Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 4 - Chương 4: Quyển 4 - Chương 236
Quân Sola
13/05/2022
"Là chị đoán." Lạc Thần hơi nhướng mà: "Lẽ nào không phải sao?"
Sư Thanh Y bị ánh mắt của nàng nhìn thẳng càng thêm quẫn bách, nghiêng đầu vén tóc xỏa bên tai, thở dài nói: "Em không biết. Em còn chưa thấy qua hình dáng của mình khi còn bé, ngay cả một tấm ảnh cũng không có."
Lạc Thần ý vị thâm trường: "Nếu không phải, vậy cũng là nho nhỏ, mềm mại, thơm thơm không kém bao nhiêu."
Sư Thanh Y: "....."
Ba người tựa hồ nói đến quá mức cao hứng, Vũ Lâm Hanh bên này cũng ngừng đũa không ăn, nâng má nói: "Không đúng, Sư Sư cậu thế nào ngay cả ảnh chụp lúc nhỏ cũng không có?"
Sư Thanh Y nói: "Chị của tớ nói đều bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi."
"Như vậy thật đáng tiếc." Nói là đáng tiếc nhưng trên mặt nửa điểm đáng tiếc cũng không có, Vũ Lâm Hanh như trước cười híp mắt màu tiếp tục: "Vốn dĩ tớ còn muốn xem một chút khi còn bé cậu có dáng vẻ như thế nào."
Sư Thanh Y biết nàng đại khái là không có hảo ý, hỏi ngược lại: "Vũ Lâm Hanh, khi còn bé cậu có dáng vẻ thế nào?"
Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh chớp chớp, quyến rũ phong tao mà cười, trực tiếp cười đến Sư Thanh Y nổi nửa người da gà.
Chỉ thấy Vũ Lâm Hanh nói: "Tớ thiên sinh lệ chất, Sư Sư cậu chỉ cần tưởng tượng theo hướng khả ái, xinh đẹp, nhất định không sai. Lúc tớ còn nhỏ, thực sự rất khiến người yêu thích, trong nhà mỗi người đều ra sức ôm hôn tớ, hôn đến mặt đầy nước bọt, aiz aiz aiz, chán ghét muốn chết."
Sư Thanh Y nghe không nổi, ngồi đến thẳng tắp bưng chén tiếp tục uống canh.
Vì vậy Vũ Lâm Hanh lại ồn ào với Lạc Thần: "Chị họ cậu, khi còn bé cậu như thế nào, cũng nói thử xem?"
Động tác uống canh của Sư Thanh Y thoáng đình trệ, trong lòng giống như bị cào một cái, vểnh tai chăm chú lắng nghe.
Lạc Thần không trực tiếp trả lời.
Sư Thanh Y cho rằng nàng cảm thấy việc này quá buồn chán nên không muốn nháo cùng Vũ Lâm Hanh, nhưng dừng một chút lại nghe Lạc Thần chậm rãi nói: "Lúc còn nhỏ sao, cũng không khác hiện tại lắm."
Cằm của Vũ Lâm Hanh đều phải rơi xuống: "Thì ra khi còn bé cậu chính là khuôn mặt khối băng này? Tớ vẫn nghĩ là sau này cậu bị đả kích lớn khó tưởng tượng gì đó nên mới nhìn như nước lạnh, trừng người người chết, nhìn ai người đó khóc thảm đây."
Sư Thanh Y đau đầu không chịu được: "..... Tiểu thư, phiền cậu bớt tranh luận."
Lạc Thần lơ đểnh nói: "Lúc tớ còn nhỏ, ba mẹ đối với tớ đặt kỳ vọng rất cao, mỗi ngày đều đọc sách luyện công, có lúc đọc sách đến nửa đêm, phòng sách khi đó đã bị tớ đọc gần một nửa."
Vũ Lâm Hanh bình luận: "Nhỏ như vậy mà đã là học giả, võ thần rồi."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi.
Sư Thanh Y càng thêm đau đầu.
Bất quá nàng nghe Lạc Thần nói đến lúc nhỏ, đây chính là một việc vô cùng hiếm có, trong lòng hiếu kỳ nhịn không được nhẹ nhàng hỏi một câu: "Ba mẹ chị đối với chị kỳ vọng cao như vậy, vậy chị chính là trưởng nữ, không có ca ca đệ đệ đúng không?"
Cổ đại không giống như bây giờ kế hoạch hóa gia đình, hiện tượng con một ít lại càng ít, hơn nữa trọng nam khinh nữ, Sư Thanh Y đoán trong nhà hẳn là không có con trai, nếu không cũng sẽ không mang kỳ vọng gia tộc đặt trên người con gái. Mặt khác cổ nhân xem trọng tôn ti trật tự, thường là con trưởng nắm quyền nên Sư Thanh Y mới hỏi như vừa rồi.
Lạc Thần lắc đầu: "Chị chỉ có một A tỷ."
"Chị có tỷ tỷ sao?"
"Ân." Lạc Thần ngước mắt, nhìn Sư Thanh Y nở nụ cười: "Chị biết em đang nghĩ gì, em nhất định nghĩ tôn ti trật tự, vì sao là chị kế thừa gia chủ Lạc gia mà không phải A tỷ."
Sư Thanh Y cũng theo nàng cười rộ lên: "Vì nguyên nhân này mà em suy đoán chị không có tỷ tỷ. Bất quá thông lệ này cũng không chuẩn xác, chị xuất sắc như vậy, bác trai bác gái đối với chị ký thác kỳ vọng cao cũng là chuyện thường tình."
"bác trai bác gái?" Lạc Thần nhướng mày.
Sư Thanh Y thoáng cái xấu hổ: ".... Chú và dì."
"Chú và dì?"
Lạc Thần lúc này nhìn xuống, sóng mắt lưu chuyển, Sư Thanh Y thấy nàng biểu tình phức tạp, trái tim tê liệt, không biết là tư vị gì.
Rốt cuộc là bác trai bác gái hay là chú và dì đây?
Dựa theo tuổi tác suy đoán, bản thân trên có một tỷ tỷ Sư Dạ Nhiên, Sư Dạ Nhiên năm nay 30 tuổi, bản thân hai mươi bảy tuổi mà Lạc Thần nói nàng hai mươi chín tuổi, cũng không biết tỷ tỷ nàng bao nhiêu tuổi. Nếu như tỷ nàng so với Sư Dạ Nhiên lớn hơn vậy có khả năng ba mẹ Lạc Thần tuổi tác lớn hơn ba mẹ nàng, vậy nên gọi bác trai bác trái, bằng không sẽ gọi chú và dì.
Nhưng suy luận này vẫn không có căn cứ, ai biết ba mẹ Lạc Thần rốt cục là năm nào thì sinh tỷ tỷ của Lạc Thần, cổ nhân ngay cả thường kết hôn sớm vẫn có rất nhiều trường hợp đặc biệt.
Sư Thanh Y tính toán suy nghĩ, lại bắt đầu đau dạ dày.
Giống như theo bạn gái về nhà hoặc là theo vợ về nhà, kết quả không biết trưởng bối nên gọi là bá phụ bá mẫu hay là thúc thúc a di, dựa theo tính cách đôi khi có chứng cưỡng bách của Sư Thanh Y đây đúng là rất rối rắm.
Dù sao cũng không thể trực tiếp gọi.....ba mẹ?
Quả nhiên tất cả những thứ rối rắm này vẫn là quy tội cho bản thân "suy nghĩ nhiều."
Trong lòng Sư Thanh Y yên lặng thở dài, khinh bỉ bản thân.
"Thanh Y." Lạc Thần thấp giọng nói: "Em đang suy nghĩ gì, đây là vẻ mặt gì."
Sư Thanh Y mặt băng bó: "...... Em đang suy luận logic."
Lạc Thần biết rõ tính cách của nàng, tựa hồ đã đoán được nàng đang "logic" cái gì, liền cười nói: "Lúc ba mẹ chị sinh A Tỷ, tuổi tác so với ba mẹ em nhỏ hơn: "Rất nhiều rất nhiều"."
Sư Thanh Y cho rằng nàng nói chính là "ba mẹ" nhà họ Sư đã không rõ mặt mũi, rốt cục tháo bỏ gút mắc, liền thư thái nói: "Vậy chính là chú và dì."
"Nhưng chị so với em lớn tuổi hơn rất nhiều."
Sư Thanh Y cảm thấy Lạc Thần tựa hồ lại đang chiếm tiện nghi nàng, nói thầm: "Chị chỉ lớn hơn em hai tuổi mà thôi, rất nhiều ở chỗ nào."
Lạc Thần nhẹ nhàng cười, từ chối cho ý kiến.ư
"Không nên lại bác trai bác gái, chú và dì hay ba ba mẹ mẹ nữa, chị họ cậu hai người các cậu thế nào rắc rối như vậy, tớ nghe được đều mệt đến phải bò ra." Vũ Lâm Hanh khoát tay chặn lại, trước đây nàng chỉ biết Sư Thanh Y cùng Lạc Thần không phải biểu tỷ muội nhưng vẫn cứ "chị họ cậu, chị họ cậu" mà xưng hô Lạc Thần.
Sư Thanh Y xấu hổ, chuyện duy nhất có thể làm cũng chỉ có tiếp tục uống canh.
Vũ Lâm Hanh hỏi Lạc Thần: "Vừa rồi cậu nói cậu nếu không đọc sách thì chính là luyện công, cuộc sống lúc nhỏ không phải rất bi thảm sao, lạc thú gì cũng không có? Như vậy rất buồn chán."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi nói: "Không buồn chán, lúc tớ còn nhỏ ngoại trừ đọc sách luyện công, còn có thể cùng A Tỷ đánh nhau."
Vũ Lâm Hanh: ".........."
Sư Thanh Y: "..........."
"..... Đánh nhau?" Sư Thanh Y canh còn chưa uống xong, đột nhiên cảm giác bản thân xuất mồ hôi.
Lạc Thần chậm rãi nói: "Dĩ nhiên. Nàng thường đến trêu chọc chị, nên chị thường cùng nàng so chiêu, một lần ngay cả thạch điêu cá chép trong ao cũng bị đánh vỡ. Nàng đánh không lại chị thì sẽ bỏ chạy, có lúc chị truy đuổi nàng mấy mươi dặm, khinh công dần dần cũng luyện ra được."
Sư Thanh Y tưởng tượng đến, Lạc Thần mặt tê liệt truy đuổi tỷ tỷ nàng hơn mười mấy dặm, nghẹn cười nói: "Tỷ tỷ chị thế nào lại chọc giận chị?"
"Nàng là một người rảnh rỗi, chị muốn đọc sách, nàng thường xuyên đến quấn chị. Không bao lâu nàng liền bắt đầu nghiên cứu dịch dung cùng biến âm, một lần chị đang đọc sách, nàng đứng ngoài cửa sổ, giả làm dung mạo của cha chị, đứng lên chiếc ghế bên ngoài mắng chị."
Sư Thanh Y xích một tiếng bật cười, không thể nào nén xuống.
"Sau đó, sau đó thế nào?" Vũ Lâm Hanh cười đến không ngừng được, liên tục thúc giục.
Lạc Thần mặt băng bó nói: "Nàng thông minh đứng lên ghế, từ góc độ của chị xem qua, dĩ nhiên là cao. Lại là y phục của cha chị, giọng nói cũng giống nhau mười phần, chị cho rằng đó là cha, bị hắn mắng chị chưa đủ chăm chỉ cũng không lên tiếng. Sau đó nàng học theo dáng vẻ của cha, phạt chị sao chép Tàng Long Dẫn, chị chép hết một ngày, ban đêm lúc dùng cơm đũa cũng cầm không nổi."
Sư Thanh Y lần đầu tiên biết Lạc Thần là một nữ nhân thông minh như vậy, thì ra lúc nhỏ cũng bị tỷ tỷ nàng đùa bỡn qua, thực rất muốn cười nhưng tâm của nàng dù sao vẫn là hướng về Lạc Thần, nên vội vàng giống như dỗ dành trẻ con nói: "Ân, tỷ chị hư hỏng. Đũa cũng không cầm nổi, nếu lúc đó em có mặt, em sẽ đút chị ăn."
Dừng một chút, rồi lại lộ nguyên hình, hăng hái bừng bừng hỏi: "Sau đó thế nào?"
Lạc Thần bất đắc dĩ nhìn Sư Thanh Y, nàng đáp: "Sau đó chị dĩ nhiên biết là do nàng làm. Nàng đánh không lại chị, sợ chị đánh nàng nên chạy trốn, sau đó chị còn bắt được nàng trong rừng cây, bắt nàng trở về."
"Vậy chị thật sự đánh nàng sao?"
"Chị sao đành lòng đáng nàng." Lạc Thần nói: "Nàng sẽ khóc, nàng khóc còn phải dỗ nàng." . Truyện hay luôn có tại == trumtru yen. VЛ ==
Trong lòng Sư Thanh Y nghĩ thầm đã học được một chiêu, sau này còn phải luyện tập kỹ thuật khóc nhiều một chút, ngoài miệng trái lại tiếp tục truy vấn.
Lạc Thần nói tiếp: "Thật ra nàng khóc là giả, lại thông thạo dịch dung biến âm, khuôn mặt là giả, giọng nói cũng là giả, cả người giả vô cùng, không một chỗ là thật. Chị tuổi nhỏ không biết, cho đến tuổi tác tăng lên, liền không tin nàng nữa, dịch dung thuật của nàng cũng không lừa được chị nữa."
"Khó trách chị có thể nhận ra Thiên Thiên dịch dung, thì ra là lúc nhỏ được tỷ tỷ chị huấn luyện."
Vũ Lâm Hanh lúc này chen vào một câu: "Vậy thuật dịch dung của chị cậu so với nuôi rắn, ai sẽ tương đối cao hơn một chút?"
Lạc Thần nói: "Không thể phân cao thấp, tương đương nhau."
Ánh mắt Sư Thanh Y buông xuống, đột nhiên nhớ đến trước đó có người dịch dung thành dung mạo của Vũ Lâm Hanh lừa Phong Sanh, trong lòng liền lạnh toát, nhưng hiện tại bạn bè nói chuyện phiếm, bầu không khí thực sự không thích hợp nói đề tài này, vì vậy nàng thay đổi một phương thức uyển chuyển hơn để hỏi: "Nếu có người tinh thông thuật dịch dung hơn tỷ tỷ chị hoặc Thiên Thiên, có phải chị sẽ rất khó nhận ra hay không?"
"Ân." Lạc Thần gật đầu.
Lúc này trong lòng Sư Thanh Y cân nhắc, mới cười nói: "Chuyện khi còn bé của chị, nói một chút với bọn em đi, trước đây em chưa từng nghe qua, thật đúng là vô cùng hiếm lạ."
Sóng mắt Lạc Thần lưu chuyển: "Lúc này em trái lại có rất nhiều chuyện để cười chị."
"Nào có a, không có." Sư Thanh Y chỉ chỉ vào Vũ Lâm Hanh: "Vũ Lâm Hanh cậu cũng nói một chút, không phải cậu từ nhỏ thiên sinh lệ chất sao?"
Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay nói lầm bầm: "Lúc còn nhỏ tớ không có đánh nhau cùng chị gì cả, tớ cũng chỉ có đánh nhau cùng A Sanh và Tô Diệc."
"Phong Sanh cùng Tô Diệc đi theo cậu thật đáng thương."
"Chị của chị họ cậu mới đáng thương? Bị nàng hung thần ác sát truy đuổi hơn mười mấy dặm a."
"Đừng kéo tớ vào."
Ba người tựa hồ một đoạn thời gian không tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm như vậy, ăn cơm cũng ăn hồi lâu, ăn xong Sư Thanh Y thu thập bát đũa, mang đi rửa, Vũ Lâm Hanh có việc cần làm nên rời đi trước.
Chờ chỉnh đốn hoàn tất, Sư Thanh Y đề nghị đến xem Âm Ca, Lạc Thần liền đi cùng nàng.
Người chăm sóc trong phòng bệnh của Âm Ca không có mặt, có lẽ là bởi vì tính tình của Âm Ca hiện tại không giống trước đây, người chăm sóc chính là nàng bảo đi.
Hai người nhẹ nhàng bước vào, thấy Âm Ca nghiêng người nằm trên giường, chỉ lộ ra tóc dài đen nhánh tán loạn trên gối.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần nhìn thoáng qua.
Thức ăn Vũ Lâm Hanh mang đến vẫn còn trên bàn chưa thu thập, gần như không ai động đến, xem ra sau khi Vũ Lâm Hanh rời khỏi, Âm Ca căn bản không ăn gì.
Trong phòng bệnh đang mở điều hòa, Sư Thanh Y lại có thể cảm giác được lãnh ý rất rõ ràng.
Đó là một loại trống rỗng lạnh như băng, không cách nào dùng từ ngôn ngữ để diễn tả.
Sư Thanh Y đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn nữ nhân trên giường bệnh.
Nữ nhân kia hiện tại cao như vậy, từ đường nét dưới tấm chăn còn có tóc dài của nàng có thể cảm giác được trên người có những sợi hàn khí quẩn quanh, tất cả đều đang biểu thị nàng hoàn toàn không giống trước đây.
Thiếu nữ ngốc nghếch đáng yêu, không bao giờ xuất hiện nữa.
Nếu như Sư Thanh Y nhìn Âm Ca một ngày cao lớn biến thành mỹ nhân thân dài eo thon, vậy thì không có vấn đề gì. Chỉ là hôm nay Âm Ca gần như một đêm lột xác, chuyển biến quá nhanh mặc dù trải qua một thời gian nằm viện hòa hoãn, những khúc mắc tâm lý vẫn không cách nào chân chính tiêu tan.
Lạc Thần bước đến, đứng trước giường bệnh của Âm Ca, ánh mắt đè xuống, từ trên cao nhìn Âm Ca.
Âm Ca đang ngủ, lông mi dài hơi run rẩy, hợp cùng khuôn mặt thành thục băng lãnh của nàng hiện tại.
Lạc Thần nhìn một lúc, không biết muốn nhìn gì, lại trầm mặc mà trở lại bên cạnh Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y lo lắng làm ồn Âm Ca, nên nhẹ nhàng ra dấu, Lạc Thần liền gật đầu. Sư Thanh Y thu dọn thức ăn trên bàn, lau sạch bàn, mang những bát đũa bẩn kia về phòng bệnh của mình rửa sạch.
Hiện tại đã quá nửa trưa, nghỉ ngơi một lúc, Sư Thanh Y đỡ Lạc Thần cùng nàng xuống lầu đi lại phơi nắng vận động một chút.
Sư Thanh Y bị ánh mắt của nàng nhìn thẳng càng thêm quẫn bách, nghiêng đầu vén tóc xỏa bên tai, thở dài nói: "Em không biết. Em còn chưa thấy qua hình dáng của mình khi còn bé, ngay cả một tấm ảnh cũng không có."
Lạc Thần ý vị thâm trường: "Nếu không phải, vậy cũng là nho nhỏ, mềm mại, thơm thơm không kém bao nhiêu."
Sư Thanh Y: "....."
Ba người tựa hồ nói đến quá mức cao hứng, Vũ Lâm Hanh bên này cũng ngừng đũa không ăn, nâng má nói: "Không đúng, Sư Sư cậu thế nào ngay cả ảnh chụp lúc nhỏ cũng không có?"
Sư Thanh Y nói: "Chị của tớ nói đều bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi."
"Như vậy thật đáng tiếc." Nói là đáng tiếc nhưng trên mặt nửa điểm đáng tiếc cũng không có, Vũ Lâm Hanh như trước cười híp mắt màu tiếp tục: "Vốn dĩ tớ còn muốn xem một chút khi còn bé cậu có dáng vẻ như thế nào."
Sư Thanh Y biết nàng đại khái là không có hảo ý, hỏi ngược lại: "Vũ Lâm Hanh, khi còn bé cậu có dáng vẻ thế nào?"
Đôi mắt hoa đào của Vũ Lâm Hanh chớp chớp, quyến rũ phong tao mà cười, trực tiếp cười đến Sư Thanh Y nổi nửa người da gà.
Chỉ thấy Vũ Lâm Hanh nói: "Tớ thiên sinh lệ chất, Sư Sư cậu chỉ cần tưởng tượng theo hướng khả ái, xinh đẹp, nhất định không sai. Lúc tớ còn nhỏ, thực sự rất khiến người yêu thích, trong nhà mỗi người đều ra sức ôm hôn tớ, hôn đến mặt đầy nước bọt, aiz aiz aiz, chán ghét muốn chết."
Sư Thanh Y nghe không nổi, ngồi đến thẳng tắp bưng chén tiếp tục uống canh.
Vì vậy Vũ Lâm Hanh lại ồn ào với Lạc Thần: "Chị họ cậu, khi còn bé cậu như thế nào, cũng nói thử xem?"
Động tác uống canh của Sư Thanh Y thoáng đình trệ, trong lòng giống như bị cào một cái, vểnh tai chăm chú lắng nghe.
Lạc Thần không trực tiếp trả lời.
Sư Thanh Y cho rằng nàng cảm thấy việc này quá buồn chán nên không muốn nháo cùng Vũ Lâm Hanh, nhưng dừng một chút lại nghe Lạc Thần chậm rãi nói: "Lúc còn nhỏ sao, cũng không khác hiện tại lắm."
Cằm của Vũ Lâm Hanh đều phải rơi xuống: "Thì ra khi còn bé cậu chính là khuôn mặt khối băng này? Tớ vẫn nghĩ là sau này cậu bị đả kích lớn khó tưởng tượng gì đó nên mới nhìn như nước lạnh, trừng người người chết, nhìn ai người đó khóc thảm đây."
Sư Thanh Y đau đầu không chịu được: "..... Tiểu thư, phiền cậu bớt tranh luận."
Lạc Thần lơ đểnh nói: "Lúc tớ còn nhỏ, ba mẹ đối với tớ đặt kỳ vọng rất cao, mỗi ngày đều đọc sách luyện công, có lúc đọc sách đến nửa đêm, phòng sách khi đó đã bị tớ đọc gần một nửa."
Vũ Lâm Hanh bình luận: "Nhỏ như vậy mà đã là học giả, võ thần rồi."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi.
Sư Thanh Y càng thêm đau đầu.
Bất quá nàng nghe Lạc Thần nói đến lúc nhỏ, đây chính là một việc vô cùng hiếm có, trong lòng hiếu kỳ nhịn không được nhẹ nhàng hỏi một câu: "Ba mẹ chị đối với chị kỳ vọng cao như vậy, vậy chị chính là trưởng nữ, không có ca ca đệ đệ đúng không?"
Cổ đại không giống như bây giờ kế hoạch hóa gia đình, hiện tượng con một ít lại càng ít, hơn nữa trọng nam khinh nữ, Sư Thanh Y đoán trong nhà hẳn là không có con trai, nếu không cũng sẽ không mang kỳ vọng gia tộc đặt trên người con gái. Mặt khác cổ nhân xem trọng tôn ti trật tự, thường là con trưởng nắm quyền nên Sư Thanh Y mới hỏi như vừa rồi.
Lạc Thần lắc đầu: "Chị chỉ có một A tỷ."
"Chị có tỷ tỷ sao?"
"Ân." Lạc Thần ngước mắt, nhìn Sư Thanh Y nở nụ cười: "Chị biết em đang nghĩ gì, em nhất định nghĩ tôn ti trật tự, vì sao là chị kế thừa gia chủ Lạc gia mà không phải A tỷ."
Sư Thanh Y cũng theo nàng cười rộ lên: "Vì nguyên nhân này mà em suy đoán chị không có tỷ tỷ. Bất quá thông lệ này cũng không chuẩn xác, chị xuất sắc như vậy, bác trai bác gái đối với chị ký thác kỳ vọng cao cũng là chuyện thường tình."
"bác trai bác gái?" Lạc Thần nhướng mày.
Sư Thanh Y thoáng cái xấu hổ: ".... Chú và dì."
"Chú và dì?"
Lạc Thần lúc này nhìn xuống, sóng mắt lưu chuyển, Sư Thanh Y thấy nàng biểu tình phức tạp, trái tim tê liệt, không biết là tư vị gì.
Rốt cuộc là bác trai bác gái hay là chú và dì đây?
Dựa theo tuổi tác suy đoán, bản thân trên có một tỷ tỷ Sư Dạ Nhiên, Sư Dạ Nhiên năm nay 30 tuổi, bản thân hai mươi bảy tuổi mà Lạc Thần nói nàng hai mươi chín tuổi, cũng không biết tỷ tỷ nàng bao nhiêu tuổi. Nếu như tỷ nàng so với Sư Dạ Nhiên lớn hơn vậy có khả năng ba mẹ Lạc Thần tuổi tác lớn hơn ba mẹ nàng, vậy nên gọi bác trai bác trái, bằng không sẽ gọi chú và dì.
Nhưng suy luận này vẫn không có căn cứ, ai biết ba mẹ Lạc Thần rốt cục là năm nào thì sinh tỷ tỷ của Lạc Thần, cổ nhân ngay cả thường kết hôn sớm vẫn có rất nhiều trường hợp đặc biệt.
Sư Thanh Y tính toán suy nghĩ, lại bắt đầu đau dạ dày.
Giống như theo bạn gái về nhà hoặc là theo vợ về nhà, kết quả không biết trưởng bối nên gọi là bá phụ bá mẫu hay là thúc thúc a di, dựa theo tính cách đôi khi có chứng cưỡng bách của Sư Thanh Y đây đúng là rất rối rắm.
Dù sao cũng không thể trực tiếp gọi.....ba mẹ?
Quả nhiên tất cả những thứ rối rắm này vẫn là quy tội cho bản thân "suy nghĩ nhiều."
Trong lòng Sư Thanh Y yên lặng thở dài, khinh bỉ bản thân.
"Thanh Y." Lạc Thần thấp giọng nói: "Em đang suy nghĩ gì, đây là vẻ mặt gì."
Sư Thanh Y mặt băng bó: "...... Em đang suy luận logic."
Lạc Thần biết rõ tính cách của nàng, tựa hồ đã đoán được nàng đang "logic" cái gì, liền cười nói: "Lúc ba mẹ chị sinh A Tỷ, tuổi tác so với ba mẹ em nhỏ hơn: "Rất nhiều rất nhiều"."
Sư Thanh Y cho rằng nàng nói chính là "ba mẹ" nhà họ Sư đã không rõ mặt mũi, rốt cục tháo bỏ gút mắc, liền thư thái nói: "Vậy chính là chú và dì."
"Nhưng chị so với em lớn tuổi hơn rất nhiều."
Sư Thanh Y cảm thấy Lạc Thần tựa hồ lại đang chiếm tiện nghi nàng, nói thầm: "Chị chỉ lớn hơn em hai tuổi mà thôi, rất nhiều ở chỗ nào."
Lạc Thần nhẹ nhàng cười, từ chối cho ý kiến.ư
"Không nên lại bác trai bác gái, chú và dì hay ba ba mẹ mẹ nữa, chị họ cậu hai người các cậu thế nào rắc rối như vậy, tớ nghe được đều mệt đến phải bò ra." Vũ Lâm Hanh khoát tay chặn lại, trước đây nàng chỉ biết Sư Thanh Y cùng Lạc Thần không phải biểu tỷ muội nhưng vẫn cứ "chị họ cậu, chị họ cậu" mà xưng hô Lạc Thần.
Sư Thanh Y xấu hổ, chuyện duy nhất có thể làm cũng chỉ có tiếp tục uống canh.
Vũ Lâm Hanh hỏi Lạc Thần: "Vừa rồi cậu nói cậu nếu không đọc sách thì chính là luyện công, cuộc sống lúc nhỏ không phải rất bi thảm sao, lạc thú gì cũng không có? Như vậy rất buồn chán."
Lạc Thần mặt không chút thay đổi nói: "Không buồn chán, lúc tớ còn nhỏ ngoại trừ đọc sách luyện công, còn có thể cùng A Tỷ đánh nhau."
Vũ Lâm Hanh: ".........."
Sư Thanh Y: "..........."
"..... Đánh nhau?" Sư Thanh Y canh còn chưa uống xong, đột nhiên cảm giác bản thân xuất mồ hôi.
Lạc Thần chậm rãi nói: "Dĩ nhiên. Nàng thường đến trêu chọc chị, nên chị thường cùng nàng so chiêu, một lần ngay cả thạch điêu cá chép trong ao cũng bị đánh vỡ. Nàng đánh không lại chị thì sẽ bỏ chạy, có lúc chị truy đuổi nàng mấy mươi dặm, khinh công dần dần cũng luyện ra được."
Sư Thanh Y tưởng tượng đến, Lạc Thần mặt tê liệt truy đuổi tỷ tỷ nàng hơn mười mấy dặm, nghẹn cười nói: "Tỷ tỷ chị thế nào lại chọc giận chị?"
"Nàng là một người rảnh rỗi, chị muốn đọc sách, nàng thường xuyên đến quấn chị. Không bao lâu nàng liền bắt đầu nghiên cứu dịch dung cùng biến âm, một lần chị đang đọc sách, nàng đứng ngoài cửa sổ, giả làm dung mạo của cha chị, đứng lên chiếc ghế bên ngoài mắng chị."
Sư Thanh Y xích một tiếng bật cười, không thể nào nén xuống.
"Sau đó, sau đó thế nào?" Vũ Lâm Hanh cười đến không ngừng được, liên tục thúc giục.
Lạc Thần mặt băng bó nói: "Nàng thông minh đứng lên ghế, từ góc độ của chị xem qua, dĩ nhiên là cao. Lại là y phục của cha chị, giọng nói cũng giống nhau mười phần, chị cho rằng đó là cha, bị hắn mắng chị chưa đủ chăm chỉ cũng không lên tiếng. Sau đó nàng học theo dáng vẻ của cha, phạt chị sao chép Tàng Long Dẫn, chị chép hết một ngày, ban đêm lúc dùng cơm đũa cũng cầm không nổi."
Sư Thanh Y lần đầu tiên biết Lạc Thần là một nữ nhân thông minh như vậy, thì ra lúc nhỏ cũng bị tỷ tỷ nàng đùa bỡn qua, thực rất muốn cười nhưng tâm của nàng dù sao vẫn là hướng về Lạc Thần, nên vội vàng giống như dỗ dành trẻ con nói: "Ân, tỷ chị hư hỏng. Đũa cũng không cầm nổi, nếu lúc đó em có mặt, em sẽ đút chị ăn."
Dừng một chút, rồi lại lộ nguyên hình, hăng hái bừng bừng hỏi: "Sau đó thế nào?"
Lạc Thần bất đắc dĩ nhìn Sư Thanh Y, nàng đáp: "Sau đó chị dĩ nhiên biết là do nàng làm. Nàng đánh không lại chị, sợ chị đánh nàng nên chạy trốn, sau đó chị còn bắt được nàng trong rừng cây, bắt nàng trở về."
"Vậy chị thật sự đánh nàng sao?"
"Chị sao đành lòng đáng nàng." Lạc Thần nói: "Nàng sẽ khóc, nàng khóc còn phải dỗ nàng." . Truyện hay luôn có tại == trumtru yen. VЛ ==
Trong lòng Sư Thanh Y nghĩ thầm đã học được một chiêu, sau này còn phải luyện tập kỹ thuật khóc nhiều một chút, ngoài miệng trái lại tiếp tục truy vấn.
Lạc Thần nói tiếp: "Thật ra nàng khóc là giả, lại thông thạo dịch dung biến âm, khuôn mặt là giả, giọng nói cũng là giả, cả người giả vô cùng, không một chỗ là thật. Chị tuổi nhỏ không biết, cho đến tuổi tác tăng lên, liền không tin nàng nữa, dịch dung thuật của nàng cũng không lừa được chị nữa."
"Khó trách chị có thể nhận ra Thiên Thiên dịch dung, thì ra là lúc nhỏ được tỷ tỷ chị huấn luyện."
Vũ Lâm Hanh lúc này chen vào một câu: "Vậy thuật dịch dung của chị cậu so với nuôi rắn, ai sẽ tương đối cao hơn một chút?"
Lạc Thần nói: "Không thể phân cao thấp, tương đương nhau."
Ánh mắt Sư Thanh Y buông xuống, đột nhiên nhớ đến trước đó có người dịch dung thành dung mạo của Vũ Lâm Hanh lừa Phong Sanh, trong lòng liền lạnh toát, nhưng hiện tại bạn bè nói chuyện phiếm, bầu không khí thực sự không thích hợp nói đề tài này, vì vậy nàng thay đổi một phương thức uyển chuyển hơn để hỏi: "Nếu có người tinh thông thuật dịch dung hơn tỷ tỷ chị hoặc Thiên Thiên, có phải chị sẽ rất khó nhận ra hay không?"
"Ân." Lạc Thần gật đầu.
Lúc này trong lòng Sư Thanh Y cân nhắc, mới cười nói: "Chuyện khi còn bé của chị, nói một chút với bọn em đi, trước đây em chưa từng nghe qua, thật đúng là vô cùng hiếm lạ."
Sóng mắt Lạc Thần lưu chuyển: "Lúc này em trái lại có rất nhiều chuyện để cười chị."
"Nào có a, không có." Sư Thanh Y chỉ chỉ vào Vũ Lâm Hanh: "Vũ Lâm Hanh cậu cũng nói một chút, không phải cậu từ nhỏ thiên sinh lệ chất sao?"
Vũ Lâm Hanh ôm cánh tay nói lầm bầm: "Lúc còn nhỏ tớ không có đánh nhau cùng chị gì cả, tớ cũng chỉ có đánh nhau cùng A Sanh và Tô Diệc."
"Phong Sanh cùng Tô Diệc đi theo cậu thật đáng thương."
"Chị của chị họ cậu mới đáng thương? Bị nàng hung thần ác sát truy đuổi hơn mười mấy dặm a."
"Đừng kéo tớ vào."
Ba người tựa hồ một đoạn thời gian không tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm như vậy, ăn cơm cũng ăn hồi lâu, ăn xong Sư Thanh Y thu thập bát đũa, mang đi rửa, Vũ Lâm Hanh có việc cần làm nên rời đi trước.
Chờ chỉnh đốn hoàn tất, Sư Thanh Y đề nghị đến xem Âm Ca, Lạc Thần liền đi cùng nàng.
Người chăm sóc trong phòng bệnh của Âm Ca không có mặt, có lẽ là bởi vì tính tình của Âm Ca hiện tại không giống trước đây, người chăm sóc chính là nàng bảo đi.
Hai người nhẹ nhàng bước vào, thấy Âm Ca nghiêng người nằm trên giường, chỉ lộ ra tóc dài đen nhánh tán loạn trên gối.
Sư Thanh Y cùng Lạc Thần nhìn thoáng qua.
Thức ăn Vũ Lâm Hanh mang đến vẫn còn trên bàn chưa thu thập, gần như không ai động đến, xem ra sau khi Vũ Lâm Hanh rời khỏi, Âm Ca căn bản không ăn gì.
Trong phòng bệnh đang mở điều hòa, Sư Thanh Y lại có thể cảm giác được lãnh ý rất rõ ràng.
Đó là một loại trống rỗng lạnh như băng, không cách nào dùng từ ngôn ngữ để diễn tả.
Sư Thanh Y đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn nữ nhân trên giường bệnh.
Nữ nhân kia hiện tại cao như vậy, từ đường nét dưới tấm chăn còn có tóc dài của nàng có thể cảm giác được trên người có những sợi hàn khí quẩn quanh, tất cả đều đang biểu thị nàng hoàn toàn không giống trước đây.
Thiếu nữ ngốc nghếch đáng yêu, không bao giờ xuất hiện nữa.
Nếu như Sư Thanh Y nhìn Âm Ca một ngày cao lớn biến thành mỹ nhân thân dài eo thon, vậy thì không có vấn đề gì. Chỉ là hôm nay Âm Ca gần như một đêm lột xác, chuyển biến quá nhanh mặc dù trải qua một thời gian nằm viện hòa hoãn, những khúc mắc tâm lý vẫn không cách nào chân chính tiêu tan.
Lạc Thần bước đến, đứng trước giường bệnh của Âm Ca, ánh mắt đè xuống, từ trên cao nhìn Âm Ca.
Âm Ca đang ngủ, lông mi dài hơi run rẩy, hợp cùng khuôn mặt thành thục băng lãnh của nàng hiện tại.
Lạc Thần nhìn một lúc, không biết muốn nhìn gì, lại trầm mặc mà trở lại bên cạnh Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y lo lắng làm ồn Âm Ca, nên nhẹ nhàng ra dấu, Lạc Thần liền gật đầu. Sư Thanh Y thu dọn thức ăn trên bàn, lau sạch bàn, mang những bát đũa bẩn kia về phòng bệnh của mình rửa sạch.
Hiện tại đã quá nửa trưa, nghỉ ngơi một lúc, Sư Thanh Y đỡ Lạc Thần cùng nàng xuống lầu đi lại phơi nắng vận động một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.