Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 5 - Chương 3: Quyển 5 - Chương 334
Quân Sola
13/05/2022
Lúc trở lại bệnh viện trời đã rất tốt, trừ phòng cấp cứu những khu vực khác đều đã tắt đèn, xuyên qua các tòa nhà cao dưới ánh đèn đường tĩnh mịch, chiếc bóng đơn bạc của Sư Thanh Y cũng như quỷ ảnh mà lay động trên mặt đất ẩm ướt. Dọc đường áp lực như chỉ mành trẻo chuông, Trữ Ngưng cũng không dám nói chuyện với nàng, hai người một đường trầm mặc.
Tòa nhà bệnh viện ánh đèn sáng rực, Sư Thanh Y thoáng nhìn qua một tấm biển trước cổng lớn, nàng đứng bất động, cúi đầu nhìn chằm chằm tấm biển kia.
Các bệnh viện lớn có rất nhiều những tấm biển như thến này, đại thể là chỗ này có chuyên gia giáo sư nổi tiếng ngành y học hội chẩn, thay phiên hoán đổi, nội dung phía trên đều miêu tả đến lợi hại, quả thực là tin mừng cho rất nhiều người bệnh, bao nhiêu bệnh nhân xếp hàng chờ lấy số – cho dù thực tế chưa từng nghe qua tên những chuyên gia được gọi là hàng đầu này.
Trên tấm biển này giới thiệu Trầm Du, là chuyên gia ngoại khoa được mời đến hôm nay, đọc lướt qua thì chuyên môn rất rộng, am hiểu nhất là phẫu thuật khối u cùng giải phẫu các loại thương tổn đặc biệt lớn do tai nạn, bên cạnh còn có cả ảnh chụp, nụ cười rất mê người.
"Xé đi?" Trữ Ngưng nhìn thấy Sư Thanh Y đang nhìn cũng cười nhạt mở miệng: "Xác định đây là giới thiệu chuyên gia mà không phải quảng cáo người mẫu? Uy, ảnh chụp của nàng là photoshop đi?"
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn nàng một cái.
Trữ Ngưng: "....."
Sư Thanh Y không để ý nàng, đi thẳng đến bên trong, Trữ Ngưng thấp giọng mắng nàng một câu nhưng cũng chỉ đành đi theo phía sau.
Tầng mười lăm, đi đến phòng 1508, y tá đứng bên kia đột nhiên nhảy lên chặn Trữ Ngưng lại: "Cô là Trữ Ngưng đúng không? Tìm cô cả buổi thế nào lại tìm không thấy, cô phải tiêm thuốc, cũng không thể kéo dài. Trước đó nhập viện lúc ký tên cô đã nói thể nào, không thể không thông báo một tiếng liền đi rồi, nếu như thật có việc quan trọng phải đến đăng ký ra ngoài chỗ y tá, sau đó xin phép bác sĩ chủ trị mới được."
Sư Thanh Y nhớ đến trước đó có một ý tá tên là Tiểu Mãn đang tìm Trữ Ngưng, hẳn chính là nàng?
Phút cuối cùng Tiểu Mãn lời nói thấm thía thêm một câu: "Nếu cô nằm viện ở chỗ bọn tôi, bọn tôi phải có trách nhiệm đối với sức khỏe của cô."
Y tá này tuổi còn trẻ, ngữ khí ngược lại rất lão thành, Trữ Ngưng bị nàng nói đến mức xanh mặt. Sư Thanh Y ở bên cạnh khinh phiêu phiêu hướng nàng nháy mắt, Trữ Ngưng trước đây chuyên lăn lộn giang hồ sao có thể không hiểu quan sát sắc mặt, dưới áp lực băng lãnh vô hình của Sư Thanh Y nàng chỉ đành giả ra nhất phó áy náy hướng Tiểu Mãn nói: "Xin lỗi à, là tôi sai, không phải bây giờ tôi đã trở lại tiêm thuốc sao?"
Trong lòng lại uỵch uỵch sớm xù lông, lão nương lúc nào thì biết áy náy? Sư Thanh Y, tiểu yêu tinh cô chờ cho tôi, ngày nào đó tôi bắn cô thủng mười tám lổ, nợ mới nợ cũ tính hết một lần, cho cô khóc lóc xin lỗi tôi.
Tiểu Mãn gật đầu nói: "Được, tôi lấy thuốc cho cô."
Trữ Ngưng nhân cơ hội nói lời khách sáo: "Là thế này, lần này tôi đột nhiên rời khỏi cũng là muốn tìm một người bạn của tôi. Trước đó không phải còn có một nữ nhân được đưa đến cùng tôi sao, lúc đó cô cũng thấy, tôi thế nào tìm khắp nơi cũng không thấy, cũng không có tin tức nên rất lo lắng. Cô biết nàng hiện tại ở đâu sao?"
"Vị kia a." Tiểu Mãn suy nghĩ một chút, tiếp lời: "Không phải đưa vào ICU sao? Tình trạng của nàng quá nghiêm trọng, cô hiện tại cũng không thể đến xem nàng."
Nét mặt Sư Thanh Y cứng nhắc.
Trữ Ngưng nhìn Sư Thanh Y, lại nhìn Tiểu Mãn, rung đùi đắc ý, lại nói: "Tôi đi ICU bên kia hỏi thăm, họ nói không có người này. Hơn nữa hỏi bên quầy thông tin họ còn nói căn bản không có hồ sợ nhập viện của nàng, cô xem có phải nơi nào xảy ra vấn đề hay không?"
Tiểu Mãn thành thực lắc đầu: "Tôi cũng không biết, dù sao tạm thời chúng tôi mặc kệ những chuyện này đi. Như vậy đi, cô truyền nước trước, sau đó tôi giúp cô hỏi một chút, đừng có gấp."
Trữ Ngưng trong lòng cười nhạt, ta tuyệt không nóng lòng nhưng ngoài miệng nói: "Cảm ơn cô a."
Trở lại phòng bệnh Tiểu Mãn chân trước ghim kim xong liền ra ngoài đóng cửa lại, chân sau Trữ Ngưng liền lắc cái ống truyền dịch cả giận nói: "Cô xem tôi nói không sai đi! Cô nghe một chút tiểu y tá kia nói, tôi căn bản chưa nói dối, là bản thân cô không tin! Nếu như có vấn đề cũng là vấn đề của bệnh viện này căn bản không lên quan đến tôi, cô con mẹ nó phải làm cho rõ ràng, là tôi, là tôi cứu nàng! Nếu không nàng đã sớm chết tại đó rồi."
Sư Thanh Y tùy ý nàng mắng từ trong ba lô lấy ra một cây súng có hãm thanh, cúi đầu nhẹ nhàng chà lau, đang suy nghĩ cái gì.
Trữ Ngưng: "........"
"Sao không mắng nữa?" Sư Thanh Y không ngẩng đầu.
Trữ Ngưng hừ nói: "Tôi truyền dịch, lười mắng."
Yên lặng chốc lát, Sư Thanh Y mới nhẹ nhàng nói một câu: "Nàng thế nào?"
"Tôi là nói lúc trên đường đi." Giọng nói của Sư Thanh Y thấp hơn nữa, có chút khô khốc: "Nàng có từng tỉnh lại không?"
Không tận mắt nhìn thấy, không tự mình làm bạn bên cạnh nàng, mấy ngày nay tất cả những tin tức về nàng đều không biết, loại mờ mịt này khiến Sư Thanh Y cảm thấy không có điểm tựa, như đi trên băng mỏng. Lạc Thần, nàng hẳn là chưa từng tỉnh lại, có lẽ chỉ là miễn cưỡng mở mắt vài lần, nàng không còn khí lực nói dù chỉ một chữ, không thể căn dặn Trữ Ngưng cái gì, bằng không Trữ Ngưng dưới sự uy hiếp của nàng ấy nói không chừng cũng có thể sẽ liên lạc với nàng.
Tin tức gì cũng không có. Nàng không cách nào nhắn nhủ.
Càng suy đoán, càng tưởng tượng, lại càng tuyệt vọng.
Trữ Ngưng nghe vậy sửng sốt, lại lẩm bẩm: "Còn có thể thế nào? Sắp chết rồi. Chuẩn xác mà nói, nàng đã chết một lần."
Sư Thanh Y dừng lại động tác chà lau khẩu súng, ánh mắt ngưng trệ nhìn chằm chằm.
Dừng một chút, trên mặt Trữ Ngưng khoác lên vẻ nguội lạnh, giống như đang hồi ức chuyện cũ đáng sợ gì đó: "Nàng cuối cùng trước lúc hôn mê đã nhét cổ trùng vào miệng tôi, tôi khi đó tôi rất sợ, nghĩ rằng không thể cứ để nàng như vậy mà chết đi, bằng không tôi còn có thể sống sao? Tôi cõng nàng đi, tuyết lớn như vậy, đi một bước thì lún một bước, con mẹ nó tôi lúc đó thật sự muốn ném nàng đi, nhưng không biết thế nào cuối cùng vẫn tiếp tục đi tới. Trên đường gặp phải một chiếc xe bò, tốt xấu gì cũng ngồi một đoạn, đến trong thôn lại đổi xe đến trong huyện. Thời gian trên xe cũng rất lâu, dọc đường nàng cũng chưa từng tỉnh lại, giống như đã chết, sau đó tôi lay nàng một chút, phát hiện cả người nàng băng lãnh cứng nhắc, không nhúc nhích."
Sư Thanh Y duy trì lặng im, nắm tay xiết thật chặt.
Trữ Ngưng nói tiếp: "Khi đó lòng tôi suy nghĩ nàng sẽ không cứ như vậy mà đã chết đi, mất công tôi cõng nàng trong tuyết lớn đến đây, tôi lại càng hoảng sợ, muốn thăm dò hơi thở của nàng, phát hiện nàng không có hơi thở."
Ngón tay Sư Thanh Y nắm chặt đến kêu răng rắc.
"Là thật không có hơi thở." Đại khái là sợ Sư Thanh Y không tin, Trữ Ngưng cường điệu: "Lạnh như băng, giống như lúc nàng còn là bánh chưng ở Lạc Nhạn Sơn. Không, càng nghiêm trọng hơn lúc đó, lúc nàng là bánh chưng nhìn vẫn giống như một người sống, chỉ là đang ngủ, nhưng lúc đó nàng thật sự chính là một người chết, là cái loại tử khí âm trầm, không có nửa điểm dấu hiệu của sinh mệnh, không sai."
"Nàng đại khái tắt thở gần bốn tiếng đồng hồ." Trữ Ngưng bổ sung: "Trong thời gian đó, cách một đoạn thời gian tôi lại thăm dò hơi thở của nàng một lần, thiên chân vạn xác là một người chết. Sau đó lúc sắp xuống xe tôi tức giận đến muốn tìm chỗ vứt thi thể thì hô hấp của nàng đột nhiên hồi phục, tuy rằng hơi thở mong manh, nhưng quả thật là khôi phục hô hấp cô nói có dọa người hay không?"
Hàng mi dài của Sư Thanh Y buông xuống, không nói tiếp.
Yên lặng một lúc nàng đứng lên xuất môn: "Tôi đi ra ngoài, cô chờ ở đây."
Sau khi nàng rời khỏi cảm giác áp bách rốt cục biến mất, Trữ Ngưng cảm thấy được thả lỏng, nàng liếc mắt nhìn trên giường bệnh đối diện, phát hiện mặt trên vẫn cô độc đặt một khẩu súng, đại khái là Sư Thanh Y lau chùi xong lại quên mang nó đi.
Có chuyện tốt loại này, Trữ Ngưng dĩ nhiên lập tức qua đó cầm lấy súng, suy nghĩ lại cảm thấy không đúng, vừa nhìn đến hộp đạn trống rỗng, tâm tình thay đổi rất nhanh nhất thời tức giận đến muốn ngất xỉu.
Sư Thanh Y! Cô muốn chết!
Qua một lúc, Trữ Ngưng nhìn thấy có một nữ bác sĩ tiến đến, rút kim cho nàng, rồi lại có chút lạnh nhạt nói: "Bình dịch này vẫn chưa truyền xong." Nàng muốn chạy trốn nhưng lại biết nhất cử nhất động của nàng điều bị Sư Thanh Y nắm trong tay, bằng không cũng sẽ không để lại một khẩu súng không đạn cho nàng, nếu như lần này chạy trốn lại bị bắt được có lẽ sẽ thật sự bị Sư Thanh Y bắn mấy lỗ, trong lòng chính là khó chịu.
Nữ bác sĩ kia vóc người cao gầy, mặc áo blue trắng, mang khẩu trang, còn đeo kính mắt khuôn mặt thấy không rõ lắm. Nàng lưu loát thay Trữ Ngưng rút kim, bảo Trữ Ngưng tự giữ bông gòn cầm máu, sau đó lập tức lấy đi khẩu súng bên cạnh.
Tất cả quá nhanh Trữ Ngưng bậy dậy, nữ bác sĩ liền hai ba động tác lắp xong hộp tiếp đạn, dưới mắt kính là đôi mắt hổ phách ôn nhu kì thực đạm mạc.
Trữ Ngưng: "......."
Nàng thình lình bổ sung một câu: "Sư tiểu thư thích chơi cosplay bác sĩ sao?"
Sư Thanh Y không phản ứng nàng kéo nàng đi ra ngoài giống như xách một con vịt chết chờ bị làm thịt, Trữ Ngưng ngay cả một câu: "Đi nơi nào." cũng không dám hỏi.
Né qua y tá, một đường đi lên lầu, Sư Thanh Y mặc đồ trắng mang khẩu trang, không ai nhận ra nàng, chỉ cho rằng nàng là bác sĩ đi cùng bệnh nhân mà thôi, nên không ai lưu ý. Đến bên ngoài một gian phòng Sư Thanh Y không biết từ đâu lấy ra một vật nhỏ, đưa cho Trữ Ngưng, đứng trước cửa: "Tôi đã gõ cửa, bên trong không có ai, phải xem cô rồi."
Trữ Ngưng vừa nhìn, đó chính là một dụng cụ mở khóa đa năng, thứ đầu trộm đuôi cướp thích nhất.
"Cô không phải kẻ trộm sao?" Sư Thanh Y nói: "Thành thật một chút đi."
Trữ Ngưng cả giận nói: "Lão nương không phải kẻ trộm, lão nương là cướp!"
Sư Thanh Y nheo mắt, Trữ Ngưng cảm thấy bản thân lỡ lời, đỏ mặt tía tai mà đi mở khóa, quả nhiên chỉ chốc lát liền mở được. Nơi này là phòng giám sát, các đoạn video giám sát ở các nơi trong bệnh viện đều tập trung ở đây, Sư Thanh Y bảo Trữ Ngưng dựa vào cửa đứng canh chừng, còn bản thân thì điều khiển thiết bị ở bên kia.
Dựa theo lời nói của Trữ Ngưng để suy đoán thời gian, Sư Thanh Y bắt đầu kiểm tra video giám sát. Lúc này là thời gian giao ca nhưng không đảm bảo lát nữa nhân viên phụ trách sẽ không trở lại, phải tốc chiến tốc thắng, nàng không muốn rước thêm phiền phức. Tất cả phiền toái không tất yếu chỉ làm ảnh hưởng đến tiến độ tìm kiếm Lạc Thần của nàng.
"Xong chưa?" Trữ Ngưng hối thúc.
Sư Thanh Y đảo qua một đoạn ghi hình ở cầu thang phòng giải phẫu, từ góc độ này quan sát không gian bên trong tạo cảm giác giống như một cái quan tài, bên trong đứng bốn người hai nam hai nữ, đẩy giường giải phẫu ra, nhất phó âm trầm nghiêm túc.
Trên bàn mổ tấm vải hở ra,bên dưới nằm một người, chỉ mơ hồ nhìn thấy tóc đen lộ ra, những chi tiết khác vô cùng không rõ. Sư Thanh Y nhìn chằm chằm thân ảnh mơ hồ dưới tấm vải hồi lâu, lòng bàn tay bắt đầu xuất mồ hôi, nàng lại suy nghĩ một chút thân hình dáng vẻ của một nữ bác sĩ trong số đó, bác sĩ đó vừa vặn có lúc ngẩng đầu lên, nửa bên mặt được thu vào hình ảnh.
Ánh sáng từ thang máy chiếu vào sườn mặt nữ bác sĩ kia, tóc dài thẳng tắp, bên cạnh đứng một vị y tá, tay y tá khoát lên giường bệnh, nhìn giường bệnh cũng không ngẩng đầu, ống kính không cách nào quay được.
..... Bác sĩ này là Trầm Du trên tấm biển quảng cáo hôm nay? Một chuyên gia từ một bệnh viện trong thành phố đến đây hội chẩn?
Thoạt nhìn cũng không giống như muốn đẩy vào phòng giải phẫu, nhóm người đẩy chiếc giường kia ra khỏi thang máy, ra khỏi tầng một, sau đó ra khỏi phạm vi giám sát.
Đây là đang đem bệnh nhân chuyển viện? Chuyển viện cần lén lút như vậy sao.
Tim Sư Thanh Y đập liên hồi, đem tất cả khôi phục nguyên trạng, bước nhanh rút về cửa: "Đi."
"Đi nơi nào?" Trữ Ngưng lúc này cuối cùng cũng có cơ hội hỏi ra.
"Một bệnh viện khác."
Đang nói, Sư Thanh Y liền chạy ra ngoài, nàng nhìn có vẻ không quan tâm Trữ Ngưng có theo nàng hay không, dường như đối với Trữ Ngưng vô cùng năm chắc, Trữ Ngưng cũng không có cách nào chỉ có thể kiên trì đuổi theo.
Ra ngoài đón một chiếc xe taxi Sư Thanh Y cầm điện thoại di động gửi tin nhắn, đầu bên kia là Thiên Thiên, Thiên Thiên hiện nay đang đuổi theo đến đây, phỏng chừng vẫn chưa xuống máy bay, nên vẫn chưa trả lời.
Ngoài cửa sổ xe cộ như nước chảy, lướt qua như ánh sáng một đường rút lui, ánh mắt Sư Thanh Y nhìn chằm chằm khoảng không bên ngoài, ánh sáng phản chiếu trong mắt nàng, cũng không biết đang nhìn cái gì, mái tóc bị gió đêm thổi tung.
Trữ Ngưng cảm giác nàng cùng trước đây càng lúc càng không giống, không dám đắc tội nàng chỉ đành cúi đầu chơi một trò chơi bắn súng trong điện thoại di động.
Qua gần nửa tiếng đồng hồ Trữ Ngưng chơi bắn súng, máu tươi trong màn hình văng khắp nơi, thình lình bị Sư Thanh Y vỗ một cái.
Trữ Ngưng sợ đến giật nảy người, nhìn màn hình mắng: "Đều tại cô, tôi chết rồi!"
Sư Thanh Y đưa điện thoại qua: "Cô thật sự muốn chết."
Trên màn hình điện thoại di động của nàng là một câu nàng vừa nhập vào: "Phía sau có người theo dõi, đừng quay đầu lại."
Sắc mặt Trữ Ngưng đột nhiên thay đổi.
Sư Thanh Y cười nói với tài xế phía trước: "Làm phiền rẽ qua đầu hẻm bên kia, tôi muốn thăm hỏi một người bạn, dừng ở đó đi."
Trước đầu hẻm vài ngọn đèn đường đã hỏng, ánh sáng cũng không tốt, xe taxi trong hôn ám chậm rãi rời khỏi, Sư Thanh Y đứng tại chỗ yên lặng chốc lát sau đó cõng ba lô đi sâu vào trong hẻm nhỏ, Trữ Ngưng bước nhanh đuổi theo.
Đát đát.
Đế giày tiếp xúc mặt đường, trong đêm phát sinh âm hưởng băng lãnh cứng nhắc mà có tiết tấu, ánh mắt Sư Thanh Y bình tĩnh nhìn những ngọn đèn đường mờ dần trước mặt, bước chân đều đặn, phía sau chiếc bóng kéo dài.
Trước đó nàng có thể nghe được tiếng máy xe dừng lại trước hẻm, hiện tại chỉ có thể nghe được tiếng bước chân ở xa xa.
Trên đầu tường bên phải con hẻm cắm đầy những mảnh thủy tinh, nhưng vẫn có người dám dẫm lên.
Một người.
Hai người.
Ba người.
... Tổng cộng năm người.
Trên tường người đó bước chân nhanh nhẹn, một người đã đến rất gần nàng.
Sư Thanh Y rẽ qua góc hẻm, phía trước có một thùng rác nàng đột nhiên dùng ngữ khí nói chuyện phiếm bắt đầu nói: "Đêm nay thật là lạnh a, Trữ Tỷ."
Trữ Ngưng biết những người theo dõi bọn họ cũng không phải dạng lương thiện gì, không chừng có chút sơ suất sẽ mất mạng tại đây, Sư Thanh Y dĩ nhiên còn dám cố ý đi vào con hẻm không một bóng người này, quả thực không muốn sống. Vốn dĩ cũng đã khẩn trương đến xuất một lưng mồ hôi lạnh, hiện tại nghe được Sư Thanh Y nói những lời này, nhịn không được nói thầm trong lòng nàng có bệnh.
Nhưng nàng hiện tại thật sự sợ Sư Thanh Y, vì vậy ngoài miệng vẫn phải tiếp lời: "Đúng vậy, đúng vậy, lạnh a, lạnh a."
"Còn có, chuột cũng thật nhiều." Sư Thanh Y nhìn chăm chú thùng rác.
Người đó trên tường càng lúc càng gần.
Hơn nữa trường đao đâm tới, chính là một loại trường đao cổ quái, vô cùng dài nhỏ, sắc bén phản chiếu trong hôn ám.
"Đúng vậy, đúng vậy, rất nhiều, rất nhiều." Trữ Ngưng mồ hôi lạnh chảy ròng.
Đừng quan tâm chuột nữa, phía sau có đao đâm tới kìa!
Sư Thanh Y liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên chạy ra sau, một cước lấy đà đạp nhảy lên tường. Người đó cũng lập tức nhảy lên, trường đao bổ đến, Sư Thanh Y so với người đó nhanh hơn, nắm chặt lấy mắt cá chân người đó mà kéo xuống, người đó vừa rơi xuống Sư Thanh Y lén kéo áo người đó, ném hắn vào trong thùng rắc.
Nửa người của người đó chôn trong thùng rác, Sư Thanh Y thuận thế đá một cái, đậy nắp lại.
Tòa nhà bệnh viện ánh đèn sáng rực, Sư Thanh Y thoáng nhìn qua một tấm biển trước cổng lớn, nàng đứng bất động, cúi đầu nhìn chằm chằm tấm biển kia.
Các bệnh viện lớn có rất nhiều những tấm biển như thến này, đại thể là chỗ này có chuyên gia giáo sư nổi tiếng ngành y học hội chẩn, thay phiên hoán đổi, nội dung phía trên đều miêu tả đến lợi hại, quả thực là tin mừng cho rất nhiều người bệnh, bao nhiêu bệnh nhân xếp hàng chờ lấy số – cho dù thực tế chưa từng nghe qua tên những chuyên gia được gọi là hàng đầu này.
Trên tấm biển này giới thiệu Trầm Du, là chuyên gia ngoại khoa được mời đến hôm nay, đọc lướt qua thì chuyên môn rất rộng, am hiểu nhất là phẫu thuật khối u cùng giải phẫu các loại thương tổn đặc biệt lớn do tai nạn, bên cạnh còn có cả ảnh chụp, nụ cười rất mê người.
"Xé đi?" Trữ Ngưng nhìn thấy Sư Thanh Y đang nhìn cũng cười nhạt mở miệng: "Xác định đây là giới thiệu chuyên gia mà không phải quảng cáo người mẫu? Uy, ảnh chụp của nàng là photoshop đi?"
Sư Thanh Y liếc mắt nhìn nàng một cái.
Trữ Ngưng: "....."
Sư Thanh Y không để ý nàng, đi thẳng đến bên trong, Trữ Ngưng thấp giọng mắng nàng một câu nhưng cũng chỉ đành đi theo phía sau.
Tầng mười lăm, đi đến phòng 1508, y tá đứng bên kia đột nhiên nhảy lên chặn Trữ Ngưng lại: "Cô là Trữ Ngưng đúng không? Tìm cô cả buổi thế nào lại tìm không thấy, cô phải tiêm thuốc, cũng không thể kéo dài. Trước đó nhập viện lúc ký tên cô đã nói thể nào, không thể không thông báo một tiếng liền đi rồi, nếu như thật có việc quan trọng phải đến đăng ký ra ngoài chỗ y tá, sau đó xin phép bác sĩ chủ trị mới được."
Sư Thanh Y nhớ đến trước đó có một ý tá tên là Tiểu Mãn đang tìm Trữ Ngưng, hẳn chính là nàng?
Phút cuối cùng Tiểu Mãn lời nói thấm thía thêm một câu: "Nếu cô nằm viện ở chỗ bọn tôi, bọn tôi phải có trách nhiệm đối với sức khỏe của cô."
Y tá này tuổi còn trẻ, ngữ khí ngược lại rất lão thành, Trữ Ngưng bị nàng nói đến mức xanh mặt. Sư Thanh Y ở bên cạnh khinh phiêu phiêu hướng nàng nháy mắt, Trữ Ngưng trước đây chuyên lăn lộn giang hồ sao có thể không hiểu quan sát sắc mặt, dưới áp lực băng lãnh vô hình của Sư Thanh Y nàng chỉ đành giả ra nhất phó áy náy hướng Tiểu Mãn nói: "Xin lỗi à, là tôi sai, không phải bây giờ tôi đã trở lại tiêm thuốc sao?"
Trong lòng lại uỵch uỵch sớm xù lông, lão nương lúc nào thì biết áy náy? Sư Thanh Y, tiểu yêu tinh cô chờ cho tôi, ngày nào đó tôi bắn cô thủng mười tám lổ, nợ mới nợ cũ tính hết một lần, cho cô khóc lóc xin lỗi tôi.
Tiểu Mãn gật đầu nói: "Được, tôi lấy thuốc cho cô."
Trữ Ngưng nhân cơ hội nói lời khách sáo: "Là thế này, lần này tôi đột nhiên rời khỏi cũng là muốn tìm một người bạn của tôi. Trước đó không phải còn có một nữ nhân được đưa đến cùng tôi sao, lúc đó cô cũng thấy, tôi thế nào tìm khắp nơi cũng không thấy, cũng không có tin tức nên rất lo lắng. Cô biết nàng hiện tại ở đâu sao?"
"Vị kia a." Tiểu Mãn suy nghĩ một chút, tiếp lời: "Không phải đưa vào ICU sao? Tình trạng của nàng quá nghiêm trọng, cô hiện tại cũng không thể đến xem nàng."
Nét mặt Sư Thanh Y cứng nhắc.
Trữ Ngưng nhìn Sư Thanh Y, lại nhìn Tiểu Mãn, rung đùi đắc ý, lại nói: "Tôi đi ICU bên kia hỏi thăm, họ nói không có người này. Hơn nữa hỏi bên quầy thông tin họ còn nói căn bản không có hồ sợ nhập viện của nàng, cô xem có phải nơi nào xảy ra vấn đề hay không?"
Tiểu Mãn thành thực lắc đầu: "Tôi cũng không biết, dù sao tạm thời chúng tôi mặc kệ những chuyện này đi. Như vậy đi, cô truyền nước trước, sau đó tôi giúp cô hỏi một chút, đừng có gấp."
Trữ Ngưng trong lòng cười nhạt, ta tuyệt không nóng lòng nhưng ngoài miệng nói: "Cảm ơn cô a."
Trở lại phòng bệnh Tiểu Mãn chân trước ghim kim xong liền ra ngoài đóng cửa lại, chân sau Trữ Ngưng liền lắc cái ống truyền dịch cả giận nói: "Cô xem tôi nói không sai đi! Cô nghe một chút tiểu y tá kia nói, tôi căn bản chưa nói dối, là bản thân cô không tin! Nếu như có vấn đề cũng là vấn đề của bệnh viện này căn bản không lên quan đến tôi, cô con mẹ nó phải làm cho rõ ràng, là tôi, là tôi cứu nàng! Nếu không nàng đã sớm chết tại đó rồi."
Sư Thanh Y tùy ý nàng mắng từ trong ba lô lấy ra một cây súng có hãm thanh, cúi đầu nhẹ nhàng chà lau, đang suy nghĩ cái gì.
Trữ Ngưng: "........"
"Sao không mắng nữa?" Sư Thanh Y không ngẩng đầu.
Trữ Ngưng hừ nói: "Tôi truyền dịch, lười mắng."
Yên lặng chốc lát, Sư Thanh Y mới nhẹ nhàng nói một câu: "Nàng thế nào?"
"Tôi là nói lúc trên đường đi." Giọng nói của Sư Thanh Y thấp hơn nữa, có chút khô khốc: "Nàng có từng tỉnh lại không?"
Không tận mắt nhìn thấy, không tự mình làm bạn bên cạnh nàng, mấy ngày nay tất cả những tin tức về nàng đều không biết, loại mờ mịt này khiến Sư Thanh Y cảm thấy không có điểm tựa, như đi trên băng mỏng. Lạc Thần, nàng hẳn là chưa từng tỉnh lại, có lẽ chỉ là miễn cưỡng mở mắt vài lần, nàng không còn khí lực nói dù chỉ một chữ, không thể căn dặn Trữ Ngưng cái gì, bằng không Trữ Ngưng dưới sự uy hiếp của nàng ấy nói không chừng cũng có thể sẽ liên lạc với nàng.
Tin tức gì cũng không có. Nàng không cách nào nhắn nhủ.
Càng suy đoán, càng tưởng tượng, lại càng tuyệt vọng.
Trữ Ngưng nghe vậy sửng sốt, lại lẩm bẩm: "Còn có thể thế nào? Sắp chết rồi. Chuẩn xác mà nói, nàng đã chết một lần."
Sư Thanh Y dừng lại động tác chà lau khẩu súng, ánh mắt ngưng trệ nhìn chằm chằm.
Dừng một chút, trên mặt Trữ Ngưng khoác lên vẻ nguội lạnh, giống như đang hồi ức chuyện cũ đáng sợ gì đó: "Nàng cuối cùng trước lúc hôn mê đã nhét cổ trùng vào miệng tôi, tôi khi đó tôi rất sợ, nghĩ rằng không thể cứ để nàng như vậy mà chết đi, bằng không tôi còn có thể sống sao? Tôi cõng nàng đi, tuyết lớn như vậy, đi một bước thì lún một bước, con mẹ nó tôi lúc đó thật sự muốn ném nàng đi, nhưng không biết thế nào cuối cùng vẫn tiếp tục đi tới. Trên đường gặp phải một chiếc xe bò, tốt xấu gì cũng ngồi một đoạn, đến trong thôn lại đổi xe đến trong huyện. Thời gian trên xe cũng rất lâu, dọc đường nàng cũng chưa từng tỉnh lại, giống như đã chết, sau đó tôi lay nàng một chút, phát hiện cả người nàng băng lãnh cứng nhắc, không nhúc nhích."
Sư Thanh Y duy trì lặng im, nắm tay xiết thật chặt.
Trữ Ngưng nói tiếp: "Khi đó lòng tôi suy nghĩ nàng sẽ không cứ như vậy mà đã chết đi, mất công tôi cõng nàng trong tuyết lớn đến đây, tôi lại càng hoảng sợ, muốn thăm dò hơi thở của nàng, phát hiện nàng không có hơi thở."
Ngón tay Sư Thanh Y nắm chặt đến kêu răng rắc.
"Là thật không có hơi thở." Đại khái là sợ Sư Thanh Y không tin, Trữ Ngưng cường điệu: "Lạnh như băng, giống như lúc nàng còn là bánh chưng ở Lạc Nhạn Sơn. Không, càng nghiêm trọng hơn lúc đó, lúc nàng là bánh chưng nhìn vẫn giống như một người sống, chỉ là đang ngủ, nhưng lúc đó nàng thật sự chính là một người chết, là cái loại tử khí âm trầm, không có nửa điểm dấu hiệu của sinh mệnh, không sai."
"Nàng đại khái tắt thở gần bốn tiếng đồng hồ." Trữ Ngưng bổ sung: "Trong thời gian đó, cách một đoạn thời gian tôi lại thăm dò hơi thở của nàng một lần, thiên chân vạn xác là một người chết. Sau đó lúc sắp xuống xe tôi tức giận đến muốn tìm chỗ vứt thi thể thì hô hấp của nàng đột nhiên hồi phục, tuy rằng hơi thở mong manh, nhưng quả thật là khôi phục hô hấp cô nói có dọa người hay không?"
Hàng mi dài của Sư Thanh Y buông xuống, không nói tiếp.
Yên lặng một lúc nàng đứng lên xuất môn: "Tôi đi ra ngoài, cô chờ ở đây."
Sau khi nàng rời khỏi cảm giác áp bách rốt cục biến mất, Trữ Ngưng cảm thấy được thả lỏng, nàng liếc mắt nhìn trên giường bệnh đối diện, phát hiện mặt trên vẫn cô độc đặt một khẩu súng, đại khái là Sư Thanh Y lau chùi xong lại quên mang nó đi.
Có chuyện tốt loại này, Trữ Ngưng dĩ nhiên lập tức qua đó cầm lấy súng, suy nghĩ lại cảm thấy không đúng, vừa nhìn đến hộp đạn trống rỗng, tâm tình thay đổi rất nhanh nhất thời tức giận đến muốn ngất xỉu.
Sư Thanh Y! Cô muốn chết!
Qua một lúc, Trữ Ngưng nhìn thấy có một nữ bác sĩ tiến đến, rút kim cho nàng, rồi lại có chút lạnh nhạt nói: "Bình dịch này vẫn chưa truyền xong." Nàng muốn chạy trốn nhưng lại biết nhất cử nhất động của nàng điều bị Sư Thanh Y nắm trong tay, bằng không cũng sẽ không để lại một khẩu súng không đạn cho nàng, nếu như lần này chạy trốn lại bị bắt được có lẽ sẽ thật sự bị Sư Thanh Y bắn mấy lỗ, trong lòng chính là khó chịu.
Nữ bác sĩ kia vóc người cao gầy, mặc áo blue trắng, mang khẩu trang, còn đeo kính mắt khuôn mặt thấy không rõ lắm. Nàng lưu loát thay Trữ Ngưng rút kim, bảo Trữ Ngưng tự giữ bông gòn cầm máu, sau đó lập tức lấy đi khẩu súng bên cạnh.
Tất cả quá nhanh Trữ Ngưng bậy dậy, nữ bác sĩ liền hai ba động tác lắp xong hộp tiếp đạn, dưới mắt kính là đôi mắt hổ phách ôn nhu kì thực đạm mạc.
Trữ Ngưng: "......."
Nàng thình lình bổ sung một câu: "Sư tiểu thư thích chơi cosplay bác sĩ sao?"
Sư Thanh Y không phản ứng nàng kéo nàng đi ra ngoài giống như xách một con vịt chết chờ bị làm thịt, Trữ Ngưng ngay cả một câu: "Đi nơi nào." cũng không dám hỏi.
Né qua y tá, một đường đi lên lầu, Sư Thanh Y mặc đồ trắng mang khẩu trang, không ai nhận ra nàng, chỉ cho rằng nàng là bác sĩ đi cùng bệnh nhân mà thôi, nên không ai lưu ý. Đến bên ngoài một gian phòng Sư Thanh Y không biết từ đâu lấy ra một vật nhỏ, đưa cho Trữ Ngưng, đứng trước cửa: "Tôi đã gõ cửa, bên trong không có ai, phải xem cô rồi."
Trữ Ngưng vừa nhìn, đó chính là một dụng cụ mở khóa đa năng, thứ đầu trộm đuôi cướp thích nhất.
"Cô không phải kẻ trộm sao?" Sư Thanh Y nói: "Thành thật một chút đi."
Trữ Ngưng cả giận nói: "Lão nương không phải kẻ trộm, lão nương là cướp!"
Sư Thanh Y nheo mắt, Trữ Ngưng cảm thấy bản thân lỡ lời, đỏ mặt tía tai mà đi mở khóa, quả nhiên chỉ chốc lát liền mở được. Nơi này là phòng giám sát, các đoạn video giám sát ở các nơi trong bệnh viện đều tập trung ở đây, Sư Thanh Y bảo Trữ Ngưng dựa vào cửa đứng canh chừng, còn bản thân thì điều khiển thiết bị ở bên kia.
Dựa theo lời nói của Trữ Ngưng để suy đoán thời gian, Sư Thanh Y bắt đầu kiểm tra video giám sát. Lúc này là thời gian giao ca nhưng không đảm bảo lát nữa nhân viên phụ trách sẽ không trở lại, phải tốc chiến tốc thắng, nàng không muốn rước thêm phiền phức. Tất cả phiền toái không tất yếu chỉ làm ảnh hưởng đến tiến độ tìm kiếm Lạc Thần của nàng.
"Xong chưa?" Trữ Ngưng hối thúc.
Sư Thanh Y đảo qua một đoạn ghi hình ở cầu thang phòng giải phẫu, từ góc độ này quan sát không gian bên trong tạo cảm giác giống như một cái quan tài, bên trong đứng bốn người hai nam hai nữ, đẩy giường giải phẫu ra, nhất phó âm trầm nghiêm túc.
Trên bàn mổ tấm vải hở ra,bên dưới nằm một người, chỉ mơ hồ nhìn thấy tóc đen lộ ra, những chi tiết khác vô cùng không rõ. Sư Thanh Y nhìn chằm chằm thân ảnh mơ hồ dưới tấm vải hồi lâu, lòng bàn tay bắt đầu xuất mồ hôi, nàng lại suy nghĩ một chút thân hình dáng vẻ của một nữ bác sĩ trong số đó, bác sĩ đó vừa vặn có lúc ngẩng đầu lên, nửa bên mặt được thu vào hình ảnh.
Ánh sáng từ thang máy chiếu vào sườn mặt nữ bác sĩ kia, tóc dài thẳng tắp, bên cạnh đứng một vị y tá, tay y tá khoát lên giường bệnh, nhìn giường bệnh cũng không ngẩng đầu, ống kính không cách nào quay được.
..... Bác sĩ này là Trầm Du trên tấm biển quảng cáo hôm nay? Một chuyên gia từ một bệnh viện trong thành phố đến đây hội chẩn?
Thoạt nhìn cũng không giống như muốn đẩy vào phòng giải phẫu, nhóm người đẩy chiếc giường kia ra khỏi thang máy, ra khỏi tầng một, sau đó ra khỏi phạm vi giám sát.
Đây là đang đem bệnh nhân chuyển viện? Chuyển viện cần lén lút như vậy sao.
Tim Sư Thanh Y đập liên hồi, đem tất cả khôi phục nguyên trạng, bước nhanh rút về cửa: "Đi."
"Đi nơi nào?" Trữ Ngưng lúc này cuối cùng cũng có cơ hội hỏi ra.
"Một bệnh viện khác."
Đang nói, Sư Thanh Y liền chạy ra ngoài, nàng nhìn có vẻ không quan tâm Trữ Ngưng có theo nàng hay không, dường như đối với Trữ Ngưng vô cùng năm chắc, Trữ Ngưng cũng không có cách nào chỉ có thể kiên trì đuổi theo.
Ra ngoài đón một chiếc xe taxi Sư Thanh Y cầm điện thoại di động gửi tin nhắn, đầu bên kia là Thiên Thiên, Thiên Thiên hiện nay đang đuổi theo đến đây, phỏng chừng vẫn chưa xuống máy bay, nên vẫn chưa trả lời.
Ngoài cửa sổ xe cộ như nước chảy, lướt qua như ánh sáng một đường rút lui, ánh mắt Sư Thanh Y nhìn chằm chằm khoảng không bên ngoài, ánh sáng phản chiếu trong mắt nàng, cũng không biết đang nhìn cái gì, mái tóc bị gió đêm thổi tung.
Trữ Ngưng cảm giác nàng cùng trước đây càng lúc càng không giống, không dám đắc tội nàng chỉ đành cúi đầu chơi một trò chơi bắn súng trong điện thoại di động.
Qua gần nửa tiếng đồng hồ Trữ Ngưng chơi bắn súng, máu tươi trong màn hình văng khắp nơi, thình lình bị Sư Thanh Y vỗ một cái.
Trữ Ngưng sợ đến giật nảy người, nhìn màn hình mắng: "Đều tại cô, tôi chết rồi!"
Sư Thanh Y đưa điện thoại qua: "Cô thật sự muốn chết."
Trên màn hình điện thoại di động của nàng là một câu nàng vừa nhập vào: "Phía sau có người theo dõi, đừng quay đầu lại."
Sắc mặt Trữ Ngưng đột nhiên thay đổi.
Sư Thanh Y cười nói với tài xế phía trước: "Làm phiền rẽ qua đầu hẻm bên kia, tôi muốn thăm hỏi một người bạn, dừng ở đó đi."
Trước đầu hẻm vài ngọn đèn đường đã hỏng, ánh sáng cũng không tốt, xe taxi trong hôn ám chậm rãi rời khỏi, Sư Thanh Y đứng tại chỗ yên lặng chốc lát sau đó cõng ba lô đi sâu vào trong hẻm nhỏ, Trữ Ngưng bước nhanh đuổi theo.
Đát đát.
Đế giày tiếp xúc mặt đường, trong đêm phát sinh âm hưởng băng lãnh cứng nhắc mà có tiết tấu, ánh mắt Sư Thanh Y bình tĩnh nhìn những ngọn đèn đường mờ dần trước mặt, bước chân đều đặn, phía sau chiếc bóng kéo dài.
Trước đó nàng có thể nghe được tiếng máy xe dừng lại trước hẻm, hiện tại chỉ có thể nghe được tiếng bước chân ở xa xa.
Trên đầu tường bên phải con hẻm cắm đầy những mảnh thủy tinh, nhưng vẫn có người dám dẫm lên.
Một người.
Hai người.
Ba người.
... Tổng cộng năm người.
Trên tường người đó bước chân nhanh nhẹn, một người đã đến rất gần nàng.
Sư Thanh Y rẽ qua góc hẻm, phía trước có một thùng rác nàng đột nhiên dùng ngữ khí nói chuyện phiếm bắt đầu nói: "Đêm nay thật là lạnh a, Trữ Tỷ."
Trữ Ngưng biết những người theo dõi bọn họ cũng không phải dạng lương thiện gì, không chừng có chút sơ suất sẽ mất mạng tại đây, Sư Thanh Y dĩ nhiên còn dám cố ý đi vào con hẻm không một bóng người này, quả thực không muốn sống. Vốn dĩ cũng đã khẩn trương đến xuất một lưng mồ hôi lạnh, hiện tại nghe được Sư Thanh Y nói những lời này, nhịn không được nói thầm trong lòng nàng có bệnh.
Nhưng nàng hiện tại thật sự sợ Sư Thanh Y, vì vậy ngoài miệng vẫn phải tiếp lời: "Đúng vậy, đúng vậy, lạnh a, lạnh a."
"Còn có, chuột cũng thật nhiều." Sư Thanh Y nhìn chăm chú thùng rác.
Người đó trên tường càng lúc càng gần.
Hơn nữa trường đao đâm tới, chính là một loại trường đao cổ quái, vô cùng dài nhỏ, sắc bén phản chiếu trong hôn ám.
"Đúng vậy, đúng vậy, rất nhiều, rất nhiều." Trữ Ngưng mồ hôi lạnh chảy ròng.
Đừng quan tâm chuột nữa, phía sau có đao đâm tới kìa!
Sư Thanh Y liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên chạy ra sau, một cước lấy đà đạp nhảy lên tường. Người đó cũng lập tức nhảy lên, trường đao bổ đến, Sư Thanh Y so với người đó nhanh hơn, nắm chặt lấy mắt cá chân người đó mà kéo xuống, người đó vừa rơi xuống Sư Thanh Y lén kéo áo người đó, ném hắn vào trong thùng rắc.
Nửa người của người đó chôn trong thùng rác, Sư Thanh Y thuận thế đá một cái, đậy nắp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.