Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 3 - Chương 97: Quyển 3 - Chương 214
Quân Sola
13/05/2022
Phía trước Sư Thanh Y đều nói vô cùng kiên định, không hề thương lượng nhưng cuối cùng nhắc tới bệnh viện, ngữ khí của nàng rõ ràng do dự một chút.
Từ lần trước bệnh viện kiểm tra vài lần nhưng không kiểm tra ra thân thể thân thể có vấn đề gì, Sư Thanh Y đối với việc đó kỳ thực đã có chút dao động, nhưng nàng không có biện pháp, bị bệnh thì phải đến bệnh viện tìm bác sĩ đây là thường thức, bệnh viện này không được thì đổi bệnh viện khác, nếu không còn có thể làm gì bây giờ.
"Tất cả đều theo ý em." Lạc Thần đồng ý: "Trước nghỉ ngơi."
Nàng xê dịch thân thể hướng Nguyệt Đồng nhích lại gần, lại ngồi thẳng, ánh mắt hướng Sư Thanh Y. Ánh mắt mềm mại, trong suy yếu lộ ra vài phần hờn dỗi cùng chờ mong, rất khó diễn tả.
Sư Thanh Y đầu tiên là bị nàng nhìn đến ngẩn người, sau đó suy nghĩ một chút liền lập tức rõ ràng.
"Em..... Ôm ôm chị ngủ." Khuôn mặt Sư Thanh Y đỏ ửng, nhanh chóng ôm Lạc Thần để nàng tựa vào vai mình.
Lạc Thần thừa cơ gối đầu lên ngực nàng, tóc dài mềm mại tản ra trên người Sư Thanh Y, thấp giọng đạm nhạt nói: "Là em tự mình muốn như vậy."
Sư Thanh Y dở khóc dở cười, nhẹ giọng dỗ dành nàng: "Phải, phải, là tự em muốn ôm chị, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút. Em đau lòng chị."
"Miệng thật ngọt, cẩn thận da mặt biến dày."
Lạc Thần nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run như cách bướm.
Sư Thanh Y trong lòng buồn cười, vốn định trêu đùa nàng, có ngọt cũng không ngọt hơn chị, có dày cũng dày không qua chị, còn quanh co làm nũng, quả thực chính là thuỷ tổ da mặt dày. Bất quá nghĩ lại cảm thấy thân thể Lạc Thần đều hư nhược như vậy rồi, còn không quên vui đùa, mục đích cũng bất quá là vì muốn nàng không quá lo lắng, trong lòng đau xót, lời đến bên miệng nhất thời cũng không nói ra được.
"Thế nào?" Lạc Thần nhận thấy nàng trầm mặc.
Sư Thanh Y vươn ngón tay, quyến luyến vuốt ve trên gương mặt ôn nhuận của Lạc Thần, cười khẽ, nói: "Chị không sợ da mặt em biến dày, ngô, bất quá mặt của chị ngược lại rất 'mỏng"."
Còn trơn mịn như vậy.
Lạc Thần không nói tiếp, ánh mắt rơi xuống tay trái của Sư Thanh Y đang tùy ý đặt trên người nàng. Dừng một chút, Lạc Thần đưa tay vén tay áo của nàng lên, phát hiện những nơi bị rắn cắn chuyển thành màu đen cũng đã rút đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thu tay lại.
Sư Thanh Y biết ý tứ của nàng, còn đặc biệt ở trước mặt nàng cử động ngón tay trái, làm mấy người động tác nắm tay lại, thản nhiên nói: "Tay của em đã không còn tê liệt nữa, thêm một đoạn thời gian nữa, sẽ không còn vấn đề."
"Vậy là tốt rồi." Lạc Thần nói.
"Vết thương ở đầu gối đã khép lại, chị không cần lo lắng cho em." Ánh mắt Sư Thanh Y buông xuống, nhịn không được ở trên mặt Lạc Thần nhẹ nhàng hôn một cái, dán tại gương mặt nàng nói: "Kỳ thực chị có thể nằm ở trong lòng em như bây giờ, dựa vào em, em cảm thấy thật cao hứng. Em thích chị ỷ lại em, cho dù chỉ một chút."
Môi của nàng vô cùng ôn nhuyễn, giống như xuân hoa, so với ôn nhuyễn còn muốn nhuyễn hơn.
"Em sẽ cố gắng, nỗ lực để bản thân trở thành người đáng nương tựa hơn nữa. Nếu như chị mệt mỏi, không chịu được nữa thì đừng cậy mạnh, quay đầu lại nhìn em, em ngay phía sau chị, chỗ nào cũng không đi chị hoàn toàn có thể phó thác một số việc cho em, hoặc để em chia sẻ cùng chị, hai người so với một người dù sao cũng sẽ. -."
Lạc Thần thoáng nghiêng đi khuôn mặt, môi Sư Thanh Y vốn dĩ dán trên mặt nàng, hiện tại vị trí nghiêng lệch, trái lại chuẩn xác dán trên môi Lạc Thần.
" – dễ dàng." Trong lòng Sư Thanh Y run lên, hàm hàm hồ hồ phun ra hai chữ cuối cùng.
Lạc Thần khẽ liếm môi Sư Thanh Y
Đôi mắt lại tĩnh lặng nhìn nàng, quang ảnh lay động.
Cả người Sư Thanh Y bắt đầu run rẩy, trong nháy mắt đầu lưỡi mềm mại của Lạc Thần liếm lấy môi nàng, nàng cảm giác toàn bộ lỗ chân lông đều bị giản nở, sau một khắc, lại co rút, rung động cùng kích thích nói không nên lời.
Nàng đột nhiên nâng tay lên, hận không thể lập tức ôm chặt Lạc Thần vào trong ngực, hung hăng xiết lấy nàng, quấn quít nàng. Nhưng không được, trên người Lạc Thần có thương, nàng kiềm nén, tay lại buông xuống, còn chuyện khác thực sự không buông xuống được.
Nàng cúi đầu, tách hai cánh môi Lạc Thần ra, cùng nhau quấn giao, làm nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Lạc Thần đối với nàng mà nói chính là độc dược gây nghiện, huống hồ lần này còn là Lạc Thần đột nhiên hôn đến, Sư Thanh Y sa vào, bị ngọc cốt băng cơ cuốn lấy thiếu chút nữa kiềm chế không được.
Cũng may nàng nghĩ đến gì đó, khẽ suyễn một tiếng lại nhanh chóng tách ra.
Lạc Thần dĩ nhiên cũng vậy, đầu gối lên ngực nàng, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, ánh mắt bình tĩnh, chỉ là khóe mắt mơ hồ phiếm ra một mạt hồng quyến rũ.
Thanh nhã cùng quyến rũ dường như rất khó hòa hợp nhưng trên người nàng, hai khí chất này lại dung hợp một cách hoàn mỹ, hai cổ khí chất đạm nhạt quấn giao, khiến người hồn xiêu phách lạc.
"Chờ một chút, mới vừa rồi không phải nói.....phải ngủ để dưỡng sức sao?" Khuôn mặt Sư Thanh Y trướng đỏ, nói: "Chị thế nào không nghe em nói."
"Chị chỉ hôn em một chút." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Sau đó là em muốn."
Sư Thanh Y: "......."
Hai người gần gũi bốn mắt nhìn nhau.
Nghẹn hồi lâu, Sư Thanh Y lúc này mới gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Phải, phải..... là em muốn, là em muốn."
Vậy cũng là do chị câu dẫn.
"Chị không muốn ngủ, chỉ cần nằm xuống nghỉ ngơi là tốt rồi." Lạc Thần đột nhiên lại nâng ánh mắt, bên trong một mảnh đen kịt: "Chị có lời muốn nói với em."
Sư Thanh Y kinh ngạc, cẩn thận thăm dò nhãn thần của Lạc Thần, cảm thấy nàng kỳ thực đã suy nghĩ thật lâu mới quyết định nói ra.
Nếu quả thật là như vậy thì việc Lạc Thần sắp nói cùng nàng nhất định vô cùng quan trọng, hoặc vì một việc gì đó đến nay nàng vẫn luôn che giấu.
Sư Thanh Y bắt đầu cảm thấy có một chút khẩn trương cùng chờ mong, nàng không nói chuyện, chờ Lạc Thần mở miệng.
Yên lặng một lát, Lạc Thần nói: "Bây giờ chị muốn cho em biết về Vu Mị."
Vu Mị?
...... Tên này.
Sư Thanh Y ngưng mi suy nghĩ một chút, cảm thấy dường như bắt được cái gì, đó là một chút ký ức rất xa xôi, đáng tiếc chỉ là thoáng qua mà thôi.
Cuối cùng nàng bắt được một chút manh mối mới: "Vu Mị, em nhớ ra rồi, không lâu trước đó trong dạ tiệc hình như chị đã gọi cái tên này, lúc đó không có nghe không rõ lắm, không biết ý tứ của chị, chị là đang gọi nhân viện bưng rượu kia sao?"
"Đó là nàng, phục vụ kia là nàng dịch dung." Lạc Thần nói: "Nàng chính là vị lão tổ chân chính nắm giữ Tiêu gia hiện nay."
Đối với vị lão tổ kia, Sư Thanh Y từ trong miệng Sư Khinh Hàn hỏi qua một chút, lúc đó Sư Khinh Hàn từng nói qua Tiêu gia chính là do vị lão tổ này nắm quyền.
Khi đó Sư Khinh Hàn có thói quen viết nhật ký, trong lúc bị giam cầm, nhật ký của nàng thường xuyên bị vị lão tổ kia lật xem, hơn nữa Sư Khinh Hàn còn nhắc qua trên ngón tay cái của vị lão tổ này có đeo ngọc ban chỉ, nhưng Sư Khinh Hàn cho đến bây giờ chưa từng chưa thấy qua hình dáng của nàng.
"Thì ra tên của nàng là Vu Mị." Sư Thanh Y bừng tỉnh gật đầu, cảm giác khẩn trương trong lòng càng sâu: "Vì sao phải gọi nàng là lão tổ? Em xem qua phục vụ kia, nàng vô cùng trẻ tuổi, da tay dù có dịch dung cũng không đạt được hiểu quả như vậy, trừ phi bản thân nàng tuổi tác không lớn. Nếu rất trẻ tuổi vì sao có thể chấp nhận người khác xưng hô nàng như vậy, không cảm thấy gọi như vậy rất già sao? Rất không tự nhiên."
Lạc Thần thở dài mỉm cười.
Sư Thanh Y suy xét nụ cười đạm nhạt này của nàng: "Em cảm thấy chị.... Nhĩ hảo giống như rất hiểu biết nàng? Nhưng em nhớ chị cùng Tiêu gia trên cơ bản không có lui tới, ngoại trừ Tiêu Dĩ Nhu."
"Nàng là người quen của chị tại Minh triều, chị dĩ nhiên hiểu rõ."
Sư Thanh Y: "........"
Biểu tình của nàng hoàn toàn cứng đờ, sắc mặt trở nên tái nhợt.
"Trước đó chị có hỏi qua em, em có tin trên đời có người trường sinh bất lão hay không?"
Đôi mắt Sư Thanh Y trợn to, ngay cả chớp cũng không chớp.
Nàng không dám chớp mắt.
Lạc Thần hiện tại nói nghiêm túc như vậy, tuyệt đối không có khả năng có nửa câu vui đùa, mà đúng là bởi vì Lạc Thần không nói đùa, nên nội dung nàng đang nói mới trở nên đáng sợ như vậy.
"Nàng là người trường sinh bất lão. Bất tử bất lão, trừ phi ngoại lực thương tổn, bằng không sinh mệnh vĩnh viễn không chấm dứt."
Lo lắng đến cảm nhận của Sư Thanh Y, Lạc Thần nói đến đây liền dừng lại.
Yên lặng thật lâu thật lâu.
Sư Thanh Y không nói lời nào Lạc Thần cũng không nói, hai người cứ như vậy nhìn nhau dưới ánh đèn pin lạnh lẽo ảm đạm.
"Em khát, muốn uống nước." Sư Thanh Y rốt cục ngẩng đầu.
Nói xong, nàng xoay người mở ba lô, ba lô của nàng hoàn toàn ướt đẫm, lúc tay nàng sờ vào ba lô lại giống như bị điện giật mà rụt lại, vì vậy nàng lại dự định tìm kiếm ba lô của Lạc Thần, nhưng Lạc Thần đã sớm lấy nước ra, đưa cho nàng.
Đầu ngón tay Sư Thanh Y lạnh lẽo, tiếp nhận chai nước, môi run run mà mở nắp, đầu tiên là nhấp một ngụm, sau đó lại chậm rãi uống một ngụm, cuối cùng nàng ngửa đầu, ngụm lớn uống rất nhiều dịch thể băng lãnh xuống bụng.
Vu Mị kia...... Là người Minh triều?
Trường sinh bất lão?
Vĩnh viễn thanh xuân?
Tuy nói Lạc Thần cũng là người Minh triều, Thiên Thiên cũng là cổ nhân nhưng hai người các nàng đều là bị phong vào quan tài trong cổ mộ, có lẽ vì dược lực của một bí phương xa xưa nào đó nên ngủ thẳng đến hiện đại, tương tự như hạt cây hoa súng ngủ say mấy trăm năm mới nảy mầm, đó cũng là vì sao thời gian không để lại dấu vết trên người các nàng.
Các nàng là cổ nhân, hôm nay tuy rằng êm đẹp sống ở hiện thế, nhưng ăn khớp góc độ trùng khớp cho thấy, các nàng cũng không phải là cái gì trường sinh bất lão, chỉ cần thời gian vẫn còn lưu động, các nàng nhất định cũng sẽ sự trao đổi chất giống như người thường, một năm một năm, tuổi tác tăng lên, cho đến già đi.
Trường sinh bất lão.... Chờ một chút.
...... Lạc Thần.
Trong lòng Sư Thanh Y đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ, ý nghĩ này giống như bàn ủi thiêu đốt lòng ngục của nàng, thậm chí nàng còn có thể nghe được lồng ngực bị bỏng phát ra tiếng xèo xèo.
Ý nghĩ đó rất kinh khủng, kinh khủng đến khiến nàng tuyệt vọng.
Tất cả mong chờ cùng khát vọng của nàng đối với tương lai, tựa hồ đều bị phá hủy.
May mà trong nhận thức của Sư Thanh Y, đó vẫn chỉ là một ý nghĩ hiện lên trong đầu, nên mặc dù trong lòng nàng sợ hãi đến phát ra run rẩy nhưng vẻ mặt ngoài tái nhợt cũng không biểu hiện ra gì khác.
Lạc Thần nói: "Trước đó trong mộ thất bên kia em đã thấy qua khuôn mặt nữ nhân đó, bây giờ lại nghe chuyện này, hai việc cùng lắm cách nhau nửa giờ mà thôi, chị biết em nhất thời sẽ rất khó chấp nhận. Trước đây chị đã nói qua, rất nhiều sự tình nếu như em biết, đối với em mà nói trái lại là một loại áp lực cực lớn, em không chịu nổi, nhất là......."
Lạc Thần dừng lại, vẻ mặt ôn nhu, lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y: "Nói chung, em thực sự đã làm vô cùng tốt rồi."
Sư Thanh Y kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười: "Có thể em cần thêm một chút thời gian......."
"Chị biết."
Sư Thanh Y tận lực thuyết phục bản thân: "Trước đây em đã nói, em tin tưởng những gì em nhìn thấy là thật, nhưng em cũng tin tưởng chị, nếu chị nói nàng..... Nàng trường sinh bất lão, như vậy nhất định có đạo lý. Trên đời này có nhiều cổ trùng ma quỷ như vậy, nghĩ đến người trường sinh bất lão hẳn là cũng là có đi."
"Chị cùng em họ chị, trước đây ở tại huyện Trường Châu phủ Tô Châu, em cũng biết, cửa tiệm đồ cổ của bọn chị ở đó."
Sư Thanh Y biết nàng bắt đầu kể chuyện xưa, vội vàng lấy lại tinh thần mà lắng nghe.
"Khi đó là mùa đông năm Hồng Vũ thứ sáu, Trường Châu có tuyết lớn, tuyết rơi rất nhiều ngày. Chiều hôm đó, chị cùng biểu muội trở về nhà, trên đường lần đầu tiên gặp được Vu Mị, nàng dẫn một đội nhân mã, mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ."
Giọng nói của Lạc Thần thanh lãnh, chậm rãi mà nói, Sư Thanh Y nghe thấy, bắt đầu chìm vào hồi tưởng, cũng cảm nhận được tuyết rơi năm đó.
Đại tuyết che lấy cả đường phố dài, trắng xóa nhìn không thấy điểm cuối.
Mảnh vỡ thời gian đều giấu trong phiến trời mênh mông tuyết trắng.
"Sau đó vài ngày, lại xảy ra một chuyện kỳ hoặc, chuyện này là không lâu sau đó, bọn chị ở cửa tiệm —"
Nguyệt Đồng đột nhiên nhảy dựng lên.
Lạc Thần tại đây đến đây cũng im lặng.
Sư Thanh Y nghe thấy xa xa dị động, đột nhiên cũng tiến vào trạng thái phòng bị, lập tức cầm lấy súng cùng dao quân dụng đứng lên, ánh mắt nhìn về phía cửa vào mộ thất: "Có vật gì đó đến đây."
Nguyệt Đồng trầm thấp rống rống, móng vuốt sắc bén cào trên mặt đất, thân thể to lớn thoáng chốc lao ra ngoài.
"Chị chờ ở chỗ này, em qua đó xem thử." Sư Thanh Y nói.
"Cùng nhau đi." Ngữ khí của Lạc Thần nhất quán đạm nhạt, cũng không chấp nhận cự tuyệt.
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, đành phải nói: "Vậy chị theo phía sau em."
Nguyệt Đồng đã sớm chạy ra, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần theo sau, mộ thất này không có cửa mộ chỉ có mộ thất bên kia mới có cửa, còn lại là rất nhiều thông đạo thông với mộ thất.
Sư Thanh Y ban đầu còn nghe được rất nhiều tiếng bước chân, giống như quân đội hành quân, rất có trật tự, bất quá sau đó lại không nghe được, có lẽ là ẩn nấp rồi, nghĩ vậy, Sư Thanh Y sợ bại lộ nên cũng không mở đèn pin, mà chỉ dò dẫm cùng Lạc Thần đi về phía trước.
Nguyệt Đồng dừng lại ở một chỗ.
Nó đột nhiên rống lớn một tiếng, khiến cả thông đạo thoáng chốc rung động, tiếng vang không dứt bên tai, qua hơn mười giây, hai ngọn đèn lồng đỏ rực sáng, một bóng đen thật lớn bổ nhào đến.
Hai con vật nhất thời quấn đấu cùng một chỗ.
Lúc này tiếng súng vang lên, một phát bắn vào vị trí cách Sư Thanh Y cùng Lạc Thần không xa, có người hướng các nàng nổ súng, nhưng một súng này hình như là thăm dò.
Sư Thanh Y lập tức che chắn cho Lạc Thần ở phía sau, ánh mắt sắc bén đảo qua, nhìn con vật cùng Nguyệt Đồng cắn xé, chờ nàng nhìn rõ, lập tức quát lạnh: "Lui ra!"
Âm thanh này đối với Nguyệt Đồng là một mệnh lệnh phản xạ có điều kiện, thân thể Nguyệt Đồng rõ ràng đình trệ, cùng lúc đó, con vật cùng Nguyệt Đồng cắn xé cũng ngây ngốc, sau đó thực sự thối lui.
Xa xa xuất hiện ánh sáng đèn pin.
Từ lần trước bệnh viện kiểm tra vài lần nhưng không kiểm tra ra thân thể thân thể có vấn đề gì, Sư Thanh Y đối với việc đó kỳ thực đã có chút dao động, nhưng nàng không có biện pháp, bị bệnh thì phải đến bệnh viện tìm bác sĩ đây là thường thức, bệnh viện này không được thì đổi bệnh viện khác, nếu không còn có thể làm gì bây giờ.
"Tất cả đều theo ý em." Lạc Thần đồng ý: "Trước nghỉ ngơi."
Nàng xê dịch thân thể hướng Nguyệt Đồng nhích lại gần, lại ngồi thẳng, ánh mắt hướng Sư Thanh Y. Ánh mắt mềm mại, trong suy yếu lộ ra vài phần hờn dỗi cùng chờ mong, rất khó diễn tả.
Sư Thanh Y đầu tiên là bị nàng nhìn đến ngẩn người, sau đó suy nghĩ một chút liền lập tức rõ ràng.
"Em..... Ôm ôm chị ngủ." Khuôn mặt Sư Thanh Y đỏ ửng, nhanh chóng ôm Lạc Thần để nàng tựa vào vai mình.
Lạc Thần thừa cơ gối đầu lên ngực nàng, tóc dài mềm mại tản ra trên người Sư Thanh Y, thấp giọng đạm nhạt nói: "Là em tự mình muốn như vậy."
Sư Thanh Y dở khóc dở cười, nhẹ giọng dỗ dành nàng: "Phải, phải, là tự em muốn ôm chị, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút. Em đau lòng chị."
"Miệng thật ngọt, cẩn thận da mặt biến dày."
Lạc Thần nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run như cách bướm.
Sư Thanh Y trong lòng buồn cười, vốn định trêu đùa nàng, có ngọt cũng không ngọt hơn chị, có dày cũng dày không qua chị, còn quanh co làm nũng, quả thực chính là thuỷ tổ da mặt dày. Bất quá nghĩ lại cảm thấy thân thể Lạc Thần đều hư nhược như vậy rồi, còn không quên vui đùa, mục đích cũng bất quá là vì muốn nàng không quá lo lắng, trong lòng đau xót, lời đến bên miệng nhất thời cũng không nói ra được.
"Thế nào?" Lạc Thần nhận thấy nàng trầm mặc.
Sư Thanh Y vươn ngón tay, quyến luyến vuốt ve trên gương mặt ôn nhuận của Lạc Thần, cười khẽ, nói: "Chị không sợ da mặt em biến dày, ngô, bất quá mặt của chị ngược lại rất 'mỏng"."
Còn trơn mịn như vậy.
Lạc Thần không nói tiếp, ánh mắt rơi xuống tay trái của Sư Thanh Y đang tùy ý đặt trên người nàng. Dừng một chút, Lạc Thần đưa tay vén tay áo của nàng lên, phát hiện những nơi bị rắn cắn chuyển thành màu đen cũng đã rút đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thu tay lại.
Sư Thanh Y biết ý tứ của nàng, còn đặc biệt ở trước mặt nàng cử động ngón tay trái, làm mấy người động tác nắm tay lại, thản nhiên nói: "Tay của em đã không còn tê liệt nữa, thêm một đoạn thời gian nữa, sẽ không còn vấn đề."
"Vậy là tốt rồi." Lạc Thần nói.
"Vết thương ở đầu gối đã khép lại, chị không cần lo lắng cho em." Ánh mắt Sư Thanh Y buông xuống, nhịn không được ở trên mặt Lạc Thần nhẹ nhàng hôn một cái, dán tại gương mặt nàng nói: "Kỳ thực chị có thể nằm ở trong lòng em như bây giờ, dựa vào em, em cảm thấy thật cao hứng. Em thích chị ỷ lại em, cho dù chỉ một chút."
Môi của nàng vô cùng ôn nhuyễn, giống như xuân hoa, so với ôn nhuyễn còn muốn nhuyễn hơn.
"Em sẽ cố gắng, nỗ lực để bản thân trở thành người đáng nương tựa hơn nữa. Nếu như chị mệt mỏi, không chịu được nữa thì đừng cậy mạnh, quay đầu lại nhìn em, em ngay phía sau chị, chỗ nào cũng không đi chị hoàn toàn có thể phó thác một số việc cho em, hoặc để em chia sẻ cùng chị, hai người so với một người dù sao cũng sẽ. -."
Lạc Thần thoáng nghiêng đi khuôn mặt, môi Sư Thanh Y vốn dĩ dán trên mặt nàng, hiện tại vị trí nghiêng lệch, trái lại chuẩn xác dán trên môi Lạc Thần.
" – dễ dàng." Trong lòng Sư Thanh Y run lên, hàm hàm hồ hồ phun ra hai chữ cuối cùng.
Lạc Thần khẽ liếm môi Sư Thanh Y
Đôi mắt lại tĩnh lặng nhìn nàng, quang ảnh lay động.
Cả người Sư Thanh Y bắt đầu run rẩy, trong nháy mắt đầu lưỡi mềm mại của Lạc Thần liếm lấy môi nàng, nàng cảm giác toàn bộ lỗ chân lông đều bị giản nở, sau một khắc, lại co rút, rung động cùng kích thích nói không nên lời.
Nàng đột nhiên nâng tay lên, hận không thể lập tức ôm chặt Lạc Thần vào trong ngực, hung hăng xiết lấy nàng, quấn quít nàng. Nhưng không được, trên người Lạc Thần có thương, nàng kiềm nén, tay lại buông xuống, còn chuyện khác thực sự không buông xuống được.
Nàng cúi đầu, tách hai cánh môi Lạc Thần ra, cùng nhau quấn giao, làm nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Lạc Thần đối với nàng mà nói chính là độc dược gây nghiện, huống hồ lần này còn là Lạc Thần đột nhiên hôn đến, Sư Thanh Y sa vào, bị ngọc cốt băng cơ cuốn lấy thiếu chút nữa kiềm chế không được.
Cũng may nàng nghĩ đến gì đó, khẽ suyễn một tiếng lại nhanh chóng tách ra.
Lạc Thần dĩ nhiên cũng vậy, đầu gối lên ngực nàng, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, ánh mắt bình tĩnh, chỉ là khóe mắt mơ hồ phiếm ra một mạt hồng quyến rũ.
Thanh nhã cùng quyến rũ dường như rất khó hòa hợp nhưng trên người nàng, hai khí chất này lại dung hợp một cách hoàn mỹ, hai cổ khí chất đạm nhạt quấn giao, khiến người hồn xiêu phách lạc.
"Chờ một chút, mới vừa rồi không phải nói.....phải ngủ để dưỡng sức sao?" Khuôn mặt Sư Thanh Y trướng đỏ, nói: "Chị thế nào không nghe em nói."
"Chị chỉ hôn em một chút." Lạc Thần đạm nhạt nói: "Sau đó là em muốn."
Sư Thanh Y: "......."
Hai người gần gũi bốn mắt nhìn nhau.
Nghẹn hồi lâu, Sư Thanh Y lúc này mới gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Phải, phải..... là em muốn, là em muốn."
Vậy cũng là do chị câu dẫn.
"Chị không muốn ngủ, chỉ cần nằm xuống nghỉ ngơi là tốt rồi." Lạc Thần đột nhiên lại nâng ánh mắt, bên trong một mảnh đen kịt: "Chị có lời muốn nói với em."
Sư Thanh Y kinh ngạc, cẩn thận thăm dò nhãn thần của Lạc Thần, cảm thấy nàng kỳ thực đã suy nghĩ thật lâu mới quyết định nói ra.
Nếu quả thật là như vậy thì việc Lạc Thần sắp nói cùng nàng nhất định vô cùng quan trọng, hoặc vì một việc gì đó đến nay nàng vẫn luôn che giấu.
Sư Thanh Y bắt đầu cảm thấy có một chút khẩn trương cùng chờ mong, nàng không nói chuyện, chờ Lạc Thần mở miệng.
Yên lặng một lát, Lạc Thần nói: "Bây giờ chị muốn cho em biết về Vu Mị."
Vu Mị?
...... Tên này.
Sư Thanh Y ngưng mi suy nghĩ một chút, cảm thấy dường như bắt được cái gì, đó là một chút ký ức rất xa xôi, đáng tiếc chỉ là thoáng qua mà thôi.
Cuối cùng nàng bắt được một chút manh mối mới: "Vu Mị, em nhớ ra rồi, không lâu trước đó trong dạ tiệc hình như chị đã gọi cái tên này, lúc đó không có nghe không rõ lắm, không biết ý tứ của chị, chị là đang gọi nhân viện bưng rượu kia sao?"
"Đó là nàng, phục vụ kia là nàng dịch dung." Lạc Thần nói: "Nàng chính là vị lão tổ chân chính nắm giữ Tiêu gia hiện nay."
Đối với vị lão tổ kia, Sư Thanh Y từ trong miệng Sư Khinh Hàn hỏi qua một chút, lúc đó Sư Khinh Hàn từng nói qua Tiêu gia chính là do vị lão tổ này nắm quyền.
Khi đó Sư Khinh Hàn có thói quen viết nhật ký, trong lúc bị giam cầm, nhật ký của nàng thường xuyên bị vị lão tổ kia lật xem, hơn nữa Sư Khinh Hàn còn nhắc qua trên ngón tay cái của vị lão tổ này có đeo ngọc ban chỉ, nhưng Sư Khinh Hàn cho đến bây giờ chưa từng chưa thấy qua hình dáng của nàng.
"Thì ra tên của nàng là Vu Mị." Sư Thanh Y bừng tỉnh gật đầu, cảm giác khẩn trương trong lòng càng sâu: "Vì sao phải gọi nàng là lão tổ? Em xem qua phục vụ kia, nàng vô cùng trẻ tuổi, da tay dù có dịch dung cũng không đạt được hiểu quả như vậy, trừ phi bản thân nàng tuổi tác không lớn. Nếu rất trẻ tuổi vì sao có thể chấp nhận người khác xưng hô nàng như vậy, không cảm thấy gọi như vậy rất già sao? Rất không tự nhiên."
Lạc Thần thở dài mỉm cười.
Sư Thanh Y suy xét nụ cười đạm nhạt này của nàng: "Em cảm thấy chị.... Nhĩ hảo giống như rất hiểu biết nàng? Nhưng em nhớ chị cùng Tiêu gia trên cơ bản không có lui tới, ngoại trừ Tiêu Dĩ Nhu."
"Nàng là người quen của chị tại Minh triều, chị dĩ nhiên hiểu rõ."
Sư Thanh Y: "........"
Biểu tình của nàng hoàn toàn cứng đờ, sắc mặt trở nên tái nhợt.
"Trước đó chị có hỏi qua em, em có tin trên đời có người trường sinh bất lão hay không?"
Đôi mắt Sư Thanh Y trợn to, ngay cả chớp cũng không chớp.
Nàng không dám chớp mắt.
Lạc Thần hiện tại nói nghiêm túc như vậy, tuyệt đối không có khả năng có nửa câu vui đùa, mà đúng là bởi vì Lạc Thần không nói đùa, nên nội dung nàng đang nói mới trở nên đáng sợ như vậy.
"Nàng là người trường sinh bất lão. Bất tử bất lão, trừ phi ngoại lực thương tổn, bằng không sinh mệnh vĩnh viễn không chấm dứt."
Lo lắng đến cảm nhận của Sư Thanh Y, Lạc Thần nói đến đây liền dừng lại.
Yên lặng thật lâu thật lâu.
Sư Thanh Y không nói lời nào Lạc Thần cũng không nói, hai người cứ như vậy nhìn nhau dưới ánh đèn pin lạnh lẽo ảm đạm.
"Em khát, muốn uống nước." Sư Thanh Y rốt cục ngẩng đầu.
Nói xong, nàng xoay người mở ba lô, ba lô của nàng hoàn toàn ướt đẫm, lúc tay nàng sờ vào ba lô lại giống như bị điện giật mà rụt lại, vì vậy nàng lại dự định tìm kiếm ba lô của Lạc Thần, nhưng Lạc Thần đã sớm lấy nước ra, đưa cho nàng.
Đầu ngón tay Sư Thanh Y lạnh lẽo, tiếp nhận chai nước, môi run run mà mở nắp, đầu tiên là nhấp một ngụm, sau đó lại chậm rãi uống một ngụm, cuối cùng nàng ngửa đầu, ngụm lớn uống rất nhiều dịch thể băng lãnh xuống bụng.
Vu Mị kia...... Là người Minh triều?
Trường sinh bất lão?
Vĩnh viễn thanh xuân?
Tuy nói Lạc Thần cũng là người Minh triều, Thiên Thiên cũng là cổ nhân nhưng hai người các nàng đều là bị phong vào quan tài trong cổ mộ, có lẽ vì dược lực của một bí phương xa xưa nào đó nên ngủ thẳng đến hiện đại, tương tự như hạt cây hoa súng ngủ say mấy trăm năm mới nảy mầm, đó cũng là vì sao thời gian không để lại dấu vết trên người các nàng.
Các nàng là cổ nhân, hôm nay tuy rằng êm đẹp sống ở hiện thế, nhưng ăn khớp góc độ trùng khớp cho thấy, các nàng cũng không phải là cái gì trường sinh bất lão, chỉ cần thời gian vẫn còn lưu động, các nàng nhất định cũng sẽ sự trao đổi chất giống như người thường, một năm một năm, tuổi tác tăng lên, cho đến già đi.
Trường sinh bất lão.... Chờ một chút.
...... Lạc Thần.
Trong lòng Sư Thanh Y đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ, ý nghĩ này giống như bàn ủi thiêu đốt lòng ngục của nàng, thậm chí nàng còn có thể nghe được lồng ngực bị bỏng phát ra tiếng xèo xèo.
Ý nghĩ đó rất kinh khủng, kinh khủng đến khiến nàng tuyệt vọng.
Tất cả mong chờ cùng khát vọng của nàng đối với tương lai, tựa hồ đều bị phá hủy.
May mà trong nhận thức của Sư Thanh Y, đó vẫn chỉ là một ý nghĩ hiện lên trong đầu, nên mặc dù trong lòng nàng sợ hãi đến phát ra run rẩy nhưng vẻ mặt ngoài tái nhợt cũng không biểu hiện ra gì khác.
Lạc Thần nói: "Trước đó trong mộ thất bên kia em đã thấy qua khuôn mặt nữ nhân đó, bây giờ lại nghe chuyện này, hai việc cùng lắm cách nhau nửa giờ mà thôi, chị biết em nhất thời sẽ rất khó chấp nhận. Trước đây chị đã nói qua, rất nhiều sự tình nếu như em biết, đối với em mà nói trái lại là một loại áp lực cực lớn, em không chịu nổi, nhất là......."
Lạc Thần dừng lại, vẻ mặt ôn nhu, lẳng lặng nhìn Sư Thanh Y: "Nói chung, em thực sự đã làm vô cùng tốt rồi."
Sư Thanh Y kéo khóe miệng, miễn cưỡng cười: "Có thể em cần thêm một chút thời gian......."
"Chị biết."
Sư Thanh Y tận lực thuyết phục bản thân: "Trước đây em đã nói, em tin tưởng những gì em nhìn thấy là thật, nhưng em cũng tin tưởng chị, nếu chị nói nàng..... Nàng trường sinh bất lão, như vậy nhất định có đạo lý. Trên đời này có nhiều cổ trùng ma quỷ như vậy, nghĩ đến người trường sinh bất lão hẳn là cũng là có đi."
"Chị cùng em họ chị, trước đây ở tại huyện Trường Châu phủ Tô Châu, em cũng biết, cửa tiệm đồ cổ của bọn chị ở đó."
Sư Thanh Y biết nàng bắt đầu kể chuyện xưa, vội vàng lấy lại tinh thần mà lắng nghe.
"Khi đó là mùa đông năm Hồng Vũ thứ sáu, Trường Châu có tuyết lớn, tuyết rơi rất nhiều ngày. Chiều hôm đó, chị cùng biểu muội trở về nhà, trên đường lần đầu tiên gặp được Vu Mị, nàng dẫn một đội nhân mã, mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ."
Giọng nói của Lạc Thần thanh lãnh, chậm rãi mà nói, Sư Thanh Y nghe thấy, bắt đầu chìm vào hồi tưởng, cũng cảm nhận được tuyết rơi năm đó.
Đại tuyết che lấy cả đường phố dài, trắng xóa nhìn không thấy điểm cuối.
Mảnh vỡ thời gian đều giấu trong phiến trời mênh mông tuyết trắng.
"Sau đó vài ngày, lại xảy ra một chuyện kỳ hoặc, chuyện này là không lâu sau đó, bọn chị ở cửa tiệm —"
Nguyệt Đồng đột nhiên nhảy dựng lên.
Lạc Thần tại đây đến đây cũng im lặng.
Sư Thanh Y nghe thấy xa xa dị động, đột nhiên cũng tiến vào trạng thái phòng bị, lập tức cầm lấy súng cùng dao quân dụng đứng lên, ánh mắt nhìn về phía cửa vào mộ thất: "Có vật gì đó đến đây."
Nguyệt Đồng trầm thấp rống rống, móng vuốt sắc bén cào trên mặt đất, thân thể to lớn thoáng chốc lao ra ngoài.
"Chị chờ ở chỗ này, em qua đó xem thử." Sư Thanh Y nói.
"Cùng nhau đi." Ngữ khí của Lạc Thần nhất quán đạm nhạt, cũng không chấp nhận cự tuyệt.
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, đành phải nói: "Vậy chị theo phía sau em."
Nguyệt Đồng đã sớm chạy ra, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần theo sau, mộ thất này không có cửa mộ chỉ có mộ thất bên kia mới có cửa, còn lại là rất nhiều thông đạo thông với mộ thất.
Sư Thanh Y ban đầu còn nghe được rất nhiều tiếng bước chân, giống như quân đội hành quân, rất có trật tự, bất quá sau đó lại không nghe được, có lẽ là ẩn nấp rồi, nghĩ vậy, Sư Thanh Y sợ bại lộ nên cũng không mở đèn pin, mà chỉ dò dẫm cùng Lạc Thần đi về phía trước.
Nguyệt Đồng dừng lại ở một chỗ.
Nó đột nhiên rống lớn một tiếng, khiến cả thông đạo thoáng chốc rung động, tiếng vang không dứt bên tai, qua hơn mười giây, hai ngọn đèn lồng đỏ rực sáng, một bóng đen thật lớn bổ nhào đến.
Hai con vật nhất thời quấn đấu cùng một chỗ.
Lúc này tiếng súng vang lên, một phát bắn vào vị trí cách Sư Thanh Y cùng Lạc Thần không xa, có người hướng các nàng nổ súng, nhưng một súng này hình như là thăm dò.
Sư Thanh Y lập tức che chắn cho Lạc Thần ở phía sau, ánh mắt sắc bén đảo qua, nhìn con vật cùng Nguyệt Đồng cắn xé, chờ nàng nhìn rõ, lập tức quát lạnh: "Lui ra!"
Âm thanh này đối với Nguyệt Đồng là một mệnh lệnh phản xạ có điều kiện, thân thể Nguyệt Đồng rõ ràng đình trệ, cùng lúc đó, con vật cùng Nguyệt Đồng cắn xé cũng ngây ngốc, sau đó thực sự thối lui.
Xa xa xuất hiện ánh sáng đèn pin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.