Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Quyển 5 - Chương 22: Trở lại

Quân Sola

13/05/2022

Vũ Lâm Hanh nói cái gì cũng không các tác dụng.

Tính cách của nàng như vậy, sáng sớm nhìn bên cạnh mạc danh kỳ diệu xuất hiện thêm hai người, mơ hồ cũng không biết vì sao, đây quả thực chính là nghẹn chết nàng, không ngừng ồn ào muốn một lời giải thích.

Đến lúc cảm giác tê dại co quắp dần dần tiêu tán, Sư Thanh Y lúc này mới thư thích một chút, thấy Vũ Lâm Hanh hiện tại mười phần tinh thần, liền cảm thấy tối qua canh gác một đêm đúng là uổng phí, nên thẳng thắn nói: "Được rồi, hiện tại sẽ giải thích. Bất quá cậu nhất định phải đáp ứng bọn tớ một việc."

"Cái gì?" Vũ Lâm Hanh gấp đến độ thúc giục nàng.

"Cậu phải đổi chỗ ở khác, hôm nay lập tức dọn đi."

Vũ Lâm Hanh sửng sốt, hiển nhiên đề nghị này khiến nàng có chút hoang mang.

Sư Thanh Y đem việc hôm qua Phong Sanh đến tìm các nàng đến một loạt sự việc đã phát sinh kể lại cho nàng nghe, còn cầm ảnh chụp đến cho nàng xem. Chờ nói đến bên dưới đồng hồ nước ở hậu viện còn ẩn dấu một đồng hồ nước quỷ dị khác, còn có ý đồ của Hướng di, khuôn mặt Vũ Lâm Hanh trắng bệch, cuối cùng nói đến nửa đêm nàng mộng du cầm súng, khuôn mặt Vũ Lâm Hanh lại biến xanh.

".... Chờ một chút." Lượng thông tin hơi lớn, Vũ Lâm Hanh cho rằng bản thân hẳn là bình tĩnh hòa hoãn một chút: "Để tớ tiêu hóa trước đã."

Lạc Thần thuận lợi lôi kéo Sư Thanh Y ngồi xuống, khí định thần nhàn chờ bản thân Vũ Lâm Hanh sắp xếp suy nghĩ.

Chỉ chốc lát, Vũ Lâm Hanh xoa tay ý bảo: "Được rồi, tiêu hóa xong."

Sư Thanh Y nói: "Cho dù năng lực tiêu hóa của cậu lại mạnh như vậy, dạ dày rất tốt."

Vũ Lâm Hanh phi một tiếng, thần sắc lại nghiêm túc hơn rất nhiều: "Tớ hiểu ý của các cậu. Các cậu cảm thấy nhà của tớ có chuyện, có khả năng tiềm tàng rất nhiều nhân tố gây bất lợi cho tớ, thậm chí nguy hiểm, sợ tớ gặp chuyện không may còn đặc biệt canh gác cả đêm, hiện tại bảo tớ tìm một chổ lẫn tránh trước, chuyện này không thành vấn đề, hôm nay dọn thì hôm nay dọn."

Lúc này Sư Thanh Y trái lại không ngờ tới Vũ Lâm Hanh đáp ứng nhanh như vậy, lúc này mới qua vài phút, một đường hỏa hoa mang thiểm điện vô cùng quyết đoán, nàng trêu ghẹo: "Quyết định nhanh như vậy? Bọn tớ là muốn cậu dọn nhà, không được ở lại đây nữa, cậu ở đây nhiều năm như vậy, cũng là ba mẹ cậu yêu cầu cậu ở nơi này, đột nhiên nói không ở thì không ở, cậu không do dự sao?"

"Có cái gì phải do dự." Vũ Lâm Hanh cười nhạt: "Hai người xem qua phim kinh dị chưa?"

Lạc Thần từ chối cho ý kiến, Sư Thanh Y cười nói: "Cuộc sống của bọn tớ chính là một bộ phim kinh dị, tối qua nhìn cậu từ hàng lang một đường cầm súng mộng du đến cầu thang, đó có tính là phim kinh dị không?"

Vũ Lâm Hanh: "...."

"Đừng kéo loạn thất bát tao." Vũ Lâm Hanh quyết định hảo hảo giáo dục hai người trước mắt, vì vậy tiếp tục đem đề tài kéo lại: "Tớ nói với các cậu, chính là tình tiết thông thường trong phim kinh dị, tỷ như nói người một nhà bởi vì có chút nguyên nhân vào ở trong một biệt thự cũ, kết quả có người cảnh cáo bọn họ nói biệt thự đó không sạch sẽ, có vấn đề, muốn bọn họ đổi chỗ khác, vậy người nhà này rốt cục sẽ có phản ứng gì đây?"

Nàng còn đặc biệt dùng phong cách vấn đáp giảng thuật, gắng đạt tới sinh động như thật, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần nhìn nhau một cái, lại liếc mắt nhìn nàng, trong lòng ngầm hiểu nhất trí cho rằng vấn đề này ấu trĩ đến căn bản lười trả lời, bất quá vì chiếu cố tâm linh yếu đuối của Vũ Lâm Hanh, các nàng cũng không ngắt lời, chỉ xem như nghe Vũ Lâm Hanh kể chuyện.

Vũ Lâm Hanh nói: "Phản ứng của bọn họ dĩ nhiên là không tin, bọn họ không dọn đi, càng muốn ở lại. Sau đó bi kịch sẽ từng cái từng cái xảy ra, nhắc nhở bọn họ đừng ở, bọn họ vẫn ở, nhắc nhở bọn họ đừng đưa mặt vào bụi cỏ, bọn họ vẫn đưa mặt vào, đây là loại tinh thần gì? Đây là tìm đường chết!"

Vũ đại sư thoạt nhìn giống như đã tự mình lĩnh ngộ triết lý nhân sinh siêu phàm thoát tục: "Những tình tiết kinh dị khuôn sáo này nói cho chúng ta biết, người tìm đường chết, sẽ chết."

Sư Thanh Y: "...."

Nhĩ hảo giống như nói chính là lời vô ích.

Vũ Lâm Hanh nói xong lông mi đều phải bay lên: "Đó điều là những kẻ muốn tìm đường chết, nhưng tớ không phải, nếu có người nhắc nhở tớ biệt thự có thể có nguy hiểm không thể ở, tớ đây sẽ không ở, tớ là kẻ tự tìm đường chết như bọn họ sao?"

Nhằm vào vấn đề cuối cùng, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đồng thời dùng một loại ánh mắt vi diệu khinh phiêu phiêu chăm chú nhìn nàng.

Vũ Lâm Hanh: "...."

Vũ Lâm Hanh ho khan một tiếng, muốn vì bản thân vãn hồi một chút sĩ diện nhỏ nhoi.

Hai tay Sư Thanh Y đặt trên đầu gối, cười nói: "Cậu đã nói đến tình tiết trong phim kinh dị, vậy trong phim có một số nhắc nhở cũng không phải chính xác, tỉ mỉ phân tích, nghĩ sâu xa một chút mới có thể càng an toàn."

Lúc trước còn kéo đến không có giới hạn, lúc này Vũ Lâm Hanh lại đột nhiên chính kinh, nhìn nàng vào mắt của các nàng, nói: "Nhưng hiện tại là các cậu đang nhắc nhở tớ."

Nàng nói: "Tớ tin tưởng các cậu, các cậu là bạn bè tốt nhất của tớ."

Sư Thanh Y dừng lại, chuyển sang cười đến hài lòng, Lạc Thần cơ bản không hề lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm nhìn đến, bên môi kéo ra một độ cong rất nhẹ.

"Ai." Ngón tay Vũ Lâm Hanh lập tức chỉ đến, lại bắt đầu lên lớp: "Nghe tớ nói như vậy hai tiểu đồng chí các người cũng mừng rỡ ra mặt, tớ không phải người nông cạn như vậy, ngoại trừ giao tình, cũng là muốn xem chứng cứ, các người nói với tớ những lời đó, xem ảnh chụp, đó chính là căn cứ, nếu không tại sao tớ lại quyết định anh minh trong thời gian ngắn như vậy chứ? Nếu như các cậu nói với tớ, nhà của tớ đột nhiên có người ngoài hành tinh đột nhập đồng thời người ngoài hành tinh đó có ý đồ bắt cóc tớ, đến mẫu tinh làm tân nương tùy ý cử hành hôn lễ cùng người ngoài hành tinh, các người cảm thấy tớ sẽ dọn đi sao? Nếu là như vậy, cho dù là bạn bè thân thiết hơn nữa tớ cũng sẽ đánh các người trước rồi nói sau."

"Phải phải." Sư Thanh Y nói: "Tư lệnh anh minh thần võ, mạnh mẽ vang dội, phương châm tác chiến vĩnh viễn chính xác. Hai tiểu đồng chí bọn tớ chỉ là xin kiến nghị, tất cả vẫn phải xem quyết định của tư lệnh."

Lạc Thần rốt cục cũng mặt không biểu tình mà cổ động: "Hơn nữa tư duy anh minh thần võ như vậy, tất nhiên là sẽ không bị người ngoài hành tinh bắt làm tân nương."

Vũ Lâm Hanh: "...."

Toàn bộ quá trình Sư Thanh Y đặc biệt quan sát biến hóa của Vũ Lâm Hanh, phát hiện nàng đối với Hướng di còn có đồng hồ nước biểu hiện rất kinh ngạc, đối với việc dọn nhà cũng không do dự, chứng tỏ nàng cũng đã chấp nhận việc biệt thự và Hướng di có lẽ có vấn đề, nhưng nàng vẫn hề đề cập chuyện nàng bị mộng du, Sư Thanh Y liền càng thêm xác định Vũ Lâm Hanh hẳn là đã sớm biết bản thân mộng du, đồng thời nàng không muốn thảo luận chuyện này, đang cố ý lảng tránh.

Hai người sợ lúc này hỏi đến chuyện mộng du sẽ làm Vũ Lâm Hanh không được tự nhiên, vì vậy bận tâm cảm thụ của nàng tạm thời không nhắc lại, để xem sau này có thời cơ thích hợp hay không.

Ngồi nói chuyện hồi lâu, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần lúc này mới ra ngoài, rửa mặt chỉnh lý, xách Trường Sinh đang ngủ lên, Thiên Thiên sáng sớm cũng đã thức dậy, chờ Vũ Lâm Hanh khoan thai từ trên lầu đi xuống, mọi người tụ cùng một chỗ ăn bữa sáng, thảo luận đại khái những dự định sau đó.

Vũ Lâm Hanh phải đổi nơi ở cho bản thân, bất động sản trên danh nghĩa của nàng có rất nhiều, dọn nhà thoạt nhìn đơn giản như một bữa ăn sáng, nhưng xuất phát từ các nhân tố khác nhau, cũng chỉ còn một vị trí thích hợp, chỗ đó nằm giữa tiểu khu của Thiên Thiên và Sư Thanh Y, vạn nhất có chuyện gì ba bên cũng dễ chiếu ứng, một nhóm thuộc hạ thân tín của Vũ Lâm Hanh đều sẽ dời đến đó.

Về phần Hướng di bên kia Vũ Lâm Hanh không có biểu thị gì đặc biệt, Hướng di là người ba mẹ nàng khi đó đã sắp xếp, từ lúc nàng còn rất nhỏ đã bắt đầu một mực chiếu cố nàng, nàng cũng không thể làm gì, cũng chỉ là bản thân tạm thời dọn đi ra ngoài, Hướng di vẫn sẽ ở lại Vũ gia, yên lặng xem động tĩnh.

Quyết định này vừa ra, Phong Sanh cùng Tô Diệc đã lập tức chuyển động như con quay, Vũ Lâm Hanh đổi chỗ ở đối với bọn họ mà nói là đại sự, có rất nhiều chuyện vụn vặt muốn an bài.

Trong lòng rốt cuộc là luyến tiếc, Vũ Lâm Hanh đã đem biệt thự hiện tại tiền tiền hậu hậu chuyển động một lần, hành lang khúc mắc, tùy ý có thể thấy được cầu thang quỷ dị, ngay cả một hoa văn cũng nhớ kỹ.

"Từ lúc tớ sinh ra thì đã ở nơi này." Vũ Lâm Hanh luôn luôn là một người bừa bãi, lần này đứng trên hành lang mở rộng ở hậu viên, hiếm thấy mà thương xuân buồn thu cảm thán: "Mấy năm nay, tớ đi qua rất nhiều chỗ, có đôi khi thậm chí sẽ rời khỏi nơi này mấy tháng, nhưng đó đều là bởi vì ra ngoài làm việc, tớ biết tớ cuối cùng sẽ trở về, đây là nhà của tớ. Cho đến bây giờ cũng không nghĩ tới có một ngày tớ sẽ xuất phát từ cố kỵ nó mà lựa chọn rời xa nó."

Thiên Thiên nói: "Hướng di kia của cậu, cử chỉ quả thật rất cổ quái, có rất nhiều chỗ không nghĩ ra, thực sự không cần làm gì mà để người ở lại nơi này?"

Vũ Lâm Hanh hiển nhiên là có chút khó xử: "Năm đó ba mẹ tớ qua đời, trước khi đi bọn họ thiên căn vạn dặn tớ phải đối tốt với Hướng di, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nhất định phải xem người ấy như người thân. Ba mẹ đều đi rồi, chỉ còn lại một người thân là người, hiện tại tớ có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể tránh né trước, bất quá bên này tớ sẽ phái người giám thị nàng."

"Có đôi khi, chỗ cậu từng ở thật lâu, nhưng không nhất định là chỗ thuộc về cậu. Những người từng ở nơi đó cùng cậu cũng không nhất định là thân nhân chân chính của cậu." Sư Thanh Y dựa lan can, kinh ngạc mà chăm chú nhìn vài chiếc lá trên cành cây, ánh mắt gần như không hề di chuyển: "Biết đâu đều là giả dối."

Nàng tựa hồ lẩm bẩm: "Tuy nói đều là giả dối, có giả dối trí mạng, có giả dối có thể không ác ý, chỉ là được sự giả dối khác che mắt. Sự giả dối được "giả dối" che lấp, xem như công cụ, như vậy cũng thật đáng buồn."

Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng.

Trên hành lang nhất thời vắng vẻ, gió thổi cành lá sàn sạt rung động.

"Sư Sư, có phải cậu nghĩ đến nhà họ Sư hay không?" Vũ Lâm Hanh cân nhắc chốc lát, nhịn không được mà nói.

Sư Thanh Y không chính diện trả lời, chỉ là nói: "Hôm nay tớ sẽ đi xem nhà họ Sư."

"Vậy nếu không thì chúng ta cùng đi đi?" Vũ Lâm Hanh đề nghị: "Nhiều người nhiều phương tiện."

Sư Thanh Y nói: "Cũng không phải long đàm hổ huyệt, không đến mức đó, mỗi người làm việc của mình đi, nhất là Vũ Lâm Hanh cậu muốn dọn nhà, nhiều việc phải làm, để Thiên Thiên cùng Trường Sinh qua đó giúp cậu."

"Vậy đi."

Sau buổi trưa, Sư Thanh Y và Lạc Thần cùng đi biệt thự nhà họ Sư một chuyến.

Trời trong, ấm áp kéo đến, Sư Dạ Nhiên ngồi trên ghế phơi nắng trên mặt cỏ, ánh mặt trời vẫn nhẹ nhàng chiếu xuống, thật ra cũng không có nắng gì để phơi.

Quỷ lang nằm sấp bên cạnh, Duẫn Thanh không biết đã đến từ lúc nào, cũng đang ngồi đó. Có lúc nàng như là khó có được vứt bỏ nghiêm túc của bản thân mà nhìn Sư Dạ Nhiên một cái, thế nhưng Sư Dạ Nhiên ánh mắt trống rỗng không nhìn nàng, vì vậy nàng cũng chỉ có thể cùng mắt to trừng mắt nhỏ với quỷ lang, nhưng nàng lại sợ quỷ lang, chỉ đành lập tức dời ánh mắt.

Sư Dạ Nhiên cũng không nói chuyện với Duẫn Thanh, nàng giống như một người từ trên đỉnh núi ngã vào trong thất bại, thu hồi phong tư sắc bén của người lãnh đạo nàng từng có, chỉ dùng hàn súng băng kiếm càng lăng liệt vây kín bản thân, mấy ngày nay nàng gần như không hề mở miệng, loại lăng liệt này ngược lại rất có cảm giác như sa sút tinh thần.

Nàng là một người cao ngạo.

Nhất tâm chỉ vì lý tưởng mà bản thân đã nhận định, nhận định chính xác con đường mà đi tới, cố chấp đến không chỗ nào sợ hãi, hôm nay nàng phát hiện tất cả nàng từng cho rằng là chính xác thật ra bất quá chỉ là một hồi trò cười vô căn cứ, nàng mơ hồ thậm chí không biết rốt cục vì sao nàng lại tồn tại trên đời, chờ lúc nàng muốn tìm một đáp án cho bản thân nàng lại phát hiện đáp án này chỉ là một công cụ hoặc vũ khí, còn là loại rẻ tiền không đáng nhắc tới khiến nàng gần như tan vỡ.



Nhận thấy trước mặt có người xuất hiện, Sư Dạ Nhiên nhướng mí mắt, thấy Sư Thanh Y, cũng thấy nữ nhân thanh lãnh hình như vĩnh viễn làm bạn bên cạnh nàng.

Nữ nhân này đứng đó, cũng không nói, chỉ khi Sư Thanh Y mở miệng chào hỏi nàng mới gật đầu một cái, chào hỏi cũng nhàn nhạt. Nàng tựa hồ không phù hợp với thế giới ồn ào này, có cảm giác mắt lạnh bễ nghễ, đón gió mà đi, nhưng lúc nàng ở bên cạnh Sư Thanh Y thoạt nhìn hồn nhiên thỏa đáng như vậy,cũng vì điểm ấy ngay cả Sư Thanh Y tựa hồ cũng không thuộc về trần thế phồn hoa này nữa.

Duẫn Thanh không ngờ Sư Thanh Y sẽ đến, nhất thời có chút xấu hổ, có thể nàng cũng không rõ bản thân hiện tại có lập trường gì mà ngồi bên cạnh Sư Dạ Nhiên, cảm giác bản thân thoạt nhìn vô cùng không thích hợp, chỉ đành ngạnh cổ nói: "A Thanh các người đến đúng lúc, vừa lúc tôi ngồi đã lâu, cũng muốn đi rồi."

"Vừa mới đến, muốn đi?" Sư Dạ Nhiên rốt cục mở miệng, cũng không cho Duẫn Thanh cơ hội xuống đài.

Duẫn Thanh: "...."

Duẫn Thanh chỉ đành kiên trì, không đi nữa, bất quá nàng thoạt nhìn rất mất hứng, khuôn mặt bình tĩnh giống như Sư Dạ Nhiên nợ nàng rất nhiều tiền.

Sư Thanh Y lôi kéo Lạc Thần ngồi đối diện Sư Dạ Nhiên, trung gian cách bàn gỗ, trên bàn bày trà nước điểm tâm.

Quỷ lang vô cùng thân thiết mà chạy đến, nằm sấp bên chân Sư Thanh Y, lại cọ chân của nàng. Sư Thanh Y sờ sờ cái đuôi nấm lớn của nó, sau đó mới thu hồi tay lại.

"Em gọi điện thoại nói muốn đến đây, chị rất kinh ngạc." Sư Dạ Nhiên có thể là tìm không được đề tài để uyển chuyển mở miệng, vì vậy trực tiếp lựa chọn đi thẳng vào vấn đề.

Sư Thanh Y không nói.

Sư Dạ Nhiên nhìn nàng: "Có phải cảm thấy chị rất buồn cười hay không, bị người ta điều khiển còn không tự biết, ngay cả một con chó cũng không bằng?"

Sư Thanh Y không lập tức nói tiếp, trái lại là Duẫn Thanh hừ lạnh: "Cậu đừng vũ nhục chó nữa."

Quỷ lang bắt đầu sủa vang.

Duẫn Thanh đã từng bị thiệt trước quỷ lang, nhất thời sợ đến sắc mặt trắng bệch, Sư Dạ Nhiên nhìn quỷ lang một cái, nói: "Câm miệng."

Quỷ lang nức nở vài tiếng, an tĩnh lại.

Sư Thanh Y rót hai tách trà, một tách đưa đến trước mặt Sư Dạ Nhiên, rốt cục nói: "Dùng trà thay rượu, chị, hai chúng ta uống một chén đi."

Sư Dạ Nhiên ngây ngẩn cả người, ngón tay cứng nhắc khẽ cong một chút.

Nàng có chút run rẩy đưa tay tiếp nhận: "Em vẫn bằng lòng....gọi chị là chị sao."

Sư Thanh Y vô cùng thản nhiên: "Chỉ ở trước mặt Lạc Thần cùng Trường Sinh các nàng, em sẽ gọi tên của chị, nhưng chị ở trước mặt em, em vẫn sẽ gọi chị là chị, không phải nguyện ý gọi, là muốn gọi, có vài thứ thay đổi có vài thứ em hy vọng nó sẽ không thay đổi."

Sư Dạ Nhiên cúi đầu, lúc ngẩng đầu vành mắt có chút ủng đỏ, một lát sau nàng nói: "Chị cũng hy vọng nó sẽ không thay đổi. A Thanh, Thần Chi Hải khi đó chị nổ súng với em, chị thực sự không phải...."

"Đã qua rồi." Sư Thanh Y lắc đầu: "Em biết không phải ý nguyện của chị."

Sư Dạ Nhiên ngũ vị tạp trần, tựa hồ muốn nói một chút gì, nhưng vẫn không hé răng.

"Uống tách trà này." Sư Thanh Y nâng tách: "Chị, chị nên buông xuống."

Sư Dạ Nhiên biết ý tứ của nàng, nâng chiếc tách nặng trịch, nàng đặt tách sát bên môi, duy trì động tác này thật lâu.

"Buông tay đi, không nên cuốn vào bên trong nữa, chị cũng không thuộc về vòng xoáy này." Sư Thanh Y ánh mắt trong suốt, giọng nói mềm nhẹ, lời nói lại giống như mang theo phân lượng thiên quân: "Ngày đó em đã nhìn thấy, biết ba người các người đều có thứ gì đó trong cơ thể mà Quỷ Chủ đã hạ, có thể chính là một loại cổ, không cách nào khống chế nàng. Em thân ở trong vòng xoáy này, cho dù em không đi tìm Quỷ Chủ cùng Khương Cừu, bọn họ vẫn sẽ đến tìm em, loại cổ này em sẽ nghĩ biện pháp hóa giải giúp các người. Không nên truy tìm nữa, không có nhà họ Sư, không có trách nhiệm gia tộc như chị đã nói, tất cả đều không hề có ý nghĩa nữa."

Sư Dạ Nhiên nhắm mắt.

"Em hy vọng chị sẽ hiểu rõ." Sư Thanh Y nói xong, uống cạn tách trà, đặt tách ở một bên.

Sư Dạ Nhiên dừng một chút, rốt cục cũng uống tách trà kia.

Mặc dù nàng uống trà, nhưng cũng không biểu hiện thái độ gì, Sư Thanh Y biết rõ tính cách của nàng, trong lòng mơ hồ có chút bất an, bất quá có thể nói đều đã nói, về phần Sư Dạ Nhiên có thực sự nghe lọt tai hay không nàng cũng không biết được.

"Đi thăm Khinh Hàn đi, người rất nhớ em." Sư Dạ Nhiên nói.

Sư Thanh Y đứng lên.

Lạc Thần nâng ánh mắt nói: "Chị ở đây chờ em."

"Được." Sư Thanh Y gật đầu, mỉm cười.

Lần này Lạc Thần cùng nàng đến đây là lo lắng an nguy của nàng, sau khi quan sát phán đoán cảm thấy trong phạm vi an toàn nàng sẽ chừa một không gian thích hợp cho Sư Thanh Y.

Duẫn Thanh lúc này lại xấu hổ, nàng biết không thuận tiện đi theo hay là ở lại chỗ này, Sư Dạ Nhiên cái gì cũng không tỏ thái độ, huống hồ bên cạnh chỉ còn lại một khối băng không biết có phải từ đỉnh núi Lãng Mã trôi dạt xuống hay không, vì vậy sắc mặt càng thêm xấu xí, trong lòng ứa ra lửa, giống như Sư Dạ Nhiên lại thiếu nàng rất nhiều tiền.

"Cậu ở đây chờ tớ." Ngay lúc Duẫn Thanh khó xử hận không thể tức khắc phất tay áo rời đi thuận tiện ở trong lòng giáng cho Sư Dạ Nhiên một cái tát, Sư Dạ Nhiên nói với nàng.

Duẫn Thanh sửng sốt, sau đó thoạt nhìn không có biểu hiện gì mà hàm hồ trả lời: "Được."

Sư Thanh Y cùng Sư Dạ Nhiên rời khỏi, lưu lại Lạc Thần cùng Duẫn Thanh ngồi ở tại chỗ, Duẫn Thanh không dám cùng quỷ lang mắt to trừng mắt nhỏ nữa, ánh mắt dời về phía Lạc Thần, Lạc Thần chỉ là cúi đầu yên tĩnh uống trà, đạm nhiên như gió, ngay cả cơ hội đối mắt cũng không cho Duẫn Thanh.

Duẫn Thanh cũng là người tâm cao khí ngạo, có đôi khi nàng chính là một cái cây, rồi lại kéo không được sĩ diện tiếp lời cùng khối băng bên cạnh, mắt thấy ngồi không yên.

Lúc này Lạc Thần ngẩng đầu, hỏi nàng: "Giáo sư, dắt chó đi dạo không?"

Duẫn Thanh: "...."

Cái lỗ tai của Quỷ lang dựng thẳng lên, đuôi to bắt đầu rung động.

"Nhàn đến không có chuyện gì làm, vì sao tôi phải làm việc này?" Duẫn Thanh khí chất giáo sư nhân dân.

"Tôi cảm thấy tôi hiện nay quả thật nhàn đến không có việc gì làm, thì ra giáo sư cũng không phải nhàn đến không có việc gì làm sao?" Lạc Thần thoạt nhìn quá sức thành thực.

Duẫn Thanh: "...."

Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng một cái: "Nếu giáo sư biết dắt chó, sau này đến tìm Sư Dạ Nhiên, cô cũng không cần sợ chó nữa, có thể thường xuyên đến."

Duẫn Thanh: "...."

Sắc mặt của nàng thoạt nhìn giống như Lạc Thần cũng nợ nàng rất nhiều tiền.

Hôm đó Sư Khinh Hàn đở một súng cho Sư Thanh Y, hơn nữa thân thể nàng vốn dĩ cũng rất kém, khôi phục trở nên chậm chạp, gần như là nửa chết nửa sống treo trên mặt nước, Chờ lúc Sư Thanh Y vào phòng nhìn thấy nàng, phát hiện nữ nhân vốn dĩ ôn nhu mỹ lệ đã bị thương bệnh tàn phá đến tiều tụy không chịu nổi, thùng rác trong phòng vẫn còn phế phẩm y tế chưa kịp xử lý, Sư Khinh Hàn lại thổ huyết.

Sư Thanh Y thấy nàng như vậy tâm tư khó tránh khỏi trầm trọng, không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi, ngoại trừ một ít lời cần phải nhắn nhủ, nàng cũng không cùng Sư Khinh Hàn nói thêm cái gì, trái lại Sư Khinh Hàn nhìn thấy nàng thoạt nhìn rất cao hứng, miễn cưỡng chống tinh thần cùng nàng trò chuyện.

Sư Thanh Y tránh không nói chuyện Quỷ Chủ, chỉ nói đến cổ trùng trong cơ thể Sư Khinh Hàn ba người các nàng.

Sư Khinh Hàn rất bình tĩnh, có một loại thanh thản trong lúc đại nạn buông xuống người: "A Thanh, dì không sao."

Ngón tay của nàng nhẹ nhàng chà xát một lúc, nói: "Dì biết nàng đã hạ cổ trùng trên người dì, nhưng dì không hận nàng. Chỉ là nàng không biết, cho dù nàng không dùng cổ trùng khống chế dì, dì cũng sẽ... Tận lực nghe theo lời nàng."

Sư Thanh Y nghe xong, cũng không biểu hiện bao nhiêu ngạc nhiên, trong lòng lại thản nhiên dâng lên cảm giác bất lực cùng chua xót khổ sở.

Không cần hỏi lại, nàng dường như đã biết con đường Sư Khinh Hàn lựa chọn, thân thể của Sư Khinh Hàn hôm nay đã sắp dầu hết đèn tắt, mà tâm cũng không cách nào cứu được nữa.

Sư Khinh Hàn tiếu ý tái nhợt: "A Thanh, dì biết con hận nàng, gút mắt giữa con và nàng, dì cũng không phải hiểu lắm, nhưng dì không muốn lừa con. Dì không thể hận nàng, cũng không hận nàng được, cho dù dì là nàng nhặt được, nàng cũng là mẫu thân của dì, từ nhỏ dì lớn lên ở bên cạnh nàng, cũng chỉ là nhìn nàng, dì từng thề nàng muốn dì làm gì, dì sẽ đi làm, dì nghe theo nàng, căn bản không cần cổ trùng đến khống chế dì, chỉ là... Chỉ là nàng không hiểu mà thôi. Nàng không hiểu."

"Dì điên rồi, đúng không?" Sư Khinh Hàn trời sinh tính ôn nhu, thật ra bản chất ngoan cường, cho dù bị thống khổ dằn vặt cũng sẽ không khóc, nhưng lần này lại rơi lệ: "Dì biết dì nói những lời này, là có lỗi với con, nhưng dì không muốn lừa con, cũng không muốn lừa gạt Dạ Nhiên."

Sư Thanh Y trầm mặc.



Sư Khinh Hàn bưng kín khuôn mặt ngăn trở nước mắt, lưng bàn tay trắng nhợt tràn đầy lỗ kim, thậm chí phát tím: "Dì sẽ không.... Thương tổn nàng, dì vĩnh viễn sẽ không thương tổn mẫu thân của dì, nhưng dì vĩnh viễn cũng sẽ không thương tổn con cùng Dạ Nhiên. Dì không biết nên làm thế nào, không biết nên làm thế nào mới tốt."

Nàng nhìn qua có lẽ là thực sự điên rồi.

Kẹt giữa vực sâu vô tận rồi lại không đường lui, không có bản thân, tử vong có thể mới là sự ban ân chân chính đối với nàng.

Sư Dạ Nhiên yên lặng kéo tay nàng xuống, thay nàng lau đi nước mắt, ánh mắt phức tạp.

"Còn may." Sư Khinh Hàn vành mắt phiếm hồng, lại nhẹ nhàng cười: "Rất nhanh thôi, dì có thể không cần khó xử nữa."

Một đống hoàng thổ đắp lên, vĩnh viễn an giấc.

Sư Khinh Hàn nhìn Sư Dạ Nhiên nói: "Bất quá trước đó, dì cảm thấy bản thân còn hữu dụng, thứ gì đó trong thân thể Dạ Nhiên cùng Cẩm Vân, dì sẽ thay các con thanh trừ, các con không biết về mẫu thân của dì, chỉ có dì... Hiểu biết nhiều hơn các con một chút, cơ hội cũng nhiều một chút. Đây là thỉnh cầu cuối cùng của dì, nếu như dì làm được, Dạ Nhiên, con sẽ tự do, cũng nên buông tay. A Thanh, con cũng không nên đến nhà họ Sư nữa, như vậy sự khống chế của mẫu thân đối với nhà họ Sư sẽ giảm đi rất nhiều ảnh hưởng đối với con, con sẽ càng an toàn."

Sư Dạ Nhiên mặt không gợn sóng, nỗ lực che giấu khớp hàm đang cắn chặt.

Sư Thanh Y vẫn buông xuống ánh mắt không nói gì, trong lòng giống như nghẹn một hơi thở, nuốt không xuống nhổ không ra.

Lúc này dường như nói cái gì đều là dư thừa, trong lòng hai người đều sâu sắc thấu hiểu, nữ nhân trên giường bệnh không còn bao nhiêu thời gian nữa, tử thần đang lặng lẽ đồng hành cùng nàng, những lời nàng nói lúc này là chính xác, cũng là chuyện cuối cùng nàng rất muốn làm, nói gì nữa đều là dư thừa.

"Nghe Dạ Nhiên nói vừa rồi con cùng nàng uống một ly trà." Sư Khinh Hàn hàm chứa nước mắt cười nói: "A Thanh, con cũng uống cùng dì một ly đi."

".... Ân." Sư Thanh Y đứng dậy đi đến bên bàn: "Trà quá đậm không tốt đối với người, chúng ta uống nước."

Đem nước đưa cho Sư Khinh Hàn, không rót bao nhiêu, tay Sư Khinh Hàn có chút run rẩy phủng lấy chiếc tách, Sư Thanh Y nhìn nàng, uống một hơi cạn sạch, Sư Khinh Hàn cũng chậm rãi uống hết nửa chén nước.

Cùng quân cộng tẫn nhất bôi tửu, từ biệt không biết ngày gặp lại.

"Tiểu di, người nghỉ ngơi đi." Cuối cùng Sư Thanh Y nói.

Sư Khinh Hàn nhìn theo các nàng rời đi.

Hai người trở lại sân cỏ trước đó, xa xa đã thấy Lạc Thần vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ là trong chốc lát, quỷ lang đã vui vẻ ngậm một cái đĩa ném, vững vàng đặt ở bên chân nàng.

Sau đó Duẫn Thanh thở hồng hộc chạy tới, đùng đùng chất vấn Lạc Thần: "Vì sao đĩa là tôi ném nhưng nó luôn ngậm về cho cô"

"Cô cho nó ăn rồi sao?" Lạc Thần đạm nhạt nói: "Lúc trước tôi đã cho nó ăn."

Duẫn Thanh: "...."

Duẫn Thanh không nghĩ tới làm thân với chó lại phiền như vậy, nhất thời hận không thể mắng quỷ lang một tiếng nghiệt súc.

Thấy Sư Thanh Y đến rồi, Lạc Thần không nói nữa, đứng lên, nhìn thấy sắc mặt Sư Thanh Y mơ hồ có chút trầm trọng, cũng biết tình huống của Sư Khinh Hàn chắc là không tốt, liền không mở miệng hỏi cái gì.

Sư Thanh Y nhìn tình huống, nói: "Giáo sư, cô đã không sợ chó nữa rồi?"

Duẫn Thanh vịt chết cũng chết ở bờ ruộng, mạnh miệng: "Vốn dĩ tôi không hề sợ chó." Xem ra là đem chuyện Lạc Thần dạy nàng dắt chó để qua sau đầu, mượn đó bảo lưu mặt mũi giáo sư nhân dân của nàng.

Sư Thanh Y gật đầu, vẻ mặt thánh thiện mà chăm chú nói: "Vậy là tốt rồi, cô không hề sợ chó, sau này có thể thường xuyên đến thăm chị của tôi, nàng cũng sẽ không tịch mịch nữa."

Duẫn Thanh: "...."

Sư Dạ Nhiên: "...."

Hàn huyên qua đi, cũng nên cáo biệt, Sư Thanh Y quay đầu lại, thấy bóng lưng của Duẫn Thanh cùng Sư Dạ Nhiên dần dần đi xa.

Phóng mắt nhìn lại, trùng trùng lầu các, mặt cỏ xanh lục, còn có thủy đạo giăng khắp nơi, mà ngay cả dãy núi xa xa đường nét đều tụ trong đáy mắt. Thời gian nàng ở chỗ này từng có kinh cụ bất an, mờ mịt, thất vọng, cũng có ngày tháng vui vẻ, ấm áp, rắc rối trăm vị theo những cảnh sắc quen thuộc này cùng nhau vỡ thành mảnh nhỏ, lại lần nữa ngưng tụ trong lòng, rốt cục biến thành một chén nước một chút mùi vị cũng không có, cuối cùng chìm vào sâu trong hồi ức, không thể quay trở lại.

Tất cả ở đây đều không hề thay đổi.

Nàng cũng đã không còn là nàng đã từng ở nơi này nữa.

Xe chạy vào khu phố, một đường lái đến nhà Chúc Cẩm Vân, Lạc Thần vẫn lẳng lặng chờ trước cửa.

Đến trông nhà chính là Chúc Hòa Bình, Sư Thanh Y đến cũng không có cơ hội nói chuyện với Chúc Cẩm Vân, bởi vì Chúc Cẩm Vân một mực ngủ trầm.

Sư Thanh Y hỏi Chúc Hòa Bình tình huống thế nào, Chúc Hòa Bình một hỏi một đáp, vô cùng chất phác, bất quá tình huống coi như là tốt, Chúc Cẩm Vân cũng không trở ngại. Ở tại đây chỉ sợ sẽ quấy rầy Chúc Cẩm Vân nghỉ ngơi, Sư Thanh Y buông lễ vật lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng một lúc lại cùng Chúc Hòa Bình căn dặn vài câu, nhất là chuyện cổ trùng, nói có chuyện gì thì điện thoại liên hệ nàng, sau đó thì đứng dậy rời khỏi.

Tiễn chân khách nhân, Chúc Hòa Bình trở lại gian phòng, nói với người trên giường: "Nàng đi rồi."

Chúc Cẩm Vân chậm rãi ngồi dậy, khóe mắt hồng, cũng không có một tia buồn ngủ.

"Vốn dĩ em có thể có cơ hội nói chuyện với nàng."

".... Trong thân thể em có gì đó, không thể để nàng đến gần em, sẽ hại nàng."

Chúc Hòa Bình ngồi bên cạnh nàng, Chúc Cẩm Vân nhìn khuôn mặt của hắn, nhìn nhìn, cúi đầu, Chúc Hòa Bình thoạt nhìn chính là một khúc gỗ, không biết nên an ủi nàng thế nào, chỉ có thể giống như lúc nhỏ thay nàng giảm bớt bằng cách vỗ lưng nàng.

"Cảm ơn anh." Chúc Cẩm Vân cười.

Sợ rằng không thể gặp lại nữa.

Đáng tiếc chính là rượu cáo biệt cũng không uống một ly.

Nghĩ đến Vũ Lâm Hanh hôm nay dọn nhà, trên đường trở lại Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đi mua một ít thức ăn, đến lúc đó cũng tiện đưa đến cho Vũ Lâm Hanh. Mua xong liền mang theo một đống thứ đi bộ xuống bãi đậu xe, trên đường trải qua một quán ăn vặt, lại mua các loại bánh, bề ngoài quấn bột, mềm mềm vô cùng khả ái.

Sư Thanh Y cũng đi mua một phần, vừa đi vừa ăn.

Nàng đã từng cảm thấy loại cuộc sống nhàn tản này cách nàng rất xa, rất nhiều việc đem nàng ép tới hít thở không thông, đau khổ dường như không nhìn thấy điểm cuối, hiện tại nàng đang trên đường đi tới, rồi lại cảm thấy thân nhẹ như yến, trong lòng sáng như gương.

Nàng hôm nay thanh tỉnh đến không thể thanh tỉnh hơn, phóng mắt nhìn thế giới rõ ràng không gì sánh được, tất cả đã từng phát sinh đều bình tĩnh mà tiếp nhận, giống như cự thạch của Thần Chi Hải đổ sụp xuống, lúc rơi xuống đất dù cho dấy lên bao nhiêu mảnh vụn, vung lên bao nhiêu bụi bậm, cuối cùng đều sẽ lắng xuống.

Nàng cần nhất là nhìn về phía trước.

Trên tay Lạc Thần mang theo đồ đạc, vì rụt rè mà không muốn ăn, chỉ là nói: "Đi nơi nào?"

Sư Thanh Y cảm thấy lời này của nàng hỏi không đầu không đuôi, nói: "Hỏi ngốc cái gì, hiện tại dĩ nhiên là về nhà rồi."

"Hôm nay là em cáo biệt các nàng sao?" Ánh mắt Lạc Thần thâm trầm, sắc trời lúc này dường như đều rơi vào đáy mắt của nàng: "Đã là cáo biệt, sẽ có nơi để đi."

Sư Thanh Y lúc này mới hiểu được ý tứ của nàng, một lúc lâu, nàng cười nói: "Trở về nhà."

Lạc Thần ngẩn ra, lại nhẹ nhàng mỉm cười.

Sư Thanh Y giật mình, khiến nàng đứng lại, cầm nắm cơm đưa đến bên miệng nàng.

Có lẽ là bất ngờ, toàn bộ nắm bị Lạc Thần ngậm vào miệng, nắm này tuy rằng không lớn nhưng cũng không phải có thể một ngụm nuốt vào.

Sư Thanh Y thấy má nàng phình lên, cũng giống như một viên cơm nắm mềm mại, buồn cười, trong lòng nhịn không được muốn đi nhéo khuôn mặt của nàng, lại sợ nhéo hỏng mất: "Chậm một chút."

Bên cạnh có người đi ngang qua, Lạc Thần lập tức xoay người đi. Nàng xưa nay chú trọng dáng vẻ, trong mắt Sư Thanh Y, vô luận nàng ấy âm thầm đối với nàng có bao nhiêu không biết xấu hổ, ở bên ngoài nàng ấy vẫn vô cùng chú trọng mặt mũi, trước công chúng nhất là ở ven đường đem đồ ăn nhồi vào trong miệng nhấm nuốt là chuyện Lạc Thần tuyệt đối không làm, chỉ thấy Lạc Thần xoay người đi, mặt băng bó chậm rãi nhai nuốt, lỗ tai đều đỏ.

Sư Thanh Y cũng cùng nàng xoay qua bên kia, trên tay vặn mở một chai nước chờ Lạc Thần uống, lại nhìn một chút rừng cây trước mặt.

Trong rừng cây một mảnh nộn thanh sắc của ngày xuân, mơ hồ có thể thấy được hoa nở trong đó. Có một số nở rộ, có một số vẫn còn là nụ hoa.

Xuân hoa tiệm hảo, đang lúc trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook