Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 3 - Chương 10: Sào huyệt
Quân Sola
13/05/2022
Trong điện thoại Dương thúc trả lời: "Tối qua chú vào nhà ăn dưa hấu, để nó ở lại trong sân, kết quả là khi chú trở ra thì không thấy nó đâu nữa. Chú nghĩ là nó đi ra ngoài, trễ một chút sẽ trở lại nên vẫn ở trong sân chờ, nhưng chờ thật lâu nó vẫn chưa quay về."
Vẻ mặt Sư Thanh Y có chút cứng nhắc: "Nó đêm đó ra ngoài lúc mấy giờ?"
"Khoảng mười một giờ."
Sư Thanh Y trầm mặc không nói.
Buổi tối mười một giờ, đã trễ như vậy, Nguyệt Đồng ra ngoài làm gì?
Bình thường nó có thể nằm thì nằm, có thể bất động thì bất động, một con mèo lười biếng như vậy lại nữa đêm chạy ra ngoài, Sư Thanh Y quả thực không cách nào tưởng tượng lúc đó rốt cục đã xảy ra chuyện đặc biệt gì.
Bên kia chú Dương nói tiếp: "Sư Sư a, chú biết nó là tâm can bảo bối của cô, nếu như biết nó đi mất, trong lòng còn không gấp gáp đến chết, khi đó chú không gọi điện thoại báo cho cô biết, chẳng qua là sáng nay chú tìm xung quanh cũng không thấy nó nên đành báo cho cô một tiếng. Cô đừng nóng lòng, chú Dương buổi chiều sẽ tiếp tục tìm giúp cô, sẽ tìm được thôi."
"Không có việc gì, chú Dương. Buổi chiều chú đừng ra ngoài, tôi bên này sẽ nghĩ cách." Sư Thanh Y mi tâm nhíu lại, giọng nói rất ôn hòa: "Chú còn phải giúp tôi quản lý cửa hàng, rất vất vả, cũng đừng để chuyện này trong lòng."
Chú Dương vội vàng nói: "Đứa trẻ này, thế nào có thể nói vất vả đây, đó điều là bổn phận của chú."
Sư Thanh Y không tiếp tục hỏi gì về chuyện Nguyệt Đồng, mà chỉ đơn giản chiếu lệ hỏi vài câu: "Làm ăn trong cửa hàng như thế nào? Tôi gần đây quá bận, cũng đã lâu không đến xem thử."
"Vẫn như trước. Đừng lo lắng, những chuyện nhỏ nhặt chú Dương đều sẽ giúp cô xử lý, bất quá giấy tờ cùng đồ cổ nhập vào vẫn phải chính cô kiểm kê kiểm tra đối chiếu."
"Được, tôi đã biết, thúc đến lúc đó gọi tôi."
Giao phó xong, Dương thúc cúp máy trước, Sư Thanh Y lúc này mới yên lặng đặt điện thoại lên bàn, quay đầu lại nhìn Lạc Thần ở phía sau.
Lạc Thần nghe được từ đầu đến cuối, trong lòng thông thấu, nhưng vẻ mặt vẫn như trước không hề gợn sóng: "Ăn cơm trước đã. Buổi trưa chúng ta ra ngoài."
Sư Thanh Y gật đầu.
Hai người ngồi trở lại bàn ăn, tiếp tục dùng cơm trưa, Sư Thanh Y ăn vài miếng, cảm thấy có chút đau đầu, nói: "Nó bình thường lười như vậy, chị nói nó sẽ chạy đi nơi nào đây? Ra ngoài suốt một ngày một đêm, cũng không biết trở về, em vẫn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó."
"Nguyệt Đồng cũng không phải một con mèo bình thường, mà là linh thú." Lạc Thần nói: "Đừng lo lắng, có lẽ nó sẽ rất nhanh tự mình trở về nhà."
Sư Thanh Y thở dài: "Tham ăn tham ngủ lại thích chơi trò mất tích, mèo hư."
Lạc Thần khẽ cười, giục Sư Thanh Y ăn cơm.
Bất quá vì chuyện của Nguyệt Đồng, bữa trưa của hai người không còn thoải mái như trước đó, sau khi ăn xong Sư Thanh Y vào phòng bếp rửa chén, còn Lạc Thần trong phòng mình dọn dẹp.
Chờ Sư Thanh Y rửa chén xong, lau trở ra, đến phòng khách rót cho mình một ly nước chậm rãi uống, thì phía cửa đột nhiên có tiếng động.
Bang bang.
Sột xoạt.
Vì cánh cửa quá dày, nên âm thanh đó vô cùng nhỏ, thế nhưng Sư Thanh Y thính lực rất tốt, nên nghe được rõ ràng loại âm thanh rất nhỏ này, thậm chí có thể nghe thấy trong đó còn kèm theo tiếng móng vuốt cào lên cửa.
Khuôn mặt Sư Thanh Y hiện vẻ vui mừng, hướng Lạc Thần đang ở trong phòng gọi một tiếng: "Lạc Thần, chị ra nhìn xem, hình như là mèo hư đã tự mình trở về."
Nói xong, nàng tiến đến, mở cửa ra, chỉ thấy một khối tròn trắng muốt, không, phải nói là một bông hoa mũm mĩm, đang nằm sắp ở cửa.
Nguyệt Đồng trời sinh tính thích sạch, không giống với những con mèo bình thường sợ tắm, đối với tắm phá lệ thích thú. Trước kia lông trên người nó như tuyết trắng, vô cùng đáng yêu, hiện tại lại đông một chỗ tây một chỗ dính rất nhiều bùn đất, nhìn qua vô cùng chật vật.
Sư Thanh Y nhìn thấy sửng sốt, nhéo nhéo lỗ tai nó, nói: "Không nghe lời, thế nào biến thành bộ dạng này? Bẩn chết đi được."
Nguyệt Đồng thấy Sư Thanh Y rốt cục mở cửa, ngẩng đầu, đôi mắt màu xang ngọc bích ánh vẻ đáng thương.
Ánh mắt mềm mại cùng phức tạp khó diễn tả, trong ủy khuất lại mang theo vài phần quyến luyến, giống như con gái xuất giá vây, khi thấy nó trong lòng Sư Thanh Y cũng dịu xuống, sao lại nỡ trách nó.
"Được rồi được rồi, đừng nhìn tao như vậy." Sư Thanh Y đưa tay xách nó lên, thuận tiện đóng cửa lại, sau đó đi thẳng đến phòng tắm.
Lạc Thần từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cảnh đó, cũng xắn tay áo lên, theo vào phòng tắm.
Hai người mất rất nhiều sức lực trong phòng tắm mới tắm rửa sạch sẽ cho nó, khiến nó trở lại dáng vẻ trắng muốt mềm mại. Sư Thanh Y đến tủ lạnh lấy thịt bò đã mua lúc sáng ra, sau khi rã đông, mới tỉ mỉ thái mỏng mang cho Nguyệt Đồng ăn.
Con mèo này tắm rửa xong thơm ngào ngạt, ăn no nê, đùa giỡn với Sư Thanh Y mà lăn vài vòng, lại an nhàn sung sướng như nữ vương mà lên ban công nằm sắp ngủ.
Sư Thanh Y vô duyên vô cớ bị dọa một trận, lại thấy nó vô tâm vô phế đi ngủ trưa, thật sự là hận không thể đến nhéo cái lỗ tai của nó.
Lạc Thần đóng cánh cửa chỗ Nguyệt Đồng lại, nói: "Trở về là tốt rồi. Đừng tính toán với nó."
Sư Thanh Y nhẹ giọng hừ một tiếng: "Em thế nào tính toán với nó đây? Chị nói nếu như là một đứa bé, đi ra ngoài chơi đùa một ngày, cả người lắm bẩn trở về chúng ta còn có thể hỏi nó đi nơi nào lêu lổng, nhưng nó lại là một con mèo. Nó không biết nói, em cái gì cũng không hỏi được, cái gì cũng không biết."
Lạc Thần cười nói: "Thôi mà."
Tuy rằng là nói như vậy, bất quá Nguyệt Đồng trở về, tâm tình của Sư Thanh Y cuối cùng cũng buông xuống.
Lúc cùng Lạc Thần ngồi trên sô pha ở phòng khách nghỉ ngơi, nàng lại gọi điện thoại cho Dương thúc, báo cho hắn biết để hắn đừng lo lắng nữa, sau đó mới nói với Lạc Thần: "Đợi lát nữa chúng ta đi ngủ trưa một giấc. Còn buổi chiều chị có dự định gì không?"
Lạc Thần nói: "Em thì sao?"
Sư Thanh Y nói: "Em đến bệnh viện tâm thần đón Tào Duệ."
Buổi sáng Sư Thanh Y cùng Chúc Cẩm Vân nói chuyện, từ trong miệng Chúc Cẩm Vân biết được trạng thái hiện nay của Tào Duệ rất ổn định, nhất là cổ trùng đã được giải, tinh thần vô cùng tốt, cuối cùng đã trở lại bình thường.
Hoàn cảnh tồi tệ trong bệnh viện tâm thần Sư Thanh Y biết rõ, nàng đối với nơi đó vô cùng bài xích, Tào Duệ một mình ở trong đó, không được chăm sóc chu đáo, vì vậy dự định đón hắn xuất viện. Nhằm vào điểm này, nàng nói riêng với Duẫn Thanh, cha mẹ Tào Duệ không ở đây, là giáo sư của hắn Duẫn Thanh dĩ nhiên có quyền lên tiếng.
Chúc Cẩm Vân cùng Duẫn Thanh hợp lại, hơn nữa lĩnh đạo ngành khảo cổ đã mở miệng, việc Tào Duệ xuất viện liền được sắp xếp vào chiều hôm nay.
Lạc Thần gật đầu: "Chị đi cùng với em."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, cười nói: "Được. Bất quá trước khi đến đó em còn muốn dẫn chị đi một chỗ."
Vẻ mặt nàng mang theo tiếu ý, Lạc Thần nhìn thấy cũng cảm thấy thú vị, nàng hỏi: "Nơi nào?"
"Em dẫn chị đi đăng ký khóa học lái xe."
Lạc Thần đã hiểu, chỉ cười không nói.
Sư Thanh Y nghiêm trang sắp xếp: "Chị xem a, tuy rằng chị cũng đã tương đối thích ứng với thời đại này, nhưng vẫn còn một số kỹ năng chưa học được, ví dụ như lái xe. Chờ em dẫn chị đi đăng ký, vài ngày tới chị bớt chút thời gian để xem tài liệu, đến lúc đó tham gia thi lý thuyết, mặt khác em còn mười ngày nghỉ phép, vừa lúc có thể cùng chị tập lái xe làm quen trước."
Lạc Thần nói: "Suy nghĩ rất chu đáo."
Sư Thanh Y khoác tay, trừng mắt nhìn nàng: "Chị thích xe gì? Em mua cho chị."
Lạc Thần cười rộ lên, âu yếm mà nhéo nhéo gương mặt thanh tú của nàng: "Tại sao em phải mua? Chị tự mình mua. Lúc trước em giúp chị mua Cự Khuyết, vì vậy khoảng tiền hơn hai nghìn vạn vẫn chưa dùng đến, mua một chiếc xe vẫn còn dư?"
"Không được. Tiền đó trước đừng động đến, em mua cho chị."
Lạc Thần nhướng mi: "Nếu chị không hiểu sai, em đây là bao nuôi chị?"
"Không phải bao nuôi." Khuôn mặt Sư Thanh Y có chút hồng: "Em chỉ là... muốn nuôi chị. Em thích nuôi chị."
Lạc Thần suy tư như thấy chuyện lạ: "Nếu nuôi béo rồi, thì biết làm thế nào?"
Sư Thanh Y vươn tay qua sờ soạn thắt lưng mềm mại của Lạc Thần, hạ giọng nói rằng: "Chị gầy quá, em cảm thấy phải bồi bổ cho chị nhiều thịt một chút."
Quang ảnh trong mắt Lạc Thần lay động, dán sát vào Sư Thanh Y, tay nàng ở trên lưng Sư Thanh Y nhéo nhéo, nói: "Hình như là em tương đối "gầy"."
"Chị mới...."gầy"."
"Cũng không "gầy " hơn em."
Nhìn thấy Lạc Thần cùng nàng đấu khẩu, Sư Thanh Y buồn bực nói: "Chị.... chị không nên lên mạng xem những thứ lung tung, có những từ ngữ đừng học, cẩn thận học cái xấu."
Lạc Thần hỏi lại: "Em không phải nói chị xấu xa sao? Nếu thật đã xấu đến vậy còn có thể học cái xấu nữa sao?"
Sư Thanh Y: "......"
Hai người ngồi trên sô pha náo loạn chốc lát, sau đó Lạc Thần ôm Sư Thanh Y về phòng ngủ trưa.
Hai giờ chiều, hai người lại từ trên giường thức dậy, lái xe thẳng đến trường dạy lái xe đăng ký, thuận tiện lấy rất nhiều tài liệu, sau đó mới đến bệnh viện tâm thần.
Lần này là các nàng lần thứ hai đến bệnh viện tâm thần này, quen việc dễ làm nên rất dễ tìm được vị trí đỗ xe trước đây, Sư Thanh Y mở cửa bước xuống xe, chỉ thấy bầu trời quang đãng, hai hàng cây bạch quả bên đường đâm thẳng lên trời, vẫn xanh um thẳng tắp như trước, bóng râm trãi dài.
Cách đó không xa là một tòa nhà kiểu cũ sơn màu hồng phủ đầy dây thường xuân, như một chiếc lưới bao lấy tòa nhà, mà phòng bệnh của Tào Duệ chính là ở trong này.
Từ lúc vào bệnh viện tâm thần, vẻ mặt của Lạc Thần vô cùng nhạt nhẽo, sau khi xuống xe, nàng nói với Sư Thanh Y: "Thanh Y, em làm thủ tục xuất viện cho Tào Duệ trước, chị ở đây xem xung quanh, sau đó cùng em tụ hợp."
Sư Thanh Y hiểu ý của nàng, nói: "Chị cũng cảm thấy nơi này có vấn đề sao?"
Lạc Thần gật đầu: "Kỳ thực lần trước chị đã cảm thấy đây không chỉ đơn thuần là một bệnh viện tâm thần. Nhân dịp này rãnh rỗi, chị đi quan sát một chút."
Kỹ thuật dò xét của Lạc Thần vô cùng tinh chuẩn, bất quá Sư Thanh Y vẫn dặn dò: "Chị cẩn thận một chút, khi em xong việc sẽ ở chỗ đỗ xe chờ chị."
"Ân." Lạc Thần gật đầu, tạm thời cùng Sư Thanh Y chia ra hành sự.
Sư Thanh Y một mình đi dưới hàng cây bạch quả, đi vào tòa nhà cũ kỹ. Có kinh nghiệm của lần trước, nàng lần này không để ý đến nhũng bệnh nhân điên loạn ở tầng một, mà trực tiếp lên chỗ Tào Duệ ở tầng năm.
Chỉ là vừa đến đầu cầu thang, chợt nghe nhìn thấy tiếng thét kinh hoàng của một nam nhân: "Các người là lũ khốn khiếp, buông ra! Các người thả tôi ra! Giáo sư nàng.... nàng rất nhanh sẽ đến đón tôi! Các người không có quyền lợi bắt tôi ở lại nơi này! Tôi đã khỏi bệnh rồi a! Các người không có quyền!"
Sư Thanh Y nghe thấy nhíu mày, đây cư nhiên là giọng nói của Tào Duệ.
Nàng nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy nơi góc hành lang âm u, một đám nhân viên áo trắng của bệnh viện đang hung bạo xiết lấy cánh tay Tào Duệ, Tào Duệ nghiêng người, gần như bị đè áp đến phải quỳ xuống.
Đối diện là Chúc Cẩm Vân đang trừng mắt nhìn nam nhân dẫn đầu: "Thầy, anh có ý gì? Các người thả hắn ra!"
Nam nhân trung niên mang kính, mặc áo blue trắng: "Cẩm Vân, tôi không phải đã nói qua với em rồi sao? Hắn vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nữa còn thuộc về chứng khuynh hướng bạo lực tiềm tàng nghiêm trọng, hiện tại để hắn xuất viện, chẳng khác nào làm nguy hại xã hội. Tôi có đạo đức nghề nghiệp của tôi, sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra."
"Tào Duệ hắn đã khỏi hẳn, em đã chuẩn đoán cho hắn." Chúc Cẩm Vân đột nhiên cảm thấy người thầy nàng vốn tôn kính trở nên không thể nói lý.
"Em vẫn còn quá trẻ tuổi, chẩn đoán sai bệnh cũng có thể lý giải." Nam nhân trung niên nói.
"Điều đó không có khả năng." Chúc Cẩm Vân nói: "Trường học của Tào Duệ đã thông báo, hắn là thuộc dạng tai nạn lao động, hiện tại trường học chuẩn bị đón hắn về. Hôm nay hắn đã khỏi bệnh, thầy không có quyền giữ hắn lại."
Nam nhân trung niên bắt đầu lạnh nhạt: "Cẩm Vân, tôi lập lại lần nữa, hắn chưa khỏi bệnh. Em theo tôi học nhều năm như vậy, hẳn là biết người có bệnh tâm thần khác những bệnh khác như thế nào, có văn bản quy định rõ ràng, để xã hội an toàn, bệnh tâm thần có hành vi nguy hiểm cho xã hội trước khi khỏi hẳn, lãnh đạo đơn vị có quyền cưỡng chế tiếp tục trị liệu đến khi có thể xuất viện mới thôi."
"Tôi cảm thấy dựa theo cách nói của vị tiên sinh này, Tào Duệ sợ rằng vĩnh viễn cũng không thể xuất viện." Sư Thanh Y cười lạnh một tiếng, chậm rãi bước đến.
"..... Sư Sư." Chúc Cẩm Vân sửng sốt, vẻ mặt bắt đầu hòa hoãn.
"Cẩm Vân." Sư Thanh Y hướng Chúc Cẩm Vân gật đầu.
Thấy Sư Thanh Y, Tào Duệ thoáng cái trở nên kích động, liều mạng giãy dụa, mấy nam nhân áo trắng lập tức gia tăng khí lực, cố gắng kìm hắn lại.
"Cô là..... Sư tiểu thư?" Nam nhân trung niên vẻ mặt phức tạp.
Sư Thanh Y cười nói: "Vị tiên sinh này lại có thể biết tôi sao? Thực sự là kinh ngạc."
Nam nhân trung niên không nói lời nào.
Sư Thanh Y nói: "Tôi là bạn học của Tào Duệ. Hiện tại tôi đại điện ngành khảo cổ đến đón Tào Duệ về trường."
Nam nhân trung niên nói: "Vừa rồi Sư tiểu thư cũng đã nghe thấy, bạn học của cô còn chưa khỏi bệnh."
"Có khỏi bệnh hay không, một mình anh nói cũng không thể tính." Nói: "Chúng tôi cần mời một chuyên gia tâm lý khác đến chuẩn đoán."
Nam nhân trung niên nhíu mày.
Lúc này, Tào Duệ hô to: "Sư Thanh Y, không nên tin hắn! Hắn là tay sai ở chỗ này a! Đừng tưởng rằng tôi không biết việc dơ bẩn của các người, bệnh nhân sát vách phòng 504, vì sao ngày hôm trước sau khi bị các người đưa đi trị liệu đến giờ vẫn chưa trở về! Các người là lũ chó săn, các người đã làm gì hắn, đừng tưởng rằng tôi không...ngô ngô..."
Nam nhân trung niên nháy mắt, miệng Tào Duệ lập tức bị đám nam nhân áo trắng bịt lại.
Ánh mắt Sư Thanh Y trầm xuống, đồng thời xiết chặt nắm tay.
Tào Duệ vừa cào, vừa cắn, trong miệng đều là máu.
"Nhìn xem, bệnh nhân điên cuồng như vậy, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, triệu chứng cũng không thuyên giảm, trái lại nặng thêm." Nam nhân trung niên chua xót lắc đầu: "Nếu như thả hắn ra, xã hội sẽ hỗn loạn. Tôi tin tưởng chính phủ sẽ hiểu cho hoàn cảnh đặc biệt của bệnh viện bọn tôi."
"Thầy." Chúc Cẩm Vân nhíu mày nói: "Thầy thay đổi rồi."
"Tôi không thay đổi." Nam nhân trung niên ôm cánh tay, nói: "Là Cẩm Vân em còn quá trẻ."
Ánh mắt Sư Thanh Y càng ngày càng băng lãnh, bước chân cấp tốc, như tia chớp vọt tới phía trước.
Tốc độ của nàng vĩnh viễn đều nhanh như vậy, giống như chim én, đến gần đám nam nhân áo trắng, đồng thời hai tay trảo tới, gập lại, tay của hai nam nhân áo trắng đang nắm lấy tay Tào Duệ lập tức bị nàng mở ra, chân đạp vào đầu gối người thứ ba, nam nhân đau đớn lập tức buông lỏng tay ra.
Tay trái của nàng tiếp tục dùng sức, nắm áo Tào Duệ nhanh chóng kéo hắn ra.
"Các người!" Sắc mặt nam nhân trung niên thay đổi: "Sư tiểu thư, cô hiển nhiên sử dụng bạo lực đối với nhân viên bệnh viện, xem ra tôi phải gọi báo cảnh sát rồi."
Sư Thanh Y nắm chặt lấy Tào Duệ lui lại, rất nhanh, thân thể hai người va vào một người thân thể mềm mại.
Người đó duỗi tay ra, che lấy đầu Tào Duệ, giọng nói băng lãnh vang lên: "Báo cảnh sát? Được, vậy để cảnh sát đến xem một chút, rốt cục là ai vừa ăn cướp vừa la làng."
Tào Duệ thấy giọng nói của nữ nhân, đột nhiên khóc lên, đầu rút vào trong người nàng, co rúm lại nói: "..... Giáo sư."
Sư Thanh Y buông tay ra, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Duẫn Thanh.
Duẫn Thanh mặc một bộ âu phục trang nhã, váy ngắn thể thiếp, đôi chân thon dài, giày cao gót màu đen, tóc dài vẫn như thông lệ dùng một cây trâm vấn lên, nàng đứng đó đoan chính như một cây tùng.
Không cần phải nói cũng biết nàng vừa mới từ trong trường chạy đến.
Nam nhân trung niên giận dữ cười mỉa: "Hôm nay là ngày gì đây? Rất náo nhiệt a."
"Tôi là giáo sư của Tào Duệ." Duẫn Thanh mặt không chút thay đổi nói: "Bây giờ tôi phải dẫn sinh viên của tôi về."
Nam nhân trung niên đưa ra một báo cáo chuẩn đoán bệnh: "Tình trạng sinh viên của cô hiện tại không ổn định, nhìn bản báo cáo này thì biết. Những việc khác tôi không muốn nhiều lời, nếu như các người còn muốn như vậy, tôi sẽ nhờ đến pháp luật trợ giúp."
"Tôi cũng có ý này." Duẫn Thanh nói: "Sinh viên của tôi, trước hết tôi sẽ dẫn về. Về phần những việc sau đó, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa."
Nam nhân trung niên kỳ thực cũng chỉ dùng người đứng phía sau làm chỗ dựa, lại nhắm vào lỗ hổng trong luật pháp về người tâm thần nặng mới dám hù dọa như vậy, hiện tại thấy Sư Thanh Y cùng Duẫn Thanh đều rất khó đối phó, nên nhất thời cảm thấy lo lắng.
Bất quá hắn vẫn kéo căng mặt nói: "Lần kiện cáo này, bất luận như thế nào đều là các người thua."
Duẫn Thanh cười nhạt: "Vậy hãy đợi thư luật sư đi."
Nam nhân trung niên lại nhíu mày, lấy điện thoại di động ra, hình như đang gởi tin nhắn cho ai đó.
Mà mặt khác, Lạc Thần đã sớm lẻn vào bên cạnh toàn nhà cũ bốn tầng, mỗi một tầng đều có hành lang rất dài, bên ngoài cũng chằng chịt dây thường xuân.
Những căn phòng ở tầng một cửa đều đóng, đồng thời cầu thang thông lên tầng hai có hai nhân viên bảo an canh giữ.
Lạc Thần lẻn đến phía sau tòa nhà, bốn tầng tổng cộng có sáu cửa sổ, chỉ có một cái là mở, rèm cửa sổ ở giữa được vén lên. Đây là loại cửa sổ kiểu cũ, bệ cửa sổ rộng khoảng mười lăm ly.
Lạc Thần mềm mại nhảy lên, mũi chân giẫm lên bệ cửa sổ, rơi xuống nhẹ như lông hồng, sau khi ổn định thân người nàng bắt đầu dán đến gần cửa sổ, nhìn xuyên qua rèm cửa sổ.
Nàng biết là ai đang ở bên trong.
Không lâu sau trước đó, nàng tận mắt nhìn thấy một nữ nhân mặc váy trắng đi qua cầu thang lên tầng bốn, dựa theo vị trí cửa phòng mà nữ nhân này đã mở ra, thì chính là cửa sổ của căn phòng này, điều đó không thể nghi ngờ.
Mà nữ nhân váy trắng kia chính là nữ nhân trước kia Lạc Thần đã giải vậy trước quán bar.
Tiểu thư của Tiêu gia, Tiêu Dĩ Nhu.
Vẻ mặt Sư Thanh Y có chút cứng nhắc: "Nó đêm đó ra ngoài lúc mấy giờ?"
"Khoảng mười một giờ."
Sư Thanh Y trầm mặc không nói.
Buổi tối mười một giờ, đã trễ như vậy, Nguyệt Đồng ra ngoài làm gì?
Bình thường nó có thể nằm thì nằm, có thể bất động thì bất động, một con mèo lười biếng như vậy lại nữa đêm chạy ra ngoài, Sư Thanh Y quả thực không cách nào tưởng tượng lúc đó rốt cục đã xảy ra chuyện đặc biệt gì.
Bên kia chú Dương nói tiếp: "Sư Sư a, chú biết nó là tâm can bảo bối của cô, nếu như biết nó đi mất, trong lòng còn không gấp gáp đến chết, khi đó chú không gọi điện thoại báo cho cô biết, chẳng qua là sáng nay chú tìm xung quanh cũng không thấy nó nên đành báo cho cô một tiếng. Cô đừng nóng lòng, chú Dương buổi chiều sẽ tiếp tục tìm giúp cô, sẽ tìm được thôi."
"Không có việc gì, chú Dương. Buổi chiều chú đừng ra ngoài, tôi bên này sẽ nghĩ cách." Sư Thanh Y mi tâm nhíu lại, giọng nói rất ôn hòa: "Chú còn phải giúp tôi quản lý cửa hàng, rất vất vả, cũng đừng để chuyện này trong lòng."
Chú Dương vội vàng nói: "Đứa trẻ này, thế nào có thể nói vất vả đây, đó điều là bổn phận của chú."
Sư Thanh Y không tiếp tục hỏi gì về chuyện Nguyệt Đồng, mà chỉ đơn giản chiếu lệ hỏi vài câu: "Làm ăn trong cửa hàng như thế nào? Tôi gần đây quá bận, cũng đã lâu không đến xem thử."
"Vẫn như trước. Đừng lo lắng, những chuyện nhỏ nhặt chú Dương đều sẽ giúp cô xử lý, bất quá giấy tờ cùng đồ cổ nhập vào vẫn phải chính cô kiểm kê kiểm tra đối chiếu."
"Được, tôi đã biết, thúc đến lúc đó gọi tôi."
Giao phó xong, Dương thúc cúp máy trước, Sư Thanh Y lúc này mới yên lặng đặt điện thoại lên bàn, quay đầu lại nhìn Lạc Thần ở phía sau.
Lạc Thần nghe được từ đầu đến cuối, trong lòng thông thấu, nhưng vẻ mặt vẫn như trước không hề gợn sóng: "Ăn cơm trước đã. Buổi trưa chúng ta ra ngoài."
Sư Thanh Y gật đầu.
Hai người ngồi trở lại bàn ăn, tiếp tục dùng cơm trưa, Sư Thanh Y ăn vài miếng, cảm thấy có chút đau đầu, nói: "Nó bình thường lười như vậy, chị nói nó sẽ chạy đi nơi nào đây? Ra ngoài suốt một ngày một đêm, cũng không biết trở về, em vẫn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó."
"Nguyệt Đồng cũng không phải một con mèo bình thường, mà là linh thú." Lạc Thần nói: "Đừng lo lắng, có lẽ nó sẽ rất nhanh tự mình trở về nhà."
Sư Thanh Y thở dài: "Tham ăn tham ngủ lại thích chơi trò mất tích, mèo hư."
Lạc Thần khẽ cười, giục Sư Thanh Y ăn cơm.
Bất quá vì chuyện của Nguyệt Đồng, bữa trưa của hai người không còn thoải mái như trước đó, sau khi ăn xong Sư Thanh Y vào phòng bếp rửa chén, còn Lạc Thần trong phòng mình dọn dẹp.
Chờ Sư Thanh Y rửa chén xong, lau trở ra, đến phòng khách rót cho mình một ly nước chậm rãi uống, thì phía cửa đột nhiên có tiếng động.
Bang bang.
Sột xoạt.
Vì cánh cửa quá dày, nên âm thanh đó vô cùng nhỏ, thế nhưng Sư Thanh Y thính lực rất tốt, nên nghe được rõ ràng loại âm thanh rất nhỏ này, thậm chí có thể nghe thấy trong đó còn kèm theo tiếng móng vuốt cào lên cửa.
Khuôn mặt Sư Thanh Y hiện vẻ vui mừng, hướng Lạc Thần đang ở trong phòng gọi một tiếng: "Lạc Thần, chị ra nhìn xem, hình như là mèo hư đã tự mình trở về."
Nói xong, nàng tiến đến, mở cửa ra, chỉ thấy một khối tròn trắng muốt, không, phải nói là một bông hoa mũm mĩm, đang nằm sắp ở cửa.
Nguyệt Đồng trời sinh tính thích sạch, không giống với những con mèo bình thường sợ tắm, đối với tắm phá lệ thích thú. Trước kia lông trên người nó như tuyết trắng, vô cùng đáng yêu, hiện tại lại đông một chỗ tây một chỗ dính rất nhiều bùn đất, nhìn qua vô cùng chật vật.
Sư Thanh Y nhìn thấy sửng sốt, nhéo nhéo lỗ tai nó, nói: "Không nghe lời, thế nào biến thành bộ dạng này? Bẩn chết đi được."
Nguyệt Đồng thấy Sư Thanh Y rốt cục mở cửa, ngẩng đầu, đôi mắt màu xang ngọc bích ánh vẻ đáng thương.
Ánh mắt mềm mại cùng phức tạp khó diễn tả, trong ủy khuất lại mang theo vài phần quyến luyến, giống như con gái xuất giá vây, khi thấy nó trong lòng Sư Thanh Y cũng dịu xuống, sao lại nỡ trách nó.
"Được rồi được rồi, đừng nhìn tao như vậy." Sư Thanh Y đưa tay xách nó lên, thuận tiện đóng cửa lại, sau đó đi thẳng đến phòng tắm.
Lạc Thần từ trong phòng đi ra, nhìn thấy cảnh đó, cũng xắn tay áo lên, theo vào phòng tắm.
Hai người mất rất nhiều sức lực trong phòng tắm mới tắm rửa sạch sẽ cho nó, khiến nó trở lại dáng vẻ trắng muốt mềm mại. Sư Thanh Y đến tủ lạnh lấy thịt bò đã mua lúc sáng ra, sau khi rã đông, mới tỉ mỉ thái mỏng mang cho Nguyệt Đồng ăn.
Con mèo này tắm rửa xong thơm ngào ngạt, ăn no nê, đùa giỡn với Sư Thanh Y mà lăn vài vòng, lại an nhàn sung sướng như nữ vương mà lên ban công nằm sắp ngủ.
Sư Thanh Y vô duyên vô cớ bị dọa một trận, lại thấy nó vô tâm vô phế đi ngủ trưa, thật sự là hận không thể đến nhéo cái lỗ tai của nó.
Lạc Thần đóng cánh cửa chỗ Nguyệt Đồng lại, nói: "Trở về là tốt rồi. Đừng tính toán với nó."
Sư Thanh Y nhẹ giọng hừ một tiếng: "Em thế nào tính toán với nó đây? Chị nói nếu như là một đứa bé, đi ra ngoài chơi đùa một ngày, cả người lắm bẩn trở về chúng ta còn có thể hỏi nó đi nơi nào lêu lổng, nhưng nó lại là một con mèo. Nó không biết nói, em cái gì cũng không hỏi được, cái gì cũng không biết."
Lạc Thần cười nói: "Thôi mà."
Tuy rằng là nói như vậy, bất quá Nguyệt Đồng trở về, tâm tình của Sư Thanh Y cuối cùng cũng buông xuống.
Lúc cùng Lạc Thần ngồi trên sô pha ở phòng khách nghỉ ngơi, nàng lại gọi điện thoại cho Dương thúc, báo cho hắn biết để hắn đừng lo lắng nữa, sau đó mới nói với Lạc Thần: "Đợi lát nữa chúng ta đi ngủ trưa một giấc. Còn buổi chiều chị có dự định gì không?"
Lạc Thần nói: "Em thì sao?"
Sư Thanh Y nói: "Em đến bệnh viện tâm thần đón Tào Duệ."
Buổi sáng Sư Thanh Y cùng Chúc Cẩm Vân nói chuyện, từ trong miệng Chúc Cẩm Vân biết được trạng thái hiện nay của Tào Duệ rất ổn định, nhất là cổ trùng đã được giải, tinh thần vô cùng tốt, cuối cùng đã trở lại bình thường.
Hoàn cảnh tồi tệ trong bệnh viện tâm thần Sư Thanh Y biết rõ, nàng đối với nơi đó vô cùng bài xích, Tào Duệ một mình ở trong đó, không được chăm sóc chu đáo, vì vậy dự định đón hắn xuất viện. Nhằm vào điểm này, nàng nói riêng với Duẫn Thanh, cha mẹ Tào Duệ không ở đây, là giáo sư của hắn Duẫn Thanh dĩ nhiên có quyền lên tiếng.
Chúc Cẩm Vân cùng Duẫn Thanh hợp lại, hơn nữa lĩnh đạo ngành khảo cổ đã mở miệng, việc Tào Duệ xuất viện liền được sắp xếp vào chiều hôm nay.
Lạc Thần gật đầu: "Chị đi cùng với em."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, cười nói: "Được. Bất quá trước khi đến đó em còn muốn dẫn chị đi một chỗ."
Vẻ mặt nàng mang theo tiếu ý, Lạc Thần nhìn thấy cũng cảm thấy thú vị, nàng hỏi: "Nơi nào?"
"Em dẫn chị đi đăng ký khóa học lái xe."
Lạc Thần đã hiểu, chỉ cười không nói.
Sư Thanh Y nghiêm trang sắp xếp: "Chị xem a, tuy rằng chị cũng đã tương đối thích ứng với thời đại này, nhưng vẫn còn một số kỹ năng chưa học được, ví dụ như lái xe. Chờ em dẫn chị đi đăng ký, vài ngày tới chị bớt chút thời gian để xem tài liệu, đến lúc đó tham gia thi lý thuyết, mặt khác em còn mười ngày nghỉ phép, vừa lúc có thể cùng chị tập lái xe làm quen trước."
Lạc Thần nói: "Suy nghĩ rất chu đáo."
Sư Thanh Y khoác tay, trừng mắt nhìn nàng: "Chị thích xe gì? Em mua cho chị."
Lạc Thần cười rộ lên, âu yếm mà nhéo nhéo gương mặt thanh tú của nàng: "Tại sao em phải mua? Chị tự mình mua. Lúc trước em giúp chị mua Cự Khuyết, vì vậy khoảng tiền hơn hai nghìn vạn vẫn chưa dùng đến, mua một chiếc xe vẫn còn dư?"
"Không được. Tiền đó trước đừng động đến, em mua cho chị."
Lạc Thần nhướng mi: "Nếu chị không hiểu sai, em đây là bao nuôi chị?"
"Không phải bao nuôi." Khuôn mặt Sư Thanh Y có chút hồng: "Em chỉ là... muốn nuôi chị. Em thích nuôi chị."
Lạc Thần suy tư như thấy chuyện lạ: "Nếu nuôi béo rồi, thì biết làm thế nào?"
Sư Thanh Y vươn tay qua sờ soạn thắt lưng mềm mại của Lạc Thần, hạ giọng nói rằng: "Chị gầy quá, em cảm thấy phải bồi bổ cho chị nhiều thịt một chút."
Quang ảnh trong mắt Lạc Thần lay động, dán sát vào Sư Thanh Y, tay nàng ở trên lưng Sư Thanh Y nhéo nhéo, nói: "Hình như là em tương đối "gầy"."
"Chị mới...."gầy"."
"Cũng không "gầy " hơn em."
Nhìn thấy Lạc Thần cùng nàng đấu khẩu, Sư Thanh Y buồn bực nói: "Chị.... chị không nên lên mạng xem những thứ lung tung, có những từ ngữ đừng học, cẩn thận học cái xấu."
Lạc Thần hỏi lại: "Em không phải nói chị xấu xa sao? Nếu thật đã xấu đến vậy còn có thể học cái xấu nữa sao?"
Sư Thanh Y: "......"
Hai người ngồi trên sô pha náo loạn chốc lát, sau đó Lạc Thần ôm Sư Thanh Y về phòng ngủ trưa.
Hai giờ chiều, hai người lại từ trên giường thức dậy, lái xe thẳng đến trường dạy lái xe đăng ký, thuận tiện lấy rất nhiều tài liệu, sau đó mới đến bệnh viện tâm thần.
Lần này là các nàng lần thứ hai đến bệnh viện tâm thần này, quen việc dễ làm nên rất dễ tìm được vị trí đỗ xe trước đây, Sư Thanh Y mở cửa bước xuống xe, chỉ thấy bầu trời quang đãng, hai hàng cây bạch quả bên đường đâm thẳng lên trời, vẫn xanh um thẳng tắp như trước, bóng râm trãi dài.
Cách đó không xa là một tòa nhà kiểu cũ sơn màu hồng phủ đầy dây thường xuân, như một chiếc lưới bao lấy tòa nhà, mà phòng bệnh của Tào Duệ chính là ở trong này.
Từ lúc vào bệnh viện tâm thần, vẻ mặt của Lạc Thần vô cùng nhạt nhẽo, sau khi xuống xe, nàng nói với Sư Thanh Y: "Thanh Y, em làm thủ tục xuất viện cho Tào Duệ trước, chị ở đây xem xung quanh, sau đó cùng em tụ hợp."
Sư Thanh Y hiểu ý của nàng, nói: "Chị cũng cảm thấy nơi này có vấn đề sao?"
Lạc Thần gật đầu: "Kỳ thực lần trước chị đã cảm thấy đây không chỉ đơn thuần là một bệnh viện tâm thần. Nhân dịp này rãnh rỗi, chị đi quan sát một chút."
Kỹ thuật dò xét của Lạc Thần vô cùng tinh chuẩn, bất quá Sư Thanh Y vẫn dặn dò: "Chị cẩn thận một chút, khi em xong việc sẽ ở chỗ đỗ xe chờ chị."
"Ân." Lạc Thần gật đầu, tạm thời cùng Sư Thanh Y chia ra hành sự.
Sư Thanh Y một mình đi dưới hàng cây bạch quả, đi vào tòa nhà cũ kỹ. Có kinh nghiệm của lần trước, nàng lần này không để ý đến nhũng bệnh nhân điên loạn ở tầng một, mà trực tiếp lên chỗ Tào Duệ ở tầng năm.
Chỉ là vừa đến đầu cầu thang, chợt nghe nhìn thấy tiếng thét kinh hoàng của một nam nhân: "Các người là lũ khốn khiếp, buông ra! Các người thả tôi ra! Giáo sư nàng.... nàng rất nhanh sẽ đến đón tôi! Các người không có quyền lợi bắt tôi ở lại nơi này! Tôi đã khỏi bệnh rồi a! Các người không có quyền!"
Sư Thanh Y nghe thấy nhíu mày, đây cư nhiên là giọng nói của Tào Duệ.
Nàng nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy nơi góc hành lang âm u, một đám nhân viên áo trắng của bệnh viện đang hung bạo xiết lấy cánh tay Tào Duệ, Tào Duệ nghiêng người, gần như bị đè áp đến phải quỳ xuống.
Đối diện là Chúc Cẩm Vân đang trừng mắt nhìn nam nhân dẫn đầu: "Thầy, anh có ý gì? Các người thả hắn ra!"
Nam nhân trung niên mang kính, mặc áo blue trắng: "Cẩm Vân, tôi không phải đã nói qua với em rồi sao? Hắn vẫn chưa khỏi hẳn, hơn nữa còn thuộc về chứng khuynh hướng bạo lực tiềm tàng nghiêm trọng, hiện tại để hắn xuất viện, chẳng khác nào làm nguy hại xã hội. Tôi có đạo đức nghề nghiệp của tôi, sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra."
"Tào Duệ hắn đã khỏi hẳn, em đã chuẩn đoán cho hắn." Chúc Cẩm Vân đột nhiên cảm thấy người thầy nàng vốn tôn kính trở nên không thể nói lý.
"Em vẫn còn quá trẻ tuổi, chẩn đoán sai bệnh cũng có thể lý giải." Nam nhân trung niên nói.
"Điều đó không có khả năng." Chúc Cẩm Vân nói: "Trường học của Tào Duệ đã thông báo, hắn là thuộc dạng tai nạn lao động, hiện tại trường học chuẩn bị đón hắn về. Hôm nay hắn đã khỏi bệnh, thầy không có quyền giữ hắn lại."
Nam nhân trung niên bắt đầu lạnh nhạt: "Cẩm Vân, tôi lập lại lần nữa, hắn chưa khỏi bệnh. Em theo tôi học nhều năm như vậy, hẳn là biết người có bệnh tâm thần khác những bệnh khác như thế nào, có văn bản quy định rõ ràng, để xã hội an toàn, bệnh tâm thần có hành vi nguy hiểm cho xã hội trước khi khỏi hẳn, lãnh đạo đơn vị có quyền cưỡng chế tiếp tục trị liệu đến khi có thể xuất viện mới thôi."
"Tôi cảm thấy dựa theo cách nói của vị tiên sinh này, Tào Duệ sợ rằng vĩnh viễn cũng không thể xuất viện." Sư Thanh Y cười lạnh một tiếng, chậm rãi bước đến.
"..... Sư Sư." Chúc Cẩm Vân sửng sốt, vẻ mặt bắt đầu hòa hoãn.
"Cẩm Vân." Sư Thanh Y hướng Chúc Cẩm Vân gật đầu.
Thấy Sư Thanh Y, Tào Duệ thoáng cái trở nên kích động, liều mạng giãy dụa, mấy nam nhân áo trắng lập tức gia tăng khí lực, cố gắng kìm hắn lại.
"Cô là..... Sư tiểu thư?" Nam nhân trung niên vẻ mặt phức tạp.
Sư Thanh Y cười nói: "Vị tiên sinh này lại có thể biết tôi sao? Thực sự là kinh ngạc."
Nam nhân trung niên không nói lời nào.
Sư Thanh Y nói: "Tôi là bạn học của Tào Duệ. Hiện tại tôi đại điện ngành khảo cổ đến đón Tào Duệ về trường."
Nam nhân trung niên nói: "Vừa rồi Sư tiểu thư cũng đã nghe thấy, bạn học của cô còn chưa khỏi bệnh."
"Có khỏi bệnh hay không, một mình anh nói cũng không thể tính." Nói: "Chúng tôi cần mời một chuyên gia tâm lý khác đến chuẩn đoán."
Nam nhân trung niên nhíu mày.
Lúc này, Tào Duệ hô to: "Sư Thanh Y, không nên tin hắn! Hắn là tay sai ở chỗ này a! Đừng tưởng rằng tôi không biết việc dơ bẩn của các người, bệnh nhân sát vách phòng 504, vì sao ngày hôm trước sau khi bị các người đưa đi trị liệu đến giờ vẫn chưa trở về! Các người là lũ chó săn, các người đã làm gì hắn, đừng tưởng rằng tôi không...ngô ngô..."
Nam nhân trung niên nháy mắt, miệng Tào Duệ lập tức bị đám nam nhân áo trắng bịt lại.
Ánh mắt Sư Thanh Y trầm xuống, đồng thời xiết chặt nắm tay.
Tào Duệ vừa cào, vừa cắn, trong miệng đều là máu.
"Nhìn xem, bệnh nhân điên cuồng như vậy, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, triệu chứng cũng không thuyên giảm, trái lại nặng thêm." Nam nhân trung niên chua xót lắc đầu: "Nếu như thả hắn ra, xã hội sẽ hỗn loạn. Tôi tin tưởng chính phủ sẽ hiểu cho hoàn cảnh đặc biệt của bệnh viện bọn tôi."
"Thầy." Chúc Cẩm Vân nhíu mày nói: "Thầy thay đổi rồi."
"Tôi không thay đổi." Nam nhân trung niên ôm cánh tay, nói: "Là Cẩm Vân em còn quá trẻ."
Ánh mắt Sư Thanh Y càng ngày càng băng lãnh, bước chân cấp tốc, như tia chớp vọt tới phía trước.
Tốc độ của nàng vĩnh viễn đều nhanh như vậy, giống như chim én, đến gần đám nam nhân áo trắng, đồng thời hai tay trảo tới, gập lại, tay của hai nam nhân áo trắng đang nắm lấy tay Tào Duệ lập tức bị nàng mở ra, chân đạp vào đầu gối người thứ ba, nam nhân đau đớn lập tức buông lỏng tay ra.
Tay trái của nàng tiếp tục dùng sức, nắm áo Tào Duệ nhanh chóng kéo hắn ra.
"Các người!" Sắc mặt nam nhân trung niên thay đổi: "Sư tiểu thư, cô hiển nhiên sử dụng bạo lực đối với nhân viên bệnh viện, xem ra tôi phải gọi báo cảnh sát rồi."
Sư Thanh Y nắm chặt lấy Tào Duệ lui lại, rất nhanh, thân thể hai người va vào một người thân thể mềm mại.
Người đó duỗi tay ra, che lấy đầu Tào Duệ, giọng nói băng lãnh vang lên: "Báo cảnh sát? Được, vậy để cảnh sát đến xem một chút, rốt cục là ai vừa ăn cướp vừa la làng."
Tào Duệ thấy giọng nói của nữ nhân, đột nhiên khóc lên, đầu rút vào trong người nàng, co rúm lại nói: "..... Giáo sư."
Sư Thanh Y buông tay ra, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Duẫn Thanh.
Duẫn Thanh mặc một bộ âu phục trang nhã, váy ngắn thể thiếp, đôi chân thon dài, giày cao gót màu đen, tóc dài vẫn như thông lệ dùng một cây trâm vấn lên, nàng đứng đó đoan chính như một cây tùng.
Không cần phải nói cũng biết nàng vừa mới từ trong trường chạy đến.
Nam nhân trung niên giận dữ cười mỉa: "Hôm nay là ngày gì đây? Rất náo nhiệt a."
"Tôi là giáo sư của Tào Duệ." Duẫn Thanh mặt không chút thay đổi nói: "Bây giờ tôi phải dẫn sinh viên của tôi về."
Nam nhân trung niên đưa ra một báo cáo chuẩn đoán bệnh: "Tình trạng sinh viên của cô hiện tại không ổn định, nhìn bản báo cáo này thì biết. Những việc khác tôi không muốn nhiều lời, nếu như các người còn muốn như vậy, tôi sẽ nhờ đến pháp luật trợ giúp."
"Tôi cũng có ý này." Duẫn Thanh nói: "Sinh viên của tôi, trước hết tôi sẽ dẫn về. Về phần những việc sau đó, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa."
Nam nhân trung niên kỳ thực cũng chỉ dùng người đứng phía sau làm chỗ dựa, lại nhắm vào lỗ hổng trong luật pháp về người tâm thần nặng mới dám hù dọa như vậy, hiện tại thấy Sư Thanh Y cùng Duẫn Thanh đều rất khó đối phó, nên nhất thời cảm thấy lo lắng.
Bất quá hắn vẫn kéo căng mặt nói: "Lần kiện cáo này, bất luận như thế nào đều là các người thua."
Duẫn Thanh cười nhạt: "Vậy hãy đợi thư luật sư đi."
Nam nhân trung niên lại nhíu mày, lấy điện thoại di động ra, hình như đang gởi tin nhắn cho ai đó.
Mà mặt khác, Lạc Thần đã sớm lẻn vào bên cạnh toàn nhà cũ bốn tầng, mỗi một tầng đều có hành lang rất dài, bên ngoài cũng chằng chịt dây thường xuân.
Những căn phòng ở tầng một cửa đều đóng, đồng thời cầu thang thông lên tầng hai có hai nhân viên bảo an canh giữ.
Lạc Thần lẻn đến phía sau tòa nhà, bốn tầng tổng cộng có sáu cửa sổ, chỉ có một cái là mở, rèm cửa sổ ở giữa được vén lên. Đây là loại cửa sổ kiểu cũ, bệ cửa sổ rộng khoảng mười lăm ly.
Lạc Thần mềm mại nhảy lên, mũi chân giẫm lên bệ cửa sổ, rơi xuống nhẹ như lông hồng, sau khi ổn định thân người nàng bắt đầu dán đến gần cửa sổ, nhìn xuyên qua rèm cửa sổ.
Nàng biết là ai đang ở bên trong.
Không lâu sau trước đó, nàng tận mắt nhìn thấy một nữ nhân mặc váy trắng đi qua cầu thang lên tầng bốn, dựa theo vị trí cửa phòng mà nữ nhân này đã mở ra, thì chính là cửa sổ của căn phòng này, điều đó không thể nghi ngờ.
Mà nữ nhân váy trắng kia chính là nữ nhân trước kia Lạc Thần đã giải vậy trước quán bar.
Tiểu thư của Tiêu gia, Tiêu Dĩ Nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.