Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 4 - Chương 12: Phiên ngoại - LẠC THẦN MINH TRIỀU (BA)
Quân Sola
13/05/2022
Lạc Thần nắn bột xong lại cắt ra một phần, ép xuống trở thành một miếng mỏng.
Miếng bột mỏng đưa cho ta, ta liền ước lượng thịt băm hành thái bỏ vào trong.
Lửa trong lò cháy rất lớn, bên ngoài hàn lãnh nhưng trong phòng bếp lại mười phần tình cảm ấm áp thậm chí huân đến có chút nóng.
Tay áo bạch sắc của Lạc Thần vén lên, lộ ra một đoạn cánh tay tuyết trắng, nàng xưa nay cơ thể hàn ít mồ hôi, nhưng thái dương hiện nay cũng bị huân ra chút mồ hôi, sợi tóc thấm ướt mềm mại phong tình,
Nàng nâng tay lau mồ hôi, trầm mặc không lên tiếng.
Ta đang đổ dầu vào chảo nóng, ánh mắt thoáng nhìn qua thấy dáng vẻ nàng khiến người thương tiếc này, nói: "Đi rửa mặt đi, nghỉ một chút."
Nàng cầm một khối bột dài, ngữ điệu bình thản nói: "Ta muốn rán cái này."
Ta buồn cười: "Nàng làm sao."
Nàng nghiêng đi khuôn mặt liếc mắt quan sát ta.
Ta phát hiện trong mắt nàng có một tia không hài lòng, cười cười, cũng không nói nữa, cầm lên một miếng bánh cho vào chảo, nói: "Bên trong bánh còn có nhân, cần phải rán qua lại nhiều lần, để lâu sẽ cháy, quá nhanh nhân bên trong sẽ không chín, độ lửa cũng phải xem chừng."
Nàng lúc thật cẩn thận chăm chú nhìn, vô cùng chăm chú.
Ta lại ở một bên làm mẫu, độ lửa vừa đủ ta liền trở bánh, nàng cũng học theo động tác của ta.
" Nha!" Bên ngoài cửa tiệm đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng kinh hô đầy hoảng sợ.
Lạc Thần hơi nhíu mày, ta cũng dừng tay: "Ta ra ngoài xem."
Đến gian ngoài chỉ thấy một tiểu cô nương vóc dáng nhỏ bé hoảng sợ lui lại phía sau, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Cửu Vĩ nằm sấp trên quầy tiền.
Trên người nàng mặc ngoại y ngắn thiêu hoa, đầu đội một chiếc mũ da hổ, trên mũ lại đội một quả bí ngô.
"A Oánh?" Ta lúc này mới nhận ra nàng.
A Oánh di chuyển hai bước sang bên cạnh, lúc này mới hướng ta đi đến, đi một bước lại len lén liếc mắt nhìn Cửu Vĩ.
Lần trước thấy nàng trên đường dáng vẻ rất dũng cảm, lúc này đã có chút ngượng ngùng, trên đầu đội quả bí đỏ lớn lớn hướng ta trầm thấp nói: "Tiên nữ tỷ tỷ."
Ta: ".........."
"Ta họ Sư." Ta khom lưng nhìn nàng nói: "Ngươi đội quả bí đỏ làm gì, rất nặng. Muốn ta gọi người thay ngươi mang về sao?"
"Bí đỏ này là cho các ngươi, Sư tiên nữ tỷ tỷ." Đôi mắt nàng đen láy.
Ta thực sự không biết nàng đầu óc rốt cục nghĩ cái gì nữa: "Ngươi có thể gọi ta Sư tỷ tỷ, cũng có thể giống như cha ngươi gọi ta Sư chưởng quỹ."
"Nga." Nàng gật đầu, lại nhìn chín cái đuôi sặc sỡ của Cửu Vĩ: "Nó là cái gì, hình dáng rất kỳ quái, giống như đóa hoa."
Cửu Vĩ híp mắt, liếm móng vuốt sắc như dao của mình.
"Nó là ta tiểu chưởng quỹ của cửa hiệu. Thay ta trông hiệu, ngươi không cần sợ."
"Ta..... Không sợ." A Oánh nghe xong, lúc này mới miễn cưỡng tăng thêm dũng khí: "Nơi này của ngươi cũng thật nhiều chưởng quỹ, vị bạch y tiên nữ tỷ tỷ cũng là chưởng quỹ sao?"
Ta thấy nàng đội quả bí đỏ không buông tay, cũng thay nàng cảm thấy đau, vội vàng đưa tay đỡ lấy quả bí, cười nói: "Nàng là đại chưởng quỹ, ta là nhị chưởng quỹ. Ngươi nói bí đỏ này là cho bọn ta, tại sao?"
Nàng bỗng ngửi ngửi, nói: "Mẫu thân ta muốn ta mang đến cho các ngươi. Lần trước ta về nhà trễ, phụ thân mẫu thân vô cùng lo lắng, liền hỏi ta chút chuyện, ta nói thật, mẫu thân nói trong nhà không thứ gì, mấy ngày trước trữ chút bí đỏ qua mùa đông liền muốn ta mang đến làm lễ vật tạ ơn."
Ta hiểu được, hiểu được nàng một tiểu nha đầu đội quả bí đỏ như vậy là mức nào cực khổ, bí đỏ mặc dù giá rẻ, nhưng tâm ý lại nặng, nàng nhận lấy quả bí đỏ: "Thay ta cảm tạ mẫu thân ngươi."
Nói xong, lại nói: "Lần sau buổi chiều đừng ở lại lâu trên đường, hiểu không?"
A Oánh do dự một lát, hỏi: "Thanh Đầu Quỷ, thực sự thích nhất ăn những tiểu hài tử như bọn ta sao?"
Ta cố ý làm ra dáng vẻ nghiêm nghị: "Đó là dĩ nhiên. Nhớ kỹ phải sớm về nhà."
Nàng lập tức nga lên một tiếng, cuối cùng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn hậu viện, mũi hấp khí.
Ta biết nàng ngửi thấy mùi thơm trong nhà bếp, liền dẫn nàng vào nhà bếp trong hậu viện, Lạc Thần đang chiên bánh trên chảo, đặt vào trong đĩa trắng.
A Oánh thấy Lạc Thần, lại nhìn bánh trong đĩa, nhìn không chuyển mắt, nước bọt dường như muốn chảy ra.
Có lẽ là nàng muốn lấy lòng Lạc Thần, hy vọng Lạc Thần cho nàng ăn bánh, nên cúi người, hướng Lạc Thần hành lễ: "Đại chưởng quỹ tỷ tỷ."
Lạc Thần nghiêng đi khuôn mặt: "......."
A Oánh tha thiết chăm chú nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần cũng không nói, lấy một mảnh giấy dầu sạch sẽ gói mấy miếng bánh cho A Oánh, A Oánh vui mừng tiếp nhận, lại hướng Lạc Thần hành lễ: "Cảm ơn đại chưởng quỹ tỷ tỷ."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi mà gật đầu.
A Oánh đã ôm bánh mà ăn, ta vốn định giữ nàng ở lại ăn cơm nhưng nghĩ hôm nay không còn thời gian, nếu giờ ngọ nàng không trở về sợ rằng phụ mẫu của nàng sẽ lo lắng, nên liền tiễn nàng ra cửa.
Xa xa có thể thấy chiếc mũ da hổ trên đầu nàng lay động trong tuyết quang, rất hoạt bát khả ái, đang muốn xoay người, đã thấy một phụ nhân đến kéo A Oánh lại.
A Oánh ngẩng đầu nhìn phụ nhân kia.
Tuy nói cách có chút xa nhưng thính lực của ta so với người thường đặc biệt nhạy, nên cũng nghe được một chút.
Phụ nhân kia hiển nhiên là người quen của A Oánh, trêu đùa nàng nói: "Chưa đến giờ tan học, A Oánh thế nào lại sẽ trở về sớm như vậy, hay là lại trốn học? Cẩn thận ta nói cho phu tử của các ngươi, đánh lòng bàn tay ngươi."
"Nào có, Hách đại nương." A Oánh nói: "Phu tử hôm nay có việc, sáng sớm cho bọn ta về nhà, ta trở về nghỉ ngơi."
"Như vậy? A Chinh nhà ta sao lại không thấy thân ảnh."
"Sáng sớm ta cùng A Chinh bọn họ ra khỏi lớp học, bất quá đi đến giữa đường, hắn không về nhà sao?"
Phụ nhân kia có chút tức giận: "Nhất định là học hư, lại đi nơi nào chơi đùa, xem trở về ta thu thập hắn thế nào."
Một lớn một nhỏ nói chuyện một lát, lại cùng nhau đi, ta cũng trở về hậu viện.
Trong nháy mắt đến chập tối, ta cùng Lạc Thần thu dọn xong, đóng cửa tiệm, mỗi người dẫn theo một phần thịt tươi cùng Cửu Vĩ trở về nhà.
Trên đường lại trở nên tiêu điều, gió lạnh bao bọc hạt tuyết, quét qua từng góc trên đường.
Vài người tụ tập, quang ảnh lay động trên đường, lại có một phụ nhân trung niên chạy đến kéo lại vài người trên đường, mấy người bị kéo lại lắc đầu, phụ nhân kia cước bộ vội vã đi xa hơn.
"Giờ Dậu qua khỏi, đường phố giới nghiêm! Người không phận sự, giết không cần hỏi!"
Tiếng mõ canh lần nữa vang lên.
"Đi thôi." Lạc Thần vuốt đầu Cửu Vĩ, nhìn ta nói.
Ta gật đầu.
Về nhà, vào một gian phòng rất rộng, tên kia gối lên cực đại lợi trảo, khoác một thân lông tuyết trắng lưu ngân, đang nghiêng đầu nằm ngủ, nhận thấy ta cùng Lạc Thần mang thịt ba chỉ đến, liền giương mắt, nhưng rồi lại lười biếng khép hờ.
Ta lấy thịt ra, chậm rãi nói: "Đây là lần ăn cuối cùng."
Ngạo Nguyệt lại giương mắt nhìn ta, giữa trán một đốm lửa đỏ.
"Lần tới không có thị trong Đào Hoa thôn để ăn nữa." Ta động tác hai tay trống trơn: "Nhưng không cho phép lại giở tính tình."
Tròng mắt lớn của Ngạo Nguyệt đảo quanh, sau đó ăn thịt.
Trước mắt vẫn là thịt trong Đào Hoa thôn, nó ăn rất vui vẻ, lần sau không biết sẽ biến thành dáng vẻ quỷ quái gì.
Ban đêm đi ngủ, Lạc Thần sau khi tắm rửa liền nằm trên giường, ta cởi ngoại sam, mặc trung y tiến vào trong chăn nhưng chỉ cảm thấy bên trong không được xem là ấm áp, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Lạc Thần, cười nhẹ nói: "Không phải nói ngươi sớm đến làm ấm giường sao, đây là ấm đi nơi nào a?"
Nàng mặc y phục tơ lụa mỏng, trơn mềm lại mát lạnh, dán thân thể như bạch ngọc của nàng, ta ôm nàng như vậy chỉ cảm thấy nàng mặc thực sự cũng gần như không mặc, khuôn mặt không khỏi nóng lên.
"Lần sau là nàng đến làm ấm đi." Nàng xoay người, đôi mắt đen nhánh nhìn ta.
Ta nhịn không được chạm nhẹ lên đôi môi mềm mại của nàng một chút.
Trong mắt nàng có vài tia tiếu ý nhạt như nguyệt quang, nàng ở trên người ta sờ tới sờ lui, sờ soạn một lát ta liền bị nàng khiến cho nhột nhạt tê dại, tay nàng lại đi xuống chạm vào đầu ngón tay phải của ta.
Nàng cầm ngón tay của nàng, nhẹ nàng ma sát trên đầu ngón tay ta, ta bị cổ lãnh hương tinh tế trên người nàng quấn lấy, tim đập nhanh hơn, lập tức đỏ mặt nói: "Ta đã tỉ mỉ cắt tỉa rồi."
Nàng liếc mắt nhìn ta.
Ta lại nói: "Cũng tỉ mỉ rửa sạch vô số lần." Nàng nói: "Ta hỏi nàng những chuyện này sao?" Miệng nàng câu ra một tia cười khẽ.
Ta không để ý đến nàng đang giả đứng đắn, đang muốn đưa tay ôm nàng chặt hơn một chút, lại đột nhiên dừng lại.
Lạc Thần cũng thu hồi tiếu ý, ánh mắt thoáng chốc như băng tuyết.
Bên ngoài có chút động tĩnh.
Không phải tuyết đọng trượt xuống tán cây, hình như là có người đang bước đi.
Ta cùng Lạc Thần ở trong gian phòng hậu viện, bên ngoài chính là tường cao vây quanh, trạch viện yên tĩnh, hàng xóm cách một con đường nhỏ, ta nghĩ động tĩnh kia không giống như từ nội viện của bọn ta.
Âm thanh kia hình như vang trong đường nhỏ chật hẹp, đường nhỏ trãi đầy đá tảng, ban đêm khó tránh khỏi tuyết động, tiếng bước chân của người kia nghe vào cũng trở nên cổ quái, không lớn như tiếng bước chân của người bình thường, đi ba bước thì dừng lại một chút, lại giống như thong thả rồi bước vài bước.
"Lẽ nào kẻ trộm đến?" Ta thấp giọng nói.
Trước đây đã trải qua lâu dài chiến loạn, mấy năm trước mới khó khăn thay đổi triều đại, Tô Châu phủ lại giàu có đông đúc, khó tránh khỏi sẽ có rất nhiều lưu dân đổ sang đây. Những lưu dân này luôn ở vùng ngoại phủ, rất nhiều người ở trong phủ làm thuê kiếm chút tiền công, cũng có một số người lười biếng thường có hành vi trộm cắp.
"Không giống lắm." Lạc Thần nhíu mày.
Sân viện cùng viện trạch không cách con đường, người ngoài tất nhiên là không nghe được động tĩnh này, cho dù là cách gian phòng đều không nghe thấy.
Ta cùng Lạc Thần ngược lại rất dễ dàng nghe thấy những âm thanh này, tuy nói ngũ quan thông thấu là việc hiếm có, nhưng vạn sự có lợi có hại, có lúc thính lực quá mẫn cảm cũng không tốt. Bởi vì mặc kệ ngươi nguyện ý hay không, thường xuyên nghe được chút chuyện phiền lòng.
Tỷ như hiện nay, thật sự là......phiền đến ta.
Nếu như có thể không nghe thấy thì tốt rồi.
Người đó lại bước đi.
Lại nghe vài tiếng ma sát khô quắt, xào xạc xào xạc, không biết là đang làm gì.
Lạc Thần đứng dậy, ta đứng theo nàng, hai người mặc quần áo, Lạc Thần để ta khoác thêm một chiếc áo lông chồn, hai người nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài hàn lãnh, giống như vẩy mực, trong nhà chỉ còn treo hai chiếc đèn lồng đỏ, hồng ảnh yếu ớt.
Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ cũng đã ra ngoài, răng nhọn giương ra, gắt gao chăm chú nhìn xa xa.
Ta căn dặn chúng đừng lên tiếng, cùng Lạc Thần phi thân nhảy lên trên tường.
Đáy mắt nhìn thấy hẻm nhỏ ngang dọc, có chỗ uống cong như côn cửu khúc, một khúc một khúc chống chéo trong bức màn đen. Ta cùng Lạc Thần cẩn thận dọc theo đầu tường di chuyển, qua một lúc, âm thanh cổ quái kia lại bắt đầu vang lên.
Lạc Thần dẫn theo ta, nàng đè đầu ta thấp xuống.
Ta cúi thấp người, đứng ở đầu tường nhìn qua đường nhỏ bên kia, chỉ thấy chân tường có một cái bóng, cái bóng kia động tác có chút cứng nhắc, giống như bị gió đông lạnh, đi hai bước, còn đi ở cửa sau của nhà người khác, lúc này mới đứng lại, từ trong ngực moi ra một thứ cổ quái gì đó.
Người đó thổi vật kia.
Một loại âm thanh trầm đục như tiếng quỷ thét từ thứ đó phát ra.
Miếng bột mỏng đưa cho ta, ta liền ước lượng thịt băm hành thái bỏ vào trong.
Lửa trong lò cháy rất lớn, bên ngoài hàn lãnh nhưng trong phòng bếp lại mười phần tình cảm ấm áp thậm chí huân đến có chút nóng.
Tay áo bạch sắc của Lạc Thần vén lên, lộ ra một đoạn cánh tay tuyết trắng, nàng xưa nay cơ thể hàn ít mồ hôi, nhưng thái dương hiện nay cũng bị huân ra chút mồ hôi, sợi tóc thấm ướt mềm mại phong tình,
Nàng nâng tay lau mồ hôi, trầm mặc không lên tiếng.
Ta đang đổ dầu vào chảo nóng, ánh mắt thoáng nhìn qua thấy dáng vẻ nàng khiến người thương tiếc này, nói: "Đi rửa mặt đi, nghỉ một chút."
Nàng cầm một khối bột dài, ngữ điệu bình thản nói: "Ta muốn rán cái này."
Ta buồn cười: "Nàng làm sao."
Nàng nghiêng đi khuôn mặt liếc mắt quan sát ta.
Ta phát hiện trong mắt nàng có một tia không hài lòng, cười cười, cũng không nói nữa, cầm lên một miếng bánh cho vào chảo, nói: "Bên trong bánh còn có nhân, cần phải rán qua lại nhiều lần, để lâu sẽ cháy, quá nhanh nhân bên trong sẽ không chín, độ lửa cũng phải xem chừng."
Nàng lúc thật cẩn thận chăm chú nhìn, vô cùng chăm chú.
Ta lại ở một bên làm mẫu, độ lửa vừa đủ ta liền trở bánh, nàng cũng học theo động tác của ta.
" Nha!" Bên ngoài cửa tiệm đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng kinh hô đầy hoảng sợ.
Lạc Thần hơi nhíu mày, ta cũng dừng tay: "Ta ra ngoài xem."
Đến gian ngoài chỉ thấy một tiểu cô nương vóc dáng nhỏ bé hoảng sợ lui lại phía sau, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Cửu Vĩ nằm sấp trên quầy tiền.
Trên người nàng mặc ngoại y ngắn thiêu hoa, đầu đội một chiếc mũ da hổ, trên mũ lại đội một quả bí ngô.
"A Oánh?" Ta lúc này mới nhận ra nàng.
A Oánh di chuyển hai bước sang bên cạnh, lúc này mới hướng ta đi đến, đi một bước lại len lén liếc mắt nhìn Cửu Vĩ.
Lần trước thấy nàng trên đường dáng vẻ rất dũng cảm, lúc này đã có chút ngượng ngùng, trên đầu đội quả bí đỏ lớn lớn hướng ta trầm thấp nói: "Tiên nữ tỷ tỷ."
Ta: ".........."
"Ta họ Sư." Ta khom lưng nhìn nàng nói: "Ngươi đội quả bí đỏ làm gì, rất nặng. Muốn ta gọi người thay ngươi mang về sao?"
"Bí đỏ này là cho các ngươi, Sư tiên nữ tỷ tỷ." Đôi mắt nàng đen láy.
Ta thực sự không biết nàng đầu óc rốt cục nghĩ cái gì nữa: "Ngươi có thể gọi ta Sư tỷ tỷ, cũng có thể giống như cha ngươi gọi ta Sư chưởng quỹ."
"Nga." Nàng gật đầu, lại nhìn chín cái đuôi sặc sỡ của Cửu Vĩ: "Nó là cái gì, hình dáng rất kỳ quái, giống như đóa hoa."
Cửu Vĩ híp mắt, liếm móng vuốt sắc như dao của mình.
"Nó là ta tiểu chưởng quỹ của cửa hiệu. Thay ta trông hiệu, ngươi không cần sợ."
"Ta..... Không sợ." A Oánh nghe xong, lúc này mới miễn cưỡng tăng thêm dũng khí: "Nơi này của ngươi cũng thật nhiều chưởng quỹ, vị bạch y tiên nữ tỷ tỷ cũng là chưởng quỹ sao?"
Ta thấy nàng đội quả bí đỏ không buông tay, cũng thay nàng cảm thấy đau, vội vàng đưa tay đỡ lấy quả bí, cười nói: "Nàng là đại chưởng quỹ, ta là nhị chưởng quỹ. Ngươi nói bí đỏ này là cho bọn ta, tại sao?"
Nàng bỗng ngửi ngửi, nói: "Mẫu thân ta muốn ta mang đến cho các ngươi. Lần trước ta về nhà trễ, phụ thân mẫu thân vô cùng lo lắng, liền hỏi ta chút chuyện, ta nói thật, mẫu thân nói trong nhà không thứ gì, mấy ngày trước trữ chút bí đỏ qua mùa đông liền muốn ta mang đến làm lễ vật tạ ơn."
Ta hiểu được, hiểu được nàng một tiểu nha đầu đội quả bí đỏ như vậy là mức nào cực khổ, bí đỏ mặc dù giá rẻ, nhưng tâm ý lại nặng, nàng nhận lấy quả bí đỏ: "Thay ta cảm tạ mẫu thân ngươi."
Nói xong, lại nói: "Lần sau buổi chiều đừng ở lại lâu trên đường, hiểu không?"
A Oánh do dự một lát, hỏi: "Thanh Đầu Quỷ, thực sự thích nhất ăn những tiểu hài tử như bọn ta sao?"
Ta cố ý làm ra dáng vẻ nghiêm nghị: "Đó là dĩ nhiên. Nhớ kỹ phải sớm về nhà."
Nàng lập tức nga lên một tiếng, cuối cùng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn hậu viện, mũi hấp khí.
Ta biết nàng ngửi thấy mùi thơm trong nhà bếp, liền dẫn nàng vào nhà bếp trong hậu viện, Lạc Thần đang chiên bánh trên chảo, đặt vào trong đĩa trắng.
A Oánh thấy Lạc Thần, lại nhìn bánh trong đĩa, nhìn không chuyển mắt, nước bọt dường như muốn chảy ra.
Có lẽ là nàng muốn lấy lòng Lạc Thần, hy vọng Lạc Thần cho nàng ăn bánh, nên cúi người, hướng Lạc Thần hành lễ: "Đại chưởng quỹ tỷ tỷ."
Lạc Thần nghiêng đi khuôn mặt: "......."
A Oánh tha thiết chăm chú nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần cũng không nói, lấy một mảnh giấy dầu sạch sẽ gói mấy miếng bánh cho A Oánh, A Oánh vui mừng tiếp nhận, lại hướng Lạc Thần hành lễ: "Cảm ơn đại chưởng quỹ tỷ tỷ."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi mà gật đầu.
A Oánh đã ôm bánh mà ăn, ta vốn định giữ nàng ở lại ăn cơm nhưng nghĩ hôm nay không còn thời gian, nếu giờ ngọ nàng không trở về sợ rằng phụ mẫu của nàng sẽ lo lắng, nên liền tiễn nàng ra cửa.
Xa xa có thể thấy chiếc mũ da hổ trên đầu nàng lay động trong tuyết quang, rất hoạt bát khả ái, đang muốn xoay người, đã thấy một phụ nhân đến kéo A Oánh lại.
A Oánh ngẩng đầu nhìn phụ nhân kia.
Tuy nói cách có chút xa nhưng thính lực của ta so với người thường đặc biệt nhạy, nên cũng nghe được một chút.
Phụ nhân kia hiển nhiên là người quen của A Oánh, trêu đùa nàng nói: "Chưa đến giờ tan học, A Oánh thế nào lại sẽ trở về sớm như vậy, hay là lại trốn học? Cẩn thận ta nói cho phu tử của các ngươi, đánh lòng bàn tay ngươi."
"Nào có, Hách đại nương." A Oánh nói: "Phu tử hôm nay có việc, sáng sớm cho bọn ta về nhà, ta trở về nghỉ ngơi."
"Như vậy? A Chinh nhà ta sao lại không thấy thân ảnh."
"Sáng sớm ta cùng A Chinh bọn họ ra khỏi lớp học, bất quá đi đến giữa đường, hắn không về nhà sao?"
Phụ nhân kia có chút tức giận: "Nhất định là học hư, lại đi nơi nào chơi đùa, xem trở về ta thu thập hắn thế nào."
Một lớn một nhỏ nói chuyện một lát, lại cùng nhau đi, ta cũng trở về hậu viện.
Trong nháy mắt đến chập tối, ta cùng Lạc Thần thu dọn xong, đóng cửa tiệm, mỗi người dẫn theo một phần thịt tươi cùng Cửu Vĩ trở về nhà.
Trên đường lại trở nên tiêu điều, gió lạnh bao bọc hạt tuyết, quét qua từng góc trên đường.
Vài người tụ tập, quang ảnh lay động trên đường, lại có một phụ nhân trung niên chạy đến kéo lại vài người trên đường, mấy người bị kéo lại lắc đầu, phụ nhân kia cước bộ vội vã đi xa hơn.
"Giờ Dậu qua khỏi, đường phố giới nghiêm! Người không phận sự, giết không cần hỏi!"
Tiếng mõ canh lần nữa vang lên.
"Đi thôi." Lạc Thần vuốt đầu Cửu Vĩ, nhìn ta nói.
Ta gật đầu.
Về nhà, vào một gian phòng rất rộng, tên kia gối lên cực đại lợi trảo, khoác một thân lông tuyết trắng lưu ngân, đang nghiêng đầu nằm ngủ, nhận thấy ta cùng Lạc Thần mang thịt ba chỉ đến, liền giương mắt, nhưng rồi lại lười biếng khép hờ.
Ta lấy thịt ra, chậm rãi nói: "Đây là lần ăn cuối cùng."
Ngạo Nguyệt lại giương mắt nhìn ta, giữa trán một đốm lửa đỏ.
"Lần tới không có thị trong Đào Hoa thôn để ăn nữa." Ta động tác hai tay trống trơn: "Nhưng không cho phép lại giở tính tình."
Tròng mắt lớn của Ngạo Nguyệt đảo quanh, sau đó ăn thịt.
Trước mắt vẫn là thịt trong Đào Hoa thôn, nó ăn rất vui vẻ, lần sau không biết sẽ biến thành dáng vẻ quỷ quái gì.
Ban đêm đi ngủ, Lạc Thần sau khi tắm rửa liền nằm trên giường, ta cởi ngoại sam, mặc trung y tiến vào trong chăn nhưng chỉ cảm thấy bên trong không được xem là ấm áp, từ phía sau ôm lấy thắt lưng Lạc Thần, cười nhẹ nói: "Không phải nói ngươi sớm đến làm ấm giường sao, đây là ấm đi nơi nào a?"
Nàng mặc y phục tơ lụa mỏng, trơn mềm lại mát lạnh, dán thân thể như bạch ngọc của nàng, ta ôm nàng như vậy chỉ cảm thấy nàng mặc thực sự cũng gần như không mặc, khuôn mặt không khỏi nóng lên.
"Lần sau là nàng đến làm ấm đi." Nàng xoay người, đôi mắt đen nhánh nhìn ta.
Ta nhịn không được chạm nhẹ lên đôi môi mềm mại của nàng một chút.
Trong mắt nàng có vài tia tiếu ý nhạt như nguyệt quang, nàng ở trên người ta sờ tới sờ lui, sờ soạn một lát ta liền bị nàng khiến cho nhột nhạt tê dại, tay nàng lại đi xuống chạm vào đầu ngón tay phải của ta.
Nàng cầm ngón tay của nàng, nhẹ nàng ma sát trên đầu ngón tay ta, ta bị cổ lãnh hương tinh tế trên người nàng quấn lấy, tim đập nhanh hơn, lập tức đỏ mặt nói: "Ta đã tỉ mỉ cắt tỉa rồi."
Nàng liếc mắt nhìn ta.
Ta lại nói: "Cũng tỉ mỉ rửa sạch vô số lần." Nàng nói: "Ta hỏi nàng những chuyện này sao?" Miệng nàng câu ra một tia cười khẽ.
Ta không để ý đến nàng đang giả đứng đắn, đang muốn đưa tay ôm nàng chặt hơn một chút, lại đột nhiên dừng lại.
Lạc Thần cũng thu hồi tiếu ý, ánh mắt thoáng chốc như băng tuyết.
Bên ngoài có chút động tĩnh.
Không phải tuyết đọng trượt xuống tán cây, hình như là có người đang bước đi.
Ta cùng Lạc Thần ở trong gian phòng hậu viện, bên ngoài chính là tường cao vây quanh, trạch viện yên tĩnh, hàng xóm cách một con đường nhỏ, ta nghĩ động tĩnh kia không giống như từ nội viện của bọn ta.
Âm thanh kia hình như vang trong đường nhỏ chật hẹp, đường nhỏ trãi đầy đá tảng, ban đêm khó tránh khỏi tuyết động, tiếng bước chân của người kia nghe vào cũng trở nên cổ quái, không lớn như tiếng bước chân của người bình thường, đi ba bước thì dừng lại một chút, lại giống như thong thả rồi bước vài bước.
"Lẽ nào kẻ trộm đến?" Ta thấp giọng nói.
Trước đây đã trải qua lâu dài chiến loạn, mấy năm trước mới khó khăn thay đổi triều đại, Tô Châu phủ lại giàu có đông đúc, khó tránh khỏi sẽ có rất nhiều lưu dân đổ sang đây. Những lưu dân này luôn ở vùng ngoại phủ, rất nhiều người ở trong phủ làm thuê kiếm chút tiền công, cũng có một số người lười biếng thường có hành vi trộm cắp.
"Không giống lắm." Lạc Thần nhíu mày.
Sân viện cùng viện trạch không cách con đường, người ngoài tất nhiên là không nghe được động tĩnh này, cho dù là cách gian phòng đều không nghe thấy.
Ta cùng Lạc Thần ngược lại rất dễ dàng nghe thấy những âm thanh này, tuy nói ngũ quan thông thấu là việc hiếm có, nhưng vạn sự có lợi có hại, có lúc thính lực quá mẫn cảm cũng không tốt. Bởi vì mặc kệ ngươi nguyện ý hay không, thường xuyên nghe được chút chuyện phiền lòng.
Tỷ như hiện nay, thật sự là......phiền đến ta.
Nếu như có thể không nghe thấy thì tốt rồi.
Người đó lại bước đi.
Lại nghe vài tiếng ma sát khô quắt, xào xạc xào xạc, không biết là đang làm gì.
Lạc Thần đứng dậy, ta đứng theo nàng, hai người mặc quần áo, Lạc Thần để ta khoác thêm một chiếc áo lông chồn, hai người nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài hàn lãnh, giống như vẩy mực, trong nhà chỉ còn treo hai chiếc đèn lồng đỏ, hồng ảnh yếu ớt.
Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ cũng đã ra ngoài, răng nhọn giương ra, gắt gao chăm chú nhìn xa xa.
Ta căn dặn chúng đừng lên tiếng, cùng Lạc Thần phi thân nhảy lên trên tường.
Đáy mắt nhìn thấy hẻm nhỏ ngang dọc, có chỗ uống cong như côn cửu khúc, một khúc một khúc chống chéo trong bức màn đen. Ta cùng Lạc Thần cẩn thận dọc theo đầu tường di chuyển, qua một lúc, âm thanh cổ quái kia lại bắt đầu vang lên.
Lạc Thần dẫn theo ta, nàng đè đầu ta thấp xuống.
Ta cúi thấp người, đứng ở đầu tường nhìn qua đường nhỏ bên kia, chỉ thấy chân tường có một cái bóng, cái bóng kia động tác có chút cứng nhắc, giống như bị gió đông lạnh, đi hai bước, còn đi ở cửa sau của nhà người khác, lúc này mới đứng lại, từ trong ngực moi ra một thứ cổ quái gì đó.
Người đó thổi vật kia.
Một loại âm thanh trầm đục như tiếng quỷ thét từ thứ đó phát ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.