã có niên đại nhất định.
Quan trọng nhất là, gót chân của chân mang giày thiêu bị cắt mất, một phần bắp chân khô rút, rõ ràng là bị khô hóa.
Vừa nhìn đôi chân không hài hòa này, đã biết dấu chân trên lối rẽ chính là thứ này lưu lại.
Lạc Thần chỉ vào cái đầu nằm trên cỏ, thấp giọng nói: "Lấy đến đây."
Cửu Vĩ nghe lời quẩy đuôi đi đến bên cạnh cái đầu, vươn móng vuốt chạm vào, xem cái đầu như một quả bóng, một đường đem cái đầu lăn đến cạnh thi thể.
Đầu này rơi xuống, lăn đi lăn lại, còn bị Cửu Vĩ lăn như quả bóng, mũ lông trên đầu cư nhiên vẫn chưa rơi, tựa như sinh trưởng trên đầu. Sư Thanh Y quan sát một chút, tuy rằng diện mục không rõ cũng có thể mơ hồ nhận ra đây là một lão nam nhân, từ mức độ phân hủy cho thấy đã chết một đoạn thời gian, viền mắt lõm vào rất sâu, lộ ra hai lỗ thủng đen ngòm sâu hoắm, thịt nửa bên mặt đã hư thối, sống mũi cũng trống rỗng, hàm răng xương gò má xương gò má cũng hoàn toàn lộ ra, đáng sợ khó tả nổi.
Lúc hắn chết đang đội mũ, có thể lúc đó là bị vật gì đó một trảo chụp vỡ xương sọ, khi đó óc, tóc và mũ lông dính vào nhau, lâu ngày dài tháng, trở thành một thể, giống như trên mũ mọc tóc.
Tử trạng thê thảm, lúc sắp chết sẽ thống khổ cỡ nào.
Sư Thanh Y nhìn thấy khó chịu, dời ánh mắt, nói: "Người đến là một người Cản Thi sao? Hắn biết bãi đất hoang này có mộ phần, có mục tiêu minh xác mà đến nơi này, xuống dưới địa đạo. Thứ này rõ ràng chính là một thi thể được ghép nối, một chân thuộc về nam nhân, một chân thuộc về nữ nhân, đầu lại là một lão nhân khác, thân người lại là một thể, cùng thuộc về cùng một người. Dưới địa đạo cũng không biết là tình huống gì, không biết cổ thi thể ghép nối này vốn dĩ đã tồn tại dưới địa đạo kia, bị người đó thao túng đi ra, hay là người kia giấu rất nhiều thi thể dưới địa đạo, dùng nhiều bộ phận ghép nối lại tạo ra cổ thi thể này, rồi muốn mang nói ra ngoài?"
Lạc Thần tiếp nhận dao găm trong tay Sư Thanh Y, lại đến gần một ít, nhẹ nhàng khiều chỗ nối tiếp giữa hai chân và thân người, Sư Thanh Y rất sợ nàng có việc gì, nên vẫn nhìn không chuyển mắt.
Kiểm tra xong, Lạc Thần nói: "Là sau khi hắn xuống động mới ghép lại, thời gian cũng không lâu. Nhìn xem, những vị trí này có đường may, còn rất mới."
Sư Thanh Y nhìn thoáng qua chỗ nối, chỉ thấy quả nhiên có đường may. Thân người cùng hai tay là một chỉnh thể, không cần khâu lại, nhưng chỗ nối khác lại rậm rạp đường chỉ may, mà ngay cả chân nam nhân bên phải, giữa bắp chân và bắp đùi cũng có đường may, dĩ nhiên là đến từ hai nam nhân khác nhau, có thể là hình thể tương tự, vừa nhìn cũng khó phân rõ.
Nàng chưa bao giờ gặp loại đường may này, vô cùng mảnh, lại trong suốt, cho dù là khâu lại cũng không dễ dàng phát hiện, nhưng nếu có thể khâu nối thi thể, có thể tưởng tượng đường may có bao nhiêu rắn chắc.
"Vì sao hắn phải xuống dưới đó để khâu nối một thi thể?"
Điểm ấy Sư Thanh Y thật đúng là nhất thời không nghĩ ra.
Nếu như muốn Cản Thi dùng một cổ thi thể hoàn chỉnh cũng có thể, còn đối phương lại phí nhiều công sức khâu một thi thể, mặt cắt của các bộ phân thô như vậy, còn phải từng kim từng kim tỉ mỉ khâu lại, đây chính là một việc hao tâm tốn sức, lẽ nào thi thể khâu lại có công dụng gì đặc biệt sao?
Sư Thanh Y cũng không hiểu rõ đối với Cản Thi, muốn nói đến thi thể, sợ rằng còn phải hỏi Thiên Thiên.
Lạc Thần cũng không trả lời, đối với việc này không nắm chắc, nàng sẽ không trực tiếp tỏ thái độ.
Nàng chỉ nói: "Hiện nay chúng ta có thể phán đoán chính là những bộ phần này thuộc về những người khác nhau, mà những người này, còn có niên đại khác nhau. Giống như bộ phận này, mặc kệ là mức độ phân hủy, hay là trang phục, đều thuộc về người đương đại, bộ phận này, niên đại về phía trước về phía trước, mà bộ phận này, niên đại càng cửu viễn —"
Lạc Thần dừng một chút, dùng mũi dao cẩn thận kích thích một nếp nhăn khô quắp trên thân người: "Mà phần thân và hai tay đã khô hóa, vải vóc dính chặt vào da thịt, bị da thịt vây chặt, cộng thêm điều kiện ngoại cảnh của thi thể lúc đó, nên có thể bảo tồn. Từ vật liệu may mặc cùng mức độ khô hóa cho thấy nguyên chủ của phần thân và hai tay là một cổ nhân, niên đại cụ thể tạm thời không thể kết luận."
Sư Thanh Y như có điều suy nghĩ, nói: "Nhiều thi thể niên đại bất đồng, xem ra tình huống bên trong địa đạo không chỉ là phức tạp bình thường."
Lạc Thần đứng dậy, nhìn nàng một chút, nhìn thấy mặt nàng phiếm một tia hồng nhuận, mái tóc đều bị mồ hôi thấm ướt, trầm mặc chốc lát, nói: "Dưới đất không khí không tốt, nhất thời chúng ta không thể xuống dưới, về nhà nghỉ ngơi trước đi, ngày mai mới quyết định."
Sư Thanh Y quả thật là có chút muốn về. Dọc đường thật ra nàng cũng rất nóng, lại bị gió lạnh thổi, thân thể khô nóng lại toát mồ hôi mang đến cảm giác lạnh thấu xương, bết dính trên người khó chịu khó chịu, rất muốn trở lại tắm rửa.
"Được, chúng ta về trước, bất quá bên này vẫn phải canh giữ, nếu như người đó quay lại địa động động tay động chân gì đó, thì sẽ phiền phức." Sư Thanh Y nói xong, liền thổi tổng lệnh.
Ngạo Nguyệt cùng Nguyệt Đồng cũng phải cũng phải qua một lúc mới đến, nhìn thấy cổ thi thể vẫn bất động, Sư Thanh Y dùng dao găm tiếp tục cắt một ít cỏ dại, chất đống bên cạnh thi thể, Lạc Thần ở bên cạnh hỗ trợ.
Chờ Sư Thanh Y ôm một đống cỏ dại trở về, buông xuống, nàng nhìn thấy cái đầu trên mặt đất không chút sứt mẻ, nhưng cổ thi thể không đầu lại đột nhiên run rẩy.
Sư Thanh Y sớm đã có chuẩn bị tâm lý, thầm nghĩ có phải người đang ẩn nấp không chịu nổi nữa, nên nàng dùng dao găm lặng lẽ thay đổi phương hướng, chỉ thấy cổ thi thể co giật vài cái như cá thoi thóp nằm trên thớt, Sư Thanh Y cho rằng nó muốn bật dậy, nên dùng dao đâm một nhát vào đùi nó.
Thi thể vốn dĩ chính là chết, căn bản không chảy máu, nhưng trong nháy mắt đó nó trì hoãn hành động, khiến nó tạm thời không thể đứng lên. Lạc Thần nhân cơ hội ném cỏ dại trong tay xuống, tất cả đều rơi trên đùi nó, đắp kín hai chân, đồng thời cách cỏ dại một cước giẫm lên một chân khác của nó.
Hai người các nàng một đâm một giẫm, trong nháy mắt áp chế đến nó không cách nào cử động, nhưng không ngờ nói chỉ giãy dụa vài cái rồi xuy một tiếng, chỗ nối tiếp giữa thân người cùng hai chân thoáng chốc tách rời.
Thân người đã ở trạng thái thây khô, bên trên không đầu, bên dưới không chân, chỉ còn lại hai tay vốn thuộc về một chỉnh thể, đường khâu rời ra nó chỉ còn sót lại hai tay chịu thao túng, giống như một con nhện lớn, nhanh chóng bò vào bụi cỏ.
Sư Thanh Y phản ứng mau lẹ, rút dao tiến về phía trước vài bước, lần thứ hai đâm xuống.
Thứ đó bò bằng một tư thái quỷ dị, một dao đâm vào bàn tay của nó, đem toàn bộ bàn tay phải của nó ghim trên mặt đất. Cửu Vĩ thấy thế, lợi trảo quét ngang, ai biết tay phải của nó vun lên, chỉ nghe tiếng xương cốt và da thịt khô quắt ma sát, nó tự động vặn xoắn, kiên quyết vặn gãy bàn tay phải, như thằn lằn bỏ đuôi cầu sống, sau đó bò vào sâu trong bụi cỏ.
Cửu Vĩ giận điên rồi, muốn đuổi theo nhưng Sư Thanh Y nói: "Bỏ đi."
Bàn tay phải bị nàng cắm xuống còn đang giãy dụa, lúc Sư Thanh Y cúi đầu chỉ cảm thấy khí huyết xông lên, có chút nóng nảy, nhìn bàn tay không ngừng giãy dụa trong lòng càng cảm thấy phiền chán, nên lại rút dao đâm thâm vài cái bàn tay rốt cuộc mới chịu thành thật, không hề cử động nữa.
Tứ chi và đầu người tản lạc trên mặt đất, hoàn toàn không có tiếng động xem ra thân người cùng hai tay của cổ thi* kia mới là chủ yếu. (cổ thi: thi thể bị cổ điều khiển)
Lạc Thần đến kiểm tra tình huống của Sư Thanh Y, nhìn thấy nàng mặt càng đỏ hơn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta trở về thôi."
Sư Thanh Y đè xuống phiền muộn trong ngực, mỉm cười nói: "Được. Bàn tay này quá ngoan cố, sợ rằng chúng ta phải mang về, để lại đây là không được."
Lạc Thần kéo một đống cỏ dại đến, tùy ý bện lại, tạo thành một cái lưới đơn sơ, mặt trên dùng cỏ dại vặn thành dây thừng buộc chặt, giống như một cái túi lưới đựng cá, câu cá lúc câu cá một số người không mang túi lưới, đều là dùng vật liệu tại chỗ, dùng cỏ dại các loại để kết lại.
Sư Thanh Y cầm cỏ dại trải một lớp, dùng dao găm ghim bàn tay vứt vào lớp cỏ, rồi rút dao ra, cách cỏ dại vây kín bàn tay kia, cuối cùng ném nó vào trong túi lưới bằng cỏ. Nàng yêu sạch sẽ, lần này lại không mang bao tay, căn bản sẽ không trực tiếp tiếp xúc thứ này, nên chỉ có thể ủy khuất con dao và cỏ dại.
Hai người thu dọn xong, Ngạo Nguyệt cùng Nguyệt Đồng cũng chạy đến, Sư Thanh Y căn dặn Ngạo Nguyệt cùng Nguyệt Đồng canh gác ở phụ cận, chỉ dẫn theo Cửu Vĩ trở về.
Ngạo Nguyệt thông minh như vậy dĩ nhiên biết ý đồ khi Sư Thanh Y dẫn theo Cửu Vĩ, lỗ mũi nó hướng lên trời, hờ hững đối với Sư Thanh Y, ghé vào trong bụi cỏ híp mắt muốn ngủ. Sư Thanh Y muốn dỗ dành Ngạo Nguyệt rồi mới đi, nhưng nói rất nhiều, Ngạo Nguyệt vẫn không đáp lại.
Sư Thanh Y thực sự không có cách nào, Lạc Thần bám vào bên tai nàng nói vài câu, Sư Thanh Y gật đầu, bảo Cửu Vĩ ngậm túi cỏ đi ở phía trước, bản thân cùng Lạc Thần xoay người rời khỏi.
Đi được một đoạn đường, Lạc Thần dừng lại, nói: "Quay đầu lại."
Sư Thanh Y quay đầu lại, thấy Ngạo Nguyệt đã đứng lên.
Nó cao lớn như vậy, vừa đứng lên thì ngay cả cỏ dại cao vút cũng không che được nó. Ngân sắc uy phong lẫm liệt như chiến thần, ngân quang lưu chuyển quanh thân, chỉ là nhìn theo hướng nàng và Lạc Thần rời đi.
Sư Thanh Y nở nụ cười với nó.
Trở lại ngôi nhà nhỏ, mở đèn phòng khách, Sư Thanh Y nhớ kỹ lầu một có một phòng chứa đồ, đi vào xem thử mới phát hiện đèn phòng chứa đồ đã hỏng, hai người chỉ đành dùng đèn pin tìm kiếm.
Nơi này chất một ít tạp, hơn phân nửa là không dùng đến, ngoài ra chính là công cụ. Tìm một vòng, rốt cục tìm được một cái lồng chim, Sư Thanh Y dự định đem bàn tay khô trong túi lưới nhốt vào lồng sắt này, rồi giao cho Cửu Vĩ trông giữ, để tránh bàn tay này nửa đêm chạy lung tung, không cẩn thận chạy ra ngoài, nếu như bị thôn dân nhìn thấy, không chừng dọa bọn họ phát bệnh tim.
Ông chủ trước khi đi đã cho số điện thoại, Sư Thanh Y nhìn thời gian, gọi điện thoại cho ông chủ, lại nói với Lạc Thần: "Hắn nói trong phòng chứa đồ có ổ khóa, chị tìm xem, ở trong ngăn tủ bên kia."
Lạc Thần tìm kiếm, tìm được một ổ khóa, Sư Thanh Y mở lồng chim chuẩn bị ném túi cỏ vào.
Sau khi nghe được có tiếng bước chân, nàng vô thức cảnh giác, nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt tối như mực xuất hiện ở phía sau.
Khuôn mặt này đen đến dọa người, hai con mắt càng giống hai lỗ thủng hắc sắc bị đào xuống, miệng cũng bị tạc một đường dài, mở rộng sang hai bên, giống như một nụ cười quỷ dị. Phòng chứa đồ chỉ có đèn pin chiếu sáng, còn chỉ chiếu đến vị trí của lồng sắt, cũng không chiếu đến phía sau, vị trí của khuôn mặt dĩ nhiên tương đối hôn ám, loại hôn ám này thoáng chốc lại đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt dữ tợn.
Trước đó mới nhìn qua cái đầu có hai mắt thủng sâu, đột nhiên thấy lần nữa, còn là ở trong nhà, Sư Thanh Y vô thức chắn trước mặt Lạc Thần, đồng thời dùng rút dao găm ra.
"Các người lén lút làm gì ở đây?" Khuôn mặt đó đột nhiên ồm ồm lên tiếng.
Lạc Thần bình tĩnh đổi hướng đèn pin, nàng lo lắng chiếu chói mắt người đó, nên chiếu lệch đi một chút, chỉ đem đèn pin chiếu vào gần vị trí người đó đứng.
Bất quá như vậy cũng đủ khiến diện mục của người đó trở nên rõ ràng, chỉ thấy Vũ Lâm Hanh đứng sừng sững, trên mặt đắp mặt nạ bùn.
Sư Thanh Y yên lặng cất con dao: "..."
Vũ Lâm Hanh đắp mặt nạ cũng bất tiện nói chuyện, giọng nói có chút mơ hồ: "Trên tay các người cầm cái gì? Chờ một chút, đây là bệnh từ cỏ sao, bên trong cất giấu thứ gì, còn dày như vậy?"
Sư Thanh Y nói: "Cậu gỡ mặt nạ xuống trước."
Nếu như dọa người tình là hành vi phạm tội, thì Vũ Lâm Hanh hiện tại sợ rằng đã ngồi trong tù rồi.
"Mới không cần, hiện tại là thời gian làm đẹp của tớ."
Sư Thanh Y nói tiếp: "Tớ sợ lát nữa cậu sẽ sợ đến mặt nạ cũng rớt xuống."
Vẻ khinh bỉ của Vũ Lâm Hanh hiện tại không thể hiện ra trên mặt bởi vì đang đắp mặt nạ, nàng chỉ đành vung tay lên, biểu đạt của nàng không quan tâm. Sau đó nàng đột nhiên lui lại, một tay đỡ mặt nạ, nói: "Thứ gì vậy! Sao, sao lại cử động?"
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Ban đêm Cửu Vĩ đi ra ngoài, bắt được một con chim trĩ."
"Chim trĩ?" Vũ Lâm Hanh yên tâm rồi, còn rất vui vẻ: "Chim trĩ rất tốt, khó trách các người cần dùng lồng sắt để nhốt, xem nó giãy dụa, thoạt nhìn còn rất tinh thần, ngày mai đem đến phòng bếp, làm thịt ăn đi được không?"
Sư Thanh Y mỉm cười: "Thật tốt quá, tớ cũng nghĩ như vậy, dự định làm cánh chim trĩ nướng tiêu."
Lạc Thần hỏi Vũ Lâm Hanh: "Thích chim trĩ nướng tiêu sao?"
"Dĩ nhiên rồi." Vũ Lâm Hanh hăng hái: "Sư Sư cậu cho nhiều tiêu một chút. Chỉ đáng tiếc là một con chim trĩ chỉ có hai cái cánh, không đủ ăn."
Sư Thanh Y cười nói: "Con chim trĩ này càng không đủ ăn, vì nó chỉ có một cánh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.