Đỗ Lương Dạ

Chương 5: Chương 2.3

Thẩm Thương My

07/02/2017

Mặc dù Vô Song rất yêu thích Đỗ Lương Dạ, nhưng nàng lại không được hoan nghênh ở Thiên hạ vô song các. Nhất là Khúc Lan sư phụ lại là người vô cùng thống hận người Mãn, mà phụ thân của Đỗ Lương Dạ lại là quan viên Thanh triều. Thứ hai, mấy vị tông chủ của Thiên hạ vô song các đều ít hoặc nhiều đều có tính tình kỳ quái.

Nhưng Đỗ Lương Dạ cũng là người khi đến cũng biết nhìn sắc mặt người khác, lúc vui vẻ thì đến như thường lệ, có đôi khi thậm chí còn đòi Vô Song đưa đến Tây Giang Nguyệt, ở trên nhà chim bồ câu hơn mười ngày liền. Có lúc đột nhiên mất tích ba tháng cũng là chuyện bình thường, không ai tìm được nàng, không ai biết nàng đi đâu làm gì.

Mỗi một người muốn tiếp cận Thiên hạ vô song các đều phải trải qua sự điều tra nghiêm ngặt. Người phụ trách điều tra ti tức là Giang Hú đương nhiên cũng từng điều tra Đỗ Lương Dạ, thế nhưng Giang Hú cũng không thu được tin tức có giá trị gì. Ngày nào Đỗ Lương Dạ cũng sống phóng túng, dẫn theo hai gã tùy tùng tuấn tú đi dạo trên đường phố, cái gì cũng thông thạo, hạng người nào cũng kết giao.

Cho nên, cùng với thái độ thù địch với Đỗ Lương Dạ, bọn họ còn có sự hiếu kỳ với nàng.

Mộ Dung Thu Thủy đương nhiên cũng rất hiếu kỳ, có một thời gian dài, hắn lén đi theo nàng. Hắn thấy Đỗ Lương Dạ trong bộ y phục tuyết trắng, ở dưới con mắt của một đám hậu vệ giữ thành, vô cùng ưu nhã đi qua đi qua đầu thành Lạc Dương đêm khuya rét mướt, gió đêm thổi bay chiếc áo bào rộng thùng thình của nàng, giống như một cây hoa mẫu đơn lung lay sắp đổ.

Hắn còn thấy cả người Đỗ Lương Dạ xuất thần dưới ánh trăng trên sông Lạc Hà, phong thái giống như một con cá duyên dáng linh hoạt.

Cho đến ngày hôm nay, khi Mộ Dung Thu Thủy nhớ lại chuyện cũ, hắn bỗng nhiên phát hiện, bản thân mình khi đánh giá một nữ nhân có xinh đẹp và quyến rũ hay không đều lấy tiêu chuẩn từ Đỗ Lương Dạ.

Cho dù Đỗ Lương Dạ có nhiều hành vi hắn cảm thấy không thể giải thích nổi.

Giống như vào giờ khắc này, hắn không rõ, nàng vì sao bỗng nhiên một mình chống thuyền vượt sông mù mịt khói sương sang bờ bên kia. Đứng ở vị trí của hắn nhìn không thấy ở mui thuyền đen tuyền đang tiến vào đám cỏ lau của Đỗ Lương Dạ đột nhiên dưới nước nhoi lên một người.

Người đó động tác nhanh nhẹn xoay người đi vào buồng nhỏ trên tàu.

Đỗ Lương Dạ đương nhiên là thấy rồi nhưng làm như không thấy. Nàng hơi ngửa đầu, đưa mắt nhìn ra xa mặt sông gợn sóng nước, vẫn tiếp tục chống thuyền chậm rãi đi, chỉ nghe tiếng sóng nước gợn vang.

Lặng im trong chốc lát, trong khoang thuyền có tiếng người nói vọng ra, âm thanh có chút già nua.

– Có tin tức, Phượng Hoàng tham dự hành động lần này, đồng thời người đã vào thành Lạc Dương.

– Đã biết.

– Chúng ta có nên điều chỉnh lại kế hoạch hay không?

– Không cần!

– Vậy…Ngươi định làm như nào?



Người kia có chút nghi hoặc, nhưng thái độ rất cung kính.

– Án binh bất động.

– Cách ngày trùng cửu chỉ còn hai ngày nữa thôi.

Người kia nhấn mạnh.

– Đúng vậy!

Đỗ Lương Dạ nói rất nhẹ, ánh mắt trong trẻo lộ ra sự phiền muộn, dường như nhớ đến gì đó. Sự không tập trung trong lời nói của nàng làm cho đối phương kinh ngạc, hắn tựa như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không nói nữa.

Ngay khi mũi thuyền ra khỏi đám cỏ lau thì hắn đã biến mất.

Đỗ Lương Dạ quăng mái chèo xuống thuyền, đưa tay chạm vào chiếc nơ kết đồng tâm, cười rất nhẹ, sau đó xoay người lên bờ, mới đi được vài bước qua lùm cỏ, đột nhiên có người nhảy ra ôm lấy chân nàng, miệng reo lên:

– Tiểu Dạ, cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi.

Đỗ Lương Dạ hơi giật mình kinh hãi nhưng lập tức trấn tĩnh lại, trong đôi mắt đen kịt lướt qua một tia sát khí.

Người đàn ông dưới chân không phát hiện ra, hắn vẫn ôm chặt lấy hai chân của Đỗ Lương Dạ, mặt áp sát vào đầu gối nàng, hét lên:

– Tiểu Dạ, ngươi thật không có lương tâm, ngươi bỏ đi ba năm, lúc quay về cũng không tìm ta để chơi, ngươi thật không có lương tâm, ô ô ô…

Hắn thật sự khóc toáng lên.

Đỗ Lương Dạ khẽ cười khổ, nàng cúi người xuống nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói:

– Được rồi được rồi, không phải ta đang đứng trước mặt ngươi đó sao, đừng náo loạn nữa.

Hắn không thèm nghe, vẫn cứ tiếp tục khóc không ngớt.

Đỗ Lương Dạ bất đắc dĩ dùng giọng nói của bề trên, chậm rãi nói:

– Nghe nói trong bãi cỏ bờ sông có rắn…



Nàng nói chưa hết, người ở dưới đất vội lủi lên như một con bạch tuộc đang quấn lấy người nàng, một đôi đồng tử mở to láo liên:

– Rắn, rắn ở đâu? Tiểu Dạ, ngươi gạt ta.

Đỗ Lương Dạ cam chịu nhắm mắt lại.

Giây lát, nàng mở mắt ra, chiếu vào mắt nàng là một gương mặt tuấn mỹ, hai mắt đen sáng rực có thể so sánh với sao đêm, hàng mi dày dính nước mắt càng dày và dài, đẹp như một thiên tài đồng tử trong bức tranh Quan thế âm. Đại khái hắn ngủ ở trong bụi cỏ một thời gian khá dài, búi tóc trên đầu đã rối loạn, trên người dính đầy cỏ, nhưng y phục trên người vẫn xa hoa đẹp đẽ hơn người, đỏm dáng đến thấu xương, giống như bốn mùa xuân hạ thu đông đều mặc ở trên người.

Trong thiên hạ, nam nhân có thể tùy tiện nhảy lên người Đỗ Lương Dạ, đồng thời khiến nàng bó tay, chỉ có một, đó chính là Các chủ Thiên hạ vô song các – Thiên Hạ Vô Song.

Đây là một người có tên tuổi danh tiếng trong giang hồ. Mọi người đối với cái tên này vô cùng kính nể, sùng bái, ước ao, đố kỵ..đủ loại tình cảm phức tạp, thế nhưng, ngay cả bọn họ cũng không biết chủ nhân của cái tên này chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ vô cùng tùy hứng.

Mặc dù hắn đã mười tám tuổi rồi.

Thế nhưng tính tình của hắn vẫn như ba năm trước đây không có chút tiến bộ nào, hắn giống như chó ghẻ bên cạnh Đỗ Lương Dạ, có kè mặc cả trên dưới yêu cầu nàng giúp hắn chải đầu, bằng không sẽ xuống.

Đỗ Lương Dạ đành phải đồng ý với hắn.

Hắn lại nhưng được một bước lại muốn tiến thêm một bước là yêu cầu một bộ y phục thật đẹp nữa.

Đỗ Lương Dạ cũng đành phải đồng ý với hắn.

Hắn còn muốn nói thêm gì đó nữa lập tức bị Đỗ Lương Dạ đánh một bạt tai.

– Còn muốn nữa hả?

– Người đánh ta?

Hắn kêu lên, trên mặt trắng trẻo lộ rõ năm dấu tay màu đỏ, thái độ như muốn khóc, nhưng trước ánh mắt sắc bén của Đỗ Lương Dạ, rốt cuộc hắn nín khóc mà mỉm cười.

Nụ cười này giống như mùa xuân về làm băng tuyết tan rã.

Trái tim Đỗ Lương Dạ tức thì mềm yếu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đỗ Lương Dạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook