Đồ Mi Hương

Quyển 2 - Chương 30

Hắc Khiết Minh

31/10/2020

Nàng giương mắt, tay nhỏ bé nhẹ đặt trong lòng hắn.

Hắn cảm giác được động tác của nàng, liền cúi đầu nhìn nàng.

Trong phút chốc nàng thấy trong mắt hắn có nhu tình mà môi hắn nở nụ cười.

Bỗng nhiên nàng hiểu hết mọi thứ thật rõ ràng.

Nàng biết, hắn cũng hiểu, cũng tin lòng nàng đang ở bên hắn.

Đường Khả Khanh cầm lấy tay trượng phu, nói: “Thiên Phóng…… Em không bị thương……”

Cừu Thiên Phóng giương mắt thấy trong mắt nàng có kinh ngạc và đau đớn, còn có bất an.

“Sao lại thế này?”

Khả Khanh nuốt nước miếng, nhìn đôi nam nữ đang ngồi trên sô pha kia.

Nam nhân lúc này mới ngẩng đầu phát hiện trong nhà có khách. Hắn không biết họ nhưng tình huống của vợ hắn không đúng. Trong nháy mắt hắn đã hiểu vì sao nàng kinh hoảng.

“Không có việc gì, đừng hoảng hốt.” Hắn đem thê tử ôm vào trong lòng, trấn an nàng, nhẹ hỏi: “Là đời nào?”

Nữ nhân kia nói nàng là Thượng Trụ Quốc phu nhân, nàng chỉ có một lần làm Thượng Trụ Quốc phu nhân.

Khả Khanh run nhè nhẹ, nhắm mắt lại, rồi mở ra, cố lấy dũng khí, mở miệng: “Kiếp thứ nhất.”

Hắn nhớ rõ, hắn cũng đã nhớ tới một kiếp kia.

“Em về phòng trước đi.” Hắn nói: “Để anh xử lý.”

“Không!” Nàng bình tĩnh nhìn hắn, kiên trì: “Chúng ta cùng nhau.”

Nam nhân nhìn nàng, không có tranh cãi, gật đầu nhượng bộ.

“Hảo, chúng ta cùng nhau.”

Đôi nam nữ kia khe khẽ trao đổi, chỉ sau vào câu ngắn ngủi đã đạt được nhận thức chung.

Khổng Kì Vân không có mở miệng ngăn cản, hoặc đánh gãy. Ngay từ đầu hắn đã xác định nam nhân kia chỉ quan tâm đến nữ tử ôn nhu như nước bên cạnh hắn.

Từ khi đi ra, hắn còn chẳng thèm liếc Miểu Miểu một cái, thẳng đến khi nữ nhân kia nhắc nhở.

Trong mắt nam nhân kia cũng chỉ có cô gái trong lòng mình.

Sau đó đôi nam nữa kia đi đến trước mặt hắn và Miểu Miểu.

“Cừu Thiên Phóng.” Nam nhân lễ phép hướng hắn vươn tay, thuận tiện giới thiệu cô gái bên cạnh hắn, “Vợ tôi, Đường Khả Khanh.”

“Khổng Kì Vân.” Hắn bắt tay người kia, cũng báo cho họ biết thân phận cô gái trong lòng mình: “Vị này là hôn thê của tôi, Hoa Miểu Miểu.”

Hai người bắt tay xong, Cừu Thiên Phóng nhìn hắn, nói: “Tôi nghĩ hai người không phải du khách đi lạc trên núi đúng không.”

“Chúng tôi không phải.” Khổng Kì Vân nhìn chằm chằm nam tử kia, trực tiếp nói: “Chúng ta là đặc biệt tới tìm anh.”

Cừu Thiên Phóng gật gật đầu, chỉ nói: “Hai người muốn biết cái gì?”

“Đáp án.” Khổng Kì Vân mở miệng.

Miểu Miểu cũng bổ sung: “Chúng tôi muốn biết vì sao.”

Cừu Thiên Phóng nhìn nàng một cái, chỉ thản nhiên nói: “Thật lâu trước kia, tôi đã biết có một ngày những người tôi từng đắc tội sẽ tìm tới cửa.”

Hai người không sao nghĩ tới hắn lại thẳng thắn như thế. Miểu Miểu nắm chặt tay, mà hắn vội an ủi, ý bảo nàng không cần lo lắng.

“Anh nhớ cái gì?” Khổng Kì Vân bất động thanh sắc, cân nhắc lời nói của người kia. Nếu cô gái kia là Thượng Trụ Quốc phu nhân thì chứng tỏ nam nhân này cũng biết cái gì đó.

Con mắt đen của Cừu Thiên Phóng tối sầm lại, mở miệng.

“Toàn bộ.”

“Toàn bộ?” Miểu Miểu khiếp sợ nhìn hắn, sau đó chú ý tới nữ nhân kia gắt gao nắm chặt tay hắn. Nhìn đôi nam nữ kia nàng đột nhiên hiểu nam nhân hoàn toàn xa lạ trước mắt này là ai.

Hắn là Thượng Trụ Quốc, là chuyển thế của Thượng Trụ Quốc đại tướng quân.

Hắn không phải Thiết Tử Chính, tuyệt đối không có khả năng.

Trong phút chốc, sợ hãi dâng lên trong lòng, nàng cơ hồ muốn nắm tay nam nhân phía sau mình, tông cửa chạy ra ngoài, nhanh chóng đào tẩu.

Nếu không có nữ nhân kia ở ngay trước mắt, nắm chặt tay nam nhân kia và nếu không có Khổng Kì Vân còn đang ở phía sau ôm chặt chính mình thì nàng chắc sẽ không nhịn được mà chạy như điên.

Cảm giác được nàng run run, Khổng Kì Vân đem cánh tay dài càng siết lại, vỗ về nàng, an ủi bất an trong lòng nàng.

“Không có việc gì.” Hắn nói, ở bên tai nhỏ giọng nói. “Em đừng sợ.”

Nàng trấn định xuống, lại nhìn cô gái kia, run run há mồm hỏi: “Cho nên tất cả những điều kia không phải mộng mà là thật sao……”

“Không phải.” Đường Khả Khanh nhẹ nhàng trả lời.



Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, chiếm được đáp án nhưung nàng vẫn cảm thấy cả người rung động.

Miểu Miểu kinh sợ, nhìn về phía nữ nhân có bộ dáng không thề thay đổi kia, thì thào: “Nhưng sao…… Hai ngàn năm qua đi…… mà cô…… Không thay đổi?”

Khả Khanh muốn tiến lên nhưng nam nhân bên cạnh lại lo lắng ôm lấy cô.

“Không sao.” Khả Khanh nhìn hắn, nói: “Đây là ta nợ nàng, chúng ta nợ họ mà bọn họ muốn biết đáp án thì ta phải nói.”

Hắn mím môi, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn buông lỏng tay. Khả Khanh xoay người, đi tới trước mặt Miểu Miểu, ngồi xổm xuống, nhìn nàng.

“Ngươi là Đồ Mi? Đúng không? Đao Đồ Mi?”

Miểu Miểu cả người buộc chặt, cơ hồ muốn lui vào trong lòng hắn nhưng hắn vẫn nắm chặt tay nàng, ôm nàng.

Trong đôi mắt đen của nữ nhân kia là mông lung, nàng chỉ nói: “Thật lâu trước kia, tôi cũng có một cái tên khác, tôi nghĩ cô cũng biết.”

Nàng có biết.

Nàng từng hỗ trợ chuẩn bị quà cho Thượng Trụ Quốc phu nhân nên biết rõ nàng ta thích cái gì và cả khuê danh.

Miểu Miểu há mồm, nhẹ nhàng mở miệng: “Điệp vũ, cô là Dạ Điệp Vũ.”

Nữ nhân mỉm cười, trong tươi cười còn mang theo nhiều chua sót cùng sầu bi, “Đúng vậy, tôi gọi là Điệp Vũ, khi đó, tôi còn tên là Điệp Vũ.”

Nàng ta vừa dứt lời thì liền không báo trước mà rút ra một con dao nhỏ, cắt đứt tay mình.

Miểu Miểu hít một ngụm, bị dọa sợ trắng mặt. Nàng biết Khổng Kì Vân ở phía sau cũng hoảng sợ, nghĩ đối phương muốn thương tổn nàng. Hắn thậm chí đã muốn bảo hộ nàng mà nâng tay lên đỡ.

“Khả Khanh!” Nam nhân giận dữ, vội vàng tiến lên, bởi vì không kịp ngăn cản nàng, có vẻ cực vì cáu giận, đau lòng. “Em không cần làm thế……”

Trượng phu của nàng, hiển nhiên không dự đoán được nàng sẽ dùng một chiêu này. Hắn ngồi xuống nắm tay nàng, lấy giấy lau đi máu loãng trong lòng bàn tay nàng, trên mặt có hàn sương, gân xanh cũng nổi lên.

“Em nghĩ làm như vậy cô ấy mới hiểu những điều em sắp nói.”

Dung nhan của cô gái kia nhợt nhạt. Nàng ta ngẩng đầu, đem lòng bàn tay mở ra cho nàng xem.

Máu trong lòng bàn tay nàng ta đã bị lau đi nhưng vết thương vẫn còn. Nhưng giây tiếp theo mứoi dọa người. Vế thương đó chậm rãi khép lại, không đến vài giây thì ngay cả dấu vết cũng không còn, vết cắt hoàn toàn biến mất vô tung.

Miểu Miểu bưng kín miệng, hoài nghi nhưng gì mình đang nhìn thấy, tay càng thêm nắm chặt lấy tay Khổng Kì Vân.

Đường Khả Khanh bình tĩnh nhìn Hoa Miểu Miểu cùng nam nhân kia, sau đó thản nhiên nói: “Tôi không thay đổi, là vì từ mấy ngàn năm trước tôi đã bị nguyền rủa…… Tôi sẽ không chết, sẽ không già, bị thương cũng sẽ lành rất nhanh……”

Sau đó, nàng ta bắt đầu nói, đem tiền căn hậu quả, đều nói hết một lượt.

Đó là chuyện xưa khiến người ta sợ, tan nát cõi lòng, bi thương, kinh tâm động phách.

Đây là câu chuyện vượt qua mấy ngàn năm, luân hồi chuyển thế vô số lần, trải qua vô tận đau khổ mới đúc kết ra bài học, rồi mới có được kết quả.

Chuyện xưa rất dài, nàng cũng không nhẫn tâm tiếp tục ngồi trên đùi Khổng Kì Vân, để tránh hai chân hắn bị nàng đè đến tê rần nhưng nàng không rời đi quá xa mà vẫn muốn dựa vào sát bên hắn mới có biện pháp tiếp tục nghe nữ nhân kia nói chuyện.

Mặc dù Đường Khả Khanh đã muốn tận lực bỏ qua nhiều chi tiết, nhân vật, chỉ chọn nói trọng điểm nhưng vẫn tốn nhiều thời gian mới kể xong.

Nàng không thể tin được, không thể tin, chỉ cảm thấy kinh tâm, nghe được động phách.

Nhưng nhìn nữ nhân chưa từng thay đổi diện mạo kia cùng với nam nhân bên cạnh nàng ấy thì Miểu Miểu biết nữ nhân trước mắt đang nói thật.

Đây không phải câu chuyện nào đó mà là nhân sinh của hai người họ, Cung Tề cùng Dạ Điệp Vũ, Cừu Thiên Phóng cùng Đường Khả Khanh.

Bọn họ phạm vào sai lầm cho nên bị nguyền rủa, cho nên liên lụy đến những người quanh mình.

Nhưng, vẫn có nghi vấn.

“Vì sao hai người lại tìm người bán hương cho tôi?” Miểu Miểu khó hiểu, hỏi lại: “Tôi vốn chẳng nhớ gì cả.”

“Hương?” Khả Khanh sửng sốt, “Hương nào?”

“Đồ Mi hương.”

Những lời này làm cho ba người đều nhìn về phía nam nhân vừa lên tiếng.

Cừu Thiên Phóng vừa nói vừa đứng dậy pha trà, lại tiếp lời: “Đó là Thiết Tử Chính tự tay vì nàng mà điều phối. Có một năm rét đậm, Đồ Mi bị bệnh, Thiết Tử Chính làm hương để nàng ta có thể an thần thảnh thơi. Hắn từng tự tay vì nàng ta mua dược, điều chế hương, thậm chí mang túi hương giống nàng ta, từ đó không sửa thói quen kia.”

Chỉ mấy câu ngắn ngủi nhưng khiến tim người ta thắt lại.

“Cô ấy bị mất ngủ.” Khổng Kì Vân lúc này mở miệng: “Ở một tiệm cà phê đã mua được hương, đốt lên thì nằm mộng nhưng sau đó tiệm cà phê bị san bằng, trong một thời gian ngắn ngủi.”

Hắn nhìn về phía nam nhân đang rót một chén trà cho lão bà của mình noi: “Khối đất kia là đăng ký dưới tên anh cho nên chúng tôi mới tìm đến đây.”

Tiệm cà phê biến mất?

Nghe vậy đôi vợ chồng kia trong lòng chợt động, liếc mắt nhìn nhau.

“Chứng mất ngủ của cô rất nghiêm trọng sao?” Cừu Thiên Phóng nhìn về phía Miểu Miểu, hỏi.

“Một chút –” Miểu Miểu mở miệng.

“Thực nghiêm trọng –” Khổng Kì Vân nói.



Hai người cùng trả lời một lúc nhưng câu trả lời lại quá khác nhau. Miểu Miểu đỏ mặt, liếc hắn một cái, chỉ đành sửa miệng: “Một chút nghiêm trọng.”

“Còn có vấn đề khác đúng không?” Khả Khanh nhịn cười, hỏi lại.

Lần này, Khổng Kì Vân nhíu mày, thức thời ngậm miệng.

Miểu Miểu chần chờ một chút, lại liếc hắn một cái, mới nói: “Có.”

“Bây giờ còn có sao?

“Đã không có.” Miểu Miểu lắc đầu, quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh sau đó nói ra miệng: “Nam nhân của tôi đã giúp tôi rồi.”

Đôi mắt đen của hắn sâu hơn, bàn tay to đang nắm tay nàng cũng hơi siết lại.

Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lại tay hắn.

“Người bán hương là nam hay nữ?” Cừu Thiên Phóng hỏi.

“Nữ.” Miểu Miểu hoàn hồn mở miệng, ngừng một chút, nhìn hai người trước mắt mới nói tiếp: “Tôi nghĩ hai người chắc là biết, cô gái đó cũng ở trong mộng, mà ở một kiếp kia cô ấy gọi là A Linh cô nương.”

“Tôi cũng nghĩ thế.” Cừu Thiên Phóng lẩm bẩm một tiếng, ẩn ẩn khó chịu, lại rót chén trà cho hai người kia.

“A Linh nàng đang trả nợ, dùng chính phương pháp của nàng để trả nợ, bù lại những sai lầm của mình trước đây.” Khả Khanh nhìn nàng, nhẹ nhàng cầm tay nàng, nói: “Cô mang theo tiếc nuối và đầu thai. Thiết Tử Chính chết đi vẫn ghi tạc trong linh hồn, trong đôi mắt cô. Đa số mọi người đều có thể quên đi việc kiếp trước nhưng có một vài người kể cả chuyển thế luân hồi cũng không thể quên, cho nên nàng ấy mới bán hương cho cô.”

Nam nhân thản nhiên mở miệng, bổ sung: “Tôi phạm phải sai lầm khiến A Linh hận, cho nên nàng ta mới nguyền rủa tôi. Lúc đó nàng ta giúp đỡ Thượng Trụ Quốc là muốn hắn có được hết thảy rồi lại khiến ta mất đi tất cả, vĩnh viễn chỉ có một kết quả đó. Cuối cùng cũng như nàng ấy mong muốn nhưng nàng ấy sai là không nên đem Thiết Tử Chính cùng Đao Đồ Mi cuốn vào chuyện này.”

“Hương kia là Thiết Tử Chính chưa kịp đưa cho Đồ Mi, đối với Đao Đồ Mi có ý nghĩa trọng đại, cho nên nàng ấy mới trả lại cho cô. Làm như thế là vì nàng ấy nợ cô, thiếu cô, quấy nhiễu tới vận mệnh của cô, cũng vì thế mà nàng ấy mới muốn cô nhớ tới tất cả.” Cừu Thiên Phóng đem trà nóng đưa cho Miểu Miểu, nói tiếp: “Một khi nhớ ra rồi cô mới có thể tìm ra biện pháp giải quyết vấn đề, mới không bị nhốt trong nỗi tiếc nuối, mới học được bài học mà đi tiếp về phía trước.”

Miểu Miểu tiếp nhận chén trà, nhìn thẳng hắn, hỏi: “Đây là kinh nghiệm anh từng trải qua sao?”

Cừu Thiên Phóng bình tĩnh nhìn nàng, thản nhiên nói: “Đúng.”

Nàng im lặng không nói gì nữa.

“Lúc ấy tôi cũng không ngờ lại có kết quả như vậy.” Khả Khanh nhìn chăm chú vào nàng, thiệt tình mở miệng: “Tôi thật xin lỗi, lúc ấy nếu tôi sớm động thủ một chút thì Thiết Tử Chính sẽ không phải chết, mà cô cũng sẽ không bị mù, mang theo tiếc nuối mà vượt qua nhiều năm như vậy.”

Miểu Miểu không biết nên nói cái gì, nàng buông bàn tay đang nắm tay Khổng Kì Vân, vươn hai tay nắm lấy tay Đường Khả Khanh mở ra xem.

Miệng vết thương đã không còn, chẳng có sẹo cũng không có vết.

“Kỳ thật rất đau phải không? Lúc bị thương ấy.” Nàng nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nhẹ hỏi.

Khả Khanh nghẹn họng, vẫn trầm mặc.

Nhưng nàng không cần phải nói, Miểu Miểu nhìn Cừu Thiên Phóng ở một bên nhếch môi, trên trán nổi gân xanh thì cũng biết đáp án rồi. Tuy rằng vết thương sẽ khép lại nhưng lúc bị thương cũng sẽ rất đau.

“Nhất định rất đau.” Nàng cố ý nói, nhìn hắn nói.

Khóe mắt Cừu Thiên Phóng co rút một chút, giống như hắn vừa bị đâm một đao.

“Nên thật ra lỗi không phải của cô.” Miểu Miểu vỗ về bàn tay trắng nõn của Khả Khanh, lại nhìn hướng Cừu Thiên Phóng, nói: “Có điều tôi nghĩ người gây ra đã bị báo ứng rồi.”

Khóe mắt nam nhân kia lại run rẩy, nhưng lần này hắn rốt cuộc mở miệng.

“Tôi xin lỗi.”

Chậc, đầu hàng nhanh như vậy, thực không có gì thú vị mà.

Bàn tay to của người nào đó phóng trên đùi nàng, Miểu Miểu liếc nhìn hắn, thấy hắn cảnh cáo nhướng mày.

Miểu Miểu thu hồi tâm, nhìn Khả Khanh có chút quẫn bách, ăn ngay nói thật: “Tôi nghĩ, có một đoạn thời gian Đồ Mi thật sự rất hận, phi thường hận.”

Khả Khanh trong lòng căng thẳng, lại nghe nàng ôn nhu nói.

“Nhưng hiện tại, tôi đã không còn hận cũng không để ý như thế nữa. Tôi đoán trải qua hai ngàn năm, đúng là tôi đã học được nhiều điều. Tôi đến đây chỉ vì muốn có đáp án, muốn biết lý do của mọi chuyện chứ không phải để trách cô hay hắn.”

Miểu Miểu nắm chặt tay Khả Khanh, mỉm cười với cô ấy rồi buông tay cô ấy ra.

Một nụ cười này xóa hết hận thù.

“Có nam nhân đã nói với tôi phải quên kiếp trước đi, phải chân trọng kiếp này.” Nàng cười nhìn Đường Khả Khanh, lại nhìn Khổng Kì Vân, nói: “Hắn khó khăn lắm mới thốt ra được chút đạo lý từ cái miệng điêu ngoa của mình, mà tôi cũng thấy hắn nói đúng nên tôi quyết định cùng hắn sống thật tốt.”

Nữ nhân này, cũng không biết là đang khen hay chê hắn nữa, làm cho cho tâm tình của hắn lúc lên lúc xuống, dao động không yên.

“Mà tôi rất thương hắn.” Nữ nhân nhu tình mở miệng, nở nụ cười nhợt nhạt, câu mất hồn phách hắn. Nàng dám ở trước mặt người khác thông báo chuyện này khiến hắn không hiểu sao thấy xấu hổ, mặt ửng đỏ.

Khả Khanh nói không ra lời, chỉ có lệ chảy xuống.

Nhưng Hoa Miểu Miểu đã cúi người ôm cô ấy.

“Thực xin lỗi……” Khả Khanh nghẹn ngào, thiệt tình nói: “Cám ơn cô……”

Hốc mắt nàng cũng ẩm ướt, nhẹ vỗ về lưng Khả Khanh, nửa đùa nửa thật nói: “Đừng khóc nữa, nam nhân của cô đang trừng khiến tôi phát khiếp kia kìa.”

Mà cái tên kia cũng thực sự đang trừng nàng. Nàng còn hướng hắn nhướng mày, nào có chỗ nào là sợ hắn.

Bởi vì nhược điểm của hắn đang bị nàng nắm trong tay nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Mi Hương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook