Chương 9: Chương 4.2
Thẩm Thương My
07/02/2017
Màn đêm dần buông, nơi này phồn hoa lừng danh thiên hạ này vốn dĩ là
cổ thành, cũng đã khoác lên một màu hồng, giăng đèn kết hoa, với đêm tối nhập nhằng rực rỡ, ánh sáng bốn bề lưu chuyển, tiếng ầm ĩ phù hoa, cảnh tượng xa hoa lả lướt.
Mộ Dung Thu Thủy tách ra khỏi đám đông, một mình bước chậm chậm dưới ánh trăng trong hẻm nhỏ, đem phố đêm náo nhiệt bỏ lại đằng sau.
Một đóa hoa cúc tàn cuốn trong gió đêm, hắn đưa tay ra bắt lấy bông hoa, nhắm mắt lại ngửi, trong lòng bỗng nhiên bùng lên cảm giác đau đớn, ngũ tạng lục phủ đều mơ hồ đau buốt. Trong hẻm nhỏ u ám càng trở nên chật chội, hình như có lực lượng vô hình bị đè nén trong cơ thể hắn muốn thoát ra.
Bỗng nhiên, hắn khom lưng hộc ra một ngụm máu phun lên cánh hoa. Bông hoa cúc héo úa nhiễm đầy máu, cánh hoa hiện ra một màu sắc đẹp đẽ.
Sau đó, hắn ngửi được một mùi hướng thanh nhẹ, chưa kịp ngẩng đầu lên đã thấy một ống quần màu trắng nho nhã xinh đẹp, bề mặt chiếc hài mềm mại xanh nhạt, đầu chiếc hài thêu một đóa hoa cúc mỹ lệ. Hắn lập tức cảm giác tim mình như một nồi nước sôi trào ra. Nhưng khuôn mặt tuấn tú lại kín như bưng không tỏ thái độ gì.
Đỗ Lương Dạ đưa tay chạm vào gương mặt hắn, khẽ vuốt ve.Taynàng mát rượu và mềm mại, phủ lên gương mặt hắn, giống như phủ lên tim hắn, chậm rãi xoa lên sự nóng bỏng trong lòng hắn, từng chút từng chút đưa nỗi lòng không yên của hắn tinh lọc đến dễ chịu.
Mộ Dung Thu Thủy nhắm mắt lại.
Yên lặng chốc lát, hắn đẩy nhẹ nàng ra, nắm chặt đóa hoa cúc dính vết máu ở trong lòng bàn tay.
“Ngày mai là trùng cửu, chúng ta đến Đền Bạch mã dạo có được không?” Giọng nói Đỗ Lương Dạ dịu dàng trong trẻo.
“Nghe nói có trọng thần triều đình sẽ tới, phụ thân ngươi còn để ngươi chạy loạn ư?”
” Tiếp đón họ, thật ra chỉ là một nghi thức, những…lễ nghi này thật sự là phiền phức đến chết đi được.” Nàng hơi nhíu mày lộ ra vẻ phiền chán, “nhưng buổi tối bọn hắn xem hí kịch, muội có thể lén đi ra ngoài.”
“Buổi tối hôm đó ta không rảnh.” Mộ Dung Thu Thủy ngắt lời nàng, cố để giọng nói của mình lạnh lùng.
“Thật sự không rảnh?”
“Thật sự.”
Khuôn mặt Đỗ Lương Dạ khẽ ửng đỏ.
Nàng trầm ngâm một lúc, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Hôm nay muội đã gặp Vô Song, hắn nói với muội, ba năm trước thật ra là muội cứu huynh, lẽ nào huynh không dự định báo đáp ân nhân cứu mạng hay sao?”
Mộ Dung Thu Thủy sửng sốt, trong ánh mắt bỗng nhiên biểu lộ sự khó nói.
Ánh trăng đêm thu nghiêng xuống chiếu lên cây tử đằng xơ xác trên mặt đất, hắn nghĩ tâm tư của hắn giống như cây tử đằng xơ xác kia, vô cùng rối rắm.
Đỗ Lương Dạ vẫn lẳng lặng nhìn hắn, cố gắng bắt được mỗi một biểu hiện trên mặt hắn. Nhưng làm nàng thất vọng chính là, trên mặt Mộ Dung Thu Thủy chỉ có gợn lên sự đau thương, giống như ánh trăng hừng sáng giữa trời đông giá rét, ảm đạm.
Nàng có một loại dự cảm mơ hồ không rõ, là nàng yêu hoặc hận, đã không thể rời bỏ hắn được.
Sự thừa nhận này làm nảng không kìm nén được sự bi ai.
Cơ thể nàng mềm nhũn dựa vào tường. Ánh trăng chiếu vào y phục màu trắng của nàng, gương mặt nàng lại giấu trong bóng tối, giọng nói của nàng tự dưng trở nên thê lương: “Muội thường hay nghĩ, có một ngày, chúng ta có thể đến một nơi không ai biết, ẩn cư ở đó.”
“Thật không? Muội cũng muốn như vậy ư?” Ngữ khí của hắn châm chọc làm ngay cả bản thân hắn cũng giật mình.
Đỗ Lương Dạ hơi sửng sốt, một lát sau khẽ cúi đầu than: “Đúng vậy! Muội từng cho rằng, cả đời này của muội sẽ tuyệt không vì mấy vấn đề này mà phiền não…”
Nàng dừng lại, bỗng nhiên cao giọng: “Từ nhỏ muội đã lập lời thề, sẽ trở thành một người thủ đoạn độc ác, là người nói là làm được. Muội hận cơ thể nữ nhi này của muội, bởi vì cô ta, muội chưa từng có được tự do dù chỉ trong chốc lát. Nếu quả thực có kiếp sau, muội muốn làm một nam tử đường đường chính chính, đem càn quét tất cả bất bình trên đời này.”
Nàng đứng thẳng người để nói, cả người chìm đắm vào trong ánh trăng sáng tỏ, nét mặt thanh tú tỏa ra một sự anh khí hiếm thấy.
Mộ Dung Thu Thủy hơi giật mình nhìn nàng, hắn cũng không biết Đỗ Lương Dạ là như vậy.
Ngõ nhỏ thành Lạc Dương đều đặc biệt chật hẹp, thế nên Đỗ Lương Dạ vươn tay ra nắm lấy tay hắn. Nàng nhìn vào mắt hắn, chân thành nói: “Huynh nói cho ta biết, rốt cuộc thế nào huynh mới buông tha hắn? Hay là muốn ta giết họ Khúc kia…”
Những lời này giống như mũi nhọn đâm vào tim Mộ Dung Thu Thủy. Hắn khẽ quát lên: “Câm miệng.”
Đỗ Lương Dạ khẩn thiết nói: ‘Mộ Dung Thu Thủy, huynh đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa. Trên đời này, một người có thể đi thật xa, quyết định bởi con đường dài ngắn. Huynh đã lựa chọn con đường này, thì đã định trước đi không thể xa được…”
Mộ Dung Thu Thủy hất mạnh tay nàng ra, lạnh lùng hỏi lại: “Ta không tha cho hắn thì ngươi sẽ thế nào? Đem ta hóa thành tro cốt à?”
Đỗ Lương Dạ cười khổ, trả lời hắn: “Sẽ không. Ta luyến tiếc giết huynh. Ta nghĩ, đại khái ta sẽ giam cầm huynh, vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”
Mộ Dung Thu Thủy kinh ngạc nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng bật cười phá lên.
Nhưng Đỗ Lương Dạ bỗng nhiên viền mắt đỏ ửng. Giây tiếp theo, nàng gục vào lòng hắn, khóc thất thanh.
Trái tim Mộ Dung Thu Thủy như tan nát.
Hắn ôm cơ thể mềm mại Đỗ Lương Dạ, không gian tràn ngập mùi hương thơm của nàng, nhẹ nhàng, thanh khiết làm người khác say mê.
Giữa ngẩn ngơ, hắn nhớ lại đêm mùa đông của ba năm trước.
Bọn họ từ tửu lâu ôm nhau đi về, giữa trời đông giá tuyết một màu trắng xóa, tuyết rơi đầy vô cùng đẹp.
Lúc đó Vô Song đã say túy lúy, khuôn mặt trắng trẻo trẻ con đỏ bừng, ánh mắt lờ đờ, đi không còn vững nữa. Nhưng vẫn còn Đỗ Lương Dạ bên cạnh đang ầm ĩ muốn đi đến Đền Bạch Mã ở thành Đông để ngắm hoa mai. Bọn họ bất đắc dĩ đành phải đỡ hắn đi đến Đền Bạch Mã. Đường tuyết trơn bóng, hắn cũng uống say khướt, vừa mới đi ra khỏi ngõ mà hắn đã suýt ngã mấy lần.
Đỗ Lương Dạ đành phải đi ở giữa đỡ hai người họ. Tửu lượng của nàng cũng thật tốt, uống càng nhiều mắt càng sáng, hai mắt trong suốt, sáng như ngọn lửa, khiến người khác không dám đến gần. Lần đầu tiên, hắn ở gần nàng như vậy, trọng lượng toàn thân dựa lên vai nàng. Hắn chưa từng say đến như vậy, nhưng lại không muốn tỉnh. Mượn phản xạ ánh sáng của tuyết, hắn thấy hàng mi của nàng cùng sống mũi thanh tú nhỏ nhắn, gương mặt cân đối càng toát lên vẻ dịu dàng.
Nàng vóc người cao gầy, đỡ hai nam tử đi một đoạn đường cũng thấy khó khăn, làn da trắng mịn khẽ ửng hồng, càng toát lên vẻ đẹp lay động lòng người. Hắn ngây ngốc nhìn, bỗng cảm thấy dưới chân trơn trượt, cả người khụy xuống kéo theo tất cả mọi người cùng ngã xuống. Hắn sợ nàng ngã đau, vội vàng dùng chân đỡ nàng, nàng liền ngã lên người hắn, Vô Song là ngã mạnh nhất, nhưng hắn thật sự say nên không cảm nhận được sự đau đớn.
Nàng mềm nhũn từ trên người hắn bò dậy, cười nửa miệng nhìn hắn. Ánh mắt như muốn nói: hừ, thì ra ngươi không say. Gương mặt hắn nóng bừng, nhưng không biết lòng can đảm ở đâu bỗng nhiên xoay người chặn nàng lại, cúi xuống hôn lên gương mặt trắng mịn của nàng. Lại một lần nữa hắn phát hiện, hắn thường cho là biết về Đỗ Lương Dạ, lại như hoàn toàn không biết về nàng, ngay cả nụ hôn này.
Mộ Dung Thu Thủy tách ra khỏi đám đông, một mình bước chậm chậm dưới ánh trăng trong hẻm nhỏ, đem phố đêm náo nhiệt bỏ lại đằng sau.
Một đóa hoa cúc tàn cuốn trong gió đêm, hắn đưa tay ra bắt lấy bông hoa, nhắm mắt lại ngửi, trong lòng bỗng nhiên bùng lên cảm giác đau đớn, ngũ tạng lục phủ đều mơ hồ đau buốt. Trong hẻm nhỏ u ám càng trở nên chật chội, hình như có lực lượng vô hình bị đè nén trong cơ thể hắn muốn thoát ra.
Bỗng nhiên, hắn khom lưng hộc ra một ngụm máu phun lên cánh hoa. Bông hoa cúc héo úa nhiễm đầy máu, cánh hoa hiện ra một màu sắc đẹp đẽ.
Sau đó, hắn ngửi được một mùi hướng thanh nhẹ, chưa kịp ngẩng đầu lên đã thấy một ống quần màu trắng nho nhã xinh đẹp, bề mặt chiếc hài mềm mại xanh nhạt, đầu chiếc hài thêu một đóa hoa cúc mỹ lệ. Hắn lập tức cảm giác tim mình như một nồi nước sôi trào ra. Nhưng khuôn mặt tuấn tú lại kín như bưng không tỏ thái độ gì.
Đỗ Lương Dạ đưa tay chạm vào gương mặt hắn, khẽ vuốt ve.Taynàng mát rượu và mềm mại, phủ lên gương mặt hắn, giống như phủ lên tim hắn, chậm rãi xoa lên sự nóng bỏng trong lòng hắn, từng chút từng chút đưa nỗi lòng không yên của hắn tinh lọc đến dễ chịu.
Mộ Dung Thu Thủy nhắm mắt lại.
Yên lặng chốc lát, hắn đẩy nhẹ nàng ra, nắm chặt đóa hoa cúc dính vết máu ở trong lòng bàn tay.
“Ngày mai là trùng cửu, chúng ta đến Đền Bạch mã dạo có được không?” Giọng nói Đỗ Lương Dạ dịu dàng trong trẻo.
“Nghe nói có trọng thần triều đình sẽ tới, phụ thân ngươi còn để ngươi chạy loạn ư?”
” Tiếp đón họ, thật ra chỉ là một nghi thức, những…lễ nghi này thật sự là phiền phức đến chết đi được.” Nàng hơi nhíu mày lộ ra vẻ phiền chán, “nhưng buổi tối bọn hắn xem hí kịch, muội có thể lén đi ra ngoài.”
“Buổi tối hôm đó ta không rảnh.” Mộ Dung Thu Thủy ngắt lời nàng, cố để giọng nói của mình lạnh lùng.
“Thật sự không rảnh?”
“Thật sự.”
Khuôn mặt Đỗ Lương Dạ khẽ ửng đỏ.
Nàng trầm ngâm một lúc, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Hôm nay muội đã gặp Vô Song, hắn nói với muội, ba năm trước thật ra là muội cứu huynh, lẽ nào huynh không dự định báo đáp ân nhân cứu mạng hay sao?”
Mộ Dung Thu Thủy sửng sốt, trong ánh mắt bỗng nhiên biểu lộ sự khó nói.
Ánh trăng đêm thu nghiêng xuống chiếu lên cây tử đằng xơ xác trên mặt đất, hắn nghĩ tâm tư của hắn giống như cây tử đằng xơ xác kia, vô cùng rối rắm.
Đỗ Lương Dạ vẫn lẳng lặng nhìn hắn, cố gắng bắt được mỗi một biểu hiện trên mặt hắn. Nhưng làm nàng thất vọng chính là, trên mặt Mộ Dung Thu Thủy chỉ có gợn lên sự đau thương, giống như ánh trăng hừng sáng giữa trời đông giá rét, ảm đạm.
Nàng có một loại dự cảm mơ hồ không rõ, là nàng yêu hoặc hận, đã không thể rời bỏ hắn được.
Sự thừa nhận này làm nảng không kìm nén được sự bi ai.
Cơ thể nàng mềm nhũn dựa vào tường. Ánh trăng chiếu vào y phục màu trắng của nàng, gương mặt nàng lại giấu trong bóng tối, giọng nói của nàng tự dưng trở nên thê lương: “Muội thường hay nghĩ, có một ngày, chúng ta có thể đến một nơi không ai biết, ẩn cư ở đó.”
“Thật không? Muội cũng muốn như vậy ư?” Ngữ khí của hắn châm chọc làm ngay cả bản thân hắn cũng giật mình.
Đỗ Lương Dạ hơi sửng sốt, một lát sau khẽ cúi đầu than: “Đúng vậy! Muội từng cho rằng, cả đời này của muội sẽ tuyệt không vì mấy vấn đề này mà phiền não…”
Nàng dừng lại, bỗng nhiên cao giọng: “Từ nhỏ muội đã lập lời thề, sẽ trở thành một người thủ đoạn độc ác, là người nói là làm được. Muội hận cơ thể nữ nhi này của muội, bởi vì cô ta, muội chưa từng có được tự do dù chỉ trong chốc lát. Nếu quả thực có kiếp sau, muội muốn làm một nam tử đường đường chính chính, đem càn quét tất cả bất bình trên đời này.”
Nàng đứng thẳng người để nói, cả người chìm đắm vào trong ánh trăng sáng tỏ, nét mặt thanh tú tỏa ra một sự anh khí hiếm thấy.
Mộ Dung Thu Thủy hơi giật mình nhìn nàng, hắn cũng không biết Đỗ Lương Dạ là như vậy.
Ngõ nhỏ thành Lạc Dương đều đặc biệt chật hẹp, thế nên Đỗ Lương Dạ vươn tay ra nắm lấy tay hắn. Nàng nhìn vào mắt hắn, chân thành nói: “Huynh nói cho ta biết, rốt cuộc thế nào huynh mới buông tha hắn? Hay là muốn ta giết họ Khúc kia…”
Những lời này giống như mũi nhọn đâm vào tim Mộ Dung Thu Thủy. Hắn khẽ quát lên: “Câm miệng.”
Đỗ Lương Dạ khẩn thiết nói: ‘Mộ Dung Thu Thủy, huynh đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa. Trên đời này, một người có thể đi thật xa, quyết định bởi con đường dài ngắn. Huynh đã lựa chọn con đường này, thì đã định trước đi không thể xa được…”
Mộ Dung Thu Thủy hất mạnh tay nàng ra, lạnh lùng hỏi lại: “Ta không tha cho hắn thì ngươi sẽ thế nào? Đem ta hóa thành tro cốt à?”
Đỗ Lương Dạ cười khổ, trả lời hắn: “Sẽ không. Ta luyến tiếc giết huynh. Ta nghĩ, đại khái ta sẽ giam cầm huynh, vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”
Mộ Dung Thu Thủy kinh ngạc nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng bật cười phá lên.
Nhưng Đỗ Lương Dạ bỗng nhiên viền mắt đỏ ửng. Giây tiếp theo, nàng gục vào lòng hắn, khóc thất thanh.
Trái tim Mộ Dung Thu Thủy như tan nát.
Hắn ôm cơ thể mềm mại Đỗ Lương Dạ, không gian tràn ngập mùi hương thơm của nàng, nhẹ nhàng, thanh khiết làm người khác say mê.
Giữa ngẩn ngơ, hắn nhớ lại đêm mùa đông của ba năm trước.
Bọn họ từ tửu lâu ôm nhau đi về, giữa trời đông giá tuyết một màu trắng xóa, tuyết rơi đầy vô cùng đẹp.
Lúc đó Vô Song đã say túy lúy, khuôn mặt trắng trẻo trẻ con đỏ bừng, ánh mắt lờ đờ, đi không còn vững nữa. Nhưng vẫn còn Đỗ Lương Dạ bên cạnh đang ầm ĩ muốn đi đến Đền Bạch Mã ở thành Đông để ngắm hoa mai. Bọn họ bất đắc dĩ đành phải đỡ hắn đi đến Đền Bạch Mã. Đường tuyết trơn bóng, hắn cũng uống say khướt, vừa mới đi ra khỏi ngõ mà hắn đã suýt ngã mấy lần.
Đỗ Lương Dạ đành phải đi ở giữa đỡ hai người họ. Tửu lượng của nàng cũng thật tốt, uống càng nhiều mắt càng sáng, hai mắt trong suốt, sáng như ngọn lửa, khiến người khác không dám đến gần. Lần đầu tiên, hắn ở gần nàng như vậy, trọng lượng toàn thân dựa lên vai nàng. Hắn chưa từng say đến như vậy, nhưng lại không muốn tỉnh. Mượn phản xạ ánh sáng của tuyết, hắn thấy hàng mi của nàng cùng sống mũi thanh tú nhỏ nhắn, gương mặt cân đối càng toát lên vẻ dịu dàng.
Nàng vóc người cao gầy, đỡ hai nam tử đi một đoạn đường cũng thấy khó khăn, làn da trắng mịn khẽ ửng hồng, càng toát lên vẻ đẹp lay động lòng người. Hắn ngây ngốc nhìn, bỗng cảm thấy dưới chân trơn trượt, cả người khụy xuống kéo theo tất cả mọi người cùng ngã xuống. Hắn sợ nàng ngã đau, vội vàng dùng chân đỡ nàng, nàng liền ngã lên người hắn, Vô Song là ngã mạnh nhất, nhưng hắn thật sự say nên không cảm nhận được sự đau đớn.
Nàng mềm nhũn từ trên người hắn bò dậy, cười nửa miệng nhìn hắn. Ánh mắt như muốn nói: hừ, thì ra ngươi không say. Gương mặt hắn nóng bừng, nhưng không biết lòng can đảm ở đâu bỗng nhiên xoay người chặn nàng lại, cúi xuống hôn lên gương mặt trắng mịn của nàng. Lại một lần nữa hắn phát hiện, hắn thường cho là biết về Đỗ Lương Dạ, lại như hoàn toàn không biết về nàng, ngay cả nụ hôn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.