Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 4 - Chương 43: Tâm niệm duy nhất

Quân Sola

13/05/2022

Bên môi Sư Thanh Y nở ra tiếu ý nhu hòa, nàng cúi đầu rất nhanh đánh chữ: "Đã thức, đang ăn sáng."

Gửi đi.

Suy nghĩ một chút Sư Thanh Y lại tiếp tục bổ sung: "Ăn mì sợi cùng bơ trà. Chị thì sao? Đã ăn chưa?"

Rõ ràng là một chuyện rất đơn giản, đơn giản đến có thể quên không nghĩ đến "một ngày ba bữa ăn món gì", nhưng nàng vẫn có thể lòng đầy vui sướng như vậy. Rất nhiều thứ chắn ngang trước mặt nàng, trầm trọng lại mẫn cảm không thể nói, vì vậy những tin nhắn nhìn như nói chuyện vụn vặn lại trở thành nơi duy nhất để nàng trút xuống tâm tình, nàng quý trọng không gì sánh được.

Trong lúc cầm điện thoại di động chờ Lạc Thần hồi âm, Sư Thanh Y ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Trữ Ngưng bên kia.

Tiếu ý của nàng khiến tim Trữ Ngưng trong nháy mắt nhảy đến cổ họng, rồi lại lộp bộp một tiếng rơi xuống.

Trước đó vẫn còn mây đen che phủ, trong nháy mắt lại như xuân phong thổi vào, muốn không loạn cũng không được.

Trữ Ngưng cho rằng tiểu yêu tinh này rốt cục tính toán được đối sách độc ác để chỉnh mình, trong lòng cũng có chút run sợ, nhưng vẻ mặt lại miễn cưỡng không chịu thua kém, vẫn bày ra biểu tình lãnh khốc hung ác, trừng Sư Thanh Y.

Cùng với rung động nhẹ nhàng, tin nhắn của Lạc Thần đến: "Đã ăn rồi. Cũng là mì sợi."

Sư Thanh Y mím môi, đang tiếp tục đánh chữ: "Em nhớ chị."

Sau khi đánh xong nhìn màn hình hiển thị tin trả lời một lúc lại giật mình, sau đó nàng đem những lời này từng chữ từng chữ xóa đi, hít sâu một ngụm lãnh khí, lần nữa soạn lại một tin khác: "Ân. Em ăn sáng xong còn có chút việc cần làm, trước không nói nữa, tối nay em gửi tin nhắn cho chị."

"Được." Lạc Thần trả lời.

Tin nhắn của nàng luôn rất ngắn gọn, cách màn hình băng lãnh lại tựa hồ truyền đến một loại nhàn nhạt thanh nhã độc hữu, tựa như nàng đang ôn nhã thì thầm bên tai Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nhìn chữ "được", cúi đầu xuống khe khẽ thở dài, sau đó mới đặt điện thoại xuống bàn trà, đờ đẫn nhìn điện thoại.

Ngắn ngủi vài phút, tối tăm, vui sướng, do dự, trầm mê, Trữ Ngưng chỉ cảm thấy nàng trở mặt so với trở sách còn nhanh hơn.

Sư Thanh Y đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trữ Ngưng.

Ánh mắt giống như băng tuyết đảo qua, khiến Trữ Ngưng rùng mình một cái.

Sư Thanh Y đứng lên, chậm rãi hướng Trữ Ngưng thong thả bước đến, biểu tình cười như không cười, Trữ Ngưng mắt mở trừng trừng nhìn nàng cách cái ghế của mình càng lúc càng gần, vô thức giãy dụa.

Trong Hoa Mộc Lan có một câu nói như thế nào?

Ma đao lóe sáng hướng heo cừu. Đại khái chính là mùi vị này.

"Tỉnh?" Sư Thanh Y cười rộ lên.

Trữ Ngưng lúc này mới phát hiện Sư Thanh Y là đến chỗ cái ghế bên cạnh nàng, đang cùng nam nhân nói chuyện, không phải nhắm vào nàng, sợ bóng sợ gió một hồi, vì vậy lại đem Sư Thanh Y trong trong ngoài ngoài yên lặng mắng một lần.

Tác dụng của thuốc mê trong thân thể nam nhân vẫn chưa hoàn toàn rút đi, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy dưới mặt nạ nhìn Sư Thanh Y, nhãn thần mông lung, rời rạc lợi hại.

Chờ một lúc, đôi mắt của nam nhân kia dần dần trở nên trong suốt, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Sư Thanh Y một lúc lâu cũng không chớp, cũng không lên tiếng.

Sau đó hắn mở to đôi mắt.

Trên mặt hắn mang mặt nạ, các loại biểu tình cũng không thể nào nhìn thấy, nhưng Sư Thanh Y lại có thể nhạy cảm nắm bắt được trong tâm tình của hắn toát ra một loại cổ quái cùng khiếp sợ.

"Anh biết tôi?" Sư Thanh Y đè thấp giọng nói.

Yếu hầu của nam nhân khẽ động một chút, theo đó phát ra tiếng nuốt "hách hách" rất nhỏ, không trả lời.

"Anh biết tôi, có đúng không?" Sư Thanh Y nhìn vào mắt nam nhân: "Đêm qua lúc tôi cùng anh giao thủ, quá tối nên người không nhìn thấy khuôn mặt tôi, hiện tại anh xem rõ ràng rồi?"

Nam nhân vẫn không hé răng, nhãn thần cũng rất nhanh trầm tĩnh xuống.

Sư Thanh Y không muốn cùng hắn tốn nhiều thời gian, duỗi tay đến bên mép mặt nạ của nam nhân kia, muốn xốc lên.

Nam nhân nghiêng mặt, kịch liệt lắc lư cái ghế, hiển nhiên chống cự mãnh liệt. Sư Thanh Y nhanh tay lẹ mắt tháo mặt nạ Thanh Đầu Quỷ xuống, nam nhân thống khổ kêu gào một tiếng, thân thể theo cái ghế ngã trên mặt đất.

Hắn úp khuôn mặt xuống sàn nhà, che giấu che giấu dung mạo của mình, Sư Thanh Y đầu tiên là nhìn thấy sườn mặt nổi lên từng khối từng khối nhọt đen, có một số dài ra, dữ tợn đáng sợ.

Sư Thanh Y lập tức ngồi xổm xuống vươn tay kéo tay áo của hắn lên, trên cánh tay tất cả cũng là hắc sắc bướu thịt đáng sợ, trên cổ cũng thế, có thể nghĩ thứ hắc sắc gì đó trải rộng khắp thân thể hắn, cũng khó trách hắn lại mặc một thân hắc y che kín kín thực thực.



..... Lại một người.

Trong đầu Sư Thanh Y thoáng qua khuôn mặt của nữ nhân mang mặt nạ quỷ dưới nền đất nhà họ Sư.

Khuôn mặt giống như khắc ra từ một khuôn mẫu với khuôn mặt của Lạc Thần, giống như nam nhân trước mắt, trên mặt cũng chằng chịt bướu thịt đáng sợ, trên người cũng vậy, tựa như dấu vết do ác quỷ lưu lại.

"Anh là người câm?" Sư Thanh Y cảm thấy trong lòng phát lạnh. Mỗi lần nhớ đến nữ nhân tương tự Lạc Thần, nàng đều cực độ khó chịu.

Trong miệng nam nhân phát ra trầm thấp hàm hồ rên rĩ.

Nữ nhân kia cũng là người câm.

Sư Thanh Y nắm lấy cằm nam nhân, xoay khuôn mặt hắn về phía mình, giọng nói để nhẹ: "Để tôi nhìn, tôi sẽ trả mặt nạ lại cho anh."

Lực đạo chống cự của nam nhân giảm đi một chút, Sư Thanh Y rốt cục thuận lợi xoay khuôn mặt hắn qua.

Thân hình của nam nhân này rất tốt, nếu như bỏ đi những hắc sắc bướu thịt này, đường nét khuôn mặt hắn nhìn cũng rất thuận mắt, mày kiếm mắt sáng, khí phách tuấn lãng.

Nhưng Sư Thanh Y cũng không nhận ra khuôn mặt này.

Nàng có thể nhìn ra được đường nét khuôn mặt của nữ nhân mặt quỷ kia cực giống Lạc Thần nhưng lại không nhận ra khuôn mặt này rốt cục là ai.

Nhưng dường như hắn biết nàng?

Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy kỳ hoặc, nhưng nam nhân này là người câm, có hỏi cũng không hỏi được gì, muốn hắn viết ra, lại càng khó hơn.

Thầm nghĩ một lúc, đôi mắt màu hồ phách của Sư Thanh Y vòng vo chuyển, thay nam nhân mang lại mặt nạ, tâm tình của nam nhân rốt cục hòa hoãn.

Trữ Ngưng ở bên cạnh có chút hả hê xem náo nhiệt: "Hắn là một người câm. Cô không phải thất vọng sao, Sư tiểu thư, cô cái gì cũng không hỏi ra được."

Sư Thanh Y chậm rãi lấy ra một chiếc bình cổ nhỏ màu xanh tạo hình quỷ dị: "Tôi có thể hỏi cô."

"Miệng tôi so với người câm còn kín hơn." Trữ Ngưng cười nhạo: "Tôi nói rồi, tôi muốn cô cùng theo tôi xuống địa ngục —"

Nàng vừa dứt lời, trong miệng đã bị Sư Thanh Y nhét vào một thứ gì đó, hai mắt nàng đăm đăm, vội vã đè nặng cổ họng muốn nhổ ra, Sư Thanh Y thủ pháp sắc bén nắm lấy quai hàm của nàng, đầu tiên là bóp một cái, sau đó đè đầu nàng ngã ra, cuối cùng bưng chén bơ trà còn chưa uống xong đổ vào.

Sư Thanh Y buông tay ra, Trữ Ngưng nghiêng đầu hướng sàn nhà nôn khan một trận.

Kết quả cái gì cũng không nhổ ra được.

Sư Thanh Y lại trút một viên thuốc màu trắng trong bình nhỏ ra, đặt ở trước mắt Trữ Ngưng chậm rãi lắc lư: "Trước cho cô uống một viên làm quà gặp mặt. Đây là bạn tôi Thiên Thiên tặng tôi, nói tôi nếu như ra ngoài gặp phải người xấu hãy dùng để đối phó. Gặp qua vài lần, cô hẳn là đối với nàng cũng rất quen thuộc rồi, nàng ở Miêu Cương bên kia chế cổ độc rất giỏi, về phần mùi vị cổ độc, cô ở Quý Thọ Thôn cũng kiến thức qua, đúng không?"

Thấy trên bình nhỏ là đồ án Miêu Cương ngũ độc, sắc mặt Trữ Ngưng một trận xanh một trận trắng.

Rốt cuộc ai mới là người gặp phải kẻ xấu. Nói ra cũng không có người tin.

Quả thực không ai tin.

Sư Thanh Y tận khả năng miêu tả: "Trong mỗi viên cổ hoàn này chính là một cái cổ trứng, rất nhỏ, được giấu ở bên trong. Chậm rãi, qua vài ngày, bên ngoài viên thuốc bị dịch vị hòa tan, cổ trứng bên trong được giải phóng, nó cũng không sợ dịch vị ăn mòn, sẽ bám vào thành dạ dày của cô, sinh sôi nảy nở, đầy rẫy —"

Trữ Ngưng mắng to: "Cô con mẹ nó câm miệng cho tôi!"

"Đầy rẫy dạ dày của cô, túi mật vân vân tất cả các khoang cơ thể, ở trong đó làm tổ." Sư Thanh Y cười nói: "Trữ Tỷ, tốt xấu gì cũng để tôi nói một câu cuối cùng. Nga được rồi còn có não, bên trong khoang não, đến lúc đó ngay cả khép miệng cũng không khép lại được."

"Tôi con mẹ nó giết cô! Giết cô!" Trữ Ngưng vừa đá vừa mắng, một khóc hai nháo, giống như một người đàn bà chanh chua, chỉ còn kém ba thắt cổ.

"Thiên Thiên muốn tăng khẩu vị, để người ăn thể nghiệm sự hài lòng "cổ hoàn cũng có hương vị" nên đã đặc biệt bỏ thêm mật cùng sữa ở bên trong." Sư Thanh Y dịu dàng cười: "Tôi thích mật cùng sữa. Rất ngọt đi?"

"Ngọt ông nội cô!" Trữ Ngưng quả thực muốn điên rồi.

"Sau này biểu hiện cho tốt, không nên chạy loạn, nếu cô ngoan ngoãn sau này tôi có thể xem xét nên cho cô thuốc giải." Sư Thanh Y ý tứ sâu xa mà vỗ vỗ vai Trữ Ngưng.

Trữ Ngưng còn đang mắng, Sư Thanh Y đã đi đến trước mặt nam nhân, lắc lắc viên thuốc màu trắng trong tay.

"Anh cũng uống." Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Nghe lời, không nên chạy loạn."

Nam nhân xoay mặt qua, trái lại mở miệng.



Hắn thực sự rất nghe lời, giống như sư tử vừa được thuần phục. Mặc dù đêm qua hắn vẫn còn là ác quỷ sát nhân.

Sư Thanh Y sửng sốt, đem dược hoàn rất nhanh nhét vào trong miệng nam nhân, nam nhân liền nuốt xuống.

"Anh nói xem, ngọt không?" Sư Thanh Y ôm cánh tay nói.

Nam nhân đờ đẫn gật đầu.

Sư Thanh Y hài lòng chỉ chỉ nam nhân, nghiêm túc nói với Trữ Ngưng: "Hắn so với cô nghe lời hơn nhiều. Biểu hiện rất tốt, tôi sẽ cho hắn thuốc giải sớm hơn cô."

Trữ Ngưng cuối cùng lăn qua lăn lại đến ngay cả khí lực mắng Sư Thanh Y đều sắp không còn.

Sau đó Sư Thanh Y nới lỏng dây trói cho hai người, khôi phục căn phòng về nguyên trạng, kéo rèm cửa sổ che lại song bảo vệ đã bị dỡ ra, thu thập hành lý rồi mang theo hai người xuống trả phòng.

Trước khi trả phòng sẽ có người kiểm tra phòng, nhưng Sư Thanh Y biết sẽ không có ai kéo rèm cửa sổ lên nhìn, vì vậy quá trình trả phòng vô cùng thuận lợi chấm dứt. Trữ Ngưng bị Sư Thanh Y ép buộc, bất quá nàng sợ nhất vẫn là cảnh sát, nếu như cảnh sát đến nàng cũng đừng hòng sống nữa, vì vậy trên đường đi ngay cả hắng giọng cũng không dám hắng một tiếng.

Mang hai người lên xe rồi lại lần nữa trói chặt tay chân, Sư Thanh Y lái xe việt dã thẳng đến Ngũ Minh Phật Học Viện.

Ngũ Minh Phật Học Viện tọa lạc tại Lạc Vinh Câu, đó là Phật Học Viện lớn nhất trên thế giới, chia làm "thanh minh, nhân minh, y phương minh, công xảo minh, nội minh" năm ngành học.

Dọc theo đường núi, cao nguyên màn trời cao rộng u lam, nửa sườn núi chật ních phòng Lạt Ma cùng phòng tu hành màu đỏ, liếc mắt nhìn lại thị giác chấn động nói không nên lời. Bởi vì trên mái nhà vẫn phủ một lớp tuyết trắng hơi mỏng, vì vậy bạch sắc giao nhau lại làm tảng lớn đỏ thẩm nóng rực thần bí phai nhạt.

Trên sườn núi đủ mọi màu sắc, Lạt Ma cùng tín đồ mặc tăng y đỏ niệm kinh, du khách lui tới, còn có rất nhiều Tạng dân đến triều bái chuyển kinh.

Sư Thanh Y dẫn theo Trữ Ngưng cùng nam nhân kia lướt qua dòng người, mặt nạ trên mặt nam nhân làm cho người đi đường liên tục liếc nhìn.

Cuối cùng Sư Thanh Y gõ cửa một ngôi nhà gỗ màu đỏ, một vị Lạt Ma trẻ tuổi ra mở cửa, để cho Sư Thanh Y vào trong.

"Công Bố." Sư Thanh Y cười gọi tên Lạt Ma.

Công Bố cũng cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng, Hán ngữ của hắn tương đối lưu loát: "Sư tiểu thư, xin chào."

Sư Thanh Y kề tai Công Bố thì thầm vài câu, biểu tình của Công Bố lập tức thay đổi, Sư Thanh Y một lần nữa trói chặt Trữ Ngưng cùng nam nhân kia, Công Bố không biết từ chỗ bí mật nào lấy ra một cây súng săn, nhắm vào Trữ Ngưng cùng nam nhân kia.

Sắc mặt Trữ Ngưng cũng trầm xuống, bị họng súng tối om nhắm vào, động cũng không dám động.

Nàng cười nhạt nói: "Người xuất gia cũng có thể sát sinh sao? Nếu như anh nổ súng bắt chết tôi, mọi người bên ngoài sẽ biết, anh cũng sẽ chết. Sau đó Phật tổ cùng Sư trên của anh cũng sẽ không tha thứ cho anh."

Trên mặt Công Bố mang theo giận dữ: "Ác quỷ không có quyền lên tiếng. Nếu cần thiết, tôi nguyện ý vứt bỏ túi da tầm thường này của mình, đến lúc đó Phật Tổ sẽ phán xét linh hồn tôi."

Trữ Ngưng lúc này mới thực sự bị hù dọa.

Sư Thanh Y âm trầm hù dọa: "Hắn thực sự sẽ nổ súng. Cho nên Trữ Tỷ, cô tốt nhất là không nên manh động."

Trữ Ngưng không dám động nữa, nam nhân kia vẫn đều rất trầm mặc nghe lời, Sư Thanh Y thấp giọng cùng Công Bố nói vài câu, Công Bố thấp giọng trả lời, cuối cùng gật đầu nói: "Cô đi đi, tôi ở đây chờ cô trở lại."

Sư Thanh Y đẩy cửa gỗ ra, hướng trên núi mà đi.

Một đường đi qua Chuyển Kinh Lâu, hành lang thật dài bày một loạt kim sắc kinh luân, phía trên có khắc Tạng kinh, tín đồ kích động lấy kinh luân, vừa tụng niệm vừa chậm rãi đi qua, lại rẽ đến một hành lang khác.

Ngón tay Sư Thanh Y vuốt ve kinh luân, cũng giống như những người chuyển kinh này, vừa chuyển kinh vừa đi.

Nhận thấy Sư Thanh Y cũng sắp đến cuối hành lang.

Đầu hành lang bên này xuất hiện một bàn tay trắng nõn, tóc dài đến thắt lưng của nữ nhân lay động, nàng cúi đầu yên lặng vuốt một vòng trên kinh luân khắc đầy kinh văn.

Bóng lưng của Sư Thanh Y cuối cùng biến mất ở tại hành lang.

Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y đi xa, lúc này mới dọc theo một loạt thật dài kinh luân nhẹ nhàng đi về phía trước.

"Chuyển qua tất cả kinh luân. Không vì siêu độ, chỉ vì chạm đến đầu ngón tay của cô"

Hành lang rất dài, thân ảnh cao gầy của nàng đi dưới sắc trời rực rỡ, ánh sáng từ xa xa tuyết mỏng cùng hành lang đỏ thẩm phản chiếu lên người nàng, giống như đang bước đi trong giấc mộng Phật ca vang vọng.

- ----

p/s: Phật Học Viện Wuming (Ngũ Minh) là Học Viện Phật Giáo lớn nhất ở Tây Tạng cũng như trên thế giới, các bạn có thể xem thêm về việc chuyển kinh luân, đó là một nét đặc sắc của Phật Học Viện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook