Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 4 - Chương 2: Quyển 4 - Chương 234

Quân Sola

13/05/2022

Sư Thanh Y lại ngẩng đầu nhìn lên trên.

Toilet thuần trắng, dưới ánh đèn phá lệ sáng sủa, hơn nữa với thị lực của Sư Thanh Y một vết tích rất nhỏ cũng có thể phát hiện.

Nàng nhìn thấy một số vết tích màu đen rất nhỏ trên mặt đất.

Vết tích dài nhỏ, có vẻ giống như ngón tay ai đó lau vết dầu mỏ lên mặt sàn, lại giống như lớp chất nhầy do một con rắn trườn qua để lại.

Sư Thanh Y vô thức vuốt ve cổ mình, nhìn thấy vết đen, trong không khí lại ngửi được một loại hương khí giống như mùi hương của nữ nhân, còn có một mùi hương khiến người ghê tởm khó có thể ức chế được cảm giác buồn nôn lại bắt đầu xuất hiện.

.... Là thứ hắc sắc gì đó bên dưới Sư trạch sao?

Nó trong bóng đêm bò đến trên cổ Sư Thanh Y, gần như sẽ tiến vào trong nội y của nàng, loại mềm mại băng lãnh đặc điệt còn có từng vài lần phát ra âm thanh nữ nhân phả khí, nhớ lại liền cảm thấy vô số da gà nổi lên.

Sư Thanh Y chuyển sang nhìn tấm gương trên bồn rửa mặt, ánh mắt có chút lạnh.

Lúc đó y tá đến trước bồn rửa mặt, chính là đứng ở chỗ này.

Vặn nước, có lẽ y tá kia vừa vặn xoay người lại rửa tay, không quan sát được tình huống bên trên.

Thứ kia hẳn là năng lực hấp thụ siêu cường, di chuyển linh hoạt giống như dây thường xuân bò ở phía trên, độ mềm dẻo cùng khả năng biến hình của nó nhất định cũng quỷ dị đến đáng sợ, cơ thịt có thể đột nhiên co rút, từ trên trần toilet phóng xuống, y tá kia đang rửa tay, trong nháy mắt đã bị nó xuyên qua.

Không, cũng không thể nói là xuyên qua.

Sư Thanh Y cắn môi dưới, nếu như nói là xuyên qua, mạch máu dưới vết thương vỡ ra, sẽ không giống như bây giờ vết máu gì cũng không thấy. Hẳn là thứ kia trong thời gian ngắn đâm vào da thịt sau gáy y tá, phương thức hấp thụ có thể xem xét sau.

Trong lúc đâm vào, y tá kia có lẽ đã chết, bằng không cũng không có khả năng sẽ không nghe được tiếng la hét của nàng.

Sau đó y tá bị hút khô máu thịt, thân thể khô quắt giống như bao tải ngã vào bồn rửa mặt, khuôn mặt chôn trong bồn.

Mãi cho đến khi được y tá khác phát hiện.

Dựa vào hương khí còn lưu lại trong toilet để suy đoán, thứ kia có thể rời khỏi cũng đã rất lâu.

Hiện tại nó đi nơi nào rồi?

"Vị tiểu thư này, phiền cô ra ngoài. Từ giờ trở đi toilet này tạm ngưng sử dụng, bọn tôi cần xử lý một chút, rất xin lỗi, xin tiểu thư đi toilet khác được không?" Có một nữ nhân viên công tác đi đến, cắt đứt suy nghĩ của Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y lập tức đi ra ngoài: "Được."

Bên ngoài hàng lang người đã ít đi rất nhiều, đại bộ phận tiếp tục quay về phòng bệnh nghỉ ngơi, Sư Thanh Y đi qua hơn nửa hành lang, bước vào thang máy.

Trong thang máy chỉ có một mình nàng, mà trong nháy mắt cửa thang máy khép kín, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi.

Hương khí.

Trước đó lúc nàng đi xuống còn không có.

Lẽ nào thứ hắc sắc kia.....

Nếu như nó xuống lầu, chỉ sợ nó đã thoát ra.

Ngón tay Sư Thanh Y ấn tầng trệt đều đang run run, rất nhanh đinh một tiếng, cửa thang máy mở, Sư Thanh Y lập tức xông ra ngoài.

"Chúc Hòa Bình!" Sư Thanh Y vừa chạy vừa thở dốc gọi.

Người Chúc Hòa Bình dẫn đến chia thành nhóm nhỏ phân tán ở hàng lang, nghe nàng gọi đều nhìn về phía nàng, Chúc Hòa Bình vốn đang canh giữ trước phòng bệnh của Sư Dạ Nhiên, cũng nhìn Sư Thanh Y.

Ánh mắt Sư Thanh Y quét qua hàng lang, vừa hướng khu vực chăm sóc đặc biệt đi đến vừa nói với mọi người: "Trước đó các người có thấy thứ gì màu đen hay không?"



"Không." Mọi người lắc đầu.

Thấy thế, Sư Thanh Y cũng không thả lỏng mà chỉ thấp giọng hỏi Chúc Hòa Bình: "Địa đạo ở phòng phát điện anh lấp kín rồi sao?"

"Bọn họ đang bít kín, diện tích đổ xi măng khá lớn, có lẽ ngày mai có thể hoàn công."

"Vậy còn hồ nước phía sau?"

"Hồ phía sau tạm thời không còn cách nào, nó thông với thủy đạo ngầm dòng nước chảy xiết, thi công dưới nước rất khó, lấp hồ trong khoảng thời gian ngắn cũng không khả thi."

"Nhưng đã có cái gì đó chạy đến rồi. Mặc kệ thế nào, phải phong kín bên dưới Sư trạch lại."

Chúc Hòa Bình cao hơn Sư Thanh Y, hắn cúi đầu nhìn Sư Thanh Y, biểu tình cứng nhắc rốt cục hỗn tạp vài phần ngạc nhiên.

Sư Thanh Y che miệng ho hai tiếng, giao phó: "Có cái gì chạy đến, tôi không biết nó được người nào không rõ sự tình mang ra hay là bản thân nó cố ý chạy ra. Nói chung nó vô cùng nguy hiểm, hiện tại đang ở trong bệnh viện này tìm thức ăn, anh hiện tại nhanh chóng sắp xếp các nàng chuyển viện, phải nhanh, chuyển đến chỗ bạn tôi Vũ Lâm Hanh bên kia đi. Tôi sẽ thông báo cho nàng."

"Vâng."

Chúc Hòa Bình không phải người chậm chạp, nên sẽ lập tức đi làm.

Tình huống khẩn cấp, hiện tại tình huống trong bệnh viện lại loạn, Sư Thanh Y cũng không theo trình tự gì nữa, liền dẫn theo vài người nhà họ Sư cùng nhân viên y tế có liên quan lập tức vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Kỳ thực có một gã bác sĩ cùng hai y tá đang ở bên trong làm công tác giám sát ghi chép, bởi vì đây là khu vực cách ly nên bọn họ lúc trước không hề bị bên ngoài ảnh hưởng, hiện tại thấy Sư Thanh Y dẫn người đến, rõ ràng lại càng hoảng sợ.

Ngửi thấy được trong khu vực này không có loại hương khí kia, thứ đó cũng không lẻn vào, Sư Thanh Y lúc này mới an tâm.

Nàng để những người khác đi giải thích, còn bản thân lại xuyên qua tấm kính thật lớn nhìn một nữ nhân nằm bên trong.

Lạc Thần còn đang hôn mê, thân thể ẩn dưới tấm chăn trắng, tóc dài đen nhánh, nhìn xa như vậy thậm chí khuôn mặt cũng nhìn không rõ, bên cạnh giường bệnh đều là các loại thiết bị hỗ trợ điều trị.

Bất quá chỉ mới một thời gian ngắn, lại giống như cách xa nhau rất lâu, cũng tựa như nằm mơ.

Đôi mắt Sư Thanh Y có chút chua xót, đè xuống ánh mắt mà nhẫn nại, chỉ chờ bên kia can thiệp hoàn thành.

Nàng vốn còn có chút lo lắng thân thể Lạc Thần hiện tại không biết có thể chịu đựng mệt nhọc trên đường chuyển viện hay không, nhưng nghe bác sĩ kia nói "bệnh nhân này thể chất tựa hồ tương đối đặc biệt, mới vừa nhập viện các phương diện đều vô cùng suy yếu nhưng từ lúc chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt tình hình đã tương đối ổn định", nỗi lo lắng này mới miễn cưỡng buông xuống.

Có quan hệ của nhà họ Sư cùng Vũ gia, thủ tục chuyển viện rất nhanh hoàn thành, buổi sáng Lạc Thần các nàng được chuyển đến bệnh viện của Vũ Lâm Hanh.

Vũ Lâm Hanh tiếp nhận một nhóm người bệnh, còn Chúc Hòa Bình ở lại bệnh viện nhà họ Sư bên kia giải quyết tốt hậu quả, hai bên đều có rất nhiều việc cần xử lý.

Lạc Thần vẫn được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, Sư Thanh Y bởi vì cố kỵ năng lực biến hình của thứ màu đen kia, suy đoán nó có thể lẻn vào bất cứ lúc nào, nên nàng không dám để Lạc Thần một mình, liền yêu cầu cũng để nàng vào khu chăm sóc đặc biệt.

Trải qua vài ngày điều trị cùng tĩnh dưỡng, Lạc Thần mới được chuyển ra ngoài nằm cùng một phòng bệnh với Sư Thanh Y.

Những người từ dưới Sư trạch đi ra thương thế bất đồng.

Trên người Thiên Thiên có thương tích, nhưng vẫn duy trì thanh tĩnh, giống như Sư Thanh Y, Vũ Lâm Hanh, ở bệnh viện tự do hoạt động giúp đỡ một tay.

Sư Dạ Nhiên cùng Duẫn Thanh kỳ thực thương thế nhẹ nhất, tỉnh lại rất sớm, thậm chí Sư Dạ Nhiên nghỉ ngơi không đến hai ngày đã có thể vùi mình vào một đống sự vụ trong nhà họ Sư, khuyên như thế nào cũng không nghe, ban ngày ra ngoài, buổi tối lại quay về bệnh viện kiểm tra lại. Duẫn Thanh cùng Sư Dạ Nhiên đều là người cuồng công việc, lúc này trái lại xin trường đại học nghĩ phép, ở lại trong bệnh viện không đi bất kỳ đâu.

Tình trạng của Chúc Cẩm Vân tương đối kém một chút, nhưng hôm nay cũng sắp hồi phục, chỉ có Sư Khinh Hàn cùng Âm Ca, thời gian dài đều trong trạng thái hôn mê, thỉnh thoảng có tỉnh lại nhưng cũng không có khí lực nói chuyện, Sư Thanh Y thường xuyên xem các nàng.

Trong lúc nằm viện, bình an vô sự.

Thứ màu đen kia không có xuất hiện, bệnh viện của nhà họ Sư bên kia cũng không có gì khác thường.

Một ngày có ánh mặt trời hiếm thấy, xóa tan bầu không khí âm u trước đó.



Sư Thanh Y mang bữa trưa từ bên ngoài vào, thấy Lạc Thần xuống giường liền kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng nhu hòa chiếu vào từng góc phòng bệnh.

Nàng đang đứng bên cửa sổ, tóc dài xỏa trên vai nhiễm một tầng ánh sáng, nhìn Sư Thanh Y biểu tình cũng giống như ánh nắng ngày đông, vài phần thanh lãnh vài phần ấm áp, lưu luyến như mộng.

"Đến đây ăn đi." Sư Thanh Y cười nói.

"Ân."

Bắp chân của Lạc Thần trước đó bị vượn sói cào, móng vuốt của nó lại sắc bén như dao, cào một cái thì máu đổ thịt rơi thấy cả xương trắng, nói chung tình hình lúc đó không cách nào hình dung, khiến Lạc Thần hiện tại đi đứng cũng không thuận tiện.

Sư Thanh Y cúi người bày cơm trên bàn, thấy Lạc Thần bước đi có chút khập khiễng, biểu tình thoáng ngưng trệ.

Lạc Thần cũng không để tâm, vân đạm khinh phong mà ngồi xuống bên cạnh Sư Thanh Y, nâng má nhìn nàng: "Hôm nay chị là một người què rồi."

"Nói lung tung." Sư Thanh Y trừng mắt nhìn nàng: "Chị bây giờ còn đang trong lúc dưỡng thương, rất nhanh sẽ khỏe lại."

"Chị là một người què." Ánh mắt Lạc Thần trong trẻo: "Em còn cưới chị sao?"

Sư Thanh Y: "......"

Lời hứa hẹn dưới lòng đất vẫn còn bên tai, khuôn mặt Sư Thanh Y đỏ lên, không trả lời, sau khi xới cơm xong liền ngồi xuống, đưa cho Lạc Thần một chén: ".... Mau ăn đi, để lâu sẽ nguội."

Lạc Thần bưng chén cơm tẻ Sư Thanh Y xới cho nàng, bắt đầu động đũa.

Sư Thanh Y cúi đầu nhét cơm vào miệng.

Hai người yên lặng một lúc, cửa sổ mở ra, gió đông thanh lạnh quyện lấy ánh mặt trời thông thấu thổi vào.

Gió thổi vài sợi tóc bên tai Lạc Thần, Lạc Thần nâng tay nhẹ nhàng vén tóc, thở dài nói: "Quả nhiên lời nói trong mộ không thể tin là thật."

"Nói bậy!" Sư Thanh Y không lo lắng trong miệng vẫn ngậm cơm, nóng lòng mở miệng nên hàm hồ như cắn phải đầu lưỡi.

"Nói bậy!" Khuôn mặt Sư Thanh Y đỏ lên, nhanh chóng sửa đúng, mặt khác rất nhanh rút giấy ăn đến che miệng.

Ăn không nói ngủ không nói, kết quả lúc này nàng lại không tuân theo, may mà không phun cơm nếu không thì hình tượng còn đâu nữa?

Lạc Thần nghiêng đầu, Sư Thanh Y phát hiện khóe môi nàng thoáng cong, cũng chính là một chút như vậy, vầng trán hoàn mỹ trong ánh sáng trong suốt lướt qua chút lãnh ý của trời đông.

Chờ lúc nàng quay sang, biểu tình của Lạc Thần lại trở về bình tĩnh, thậm chí khóe mắt còn ẩn chứa một tia vô tội.

Lạc Thần gật đầu, đứng đắn nói: "Vậy thì tốt. Không uổng chị vẫn ghi nhớ, ban đêm cũng nhớ thật kỹ. Nghĩ đến chị thành người què, em nhất định cũng sẽ không ghét bỏ chị."

Sư Thanh Y: "......"

"Nghĩ cái gì, lại là vẻ mặt này." Lạc Thần ngước mắt nhìn, đôi mắt đen kịt, nói: "Mau ăn đi, em cũng nói thức ăn mau nguội."

Sư Thanh Y: "...."

"Không ăn sao? Chị đút em uống canh." Lạc Thần bưng chén canh, khuấy muỗng trong chén đưa đến bên miệng Sư Thanh Y: "Há miệng."

Sư Thanh Y ngồi giống như tượng, ánh mắt trượt đến cổ tay trắng noãn của mình, toàn bộ lỗ tai đều đỏ ửng, xấu hổ nói: "Chị cũng đã như vậy rồi, còn muốn đút em."

Lạc Thần lúc này mới cười nói: "Chị chỉ gãy chân, cũng không phải gãy tay."

"Phi phi, đều là nói lung tung, ngôn vô cấm kỵ."

"Phải, là nói lung tung." Nàng vẫn cười.

"...... Chị đừng như vậy!" Sư Thanh Y nhanh chóng uống muỗng canh nàng đút: "Tiếng phổ thông cũng nói không chuẩn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook