Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 5 - Chương 49: Sinh Hoạt (Trung)

Quân Sola

13/05/2022

Một lát sau, khóe mắt Sư Thanh Y liếc nhìn, phát hiện Lạc Thần vẫn yên tĩnh đứng ở nơi đó.

Nàng đang đợi nàng.

Không cần ngôn ngữ dư thừa, Lạc Thần chỉ đứng nhìn, Sư Thanh Y đã hiểu nàng có ý gì.

Sư Thanh Y đi về phía nàng.

Tuy rằng không sóng vai mà đi, nhưng vẫn đi theo phía sau Lạc Thần, khoảng cách gần hơn trước rất nhiều. Lạc Thần thấy nàng đi theo, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Hai người một trước một sau đi trên đường.

Ven đường nở rất nhiều loại hoa không biết tên, điểm tô giữa cỏ dại xanh tươi ẩm ướt, nắng ấm đổ xuống, chiếu lên những nụ hoa vô cùng bé nhó, mang đến cảm giác khả ái. Bên phải con đường là một cánh đồng lớn, bờ ruộng và đường đi cách một ao nước, phản quang lấp lánh, một phần cánh đồng được dùng để trồng hoa màu, mấy thôn dân đang khom lưng thu hoạch rau, cảnh trí điền viên vô cùng yên bình.

Đường chính trong thôn rất rộng lớn, cũng nhìn ra được là dùng xe cẩu xây dựng theo quy chuẩn, xe hơi qua lại trên đường cũng không nhiều, phần nhiều là xe máy hoặc xe đạp. Có một vài thôn dân cưỡi xe đạp chở hàng hóa hoặc khuông trúc các loại bằng yên sau, bên trong chứa rất nhiều đồ dùng hằng ngày hoặc nguyên liệu nấu ăn, dường như mới vừa mưa từ chợ về.

Từ bãi đỗ xe rộng lớn trước cửa quán ăn cho thấy, có lẽ nơi này cũng có nhu cầu đỗ xe nhất định, khoảng sân của nhiều gia đình cũng có xe hơi đậu đỗ, nhưng từ phương tiện giao thông trên đường cho thấy, phương tiện đi lại chủ yếu vẫn là xe máy và xe đạp. Chênh lệch mức sống giữa thành thị và nông thôn hiện này càng ngày càng nhỏ, cho dù là ở nơi thôn quê hẻo lánh này, vẫn có rất nhiều người nhà có điều hòa, tủ lạnh, máy vi tính, xe bốn bánh, nhưng trong thôn không có cửa hàng chuyên bán những mặt hàng này nên phải vào thị trấn mua, chỉ cần là những thứ có thể vận chuyển được thì muốn cái gì sẽ có cái đó.

Theo lý thuyết với nhu cầu đỗ xe ở thôn này, ô tô mặc dù không được sử dụng nhiều nhưng cũng không nên ở tình trạng gần như không thấy ô tô trên đường như lúc này, có chút kỳ quái, dường như thôn dân mua xe hơi nhưng không sử dụng mà lại sử dụng xe đạp. Nếu nói là muốn rèn luyện sức khỏe cũng không đúng, phía sau xe đạp chở nhiều thứ như vậy, nếu như trong nhà có xe hơi thì dùng để chở hàng hóa về chẳng phải là càng thêm thuận tiện sao.

Trên đường lại có người đuổi một lừa, con lừa chậm chạp dạo bước ven đường, Sư Thanh Y cúi đầu, không nhìn thấy con lừa phía trước, mắt thấy nàng phải con lừa, Lạc Thần đi đến bên cạnh nàng, kéo thắt lưng nàng dẫn nàng né sang một bên.

"Hai vị, xin lỗi a!" Thôn dân đuổi lừa áy náy xin lỗi.

Sư Thanh Y nhận thấy có người khác đến gần, đầu cúi càng thấp, không muốn để người khác nhìn thấy đôi mắt của nàng.

Lạc Thần bất động thanh sắc che ở trước mặt nàng, hòa nhã nói với thôn dân: "Không có việc gì."

Chờ thôn dân đuổi lừa đi xa, Sư Thanh Y lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Thần. Lạc Thần cũng không nói gì mà chỉ thuận thế nắm lấy tay nàng.

Sư Thanh Y có chút kinh ngạc, tránh né một chút, nhưng tay nàng vẫn bị Lạc Thần vững vàng nắm lấy, lực đạo rõ ràng là mềm nhẹ, lại vĩnh viễn cũng vô pháp khiến nàng tránh thoát.

Lạc Thần nói: "Chị dẫn em đi, em cúi đầu không nhìn đường cũng không sao, sẽ không đụng vào người khác, người đi đường cũng không nhìn thấy đôi mắt của em."

Sư Thanh Y lúc này mới bất động, tùy ý Lạc Thần nắm tay nàng đi về phía trước.

Quán ăn của ông chủ cách nhà ở không xa, đi một đoạn thời gian là đến nơi, lúc đến cửa đúng lúc có người đến giao hàng, là vài thùng bia được chở bằng xe máy, người giao hàng đang khiêng từng thùng bia xuống, vừa khiêng vừa oán giận: "Hiện tại giao hàng còn bất tiện hơn trước đây, vốn dĩ có thể một chuyến giao xong, hôm nay tôi lại phải đi đến vài chuyến."

Người trong quán ăn cũng nói: "Còn không phải sao, quán ăn chúng tôi hiện tại mua nguyên liệu nấu ăn cũng phiền muốn chết, nếu như gặp khách đặt tiệc lớn, nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy trước đây có thể một chiếc xe trực tiếp vận chuyển trở về thì hiện tại hay rồi, phải chia chia làm vài chiếc xe máy để vận chuyển, những thứ khác không nói, nhưng gà vịt và vân vân thực sự là làm khó người ta."

Sư Thanh Y nhìn thấy trước cửa có người, lập tức dừng bước, Lạc Thần đến gần nàng nhẹ nhàng căn dặn một câu, Sư Thanh Y yên lặng gật đầu, một một góc yên tĩnh không người, chờ ở nơi đó.

Lạc Thần đi vào quán ăn.

Trong quán có vài người khách đang ăn bữa sáng, trong đó có một nam nhân mái tóc bạch kim đặc biệt chói mắt, đang rảnh rỗi trò chuyện cùng ông chủ, thần sắc kinh ngạc.

Lạc Thần tìm một chỗ yên lặng ngồi xuống, yên lặng lắng nghe.

Tóc bạch kim lớn giọng: "Thật không! Thôn này nửa đêm thật sự có quỷ gõ cửa?"

Ông chủ vội vàng xua tay, ý bảo hắn nhỏ giọng một chút.

Tóc bạch kim tạm thời cấm tiếng, đầu đinh ngồi bên cạnh hắn lại tỏ vẻ không tin: "Ông chủ, đêm qua động tĩnh lớn như vậy ông cũng nghe thấy, cả đàn lừa trong thôn cũng vô cớ kêu in ỏi, ông nói là quỷ đến gõ cửa, không thể nào đi? Không phải là có người buổi tối vô duyên vô cớ bật nhạc cho nên như vậy ồn ào như vậy sao? Hơn nữa cư nhiên còn có một nữ nhân điên buổi tối không ngủ, lại đi mắng người!"

Đầu đinh đêm qua đấu khẩu cùng Vũ Lâm Hanh, không phân thắng bại, bây giờ còn canh cánh trong lòng.



Ông chủ lại nói: "Trong thôn chúng tôi buổi tối thông thường đều rất yên tĩnh, nếu như thật sự người ta bật nhạc lớn tiếng, hoặc là đốt pháo, trên cơ bản chỉ có một loại khả năng, chính là Lang Quân đến. Lang quân đến, chúng tôi nghe thấy cũng không dám ra ngoài, nhưng có đôi khi để nhắc nhở những người khác, có một số người to gan lựa chọn mở nhạc lớn, hoặc đốt pháo nếu như trong nhà có pháo, nói chung cho dù muốn lên tiếng, cũng không thể để lang quân nghe được giọng thật của anh, nếu không lang quân sẽ nhớ kỹ anh."

Tóc bạch kim bị bữa sáng nghẹn trong cổ họng, miễn cưỡng nuốt xuống, nói: "Cái gì, cái gì lang quân?"

"Vô Thường Lang Quân." Trên mặt ông chủ có chút khủng hoảng, hạ giọng nói: "Những thôn trấn bên bờ Hắc Hà chúng tôi, từ thật lâu trước đây đã có sự tồn tại của Vô Thường Lang Quân, có đôi khi chúng tôi trực tiếp xưng hắn là lang quân. Lang quân nửa đêm xuất hiện, đến ngoài cửa một hộ gia đình nào đó, sẽ gõ cửa, có đôi khi còn có thể mở cửa sổ leo vào trong phòng, trực tiếp gõ cửa phòng. Yên lặng gõ cửa, gõ mãi, chỉ chờ người ngủ ở trong phòng ra mở cửa cho hắn."

Đầu đinh không hiểu: "Dừng, cho dù các người có truyền thuyết về Vô Thường Lang Quân này, nhưng quỷ gõ cửa dù sao cũng phải có nguyên nhân đúng không? Nếu như gọi hắn là Vô Thường Lang Quân, vậy tất nhiên phải có điểm gì đó là vô thường (luôn thay đổi) đúng không?"

Ông chủ chậm rãi gật đầu.

"Đó là cái gì?"

"Đầu."

Tóc bạch kim: "..."

"Vậy nếu như có người không biết chuyện, thật sự mở cửa cho hắn, thì sẽ thế nào?" Tóc bạch kim toát mồ hôi, hỏi.

"Ông chủ hỏi ngược lại Lang quân là đến tìm đầu, anh nói nếu như anh mở cửa cho lang quân, thì sẽ thế nào?"

Tóc bạch kim sờ sờ cái cổ của mình, nuốt một ngụm nước bọt.

Lão bản lại nói: "Bất quá âm nhạc đêm qua là có một chút kỳ quái. Thông thường nếu như lang quân thực sự đến, các thôn dân muốn nhắc nhở mà phát nhạc, cũng sẽ không mở loại nhạc đó, đoạn nhạc đó kỳ lạ hơn nữa rất quen tai, dường như tôi đã từng nghe thấy trong trường học của con gái tôi."

Đầu đinh trợn trắng mắt: "Đó gọi là nhạc cổ động!"

Tóc bạch kim cúi đầu lấy điện thoại ra, yên lặng thao tác.

Đầu đinh cũng không biết tóc bạch kim đang làm gì, tiếp tục trò chuyện với ông chủ, hắn vừa quay đầu nhìn lại liền phát hiện Lạc Thần ngồi ngay ngắn ở bàn bên kia.

Cũng không biết thế nào, đầu đinh trông thấy Lạc Thần ngồi ở đó, hồi tưởng đến việc buổi tối hôm qua cùng tóc bạch kim gặp phải Lạc Thần ở cửa sau quán ăn, trong lòng đột nhiên không khỏi run rẩy.

Ông chủ nhìn theo ánh mắt của đầu đinh, cũng thấy được Lạc Thần, vội vã tiếp đón: "Lạc tiểu thư, cô đây là muốn ăn bữa sáng sao? Các bạn của cô đâu, tại sao bọn họ không đến?"

Lạc Thần đứng lên, nói: "Bọn họ còn đang nghỉ ngơi. Ông chủ, tôi muốn mua của ông một số nguyên liệu nấu ăn để làm bữa sáng, có được không?"

Ông chủ cười nói: "Dĩ nhiên có thể, chỉ là nguyên liệu nấu ăn của tôi hôm nay không nhiều lắm, cũng chỉ có mì sợi các loại, hơn nữa hiện tại trong thôn vận chuyển hàng hóa có chút bất tiện, dự trữ trong nhà bếp cũng không nhiều lắm."

"Mì sợi cho tám người, thêm tám quả trứng, một ít thịt, hành gừng gia vị, được chứ? Nếu nguyên liệu nấu ăn không đủ, chờ trễ một chút tôi sẽ đi mua, mang đến cho ông."

"Lạc tiểu thư cô quá khách sáo, nguyên liệu nấu ăn cho tám người thì vẫn có." Ông chủ nói xong, Lạc Thần hướng đi vào phòng bếp.

Lưu lại đầu đinh dùng sức huých cánh tay tóc bạch kim, trong lỗ tai tóc bạch kim nhét tai nghe, hắn kéo tai nghe xuống, tâm tư vẫn không rời khỏi chuyện Vô Thường Lang Quân, thần sắc có phần xanh xao nói: "Nếu không chúng ta nói chuyện lang quân gì đó với Đầu Nhi đi, hoặc là nói với Đồ tỷ, tớ cảm thấy việc này rất kỳ quái."

Đầu đinh nói: "Chuyện kỳ quái chúng ta gặp còn ít sao? Bánh chưng bật dậy cậu cũng thấy rồi đi? Kỳ quái không kỳ quái? Đừng nói nhảm nữa, nói không chừng lang quân gì đó chỉ là một lời đồn đãi mà thôi, hiện tại trong thôn này vẫn chưa có mấy người nói đến, phần lớn đều là dọa người. Chờ một chút, cậu ăn thì ăn đi, sao lại đột nhiên nghe nhạc?"

Hắn đeo một tai nghe vào, phát hiện tóc bạch kim cư nhiên đang nghe đoạn nhạc cổ động tối qua, lập tức ấn đầu hắn xuống gõ một cái.

Lạc Thần lấy nguyên liệu nấu ăn xong, thanh toán tiền, đi thẳng ra bên ngoài. Sư Thanh Y đứng dưới táng cây xa xa, nhìn chằm chằm vào cửa quán ăn, nhìn thấy Lạc Thần đi ra, nàng lập tức nhấc chân tiến đến, Lạc Thần thấy trước cửa còn còn có người, nên ở từ xa ra hiệu nàng đứng chờ tại chỗ.

Sau khi Lạc Thần đến gần, Lạc Thần nắm lấy tay nàng, dọc theo đường cũ, dẫn nàng trở lại nhà ở.

Lạc Thần đi vào phòng bếp, vãn tay áo lên vài vòng, bắt đầu chuẩn bị nấu bữa sáng, còn Sư Thanh Y lại rầu rĩ đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng bận rộn. Đôi khi Lạc Thần cần đi lại nàng sẽ giống như một cái đuôi, theo sát sau lưng Lạc Thần, nhưng vẫn duy trì một cự ly vừa đúng, không cách quá xa, cũng sẽ không quấy rầy đến Lạc Thần.

Thịt được thái thành sợ mảnh, đơn giản luộc qua nước sôi để khử bớt mùi tanh, sau đó lại cho vào một nồi nước khác bắt đầu nấu dùng để làm nước súp. Canh nóng tỏa nhiệt khí, huân khắp bốn phía, một vài sợi tóc của Lạc Thần bị mồ hôi ướt, Sư Thanh Y trông thấy, tay thoáng đưa về phía trước, cuối cùng vẫn thu lại, yên lặng mím môi.



Lạc Thần dùng lưng bàn tay lau mồ hôi trên trán, lưng bàn tay trắng nõn cọ qua sợi tóc, trắng đen tương phản càng làm nổi bật vẻ trầm tĩnh, động tác này lại khiến nàng thêm vài phần dịu dàng.

Nàng nghiêng mặt, nói: "Tiên sinh một mực quan sát, là có chỉ giáo gì đối với trù nghệ của chị sao?"

Sư Thanh Y: "..."

Chốc lát qua đi, Sư Thanh Y đến gần nàng một chút, tuy rằng vẫn trầm mặc không lên tiếng nhưng lại đưa tay vén tay áo lên cho nàng.

Lạc Thần nhìn thấy động tác này của Sư Thanh Y, mặt mày nhiễm một chút tiếu ý.

Chỉ chốc lát Ngư Thiển vào phòng bếp, Sư Thanh Y nhìn thấy Ngư Thiển, lập tức cúi thấp đầu xuống.

Lạc Thần nói: "Những người khác đều thức dậy rồi sao?"

Ngư Thiển cười nói: "Lần lượt dậy rồi."

Ngư Thiển nghiêng đầu, quan sát mới phát hiện đôi mắt của Sư Thanh Y dĩ nhiên vẫn đỏ rực giống như đêm qua, nhất thời cũng tỏ vẻ kinh ngạc. Lạc Thần lắc đầu với nàng, Ngư Thiển hiểu được, xem như không phát hiện, chuyển sang liếc mắt nhìn cái nồi tỏa khói nghi ngút trên bếp, ngọn lửa phản chiếu vào đôi mắt tràn ngập thủy quang của nàng, thần sắc bên trong bất chợt trở nên phức tạp.

Nàng tựa hồ vô cùng hứng thú với việc nấu ăn, trước đó còn đặc biệt đến nhà bếp của quán ăn nhìn các đầu nếp nấu ăn.

Lạc Thần bắt đầu thái nguyên liệu, hành gường được thái khéo léo dưới đao pháp của nàng, từng dãy một xanh xanh đỏ đỏ, lưu loát dứt khoát.

Ngư Thiển nhìn thấy vô cùng khân phục, tự đáy lòng nói: "Lạc cô nương trù nghệ của cô thật tốt, tôi nửa điểm cũng không biết."

Lạc Thần lại cười khẽ: "Tôi đã từng không biết chút gì. Phải học tập tiên sinh rất nhiều năm, mới học được chút da lông."

"Tiên sinh dạy cô là ai?"

Ánh mắt Lạc Thần liếc nhìn, cuối cùng dừng trên người Sư Thanh Y.

Ngư Thiển bừng tỉnh đại ngộ, cảm thán nói: "Trù nghệ của cô nương cô nương thật sự là nhất đẳng. May mắn được thưởng thức tay nghề của Sư cô nương, mỹ vị trong đó, thật là làm người ta khó có thể quên."

Sư Thanh Y vừa nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ bừng hiện lên chút hàm ý bất minh, nàng chăm chú nhìn Ngư Thiển.

Thần sắc của Lạc Thần cũng có một chút gợn sóng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngư Thiển.

Trước đó từ Thần Chi Hải đi ra, Sư Thanh Y một mình đi tìm Lạc Thần, Ngư Thiển từ trước đến nay lại ở cùng Vũ Lâm Hanh các nàng, sau đó lại rời đi, trong khoảng thời gian đó nàng cũng không từng chạm mặt Sư Thanh Y. Hôm qua nàng mới gặp lại mọi người, điều này có nghĩa là đoạn thời gian trước đó thật ra nàng không hề có cơ hội ăn món ăn Sư Thanh Y làm, hiện tại nàng đột nhiên nhắc đến việc thưởng thức qua tay nghề của Sư Thanh Y, Sư Thanh Y nhạy cảm, thoáng chốc bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của nàng.

Mắt thấy Sư Thanh Y nhìn chằm chằm, ánh mắt Ngư Thiển khẽ chuyển, mặt không đổi sắc mà cứu tràng: "Tôi là nói, không biết tôi có thể may mắn được thưởng thức tay nghề của Sư cô nương hay không, nếu được mỹ vị trong đó nhất định khó có thể quên được."

Sư Thanh Y: "...."

Lạc Thần mặt không biểu tình nói: "Thanh Y, nếu Ngư cô nương đã có tâm nguyện như vậy, em giúp nàng thực hiện tâm nguyên một lần đi, thế nào?"

Đôi mắt đỏ băng lãnh của Sư Thanh Y liếc nhìn hai người, nhìn qua, nhìn lại.

Bắt đầu vẫn là có chút mất hứng, một lát sau, thần sắc của nàng lại bắt đầu trở nên khó nắm bắt, chỉ là nói: "...Được."

Sư Thanh Y đi đến trước bếp lửa, cầm tô chứa mấy quả trứng, nguyên liệu nấu ăn của ông chủ không nhiều, nên chỉ lấy được bảy quả trứng.

Nàng vãn ống tay áo, thành thạo mở nắp chảo chiên, đổ dầu, đập một quả trứng vào chảo.

Quả trứng mới vừa vào chảo, nàng lập tức nhấc chảo xoay đều, quả trứng chưa thành hình, dưới lực đạo tinh chuẩn của nàng hình thành một vòng tròn hoàn mỹ trong chảo dầu, lòng đỏ ở giữa độ chính vừa phải, xung quanh là lòng trắng tinh tế.

Đôi mắt đỏ chuyên chú, chuẩn xác nắm bắt độ chín, sau đó dùng muôi trở ngược quả trứng. Mặt dưới được đảo lên, trong trắng xen lẫn màu vàng óng ánh, mùi trứng chiên lan tỏa khắp nơi, cả quả trứng không hề bị sứt mẻ dù chỉ một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook