Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 2 - Chương 62: Thiên hữu mỹ
Quân Sola
13/05/2022
Bàn tay kia trắng nõn non nớt, cứ như vậy không chút do dự chụp lên vai Sư Thanh Y.
Trong nháy mắt, Sư Thanh Y bị chụp giật mình một cái, đôi mắt đột nhiên mở ra.
Người chụp vai nàng lại cười hì hì: "Ai nha, lại thấy chị rồi. Chị làm gì một mình trốn ở chỗ này khóc? Ai khi dễ chị sao?"
Người khác khóc, nàng lại tựa hồ vô cùng vui vẻ.
Đôi mắt Sư Thanh Y khôi phục thần thái, trước tiên cúi đầu quan sát trong tay mình, trong tay trống không, chỉ có thể nhìn thấy bao tay trước đó bị cắt rách, trên ngón tay có rất nhiều vết thương nhỏ.
Không có thi thể máu thịt mơ hồ của Sư Khinh Hàn.
Ảo ảnh tan biến, cái gì cũng không có.
Nàng run sợ chốc lát, rốt cục thoải mái mà lau khuôn mặt, xoay người lại.
Trên lông mi dài vẫn đọng lại một giọt nước mắt, dưới ánh đèn trong suốt khiến người thương xót.
Mới vừa rồi nghe được giọng nói kia, Sư Thanh Y liền biết là ai ở sau lưng giúp nàng một lần, vì vậy cảm kích nói: "Âm Ca."
Thiếu nữ tên "Âm ca" đứng đó, một thân hồng giá y vừa nổi bật vừa quỷ dị.
Thiếu nữ có chút ngây dại, ánh mắt lay chuyển, đột nhiên đưa tay đến trước mặt Sư Thanh Y, Sư Thanh Y phản xạ có điều kiện lui về phía sau nhắm mắt, sau đó Âm Ca lau đi gọt nước mắt trên mắt nàng.
Âm Ca đem ngón tay dính nước mắt của Sư Thanh Y đặt lên miệng mút, nếm đến mùi vị, bất mãn nói: "Vừa mặn vừa đắng, thật khó ăn. Thảo nào chị hai ghét rơi nước mắt như vậy."
Sư Thanh Y: "...."
Nàng bị nha đầu ngốc này làm cho không biết nên khóc hay cười, đứng lên tùy tiện chỉnh lý quần áo cùng khuôn mặt, lúc này mới cười nói: "Em thật là không biết vệ sinh. Chị em lẽ nào không dạy em trước khi ăn thứ gì phải rửa tay sao?"
Vừa nói lại vừa nhìn quanh bốn phía, vẫn giống như trước ở xa xa đứng rất nhiều tượng nam nhân, nhưng rõ ràng đã vị trí như trước đó, vừa rồi chìm sâu vào ảo cảnh, bản thân đã không tự giác mà đi thật xa, những người khác trong nhóm đến bóng dáng cũng nhìn không thấy nữa, phỏng chừng tất cả đều rơi vào trận pháp nên phân tán rồi.
Sư Thanh Y lúc này đã biết điểm lợi hại của những pho tượng này nên lúc quan sát tận lực tránh nhìn vào đôi mắt mỹ lệ treo lơ lững như ma trơi kia.
Âm Ca ở bên cạnh lầm bầm phản bác: "Chị ấy bình thường dạy tôi cũng hay dạy tôi những thứ gì đó, vô cùng dài dòng, hơn nữa cái này không cho, cái kia không được, thực sự rất phiền a."
Sư Thanh Y lại cúi đầu nhìn nàng, đưa tay sờ đỉnh đầu vẫn còn chưa khô của nàng, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cô."
Âm Ca vẻ mặt mờ mịt, mờ mịt đến giống như một đứa trẻ sơ sinh cái gì cũng không hiểu.
Chỉ có Sư Thanh Y hiểu rõ, là bởi vì Âm Ca "cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không sợ", nên mới cứu được nàng.
Phàm là con người, luôn có thất tình lục dục, ai cũng tránh không khỏi, có yêu có hận, dĩ nhiên cũng có sợ hãi. Hai mắt của những pho tượng kia có thể chuẩn xác nắm bắt nhược điểm cùng khiếm khuyết trong nội tâm con người, dựa vào đó mà tạo ra hư cảnh mê hoặc nhân tâm.
Nhưng Âm Ca là một kẻ ngốc, thanh thuần như giấy trắng, không hiểu tình yêu cũng không có nỗi sợ hãi, cũng không sợ người lừa gạt, nên đôi mắt phỉ thúy kia đối với nàng không có tác dụng nhiễu loạn tâm trí.
Đúng lúc nàng vừa rồi đi đến vỗ vai Sư Thanh Y, khiến nàng thức tỉnh, nếu không chỉ dựa vào một mình Sư Thanh Y cũng không biết lúc nào mới có thể thoát khỏi ảo giác.
Sư Thanh Y cầm lấy đèn pin, chiếu qua xa xa, lại nói: "Em nhìn thấy những người khác không?"
Đôi mắt Âm Ca rũ xuống, xoa mũi của mình nói: "Không..... Không."
Sư Thanh Y nhìn ra sự mờ ám của nàng, đôi mắt hổ phách hơi nheo lại, nói: "Trẻ con nói dối sẽ không có ai thương."
Âm Ca lúc này mới ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
Sư Thanh Y tùy ý liếc mắt nhìn vạt áo của pho tượng nam tử bên cạnh, lại nhìn qua hồng giá y trên người Âm Ca, nói: "Trẻ con nói dối, động chủ sẽ không yêu. Em nói động chủ sẽ thích một cô gái thích nói dối sao?"
Nàng tóm lại câu chuyện mà lắc đầu. "Tôi nghĩ hắn nhất định sẽ không."
Âm Ca bị nàng nói xong khuôn mặt đỏ bừng: "Chị.... Chị nói bậy! Động chủ hắn thích tôi!"
Sư Thanh Y quay đầu lại, cố ý đi về phía trước: "Được, hắn thích, vậy hắn nhất định cũng ghét em nói dối. Nếu như em không nói dối, hắn sẽ yêu em hơn nữa."
Âm Ca vội vã chạy đến nắm lấy vạt áo của nàng, giống như một con cừu nhỏ kéo kéo áo nàng: "Dừng lại, đừng đi, chị muốn đi đâu! Được rồi, tôi không nói dối là được! Tôi có thấy những người khác.... tôi thấy chị của tôi, chị ấy đang ở phía trước."
Sư Thanh Y vốn dĩ đang nhịn cười, kết quả nghe Âm Ca nói như vậy, sắc mặt thoáng đông cứng lại, xoay người nói: "Chị em? Cô ta gọi là Thạch Lan đúng không?"
Âm Ca phồng má, có chút giống một cái tiểu lung bao trắng nõn: "Ân. Chị ấy muốn bắt tôi trở lại, tôi mới không muốn, tôi phải trốn chị ấy trốn thật xa, không thể để chị ấy tìm được."
"Trừ chị em ra, không còn nhìn thấy người khác sao?"
"Không." Âm Ca nói: "Tôi vẫn luôn ở đây cùng động chủ, ngồi đã lâu, nghe có tiếng khóc nên mới đi đến nhìn, kết quả thấy chị quỳ gối ở đây khóc."
Sư Thanh Y hồi tưởng lại ảo giác vừa rồi chân thực đến không thể thực hơn, trong lòng đau đớn một trận, nhưng vẫn cười nói: "Tôi đi đây, tôi phải tìm bạn bè của tôi. Em có đi hay không?"
Âm Ca lắc đầu như trống bỏi: "Không đi, không đi. Nếu như bị chị ấy thấy chị ấy sẽ nổi giận."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: "Vậy em đợi ở chỗ này, không nên chạy lung tung biết không? Nếu như tôi tìm được những người khác rồi, sẽ trở lại tìm em."
Âm Ca cúi đầu nhìn ngón chân: "Nga. Động chủ tại đây, em sẽ không chạy lung tung."
Sư Thanh Y lấy ra một cái đèn pin dự phòng đưa cho nàng: "Ở đây rất tối, em cầm cái này thì không sợ nữa."
Âm Ca cho rằng đây là lễ vật của Sư Thanh Y tặng nàng, vui mừng tiếp nhận ngắm nghía, chiếu qua lại, ngoài miệng lại nói: "Tôi không sợ tối, tôi nhìn thấy được."
Sư Thanh Y lúc này mới phát hiện đôi mắt của nàng tuy nhìn có vẻ ngây dại nhưng tròng mắt đặc biệt đen, tựa như một tấm linh kính có thể soi ra vạn vật thiên địa.
Trước đó dọc đường đến đây, nhóm người gặp phải rất nhiều trắc trở nguy hiểm, nhưng một đứa trẻ nhu nhược như Âm Ca lại có thể tránh con dơi khổng lồ cùng Lục Ngô, thuận lợi lên đến tầng thứ tư, trên người nàng nhất định có điểm đặc biệt.
Nghĩ vậy, Sư Thanh Y thả lỏng tâm tình, bắt đầu bước nhanh về phía trước, phía sau Âm Ca lại gọi nàng: "Uy, chị mới vừa rồi vì sao lại khóc a?"
Sư Thanh Y không trả lời, một mình trầm mặc đi vào bóng tối phía trước.
Nơi này lớn đến thái quá, cách một đoạn thì có một pho tượng ngăn cản tầm nhìn, Sư Thanh Y cũng không dám cất tiếng gọi, để tránh lại trêu chọc phải thứ không sạch sẽ gì đó, vì vậy chỉ có thể tránh né những đôi mắt kia một đường cẩn thận tìm kiếm.
Bất quá chỗ tuy lớn, nhưng nhóm người bị phân tán xác suất gặp được một trong số đó cũng rất cao.
Bước nhanh như vậy vài phút, Sư Thanh Y nhìn thấy phía trước chỗ một pho tượng xuất hiện ánh đèn pin, liền vội vã tắt đèn pin trong tay, thả nhẹ bước chân mà tiến về phía đó.
Sau khi đến gần pho tương, nàng cẩn thận nghiêng nửa người, vừa liếc mắt nhìn nhất thời thở ra một hơi.
Lạc Thần lẳng lặng ngồi ở đó, thân người thẳng tắp.
Sư Thanh Y đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, phát hiện vẻ mặt cả của nàng vô cùng bình tĩnh, giống như nhập định, cả người chìm vào đáy nước đen kịt, tất cả thuộc về ngoại giới đối với nàng mà nói đều là hư vô.
Tĩnh tâm nhắm mắt, tất cả ác ý khiêu khích cùng lời nói dong dài đối với nàng cũng không còn tác dụng nữa.
"Lạc Thần, tỉnh lại." Sư Thanh Y vỗ vỗ khuôn mặt của Lạc Thần, động tác tự nhiên như đang ở nhà gọi Lạc Thần rời giường.
Nàng vỗ rất nhẹ, tựa hồ chỉ cần dùng nhiều lực một chút sẽ hủy đi vẻ mặt bình tĩnh này.
Lạc Thần mở mắt ra, đôi mắt đen kịt phản chiếu cái bóng của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y mỉm cười nhìn nàng.
Lạc Thần khẽ cong môi, cũng nhàn nhạt nở nụ cười.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau cười, giờ khắc này, nói cái gì cũng không cần nói, dường như trong lòng mỗi người đều đã hiểu rõ.
"Em đã đến rồi." Lạc Thần cúi mặt, thấp giọng nói: "Thật tốt."
Đâu chỉ là tốt, quả thực là rất tốt.
Trong ảo cảnh nàng chỉ biết bản thân thực sự đánh mất Thanh Y, ở Minh triều sau giờ ngọ khi tiếng phong linh vọng vào kia, nữ nhân đang ngồi đối diện cùng nàng nói đùa đã từng giống như một cơn gió mà tan biến đi.
Hôm nay, nàng đã trở về.
Sư Thanh Y lại cười nói: "Nếu như không phải Âm Ca, em đã không đến được."
Lạc Thần đứng lên, hai người cũng không chậm trễ, một bên tiếp tục đi tìm những người khác, một bên nhẹ giọng chuyện với nhau.
Cùng Lạc Thần thuật lại tình huống vừa rồi một lần, Sư Thanh Y nói tiếp: "Chị vừa rồi đã thấy cái gì? Em.... em nhìn thấy chị."
Lạc Thần nheo mắt: "Thanh Y, chẳng lẽ em sợ chị sao? Chị đáng sợ ở chỗ nào?"
Sư Thanh Y đè thấp giọng nói: "...... Em sợ chị sẽ rời đi."
Ý cười trên khóe miệng Lạc Thần đông lại, không nói lời nào.
"Chị thì sao?" Sư Thanh Y hỏi lại.
"Một người đáng ghét." Lạc Thần hờ hững nói: "không cần quan tâm, nàng sẽ không xuất hiện lần nữa."
"Kỳ thực em còn thấy được tiểu di, nàng......" Sư Thanh Y thì thào nói, hồi tưởng thảm trạng khi chết của Sư Khinh Hàn, thế nào cũng không đành lòng nói ra, đúng lúc này nàng đột nhiên lại nghe được một trận bất đắc dĩ van xin, cư nhiên là Diệp Trăn.
Hai người vội vã đi qua, chỉ thấy dưới chân một pho tượng có một nam nhân mặc áo sơmi đen đang co rúm, trước đó ăn nói tùy tiện mặt dày mày dạn, hiện tại lại bị ảo cảnh dằn vặt đến phát run: "Nhà của tôi chỉ còn một cái TV là có giá trị, cũng chỉ có nó để giải buồn, đừng đập bể nó! Aiz, đừng đánh, đừng đánh mẹ tôi, tôi sẽ trả tiền mà, hãy đánh tôi, các người đừng đánh mẹ tôi! Các người là bọn vương bát đản*, trong mắt rốt cuộc có pháp luật hay không, lão tử đã nói sẽ trả tiền! Nếu động đến mẹ tôi lần nữa lão tử sẽ liều chết với các người."
"Mẹ, đừng khóc nữa, sau này con sẽ trở nên thật xuất sắc, con sẽ có rất nhiều rất nhiều tiền, chúng ta sẽ không trải qua những ngày cùng quẫn này nữa. Con mua xe cho mẹ đi, mua biệt thự thật lớn cho mẹ, tìm hộ lý đến chăm sóc mẹ, chờ con có.... có tiền, trong nhà sẽ không luôn có người đến đòi nợ nữa."
Đang nói, hắn đột nhiên ôm đầu khóc rống lên: "Chờ con có tiền..... Chờ con có tiền...."
"Diệp Trăn, này, Diệp Trăn!" Sư Thanh Y đẩy Diệp Trăn. Diệp Trăn đột nhiên tỉnh lại, một đại nam nhân, trong mắt vẫn còn ngấn lệ.
Hắn mờ mịt nhìn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần thật lâu, đột nhiên nâng lau nước mắt, hì hì mà cười: "Ôi mẹ của tôi, nơi này thế nào lại có gió thổi đến, cát bay vào mắt rát quá."
Sư Thanh Y biết mỗi người đều có nỗi đau không thể nói ra, không nên chọc vào, vì vậy tỏ ra cái gì cũng không biết, nói: "Đôi mắt phỉ thúy của pho tượng này rất tà môn, anh không nên nhìn vào, sẽ rơi vào ảo giác."
"Phải! Hắc hắc." Diệp Trăn đứng lên: "Tôi đã nói tôi thế nào đột nhiên lại chóng mặt như vậy. Những người khác đâu? Cũng trúng chiêu sao?"
Sư Thanh Y gật đầu."Mọi người đã phân tán, hiện tại phải tìm từng người một."
Diệp Trăn hiểu được, nhìn một chút lại nói: "Sư tiểu thư, con mèo của cô đâu? Kỳ quái lẽ nào súc sinh.... A không, sủng vật cũng sẽ bị mê hoặc?"
Sư Thanh Y trước đó cũng cảm thấy buồn bực, người phân tán hoàn toàn có thể hiểu được, thế nhưng Nguyệt Đồng không lý do gì lại bị đôi mắt này ảnh hưởng, nếu vậy vì sao hiện tại cũng không thấy tung tích?
Diệp Trăn lấy ra một khẩu súng, mở chốt bảo hiểm, nói: "Sư tiểu thư, chúng ta đi tìm tìm đi."
Hắn vừa dứt lời, xa xa đột nhiên tuôn ra một tiếng vang, một pho tượng bị người đẩy ngã, sau đó là âm thanh pho tương đập vào thân thể theo đó phát ra tiếng rên thống khổ.
"Là Thạch Lan." Sư Thanh Y cấp tốc chạy đến chỗ pho tượng bị đẩy ngã, chạy đến đó mới khiếp sợ phát hiện hai tay của Thạch Lan bị Thiên Mạch xiết lại đè trên mặt đất, gần như chỉ có thở ra mà không thể hít vào.
Thiên Mạch lộ ra khuôn mặt được mặt nạ thanh đầu quỷ che chắn, thực sự giống như ác quỷ tu la, thân thể tuy rằng đau đớn đến sắp không chịu nổi nhưng vẫn cắn răng giận dữ nói: "Đi lấy..... Lăng Huyết cho tôi! Tốt lắm.... cô lá gan thật lớn! Tôi hảo tâm đưa túi trừ tà hương duy nhất... cho cô, để cô có thể tự do ra vào.... Quỷ lâu, nhưng cô lại đối với tôi làm cái gì! Lăng huyết! Cho tôi..... Lăng Huyết!"
Khuôn mặt Thạch Lan bị nàng bóp đến phát xanh, hai chân không ngừng giãy dụa trên mặt đất, làm sao có thể trả lời nàng.
Thiên Mạch há miệng thở dốc, thân thể gần như sắp đỗ, không chống đỡ nổi.
"Thiên Mạch!" Sư Thanh Y tiến lên kéo nàng ra.
Vốn dĩ nàng cho rằng Thiên Mạch đang nổi cơn điên, tuyệt đối rất khó đối phó, vì vậy dùng toàn lực kết quả thân thể Thiên Mạch đột nhiên mềm nhũn, dễ dàng bị nàng bắt được, kéo sang một bên.
Bởi vì quán tính tác dụng, Sư Thanh Y cùng Thiên Mạch đồng thời té trên mặt đất, Lạc Thần cùng Diệp Trăn lại bước nhanh đến, trước tiên khống chế Thạch Lan đang nằm trên mặt đất.
Thiên Mạch cắn chặt hàm răng đến phát ra tiếng, cuộn mình trên mặt đất, hai tay không ngừng cào lên mặt nạ.
"Thiên Mạch, cô nói lăng huyết là ở nơi nào? Cô nói cho tôi biết, tôi đi tìm cho cô!" Sư Thanh Y thấy nàng đau đến không chịu nổi, chỉ có thể hô lên để nàng thoải mái hơn.
"A Nguyễn..... A Nguyễn." Thiên Mạch thở hổn hển, đưa tay bắt lấy áo Sư Thanh Y: "Ở tầng năm, chỉ có.... Chỉ có Thạch Lan.... mới có thể lấy."
Nàng gián đoạn nói xong, thân thể đột nhiên kịch liệt co quắp, phun ra hai chữ: "Đừng tin...."
Lời này nói xong đột ngột im lặng, Sư Thanh Y cũng không biết nàng có ý gì, muốn nàng đừng tin cái gì, giây tiếp theo, thân thể Thiên Mạch đột nhiên ngừng giãy dụa, mà chỉ nhẹ nhàng run rẩy, dần dần yên tĩnh trở lại.
Nàng vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn giống như đã chết.
Dáng vẻ vô cùng quỷ dị.
Sư Thanh Y nâng sờ động mạch cảnh của nàng, máu ở động mạch vẫn còn chảy.
Lúc này, tay của Thiên Mạch đột nhiên nâng lên, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay trái của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y cảm giác không thích hợp, vô thức muốn vẫy ra.
Cái tay kia lại nắm chặt lấy tay nàng quá chặt, ngón tay sờ lên quỷ liên đỏ tươi trên tay nàng, giống như đang vuốt ve vật chí bảo, vô cùng si mê.
Lạc Thần thấy cảnh tượng này, nhíu nhíu mày, để Diệp Trăn giám sát Thạch Lan, yên lặng mà đi đến.
"Thiên Mạch." Sư Thanh Y lắc lắc tay, nhưng tay trái giống như bị dây leo cuốn lấy, cư nhiên vẫy thế nào cũng vẫy không ra, trong lúc giãy dụa lại đặc biệt đau.
Nữ nhân lại nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi mắt u lam dưới mặt nạ lắc lư gợn sóng, trong tiếng cười mang theo một loại mị hoặc.
"Cô gọi sai người, tôi không phải là Thiên Mạch. Tôi là Thiên Thiên, A Nguyễn."
Nàng nói, bất ngờ dùng tốc độ kéo lấy tay trái của Sư Thanh Y, tại nơi ngón tay không được bao tay bảo vệ nhẹ nhàng hôn xuống.
Sư Thanh Y mạnh mẽ vẫy tay nàng ra, cổ tay gần như vẫy gãy.
Lạc Thần trên cao nhìn xuống, mặt không chút thay đổi đứng bên cạnh.
Trong nháy mắt, Sư Thanh Y bị chụp giật mình một cái, đôi mắt đột nhiên mở ra.
Người chụp vai nàng lại cười hì hì: "Ai nha, lại thấy chị rồi. Chị làm gì một mình trốn ở chỗ này khóc? Ai khi dễ chị sao?"
Người khác khóc, nàng lại tựa hồ vô cùng vui vẻ.
Đôi mắt Sư Thanh Y khôi phục thần thái, trước tiên cúi đầu quan sát trong tay mình, trong tay trống không, chỉ có thể nhìn thấy bao tay trước đó bị cắt rách, trên ngón tay có rất nhiều vết thương nhỏ.
Không có thi thể máu thịt mơ hồ của Sư Khinh Hàn.
Ảo ảnh tan biến, cái gì cũng không có.
Nàng run sợ chốc lát, rốt cục thoải mái mà lau khuôn mặt, xoay người lại.
Trên lông mi dài vẫn đọng lại một giọt nước mắt, dưới ánh đèn trong suốt khiến người thương xót.
Mới vừa rồi nghe được giọng nói kia, Sư Thanh Y liền biết là ai ở sau lưng giúp nàng một lần, vì vậy cảm kích nói: "Âm Ca."
Thiếu nữ tên "Âm ca" đứng đó, một thân hồng giá y vừa nổi bật vừa quỷ dị.
Thiếu nữ có chút ngây dại, ánh mắt lay chuyển, đột nhiên đưa tay đến trước mặt Sư Thanh Y, Sư Thanh Y phản xạ có điều kiện lui về phía sau nhắm mắt, sau đó Âm Ca lau đi gọt nước mắt trên mắt nàng.
Âm Ca đem ngón tay dính nước mắt của Sư Thanh Y đặt lên miệng mút, nếm đến mùi vị, bất mãn nói: "Vừa mặn vừa đắng, thật khó ăn. Thảo nào chị hai ghét rơi nước mắt như vậy."
Sư Thanh Y: "...."
Nàng bị nha đầu ngốc này làm cho không biết nên khóc hay cười, đứng lên tùy tiện chỉnh lý quần áo cùng khuôn mặt, lúc này mới cười nói: "Em thật là không biết vệ sinh. Chị em lẽ nào không dạy em trước khi ăn thứ gì phải rửa tay sao?"
Vừa nói lại vừa nhìn quanh bốn phía, vẫn giống như trước ở xa xa đứng rất nhiều tượng nam nhân, nhưng rõ ràng đã vị trí như trước đó, vừa rồi chìm sâu vào ảo cảnh, bản thân đã không tự giác mà đi thật xa, những người khác trong nhóm đến bóng dáng cũng nhìn không thấy nữa, phỏng chừng tất cả đều rơi vào trận pháp nên phân tán rồi.
Sư Thanh Y lúc này đã biết điểm lợi hại của những pho tượng này nên lúc quan sát tận lực tránh nhìn vào đôi mắt mỹ lệ treo lơ lững như ma trơi kia.
Âm Ca ở bên cạnh lầm bầm phản bác: "Chị ấy bình thường dạy tôi cũng hay dạy tôi những thứ gì đó, vô cùng dài dòng, hơn nữa cái này không cho, cái kia không được, thực sự rất phiền a."
Sư Thanh Y lại cúi đầu nhìn nàng, đưa tay sờ đỉnh đầu vẫn còn chưa khô của nàng, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn cô."
Âm Ca vẻ mặt mờ mịt, mờ mịt đến giống như một đứa trẻ sơ sinh cái gì cũng không hiểu.
Chỉ có Sư Thanh Y hiểu rõ, là bởi vì Âm Ca "cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không sợ", nên mới cứu được nàng.
Phàm là con người, luôn có thất tình lục dục, ai cũng tránh không khỏi, có yêu có hận, dĩ nhiên cũng có sợ hãi. Hai mắt của những pho tượng kia có thể chuẩn xác nắm bắt nhược điểm cùng khiếm khuyết trong nội tâm con người, dựa vào đó mà tạo ra hư cảnh mê hoặc nhân tâm.
Nhưng Âm Ca là một kẻ ngốc, thanh thuần như giấy trắng, không hiểu tình yêu cũng không có nỗi sợ hãi, cũng không sợ người lừa gạt, nên đôi mắt phỉ thúy kia đối với nàng không có tác dụng nhiễu loạn tâm trí.
Đúng lúc nàng vừa rồi đi đến vỗ vai Sư Thanh Y, khiến nàng thức tỉnh, nếu không chỉ dựa vào một mình Sư Thanh Y cũng không biết lúc nào mới có thể thoát khỏi ảo giác.
Sư Thanh Y cầm lấy đèn pin, chiếu qua xa xa, lại nói: "Em nhìn thấy những người khác không?"
Đôi mắt Âm Ca rũ xuống, xoa mũi của mình nói: "Không..... Không."
Sư Thanh Y nhìn ra sự mờ ám của nàng, đôi mắt hổ phách hơi nheo lại, nói: "Trẻ con nói dối sẽ không có ai thương."
Âm Ca lúc này mới ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
Sư Thanh Y tùy ý liếc mắt nhìn vạt áo của pho tượng nam tử bên cạnh, lại nhìn qua hồng giá y trên người Âm Ca, nói: "Trẻ con nói dối, động chủ sẽ không yêu. Em nói động chủ sẽ thích một cô gái thích nói dối sao?"
Nàng tóm lại câu chuyện mà lắc đầu. "Tôi nghĩ hắn nhất định sẽ không."
Âm Ca bị nàng nói xong khuôn mặt đỏ bừng: "Chị.... Chị nói bậy! Động chủ hắn thích tôi!"
Sư Thanh Y quay đầu lại, cố ý đi về phía trước: "Được, hắn thích, vậy hắn nhất định cũng ghét em nói dối. Nếu như em không nói dối, hắn sẽ yêu em hơn nữa."
Âm Ca vội vã chạy đến nắm lấy vạt áo của nàng, giống như một con cừu nhỏ kéo kéo áo nàng: "Dừng lại, đừng đi, chị muốn đi đâu! Được rồi, tôi không nói dối là được! Tôi có thấy những người khác.... tôi thấy chị của tôi, chị ấy đang ở phía trước."
Sư Thanh Y vốn dĩ đang nhịn cười, kết quả nghe Âm Ca nói như vậy, sắc mặt thoáng đông cứng lại, xoay người nói: "Chị em? Cô ta gọi là Thạch Lan đúng không?"
Âm Ca phồng má, có chút giống một cái tiểu lung bao trắng nõn: "Ân. Chị ấy muốn bắt tôi trở lại, tôi mới không muốn, tôi phải trốn chị ấy trốn thật xa, không thể để chị ấy tìm được."
"Trừ chị em ra, không còn nhìn thấy người khác sao?"
"Không." Âm Ca nói: "Tôi vẫn luôn ở đây cùng động chủ, ngồi đã lâu, nghe có tiếng khóc nên mới đi đến nhìn, kết quả thấy chị quỳ gối ở đây khóc."
Sư Thanh Y hồi tưởng lại ảo giác vừa rồi chân thực đến không thể thực hơn, trong lòng đau đớn một trận, nhưng vẫn cười nói: "Tôi đi đây, tôi phải tìm bạn bè của tôi. Em có đi hay không?"
Âm Ca lắc đầu như trống bỏi: "Không đi, không đi. Nếu như bị chị ấy thấy chị ấy sẽ nổi giận."
Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, nói: "Vậy em đợi ở chỗ này, không nên chạy lung tung biết không? Nếu như tôi tìm được những người khác rồi, sẽ trở lại tìm em."
Âm Ca cúi đầu nhìn ngón chân: "Nga. Động chủ tại đây, em sẽ không chạy lung tung."
Sư Thanh Y lấy ra một cái đèn pin dự phòng đưa cho nàng: "Ở đây rất tối, em cầm cái này thì không sợ nữa."
Âm Ca cho rằng đây là lễ vật của Sư Thanh Y tặng nàng, vui mừng tiếp nhận ngắm nghía, chiếu qua lại, ngoài miệng lại nói: "Tôi không sợ tối, tôi nhìn thấy được."
Sư Thanh Y lúc này mới phát hiện đôi mắt của nàng tuy nhìn có vẻ ngây dại nhưng tròng mắt đặc biệt đen, tựa như một tấm linh kính có thể soi ra vạn vật thiên địa.
Trước đó dọc đường đến đây, nhóm người gặp phải rất nhiều trắc trở nguy hiểm, nhưng một đứa trẻ nhu nhược như Âm Ca lại có thể tránh con dơi khổng lồ cùng Lục Ngô, thuận lợi lên đến tầng thứ tư, trên người nàng nhất định có điểm đặc biệt.
Nghĩ vậy, Sư Thanh Y thả lỏng tâm tình, bắt đầu bước nhanh về phía trước, phía sau Âm Ca lại gọi nàng: "Uy, chị mới vừa rồi vì sao lại khóc a?"
Sư Thanh Y không trả lời, một mình trầm mặc đi vào bóng tối phía trước.
Nơi này lớn đến thái quá, cách một đoạn thì có một pho tượng ngăn cản tầm nhìn, Sư Thanh Y cũng không dám cất tiếng gọi, để tránh lại trêu chọc phải thứ không sạch sẽ gì đó, vì vậy chỉ có thể tránh né những đôi mắt kia một đường cẩn thận tìm kiếm.
Bất quá chỗ tuy lớn, nhưng nhóm người bị phân tán xác suất gặp được một trong số đó cũng rất cao.
Bước nhanh như vậy vài phút, Sư Thanh Y nhìn thấy phía trước chỗ một pho tượng xuất hiện ánh đèn pin, liền vội vã tắt đèn pin trong tay, thả nhẹ bước chân mà tiến về phía đó.
Sau khi đến gần pho tương, nàng cẩn thận nghiêng nửa người, vừa liếc mắt nhìn nhất thời thở ra một hơi.
Lạc Thần lẳng lặng ngồi ở đó, thân người thẳng tắp.
Sư Thanh Y đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, phát hiện vẻ mặt cả của nàng vô cùng bình tĩnh, giống như nhập định, cả người chìm vào đáy nước đen kịt, tất cả thuộc về ngoại giới đối với nàng mà nói đều là hư vô.
Tĩnh tâm nhắm mắt, tất cả ác ý khiêu khích cùng lời nói dong dài đối với nàng cũng không còn tác dụng nữa.
"Lạc Thần, tỉnh lại." Sư Thanh Y vỗ vỗ khuôn mặt của Lạc Thần, động tác tự nhiên như đang ở nhà gọi Lạc Thần rời giường.
Nàng vỗ rất nhẹ, tựa hồ chỉ cần dùng nhiều lực một chút sẽ hủy đi vẻ mặt bình tĩnh này.
Lạc Thần mở mắt ra, đôi mắt đen kịt phản chiếu cái bóng của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y mỉm cười nhìn nàng.
Lạc Thần khẽ cong môi, cũng nhàn nhạt nở nụ cười.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau cười, giờ khắc này, nói cái gì cũng không cần nói, dường như trong lòng mỗi người đều đã hiểu rõ.
"Em đã đến rồi." Lạc Thần cúi mặt, thấp giọng nói: "Thật tốt."
Đâu chỉ là tốt, quả thực là rất tốt.
Trong ảo cảnh nàng chỉ biết bản thân thực sự đánh mất Thanh Y, ở Minh triều sau giờ ngọ khi tiếng phong linh vọng vào kia, nữ nhân đang ngồi đối diện cùng nàng nói đùa đã từng giống như một cơn gió mà tan biến đi.
Hôm nay, nàng đã trở về.
Sư Thanh Y lại cười nói: "Nếu như không phải Âm Ca, em đã không đến được."
Lạc Thần đứng lên, hai người cũng không chậm trễ, một bên tiếp tục đi tìm những người khác, một bên nhẹ giọng chuyện với nhau.
Cùng Lạc Thần thuật lại tình huống vừa rồi một lần, Sư Thanh Y nói tiếp: "Chị vừa rồi đã thấy cái gì? Em.... em nhìn thấy chị."
Lạc Thần nheo mắt: "Thanh Y, chẳng lẽ em sợ chị sao? Chị đáng sợ ở chỗ nào?"
Sư Thanh Y đè thấp giọng nói: "...... Em sợ chị sẽ rời đi."
Ý cười trên khóe miệng Lạc Thần đông lại, không nói lời nào.
"Chị thì sao?" Sư Thanh Y hỏi lại.
"Một người đáng ghét." Lạc Thần hờ hững nói: "không cần quan tâm, nàng sẽ không xuất hiện lần nữa."
"Kỳ thực em còn thấy được tiểu di, nàng......" Sư Thanh Y thì thào nói, hồi tưởng thảm trạng khi chết của Sư Khinh Hàn, thế nào cũng không đành lòng nói ra, đúng lúc này nàng đột nhiên lại nghe được một trận bất đắc dĩ van xin, cư nhiên là Diệp Trăn.
Hai người vội vã đi qua, chỉ thấy dưới chân một pho tượng có một nam nhân mặc áo sơmi đen đang co rúm, trước đó ăn nói tùy tiện mặt dày mày dạn, hiện tại lại bị ảo cảnh dằn vặt đến phát run: "Nhà của tôi chỉ còn một cái TV là có giá trị, cũng chỉ có nó để giải buồn, đừng đập bể nó! Aiz, đừng đánh, đừng đánh mẹ tôi, tôi sẽ trả tiền mà, hãy đánh tôi, các người đừng đánh mẹ tôi! Các người là bọn vương bát đản*, trong mắt rốt cuộc có pháp luật hay không, lão tử đã nói sẽ trả tiền! Nếu động đến mẹ tôi lần nữa lão tử sẽ liều chết với các người."
"Mẹ, đừng khóc nữa, sau này con sẽ trở nên thật xuất sắc, con sẽ có rất nhiều rất nhiều tiền, chúng ta sẽ không trải qua những ngày cùng quẫn này nữa. Con mua xe cho mẹ đi, mua biệt thự thật lớn cho mẹ, tìm hộ lý đến chăm sóc mẹ, chờ con có.... có tiền, trong nhà sẽ không luôn có người đến đòi nợ nữa."
Đang nói, hắn đột nhiên ôm đầu khóc rống lên: "Chờ con có tiền..... Chờ con có tiền...."
"Diệp Trăn, này, Diệp Trăn!" Sư Thanh Y đẩy Diệp Trăn. Diệp Trăn đột nhiên tỉnh lại, một đại nam nhân, trong mắt vẫn còn ngấn lệ.
Hắn mờ mịt nhìn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần thật lâu, đột nhiên nâng lau nước mắt, hì hì mà cười: "Ôi mẹ của tôi, nơi này thế nào lại có gió thổi đến, cát bay vào mắt rát quá."
Sư Thanh Y biết mỗi người đều có nỗi đau không thể nói ra, không nên chọc vào, vì vậy tỏ ra cái gì cũng không biết, nói: "Đôi mắt phỉ thúy của pho tượng này rất tà môn, anh không nên nhìn vào, sẽ rơi vào ảo giác."
"Phải! Hắc hắc." Diệp Trăn đứng lên: "Tôi đã nói tôi thế nào đột nhiên lại chóng mặt như vậy. Những người khác đâu? Cũng trúng chiêu sao?"
Sư Thanh Y gật đầu."Mọi người đã phân tán, hiện tại phải tìm từng người một."
Diệp Trăn hiểu được, nhìn một chút lại nói: "Sư tiểu thư, con mèo của cô đâu? Kỳ quái lẽ nào súc sinh.... A không, sủng vật cũng sẽ bị mê hoặc?"
Sư Thanh Y trước đó cũng cảm thấy buồn bực, người phân tán hoàn toàn có thể hiểu được, thế nhưng Nguyệt Đồng không lý do gì lại bị đôi mắt này ảnh hưởng, nếu vậy vì sao hiện tại cũng không thấy tung tích?
Diệp Trăn lấy ra một khẩu súng, mở chốt bảo hiểm, nói: "Sư tiểu thư, chúng ta đi tìm tìm đi."
Hắn vừa dứt lời, xa xa đột nhiên tuôn ra một tiếng vang, một pho tượng bị người đẩy ngã, sau đó là âm thanh pho tương đập vào thân thể theo đó phát ra tiếng rên thống khổ.
"Là Thạch Lan." Sư Thanh Y cấp tốc chạy đến chỗ pho tượng bị đẩy ngã, chạy đến đó mới khiếp sợ phát hiện hai tay của Thạch Lan bị Thiên Mạch xiết lại đè trên mặt đất, gần như chỉ có thở ra mà không thể hít vào.
Thiên Mạch lộ ra khuôn mặt được mặt nạ thanh đầu quỷ che chắn, thực sự giống như ác quỷ tu la, thân thể tuy rằng đau đớn đến sắp không chịu nổi nhưng vẫn cắn răng giận dữ nói: "Đi lấy..... Lăng Huyết cho tôi! Tốt lắm.... cô lá gan thật lớn! Tôi hảo tâm đưa túi trừ tà hương duy nhất... cho cô, để cô có thể tự do ra vào.... Quỷ lâu, nhưng cô lại đối với tôi làm cái gì! Lăng huyết! Cho tôi..... Lăng Huyết!"
Khuôn mặt Thạch Lan bị nàng bóp đến phát xanh, hai chân không ngừng giãy dụa trên mặt đất, làm sao có thể trả lời nàng.
Thiên Mạch há miệng thở dốc, thân thể gần như sắp đỗ, không chống đỡ nổi.
"Thiên Mạch!" Sư Thanh Y tiến lên kéo nàng ra.
Vốn dĩ nàng cho rằng Thiên Mạch đang nổi cơn điên, tuyệt đối rất khó đối phó, vì vậy dùng toàn lực kết quả thân thể Thiên Mạch đột nhiên mềm nhũn, dễ dàng bị nàng bắt được, kéo sang một bên.
Bởi vì quán tính tác dụng, Sư Thanh Y cùng Thiên Mạch đồng thời té trên mặt đất, Lạc Thần cùng Diệp Trăn lại bước nhanh đến, trước tiên khống chế Thạch Lan đang nằm trên mặt đất.
Thiên Mạch cắn chặt hàm răng đến phát ra tiếng, cuộn mình trên mặt đất, hai tay không ngừng cào lên mặt nạ.
"Thiên Mạch, cô nói lăng huyết là ở nơi nào? Cô nói cho tôi biết, tôi đi tìm cho cô!" Sư Thanh Y thấy nàng đau đến không chịu nổi, chỉ có thể hô lên để nàng thoải mái hơn.
"A Nguyễn..... A Nguyễn." Thiên Mạch thở hổn hển, đưa tay bắt lấy áo Sư Thanh Y: "Ở tầng năm, chỉ có.... Chỉ có Thạch Lan.... mới có thể lấy."
Nàng gián đoạn nói xong, thân thể đột nhiên kịch liệt co quắp, phun ra hai chữ: "Đừng tin...."
Lời này nói xong đột ngột im lặng, Sư Thanh Y cũng không biết nàng có ý gì, muốn nàng đừng tin cái gì, giây tiếp theo, thân thể Thiên Mạch đột nhiên ngừng giãy dụa, mà chỉ nhẹ nhàng run rẩy, dần dần yên tĩnh trở lại.
Nàng vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn giống như đã chết.
Dáng vẻ vô cùng quỷ dị.
Sư Thanh Y nâng sờ động mạch cảnh của nàng, máu ở động mạch vẫn còn chảy.
Lúc này, tay của Thiên Mạch đột nhiên nâng lên, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay trái của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y cảm giác không thích hợp, vô thức muốn vẫy ra.
Cái tay kia lại nắm chặt lấy tay nàng quá chặt, ngón tay sờ lên quỷ liên đỏ tươi trên tay nàng, giống như đang vuốt ve vật chí bảo, vô cùng si mê.
Lạc Thần thấy cảnh tượng này, nhíu nhíu mày, để Diệp Trăn giám sát Thạch Lan, yên lặng mà đi đến.
"Thiên Mạch." Sư Thanh Y lắc lắc tay, nhưng tay trái giống như bị dây leo cuốn lấy, cư nhiên vẫy thế nào cũng vẫy không ra, trong lúc giãy dụa lại đặc biệt đau.
Nữ nhân lại nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi mắt u lam dưới mặt nạ lắc lư gợn sóng, trong tiếng cười mang theo một loại mị hoặc.
"Cô gọi sai người, tôi không phải là Thiên Mạch. Tôi là Thiên Thiên, A Nguyễn."
Nàng nói, bất ngờ dùng tốc độ kéo lấy tay trái của Sư Thanh Y, tại nơi ngón tay không được bao tay bảo vệ nhẹ nhàng hôn xuống.
Sư Thanh Y mạnh mẽ vẫy tay nàng ra, cổ tay gần như vẫy gãy.
Lạc Thần trên cao nhìn xuống, mặt không chút thay đổi đứng bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.