Chương 16: Chương 8.1
Thẩm Thương My
07/02/2017
Duyệt Ý xuống lầu, nhưng không đi lấy trà mà là đi thẳng ra ngoài
cổng lớn của khách điếm Phượng Phi, đi vào một ngõ nhỏ bên trái của
khách điếm, mắt nhìn bốn phía vắng lặng, bỗng nhiên nhảy lên một mái
nhà, tư thái mềm mại ưu mỹ, không một tiếng động, chỉ như một con chuồn
chuồn.
Vị trí nàng đứng có thể thu hết vào tầm mắt các phòng ốc xung quanh của khách điếm Phượng Phi. Thanh thiên bạch nhật, nàng cứ ngồi như vậy trên nóc nhà, đôi mắt cứ hết nhìn đông lại sang tây.
Bỗng nhiên, từ phía sau có một giọng nói cất lên: “Cô nương, canh chừng không phải như vậy đâu.”
Duyệt ý giật mình hoảng sợ quay ngoắt lại sau, suýt chút nữa thì ngã xuống lầu.
Trên nóc nhà chẳng biết từ bao giờ đã có một phi y nhân ngọc thụ lâm phong đứng đó.
Mái tóc đen rất dài, dưới ánh nắng mặt trời nhẹ bay giống như mảnh lụa đen, đối lập với hắn toàn thân mặc trường bào phi y vô cùng rực rỡ, trên mặt mang một mặt nạ hồ điệp ngũ sắc, chỉ lộ ra đôi mắt sáng rực sắc bén, từ con ngươi ánh lên tia lạnh lẽo, quả nhiên là làm người khác khiếp sợ.
Không cần nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của người đó, trong lòng Duyệt ý đã có chút say mê, si ngốc một lát mới hỏi: ‘Ngươi là ai?”
Phi y nhân quả nhiên rất hài lòng với thái độ của nàng, dùng giọng nói mang chút châm biếm, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Ừm, việc này, ngươi không xứng biết tên của ta…”
Duyệt Ý lập tức nghẹn họng, sửng sốt môt chút, đổi giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Phi y nhân thở dài, ngữ khí có chút chán chường nói: “Ta cũng không biết ta muốn làm gì, chỉ là rất buồn chán, cho nên mới ra ngoài một chút…”
Duyệt Ý suýt chút nữa không thở được, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình gặp phải kẻ điên?
Phi y nhân ngẩng đầu lên, tự nói: “Đêm nay, sẽ là một đêm không ngủ được.”
Duyệt Ý thầm vận lực ở cánh tay, dốc toàn bộ tinh thần đề phòng.
Phi y nhân một lần nữa nhìn nàng, cười khẩy nói: “Đối thủ đã sớm lẻn vào trong khách điếm rồi, ngươi còn ngồi ngốc ở đây…”
“Không thể nào.” Duyệt Ý cất lên.
“Tin hay không tùy ngươi, ngươi không thú vị chút nào, ta không chơi với ngươi nữa…”
Hắn còn chưa nói xong, Duyệt Ý đã bay ra ngoài, như dây cung bắn ra hậu viện của khách điểm Phượng Phi.
Phi y nhân phì cười, cả người nhẹ nhàng loáng một cái, chỉ chớp mắt người đã tới ngõ nhỏ. Hắn theo hẻm nhỏ đi thẳng hướng Tây, sau đó lại đi theo hướng Bắc, qua yến Tân lâu, hướng về phủ nha Lạc Dương mà đi.
Hắn chọn một hẻm nhỏ mà đi, bước đi rất nhàn nhã như đi chơi, nhưng lại đi cực nhanh, lập tức đi vào hậu viện của phủ nha
Vị trí nàng đứng có thể thu hết vào tầm mắt các phòng ốc xung quanh của khách điếm Phượng Phi. Thanh thiên bạch nhật, nàng cứ ngồi như vậy trên nóc nhà, đôi mắt cứ hết nhìn đông lại sang tây.
Bỗng nhiên, từ phía sau có một giọng nói cất lên: “Cô nương, canh chừng không phải như vậy đâu.”
Duyệt ý giật mình hoảng sợ quay ngoắt lại sau, suýt chút nữa thì ngã xuống lầu.
Trên nóc nhà chẳng biết từ bao giờ đã có một phi y nhân ngọc thụ lâm phong đứng đó.
Mái tóc đen rất dài, dưới ánh nắng mặt trời nhẹ bay giống như mảnh lụa đen, đối lập với hắn toàn thân mặc trường bào phi y vô cùng rực rỡ, trên mặt mang một mặt nạ hồ điệp ngũ sắc, chỉ lộ ra đôi mắt sáng rực sắc bén, từ con ngươi ánh lên tia lạnh lẽo, quả nhiên là làm người khác khiếp sợ.
Không cần nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của người đó, trong lòng Duyệt ý đã có chút say mê, si ngốc một lát mới hỏi: ‘Ngươi là ai?”
Phi y nhân quả nhiên rất hài lòng với thái độ của nàng, dùng giọng nói mang chút châm biếm, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Ừm, việc này, ngươi không xứng biết tên của ta…”
Duyệt Ý lập tức nghẹn họng, sửng sốt môt chút, đổi giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Phi y nhân thở dài, ngữ khí có chút chán chường nói: “Ta cũng không biết ta muốn làm gì, chỉ là rất buồn chán, cho nên mới ra ngoài một chút…”
Duyệt Ý suýt chút nữa không thở được, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình gặp phải kẻ điên?
Phi y nhân ngẩng đầu lên, tự nói: “Đêm nay, sẽ là một đêm không ngủ được.”
Duyệt Ý thầm vận lực ở cánh tay, dốc toàn bộ tinh thần đề phòng.
Phi y nhân một lần nữa nhìn nàng, cười khẩy nói: “Đối thủ đã sớm lẻn vào trong khách điếm rồi, ngươi còn ngồi ngốc ở đây…”
“Không thể nào.” Duyệt Ý cất lên.
“Tin hay không tùy ngươi, ngươi không thú vị chút nào, ta không chơi với ngươi nữa…”
Hắn còn chưa nói xong, Duyệt Ý đã bay ra ngoài, như dây cung bắn ra hậu viện của khách điểm Phượng Phi.
Phi y nhân phì cười, cả người nhẹ nhàng loáng một cái, chỉ chớp mắt người đã tới ngõ nhỏ. Hắn theo hẻm nhỏ đi thẳng hướng Tây, sau đó lại đi theo hướng Bắc, qua yến Tân lâu, hướng về phủ nha Lạc Dương mà đi.
Hắn chọn một hẻm nhỏ mà đi, bước đi rất nhàn nhã như đi chơi, nhưng lại đi cực nhanh, lập tức đi vào hậu viện của phủ nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.