Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 4 - Chương 102: Phiên ngoại - LẠC SƯ MINH TRIỀU (TÁM)

Quân Sola

13/05/2022

Ký hiệu kia dường như chỉ là đôi mắt được đơn giản hoá, in trên da thịt hắn.

Đã nhiều năm như vậy, trên đời các loại ký hiệu ta cũng nhìn qua, cũng không ngoài công dụng tín ngưỡng hoặc một loại ký hiệu.

Thi thể cổ quái bị cổ trùng từng chút một nuốt chửng, ta cúi đầu quan sát, trầm mặc không lên tiếng.

"Đi." Lạc Thần thấp giọng nói.

Nơi đây không thể ở lâu, ba người bước nhanh, đi đến nơi buộc ngựa, đợi đến vào trong viện, trong lòng ta vẫn như cũ không cách nào bình phục.

Lạc Thần trái lại nét mặt không đổi, đối với nàng mà nói, đại để trời sụp cũng vẫn là dáng vẻ này.

Buổi chiều ta ở phòng bếp chuẩn bị chút món ăn Trường Sinh thích, Lạc Thần đứng bên cạnh hỗ trợ, ta nhịn không được cùng nàng thảo luận: "Tuy nói thi thể kia trên mặt sinh ra những thứ đó, nhưng dáng vẻ đó ta nhất định sẽ không nhận sai, nhưng hắn thế nào có thể là Thường Ngộ Xuân?"

Nhiều năm trước đây, tướng mạo của thi thể kia rốt cuộc vẫn giống như Thường Ngộ Xuân thời trẻ lần đầu tiên nàng gặp được.

Sau đó, bọn ta không còn liên hệ với Thường Ngộ Xuân nữa, nhưng hắn uy danh hiển hách, mấy năm nay hoặc nhiều hoặc ít vẫn biết được chút tin tức về hắn. Trải qua chiến hỏa phong sương dung mạo của hắn so với trước đây đương nhiên là càng phát ra tang thương, cũng theo quỹ đạo tuần hoàn của người bình thường mà dần dần già đi, cuối cùng chết đi, hôm nay sao lại sống lại thậm chí trở lại dung mạo tuổi trẻ, còn bị người giết chết?

"Dáng vẻ này của hắn chắc chắn là Thường Ngộ Xuân trước kia." Lạc Thần sắp xếp nguyên liệu nấu ăn, đầu vẫn chưa nâng: "Cái khác, đều không thể chắc chắn."

Nàng lời này ngược lại làm ta nhớ đến một số bù nhìn mà ta từng thấy.

Có một số người đã già, thậm chí chết đi, nhưng có lúc vẫn sẽ vì một số nguyên nhân, xuất hiện "người" giống như bọn họ lúc còn trẻ, mấy thứ này do thuật sĩ tạo nên, điều khiển, xưng là Khôi Lỗi. Khôi Lỗi căn cứ vào công nghệ chế tác, phương thức điều khiển khác nhau mà chia làm rất nhiều loại, thế gian phần lớn dùng thi thể làm khuông cho Khôi Lỗi, lợi dụng thi thể có thể tùy ý bài bố. Nếu một người già đi, trên đời lại đồng thời có một Khôi Lỗi mang dung mạo lúc trẻ tồn tại, thì chính là lúc hắn còn trẻ tự nguyện, hoặc bị người cưỡng ép lấy khuông.

Nhưng Khôi Lỗi thuật tối đa chỉ có thể làm được tương tự, xét đến cùng cũng là một cái xác không hồn.

Không giống cổ thi thể trong rừng, ta có thể nhìn ra hắn có tình cảm có linh hồn, nếu xóa đi những thứ trên mặt, bất luận chỗ nào của hắn đều giống như đúc Thường Ngộ Xuân lúc trẻ, thậm chí bao gồm chiêu thức quen dùng của hắn. Cho dù là song sinh, cũng làm không được như vậy.

"Nàng chú ý đến người mặt quỷ giết hắn sao?" Lạc Thần nâng ánh mắt, đột nhiên hỏi ta.

Ta gật đầu: "Hắn cùng người bị giết, từ bên ngoài nhìn vào đường nét quả thực giống nhau như đúc. Chiếc lọ đeo bên hong là của ta, ta đã từng cầm nó cho Thường Ngộ Xuân chứa thuốc trị thương, sau khi trở về tìm không thấy nữa."

"Bọn họ nhất định đều có liên quan đến Thường Ngộ Xuân, nhưng cụ thể là liên quan thế nào, đều không biết được!" Lạc Thần đạm nhạt nói: "Thường Ngộ Xuân công cao hơn chủ, Chu Nguyên Chương từ lâu không hề tín nhiệm hắn, đối với bên ngoài nói hắn cáo bệnh từ quan, nhưng ai biết có hắn thật sự là chết như thế nào?"

Nàng dừng một chút, ánh mắt trầm tĩnh: "Mặc kệ thế nào, những chuyện này đã không phải chuyện chúng ta có thể quản được."

Ta vô cùng hiểu ý của nàng.

Bởi vì bất lão, bọn ta trải qua một rồi lại một triều đại, chỗ ở đổi một rồi lại một, một đường đi tới, sở cầu bất quá là hỉ nhạc bình an. Năm tháng lâu dài, khó tránh khỏi cũng sẽ gặp phải một số việc kỳ lạ, nhưng cũng không khiến bản thân liên quan quá sâu, chỉ là khách qua đường, cho dù có liên quan vào, cũng sẽ giấu kín tung tích, tận lực không bại lộ.

Mọi nghi hoặc, muôn vàn trăn trở, ta liền đem việc này gác qua một bên.

Ban đêm sau khi tắm xong, ta ở trong phòng thu thập chốc lát, đi đến phòng của Trường Sinh.

Trường Sinh gần đây nghỉ ngơi rất sớm, bây giờ đã ngủ. Nhẹ nhàng bước đến bên giường, nàng lộ ra cánh tay, gương mặt dán gối đầu, ta bước lên phía trước thay nàng kéo góc chăn lên.

Khi còn bé nàng ngủ rất không an ổn, thích đá chăn, lúc trời lạnh nàng thích nháo loạn muốn cùng ta Lạc Thần ba người ngủ một chung, nàng nho nhỏ một đoàn nằm ở giữa, nửa đêm đá chăn khiến ta bị lạnh lúc tỉnh lại co rúm ôm Lạc Thần, còn nàng ngược lại một mình lăn vào một góc. Cuộn mình trong chăn, nàng cuộn mình nơi đó ngược lại ấp áp rồi, hại ta treo trên người Lạc Thần liền bị đông lạnh.

Sau đó nàng khỏi bệnh, thân thể phát triển, tật xấu đá chăn cũng dần biến mất, nhưng đối với ngươi nuôi thành quen, chỉ cần nàng ở tại đây, liền muốn đến nhìn một lần mới yên tâm.

Dịch chăn xong, ta thu hồi tay, nhất thời hậu tri hậu giác phát hiện bản thân mang theo mẫu tính.

Aiz.

Quả nhiên là già rồi.



"A Cẩn." Trường Sinh mở mắt ra, nhìn..

"Đánh thức ngươi sao?" Ta cười nói.

"Ta vẫn chưa ngủ. Trước đó vẫn mở mắt, nghe tiếng bước chân của ngươi ta mới nhắm lại, ta biết ngươi đắp chăn cho ta. Nếu ta thức, ngươi sẽ không đắp chăn cho ta nữa?"

"Nghịch ngợm. Vẫn chưa trưởng thành sao?" Ta hơi có chút dở khóc dở cười: "Một xấp dầy niên kỷ rồi, cũng không biết xấu hổ."

"Ta lại không có thê tử, cũng không có tướng công, vì sao phải xấu hổ?" Nàng vô tội chớp mắt.

Ta: "......"

Đôi mắt hắc sắc to tròn như qua bồ đào của nàng khẽ đảo: "Ngươi xem ngươi ở trước mặt A Lạc, thường xuyên xấu hổ."

Ta: "......"

Được Lạc Thần dẫn theo bên cạnh nhiều năm như vậy, nàng cái khác thì học không được nhưng mực đen trái lại uống không ít, trái lại bộ dạng hết lần này tới lần khác vẫn là ngây thơ.

Ta đưa tay cù hông nàng, nàng xưa nay sợ nhất chuyện này, ở dưới chăn quấn thành một đoàn khanh khách cười không ngừng.

Đoan chính ngồi, ta hướng nàng nói: "Ngươi nói chuyện như vậy là có vấn đề, ở đâu học được? Ngươi nói không thê tử không tướng công sẽ không cần phải xấu hổ, là nói nếu có liền phải học biết xấu hổ rồi? Nhưng ngươi xem A Lạc, nàng có khi nào biết xấu hổ."

"Ta cũng không biết là khi nào." Phía sau một giọng nói thanh lãnh nhàn nhạt truyền đến.

Trường Sinh cười đến vui vẻ, ta nhất thời đau đầu.

Lạc Thần cũng dời ghế đến bên cạnh giường, ngồi xuống: "Nói cái gì đó, vui vẻ như vậy."

..... Ta không vui.

Trường Sinh nghiêm túc nói: "Ta cùng A Cẩn đang thảo luận vấn đề có thê tử, không có thê tử và có biết xấu hổ hay không."

Lạc Thần gật đầu: "Là vấn đề hay, đáng thảo luận sâu."

Trường Sinh từ trong chăn ló đầu ra, hai tay nâng, ba người ở một chỗ nói chút chuyện, bên ngoài gió lạnh gào thét, bên trong phòng ấm ấp hòa thuận. Thẳng đến Trường Sinh buồn ngủ xoa mắt, ta nói: "Mệt mỏi sao? Ngủ đi, bọn ta cũng về phòng."

Trường Sinh nói: "Trước khi đi ngủ ta có một ước nguyện."

Ta cười: "Ngủ, còn muốn ước nguyện?"

"Tất nhiên là muốn. Chính là trước khi ngủ mới muốn ước nguyện, nguyện đi vào giấc mộng, lúc tỉnh lại trở thành sự thật."

Ta thấy nàng nói rất nghiêm túc, xoa đầu của nàng, nàng nhẹ giọng nói: "Ta hy vọng A Cẩn, A Lạc, còn có cô cô, các ngươi mỗi ngày đều có thể vui vẻ khoái hoạt."

"Vì sao không có ngươi?" Lạc Thần hòa nhã nói: "Ngươi muốn chúng ta vui vẻ, chúng ta sẽ vui vẻ. Ngươi vui vẻ, chúng ta sẽ càng thêm vui vẻ."

"Ai nha, ta quên thôi." Trường Sinh ảo não nói.

"Như vậy cũng có thể quên, lập tức bổ sung." Ta đứng lên kéo góc chăn của nàng: "Ngủ đi."

Đầu của nàng hướng bọn ta, vẫn nhìn bọn ta đến khi ra ngoài, giống như nàng không còn cơ hội nhìn nữa. Ta hướng nàng dựng thẳng ngón trỏ lắc lắc, nàng lập tức nhắm mắt lại, sau đó ta nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại.

Đi qua lối mòn trên sân, ta rửa tay thay y phục, Lạc Thần khom lưng trải chăn, ta từ sau ôm lấy nàng chuẩn bị hôn một cái, ai ngờ nhìn thấy nàng khuôn mặt nhăn nhó tránh đi, lạnh nhạt nói: "Ta xấu hổ."

Ta ôm thắt lưng của nàng, nàng thuận thế mở vạt áo của ta, nói. "Ta xấu hổ."



..... Nàng thật đúng là không biết xấu hổ.

Mỗi ngày ta đều phải đi thị tập mua thức ăn, Lạc Thần rỗi rãnh sẽ đi cùng ta, ta phụ trách chọn, nàng phụ trách xách, lúc này cộng thêm Trường Sinh, tất nhiên là phụ trách ăn.

Ta chọn, Lạc Thần xách, Trường Sinh ăn.

Kết quả một ngày, chúng ta ba người lại gặp phải vị Trạc Xuyên đạo trưởng kia.

Lúc này nàng không cõng cái rương lớn, ngược lại khiến ta không quen. Nàng dáng người thẳng tắp, không xa không gần đứng tại một quầy hàng, quầy hàng kia bán một số thứ cổ quái tự làm, lúc này có một nữ tử khác cũng đến quầy hàng, cầm lấy một chiếc hộp tinh xảo.

Trạc Xuyên đạo trưởng nhìn bóng lưng của nàng kia, nghĩ đến hai người là đồng đạo.

Nàng xoay lưng lại nên không nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng dáng vẻ của nàng đã hấp dẫn hết ánh mắt mọi người.

Nàng có mái tóc màu bạc, tựa như sóng biển mềm nhẹ xỏa tung.

"Cái này tốt." Ngân phát nữ tử hướng chủ hàng giơ ngón tay cái lên.

Ta thấy có chút buồn cười, chỉ cảm thấy nữ tử ngân phát lời nói cử chỉ tựa hồ có chút kỳ quái, nàng tuổi còn trẻ lại là ngân phát, có lẽ cũng không phải người Hán.

Ông chủ được nàng không chút che giấu giơ ngón cái khen ngợi vô cùng ngượng ngùng: "Cô nương, tốt thì ngươi mua đi."

Trạc Xuyên đạo trưởng hình như có một chút đau đầu, yên lặng ở phía sau đỡ trán.

Ngôn ngữ của ngân phát nữ tử so với người bình thường có chút vấp váp, ta thấy nàng tựa hồ đang tận lực học tập lời nói của chủ hàng, nàng quay đầu, mỉm cười thuần khiết nhìn Trạc Xuyên đạo trưởng: "Hảo, ta muốn mua."

Trước khi vài lần nhìn thấy Trạc Xuyên đạo trưởng dáng vẻ vô cùng lãnh đạm, lúc này trái lại nàng thoáng cúi đầu, co quắp nói: "Ngư, ta không dư tiền, không thể mua."

Nàng hẳn là gọi nàng là Ngư?

Chỉ là ta trái lại lần đầu nghe có người chỉ gọi duy nhất một chữ Ngư, cái này cũng không xác định là ngư (cá), hay là dư, hay là cái khác.

Nếu như thực sự là cá, Trường Sinh sẽ thích.

Ngư cô nương kia có chút thất vọng, bất quá vẫn hướng Trạc Xuyên đạo trưởng mỉm cười, quay đầu nói với ông chủ: "Không mua, đại thúc bọn ta không mua."

Ông chủ: "....."

Ông chủ này ta biết, bất quá sắp tới ba mươi tuổi, chỉ là râu mép hơi nhiều một chút, ta nghĩ hắn nhất định là bởi vì bị gọi là đại thúc nên tan nát cõi lòng.

Ngư cô nương cùng Trạc Xuyên đạo trưởng hướng chúng ta đi đến, chúng ta nhường đường, đạo trưởng chỉ nhìn phía trước không có biểu thị gì, chỉ nhìn qua những người xa lạ, nhưng Ngư cô nương kia trái lại lúc ngang qua chỗ ta, sắc mặt khác thường, sau đó hướng ta mỉm cười.

Nụ cười kia khiến ta nhất thời tưởng nàng nhìn lầm người, sau đó ta nghĩ kĩ, ta đối với nàng không hề ấn tượng, nghĩ không ra nàng là bởi vì tính cách cởi mở nên mới cùng ta chào hỏi, ta cũng không thể thất lễ, gật đầu, mỉm cười với nàng.

Lạc Thần cũng không có gì nói gì, nàng nhét một xâu cá nướng cho Trường Sinh, Trường Sinh tay trái cầm cá nướng ăn hết một nửa.

Ngư cô nương lại nhìn ta, Trạc Xuyên đạo trưởng quay đầu lại nhìn nàng, lại nhìn ta, Ngư cô nương chớp chớp mắt, đi theo Trạc Xuyên đạo trưởng.

"... Ngô." Các nàng đi xa, ta quay đầu lại vừa định nói Ngư cô nương kia kỳ quái, Lạc Thần liền đem một viên nắm nhét vào trong miệng ta.

Thôi đi, thôi đi.

Có nắm ăn, không nói nữa.

Ta nhai nắm, cắn nắm, theo Lạc Thần cùng Trường Sinh nhẹ nhàng đi về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook