Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 1 - Chương 22: Quyển 1 - Chương 22
Quân Sola
13/05/2022
Bên kia Duẫn Thanh đang chuyên chú nghiên cứu bản đập văn tự điêu khắc trên quan tài, loại điêu khắc này gọi là "Dương khắc", Tạ Gia Bội cầm giấy bút ngồi xổm ở xa xa nhìn động tác của nàng, các nàng cũng không có thời gian nhìn Tào Duệ bên kia.
Nắp quan tài vẫn đang đóng kín, phải dùng xẻng cạy thì mới có thể mở ra, Tiêu Ngôn lần thứ hai ở bên cạnh quan tài lớn tiếng nói: "Duệ Tử, Duệ Tử, xẻng quân dụng!"
Tào Duệ đem xẻng quân dụng phóng tới trên mặt đất, hướng Tiêu Ngôn bên kia nói: "Anh Ngôn, vừa rồi tôi không cẩn thận để xẻng quân dụng cắt bị thương, anh cầm xẻng trước đi, tôi tìm không thấy băng dán, rõ ràng tôi có mang theo!"
Sư Thanh Y vừa nghe, lập tức hướng Tào Duệ nhìn lại, tay phải của Tào Duệ gắt gao đè lại tay trái của mình, xem ra thật sự là bị thương.
Sư Thanh Y hảo tâm nhắc nhở Tào Duệ: "Tào Duệ, trong ba lô leo núi của tôi có đồ dùng cấp cứu, bên trong có cồn, băng vải, băng dán, cậu qua lấy đi."
"Nga, hảo, cảm ơn"
Tào Duệ đi đến chỗ ba lô của Sư Thanh Y ở bên kia, bước đi có điểm mất tự nhiên, Sư Thanh Y nhìn bóng lưng của hắn, cảm giác được tay phải của hắn tựa hồ hung hăng niết nắm tay trái, phi thường cố sức, trong lòng có điểm hồ nghi, nói: "Tào Duệ vết thương rất sâu sao?"
"Không có, vết thương nhỏ mà thôi."
Tào Duệ cũng không quay đầu lại mà trả lời nàng.
"Viết thương nhỏ cũng đừng quên dùng cồn tiêu độc, tránh bị nhiễm trùng." Sư Thanh Y hơi nhíu mày, ánh mắt một lần nữa hướng vào màn hình camera.
Tiêu Ngôn khom lưng nhặt xẻng quân dụng lên, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu tử cậu toàn là như vậy, một mình tôi làm sao khai quan đây."
Khi ngẩng đầu lên thì thấy Lạc Thần đứng ở trước mặt hắn.
Tiêu Ngôn có chút ngơ ngẩn, nói: "Lạc tiểu thư."
Vừa rồi trên đường Sư Thanh Y đã nói tên của Lạc Thần cho giáo sư biết, Tiêu Ngôn lúc đó còn vì cái tên này thất thần một hồi, nữ nhân này dù là khí chất hay tướng mạo quả thật đều rất phù hợp với tên của nàng.
Lạc Thần vừa nhìn thoáng qua Tào Duệ đang vội vàng tìm kiếm trong ba lô leo núi của Sư Thanh Y, vừa nói: "Hắn bị thương, ta đến giúp ngươi."
Tiêu Ngôn có chút ngượng ngùng: "Ai, việc này đều là đàn ông đến làm, các cô là con gái không thích hợp."
Hắn đột nhiên cảm thấy lời vừa rồi không thích hợp, vội vã nói lại: "Ý của tôi không phải nói con gái các cô làm không tốt, mà đây quả thật là công việc nặng nhọc, chỉ sợ làm tay cô bị thương."
"Không ngại" Lạc Thần cầm lấy đao lò xo trong tay Tiêu Ngôn, bắt đầu khai quan, động tác chuẩn xác lưu loát.
Sư Thanh Y camera đến bên cạnh Lạc Thần tiến hành chụp ở cự ly gần, tầm mắt hoàn toàn bị Lạc Thần chiếm hết.
Nàng nhìn qua màn hình, phát hiện cổ tay Lạc Thần trắng nõn, cùng màu đen của quan tài ở cùng một chỗ khiến Lạc Thần thoạt nhìn ngoài ý muốn có một loại tư vị lộng lẫy mà quyến rũ. Dưới lòng đất không thể nghi ngờ là rất thần bí, càng làm cho bạch y nữ tử này phủ thêm một tầng sương mỏng mờ ảo.
Tay thật là đẹp.
Sao có thể khai quan.
Trong lòng Sư Thanh Y cảm thấy đây quả thực là phí của trời.
Đôi tay này, hẳn là nên cầm bút lông sói tư thái ưu nhã viết chữ trên giấy Tuyên Thành, nếu không cũng là ở trên đàn cổ tấu lên nhạc khúc mới đúng.
Nắp quan tài phong bế hoàn toàn bị cạy ra, Tiêu Ngôn đang chuẩn bị dùng khí lực đem nắp quan tài xốc lên, không nghĩ tới hắn còn chưa dùng lực, nắp quan tài đã bị Lạc Thần dễ dàng dời đi lộ ra một khoảng trống, động tác của nàng rất nhanh, biểu hiện cũng chuyên chú cẩn thận, dường như nằm trong quan tài là cái gì đó đặc biệt nguy hiểm.
"Là một nữ nhân." Sư Thanh Y dời camera, hoàn toàn bị người trong quan tài hấp dẫn.
Thông qua khoảng trống do nắp quan tài dời ra, chỉ có thể nhìn thấy ngực của nữ nhân kia.
Thi thể cùng trang phục đều bảo tồn phi thường hoàn hảo, khuôn mặt của nữ nhân sống động, lông mi rất dài, da nhẵn nhụi, thoạt nhìn rất xinh đẹp, thật giống như vừa mới hạ táng, chỉ là tư thế nằm trong quan tài có vẻ không tự nhiên, thậm chí có chút vặn vẹo.
Loại vặn vẹo nữu khúc này khiến Sư Thanh Y cho rằng lúc nàng bị đưa vào quan tài hẳn là còn chưa chết, còn có thể cử động nếu không cũng sẽ không ở trong quan tài biểu hiện ra loại tư thái thống khổ trước khi chết này.
Nàng trước khi chết, từng ở trong quan tài giãy dụa qua.
Mặt khác xem đến y phục và trang sức trên người nàng, Sư Thanh Y kinh ngạc phát hiện trang phục của nàng cư nhiên là trang phục của người Miêu Cương cổ đại, trên đầu mang ngân sức (trang sức bằng bạc), trên đồ trang sức treo rất nhiều vật trang trí nhỏ hình tam giác màu bạc, nhìn qua có chút giống như chuông nhỏ, nhưng điểm không giống chuông chính là nó khép kín.
Trên lỗ tai cũng có đeo một cái khuyên tai đính vật trang sức hình tam giác, trên cổ đeo ba cái vòng cổ bằng bạc cũng đính vật hình tam giác, những thứ này khiến nữ nhân thoạt nhìn hết sức trói buộc. Miêu Cương bất luận nam nữ già trẻ, bất luận giàu sang thấp hèn, đối với bạc đều rất mực mưu cầu cùng tôn sùng, đều có tập quán đeo ngân sức.
Người Miêu cho rằng bạc là có linh hồn, bạc mang đến phúc trạch, bạc có thể trừ tà, phù hộ người Miêu tộc an khang, điều này tương tự tín ngưỡng đối với vàng của người Ấn Độ.
Sư Thanh Y hỏi Duẫn Thanh: "Giáo sư, vì sao lại là một nữ nhân Miêu tộc? Khu vực này từ xưa đến nay đều là người Hán sinh sống, Tương Tây cách nơi này rất xa, vì sao lăng mộ của nữ nhân này lại được xây dựng ở nơi đây, người Miêu không muốn rời xa cố thổ, chủ trương linh hồn cùng quê hương dung hợp với nhau, nếu như vậy, lẽ ra nên xây dựng ở Miêu Cương?"
Duẫn Thanh đeo găng tay màu trắng, cẩn thận quan sát khuyên tai hình tam giác trên tai phải của nữ nhân, vừa xem xét vừa nói: "Cái này tạm thời không rõ ràng lắm, chúng ta cần sưu tập đầu mối trên thi thể tiến hành khảo chứng. A Thanh, em trước tiên chụp ảnh của nàng để lưu trữ."
"Ân, hảo."
Sư Thanh Y chụp ảnh thi thể nữ nhân kia, nhìn qua màn hình, sắc mặt nữ nhân so với trực tiếp nhìn bằng mắt thường thoạt nhìn có vẻ càng thêm tái nhợt, giống như tờ giấy trắng.
Nàng yên tĩnh, đem tấm ảnh đầu tiên chụp thi thể phóng đại, bắt đầu tinh tế xem xét, mắt nàng từ trước đến nay rất lợi hại, hơn nữa hình ảnh được phóng đại, rất nhanh thì phát hiện có điểm không thích hợp.
Trên môi nữ nhân có một tầng vật chất màu đỏ, bôi rất không đều, thoạt nhìn giống như màu đỏ sẫm của máu.
Mà trên lớp vật chất màu đỏ, Sư Thanh Y phát hiện một ít thứ gì đó màu trắng rất nhỏ, kẹp trong khóe môi khép chặt của nữ nhân.
Là cái gì?
Sư Thanh Y nhìn chằm chằm màn hình camera, vô ý thức kéo sang hai bên để quan sát.
Lạc Thần ngay bên cạnh nàng, nàng chuẩn xác thấy được Lạc Thần đang xắn tay áo lên.
"Lạc... Chị họ, chị nhìn xem." Sư Thanh Y nhẹ giọng nói.
Vì nói dối, Sư Thanh Y phải thường xuyên cân nhắc thay đổi cách xưng hô, để tránh bởi vì xưng hô một tiếng "Lạc tiểu thư" mà bị Duẫn Thanh bọn họ phát hiện.
Lạc Thần dán đến gần, khuôn mặt kề sát Sư Thanh Y, Sư Thanh Y ý bảo nàng nhìn vào màn hình.
Hai người gần như dán sát vào nhau, ngay cả hơi thở ôn nhuyễn cũng tựa hồ quấn quýt lấy nhau.
Nàng thật thơm.
Đây là loại "hương thơm cơ thể của nữ nhân" trong sách miêu tả? cảm giác hoàn toàn không giống nước hoa ở các quần chuyên doanh, khí tức tự nhiên mà hài hòa, thanh nhã cực kỳ.
Ngửi thấy một cỗ lãnh hương rất đạm nhạt trên người Lạc Thần, Sư Thanh Y có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Chị xem, trên môi nàng, đó là cái gì?"
Lạc Thần yên lặng nhìn màn hình, không lên tiếng. "Có phải quá nhỏ? Tôi phóng to một chút." Sư Thanh Y nói xong, nhấn nút phóng đại một cái, ngón tay lại vô tình ấn phải nút đi tới.
Vừa rồi xem chính là bức ảnh đầu tiên chụp thi thể nữ nhân, bức ảnh trước đó, chỉ có mình Sư Thanh Y trong lòng biết rõ, mà nàng căn bản không nghĩ lại như vậy bại lộ ra.
Camera vẫn do Sư Thanh Y giữ, nàng vốn có dự định sau khi rời khỏi đây bản thân trước tiên xử lý bí mật này, kết quả hình ảnh dưới tình huống không hề có chuẩn bị nhảy ra.
Trên ảnh là một nữ nhân mặc áo sơ mi trắng, vóc dáng cao gầy, đang quay đầu nhìn lại. khuôn mặt của nữ nhân tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, một đường kéo dài xuống dưới chân, xa xa ánh sáng mờ nhạt như nổi lên sương mù, thoạt nhìn thần bí mà mông lung.
Sư Thanh Y: "...."
Lạc Thần: "...."
Sư Thanh Y nhanh chóng ấn trở về, đem ảnh chụp nữ thi kéo trở lại, vừa nhanh như chớp đem ảnh chụp phóng đại đến cực hạn.
Vừa rồi vẫn còn hiển thị hình ảnh mỹ nhân khí chất thanh lệ thế gian hiếm có, giây tiếp theo liền biến trở lại thi thể lạnh lẽo như băng, loại thị giác đối lập này khiến tâm tình Sư Thanh Y thoáng chốc rơi vào đáy cốc.
Nhân loại quả nhiên là loài thích cái đẹp a.
Ai lại muốn nhìn chằm chằm thi thể, sẽ gặp ác mộng a.
Sư Thanh Y trưng ra dáng vẻ làm như cái gì cũng không biết, vén tóc lên, ánh mắt buông xuống, nói: "Chị nhìn thấy không?"
Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Thấy"
Sư Thanh Y mừng rỡ nói: "Thấy cái gì, đó là cái gì?"
Những thứ trên môi nữ thi, nàng quả thật nhìn không ra.
Lạc Thần mặt không biểu tình mà liếc mắt nhìn nàng: "Cái gì mà cái gì? Còn không phải là ta sao, ngươi không nhận ra, còn phải hỏi ta?"
Sư Thanh Y: "...."
Sư Thanh Y hiện tại có một loại kích động giống như đụng phải quan tài.
Nữ nhân này.
... Nàng rốt cuộc là có ý gì.
Sau này cũng không dám chụp ảnh nàng nữa.
Thấy Sư Thanh Y xấu hổ nhưng còn muốn cố ý làm bộ vô tội, khóe môi Lạc Thần khẽ cong, lúc này mới nói: "Vật chất ngoài miệng nữ thi, đều là mảnh vụng móng tay."
Nắp quan tài vẫn đang đóng kín, phải dùng xẻng cạy thì mới có thể mở ra, Tiêu Ngôn lần thứ hai ở bên cạnh quan tài lớn tiếng nói: "Duệ Tử, Duệ Tử, xẻng quân dụng!"
Tào Duệ đem xẻng quân dụng phóng tới trên mặt đất, hướng Tiêu Ngôn bên kia nói: "Anh Ngôn, vừa rồi tôi không cẩn thận để xẻng quân dụng cắt bị thương, anh cầm xẻng trước đi, tôi tìm không thấy băng dán, rõ ràng tôi có mang theo!"
Sư Thanh Y vừa nghe, lập tức hướng Tào Duệ nhìn lại, tay phải của Tào Duệ gắt gao đè lại tay trái của mình, xem ra thật sự là bị thương.
Sư Thanh Y hảo tâm nhắc nhở Tào Duệ: "Tào Duệ, trong ba lô leo núi của tôi có đồ dùng cấp cứu, bên trong có cồn, băng vải, băng dán, cậu qua lấy đi."
"Nga, hảo, cảm ơn"
Tào Duệ đi đến chỗ ba lô của Sư Thanh Y ở bên kia, bước đi có điểm mất tự nhiên, Sư Thanh Y nhìn bóng lưng của hắn, cảm giác được tay phải của hắn tựa hồ hung hăng niết nắm tay trái, phi thường cố sức, trong lòng có điểm hồ nghi, nói: "Tào Duệ vết thương rất sâu sao?"
"Không có, vết thương nhỏ mà thôi."
Tào Duệ cũng không quay đầu lại mà trả lời nàng.
"Viết thương nhỏ cũng đừng quên dùng cồn tiêu độc, tránh bị nhiễm trùng." Sư Thanh Y hơi nhíu mày, ánh mắt một lần nữa hướng vào màn hình camera.
Tiêu Ngôn khom lưng nhặt xẻng quân dụng lên, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu tử cậu toàn là như vậy, một mình tôi làm sao khai quan đây."
Khi ngẩng đầu lên thì thấy Lạc Thần đứng ở trước mặt hắn.
Tiêu Ngôn có chút ngơ ngẩn, nói: "Lạc tiểu thư."
Vừa rồi trên đường Sư Thanh Y đã nói tên của Lạc Thần cho giáo sư biết, Tiêu Ngôn lúc đó còn vì cái tên này thất thần một hồi, nữ nhân này dù là khí chất hay tướng mạo quả thật đều rất phù hợp với tên của nàng.
Lạc Thần vừa nhìn thoáng qua Tào Duệ đang vội vàng tìm kiếm trong ba lô leo núi của Sư Thanh Y, vừa nói: "Hắn bị thương, ta đến giúp ngươi."
Tiêu Ngôn có chút ngượng ngùng: "Ai, việc này đều là đàn ông đến làm, các cô là con gái không thích hợp."
Hắn đột nhiên cảm thấy lời vừa rồi không thích hợp, vội vã nói lại: "Ý của tôi không phải nói con gái các cô làm không tốt, mà đây quả thật là công việc nặng nhọc, chỉ sợ làm tay cô bị thương."
"Không ngại" Lạc Thần cầm lấy đao lò xo trong tay Tiêu Ngôn, bắt đầu khai quan, động tác chuẩn xác lưu loát.
Sư Thanh Y camera đến bên cạnh Lạc Thần tiến hành chụp ở cự ly gần, tầm mắt hoàn toàn bị Lạc Thần chiếm hết.
Nàng nhìn qua màn hình, phát hiện cổ tay Lạc Thần trắng nõn, cùng màu đen của quan tài ở cùng một chỗ khiến Lạc Thần thoạt nhìn ngoài ý muốn có một loại tư vị lộng lẫy mà quyến rũ. Dưới lòng đất không thể nghi ngờ là rất thần bí, càng làm cho bạch y nữ tử này phủ thêm một tầng sương mỏng mờ ảo.
Tay thật là đẹp.
Sao có thể khai quan.
Trong lòng Sư Thanh Y cảm thấy đây quả thực là phí của trời.
Đôi tay này, hẳn là nên cầm bút lông sói tư thái ưu nhã viết chữ trên giấy Tuyên Thành, nếu không cũng là ở trên đàn cổ tấu lên nhạc khúc mới đúng.
Nắp quan tài phong bế hoàn toàn bị cạy ra, Tiêu Ngôn đang chuẩn bị dùng khí lực đem nắp quan tài xốc lên, không nghĩ tới hắn còn chưa dùng lực, nắp quan tài đã bị Lạc Thần dễ dàng dời đi lộ ra một khoảng trống, động tác của nàng rất nhanh, biểu hiện cũng chuyên chú cẩn thận, dường như nằm trong quan tài là cái gì đó đặc biệt nguy hiểm.
"Là một nữ nhân." Sư Thanh Y dời camera, hoàn toàn bị người trong quan tài hấp dẫn.
Thông qua khoảng trống do nắp quan tài dời ra, chỉ có thể nhìn thấy ngực của nữ nhân kia.
Thi thể cùng trang phục đều bảo tồn phi thường hoàn hảo, khuôn mặt của nữ nhân sống động, lông mi rất dài, da nhẵn nhụi, thoạt nhìn rất xinh đẹp, thật giống như vừa mới hạ táng, chỉ là tư thế nằm trong quan tài có vẻ không tự nhiên, thậm chí có chút vặn vẹo.
Loại vặn vẹo nữu khúc này khiến Sư Thanh Y cho rằng lúc nàng bị đưa vào quan tài hẳn là còn chưa chết, còn có thể cử động nếu không cũng sẽ không ở trong quan tài biểu hiện ra loại tư thái thống khổ trước khi chết này.
Nàng trước khi chết, từng ở trong quan tài giãy dụa qua.
Mặt khác xem đến y phục và trang sức trên người nàng, Sư Thanh Y kinh ngạc phát hiện trang phục của nàng cư nhiên là trang phục của người Miêu Cương cổ đại, trên đầu mang ngân sức (trang sức bằng bạc), trên đồ trang sức treo rất nhiều vật trang trí nhỏ hình tam giác màu bạc, nhìn qua có chút giống như chuông nhỏ, nhưng điểm không giống chuông chính là nó khép kín.
Trên lỗ tai cũng có đeo một cái khuyên tai đính vật trang sức hình tam giác, trên cổ đeo ba cái vòng cổ bằng bạc cũng đính vật hình tam giác, những thứ này khiến nữ nhân thoạt nhìn hết sức trói buộc. Miêu Cương bất luận nam nữ già trẻ, bất luận giàu sang thấp hèn, đối với bạc đều rất mực mưu cầu cùng tôn sùng, đều có tập quán đeo ngân sức.
Người Miêu cho rằng bạc là có linh hồn, bạc mang đến phúc trạch, bạc có thể trừ tà, phù hộ người Miêu tộc an khang, điều này tương tự tín ngưỡng đối với vàng của người Ấn Độ.
Sư Thanh Y hỏi Duẫn Thanh: "Giáo sư, vì sao lại là một nữ nhân Miêu tộc? Khu vực này từ xưa đến nay đều là người Hán sinh sống, Tương Tây cách nơi này rất xa, vì sao lăng mộ của nữ nhân này lại được xây dựng ở nơi đây, người Miêu không muốn rời xa cố thổ, chủ trương linh hồn cùng quê hương dung hợp với nhau, nếu như vậy, lẽ ra nên xây dựng ở Miêu Cương?"
Duẫn Thanh đeo găng tay màu trắng, cẩn thận quan sát khuyên tai hình tam giác trên tai phải của nữ nhân, vừa xem xét vừa nói: "Cái này tạm thời không rõ ràng lắm, chúng ta cần sưu tập đầu mối trên thi thể tiến hành khảo chứng. A Thanh, em trước tiên chụp ảnh của nàng để lưu trữ."
"Ân, hảo."
Sư Thanh Y chụp ảnh thi thể nữ nhân kia, nhìn qua màn hình, sắc mặt nữ nhân so với trực tiếp nhìn bằng mắt thường thoạt nhìn có vẻ càng thêm tái nhợt, giống như tờ giấy trắng.
Nàng yên tĩnh, đem tấm ảnh đầu tiên chụp thi thể phóng đại, bắt đầu tinh tế xem xét, mắt nàng từ trước đến nay rất lợi hại, hơn nữa hình ảnh được phóng đại, rất nhanh thì phát hiện có điểm không thích hợp.
Trên môi nữ nhân có một tầng vật chất màu đỏ, bôi rất không đều, thoạt nhìn giống như màu đỏ sẫm của máu.
Mà trên lớp vật chất màu đỏ, Sư Thanh Y phát hiện một ít thứ gì đó màu trắng rất nhỏ, kẹp trong khóe môi khép chặt của nữ nhân.
Là cái gì?
Sư Thanh Y nhìn chằm chằm màn hình camera, vô ý thức kéo sang hai bên để quan sát.
Lạc Thần ngay bên cạnh nàng, nàng chuẩn xác thấy được Lạc Thần đang xắn tay áo lên.
"Lạc... Chị họ, chị nhìn xem." Sư Thanh Y nhẹ giọng nói.
Vì nói dối, Sư Thanh Y phải thường xuyên cân nhắc thay đổi cách xưng hô, để tránh bởi vì xưng hô một tiếng "Lạc tiểu thư" mà bị Duẫn Thanh bọn họ phát hiện.
Lạc Thần dán đến gần, khuôn mặt kề sát Sư Thanh Y, Sư Thanh Y ý bảo nàng nhìn vào màn hình.
Hai người gần như dán sát vào nhau, ngay cả hơi thở ôn nhuyễn cũng tựa hồ quấn quýt lấy nhau.
Nàng thật thơm.
Đây là loại "hương thơm cơ thể của nữ nhân" trong sách miêu tả? cảm giác hoàn toàn không giống nước hoa ở các quần chuyên doanh, khí tức tự nhiên mà hài hòa, thanh nhã cực kỳ.
Ngửi thấy một cỗ lãnh hương rất đạm nhạt trên người Lạc Thần, Sư Thanh Y có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Chị xem, trên môi nàng, đó là cái gì?"
Lạc Thần yên lặng nhìn màn hình, không lên tiếng. "Có phải quá nhỏ? Tôi phóng to một chút." Sư Thanh Y nói xong, nhấn nút phóng đại một cái, ngón tay lại vô tình ấn phải nút đi tới.
Vừa rồi xem chính là bức ảnh đầu tiên chụp thi thể nữ nhân, bức ảnh trước đó, chỉ có mình Sư Thanh Y trong lòng biết rõ, mà nàng căn bản không nghĩ lại như vậy bại lộ ra.
Camera vẫn do Sư Thanh Y giữ, nàng vốn có dự định sau khi rời khỏi đây bản thân trước tiên xử lý bí mật này, kết quả hình ảnh dưới tình huống không hề có chuẩn bị nhảy ra.
Trên ảnh là một nữ nhân mặc áo sơ mi trắng, vóc dáng cao gầy, đang quay đầu nhìn lại. khuôn mặt của nữ nhân tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, một đường kéo dài xuống dưới chân, xa xa ánh sáng mờ nhạt như nổi lên sương mù, thoạt nhìn thần bí mà mông lung.
Sư Thanh Y: "...."
Lạc Thần: "...."
Sư Thanh Y nhanh chóng ấn trở về, đem ảnh chụp nữ thi kéo trở lại, vừa nhanh như chớp đem ảnh chụp phóng đại đến cực hạn.
Vừa rồi vẫn còn hiển thị hình ảnh mỹ nhân khí chất thanh lệ thế gian hiếm có, giây tiếp theo liền biến trở lại thi thể lạnh lẽo như băng, loại thị giác đối lập này khiến tâm tình Sư Thanh Y thoáng chốc rơi vào đáy cốc.
Nhân loại quả nhiên là loài thích cái đẹp a.
Ai lại muốn nhìn chằm chằm thi thể, sẽ gặp ác mộng a.
Sư Thanh Y trưng ra dáng vẻ làm như cái gì cũng không biết, vén tóc lên, ánh mắt buông xuống, nói: "Chị nhìn thấy không?"
Lạc Thần nhàn nhạt nói: "Thấy"
Sư Thanh Y mừng rỡ nói: "Thấy cái gì, đó là cái gì?"
Những thứ trên môi nữ thi, nàng quả thật nhìn không ra.
Lạc Thần mặt không biểu tình mà liếc mắt nhìn nàng: "Cái gì mà cái gì? Còn không phải là ta sao, ngươi không nhận ra, còn phải hỏi ta?"
Sư Thanh Y: "...."
Sư Thanh Y hiện tại có một loại kích động giống như đụng phải quan tài.
Nữ nhân này.
... Nàng rốt cuộc là có ý gì.
Sau này cũng không dám chụp ảnh nàng nữa.
Thấy Sư Thanh Y xấu hổ nhưng còn muốn cố ý làm bộ vô tội, khóe môi Lạc Thần khẽ cong, lúc này mới nói: "Vật chất ngoài miệng nữ thi, đều là mảnh vụng móng tay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.