Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]
Quyển 5 - Chương 129: Xuống mạch
Quân Sola
13/05/2022
Sư Thanh Y đứng cạnh miệng giếng, nhất thời lại có chút không biết làm sao nói tiếp.
Thần sắc trong ánh mắt nàng có phần ảm đạm, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, rồi lại rất nhanh cười nói: “Đã cho là tốt rồi. Ngươi…. Trí nhớ này của ta, vừa rồi là ta…. Hồ đồ.”
Tiếu ý nổi bật dưới sự phụ trợ của tuyết quang, thoạt nhìn là dáng vẻ tươi sáng ấm áp, bên trong rồi lại dường như liễm lấy vài phần cay đắng bất đắc dĩ, tựa hồ ánh sáng chiếu ra một mạt bóng mờ.
Lạc Thần ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, nói: “Đều là chuyện từ rất lâu trước đây rồi. Mỗi ngày thời gian biến chuyển, sẽ luôn phát sinh rất nhiều việc, nào có thể nhớ kỹ toàn bộ.”
Sư Thanh Y cảm giác được sự an ủi trong lời nói của nàng, nhìn về phía Lạc Thần.
Ngay cả khi thời gian dài dằng dặc, quá khứ trôi qua đều đã hóa thành mây khói phía sau, bị thời gian bỏ lại. Nhưng vô luận là khắc cốt minh tâm, hay là cuộc sống vụn vặt, Sư Thanh Y đều muốn nhớ kỹ, vẫn luôn cố gắng nhớ kỹ.
Quá khứ tựa như vô số quang điểm nhỏ vụn, nàng từng chân thực ôm lấy chúng, đem chúng cất giấu vào chiếc hộp trong lòng.
Có một ngày chiếc hộp kia vỡ vụn, quang điểm từng cái rơi vãi xung quanh, nàng một đường dẫm lên từng vết máu băng lãnh, đẩy ra bụi gai dũng cảm tiến tới, từng chút chậm rãi tìm kiếm những quang điểm này, thu hồi trở lại.
Cho dù còn không ít quang điểm chưa tìm kiếm được, nhưng bằng sự thông minh, nàng cũng có thể đoán được sự tồn tại của nó.
Nhưng có một số quang điểm, nàng làm thế nào cũng không nhìn thấy tung tích. Mà trong đó, có một điểm rất quan trọng.
“Ta rốt cuộc vẫn muốn nhớ kỹ toàn bộ.” Giống bị phong tuyết phủ đầy trong lòng, Sư Thanh Y nói.
Còn không đủ.
Nàng cũng không dời mắt, mà chỉ chuyên chú nhìn Lạc Thần, hoàn toàn triển lộ nội tâm của mình trước mặt Lạc Thần.
“Đừng cưỡng cầu.” Lạc Thần lắc đầu, nhẹ giọng nói.
Sư Thanh Y khẽ mím môi, không lên tiếng.
Bên giếng còn có người khác, hai người không tiện nhiều lời, chỉ đến đó rồi thôi.
Sư Thanh Y nói với Ngư Thiển và Trạc Xuyên: “Ta cùng Lạc Thần xuống dưới trước, các ngươi xem lát nữa ta và nàng xuống mạch như thế nào, sau đó xuống theo. Chỉ cần trên người mang theo quang vũ của ta thì có thể yên tâm nhảy xuống.”
Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên gật đầu, Sư Thanh Y đã cam đoan như vậy, các nàng dĩ nhiên không có bất cứ lo lắng gì.
Sư Thanh Y nắm tay Lạc Thần, hai người bước lên thành giếng, ngón tay Sư Thanh Y câu lấy ngón tay Lạc Thần, nói: “Chuẩn bị xong rồi sao?”
“Ừ.”
Hai người dắt tay, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, lập tức không có chút do dự, cùng Lạc Thần thả người nhảy vào trong giếng.
Nghênh tiếp các nàng cũng không phải là nước giếng lạnh lẽo.
Bốn phía tất cả dường như trống rỗng, trở thành một mảnh hư vô vô câu vô thúc, không gian sáng tỏ. Thân thể của hai người giống như được một luồn khí nâng đỡ, các nàng mềm mại tựa như lông vũ, vạt áo phiêu nhiên, chậm rãi rơi xuống giữa mảnh bạch quang.
Sau một lúc lâu, bạch quang tiêu tán.
Bốn phía tựa như hắc mực, rơi vào u ám, gót giày của hai người rốt cuộc ổn định dẫm trên mặt đất.
Sư Thanh Y lấy hai viên dạ minh châu ra, dạ minh châu của nàng là thuộc về Hoàng Đô, sáng hơn so với dạ minh châu bình thường, xem ra cũng nhu hòa hơn. Nàng đưa cho Lạc Thần một viên, cũng nương theo lãnh quang phát ra từ dạ minh châu quan sát bốn phía.
Hai người đang đứng trong sơn động, sơn động vô cùng rộng rãi, cao ước chừng bằng chiều cao của vài người cộng lại. Dạ minh châu chiếu sáng phạm vi hữu hạn, xa hơn một chút liền nhìn không rõ, con đường xa xa bị hắc ám nuốt chửng, không biết dẫn đến nơi nào.
Nói là sơn động, nhưng bốn phía không có các loại đất cát đá vụn, vách động cùng mặt đất đều do một loại chất liệu hiếm thấy xây dựng nên, tựa như những đóa bông tuyết hình lăng trụ, lại tựa như rất nhiều khối khoáng tinh trong suốt, mặt ngoài phiếm nhàn nhạt lam sắc.
Nhưng đổi một góc độ nhìn lại, lam sắc liền biến mất, trở nên trong suốt vô sắc giống như băng.
Những thứ này chính là mạch tinh mà Triệu Tông nói.
Con người trong lúc đi lại, tầm mắt không khỏi chuyển dời, mạch tinh bốn phía liền theo sự biến hóa của góc độ, khi thì vô sắc, khi thì phiếm lam.
Hơn nữa đôi mắt của con người chỉ có thể nhìn theo một phương hướng nhất định, lúc nhìn thẳng phía trước, một bộ phận đã biến thành lam sắc, bộ phận khác lại vẫn là vô sắc, trong quá trình di chuyển, màu sắc không ngừng thay đổi, tựa như đặt mình trong mộng cảnh.
Nhất là lúc này chỉ có thể dựa vào dạ minh châu để nhìn xung quanh, xa xa đen kịt, chỗ gần mông lung, sự biến hóa đối lập không hề cường liệt, chỉ tựa như phủ một lớp lụa mỏng.
Dưới mạch tỉnh còn có một hang động khác, cảm thấy tương tự như trước kia lúc xuống mộ.
Chỉ là trước kia lúc xuống mộ, hoàn cảnh quanh mình đều là xa lạ, càng đi vào sâu bên trong, càng có một loại cảm giác khẩn trương đối với những thứ không biết rõ. Nhưng Sư Thanh Y đối với mạch tỉnh của các tông mạch trong Hoàng Đô đều rất quen thuộc, lần này trong lòng thong thả, tựa như đang ở nhà.
Ngư Thiển và Trạc Xuyên các nàng còn chưa xuống, Sư Thanh Y thấy dưới mạch tỉnh chỉ có nàng cùng Lạc Thần, vừa rồi có một số lời không tiện nói cuối cùng cũng có thể nói ra.
Nàng nói với Lạc Thần: “Ngươi lấy quang vũ của ta ra đi.”
Lạc Thần nói phiến quang vũ kia là từ thật lâu trước đây nàng đã cho nàng ấy, tất nhiên là đại diện cho quá khứ, nàng rất muốn nhìn thử một chút.
Có thể xem qua, quang điểm trước kia không tìm được cũng có thể tìm về được một ít.
Thần sắc của Lạc Thần lại có phần vi diệu: “Lấy ra?”
Sư Thanh Y cảm thấy kỳ quái.
Lạc Thần nói nàng từng cho nàng ấy một phiến quang vũ, vậy thì chính là đã cho, hơn nữa vừa rồi Lạc Thần có thể theo nàng cùng nhau xuống mạch, đã chứng tỏ trên người Lạc Thần chắc chắn có quang vũ của nàng, bằng không mạch tỉnh sẽ không tiếp nhận.
Vì sao lúc này bảo Lạc Thần lấy quang vũ ra, Lạc Thần dường như lại cảm thấy khó xử.
“Không thể lấy ra sao?” Sư Thanh Y nghi hoặc nói.
“Không phải không thể.” Lạc Thần nói: “Ta rất muốn cho ngươi xem, nhưng… Nơi này bất tiện.”
Sư Thanh Y tỉ mỉ quan sát thần sắc của Lạc Thần, cảm thấy nàng mơ hồ có chút không được tự nhiên, bên tai cũng phiếm một chút ửng hồng.
“Vì sao?” Sư Thanh Y tiện tay vuốt một cái, một phiến quang vũ lập tức hiện ra trong lòng bàn tay, nàng đặt phiến quang vũ vào trong tay Lạc Thần, nói: “Quang vũ này ta có thể ngưng kết bất cứ lúc nào, ngươi cầm, có thể thu hồi lại, cũng có thể lấy ra, chỉ giống như cất đi một vật, vì sao lấy ra lại bất tiện?”
Lạc Thần có chút co quắp, hàm súc nhắc nhở: “Ngươi cho ta, cũng không phải loại quang vũ bình thường có thể tiện tay ngưng tụ.”
Sư Thanh Y lập tức hiểu rõ.
Thì ra là thế, nàng đem cái kia cho Lạc Thần.
Đó quả thật là chỉ có thể xem riêng, nếu như bị người khác nhìn lén thấy được, nàng hận không thể móc mắt đối phương.
Nhịp tim của Sư Thanh Y đột nhiên nhanh hơn, nàng nói: “Vậy tạm thời không xem nữa.”
“Ừ.” Lạc Thần thở dài một hơi.
“Vậy chờ lúc thuận tiện, cho ta xem một chút được không?” Sư Thanh Y đến gần, trong mông lung nàng tìm lại một chút vãng tích về phiến quang vũ kia, trong lòng rung động nói ra.
Việc trọng yếu như vậy, nàng làm sao lại quên mất.
Thực sự thua thiệt lớn.
Lạc Thần dường như hồi tưởng đến việc gì, lỗ tai càng đỏ, nhưng vẫn thuận theo ý nàng, nói: “….Được.”
Sư Thanh Y tràn đầy mong đợi, chỉ hận không thể sớm rời khỏi mạch tỉnh.
Nàng càng nghĩ càng hối hận, một quang điểm được lưu giữ trong chiếc hộp kia dù nhỏ bé nàng cũng không muốn bỏ qua, mà ngay vả việc mình từng cho Lạc Thần phiến phiến quang vũ kia cũng không hề có ấn tượng.
Nàng tự biết Lạc Thần muốn nàng đừng cưỡng cầu, là vì muốn tốt cho nàng, nhưng nàng chung quy khó có thể làm được.
Là nàng quá tham lam.
Sư Thanh Y biết rõ bản thân có lòng tham, lại không biết thoả mãn.
Lạc Thần nhìn kỹ thần sắc của nàng, hiểu được nàng đang suy nghĩ gì, ôn nhu nói: “Chuyện quang vũ không quan trọng, ngươi không cần quá để tâm.”
Sư Thanh Y lúng túng nói: “… Nhưng.”
Lạc Thần lại hỏi nàng một vấn đề: “Thanh Y, chúng ta còn phân biệt ta và ngươi sao?”
Sư Thanh Y không biết vì sao Lạc Thần đột nhiên hỏi nàng như vậy, nhưng đáp án của vấn đề này tất nhiên là không cần nói cũng biết, nàng nói: “Dĩ nhiên không hề phân biệt.”
“Vậy là được rồi.” Lạc Thần nói: “Nếu đã tuy hai mà một, ta biết được chuyện quang vũ, cũng giống như ngươi biết được. Ta sẽ nói cho ngươi nghe.”
Sư Thanh Y nghe vậy, thoải mái một chút, ngoài miệng lại nói: “Đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?” Lạc Thần hỏi nàng.
“Nếu ta sớm biết được chuyện về phiến quang vũ kia, sẽ rất thú vị.” Ánh mắt Sư Thanh Y đánh giá Lạc Thần, trong mắt cất giấu vài phần mị hoặc: “Ngươi đã hứa sẽ nói cho ta biết, vậy ngươi đến lúc đó nên nói thật tỉ mỉ.”
“Ngươi muốn tỉ mỉ đến mức nào?”
“Dĩ nhiên là càng tỉ mỉ càng tốt.”
Ánh mắt Lạc Thần dừng trên mặt đất, nói: “… Đến lúc đó lại nói đi.”
Sư Thanh Y vui vẻ nhìn bộ dáng này của nàng, không nhịn được cười rộ lên. Nếu không phải hiện tại đang ở trong mạch tỉnh, nàng tất nhiên muốn ôm lấy Lạc Thần.
Hai người chờ chốc lát, Ngư Thiển và Trạc Xuyên liền nhảy xuống bên cạnh các nàng. Ngư Thiển và Trạc Xuyên chưa bao giờ xuống mạch tỉnh của Triệu Mạch, nâng dạ minh châu quan sát chốc lát, lực chú ý đều bị mạch tinh ở bốn phía hấp dẫn.
Ngư Thiển chỉ cảm thấy vách động tựa như hoa tuyết xinh đẹp đến cực điểm, nhất là mặt đất dưới chân cũng trong suốt, tựa như dẫm lên mặt băng. Nàng không biết đây là thứ gì, hỏi Sư Thanh Y mới hiểu được đây là mạch tinh.
Triệu Nghiễn, Triệu Giác cùng các thần quan bên cạnh cũng lần lượt xuống mạch, trong tay mỗi người đều cầm dạ minh châu, số lượng dạ minh châu tổng cộng rất nhiều, lúc này mới chiếu ra một mảnh sáng sủa.
Sư Thanh Y đứng tại chỗ, nói: “Triệu Nghiễn, ngươi đến đây.”
Triệu Nghiễn vội vã đi đến trước mặt Sư Thanh Y, khom người nói: “Điện hạ có gì phân phó?”
Sư Thanh Y thản nhiên nói: “Đưa tay, ta có cái này cho ngươi.”
Triệu Nghiễn mặt lộ vẻ nghi hoặc, bất quá vẫn đưa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên.
Sư Thanh Y cúi đầu, thả một túi giấy nhỏ vào tay Triệu Nghiễn, đồng thời âm thầm vận dụng Huyễn Đồng, nhìn thoáng qua cổ tay của Triệu Nghiễn.
Triệu Nghiễn không nhìn thấy ánh mắt của Sư Thanh Y, nhận lấy túi giấy, kinh sợ nói: “Đạ tạ điện hạ ban tặng. Chỉ là thần hạ không biết, đây rốt cuộc là vật gì?”
Sư Thanh Y cười như không cười nói: “Vừa rồi ta mới xem qua, trong mạch tinh không có mạch khí lưu động, các ngươi xuất thân từ Triệu Mạch, nếu như mạch khí đứt đoạn, ít nhiều sẽ mang đến ảnh hưởng cho các ngươi. Bên trong là mạch tinh của Thiên Hoàng Tuyên Cổ, có chưa một ít thần tức, có lợi đối với các ngươi.”
Triệu Nghiễn ngạc nhiên: “Mạch tinh của…. Thiên Hoàng Tuyên Cổ? Cái này….”
Hắn dường như nhận được phần thưởng lớn lao nào đó, cuống quít nói: “Đa tạ điện hạ!”
“Triệu Giác, ngươi cũng có. Người của Triệu Mạch các ngươi, mỗi người đều có, ta đã chuẩn bị một ít.” Sư Thanh Y vẫy tay, để Triệu Giác dẫn các thần quan khác đến.
Triệu Giác dẫn theo vài thần quan, từ trong tay Sư Thanh Y nhận một túi giấy chứa mạch tinh, mỗi người đều cảm kích không ngớt.
Sư Thanh Y thừa dịp ban mạch tinh cho bọn họ, dùng Huyễn Đồng xem qua cổ tay của bọn họ một lần.
Chờ tất cả thỏa đáng, nhóm người nương theo ánh sáng của dạ minh châu, dọc theo sơn động đi sâu vào bên trong.
Ngư Thiển nhìn khắp nơi, phát giác có một số chỗ giẫm lên không hề rắn lạnh, ngược lại vô cùng mềm mại. Nàng khom lưng quan sát, phát giác trên mặt đất phủ một lớp thực vật bạch sắc, từng mảnh từng mảnh trải rộng trên mặt đất, thoạt nhìn giống như rêu xanh, nhưng màu sắc lại trắng như tuyết.
“Đây là rêu mạch tinh.” Sư Thanh Y thấy Ngư Thiển cảm thấy hứng thú, nói với nàng: “Rêu xanh bình thường cần ánh nắng, nhưng rêu mạch tinh có thể sinh trưởng dưới mạch tỉnh không có ánh sáng.”
“Có thể sờ sao?” Ngư Thiển vội hỏi: “Chúng nhìn có vẻ rất mềm mại.”
“Có thể.” Sư Thanh Y nói: “Không độc.”
Ngư Thiển ngồi xổm xuống, dùng tay vuốt nhẹ lên một mảng rêu, mảng rêu theo động tác của nàng, nghiêng đảo qua lại. Nàng cảm thấy sờ lên cực kỳ thoải mái, vội vàng gọi Trạc Xuyên đến, Trạc Xuyên liền ngồi bên cạnh Ngư Thiển nhìn nàng, Ngư Thiển bảo nàng sờ, nàng cũng sờ vài cái.
Lúc này, Ngư Thiển lại nhíu mày chỉ vào một mảng rêu cách đó không xa, nói: “Sư Sư, Lạc Thần, các ngươi mau tới đây xem.”
Sư Thanh Y và Lạc Thần nhận thấy sự khác thường trong ngữ khí của Ngư Thiển, liền đến bên cạnh Ngư Thiển, nhìn theo phương hướng nàng chỉ, liền nhìn thấy trên mảng rêu bên kia dính vài vết máu.
Nơi này một mảnh trắng xóa, vết máu đỏ sẫm dính vào, đối lập cực kỳ rõ ràng.
Thần sắc trong ánh mắt nàng có phần ảm đạm, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, rồi lại rất nhanh cười nói: “Đã cho là tốt rồi. Ngươi…. Trí nhớ này của ta, vừa rồi là ta…. Hồ đồ.”
Tiếu ý nổi bật dưới sự phụ trợ của tuyết quang, thoạt nhìn là dáng vẻ tươi sáng ấm áp, bên trong rồi lại dường như liễm lấy vài phần cay đắng bất đắc dĩ, tựa hồ ánh sáng chiếu ra một mạt bóng mờ.
Lạc Thần ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, nói: “Đều là chuyện từ rất lâu trước đây rồi. Mỗi ngày thời gian biến chuyển, sẽ luôn phát sinh rất nhiều việc, nào có thể nhớ kỹ toàn bộ.”
Sư Thanh Y cảm giác được sự an ủi trong lời nói của nàng, nhìn về phía Lạc Thần.
Ngay cả khi thời gian dài dằng dặc, quá khứ trôi qua đều đã hóa thành mây khói phía sau, bị thời gian bỏ lại. Nhưng vô luận là khắc cốt minh tâm, hay là cuộc sống vụn vặt, Sư Thanh Y đều muốn nhớ kỹ, vẫn luôn cố gắng nhớ kỹ.
Quá khứ tựa như vô số quang điểm nhỏ vụn, nàng từng chân thực ôm lấy chúng, đem chúng cất giấu vào chiếc hộp trong lòng.
Có một ngày chiếc hộp kia vỡ vụn, quang điểm từng cái rơi vãi xung quanh, nàng một đường dẫm lên từng vết máu băng lãnh, đẩy ra bụi gai dũng cảm tiến tới, từng chút chậm rãi tìm kiếm những quang điểm này, thu hồi trở lại.
Cho dù còn không ít quang điểm chưa tìm kiếm được, nhưng bằng sự thông minh, nàng cũng có thể đoán được sự tồn tại của nó.
Nhưng có một số quang điểm, nàng làm thế nào cũng không nhìn thấy tung tích. Mà trong đó, có một điểm rất quan trọng.
“Ta rốt cuộc vẫn muốn nhớ kỹ toàn bộ.” Giống bị phong tuyết phủ đầy trong lòng, Sư Thanh Y nói.
Còn không đủ.
Nàng cũng không dời mắt, mà chỉ chuyên chú nhìn Lạc Thần, hoàn toàn triển lộ nội tâm của mình trước mặt Lạc Thần.
“Đừng cưỡng cầu.” Lạc Thần lắc đầu, nhẹ giọng nói.
Sư Thanh Y khẽ mím môi, không lên tiếng.
Bên giếng còn có người khác, hai người không tiện nhiều lời, chỉ đến đó rồi thôi.
Sư Thanh Y nói với Ngư Thiển và Trạc Xuyên: “Ta cùng Lạc Thần xuống dưới trước, các ngươi xem lát nữa ta và nàng xuống mạch như thế nào, sau đó xuống theo. Chỉ cần trên người mang theo quang vũ của ta thì có thể yên tâm nhảy xuống.”
Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên gật đầu, Sư Thanh Y đã cam đoan như vậy, các nàng dĩ nhiên không có bất cứ lo lắng gì.
Sư Thanh Y nắm tay Lạc Thần, hai người bước lên thành giếng, ngón tay Sư Thanh Y câu lấy ngón tay Lạc Thần, nói: “Chuẩn bị xong rồi sao?”
“Ừ.”
Hai người dắt tay, Sư Thanh Y chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, lập tức không có chút do dự, cùng Lạc Thần thả người nhảy vào trong giếng.
Nghênh tiếp các nàng cũng không phải là nước giếng lạnh lẽo.
Bốn phía tất cả dường như trống rỗng, trở thành một mảnh hư vô vô câu vô thúc, không gian sáng tỏ. Thân thể của hai người giống như được một luồn khí nâng đỡ, các nàng mềm mại tựa như lông vũ, vạt áo phiêu nhiên, chậm rãi rơi xuống giữa mảnh bạch quang.
Sau một lúc lâu, bạch quang tiêu tán.
Bốn phía tựa như hắc mực, rơi vào u ám, gót giày của hai người rốt cuộc ổn định dẫm trên mặt đất.
Sư Thanh Y lấy hai viên dạ minh châu ra, dạ minh châu của nàng là thuộc về Hoàng Đô, sáng hơn so với dạ minh châu bình thường, xem ra cũng nhu hòa hơn. Nàng đưa cho Lạc Thần một viên, cũng nương theo lãnh quang phát ra từ dạ minh châu quan sát bốn phía.
Hai người đang đứng trong sơn động, sơn động vô cùng rộng rãi, cao ước chừng bằng chiều cao của vài người cộng lại. Dạ minh châu chiếu sáng phạm vi hữu hạn, xa hơn một chút liền nhìn không rõ, con đường xa xa bị hắc ám nuốt chửng, không biết dẫn đến nơi nào.
Nói là sơn động, nhưng bốn phía không có các loại đất cát đá vụn, vách động cùng mặt đất đều do một loại chất liệu hiếm thấy xây dựng nên, tựa như những đóa bông tuyết hình lăng trụ, lại tựa như rất nhiều khối khoáng tinh trong suốt, mặt ngoài phiếm nhàn nhạt lam sắc.
Nhưng đổi một góc độ nhìn lại, lam sắc liền biến mất, trở nên trong suốt vô sắc giống như băng.
Những thứ này chính là mạch tinh mà Triệu Tông nói.
Con người trong lúc đi lại, tầm mắt không khỏi chuyển dời, mạch tinh bốn phía liền theo sự biến hóa của góc độ, khi thì vô sắc, khi thì phiếm lam.
Hơn nữa đôi mắt của con người chỉ có thể nhìn theo một phương hướng nhất định, lúc nhìn thẳng phía trước, một bộ phận đã biến thành lam sắc, bộ phận khác lại vẫn là vô sắc, trong quá trình di chuyển, màu sắc không ngừng thay đổi, tựa như đặt mình trong mộng cảnh.
Nhất là lúc này chỉ có thể dựa vào dạ minh châu để nhìn xung quanh, xa xa đen kịt, chỗ gần mông lung, sự biến hóa đối lập không hề cường liệt, chỉ tựa như phủ một lớp lụa mỏng.
Dưới mạch tỉnh còn có một hang động khác, cảm thấy tương tự như trước kia lúc xuống mộ.
Chỉ là trước kia lúc xuống mộ, hoàn cảnh quanh mình đều là xa lạ, càng đi vào sâu bên trong, càng có một loại cảm giác khẩn trương đối với những thứ không biết rõ. Nhưng Sư Thanh Y đối với mạch tỉnh của các tông mạch trong Hoàng Đô đều rất quen thuộc, lần này trong lòng thong thả, tựa như đang ở nhà.
Ngư Thiển và Trạc Xuyên các nàng còn chưa xuống, Sư Thanh Y thấy dưới mạch tỉnh chỉ có nàng cùng Lạc Thần, vừa rồi có một số lời không tiện nói cuối cùng cũng có thể nói ra.
Nàng nói với Lạc Thần: “Ngươi lấy quang vũ của ta ra đi.”
Lạc Thần nói phiến quang vũ kia là từ thật lâu trước đây nàng đã cho nàng ấy, tất nhiên là đại diện cho quá khứ, nàng rất muốn nhìn thử một chút.
Có thể xem qua, quang điểm trước kia không tìm được cũng có thể tìm về được một ít.
Thần sắc của Lạc Thần lại có phần vi diệu: “Lấy ra?”
Sư Thanh Y cảm thấy kỳ quái.
Lạc Thần nói nàng từng cho nàng ấy một phiến quang vũ, vậy thì chính là đã cho, hơn nữa vừa rồi Lạc Thần có thể theo nàng cùng nhau xuống mạch, đã chứng tỏ trên người Lạc Thần chắc chắn có quang vũ của nàng, bằng không mạch tỉnh sẽ không tiếp nhận.
Vì sao lúc này bảo Lạc Thần lấy quang vũ ra, Lạc Thần dường như lại cảm thấy khó xử.
“Không thể lấy ra sao?” Sư Thanh Y nghi hoặc nói.
“Không phải không thể.” Lạc Thần nói: “Ta rất muốn cho ngươi xem, nhưng… Nơi này bất tiện.”
Sư Thanh Y tỉ mỉ quan sát thần sắc của Lạc Thần, cảm thấy nàng mơ hồ có chút không được tự nhiên, bên tai cũng phiếm một chút ửng hồng.
“Vì sao?” Sư Thanh Y tiện tay vuốt một cái, một phiến quang vũ lập tức hiện ra trong lòng bàn tay, nàng đặt phiến quang vũ vào trong tay Lạc Thần, nói: “Quang vũ này ta có thể ngưng kết bất cứ lúc nào, ngươi cầm, có thể thu hồi lại, cũng có thể lấy ra, chỉ giống như cất đi một vật, vì sao lấy ra lại bất tiện?”
Lạc Thần có chút co quắp, hàm súc nhắc nhở: “Ngươi cho ta, cũng không phải loại quang vũ bình thường có thể tiện tay ngưng tụ.”
Sư Thanh Y lập tức hiểu rõ.
Thì ra là thế, nàng đem cái kia cho Lạc Thần.
Đó quả thật là chỉ có thể xem riêng, nếu như bị người khác nhìn lén thấy được, nàng hận không thể móc mắt đối phương.
Nhịp tim của Sư Thanh Y đột nhiên nhanh hơn, nàng nói: “Vậy tạm thời không xem nữa.”
“Ừ.” Lạc Thần thở dài một hơi.
“Vậy chờ lúc thuận tiện, cho ta xem một chút được không?” Sư Thanh Y đến gần, trong mông lung nàng tìm lại một chút vãng tích về phiến quang vũ kia, trong lòng rung động nói ra.
Việc trọng yếu như vậy, nàng làm sao lại quên mất.
Thực sự thua thiệt lớn.
Lạc Thần dường như hồi tưởng đến việc gì, lỗ tai càng đỏ, nhưng vẫn thuận theo ý nàng, nói: “….Được.”
Sư Thanh Y tràn đầy mong đợi, chỉ hận không thể sớm rời khỏi mạch tỉnh.
Nàng càng nghĩ càng hối hận, một quang điểm được lưu giữ trong chiếc hộp kia dù nhỏ bé nàng cũng không muốn bỏ qua, mà ngay vả việc mình từng cho Lạc Thần phiến phiến quang vũ kia cũng không hề có ấn tượng.
Nàng tự biết Lạc Thần muốn nàng đừng cưỡng cầu, là vì muốn tốt cho nàng, nhưng nàng chung quy khó có thể làm được.
Là nàng quá tham lam.
Sư Thanh Y biết rõ bản thân có lòng tham, lại không biết thoả mãn.
Lạc Thần nhìn kỹ thần sắc của nàng, hiểu được nàng đang suy nghĩ gì, ôn nhu nói: “Chuyện quang vũ không quan trọng, ngươi không cần quá để tâm.”
Sư Thanh Y lúng túng nói: “… Nhưng.”
Lạc Thần lại hỏi nàng một vấn đề: “Thanh Y, chúng ta còn phân biệt ta và ngươi sao?”
Sư Thanh Y không biết vì sao Lạc Thần đột nhiên hỏi nàng như vậy, nhưng đáp án của vấn đề này tất nhiên là không cần nói cũng biết, nàng nói: “Dĩ nhiên không hề phân biệt.”
“Vậy là được rồi.” Lạc Thần nói: “Nếu đã tuy hai mà một, ta biết được chuyện quang vũ, cũng giống như ngươi biết được. Ta sẽ nói cho ngươi nghe.”
Sư Thanh Y nghe vậy, thoải mái một chút, ngoài miệng lại nói: “Đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?” Lạc Thần hỏi nàng.
“Nếu ta sớm biết được chuyện về phiến quang vũ kia, sẽ rất thú vị.” Ánh mắt Sư Thanh Y đánh giá Lạc Thần, trong mắt cất giấu vài phần mị hoặc: “Ngươi đã hứa sẽ nói cho ta biết, vậy ngươi đến lúc đó nên nói thật tỉ mỉ.”
“Ngươi muốn tỉ mỉ đến mức nào?”
“Dĩ nhiên là càng tỉ mỉ càng tốt.”
Ánh mắt Lạc Thần dừng trên mặt đất, nói: “… Đến lúc đó lại nói đi.”
Sư Thanh Y vui vẻ nhìn bộ dáng này của nàng, không nhịn được cười rộ lên. Nếu không phải hiện tại đang ở trong mạch tỉnh, nàng tất nhiên muốn ôm lấy Lạc Thần.
Hai người chờ chốc lát, Ngư Thiển và Trạc Xuyên liền nhảy xuống bên cạnh các nàng. Ngư Thiển và Trạc Xuyên chưa bao giờ xuống mạch tỉnh của Triệu Mạch, nâng dạ minh châu quan sát chốc lát, lực chú ý đều bị mạch tinh ở bốn phía hấp dẫn.
Ngư Thiển chỉ cảm thấy vách động tựa như hoa tuyết xinh đẹp đến cực điểm, nhất là mặt đất dưới chân cũng trong suốt, tựa như dẫm lên mặt băng. Nàng không biết đây là thứ gì, hỏi Sư Thanh Y mới hiểu được đây là mạch tinh.
Triệu Nghiễn, Triệu Giác cùng các thần quan bên cạnh cũng lần lượt xuống mạch, trong tay mỗi người đều cầm dạ minh châu, số lượng dạ minh châu tổng cộng rất nhiều, lúc này mới chiếu ra một mảnh sáng sủa.
Sư Thanh Y đứng tại chỗ, nói: “Triệu Nghiễn, ngươi đến đây.”
Triệu Nghiễn vội vã đi đến trước mặt Sư Thanh Y, khom người nói: “Điện hạ có gì phân phó?”
Sư Thanh Y thản nhiên nói: “Đưa tay, ta có cái này cho ngươi.”
Triệu Nghiễn mặt lộ vẻ nghi hoặc, bất quá vẫn đưa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên.
Sư Thanh Y cúi đầu, thả một túi giấy nhỏ vào tay Triệu Nghiễn, đồng thời âm thầm vận dụng Huyễn Đồng, nhìn thoáng qua cổ tay của Triệu Nghiễn.
Triệu Nghiễn không nhìn thấy ánh mắt của Sư Thanh Y, nhận lấy túi giấy, kinh sợ nói: “Đạ tạ điện hạ ban tặng. Chỉ là thần hạ không biết, đây rốt cuộc là vật gì?”
Sư Thanh Y cười như không cười nói: “Vừa rồi ta mới xem qua, trong mạch tinh không có mạch khí lưu động, các ngươi xuất thân từ Triệu Mạch, nếu như mạch khí đứt đoạn, ít nhiều sẽ mang đến ảnh hưởng cho các ngươi. Bên trong là mạch tinh của Thiên Hoàng Tuyên Cổ, có chưa một ít thần tức, có lợi đối với các ngươi.”
Triệu Nghiễn ngạc nhiên: “Mạch tinh của…. Thiên Hoàng Tuyên Cổ? Cái này….”
Hắn dường như nhận được phần thưởng lớn lao nào đó, cuống quít nói: “Đa tạ điện hạ!”
“Triệu Giác, ngươi cũng có. Người của Triệu Mạch các ngươi, mỗi người đều có, ta đã chuẩn bị một ít.” Sư Thanh Y vẫy tay, để Triệu Giác dẫn các thần quan khác đến.
Triệu Giác dẫn theo vài thần quan, từ trong tay Sư Thanh Y nhận một túi giấy chứa mạch tinh, mỗi người đều cảm kích không ngớt.
Sư Thanh Y thừa dịp ban mạch tinh cho bọn họ, dùng Huyễn Đồng xem qua cổ tay của bọn họ một lần.
Chờ tất cả thỏa đáng, nhóm người nương theo ánh sáng của dạ minh châu, dọc theo sơn động đi sâu vào bên trong.
Ngư Thiển nhìn khắp nơi, phát giác có một số chỗ giẫm lên không hề rắn lạnh, ngược lại vô cùng mềm mại. Nàng khom lưng quan sát, phát giác trên mặt đất phủ một lớp thực vật bạch sắc, từng mảnh từng mảnh trải rộng trên mặt đất, thoạt nhìn giống như rêu xanh, nhưng màu sắc lại trắng như tuyết.
“Đây là rêu mạch tinh.” Sư Thanh Y thấy Ngư Thiển cảm thấy hứng thú, nói với nàng: “Rêu xanh bình thường cần ánh nắng, nhưng rêu mạch tinh có thể sinh trưởng dưới mạch tỉnh không có ánh sáng.”
“Có thể sờ sao?” Ngư Thiển vội hỏi: “Chúng nhìn có vẻ rất mềm mại.”
“Có thể.” Sư Thanh Y nói: “Không độc.”
Ngư Thiển ngồi xổm xuống, dùng tay vuốt nhẹ lên một mảng rêu, mảng rêu theo động tác của nàng, nghiêng đảo qua lại. Nàng cảm thấy sờ lên cực kỳ thoải mái, vội vàng gọi Trạc Xuyên đến, Trạc Xuyên liền ngồi bên cạnh Ngư Thiển nhìn nàng, Ngư Thiển bảo nàng sờ, nàng cũng sờ vài cái.
Lúc này, Ngư Thiển lại nhíu mày chỉ vào một mảng rêu cách đó không xa, nói: “Sư Sư, Lạc Thần, các ngươi mau tới đây xem.”
Sư Thanh Y và Lạc Thần nhận thấy sự khác thường trong ngữ khí của Ngư Thiển, liền đến bên cạnh Ngư Thiển, nhìn theo phương hướng nàng chỉ, liền nhìn thấy trên mảng rêu bên kia dính vài vết máu.
Nơi này một mảnh trắng xóa, vết máu đỏ sẫm dính vào, đối lập cực kỳ rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.