Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 1 - Chương 25: Quyển 1 - Chương 25
Quân Sola
13/05/2022
Nữ nhân quay sang Sư Thanh Y hừ một tiếng: "Tôi chưa nói cô, cô tức giận cái gì?"
Sư Thanh Y tức giận mà nói: "Con mắt nào của cô thấy tôi tức giận."
Nữ nhân tiếp tục hừ: "Tôi con mắt nào cũng thấy, cô một cái chết ngạo kiều, đi lấy cái gương soi mặt đi, tức giận còn không thừa nhận. Có muốn tôi lấy gương cho cô không?"
... Chết ngạo kiều.
Sư Thanh Y bình thường cho dù tính tình tốt, hiện tại cũng hận không thể lập tức bóp chết nữ nhân ăn nói bậy bạ này, Sư Thanh Y giương súng dí vào ót của nàng, cố làm ra vẻ nham hiểm hù dọa nàng: "Nói, tên của cô là gì, chị họ tôi hỏi cô."
Nữ nhân này lộ ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: "Trách không được các cô rắn chuột một ổ, cấu kết với nhau làm việc xấu, thì ra là chị em họ, đây đều là có huyết thống di truyền!"
Sư Thanh Y: "...."
Lạc Thần xiết chặt tay nữ nhân, mặt hơi cúi xuống, giọng nói thanh lãnh: "Tên."
Nữ nhân kia đầu cúi thấp, mạnh miệng nói: "Cô hỏi tên tôi, thì tôi nhất định phải nói cho cô biết sao? Nếu như tôi nói cho cô biết, còn không phải chứng tỏ bản tiểu thư dễ khi dễ, tổn hại đến thân phận của bản tiểu thư."
Sư Thanh Y cau mày: "Cô là thân phận gì? Cô chính là một kẻ trộm mộ."
"Yêu, nhìn kỹ đi." Nữ nhân phi thường mất hứng: "Nói chuyện như vậy, cũng không sợ gió độc làm tê lệt lưỡi sao. Tôi là truyền nhân chuyên truy tìm bảo vật, cũng có năng lực và đạo đức nghề nghiệp, không cùng cấp bậc với trộm mộ bình thường. Hơn nữa, tôi là kẻ trộm còn các cô không phải sao? Thực sự là người chạy năm mươi bước cười người chạy 100 bước."
Sư Thanh Y bỉu môi một cái: "Tôi có giấy phép 'trộm mộ" hợp pháp của chính phủ, được chính phủ bảo hộ."
Nữ nhân này còn muốn hướng Sư Thanh Y trả lời một cách mỉa mai, không ngờ mặt của Lạc Thần đã đến gần, ngắn gọn lặp lại lần nữa, thanh âm so với trước đây còn lạnh hơn: "Tên."
Phía sau Lạc Thần giống như phát ra một khối khí lạnh đáng sợ, nữ nhân vừa rồi đã bị Lạc Thần dễ dàng ràng buộc, căn bản không thể nhúc nhích, vốn có tương đối sợ hãi nàng, hiện tại lại bị Lạc Thần phóng tới ánh mắt đáng sợ, rốt cục có chút chột dạ nói: "Vũ... Vũ Lâm Hanh."
Lạc Thần nghe xong, khóe môi nhếch lên, thoạt nhìn giống như trên mặt giản ra, mỉm cười: "Tên rất hay."
Vũ Lâm Hanh thấy Lạc Thần nhàn nhạt nở nụ cười, không biết thế nào, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Nữ nhân khuôn mặt tê liệt như băng sơn này cười rộ lên chắc cũng không có chuyện gì tốt.
Lẽ nào nàng muốn thông đồng với chết ngạo kiều kia, chị em họ liên hợp lại giết chết nàng.
Não bộ Vũ Lâm Hanh đang hiện ra 101 kiểu chết vô cùng thê thảm không biết bản thân sẽ chết như thế nào, Lạc Thần lại đột nhiên buông lỏng tay ra, ràng buộc trên người Vũ Lâm Hanh thoáng cái bị tiêu trừ, còn có một chút không kịp thích ứng.
Sư Thanh Y thấy Lạc Thần đột nhiên không hề đoán trước mà buông Vũ Lâm Hanh ra, nàng cũng có chút ngây ngốc, Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng, dùng ánh mắt ra hiệu, nàng rốt cục mới thả lỏng, thu hồi súng.
Vũ Lâm Hanh xoa cánh tay, thư giản gân cốt, do dự nói với Lạc Thần: "... Cô rốt cuộc là có ý gì? Cô muốn làm gì tôi?"
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Yên tâm, ta sẽ không tổn thương ngươi. Ta đã nói, ngươi rất giống một cố nhân của ta. Nàng và ái nhân của ta từng là bằng hữu tốt nhất, ngươi rất giống nàng."
Ái nhân?
Sư Thanh Y vừa nghe, đáy lòng phi thường kinh ngạc, không hiểu tại sao lại có chút cảm giác không đúng.
Đây là có ý gì? Lẽ nào nàng sớm đã thành thân rồi sao?
Sư Thanh Y tư duy rất nhạy bén, đó là nguyên do nàng biến thành dạng này, trên thực tế nàng giấu trong đáy lòng rất nhiều tâm tư, trên mặt nghiêm trang, người khác căn bản nhìn không ra nàng đến tột cùng suy nghĩ cái gì. Sau đó nàng lập tức suy xét, cổ nhân tuổi thọ trung bình ngắn, từ trước đến nay thành thân tương đối sớm, mười sáu mười bày tuổi thì thành thân sinh con, nữ nhân này nói nàng hai mươi chín tuổi, dựa theo số tuổi suy tính, tuyệt đối là đã lập gia đình mới đúng.
Nói không chừng... Ngay cả con cũng đã sinh rồi.
Như thế miên man suy nghĩ, Sư Thanh Y đột nhiên lại có loại kích động như đụng phải quan tài.
Sư Thanh Y cắn môi, yên lặng nhìn chằm chằm Lạc Thần, khuôn mặt làm người ta si mê kia, giờ phút này nhìn vào như có nỗi thất vọng vô cớ. Một nhân vật phong hoa tuyết nguyệt như nàng, cũng không biết nam nhân mới có thể xứng đôi với nàng. Hiện tại nàng đã đến hiện đại, thế sự xoay vần, trượng phu của nàng nhất định đã qua đời mới đúng.
Nàng nếu xưng hô trượng phu nàng là 'ái nhân'
Biết trượng phu không còn trên nhân thế, trong lòng hẳn là u sầu không vui.
"Trên mặt ta có gì sao, sao lại nhập thần như vậy, biểu muội."
Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt Lạc Thần không hề gợn sóng yên lặng nhìn nàng.
"Không có gì." Sư Thanh Y mặt có chút hồng, vén lên sợi tóc rũ xuống bên tai, tránh né ánh mắt Lạc Thần, quay đầu nhìn Vũ Lâm Hanh: "Tôi đang suy nghĩ vị Vũ tiểu thư này đến đây với mục đích gì. Vũ tiểu thư, chính cô nói một chút."
Vũ Lâm Hanh thu hồi khẩu súng về bên hông, sách một tiếng, cười lạnh nói: "Hỏi thừa, đảo đấu mục đích khẳng định là đến đây tìm bảo bối."
Sư Thanh Y nhìn chằm chằm nàng: "Tôi đương nhiên biết là cô đến tìm bảo bối, dù sao cô cũng sẽ không phải là đến đây du ngoạn nghỉ hè, thuận tiện cùng bánh chưng (tống tử, cương thi) chụp ảnh lưu niệm."
Vũ Lâm Hanh bị nghẹn, cả giận nói: "Tôi nói cô cái này chết ngạo kiều..."
Sư Thanh Y không nhìn Vũ Lâm Hanh, bình tĩnh tiếp tục nói: "Tôi muốn biết cô cụ thể đến đây tìm bảo bối gì? Đầu mối về mộ này cô biết được bao nhiêu? Tôi xem súng trong tay cô, cùng trong tay tôi giữ là cùng một loại, xem ra cô và nam nhân kia là cùng một nhóm. Súng này cực kỳ quý, trên người nam nhân đeo 'Ám Dạ Giả' giá cả cũng không rẻ, các cô trang bị tốt như vậy, bỏ ra không ít tiền, có lẽ sẽ không chỉ vì bảo bối tầm thường mà đến. Tôi đoán, mục tiêu của các cô lần này tuyệt đối phi thường lớn."
Vũ Lâm Hanh biến sắc: "Cô gặp qua A Lãng, khó trách cô cầm trong tay súng của hắn, hắn hiện tại thế nào?"
Giọng nói của Lạc Thần không hề phập phồng, nói: "Hắn đã chết."
Thần sắc trong mắt Vũ Lâm Hanh ảm đạm, qua vài giây, phẫn hận nói: "Cũng phải, thứ kia kinh khủng như vậy, tôi sớm nên nghĩ đến hắn dữ nhiều lành ít, sớm biết vậy cũng sẽ không cần cùng các huynh đệ trở lại tìm hắn, hiện tại hắn đã chết, tôi vừa rồi cùng bọn họ tách ra, sách, buông bán thật không có lời."
Lúc nàng ngẩng đầu, trùng hợp mắt quét qua cổ tay trái của Sư Thanh Y, thập phần kinh ngạc: "Trên tay cô cư nhiên có quỷ liên trong truyền thuyết, cô đã có quỷ liên trong tay, tại sao lại không biết bí ẩn trong mộ này?"
Trong lòng Sư Thanh Y trầm xuống, vô thức nhìn Lạc Thần, hai người đối diện. Mi tâm của Lạc Thần khẽ động, đột nhiên dùng tay ra hiệu bảo tắt đèn.
Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh lập tức đem đèn pin trong tay tắt đi.
Vũ Lâm Hanh rất nhanh nói: "Hai vật này mũi rất nhạy, lỗ tay cũng rất thính, đừng hô hấp."
Sư Thanh Y hít sâu một hơi, sau đó ngừng thở.
Có hai người?
Vũ Lâm Hanh vừa nói xong, bầu không khí bên trong hành lang đột nhiên thay đổi, bên trong hành lang lập tức rơi vào một mảnh hắc ám tuyệt đối, giống như một mảnh mực nước đen đặc, đưa tay không thấy năm ngón, cái gì cũng không nhìn thấy.
Mà phụ cận chỗ rẽ chữ thập truyền đến một loại âm thanh "Òm ọp òm ọp", giống như dùng móng tay cào lên bảng đen tạo ra một loại âm thanh chói tay.
Loại âm thanh này dù là thường ngày nghe được cũng khó có thể chịu được, huống chi lúc này còn đang ở trong cổ mộ tối tăm.
Nương theo loại âm thanh "Òm ọp òm ọp" đồng thời còn vang lên tiếng bước chân nghe sởn tóc gáy, đúng theo lời Vũ Lâm Hanh nói, bước chân không đều, nhìn tình huống thật đúng là hai người, phỏng chừng chính là thứ gì đó trước đây đã giết chết nam nhân gọi A Lãng kia.
Tốc độ di chuyển của hai thứ gì đó rất nhanh, lập tức sẽ đi đến vị trí của ba người bên này, trốn không thoát, tránh không xong.
Ba người bảo trì vị trí đứng, Sư Thanh Y đứng lại không dám động, giây tiếp theo, nàng cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo duỗi đến khoác lên lưng nàng, sau đó chủ nhân của bàn tay kia cũng không động.
Trong bóng tối nàng cũng nhìn không thấy phản ứng của Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh, thế nhưng nàng có thể cảm giác được hai nữ nhân bên cạnh yên lặng như nước, nếu không phải tay của Lạc Thần còn khoác lên hông nàng, nàng còn có cảm giác hiện tại chỉ có một mình nàng.
Bị Lạc Thần nhẹ ôm lấy, Sư Thanh Y chỉ có thể nghe được âm thanh như cạo gió kia vang bên tai.
Cứ như có cái gì đó vừa đi vừa dùng móng tay cào lên vách hành lang, thậm chí, còn có thể nghe được âm thanh của những hòn đá nhỏ bị cào rơi xuống.
Vừa qua hơn mười giây, Sư Thanh Y cảm thấy thứ gì đó đã tới.
Trong miệng chúng phát ra âm thanh trầm thấp hổn hển, trên lưng Sư Thanh Y ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác được hai cái gì đó hiện tại hẳn là đang đứng ở ngã tư, cách chỗ các nàng bất quá một thước mà thôi.
Thời gian trôi qua từng giây.
Qua thật lâu, thứ gì đó cư nhiên không hề di chuyển, chỉ là vẫn phát ra âm thanh hổn hển, Sư Thanh Y nghe loại thanh âm này, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác chúng đang thương lượng với nhau.
Lẽ nào các nàng bị thứ gì đó phát hiện sao?
Thứ gì đó chỉ số thông minh kỳ thực rất cao, là đang giả thần lộng quỹ kéo dài thời gian?
Ngẫm lại điều đó không có khả năng.
Trong lúc này, Sư Thanh Y bị nỗi sợ hãi vây quanh, bắt đầu miên man suy nghĩ, hơn nữa thời gian dài không thể hô hấp nhất định bị ngộp, tựa hồ sống một ngày dài bằng một năm. Lúc sau nàng thực sự chịu không nổi, ngộp gần như đã đến cực hạn, chỉ có thể phản xạ có điều kiện mà hóp bụng vào, dựa vào việc co rút cơ bụng để chịu đựng tới cùng.
Trên thực tế con người nhịn thở có giới hạn, khi ngộp tới cực hạn cơ thể sẽ tự động co lại, đây hoàn toàn là một loại bản năng.
Sư Thanh Y nguyền rủa hai cái gì gì đó thế nào còn không đi, cùng lúc, tay Lạc Thần đặt bên hông nàng cũng cảm giác được bụng nàng khác thường, bắt đầu chậm rãi dọc theo thắt lưng của nàng không tiếng động hướng phía trên di chuyển.
Tim Sư Thanh Y đều muốn nhảy ra.
Nàng... Nàng muốn?
Dưới sự căng thẳng như vậy, Sư Thanh Y gần như sắp tắt thở, thiếu chút nữa sẽ thở mạnh một hơi, ở vào lúc lựa chọn sinh tử trước mặt, nàng liều mạng nhịn xuống.
Hai người vốn dĩ là mặt đối mặt, đứng rất gần, tay của Lạc Thần mềm nhẹ giống như lông vũ, một đường hướng lên, trong bóng đêm không một vết tích.
Giống như tìm kiếm, rất nhanh, ngón tay lạnh lẽo của nàng chạm vào cằm của Sư Thanh Y, ngón tay da thịt nhẵn nhụi đặt trên môi nàng.
Giây tiếp theo, môi của Lạc Thần dán lên môi Sư Thanh Y.
Giống như trong đêm tối, hồ điệp bay qua không một tiếng động.
Trong đầu Sư Thanh Y trống rỗng, gương mặt trong chớp mắt nóng như lửa đốt.
Môi của Lạc Thần bao lấy môi nàng, đầu lưỡi mềm mại mở hàm răng của nàng, tiếp theo, một cổ hương thơm ngào ngạt ấm áp chậm rãi lan tràn trong miệng Sư Thanh Y.
Lúc sắp nhịn thở không được nữa, lại nhận được hơi thở cứu mạng, nên gần như là bản năng tham lam mà hô hấp, xem Lạc Thần như bình khí thở.
Hai người lẳng lặng đứng ở trong bóng tối, hơi thở quấn quýt.
Sư Thanh Y tức giận mà nói: "Con mắt nào của cô thấy tôi tức giận."
Nữ nhân tiếp tục hừ: "Tôi con mắt nào cũng thấy, cô một cái chết ngạo kiều, đi lấy cái gương soi mặt đi, tức giận còn không thừa nhận. Có muốn tôi lấy gương cho cô không?"
... Chết ngạo kiều.
Sư Thanh Y bình thường cho dù tính tình tốt, hiện tại cũng hận không thể lập tức bóp chết nữ nhân ăn nói bậy bạ này, Sư Thanh Y giương súng dí vào ót của nàng, cố làm ra vẻ nham hiểm hù dọa nàng: "Nói, tên của cô là gì, chị họ tôi hỏi cô."
Nữ nhân này lộ ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: "Trách không được các cô rắn chuột một ổ, cấu kết với nhau làm việc xấu, thì ra là chị em họ, đây đều là có huyết thống di truyền!"
Sư Thanh Y: "...."
Lạc Thần xiết chặt tay nữ nhân, mặt hơi cúi xuống, giọng nói thanh lãnh: "Tên."
Nữ nhân kia đầu cúi thấp, mạnh miệng nói: "Cô hỏi tên tôi, thì tôi nhất định phải nói cho cô biết sao? Nếu như tôi nói cho cô biết, còn không phải chứng tỏ bản tiểu thư dễ khi dễ, tổn hại đến thân phận của bản tiểu thư."
Sư Thanh Y cau mày: "Cô là thân phận gì? Cô chính là một kẻ trộm mộ."
"Yêu, nhìn kỹ đi." Nữ nhân phi thường mất hứng: "Nói chuyện như vậy, cũng không sợ gió độc làm tê lệt lưỡi sao. Tôi là truyền nhân chuyên truy tìm bảo vật, cũng có năng lực và đạo đức nghề nghiệp, không cùng cấp bậc với trộm mộ bình thường. Hơn nữa, tôi là kẻ trộm còn các cô không phải sao? Thực sự là người chạy năm mươi bước cười người chạy 100 bước."
Sư Thanh Y bỉu môi một cái: "Tôi có giấy phép 'trộm mộ" hợp pháp của chính phủ, được chính phủ bảo hộ."
Nữ nhân này còn muốn hướng Sư Thanh Y trả lời một cách mỉa mai, không ngờ mặt của Lạc Thần đã đến gần, ngắn gọn lặp lại lần nữa, thanh âm so với trước đây còn lạnh hơn: "Tên."
Phía sau Lạc Thần giống như phát ra một khối khí lạnh đáng sợ, nữ nhân vừa rồi đã bị Lạc Thần dễ dàng ràng buộc, căn bản không thể nhúc nhích, vốn có tương đối sợ hãi nàng, hiện tại lại bị Lạc Thần phóng tới ánh mắt đáng sợ, rốt cục có chút chột dạ nói: "Vũ... Vũ Lâm Hanh."
Lạc Thần nghe xong, khóe môi nhếch lên, thoạt nhìn giống như trên mặt giản ra, mỉm cười: "Tên rất hay."
Vũ Lâm Hanh thấy Lạc Thần nhàn nhạt nở nụ cười, không biết thế nào, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Nữ nhân khuôn mặt tê liệt như băng sơn này cười rộ lên chắc cũng không có chuyện gì tốt.
Lẽ nào nàng muốn thông đồng với chết ngạo kiều kia, chị em họ liên hợp lại giết chết nàng.
Não bộ Vũ Lâm Hanh đang hiện ra 101 kiểu chết vô cùng thê thảm không biết bản thân sẽ chết như thế nào, Lạc Thần lại đột nhiên buông lỏng tay ra, ràng buộc trên người Vũ Lâm Hanh thoáng cái bị tiêu trừ, còn có một chút không kịp thích ứng.
Sư Thanh Y thấy Lạc Thần đột nhiên không hề đoán trước mà buông Vũ Lâm Hanh ra, nàng cũng có chút ngây ngốc, Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng, dùng ánh mắt ra hiệu, nàng rốt cục mới thả lỏng, thu hồi súng.
Vũ Lâm Hanh xoa cánh tay, thư giản gân cốt, do dự nói với Lạc Thần: "... Cô rốt cuộc là có ý gì? Cô muốn làm gì tôi?"
Lạc Thần đạm nhạt nói: "Yên tâm, ta sẽ không tổn thương ngươi. Ta đã nói, ngươi rất giống một cố nhân của ta. Nàng và ái nhân của ta từng là bằng hữu tốt nhất, ngươi rất giống nàng."
Ái nhân?
Sư Thanh Y vừa nghe, đáy lòng phi thường kinh ngạc, không hiểu tại sao lại có chút cảm giác không đúng.
Đây là có ý gì? Lẽ nào nàng sớm đã thành thân rồi sao?
Sư Thanh Y tư duy rất nhạy bén, đó là nguyên do nàng biến thành dạng này, trên thực tế nàng giấu trong đáy lòng rất nhiều tâm tư, trên mặt nghiêm trang, người khác căn bản nhìn không ra nàng đến tột cùng suy nghĩ cái gì. Sau đó nàng lập tức suy xét, cổ nhân tuổi thọ trung bình ngắn, từ trước đến nay thành thân tương đối sớm, mười sáu mười bày tuổi thì thành thân sinh con, nữ nhân này nói nàng hai mươi chín tuổi, dựa theo số tuổi suy tính, tuyệt đối là đã lập gia đình mới đúng.
Nói không chừng... Ngay cả con cũng đã sinh rồi.
Như thế miên man suy nghĩ, Sư Thanh Y đột nhiên lại có loại kích động như đụng phải quan tài.
Sư Thanh Y cắn môi, yên lặng nhìn chằm chằm Lạc Thần, khuôn mặt làm người ta si mê kia, giờ phút này nhìn vào như có nỗi thất vọng vô cớ. Một nhân vật phong hoa tuyết nguyệt như nàng, cũng không biết nam nhân mới có thể xứng đôi với nàng. Hiện tại nàng đã đến hiện đại, thế sự xoay vần, trượng phu của nàng nhất định đã qua đời mới đúng.
Nàng nếu xưng hô trượng phu nàng là 'ái nhân'
Biết trượng phu không còn trên nhân thế, trong lòng hẳn là u sầu không vui.
"Trên mặt ta có gì sao, sao lại nhập thần như vậy, biểu muội."
Sư Thanh Y lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt Lạc Thần không hề gợn sóng yên lặng nhìn nàng.
"Không có gì." Sư Thanh Y mặt có chút hồng, vén lên sợi tóc rũ xuống bên tai, tránh né ánh mắt Lạc Thần, quay đầu nhìn Vũ Lâm Hanh: "Tôi đang suy nghĩ vị Vũ tiểu thư này đến đây với mục đích gì. Vũ tiểu thư, chính cô nói một chút."
Vũ Lâm Hanh thu hồi khẩu súng về bên hông, sách một tiếng, cười lạnh nói: "Hỏi thừa, đảo đấu mục đích khẳng định là đến đây tìm bảo bối."
Sư Thanh Y nhìn chằm chằm nàng: "Tôi đương nhiên biết là cô đến tìm bảo bối, dù sao cô cũng sẽ không phải là đến đây du ngoạn nghỉ hè, thuận tiện cùng bánh chưng (tống tử, cương thi) chụp ảnh lưu niệm."
Vũ Lâm Hanh bị nghẹn, cả giận nói: "Tôi nói cô cái này chết ngạo kiều..."
Sư Thanh Y không nhìn Vũ Lâm Hanh, bình tĩnh tiếp tục nói: "Tôi muốn biết cô cụ thể đến đây tìm bảo bối gì? Đầu mối về mộ này cô biết được bao nhiêu? Tôi xem súng trong tay cô, cùng trong tay tôi giữ là cùng một loại, xem ra cô và nam nhân kia là cùng một nhóm. Súng này cực kỳ quý, trên người nam nhân đeo 'Ám Dạ Giả' giá cả cũng không rẻ, các cô trang bị tốt như vậy, bỏ ra không ít tiền, có lẽ sẽ không chỉ vì bảo bối tầm thường mà đến. Tôi đoán, mục tiêu của các cô lần này tuyệt đối phi thường lớn."
Vũ Lâm Hanh biến sắc: "Cô gặp qua A Lãng, khó trách cô cầm trong tay súng của hắn, hắn hiện tại thế nào?"
Giọng nói của Lạc Thần không hề phập phồng, nói: "Hắn đã chết."
Thần sắc trong mắt Vũ Lâm Hanh ảm đạm, qua vài giây, phẫn hận nói: "Cũng phải, thứ kia kinh khủng như vậy, tôi sớm nên nghĩ đến hắn dữ nhiều lành ít, sớm biết vậy cũng sẽ không cần cùng các huynh đệ trở lại tìm hắn, hiện tại hắn đã chết, tôi vừa rồi cùng bọn họ tách ra, sách, buông bán thật không có lời."
Lúc nàng ngẩng đầu, trùng hợp mắt quét qua cổ tay trái của Sư Thanh Y, thập phần kinh ngạc: "Trên tay cô cư nhiên có quỷ liên trong truyền thuyết, cô đã có quỷ liên trong tay, tại sao lại không biết bí ẩn trong mộ này?"
Trong lòng Sư Thanh Y trầm xuống, vô thức nhìn Lạc Thần, hai người đối diện. Mi tâm của Lạc Thần khẽ động, đột nhiên dùng tay ra hiệu bảo tắt đèn.
Sư Thanh Y cùng Vũ Lâm Hanh lập tức đem đèn pin trong tay tắt đi.
Vũ Lâm Hanh rất nhanh nói: "Hai vật này mũi rất nhạy, lỗ tay cũng rất thính, đừng hô hấp."
Sư Thanh Y hít sâu một hơi, sau đó ngừng thở.
Có hai người?
Vũ Lâm Hanh vừa nói xong, bầu không khí bên trong hành lang đột nhiên thay đổi, bên trong hành lang lập tức rơi vào một mảnh hắc ám tuyệt đối, giống như một mảnh mực nước đen đặc, đưa tay không thấy năm ngón, cái gì cũng không nhìn thấy.
Mà phụ cận chỗ rẽ chữ thập truyền đến một loại âm thanh "Òm ọp òm ọp", giống như dùng móng tay cào lên bảng đen tạo ra một loại âm thanh chói tay.
Loại âm thanh này dù là thường ngày nghe được cũng khó có thể chịu được, huống chi lúc này còn đang ở trong cổ mộ tối tăm.
Nương theo loại âm thanh "Òm ọp òm ọp" đồng thời còn vang lên tiếng bước chân nghe sởn tóc gáy, đúng theo lời Vũ Lâm Hanh nói, bước chân không đều, nhìn tình huống thật đúng là hai người, phỏng chừng chính là thứ gì đó trước đây đã giết chết nam nhân gọi A Lãng kia.
Tốc độ di chuyển của hai thứ gì đó rất nhanh, lập tức sẽ đi đến vị trí của ba người bên này, trốn không thoát, tránh không xong.
Ba người bảo trì vị trí đứng, Sư Thanh Y đứng lại không dám động, giây tiếp theo, nàng cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo duỗi đến khoác lên lưng nàng, sau đó chủ nhân của bàn tay kia cũng không động.
Trong bóng tối nàng cũng nhìn không thấy phản ứng của Lạc Thần cùng Vũ Lâm Hanh, thế nhưng nàng có thể cảm giác được hai nữ nhân bên cạnh yên lặng như nước, nếu không phải tay của Lạc Thần còn khoác lên hông nàng, nàng còn có cảm giác hiện tại chỉ có một mình nàng.
Bị Lạc Thần nhẹ ôm lấy, Sư Thanh Y chỉ có thể nghe được âm thanh như cạo gió kia vang bên tai.
Cứ như có cái gì đó vừa đi vừa dùng móng tay cào lên vách hành lang, thậm chí, còn có thể nghe được âm thanh của những hòn đá nhỏ bị cào rơi xuống.
Vừa qua hơn mười giây, Sư Thanh Y cảm thấy thứ gì đó đã tới.
Trong miệng chúng phát ra âm thanh trầm thấp hổn hển, trên lưng Sư Thanh Y ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác được hai cái gì đó hiện tại hẳn là đang đứng ở ngã tư, cách chỗ các nàng bất quá một thước mà thôi.
Thời gian trôi qua từng giây.
Qua thật lâu, thứ gì đó cư nhiên không hề di chuyển, chỉ là vẫn phát ra âm thanh hổn hển, Sư Thanh Y nghe loại thanh âm này, không hiểu sao lại sinh ra cảm giác chúng đang thương lượng với nhau.
Lẽ nào các nàng bị thứ gì đó phát hiện sao?
Thứ gì đó chỉ số thông minh kỳ thực rất cao, là đang giả thần lộng quỹ kéo dài thời gian?
Ngẫm lại điều đó không có khả năng.
Trong lúc này, Sư Thanh Y bị nỗi sợ hãi vây quanh, bắt đầu miên man suy nghĩ, hơn nữa thời gian dài không thể hô hấp nhất định bị ngộp, tựa hồ sống một ngày dài bằng một năm. Lúc sau nàng thực sự chịu không nổi, ngộp gần như đã đến cực hạn, chỉ có thể phản xạ có điều kiện mà hóp bụng vào, dựa vào việc co rút cơ bụng để chịu đựng tới cùng.
Trên thực tế con người nhịn thở có giới hạn, khi ngộp tới cực hạn cơ thể sẽ tự động co lại, đây hoàn toàn là một loại bản năng.
Sư Thanh Y nguyền rủa hai cái gì gì đó thế nào còn không đi, cùng lúc, tay Lạc Thần đặt bên hông nàng cũng cảm giác được bụng nàng khác thường, bắt đầu chậm rãi dọc theo thắt lưng của nàng không tiếng động hướng phía trên di chuyển.
Tim Sư Thanh Y đều muốn nhảy ra.
Nàng... Nàng muốn?
Dưới sự căng thẳng như vậy, Sư Thanh Y gần như sắp tắt thở, thiếu chút nữa sẽ thở mạnh một hơi, ở vào lúc lựa chọn sinh tử trước mặt, nàng liều mạng nhịn xuống.
Hai người vốn dĩ là mặt đối mặt, đứng rất gần, tay của Lạc Thần mềm nhẹ giống như lông vũ, một đường hướng lên, trong bóng đêm không một vết tích.
Giống như tìm kiếm, rất nhanh, ngón tay lạnh lẽo của nàng chạm vào cằm của Sư Thanh Y, ngón tay da thịt nhẵn nhụi đặt trên môi nàng.
Giây tiếp theo, môi của Lạc Thần dán lên môi Sư Thanh Y.
Giống như trong đêm tối, hồ điệp bay qua không một tiếng động.
Trong đầu Sư Thanh Y trống rỗng, gương mặt trong chớp mắt nóng như lửa đốt.
Môi của Lạc Thần bao lấy môi nàng, đầu lưỡi mềm mại mở hàm răng của nàng, tiếp theo, một cổ hương thơm ngào ngạt ấm áp chậm rãi lan tràn trong miệng Sư Thanh Y.
Lúc sắp nhịn thở không được nữa, lại nhận được hơi thở cứu mạng, nên gần như là bản năng tham lam mà hô hấp, xem Lạc Thần như bình khí thở.
Hai người lẳng lặng đứng ở trong bóng tối, hơi thở quấn quýt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.