Chương 31
Hình Thượng Hương
26/12/2022
Edit: Gấu Gầy
Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, nhưng cả hai đều ngủ rất say.
Lúc Vệ Toản tỉnh lại, dược hương tràn đầy.
Thẩm Diên bị hắn kéo vào trong lòng ngực, đã duy trì tư thế suốt đêm, người giống như ngọc sứ, hô hấp lên xuống, ngủ rất yên ổn ngoan ngoãn.
Mặc dù hắn không phải là kẻ háo sắc, đôi khi cũng bị mê hoặc bởi Thẩm Diên.
Phải mất một lúc lâu mới có thể rời khỏi giường.
Trước khi ra khỏi cửa, còn quay đầu lại nhìn vài lần.
Ra khỏi cửa, liền thấy Tri Tuyết không biết từ đâu lấy được một cuộn bạt, tốn rất nhiều sức muốn trèo lên nóc nhà.
Hỏi ra mới biết, là do phòng này lâu năm không sửa chữa, đêm qua mưa dột, khiến hai tiểu cô nương cả đêm không ngủ được.
Hắn cầm lấy cuộn bạt rồi nói: "Tôi làm cho."
Liền trèo lên nóc nhà trải tấm bạt ra.
Tri Tuyết cảm ơn, dụi dụi mí mắt nói: "Căn nhà này cũ quá, hôm qua gió lớn, khung cửa sổ muốn bị gió thổi bay."
Hắn thuận miệng hỏi: "Sao lại mua căn nhà này?"
Tri Tuyết nói: "Còn không phải vì ham rẻ sao, nhà ở kinh thành đắt đỏ, nhưng công tử nói sớm muộn gì cũng phải dọn ra ngoài ở, sợ đến lúc đó không có căn nào thích hợp..."
Nói xong, bỗng nhiên ý thức được người trước mặt là hắn, liền im lặng.
Vệ Toản nhướng mày hỏi: "Sao, công tử của các ngươi sợ ta khi dễ hắn?"
Tri Tuyết không muốn nhiều lời, vụng về nói: "Cũng không phải."
"Là... Là công tử đã suy nghĩ quá nhiều."
Nhưng hắn hiểu.
Tiểu bệnh tử này tự đưa mình vào ngõ cụt, bị sự đố kỵ hành hạ, không chịu nổi nên muốn chạy thoát.
Xem ra kiếp trước Thẩm Diên cũng nghĩ như vậy nên mới dọn ra ngoài sớm.
Hắn không hỏi sâu, chỉ cười nói: "Nếu ngươi ngủ không thoải mái có thể đổi phòng sang phía nam, bên đó ấm áp hơn, ngoài cửa sổ có mấy bụi chuối, nên có thể nghe thấy tiếng mưa rơi."
Tri Tuyết nói: "Thôi bỏ đi, chỉ ở tạm một thời gian thôi, chưa đủ giày vò đâu."
Hắn nhanh chóng trải xong tấm bạt, cúi đầu nhìn thấy Thẩm Diên không biết đã dậy từ lúc nào, khoác áo choàng, nghiêng người tựa cửa nhìn hắn.
Sương sớm làm nhoè mắt Thẩm Diên, y hỏi Tri Tuyết: "Hôm nay ăn gì?"
Tri Tuyết nói: "Ăn mì, không bằng ở nhà, nhưng chỗ này chỉ có vậy thôi."
Lại nói: "Hầu phu nhân có gửi đến một ít trà hoa cam, buổi sáng uống cho ấm bụng."
Thẩm Diên gật gật đầu, sau đó trở về phòng.
Trước khi vào phòng, dùng âm thanh không cao không thấp nói: "Xuống ăn mì."
Hắn đáp lời, lập tức đến ngay.
Y lại hỏi hắn: "Hôm nay có đánh cờ không?"
Hắn không trả lời y, nhưng lại ngồi cười trên mái nhà.
Rồi lại lười biếng ngã xuống tấm bạt, ngửa mặt lên trời, hứng những tia nắng vừa đủ ấm.
++++
Vào đêm ngày thứ ba, sau khi dùng bữa tối, xa xa bên ngoài có thể nghe thấy tiếng binh mã vội vàng chạy qua.
Thẩm Diên nhận ra lá cờ Tĩnh An Hầu, cách khe cửa nhìn ra xa, nói: "Hẳn là muốn thu lưới rồi."
Hắn cười hỏi: "Ai dẫn binh?"
Thẩm Diên nhìn lá cờ, nói tên một vài người, lại nói, xa hơn một chút không nhìn thấy rõ, sau đó cười nói: "Lần này cha ta đã phái tất cả những người đáng tin cậy ra quân."
Tác phong làm việc của Tĩnh An Hầu từ trước đến nay luôn mạnh mẽ kiên quyết, sau khi bẩm báo nguyên nhân sự tình với Hoàng đế Gia Hựu xong, liền lấy danh nghĩa thao luyện điều động mấy chi quân đóng quân trong kinh thành, xử lý đám tử sĩ kia.
Hết đêm nay, hai người bọn họ có thể về nhà.
Vệ Toản nghĩ đến mùi thuốc tràn ngập trong lồng ngực mình mấy đêm qua, tự dưng sinh ra cảm giác không nỡ và quyến luyến.
Qua thời gian này, nếu muốn tiểu bệnh tử thành thật nhu thuận, đóng cửa thân cận thế này, không biết phải đợi đến khi nào.
Hắn cũng nhìn ra, Thẩm Diên cũng không cam lòng cứ như vậy trở về.
—— không phải luyến tiếc hắn, mà là y đang nghĩ về vấn đề của hắn.
Tiểu bệnh tử ngày đó nói rất dễ nghe, chỉ cần hắn là Vệ Toản, rất nhiều chuyện đều sẽ không hỏi đến.
Nhưng mấy ngày nay, có khi âm thầm có khi công khai, không biết đã thăm dò hắn bao nhiêu lần rồi.
Đọc một quyển sách cũng có thể gây tò mò mỗi đêm, huống hồ hắn lại có nhiều bí mật như vậy, y muốn đào ba thước đất để tìm hiểu cũng không có gì lạ.
Nghĩ như vậy, không hiểu sao có chút buồn cười.
Cứ đi đi lại lại như vậy, chơi được một lúc lâu, Vệ Toản cũng không tập trung lắm.
Khi hắn phục hồi tinh thần lại, liền nghe thấy: "Ngươi thua rồi".
Vừa ngẩng đầu lên, tiểu bệnh tử nét mặt không thay đổi nhìn hắn.
Cúi đầu nhìn bàn cờ, quả nhiên đã thua.
Hắn lâu rồi chưa thua ai, ngược lại sửng sốt.
Lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Diên, y tỏ ra nghiêm trang, không lộ sắc mặt vui mừng, thế nhưng khóe miệng căng thẳng, có chút khẩn trương âm thầm giấu nơi đáy mắt.
Vệ Toản nhìn dáng vẻ này của Thẩm Diên, trong lòng không nhịn được buồn cười.
"Được rồi, chơi ván mới đi."
Hắn nhíu mày hỏi: "Ta thua sao?"
Thẩm Diên "Ừ" một tiếng.
Hắn nói: "Ngươi định hỏi ta một câu hỏi?"
Thẩm Diên đứng dậy nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Vệ Toản, ngươi thua rồi mà."
Khẽ cười một tiếng, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay Thẩm Diên, kéo qua.
Đầu ngón tay cũng theo ống tay áo sờ vào bên trong.
Thẩm Diên theo bản năng run lên, nói: "Người làm gì vậy?"
Ngón tay hắn lướt qua cổ tay mềm mại, Thẩm Diên vừa muốn giãy dụa, lại bị hắn trực tiếp kéo vào trong lòng.
Thẩm Diên đứng không vững, lập tức ngồi trên đùi hắn, bị hắn khống chế không thể động đậy.
Còn chưa kịp mở miệng.
Tay áo liền "lách cách" rơi ra hai viên xúc xắc.
Thẩm Diên nhất thời câm nín.
Hắn một tay giữ lấy y, tay còn lại nhặt xúc xắc lên, tiện tay ném vào trong hộp cờ, là hai con sáu, viên xúc xắc này chính là như vậy, ném thế nào cũng ra sáu.
Hắn thầm nghĩ tiểu bệnh tử không hổ thật là đầu óc rất tốt, mới học đánh cờ có ba ngày, đã biết chơi ăn gian.
Hắn nhướng mày trêu chọc, hỏi y: "Thẩm Chiết Xuân, ai mới phải nhận thua đây?"
Y cứng miệng lạnh lùng nói: "Việc quân cơ không ngại dùng mưu kế."
Nói vậy mà cũng nói cho được.
Vệ Toản bật cười, nói với y: "Ăn gian cũng phải có kỹ thuật, ngươi động tác chậm chạp, phải luyện nhiều thêm mới được."
Thẩm Diên nhướng mày: "Tiểu Hầu gia lợi hại lắm sao?"
Vệ Toản liền một tay ôm hắn, một tay cầm viên xúc xắc bình thường, cười hỏi: "Muốn bao nhiêu?"
Thẩm Diên không nhìn hắn, cũng không nhìn viên xắc xắc.
Hắn cười nói: "Vậy thì ba đi."
Đầu ngón tay hắn búng ra, xúc xắc lăn vài trên bàn cờ, lúc dừng lại đúng là con ba.
Lúc hắn lang thang ở mấy sòng bạc, hết tung xúc xắc rồi lại chơi trò bịp bợm, bị cha hắn kéo về nhà đánh, thì Thẩm Diên còn ở đang trong phòng luyện phát âm tiếng quan thoại.
Chỉ là lời này không thể nói, càng nói tiểu bệnh tử sẽ càng tức giận.
Thẩm Diên nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đã sớm biết ta không có khả năng thắng ngươi?"
Hắn cầm xúc xắc chơi đùa trên đầu ngón tay, cười nói: "Ngươi nói rồi, việc quân cơ không ngại dùng mưu kế."
Thẩm Diên lập tức đỏ mặt, siết chặt tay.
Hắn cười nói: "Sao hả, ngươi không phục?"
Thẩm Diên chính là nhai nát đầu lưỡi, cũng nói không nên lời.
Oán hận trừng hắn một lúc lâu.
Phất tay áo định rời đi.
Lại bị hắn gắt gao ôm eo mình, cười hỏi: "Ngươi đi đâu? Mất mặt muốn chạy trốn à?"
Thẩm Diên tức giận nghiến răng: "Thua cũng thua rồi, còn nói cái gì nữa."
Hắn nói: "Ngươi thua rồi, phải hát cho ta nghe."
Thẩm Diên nói: "Ngươi buông ta ra trước."
Hắn không biết xấu hổ nói: "Ta sợ ngươi mệt mỏi, cứ ngồi hát đi."
Để hắn bắt được rồi còn muốn chạy.
Vệ Toản ít nhiều có ý đồ xấu, thầm nghĩ hôm nay là ngày cuối cùng rồi, nếu không cầm thú một chút, hắn sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân vì đã để Thẩm Diên cướp mình đi như thế.
Nghĩ như vậy, lòng hắn chợt nóng lên.
Hắn cúi đầu cọ môi chạm vào tai y, đầu gối cũng di chuyển theo, thì thầm dỗ dành y: "Thẩm ca ca, huynh hát nhanh đi, nhân lúc Chiếu Sương Tri Tuyết còn chưa quay về."
"Các nàng chạy đi ra ngoài xem người, nếu như phút chốc trở về, ngươi càng không tiện mở miệng."
Thẩm Diên mím môi không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, hai gò má vẫn còn đỏ bừng, nhưng y lại nhìn thẳng vào mắt hắn cười lạnh, như thể đã hạ quyết tâm gì đó, nói với hắn: "Được, ta sẽ ngồi hát."
Lúc này trái tim Vệ Toản đột nhiên trở nên cảnh giác.
Thẩm Diên có một đặc điểm nhỏ, ở chung lâu dài mới phát hiện ra.
Lúc y xấu hổ tức giận, thường thường sẽ không phòng bị, muốn đối phó rất dễ.
Nhưng một khi y bình tĩnh chịu đựng.
Đó chính là lúc đang ấp ủ chuyện gì đó.
Hắn ho khan một tiếng, có chút chột dạ muốn buông tay.
Lại đột nhiên nhận ra Thẩm Diên không chịu buông tha hắn.
Một tay ôm lấy vai hắn, ánh mắt thâm thuý ẩn nhẫn, chìm chìm nổi nổi.
Ngoài viện vang lên tiếng vó sắt binh mã giẫm lên gạch đá, sắc trời tối sầm, mơ hồ có ánh lửa nhàn nhạt xuyên qua khe cửa.
Thẩm Diên cúi đầu, cần cổ mềm mại hạ xuống trước mặt hắn, nhìn thế nào cũng có hương vị nến đỏ trong lều.
Nhưng khi mở miệng hát tiếng Ngô nhẹ nhàng, lại là bài thơ hắn từng ngâm qua.
"Quan Trung loạn lạc những ngày
Huynh đệ bị hại bởi tay hung tàn."
Lạnh lẽo, thê lương.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Vệ Toản nắm chặt tay thành quyền.
Lại buông tay một lần nữa.
Hắn cười nói: "Ngươi nghe thấy rồi sao?"
Ngày đó hắn cho rằng tiểu bệnh tử đã đi rồi, nên mới thuận miệng hát như vậy.
Ai biết được y đã nghe được.
Hay nói cách khác.
Ánh mắt của tiểu bệnh tử chưa bao giờ rời khỏi hắn.
Tiếng thiết kỵ bên ngoài dần dần biến mất, từng ngọn lửa lướt qua cũng biến mất.
Trong viện yên tĩnh như mộng.
Thẩm Diên vẫn ngồi trên đùi hắn, đầu ngón tay gõ nhẹ lên vai hắn.
Thần sắc của y thật khó nắm bắt, vài phần lạnh lẽo, vài phần suy tư.
"Vệ Toản, ngày xưa đọc sách ta từng đọc được một truyền thuyết, nói rằng có người qua đêm ở Hàm Đan, giấc mộng một đêm trải qua một đời, thịnh suy vinh nhục như mây khói lướt qua, khi tỉnh lại vẫn còn ở Hàm Đan, ta chỉ coi đó như một câu chuyện kỳ lạ."
"Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất lâu, nhìn thấy lời nói và hành động của ngươi, lại cảm thấy chưa chắc đã là truyền thuyết."
"Nếu không phải như thế, thật không đủ để giải thích những điều tiên tri của ngươi."
"Nếu không phải như thế, thật không đủ để giải thích thái độ của ngươi đối với ta đột ngột thay đổi."
Vệ Toản nhìn y chằm chằm không chớp mắt.
Không thể phân biệt ai giống thợ săn hơn.
Chỉ thấy bóng đêm nặng nề.
Đôi mắt Thẩm Diên như mặt hồ hơi nhăn lại.
Chậm rãi hỏi hắn:
"Ngươi mơ một giấc mơ ở Hàm Đan.
Trong mơ ngươi thấy ta?"
- -----
Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, nhưng cả hai đều ngủ rất say.
Lúc Vệ Toản tỉnh lại, dược hương tràn đầy.
Thẩm Diên bị hắn kéo vào trong lòng ngực, đã duy trì tư thế suốt đêm, người giống như ngọc sứ, hô hấp lên xuống, ngủ rất yên ổn ngoan ngoãn.
Mặc dù hắn không phải là kẻ háo sắc, đôi khi cũng bị mê hoặc bởi Thẩm Diên.
Phải mất một lúc lâu mới có thể rời khỏi giường.
Trước khi ra khỏi cửa, còn quay đầu lại nhìn vài lần.
Ra khỏi cửa, liền thấy Tri Tuyết không biết từ đâu lấy được một cuộn bạt, tốn rất nhiều sức muốn trèo lên nóc nhà.
Hỏi ra mới biết, là do phòng này lâu năm không sửa chữa, đêm qua mưa dột, khiến hai tiểu cô nương cả đêm không ngủ được.
Hắn cầm lấy cuộn bạt rồi nói: "Tôi làm cho."
Liền trèo lên nóc nhà trải tấm bạt ra.
Tri Tuyết cảm ơn, dụi dụi mí mắt nói: "Căn nhà này cũ quá, hôm qua gió lớn, khung cửa sổ muốn bị gió thổi bay."
Hắn thuận miệng hỏi: "Sao lại mua căn nhà này?"
Tri Tuyết nói: "Còn không phải vì ham rẻ sao, nhà ở kinh thành đắt đỏ, nhưng công tử nói sớm muộn gì cũng phải dọn ra ngoài ở, sợ đến lúc đó không có căn nào thích hợp..."
Nói xong, bỗng nhiên ý thức được người trước mặt là hắn, liền im lặng.
Vệ Toản nhướng mày hỏi: "Sao, công tử của các ngươi sợ ta khi dễ hắn?"
Tri Tuyết không muốn nhiều lời, vụng về nói: "Cũng không phải."
"Là... Là công tử đã suy nghĩ quá nhiều."
Nhưng hắn hiểu.
Tiểu bệnh tử này tự đưa mình vào ngõ cụt, bị sự đố kỵ hành hạ, không chịu nổi nên muốn chạy thoát.
Xem ra kiếp trước Thẩm Diên cũng nghĩ như vậy nên mới dọn ra ngoài sớm.
Hắn không hỏi sâu, chỉ cười nói: "Nếu ngươi ngủ không thoải mái có thể đổi phòng sang phía nam, bên đó ấm áp hơn, ngoài cửa sổ có mấy bụi chuối, nên có thể nghe thấy tiếng mưa rơi."
Tri Tuyết nói: "Thôi bỏ đi, chỉ ở tạm một thời gian thôi, chưa đủ giày vò đâu."
Hắn nhanh chóng trải xong tấm bạt, cúi đầu nhìn thấy Thẩm Diên không biết đã dậy từ lúc nào, khoác áo choàng, nghiêng người tựa cửa nhìn hắn.
Sương sớm làm nhoè mắt Thẩm Diên, y hỏi Tri Tuyết: "Hôm nay ăn gì?"
Tri Tuyết nói: "Ăn mì, không bằng ở nhà, nhưng chỗ này chỉ có vậy thôi."
Lại nói: "Hầu phu nhân có gửi đến một ít trà hoa cam, buổi sáng uống cho ấm bụng."
Thẩm Diên gật gật đầu, sau đó trở về phòng.
Trước khi vào phòng, dùng âm thanh không cao không thấp nói: "Xuống ăn mì."
Hắn đáp lời, lập tức đến ngay.
Y lại hỏi hắn: "Hôm nay có đánh cờ không?"
Hắn không trả lời y, nhưng lại ngồi cười trên mái nhà.
Rồi lại lười biếng ngã xuống tấm bạt, ngửa mặt lên trời, hứng những tia nắng vừa đủ ấm.
++++
Vào đêm ngày thứ ba, sau khi dùng bữa tối, xa xa bên ngoài có thể nghe thấy tiếng binh mã vội vàng chạy qua.
Thẩm Diên nhận ra lá cờ Tĩnh An Hầu, cách khe cửa nhìn ra xa, nói: "Hẳn là muốn thu lưới rồi."
Hắn cười hỏi: "Ai dẫn binh?"
Thẩm Diên nhìn lá cờ, nói tên một vài người, lại nói, xa hơn một chút không nhìn thấy rõ, sau đó cười nói: "Lần này cha ta đã phái tất cả những người đáng tin cậy ra quân."
Tác phong làm việc của Tĩnh An Hầu từ trước đến nay luôn mạnh mẽ kiên quyết, sau khi bẩm báo nguyên nhân sự tình với Hoàng đế Gia Hựu xong, liền lấy danh nghĩa thao luyện điều động mấy chi quân đóng quân trong kinh thành, xử lý đám tử sĩ kia.
Hết đêm nay, hai người bọn họ có thể về nhà.
Vệ Toản nghĩ đến mùi thuốc tràn ngập trong lồng ngực mình mấy đêm qua, tự dưng sinh ra cảm giác không nỡ và quyến luyến.
Qua thời gian này, nếu muốn tiểu bệnh tử thành thật nhu thuận, đóng cửa thân cận thế này, không biết phải đợi đến khi nào.
Hắn cũng nhìn ra, Thẩm Diên cũng không cam lòng cứ như vậy trở về.
—— không phải luyến tiếc hắn, mà là y đang nghĩ về vấn đề của hắn.
Tiểu bệnh tử ngày đó nói rất dễ nghe, chỉ cần hắn là Vệ Toản, rất nhiều chuyện đều sẽ không hỏi đến.
Nhưng mấy ngày nay, có khi âm thầm có khi công khai, không biết đã thăm dò hắn bao nhiêu lần rồi.
Đọc một quyển sách cũng có thể gây tò mò mỗi đêm, huống hồ hắn lại có nhiều bí mật như vậy, y muốn đào ba thước đất để tìm hiểu cũng không có gì lạ.
Nghĩ như vậy, không hiểu sao có chút buồn cười.
Cứ đi đi lại lại như vậy, chơi được một lúc lâu, Vệ Toản cũng không tập trung lắm.
Khi hắn phục hồi tinh thần lại, liền nghe thấy: "Ngươi thua rồi".
Vừa ngẩng đầu lên, tiểu bệnh tử nét mặt không thay đổi nhìn hắn.
Cúi đầu nhìn bàn cờ, quả nhiên đã thua.
Hắn lâu rồi chưa thua ai, ngược lại sửng sốt.
Lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Diên, y tỏ ra nghiêm trang, không lộ sắc mặt vui mừng, thế nhưng khóe miệng căng thẳng, có chút khẩn trương âm thầm giấu nơi đáy mắt.
Vệ Toản nhìn dáng vẻ này của Thẩm Diên, trong lòng không nhịn được buồn cười.
"Được rồi, chơi ván mới đi."
Hắn nhíu mày hỏi: "Ta thua sao?"
Thẩm Diên "Ừ" một tiếng.
Hắn nói: "Ngươi định hỏi ta một câu hỏi?"
Thẩm Diên đứng dậy nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Vệ Toản, ngươi thua rồi mà."
Khẽ cười một tiếng, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay Thẩm Diên, kéo qua.
Đầu ngón tay cũng theo ống tay áo sờ vào bên trong.
Thẩm Diên theo bản năng run lên, nói: "Người làm gì vậy?"
Ngón tay hắn lướt qua cổ tay mềm mại, Thẩm Diên vừa muốn giãy dụa, lại bị hắn trực tiếp kéo vào trong lòng.
Thẩm Diên đứng không vững, lập tức ngồi trên đùi hắn, bị hắn khống chế không thể động đậy.
Còn chưa kịp mở miệng.
Tay áo liền "lách cách" rơi ra hai viên xúc xắc.
Thẩm Diên nhất thời câm nín.
Hắn một tay giữ lấy y, tay còn lại nhặt xúc xắc lên, tiện tay ném vào trong hộp cờ, là hai con sáu, viên xúc xắc này chính là như vậy, ném thế nào cũng ra sáu.
Hắn thầm nghĩ tiểu bệnh tử không hổ thật là đầu óc rất tốt, mới học đánh cờ có ba ngày, đã biết chơi ăn gian.
Hắn nhướng mày trêu chọc, hỏi y: "Thẩm Chiết Xuân, ai mới phải nhận thua đây?"
Y cứng miệng lạnh lùng nói: "Việc quân cơ không ngại dùng mưu kế."
Nói vậy mà cũng nói cho được.
Vệ Toản bật cười, nói với y: "Ăn gian cũng phải có kỹ thuật, ngươi động tác chậm chạp, phải luyện nhiều thêm mới được."
Thẩm Diên nhướng mày: "Tiểu Hầu gia lợi hại lắm sao?"
Vệ Toản liền một tay ôm hắn, một tay cầm viên xúc xắc bình thường, cười hỏi: "Muốn bao nhiêu?"
Thẩm Diên không nhìn hắn, cũng không nhìn viên xắc xắc.
Hắn cười nói: "Vậy thì ba đi."
Đầu ngón tay hắn búng ra, xúc xắc lăn vài trên bàn cờ, lúc dừng lại đúng là con ba.
Lúc hắn lang thang ở mấy sòng bạc, hết tung xúc xắc rồi lại chơi trò bịp bợm, bị cha hắn kéo về nhà đánh, thì Thẩm Diên còn ở đang trong phòng luyện phát âm tiếng quan thoại.
Chỉ là lời này không thể nói, càng nói tiểu bệnh tử sẽ càng tức giận.
Thẩm Diên nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đã sớm biết ta không có khả năng thắng ngươi?"
Hắn cầm xúc xắc chơi đùa trên đầu ngón tay, cười nói: "Ngươi nói rồi, việc quân cơ không ngại dùng mưu kế."
Thẩm Diên lập tức đỏ mặt, siết chặt tay.
Hắn cười nói: "Sao hả, ngươi không phục?"
Thẩm Diên chính là nhai nát đầu lưỡi, cũng nói không nên lời.
Oán hận trừng hắn một lúc lâu.
Phất tay áo định rời đi.
Lại bị hắn gắt gao ôm eo mình, cười hỏi: "Ngươi đi đâu? Mất mặt muốn chạy trốn à?"
Thẩm Diên tức giận nghiến răng: "Thua cũng thua rồi, còn nói cái gì nữa."
Hắn nói: "Ngươi thua rồi, phải hát cho ta nghe."
Thẩm Diên nói: "Ngươi buông ta ra trước."
Hắn không biết xấu hổ nói: "Ta sợ ngươi mệt mỏi, cứ ngồi hát đi."
Để hắn bắt được rồi còn muốn chạy.
Vệ Toản ít nhiều có ý đồ xấu, thầm nghĩ hôm nay là ngày cuối cùng rồi, nếu không cầm thú một chút, hắn sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân vì đã để Thẩm Diên cướp mình đi như thế.
Nghĩ như vậy, lòng hắn chợt nóng lên.
Hắn cúi đầu cọ môi chạm vào tai y, đầu gối cũng di chuyển theo, thì thầm dỗ dành y: "Thẩm ca ca, huynh hát nhanh đi, nhân lúc Chiếu Sương Tri Tuyết còn chưa quay về."
"Các nàng chạy đi ra ngoài xem người, nếu như phút chốc trở về, ngươi càng không tiện mở miệng."
Thẩm Diên mím môi không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, hai gò má vẫn còn đỏ bừng, nhưng y lại nhìn thẳng vào mắt hắn cười lạnh, như thể đã hạ quyết tâm gì đó, nói với hắn: "Được, ta sẽ ngồi hát."
Lúc này trái tim Vệ Toản đột nhiên trở nên cảnh giác.
Thẩm Diên có một đặc điểm nhỏ, ở chung lâu dài mới phát hiện ra.
Lúc y xấu hổ tức giận, thường thường sẽ không phòng bị, muốn đối phó rất dễ.
Nhưng một khi y bình tĩnh chịu đựng.
Đó chính là lúc đang ấp ủ chuyện gì đó.
Hắn ho khan một tiếng, có chút chột dạ muốn buông tay.
Lại đột nhiên nhận ra Thẩm Diên không chịu buông tha hắn.
Một tay ôm lấy vai hắn, ánh mắt thâm thuý ẩn nhẫn, chìm chìm nổi nổi.
Ngoài viện vang lên tiếng vó sắt binh mã giẫm lên gạch đá, sắc trời tối sầm, mơ hồ có ánh lửa nhàn nhạt xuyên qua khe cửa.
Thẩm Diên cúi đầu, cần cổ mềm mại hạ xuống trước mặt hắn, nhìn thế nào cũng có hương vị nến đỏ trong lều.
Nhưng khi mở miệng hát tiếng Ngô nhẹ nhàng, lại là bài thơ hắn từng ngâm qua.
"Quan Trung loạn lạc những ngày
Huynh đệ bị hại bởi tay hung tàn."
Lạnh lẽo, thê lương.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Vệ Toản nắm chặt tay thành quyền.
Lại buông tay một lần nữa.
Hắn cười nói: "Ngươi nghe thấy rồi sao?"
Ngày đó hắn cho rằng tiểu bệnh tử đã đi rồi, nên mới thuận miệng hát như vậy.
Ai biết được y đã nghe được.
Hay nói cách khác.
Ánh mắt của tiểu bệnh tử chưa bao giờ rời khỏi hắn.
Tiếng thiết kỵ bên ngoài dần dần biến mất, từng ngọn lửa lướt qua cũng biến mất.
Trong viện yên tĩnh như mộng.
Thẩm Diên vẫn ngồi trên đùi hắn, đầu ngón tay gõ nhẹ lên vai hắn.
Thần sắc của y thật khó nắm bắt, vài phần lạnh lẽo, vài phần suy tư.
"Vệ Toản, ngày xưa đọc sách ta từng đọc được một truyền thuyết, nói rằng có người qua đêm ở Hàm Đan, giấc mộng một đêm trải qua một đời, thịnh suy vinh nhục như mây khói lướt qua, khi tỉnh lại vẫn còn ở Hàm Đan, ta chỉ coi đó như một câu chuyện kỳ lạ."
"Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất lâu, nhìn thấy lời nói và hành động của ngươi, lại cảm thấy chưa chắc đã là truyền thuyết."
"Nếu không phải như thế, thật không đủ để giải thích những điều tiên tri của ngươi."
"Nếu không phải như thế, thật không đủ để giải thích thái độ của ngươi đối với ta đột ngột thay đổi."
Vệ Toản nhìn y chằm chằm không chớp mắt.
Không thể phân biệt ai giống thợ săn hơn.
Chỉ thấy bóng đêm nặng nề.
Đôi mắt Thẩm Diên như mặt hồ hơi nhăn lại.
Chậm rãi hỏi hắn:
"Ngươi mơ một giấc mơ ở Hàm Đan.
Trong mơ ngươi thấy ta?"
- -----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.