Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 2 - Chương 27: Sư Dạ Nhiên
Quân Sola
13/05/2022
Ánh mắt nữ nhân kia cố định trên người Sư Thanh Y, lại không biết đôi mắt sâu thẳm của Lạc Thần cũng đang lẳng lặng nhìn nàng.
Lạc Thần từ trước đến nay ánh mắt chuẩn xác, tâm tư thấu đáo. Từ tuổi tác và tướng mạo của nữ nhân này, cộng thêm cách xưng hô và thái độ đối với Sư Thanh Y, hơn nữa còn có cả phản ứng của Sư Thanh Y sau khi nhìn thấy nữ nhân này, cho thấy đối phương có thể chính là vị đương gia người chị mà Sư Thanh Y đã từng nói.
Chẳng qua Lạc Thần tuy trong lòng hiểu rõ nhưng nét mặt cũng không có biểu thị gì, trầm mặc không lên tiếng.
Sư Thanh Y nghiêng mặt đi, nhàn nhạt liếc mắt về phía Lạc Thần, Lạc Thần lập tức ngầm hiểu, cầm chìa khóa mở của, một mình trực tiếp đi qua phòng khách thẳng đến phòng của mình, chỉ để lại cửa chính một bên nửa đóng nửa mở.
Sư Dạ Nhiên nhướng mi, nhìn Lạc Thần đã đi vào phòng, hỏi: "Mấy tháng gần đây em vẫn cùng cô ta ở chung một chỗ?"
Sư Thanh Y không đáp, mà chỉ lạnh giọng nói: "Chị đến làm gì."
"Chị là chị của em, không thể đến sao." Cho dù thái độ của Sư Thanh Y có chút không tốt Sư Dạ Nhiên cũng không có gì bất mãn.
Nữ nhân kia khuôn mặt trời sinh như từ băng khắc ra, là đẹp trong cái đẹp, tuyệt đối không có nửa điểm khí chất của người bình thường: "Em để chị em đứng ở ngoài cửa, nhưng lại lựa chọn cùng một nữ nhân lai lịch bất minh như vậy ở chung. A Thanh, em của trước kia sẽ không phạm vào loại sai lầm này. Lúc đó cô ta ngay cả chứng minh thư cũng không có, hồ sơ trống rỗng, làm sao có thể tin tưởng cô ta. Em có thể lừa gạt chú Tiêu giúp đỡ, nhưng không lừa được chị, em có loại chị họ này, nhưng chị không có loại em họ này."
"Tôi không dự định lừa chị, cũng không lừa được chị." Sư Thanh Y châm chọc cười: "Tai mắt của chị nhiều như vậy, chú Tiêu, chú Dương, Cẩm Vân đều giúp chị giám sát tôi, tôi làm gì chị đều biết rõ như lòng bàn tay, nên tôi làm sao dám lừa gạt chị đây."
Sư Dạ Nhiên cuối cùng chau mày.
Sư Thanh Y không hề nhìn Sư Dạ Nhiên mà chỉ nhấc chân bước vào cửa: "Vào trong ngồi, để tránh người khác nói tôi không lễ phép, lãnh đạm với chị gái của mình."
"Không cần." Sư Dạ Nhiên vẫn đứng ở cửa, ánh mắt âm trầm thấp giọng nói: "Đối với nơi không chào đón chị, chị sẽ không vào làm khách. A Thanh, chị chỉ muốn nói mấy câu rồi sẽ đi ngay."
Sư Thanh Y dừng lại cước bộ, quay đầu lại.
"Chú Tiêu muốn giới thiệu một người cho em, hắn không trực tiếp nói mà nhờ chị nói với em. Bên kia đã hẹn trưa ngày mai gặp ở nhà hàng trước đây em thường đến, để hai người cùng ăn một bữa cơm."
Sư Thanh Y vừa nghe xong liền hiểu rõ, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Các người muốn tôi đi xem mắt?"
"Em muốn hiểu như vậy, cũng được." Sư Dạ Nhiên mặt không chút thay đổi mà nói: "Chú Tiêu từ trước đến nay rất yêu thương em, đừng phụ ý tốt của hắn, khiến hắn mất mặt."
Lúc trước Tiêu Chinh Minh đúng là có nói muốn giới thiệu vài đối tượng cho Sư Thanh Y, nàng vẫn cho rằng hắn chỉ nói đùa thôi, thật không ngờ là nói nghiêm túc.
Tiêu Chinh Minh quyền cao chức trọng, hơn nữa phía sau còn có Tiêu gia làm chỗ dựa, cùng nhà họ Sư trong tối ngoài sáng đều có qua lại mật thiết, hơn nữa đặc biệt thương yêu Sư Thanh Y. Mặt mũi của hắn đương nhiên là trọng lượng rất nặng nên ngay cả Sư Dạ Nhiên là người có thế lực như vậy cũng phải nể hắn vài phần, không dám đắc tội.
"Đối phương có phải gọi là Tiêu Mộ Bạch hay không?" Sư Thanh Y cắn môi, im lặng một lát, cuối cùng lạnh lùng hỏi.
Hiện tại nàng đã hiểu rõ, lúc trước Tiêu Ngôn tại Hồng Tuyến hội quán say rượu nói với nàng những lời đó là có ý gì.
Thì ra là từ trước đã có rất nhiều người biết nàng sẽ cùng Tiêu Mộ Bạch xem mắt, chỉ có bản thân nàng giống kẻ ngu si bị lừa gạt, bị người khác lập kế hoạch cho mình cũng không hay biết.
"Phải." Sư Dạ Nhiên nói: "Mộ Bạch cùng chị rất quen thuộc, nhưng vài năm gần đây em dọn ra ngoài nên có lẽ không biết, nhưng làm thế nào em biết tên hắn."
"Việc này chị không cần xen vào." Sư Thanh Y trực tiếp nói: "Ngày mai tôi phải rời khỏi thành phố này làm chút việc, xem mắt và vân vân tôi thật không tiện, không có thời gian. Không phải tôi không giữ mặt mũi cho chú Tiêu, mà là thực sự không có biện pháp, sự việc cấp bách, ngày mai không cách nào đến được. Chị thay tôi nói với chú Tiêu cùng Tiêu Mộ Bạch nói một lời xin lỗi."
Ánh mắt của nàng tuy rằng lạnh, nhưng lại lộ ra vài phần giảo hoạt: "Dù sao thì các người lúc trước quyết định thời gian gặp mặt cũng không thương lượng với tôi, không hỏi tôi có thời gian hay không, hiện tại vừa vặn tôi không rảnh cần phải ra ngoài, cũng không phải lỗi của tôi. Chị nói có đúng hay không, chị hai?"
Sư Thanh Y gọi tiếng "chị hai" này có chút châm chọc. Sư Dạ Nhiên nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch nhìn tựa như đang cười nhạo.
Sư Dạ Nhiên nhàn nhạt nói: "Phải, đây không phải lỗi của em, mà là bọn chị suy nghĩ không chu toàn. Nếu ngày mai em phải ra ngoài làm việc, chú Tiêu cùng Mộ Bạch chắc chắn cũng sẽ thông cảm, không gấp, chờ em trở về chúng ta bàn lại chuyện này. Về phần chị hai tôi đây, lại càng thêm thông cảm cho em gái duy nhất là em. Em nói có đúng hay không, A Thanh?"
"Chị..." Sư Thanh Y cảm thấy bị nghẹn, cắn môi đến có chút trắng bệch.
Nàng cho rằng có thể mượn lần này đến Phượng Hoàng huyện tránh né chuyện xem mắt ngày mai, nhưng không ngờ Sư Dạ Nhiên cuối cùng cũng chỉ là dời lại thời gian mà thôi.
Sư Dạ Nhiên nhìn nàng, giọng nói đột nhiên ép xuống thấp: "Sau khi các người rời khỏi bệnh viện tâm thần, chị cũng suy đoán em sẽ rời khỏi đây, chỉ là không nghĩ em lại đi gấp như vậy, có lẽ đã nghe được thông tin gì đó từ chỗ bạn học của em, có đúng hay không?"
Sư Thanh Y hoàn toàn sửng sốt. Giây tiếp theo, nàng chỉ có thể đè xuống cơn thịnh nộ trong lòng nhưng hai vai vẫn nhịn không được mà run lên, thấp giọng nói: "Được, được, chị giám sát tôi giám sát đến cả bệnh viện tâm thần sao? Thiết bị giám sát trong phòng bệnh cũng là chị cho người làm đúng không? Hay là... hay là Cẩm Vân?"
Sư Thanh Y thực sự không muốn nghi ngờ Chúc Cẩm Vân, thế nhưng Chúc Cẩm Vân xét đến cùng vẫn là người của Sư Dạ Nhiên. Sư Dạ Nhiên biết được tất cả mọi việc, khó đảm bảo Chúc Cẩm Vân không có liên quan trong đó.
"Không phải Cẩm Vân." Sư Dạ Nhiên nói: "Nếu như em đã xem cô ấy là bạn bè, thì không nên nghi ngờ cô ấy."
"Vậy thì chính là chị." Sư Thanh Y nói: "Tôi có thể nghi ngờ chị sao? Chị của tôi."
"Em hiện tại không xem chị là chị, dĩ nhiên có thể nghi ngờ chị." Sư Dạ Nhiên không chút bất mãn, hời hợt trả lời: "Trong bệnh viện đó thật sự có người của chị, còn việc giám sát chị không hề nhúng tay vào, nhưng chị biết là ai đã làm."
Sư Thanh Y khẩn trương hỏi: "Là ai?"
Sư Dạ Nhiên mặt không chút thay đổi.
"Không đúng, chị bề bộn công việc trong công ty, thế nào lại rảnh rỗi đi quản việc này. Hơn nữa việc này rõ ràng không liên quan đến chị, vậy chị tại sao lại có hứng thú." Sư Thanh Y ngước mắt, chăm chú nhìn Sư Dạ Nhiên: "Đến tột cùng thì chị biết bao nhiêu?"
"Em biết chị biết, em không biết chị cũng biết." Vẻ mặt Sư Dạ Nhiên vẫn nghiêm nghị như trước: "A Thanh, em muốn làm gì, chị chưa từng ngăn cản em, lúc trước em muốn dọn ra ngoài chị cũng không cản. Tùy ý em một mình ở ngoài lâu như vậy, lần này em muốn điều tra cái gì chị cũng không cản, chị chỉ muốn nhắc nhở em hai câu. Thứ nhất, gặp chuyện biết khó mà lui, không nên quá cố chấp."
Nàng nói đến đây, dừng một chút, giọng nói càng phát ra lạnh lẽo: "Thứ hai, ngày mai ra khỏi nhà, phải cẩn thận. Kể từ lúc rời khỏi bệnh viện kia đã có vô số ánh mắt theo dõi các người."
Sư Thanh Y nghe những lời này đột nhiên cảm thấy con đường phía trước tràn ngập sương mù.
Vốn dĩ chỉ là một chuyến công tác khảo cổ, một nghiên cứu sinh có bệnh tâm lý nhưng đến hiện tại lại có trăm ngàn khúc mắc kéo ra một cái lưới lớn đầy rối rắm phức tạp.
Không đúng, đây thực sự đã không thể dùng phức tạp để hình dung.
"Hôm nay chị đến gặp tôi, sợ rằng không chỉ là muốn nói cho tôi biết việc xem mắt." Sư Thanh Y cuối cùng lạnh nhạt nói: "Việc xem mắt thảo luận qua điện thoại là được rồi, tôi thừa nhận trước đây tôi chưa bao giờ chủ động liên lạc với chị, thế nhưng nếu chị gọi điện đến tôi vẫn sẽ nghe máy. Chị giữa trưa vội vàng đến chờ tôi sao?"
"Phải." Sư Dạ Nhiên bỗng nhiên nở nụ cười: "Kỳ thực là chị muốn đến thăm em, em tin không?"
Sư Dạ Nhiên rất ít cười, trời sinh khuôn mặt tinh xảo nhưng lạnh lùng, đột nhiên cười rộ lên, điều này làm cho trong lòng Sư Thanh Y bỗng nhiên phát lạnh.
Giọng nói của Sư Thanh Y trở nên mềm mại, nói: "Rất nhiều chuyện tôi không rõ, chị đã nói chị đều biết rõ, vậy chị nói cho tôi biết."
Sư Dạ Nhiên vẫn giữ vẻ tươi cười: "Em dọn về biệt thự ở cùng chị, chị sẽ nói cho em biết. Biệt thự rất vắng vẻ, em đi rồi, bên trong càng ngày càng giống như không một bóng người."
"Không thể nào."
"Nên nói đều đã nói, chị đi đây." Sư Dạ Nhiên dường như đã sớm biết Sư Thanh Y sẽ trả lời như thế, nàng xoay người rời đi.
Sư Thanh Y tức giận, nhìn bóng lưng của nàng nói: "Chị bây giờ cuối cùng cũng biết trong nhà không một bóng người sao? Cuối cùng cũng biết cô đơn một mình không dễ chịu rồi sao? Sớm biết như vậy, chị năm đó vì sao lại làm việc như vậy đối với Tiểu Di!"
Sư Dạ Nhiên không để ý đến nàng, đi thẳng đến thang máy, để mặc nàng nói, bóng lưng cuối cùng yên lặng biến mất.
Trước đó Sư Thanh Y vẫn đứng tại cửa cùng Sư Dạ Nhiên nói chyuện, nên cũng không chú ý đến Lạc Thần sớm đã ôm Nguyệt Đồng yên lặng đi ra ngồi xổm trên sàn phòng khách cúi đầu cho Nguyệt Đồng uống sữa.
Vì vậy cuộc đối thoại của hai người ngoài cửa, mỗi một câu một chữ đều rành mạch rơi vào trong tai Lạc Thần.
Sư Thanh Y tức giận một lát, cuối cùng đóng cửa lại, chậm rãi đi vào phòng khách, sắc mặt đặc biệt âm trầm.
Lạc Thần đang ở trên sàn nhà trêu đùa Nguyệt Đồng, trên đầu ngón tay của nàng dính một ít sữa, Nguyệt Đồng vương hai chân nhỏ nhắn ôm lấy ngón tay nàng mà liếm láp.
Lạc Thần bị nó ngậm ngón tay, nhìn cửa chính đã đóng chặt, nữ nhân kia cũng đã sớm rời đi.
Nàng lại chuyển sang chăm chú nhìn cặp mắt xanh ngọc bích của Nguyệt Đồng, khẽ động đậy ngón tay đang bị con mèo tham ăn này ngậm lấy, một câu hai nghĩa mà cười nói: "Hư."
Lạc Thần từ trước đến nay ánh mắt chuẩn xác, tâm tư thấu đáo. Từ tuổi tác và tướng mạo của nữ nhân này, cộng thêm cách xưng hô và thái độ đối với Sư Thanh Y, hơn nữa còn có cả phản ứng của Sư Thanh Y sau khi nhìn thấy nữ nhân này, cho thấy đối phương có thể chính là vị đương gia người chị mà Sư Thanh Y đã từng nói.
Chẳng qua Lạc Thần tuy trong lòng hiểu rõ nhưng nét mặt cũng không có biểu thị gì, trầm mặc không lên tiếng.
Sư Thanh Y nghiêng mặt đi, nhàn nhạt liếc mắt về phía Lạc Thần, Lạc Thần lập tức ngầm hiểu, cầm chìa khóa mở của, một mình trực tiếp đi qua phòng khách thẳng đến phòng của mình, chỉ để lại cửa chính một bên nửa đóng nửa mở.
Sư Dạ Nhiên nhướng mi, nhìn Lạc Thần đã đi vào phòng, hỏi: "Mấy tháng gần đây em vẫn cùng cô ta ở chung một chỗ?"
Sư Thanh Y không đáp, mà chỉ lạnh giọng nói: "Chị đến làm gì."
"Chị là chị của em, không thể đến sao." Cho dù thái độ của Sư Thanh Y có chút không tốt Sư Dạ Nhiên cũng không có gì bất mãn.
Nữ nhân kia khuôn mặt trời sinh như từ băng khắc ra, là đẹp trong cái đẹp, tuyệt đối không có nửa điểm khí chất của người bình thường: "Em để chị em đứng ở ngoài cửa, nhưng lại lựa chọn cùng một nữ nhân lai lịch bất minh như vậy ở chung. A Thanh, em của trước kia sẽ không phạm vào loại sai lầm này. Lúc đó cô ta ngay cả chứng minh thư cũng không có, hồ sơ trống rỗng, làm sao có thể tin tưởng cô ta. Em có thể lừa gạt chú Tiêu giúp đỡ, nhưng không lừa được chị, em có loại chị họ này, nhưng chị không có loại em họ này."
"Tôi không dự định lừa chị, cũng không lừa được chị." Sư Thanh Y châm chọc cười: "Tai mắt của chị nhiều như vậy, chú Tiêu, chú Dương, Cẩm Vân đều giúp chị giám sát tôi, tôi làm gì chị đều biết rõ như lòng bàn tay, nên tôi làm sao dám lừa gạt chị đây."
Sư Dạ Nhiên cuối cùng chau mày.
Sư Thanh Y không hề nhìn Sư Dạ Nhiên mà chỉ nhấc chân bước vào cửa: "Vào trong ngồi, để tránh người khác nói tôi không lễ phép, lãnh đạm với chị gái của mình."
"Không cần." Sư Dạ Nhiên vẫn đứng ở cửa, ánh mắt âm trầm thấp giọng nói: "Đối với nơi không chào đón chị, chị sẽ không vào làm khách. A Thanh, chị chỉ muốn nói mấy câu rồi sẽ đi ngay."
Sư Thanh Y dừng lại cước bộ, quay đầu lại.
"Chú Tiêu muốn giới thiệu một người cho em, hắn không trực tiếp nói mà nhờ chị nói với em. Bên kia đã hẹn trưa ngày mai gặp ở nhà hàng trước đây em thường đến, để hai người cùng ăn một bữa cơm."
Sư Thanh Y vừa nghe xong liền hiểu rõ, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Các người muốn tôi đi xem mắt?"
"Em muốn hiểu như vậy, cũng được." Sư Dạ Nhiên mặt không chút thay đổi mà nói: "Chú Tiêu từ trước đến nay rất yêu thương em, đừng phụ ý tốt của hắn, khiến hắn mất mặt."
Lúc trước Tiêu Chinh Minh đúng là có nói muốn giới thiệu vài đối tượng cho Sư Thanh Y, nàng vẫn cho rằng hắn chỉ nói đùa thôi, thật không ngờ là nói nghiêm túc.
Tiêu Chinh Minh quyền cao chức trọng, hơn nữa phía sau còn có Tiêu gia làm chỗ dựa, cùng nhà họ Sư trong tối ngoài sáng đều có qua lại mật thiết, hơn nữa đặc biệt thương yêu Sư Thanh Y. Mặt mũi của hắn đương nhiên là trọng lượng rất nặng nên ngay cả Sư Dạ Nhiên là người có thế lực như vậy cũng phải nể hắn vài phần, không dám đắc tội.
"Đối phương có phải gọi là Tiêu Mộ Bạch hay không?" Sư Thanh Y cắn môi, im lặng một lát, cuối cùng lạnh lùng hỏi.
Hiện tại nàng đã hiểu rõ, lúc trước Tiêu Ngôn tại Hồng Tuyến hội quán say rượu nói với nàng những lời đó là có ý gì.
Thì ra là từ trước đã có rất nhiều người biết nàng sẽ cùng Tiêu Mộ Bạch xem mắt, chỉ có bản thân nàng giống kẻ ngu si bị lừa gạt, bị người khác lập kế hoạch cho mình cũng không hay biết.
"Phải." Sư Dạ Nhiên nói: "Mộ Bạch cùng chị rất quen thuộc, nhưng vài năm gần đây em dọn ra ngoài nên có lẽ không biết, nhưng làm thế nào em biết tên hắn."
"Việc này chị không cần xen vào." Sư Thanh Y trực tiếp nói: "Ngày mai tôi phải rời khỏi thành phố này làm chút việc, xem mắt và vân vân tôi thật không tiện, không có thời gian. Không phải tôi không giữ mặt mũi cho chú Tiêu, mà là thực sự không có biện pháp, sự việc cấp bách, ngày mai không cách nào đến được. Chị thay tôi nói với chú Tiêu cùng Tiêu Mộ Bạch nói một lời xin lỗi."
Ánh mắt của nàng tuy rằng lạnh, nhưng lại lộ ra vài phần giảo hoạt: "Dù sao thì các người lúc trước quyết định thời gian gặp mặt cũng không thương lượng với tôi, không hỏi tôi có thời gian hay không, hiện tại vừa vặn tôi không rảnh cần phải ra ngoài, cũng không phải lỗi của tôi. Chị nói có đúng hay không, chị hai?"
Sư Thanh Y gọi tiếng "chị hai" này có chút châm chọc. Sư Dạ Nhiên nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch nhìn tựa như đang cười nhạo.
Sư Dạ Nhiên nhàn nhạt nói: "Phải, đây không phải lỗi của em, mà là bọn chị suy nghĩ không chu toàn. Nếu ngày mai em phải ra ngoài làm việc, chú Tiêu cùng Mộ Bạch chắc chắn cũng sẽ thông cảm, không gấp, chờ em trở về chúng ta bàn lại chuyện này. Về phần chị hai tôi đây, lại càng thêm thông cảm cho em gái duy nhất là em. Em nói có đúng hay không, A Thanh?"
"Chị..." Sư Thanh Y cảm thấy bị nghẹn, cắn môi đến có chút trắng bệch.
Nàng cho rằng có thể mượn lần này đến Phượng Hoàng huyện tránh né chuyện xem mắt ngày mai, nhưng không ngờ Sư Dạ Nhiên cuối cùng cũng chỉ là dời lại thời gian mà thôi.
Sư Dạ Nhiên nhìn nàng, giọng nói đột nhiên ép xuống thấp: "Sau khi các người rời khỏi bệnh viện tâm thần, chị cũng suy đoán em sẽ rời khỏi đây, chỉ là không nghĩ em lại đi gấp như vậy, có lẽ đã nghe được thông tin gì đó từ chỗ bạn học của em, có đúng hay không?"
Sư Thanh Y hoàn toàn sửng sốt. Giây tiếp theo, nàng chỉ có thể đè xuống cơn thịnh nộ trong lòng nhưng hai vai vẫn nhịn không được mà run lên, thấp giọng nói: "Được, được, chị giám sát tôi giám sát đến cả bệnh viện tâm thần sao? Thiết bị giám sát trong phòng bệnh cũng là chị cho người làm đúng không? Hay là... hay là Cẩm Vân?"
Sư Thanh Y thực sự không muốn nghi ngờ Chúc Cẩm Vân, thế nhưng Chúc Cẩm Vân xét đến cùng vẫn là người của Sư Dạ Nhiên. Sư Dạ Nhiên biết được tất cả mọi việc, khó đảm bảo Chúc Cẩm Vân không có liên quan trong đó.
"Không phải Cẩm Vân." Sư Dạ Nhiên nói: "Nếu như em đã xem cô ấy là bạn bè, thì không nên nghi ngờ cô ấy."
"Vậy thì chính là chị." Sư Thanh Y nói: "Tôi có thể nghi ngờ chị sao? Chị của tôi."
"Em hiện tại không xem chị là chị, dĩ nhiên có thể nghi ngờ chị." Sư Dạ Nhiên không chút bất mãn, hời hợt trả lời: "Trong bệnh viện đó thật sự có người của chị, còn việc giám sát chị không hề nhúng tay vào, nhưng chị biết là ai đã làm."
Sư Thanh Y khẩn trương hỏi: "Là ai?"
Sư Dạ Nhiên mặt không chút thay đổi.
"Không đúng, chị bề bộn công việc trong công ty, thế nào lại rảnh rỗi đi quản việc này. Hơn nữa việc này rõ ràng không liên quan đến chị, vậy chị tại sao lại có hứng thú." Sư Thanh Y ngước mắt, chăm chú nhìn Sư Dạ Nhiên: "Đến tột cùng thì chị biết bao nhiêu?"
"Em biết chị biết, em không biết chị cũng biết." Vẻ mặt Sư Dạ Nhiên vẫn nghiêm nghị như trước: "A Thanh, em muốn làm gì, chị chưa từng ngăn cản em, lúc trước em muốn dọn ra ngoài chị cũng không cản. Tùy ý em một mình ở ngoài lâu như vậy, lần này em muốn điều tra cái gì chị cũng không cản, chị chỉ muốn nhắc nhở em hai câu. Thứ nhất, gặp chuyện biết khó mà lui, không nên quá cố chấp."
Nàng nói đến đây, dừng một chút, giọng nói càng phát ra lạnh lẽo: "Thứ hai, ngày mai ra khỏi nhà, phải cẩn thận. Kể từ lúc rời khỏi bệnh viện kia đã có vô số ánh mắt theo dõi các người."
Sư Thanh Y nghe những lời này đột nhiên cảm thấy con đường phía trước tràn ngập sương mù.
Vốn dĩ chỉ là một chuyến công tác khảo cổ, một nghiên cứu sinh có bệnh tâm lý nhưng đến hiện tại lại có trăm ngàn khúc mắc kéo ra một cái lưới lớn đầy rối rắm phức tạp.
Không đúng, đây thực sự đã không thể dùng phức tạp để hình dung.
"Hôm nay chị đến gặp tôi, sợ rằng không chỉ là muốn nói cho tôi biết việc xem mắt." Sư Thanh Y cuối cùng lạnh nhạt nói: "Việc xem mắt thảo luận qua điện thoại là được rồi, tôi thừa nhận trước đây tôi chưa bao giờ chủ động liên lạc với chị, thế nhưng nếu chị gọi điện đến tôi vẫn sẽ nghe máy. Chị giữa trưa vội vàng đến chờ tôi sao?"
"Phải." Sư Dạ Nhiên bỗng nhiên nở nụ cười: "Kỳ thực là chị muốn đến thăm em, em tin không?"
Sư Dạ Nhiên rất ít cười, trời sinh khuôn mặt tinh xảo nhưng lạnh lùng, đột nhiên cười rộ lên, điều này làm cho trong lòng Sư Thanh Y bỗng nhiên phát lạnh.
Giọng nói của Sư Thanh Y trở nên mềm mại, nói: "Rất nhiều chuyện tôi không rõ, chị đã nói chị đều biết rõ, vậy chị nói cho tôi biết."
Sư Dạ Nhiên vẫn giữ vẻ tươi cười: "Em dọn về biệt thự ở cùng chị, chị sẽ nói cho em biết. Biệt thự rất vắng vẻ, em đi rồi, bên trong càng ngày càng giống như không một bóng người."
"Không thể nào."
"Nên nói đều đã nói, chị đi đây." Sư Dạ Nhiên dường như đã sớm biết Sư Thanh Y sẽ trả lời như thế, nàng xoay người rời đi.
Sư Thanh Y tức giận, nhìn bóng lưng của nàng nói: "Chị bây giờ cuối cùng cũng biết trong nhà không một bóng người sao? Cuối cùng cũng biết cô đơn một mình không dễ chịu rồi sao? Sớm biết như vậy, chị năm đó vì sao lại làm việc như vậy đối với Tiểu Di!"
Sư Dạ Nhiên không để ý đến nàng, đi thẳng đến thang máy, để mặc nàng nói, bóng lưng cuối cùng yên lặng biến mất.
Trước đó Sư Thanh Y vẫn đứng tại cửa cùng Sư Dạ Nhiên nói chyuện, nên cũng không chú ý đến Lạc Thần sớm đã ôm Nguyệt Đồng yên lặng đi ra ngồi xổm trên sàn phòng khách cúi đầu cho Nguyệt Đồng uống sữa.
Vì vậy cuộc đối thoại của hai người ngoài cửa, mỗi một câu một chữ đều rành mạch rơi vào trong tai Lạc Thần.
Sư Thanh Y tức giận một lát, cuối cùng đóng cửa lại, chậm rãi đi vào phòng khách, sắc mặt đặc biệt âm trầm.
Lạc Thần đang ở trên sàn nhà trêu đùa Nguyệt Đồng, trên đầu ngón tay của nàng dính một ít sữa, Nguyệt Đồng vương hai chân nhỏ nhắn ôm lấy ngón tay nàng mà liếm láp.
Lạc Thần bị nó ngậm ngón tay, nhìn cửa chính đã đóng chặt, nữ nhân kia cũng đã sớm rời đi.
Nàng lại chuyển sang chăm chú nhìn cặp mắt xanh ngọc bích của Nguyệt Đồng, khẽ động đậy ngón tay đang bị con mèo tham ăn này ngậm lấy, một câu hai nghĩa mà cười nói: "Hư."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.