Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 3 - Chương 99: Thần điện (thượng)

Quân Sola

13/05/2022

Tuy rằng ngẩng đầu, nhưng Thiên Thiên cũng không quay sang, tóc dài buông xuống che khuất gương mặt cùng biểu tình của nàng.

Cũng chính trong một khắc đó, Sư Thanh Y rất muốn đi xem khuôn mặt của nàng, nhưng rồi lại có chút cố kỵ.

Sư Thanh Y cuối cùng vẫn không thấy rõ dáng vẻ Thiên Thiên ngay lúc đó.

Bởi vì Lạc Thần sớm đã bước nhanh đến, chặn tầm nhìn của mọi người.

Lạc Thần ngồi xổm xuống, vươn tay đỡ lấy Thiên Thiên, mang nàng đến một hướng khác, xoay lưng về phía mọi người, rời khỏi vị trí của Sư Khinh Hàn.

Thiên Thiên trầm mặc, không nói một chữ, một thanh âm cũng không phát ra, trầm lặng đến rợn người.

Lạc Thần ôm lấy nàng, cũng không biết nàng trúng tà hay thế nào mà lập tức vươn tay ôm lấy Lạc Thần, một tay câu cổ Lạc Thần, không hề cố kỵ.

Nàng vốn dĩ thân hình như rắn nước, dáng người xinh đẹp nóng bỏng đến mức tận cùng, như vậy ôm lấy Lạc Thần, giống như rắn quấn trên người Lạc Thần, đầu vừa nhấc một chút đã muốn dán lên vai Lạc Thần.

Sắc mặt Lạc Thần tái nhợt băng lãnh.

Bất quá nàng cư nhiên không đẩy Thiên Thiên ra, mà chỉ tùy ý Thiên Thiên quấn trên người nàng như vậy, vẫn duy trì trạng thái thân dán thân, chậm rãi lui về bên kia.

Bên kia bị một thạch trụ che khuất, có lẽ nàng muốn mang Thiên Thiên thối lui đến đến đó.

Sư Thanh Y nhìn không chuyển mắt mà chăm chú nhìn cảnh này, môi vô thức mím chặt: "......."

Ngoại trừ Sư Thanh Y, Lạc Thần chưa bao giờ ôm qua người nào giống như vậy.

Thành thật mà nói, Sư Thanh Y cũng không hài lòng khi thấy cảnh tượng này, trước đây Lạc Thần xem như là Lạc Thần diễn kịch cùng Tiêu Dĩ Nhu ăn một bữa cơm cũng đã khiến nàng đau dạ dày, mặc kệ thật giả, hoặc là nguyên nhân gì khác, nàng đều không hy vọng Lạc Thần cùng người khác có dây dưa gì.

Nhưng thực tế, nàng lại hiểu rất rõ, Lạc Thần làm như vậy nhất định là có vun ý của riêng mình.

"Chị dẫn nàng sang bên kia nghỉ ngơi, Thanh Y, em xem tiểu di của em một chút." Lạc Thần vừa dẫn theo Thiên Thiên lui về phía sau, vừa nói với Sư Thanh Y.

"Ân." Sư Thanh Y tuy rằng đầy bụng hồ nghi, nhưng vẫn vội vàng đáp ứng.

"Đợi chị xử lý xong sẽ trở lại." Lạc Thần nói.

"..... Được."

Mà sau đó, Sư Thanh Y phát hiện một chuyện rất kỳ hoặc.

Thiên Thiên giống như rắn quấn lấy Lạc Thần, Lạc Thần tuy rằng ôm nàng nhưng tay thoạt nhìn hình như dùng rất nhiều khí lực, ôm người cũng sẽ không dùng khí lực lớn như vậy, Sư Thanh Y hoài nghi Lạc Thần ngay cả phược quỷ thủ đều đã xuất ra, chỉ là mức độ không lớn, do ở xa nên cũng không thấy rõ.

Đây dường như không phải ôm Thiên Thiên mà là một loại kín đáo áp chế động tác của Thiên Thiên.

Thiên Thiên vừa nâng đầu, Lạc Thần lập tức nâng tay bất động thanh sắc bưng kín miệng của nàng.

Sư Thanh Y liếc mắt, kỳ thực đã nhìn thấy Lạc Thần che miệng Thiên Thiên nhưng nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, nhìn chóng quay đầu lại xem Sư Khinh Hàn.

Sư Khinh Hàn được Sư Thanh Y đỡ ngồi dậy.

Sư Thanh Y tỉ mỉ quan sát Sư Khinh Hàn một phen, phát hiện nàng vẫn là dáng vẻ như lúc ở thác nước, trên người mặc dù có máu cũng không có gì biến hóa.

"Tiểu di, người cảm thấy thế nào?"

Sư Thanh Y vô thức nhìn vai Sư Khinh Hàn, lướt qua, ánh mắt lại rơi xuống cổ.

Trước đó Thiên Thiên vùi đâu bên vai Sư Khinh Hàn, cử chỉ quá mực quỷ dị khiến người lưu ý.

Sư Thanh Y nhìn một chút phát hiện cũng không có gì khác thường, không khỏi thả lỏng thở ra một hơi.'

Sư Khinh Hàn trên mặt không có huyết sắc: "..... Ta không sao."

Dừng một chút, nàng vuốt tóc Sư Thanh Y, lúc này mới mơ hồ lộ vẻ vui mừng: "A Thanh, thấy con không có việc gì là tốt rồi, lúc đó ở thác nước..... Ông trời phù hộ."

Sư Thanh Y mỉm cười nói: "Con đã nói con sẽ không chết, mà nhất định sẽ hảo hảo sống. Bây giờ con không sao, người cũng không cần lo lắng cho con nữa, trái lại chính là người, người cùng Thiên Thiên vừa rồi là —"

Lúc này Sư Dạ Nhiên cũng đi đến, quỳ một gối xuống bên cạnh Sư Khinh Hàn, câu đầu tiên chính là hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Nhìn thấy Sư Dạ Nhiên đến, Sư Khinh Hàn rõ ràng vô cùng vui vẻ, thoạt nhìn tựa hồ thở ra một hơi dài: "Dạ Nhiên."

"Con đã đến chậm." Sư Dạ Nhiên biểu tình vẫn là nhất quán nghiêm túc, nhưng ngữ khí trái lại rất nhu hòa.

"Không có gì, con còn có việc phải xử lý. Hiện tại mọi người tập hợp cùng một chỗ là tốt rồi, ta có rất nhiều việc muốn thương lượng cùng con."

Sư Dạ Nhiên trong lòng biết rõ ràng, trầm mặc gật đầu.

Sư Khinh Hàn nhìn Sư Thanh Y, suy nghĩ một chút, biểu tình phức tạp: "Kỳ thực chuyện vừa rồi, ta cũng không rõ lắm. Thiên tiểu thư thân thể không tốt, ta ở chỗ này chiếu cố nàng, trước đó nàng đang ngủ, cả người không ngừng run rẩy còn nói mớ. Ta cho rằng nàng có thể là phát sốt nên đến bên cạnh thay nàng lau mồ hôi, thuận tiện đắp thêm áo cho nàng, ai ngờ nàng đột nhiên ngồi dậy, lúc đó ta bị nàng hù dọa, sau đó nàng liền đè xuống, kết quả....là biến thành như các người vừa thấy."

"Nàng nắm lấy tay ta, nắm rất cố sức, ta không biết nàng muốn làm gì." Sư Khinh Hàn bổ sung: "Bất quá ta nghĩ có thể là nàng thấy ác mộng gì đó, hơn nữa lại phát sốt, nên thần trí bất minh mà thôi."

Nhìn dáng vẻ Sư Khinh Hàn nghiêm túc như vậy, Sư Thanh Y cho rằng thật sự có thể là nàng không biết tình huống bên trong.

Là đương sự, Sư Khinh Hàn còn không biết rõ huống chi người ngoài, lúc đó chỉ có thể nhìn thấy Thiên Thiên đè nặng nàng, nghe ý tứ trong lời nói của nàng, đến bản thân nàng cũng có chút mơ hồ, nguyên nhân cũng chỉ là suy đoán.

"Vậy người vừa rồi nói Thiên Thiên nói mơ, nàng đã nói gì, tiểu di người nghe thấy được sao?" Sư Thanh Y buộc lòng phải thay đổi cách tiếp cận khác.

"Nói mơ sao." Sư Khinh Hàn nhớ lại một chút: "Nàng nói rất hàm hổ gián đoạn, ta nghe không hiểu bao nhiêu. Bất quá nàng một mực lặp lại hai chữ, hai chữ này ta nghe được rõ ràng."

"Hai chữ gì?" Ánh mắt Sư Thanh Y lóe sáng.

"Hình như A Nhuyễn?" Sư Khinh Hàn cười nói: "Con gọi A Thanh, nàng gọi A Nhuyễn, nghĩ không ra còn có người mềm mại hơn ngươi đây." (nhuyễn = ôn nhuyễn/ mềm mại)

Sư Thanh Y đỏ mặt nói: "Nói bậy, cái gì A Nhuyễn so với con mềm mại hơn. Không phải là nhuyễn của mềm mại, là nhạc khí Nguyễn, Thiên Thiên đang gọi A Nguyễn."

Thiên Thiên ban đầu còn xưng hô Sư Thanh Y là A Nguyễn, Sư Thanh Y cũng không biết vì sao, sau này Thiên Thiên cũng gọi nữa. Sư Thanh Y có đôi khi cũng sắp quên mất cái tên này, nghĩ không ra Thiên Thiên vẫn tâm tâm niệm niệm, sinh bệnh cũng vẫn nhớ kỹ.

Cũng không biết A Nguyễn kia rốt cục có dáng vẻ gì, mà lại khiến nàng si đến không thể quên như vậy.

Sư Khinh Hàn chợt gật đầu, mỉm cười: "Thì ra là A Nguyễn, ta hiểu lầm."



Sư Thanh Y nhận thấy không hỏi được gì nữa, liền nói: "Quên đi, nói chung mọi người không có việc gì là tốt rồi."

Sư Khinh Hàn cũng ôn nhu cười: "Ta không sao, không có việc gì." Trái lại là Thiên tiểu thư, ta nghĩ bệnh có nàng có chút nghiêm trọng, A Thanh hay là con đi xem nàng sẽ tốt hơn."

"Lạc Thần đang chăm sóc nàng." Giọng nói của Sư Thanh Y thấp đi.

Vừa rồi Lạc Thần dùng ánh mắt ám chỉ cùng căn dặn nàng, nàng biết rất rõ, Lạc Thần không hy vọng nàng qua bên đó.

"Cũng đúng, Lạc tiểu thư suy nghĩ chu đáo như vậy, có nàng chăm sóc, A Thanh con cũng có thể yên tâm. Ta xem sắc mặt con không tốt, vậy bản thân hảo hảo nghỉ ngơi, ta bên này cùng chị con có chút chuyện cần nói."

"Là về bà ngoại sao?"

Thi thể của lão thái là giả.

Vậy thi thể thực sự đã đi nơi nào, Sư Thanh Y cũng không rõ, nàng còn có một suy nghĩ rất đáng sợ, đó chính là lão thái kỳ thực không chết.

Nếu như không chết, vậy nàng rốt cục đang ở nơi nào?

Sư Khinh Hàn biểu tình chán nản: "...... Phải."

"Con không thể nghe sao?"

Sư Khinh Hàn lộ vẻ khó xử.

Sư Dạ Nhiên trái lại rất gọn gàng dứt khoát: "Bây giờ còn không thể, chờ bọn tôi thương lượng xong, đến lúc đó sẽ nói cùng em."

"Vậy được rồi." Sư Thanh Y thỏa hiệp.

Sư Dạ Nhiên đỡ Sư Khinh Hàn đứng lên, đi đến một chỗ khác.

Trong lúc đó Sư Dạ Nhiên hướng Chúc Hòa Bình cùng Chúc Cẩm Vân ra hiệu, hai đường huynh muội ngầm hiểu, để đại đội nhà họ Sư nghỉ ngơi tại chỗ, sắp xếp một số công việc cụ thể.

Đây là một gia tộc khổng lồ, tương đương với một tiểu xã hội nghiêm ngặt.

Dưới sự lãnh đạo của Sư Dạ Nhiên, mỗi người đều phân công rõ ràng, mặc dù là trong thế giới ngầm âm u, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nhưng mỗi người bọn họ cũng đều biểu hiện tính tự chủ rất cao.

Vũ Lâm Hanh cũng chỉnh đốn đội ngũ Vũ gia, một mình cùng Quỷ Lang được Sư Thanh Y cử ra ngoài canh giữ, chỉ còn lại một mình Sư Thanh Y dựa vào thạch trụ.

Nàng nhìn cái bóng của thạch trụ phía bên kia, trong lòng dường như có một móng vuốt đang cào xé, rất muốn đến đó, nhưng nghĩ đến bản thân từng đáp ứng Lạc Thần nên đành thôi.

Phía sau thạch trụ.

Thiên Thiên cả người còn đang run rẩy, Lạc Thần vẫn gắt gao che miệng nàng, cố trụ cằm của nàng.

Nàng hai vai run rẩy đến lợi hại, cúi đầu, hai tay gắt gao nắm lấy cổ tay Lạc Thần.

"...... Chịu đựng. Rất nhanh sẽ qua thôi." Giọng nói của Lạc Thần cũng phát ra run rẩy, dùng âm thanh cực thấp nói với nàng.

"...... Ngô."

Thiên Thiên ngẩng đầu, thống khổ nhìn Lạc Thần, trong đôi mắt u lam tràn ngập nước.

Đôi mắt của nàng vốn dĩ mang theo chút màu lam, tràn ngập phong tình, hiện tại lam sắc so với trước kia càng thêm đậm.

"Hay là giết...giết....tôi đi." Thiên Thiên bị che miệng, hàm hồ nói: "Tôi không..... không chịu....."

Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, cảm thông mà dò xét nàng.

Tâm Lạc Thần mềm xuống, Thiên Thiên nhận thấy lực đạo cằm cằm thoáng nới lỏng, đột nhiên thoát khỏi tay Lạc Thần, cúi đầu cắn vào cổ tay Lạc Thần.

Máu tươi lập tức chảy ra.

Giống như trong khe đá khô hạn đã lâu tuôn ra dòng nước, Thiên Thiên cả người run rẩy, đầu cúi thấp.

Lạc Thần vô thức thở dài một tiếng, đưa tay vén tóc dài của Thiên Thiên lên, để tránh tóc nàng dính máu, đến lúc đó bị khứu giác tinh nhạy của Sư Thanh Y phát hiện.

"Chỉ cho phép một phút." Lạc Thần chịu đựng đau đớn, lạnh giọng bất đắc dĩ nói.

Đến lúc Vũ Lâm Hanh an bài xong mọi việc trở về, Sư Thanh Y vẫn đang ngồi ở chỗ cũ, biểu tình có chút hoảng hốt, không biết suy nghĩ cái gì.

Trong đầu nàng hiện tại loạn thất bát tao, nên nghĩ, không nên nghĩ tất cả đều hỗn độn.

"Này." Vũ Lâm Hanh huơ tay trước mặt Sư Thanh Y.

Khóe mắt Sư Thanh Y khẽ động, lười biếng liếc mắt nhìn nàng, nhích ra cho nàng một chỗ trống.

"Chặc chặc." Vũ Lâm Hanh vẻ mặt ý tứ hàm xúc nói không nên lời.

"Có chuyện gì?" Ánh mắt Sư Thanh Y quét qua thạch trụ bên kia.

Nếu như Vũ Lâm Hanh lúc này không đến, có thể nàng đã sang thạch trụ bên kia và nhìn thấy tình trạng nhiễm máu của Lạc Thần cùng Thiên Thiên.

"Chị cậu và tiểu di đã đi, chị họ cũng cùng nuôi rắn chạy mất, các nàng không cần cậu, bỏ cậu một mình ở chỗ này, rất trống trãi, rất tịch mịch, rất lạnh à." Vũ Lâm Hanh cười đến giống như yêu tinh.

Sư Thanh Y: "........."

Trong lòng nàng nói cậu quả thật cũng đủ lạnh đi,

Da gà của tớ đều phải nổi lên.

Vũ Lâm Hanh hướng nàng nháy đôi mắt hoa đào, híp mắt cười kéo cánh tay của nàng: "Các nàng không cần cậu, tớ cần cậu, tớ và cậu là bạn bè."

"Trước đó không phải nói không muốn là bạn bè với tớ nữa sao?" Sư Thanh Y liếc nàng.

"Chỉ cần con vật đó ở đây, tớ sẽ không làm bạn với cậu. Chính cậu suy nghĩ đi."

"Nguyệt —" Sư Thanh Y giả vờ gọi.



Vũ Lâm Hanh thật sự sợ hãi.

Sư Thanh Y vốn dĩ hô rất trầm thấp, lúc này không hô nữa, tiếp tục liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh.

"Cậu, cậu nói cậu có còn chút lương tâm nào hay không?" Vũ Lâm Hanh chỉ vào ngực Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y đột nhiên xoay người, sửng sốt, lập tức đứng lên.

Động tác đứng lên đặc biệt nhanh, lại xinh đẹp, Vũ Lâm Hanh ngồi dưới đất nhìn nàng, lại nhìn Lạc Thần đang từ cách đó không xa đi đến.

Nếu như cừu có thể vẫy đuôi, vậy hoàn toàn có thể tưởng tượng cái đuôi của Sư Thanh Y vẫy đến muốn ngừng cũng không ngừng được.

Vũ Lâm Hanh: ".........."

Sư Thanh Y bước nhanh đến, Lạc Thần mỉm cười, nhưng khuôn mặt thanh tú tuyệt luân lạ không có chút huyết sắc, vô cùng tái nhợt.

Thiên Thiên đi theo sau Lạc Thần, bước chân phù phiếm, sắc mặt cũng không tốt, bất quá thần thái nơi khóe mắt đã thay đổi, mang theo vẻ mị hoặc không thể che giấu của trước kia.

"Thế nào rồi?" Sư Thanh Y kỳ thực không hiểu sự tình, chỉ có thể hỏi một câu như vậy.

Lạc Thần không nói chuyện.ư

Khoảng cách rất gần, Sư Thanh Y ngửi thấy trên người nàng có nhàn nhạt mùi của máu, xen lẫn trong hương thơm thanh u vốn có của nàng.

Sư Thanh Y nhíu mày.

Trước đó trên người Lạc Thần quả thật có rất nhiều vết thương, nhưng băng bó nghỉ ngơi xong, mùi máu tanh đã nhạt đi rất nhiều, hiện tại mùi máu hình như lại tăng nặng, hơn nữa còn rất mới.

Lẽ nào vết thương của Lạc Thần lại rách ra rồi sao?

Lạc Thần cũng nhận thấy cử chỉ khẽ ngửi mùi của Sư Thanh Y, trên mặt trái lại không có gì biến hóa, không một gợn sóng.

Nhất thời yên tĩnh.

Thiên Thiên hoà giải, khẽ cười nói: "Hiện tại khá hơn, vừa rồi hù dọa các người các người, xấu hổ."

Ba người trở lại chỗ Vũ Lâm Hanh, bốn người ngồi cùng một chỗ, Vũ Lâm Hanh lập tức nói: "Nuôi rắn, cô không sao chứ? Vừa rồi như vậy, tôi còn tưởng rằng —"

"Bây giờ rất tốt." Giọng nói của Thiên Thiên rất nhẹ, áy náy nói: "Kỳ thực trong người tôi còn có bệnh không tiện nói ra nên không nói cho các người, trước đó phát bệnh không ngờ lại mạo phạm Sư Khinh Hàn tiểu thư, còn hại các người lo lắng."

"Cô bị bệnh gì?" Sư Thanh Y hỏi.

Trước đây quả thật từng có vài lần thấy Thiên Thiên tình trạng thân thể không tốt, nhất là lần nghe trộm ở bệnh viện tâm thần, Sư Thanh Y cho rằng thân thể nàng hư nhược, còn từng chở nàng đến bệnh viện gặp bác sĩ.

"Kỳ thực là bệnh cũ mắc phải lúc còn ở quê nhà. Tôi vẫn mang thuốc trong người, trước đó đột nhiên phát bệnh không kịp dùng thuốc, lúc nãy ở sau thạch trụ Lạc tiểu thư đã cho tôi dùng thuốc, hiện tại tốt rồi. Bệnh này của tôi, trước đây cũng chỉ có Lạc tiểu thư thấy qua, tôi từng xin nàng đừng nói cho các người biết."

Đang lúc nói chuyện, ánh mắt Thiên Thiên quét về phía Lạc Thần.

Lạc Thần ngồi ngay ngắn, mạn bất kinh tâm mà dùng khăn tay ướt lau tay mình.

"Các người...... Vì sao nhất định phải ở sau cây cột đó, ẩn núp không cho bọn tôi nhìn?" Sư Thanh Y không nhịn được, rốt cục hỏi ra: "Bọn tôi rất lo lắng."

Lạc Thần nâng tầm mắt, mặt không chút thay đổi nói: "Bởi vì rất khó coi, sẽ chảy nước bọt."

Sư Thanh Y: "......."

Vũ Lâm Hanh: "........"

Thiên Thiên tư duy nhạy bén, nói theo Lạc Thần, giả vờ bất đắc dĩ: "Đúng như lời Lạc tiểu thư, đây quả thật có chút..... Khó có thể mở miệng, lúc tôi phát bệnh hình tượng không tốt, không muốn cho các người nhìn thấy, các người không nên để ở trong lòng."

"Nuôi rắn, lẽ nào cô bị động kinh? Hay là nuôi rắn quá nhiều, nên bị dại rắn?" Vũ Lâm Hanh nói.

"Tớ thấy cậu mới bị động kinh." Sư Thanh Y ý bảo Vũ Lâm Hanh nói chút lời hữu ích: "Mọi người đều có bệnh."

Thiên Thiên luôn luôn rất chú trọng hình tượng bản thân, nếu như nàng thực sự được rồi loại quái bệnh này, quả thật không tiện để người khác nhìn thấy, hiện tại nói ra trái lại không có gì, dù sao chỉ là ngôn ngữ thuyết minh, nếu như lúc đó chân thực thấy được vậy mới gọi là xấu hổ.

Mà Thiên Thiên thừa nhận như vậy, mục đích cũng là muốn mọi người yên tâm, nếu không mọi người không chừng là sẽ đoán được trọng điểm gì đó.

Nghĩ vậy, Sư Thanh Y cảm thấy tựa hồ rất có đạo lý.

Nhưng lại suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy có chút mơ hồ không rõ ràng lắm.

Vũ Lâm Hanh buông tha: "Tớ là quan tâm nàng, nên hỏi một câu mà thôi. Chị họ cậu, cậu ở đó lau tay làm gì, lẽ nào nước bọt của nuôi rắn chảy đến trên tay cậu?"

Lạc Thần lại ngước mắt, đạm nhạt mà nhìn Vũ Lâm Hanh: "Phải."

Vũ Lâm Hanh cười đến lệ trên khóe mắt như sắp trào ra: "Nuôi rắn, nàng chú trọng hình tượng như vậy, cậu thế nào không xiết chết nàng luôn đi?"

Thiên Thiên câu môi cười: "Vũ tiểu thư, tôi là một bệnh nhân. Nếu như cô không ngại, lần sau tôi phát bệnh, tôi sẽ đến ôm cô."

Vũ Lâm Hanh trong lòng nói tôi mới không muốn lau một tay nước bọt, lập tức xua tay: "Phải, phải, cô là bệnh nhân, bọn tôi nhất định hảo hảo chiếu cố cô."

Sư Thanh Y lười nói với Vũ Lâm Hanh, thay đổi vị trí, đến ngồi cạnh Lạc Thần.

Lạc Thần lau tay xong, nhìn nàng.

Sư Thanh Y nhìn chằm chằm tay Lạc Thần, ngón tay thon dài, không có gì khác thường, tay áo sơmi thả xuống che đi cổ tay trắng nõn.

"Có phải.....vết thương trên người chị lại vỡ ra?" Sư Thanh Y nhẹ giọng nói.

"Ân." Ánh mắt Lạc Thần khẽ liếc nhìn nàng: "Mũi vẫn luôn nhạy như vậy. Mới vừa rồi Thiên tiểu thư thần trí bất minh, khí lực có hơi lớn, nên một số vết thương lại vỡ ra."

"......Thật có lỗi." Thiên Thiên thở dài.

Trong tiếng thở dài ẩn chứa rất nhiều ý tứ sâu xa.

"Chị theo em đến bên này, em giúp chị xem thử là vết thương chỗ nào vỡ ra?". Sư Thanh Y tin là thật, chuẩn bị dẫn Lạc Thần đến bên kia.

"Không sao. Chị đã băng bó lại rồi." Lạc Thần ý bảo nàng ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook