Quyển 2 - Chương 32
Hắc Khiết Minh
31/10/2020
Cái hộp này làm bằng gỗ miếng, cảm giác rất ôn nhuận, bên trên không có
điêu khắc, không có trang sức, chỉ đơn giản là một cái hộp thủ công rất
nhỏ. Hắn đem nó mở ra, trong hộp đã không còn hương gì nhưng vẫn còn một tia dư vị.
Miểu Miểu ngồi ở bên cạnh hắn, ôn nhu nói: “Kỳ thật anh có phải Thiết Tử Chính hay không cũng không quan hệ, thật đấy.”
“Ừ, anh hiểu.” Hắn nói, nhưng vẫn nhìn hộp gỗ.
Cái hộp này thoạt nhìn thật bình thường như lại có một cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.
Hắn cầm cái hộp trong tay, mày nhíu lại, không tự giác khẽ vuốt hộp lại cảm giác bị cấn, bên trên có một ký tự rất nhỏ, mắt thường khó có thể thấy, nhưng nếu sờ vào thì lại thấy. Sau đó ngón tay như là có ý chí của riêng mình, hắn vỗ về chữ viết kia, sau đó đè xuống.
Nó động.
Cái hộp không tiếng động mà bật lên, mở ra một tầng khác.
Hắn ngây ngẩn cả người, Miểu Miểu cũng thế. Hai người cúi đầu nhìn cái hộp trong tay hắn, kinh ngạc không thôi.
“Hóa ra không chỉ có một tầng……” Miểu Miểu nói.
Cái hộp đó có hai tầng nhưng vì chỗ nối quá mức nhẵn nhụi nên người ta không phát hiện ra được.
Hắn cầm lấy cái nắp thứ hai, tầng tiếp theo chỉ có một mảnh giấy đã hơi ố vàng nhưng vẫn bảo tồn nguyên vẹn.
Bỗng nhiên một trận nhiệt khí dâng lên tận não, tràn ra toàn thân.
“Đây là cái gì? Bên trên hình như có chữ, thoạt nhìn giống như đã có lâu rồi. Để em đi lấy cái nhíp để lấy ra, phải cẩn thận mới được.”
Miểu Miểu nhảy xuống giường lại bị hắn giữ lại.
“Không cần.”
Nàng quay đầu, chỉ thấy hắn vẫn ngồi xếp bằng như cũ, một tay cầm tay nàng, một tay cầm cái hộp kia, nhưng thần sắc không đúng, thực không đúng. Hắn thoạt nhìn giống như có chút quẫn bách, trên trán nổi gân xanh, mặt đen thui nhưng cũng đủ ửng.
“Vì sao?” Nàng tò mò hỏi.
“Anh biết……” Hắn xấu hổ nhìn nàng, đôi mắt đen sâu kín lại thâm thúy, nhỏ giọng thừa nhận: “Anh biết đây là cái gì.”
Mọi chi tiết trong nháy mắt đầu xuất hiện trong đầu hắn, rõ ràng không thiếu gì. Nam nhân kia đúng là đã cẩn thận điều tra Thiết Tử Chính cho nên mới biết đến cơ quan này, cũng biết hắn đặt cái gì ở bên trong.
Nàng hồ nghi, ngồi trở lại bên người hắn, nhẹ hỏi: “Là cái gì?”
Hắn có chút xấu hổ, quẫn bách há mồm trả lời: “Là khế ước bán mình của Đồ Mi.”
Nàng ngẩn ra.
“Anh nói cái gì?”
“Là khế ước bán mình của Đao Đồ Mi. Anh bức bức Đao gia đem em bán cho mình.” Hắn thở sâu, nhìn nàng, nói: “Lúc nàng mười bảy tuổi.”
Mười bảy tuổi.
Miểu Miểu ngây dại.
Một năm kia Đồ Mi cự tuyệt Thiết Tử Chính.
Nàng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn, thì thào: “Nhưng ….. Thiết gia không có nô……”
Nam nhân nhìn nàng, mặt đỏ tai hồng khàn khàn mở miệng: “Nhưng, anh rất muốn…… Không muốn buông tay……”
Hắn thế nhưng, vì nàng mà vi phạm quy tắc của chính mình.
Miểu Miểu há miệng nhưng chẳng biết nói gì.
“Bọn họ không cần em nhưng anh cần……” Hắn ngóng nhìn nàng, nói: “Rất muốn rất muốn……”
Nhưng hắn vẫn chịu đựng, cũng không nói gì, không tỏ vẻ, không có bức bách.
Miểu Miểu không thể tin nhìn hắn, sau đó nghe thấy chính mình hỏi.
“Vì sao, không nói?”
“Bởi vì…… Anh muốn không phải nô, không phải chủ tớ……” Hắn thoáng buông tay nàng, nhẹ nắm chặt tay mình, thành thật thừa nhận, “Anh muốn em yêu anh, là cam tâm tình nguyện, cho nên anh tình nguyện chờ, chậm rãi chờ, ai biết……”
Hắn nghẹn lời, bàn tay to nâng lên vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chua sót nói: “Ai biết, em còn bảo anh đi lấy người khác.”
Lòng nàng rung động không ngừng.
“Thực xin lỗi……” Nàng nức nở nói lời xin lỗi, lệ lã chã xuống. “Em thật có lỗi.”
Hắn đưa tay đón được giọt nước mắt nóng bỏng của nàng, trong lòng ấm áp, nói: “Anh không nghĩ em là nô, chưa từng nghĩ vậy. Đao Đồ Mi không phải nô, là vợ của Thiết Tử Chính, chỉ có mình em thôi. Cho nên anh mới đem khế ước bán mình này để vào trong hộp để em giữ.”
“Đưa cho em rồi sao không nói?”
Hắn trầm mặc, không có trả lời, chỉ nhìn nàng, trong mắt có tình cũng có đau khổ. Sau đó, Miểu Miểu đột nhiên hiểu được, hắn không cho nàng biết là vì sợ nàng đi mất.
“Anh không có tự tin có thể giữ em lại.” Hắn mở miệng, chứng thật suy đoán của nàng: “Mà anh cũng không muốn em vì báo ân mà ở lại.”
Nam nhân này sao có thể ngốc nghếch lại thâm tình như vậy chứ?
Nước mắt của nàng lại chảy xuống, nhưng trên môi lại có nụ cười. Nàng đau lòng nhìn hắn, tiến lên, ôm lấy mặt hắn, yêu thương hôn lên môi.
“Anh đúng là đồ ngốc, anh biết không?”
“Em đã nói rồi.” Hắn nhỏ giọng nói.
“Kiếp trước kiếp này đều thế.” Nàng nghẹn ngào, lặng lẽ cường điệu.
Hắn buông hộp gỗ xuống, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng, đau sủng, khàn khàn nói: “Không phải với ai anh cũng ngốc nghếch như vậy.”
“Em biết.” Chẳng có ai hiểu rõ điều này hơn nàng.
“Em yêu anh.” Nàng ôn nhu mở miệng nói.
Hắn siết chặt hai tay, cổ nghẹn lại, mắt cũng nhắm, nước mắt nóng bỏng chảy xuống, trong lòng vô cùng an ổn và kiên định.
Lòng hắn từng bất an nhưng giờ đã ổn định lại.
Nam nhân mở miệng, ở nàng bên tai, lặng lẽ hứa hẹn: “Anh yêu em, kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn.”
Từng lời nói thâm tình lọt vào tai nàng, vào lòng nàng. Nàng biết mình sẽ nhớ rõ, vĩnh viễn nhớ rõ, nam nhân yêu nàng, sủng nàng này. Miểu Miểu ngẩng đầu, môi khẽ nhếch, kéo lên.
“Đời đời kiếp kiếp, không thay đổi.” Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng đồng ý, trả lời cho lời hứa hẹn của hắn.
Ngày mùa hè gió nhẹ, khẽ thổi.
Một mùi hương thổi qua, lởn vởn, lượn lờ, như muốn người ta yêu, thật lâu thật lâu……
Một ly cà phê.
Đó là một mùa hè khác.
Hoa Miểu Miểu chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại tiệm cà phê kia nhưng sự tình luôn như vậy đột nhiên phát sinh. Sáng hôm đó, nàng thay lão công xử lý xong một công việc nên đang muốn về công ty thì ngay tại cuối phố phát hiện ra tiệm cà phê kia.
Cây bồ đề vẫn lẳng lặng đứng đó, khắp sân vẫn là hoa đỏ tươi.
Nàng hoài nghi mình nhìn nhầm nên ngây người trong hai giây nhưng vẫn không nhịn được tiến lên, xuyên qua con phố, đi đến trước cửa.
Tiệm cà phê đó vẫn còn, không biến mất. Miểu Miểu lui hai bước, xem xét quanh mình, nơi này không phải khối đất kia, nhưng rất giống, cảnh vật xung quanh cũng làm cho người ta có cảm giác rất giống.
Nàng đi vào sân, xuyên qua đường mồn đầy bóng râm, đi qua dưới cây bồ đề, đẩy cửa mà vào.
Trong tiệm vẫn như cũ nhưng người ở bên trong không giống. A Linh không còn ở đây nữa mà thay vào đó là một cô gái ngọt ngào đứng trong quầy bar, nhìn thấy nàng vào cửa thì lộ ra nụ cười ấm áp.
“Hoan nghênh đã đến.” Cô gái đó nói.
Miểu Miểu lăng lăng đánh giá tiệm này, sau đó không tự chủ được đi đến một cái bàn gần cửa sổ chậm rãi ngồi xuống.
Cô gái kia tiến lên đưa cho nàng cuốn menu, rồi rót cho nàng cốc nước lọc.
“Cô muốn dùng cơm sao? Hay muốn dùng cà phê?”
Nhìn cô gái thân thiết hòa ái trước mặt, nàng thật cẩn thận gọi một ly cà phê.
Nữ nhân về lại quầy bar, nổi lửa nấu cà phê.
Một con mèo đen đang nằm trên giá sách, dùng một đôi mắt như bảo thạch thần bí nhìn nàng, cái đuôi mèo thả ở giữa không trung, lắc qua lắc lại.
Sau đó, nó há mồm đánh một cái ngáp thật to.
Ngoài phòng gió nổi lên, thổi trúng lá cây bồ đề, làm đám hoa lay động.
Tiệm cà phê này khiến cho người ta có cảm giác thật bình an. Nàng nhìn mọi thứ trước mặt, không nhịn được lấy điện thoại, nhấn nút gọi.
“Kì Vân, ánh có thể tới đây một chút được không?” Nàng yêu cầu.
Hắn không nói hai lời cũng không hỏi nguyên nhân mà chỉ hỏi nàng địa chỉ, sau đó vài phút hắn đã nhanh chóng xuất hiện ở cửa, thoạt nhìn phi thường bình tĩnh. Sau khi hắn vào cửa liền bay thẳng đến chỗ nàng.
“Sao lại thế này?” Hắn hỏi.
Nàng muốn hắn ngồi ở bên người, nói: “Em đã gọi một ly cà phê.”
Hắn nhíu mày, nhưng cũng ngồi xuống bên người nàng.
Nàng ôm lấy tay hắn, dựa vào vai hắn, nhìn nữ nhân ở bên trong quầy đem cà phê đã nấu tốt đổ ra một cái chén nhỏ.
“Cám ơn anh đã đến đây.” Nàng thở sâu, nói lời cảm tạ.
“Đừng khách khí.” Hắn cầm tay nàng.
Sau đó, một nam nhân tuấn mỹ có mái tóc dài đi từ cửa trong ra. Anh ta nói gì đó với cô gái kia rồi cầm lấy khay bưng cà phê đi tới.
Trong quán chỉ có một bàn có khách. Nàng còn chưa mở miệng thì người nọ đã đem cà phê đặt lên bàn, ngay trước mặt Khổng Kì Vân.
Sau đó hắn còn để xuống một đĩa bánh bích quy.
“Tôi không gọi cái này.” Miểu Miểu nói.
“Cái này miễn phí.” Nam nhân tóc dài khẽ nhếch khóe miệng, nhìn nàng nói.
Nụ cười kia khiến lòng nàng động, cũng không cự tuyệt nữa. Sau đó, nam nhân kia xoay người rời đi, trở lại phía trong quầy bar, còn nàng vẫn nhịn không được nhìn theo hắn.
“Em còn nhìn hắn nữa là anh bỏ đi đấy.” Khổng Kì Vân cầm lấy cà phê, thản nhiên uy hiếp.
Miểu Miểu cười khẽ, kéo ánh mắt trở về.
“Anh ghen hả?” Hắn không trả lời, chỉ nhẹ nhấp một ngụm cà phê, né tránh câu hỏi kia.
“Đúng là thùng dấm lớn.” Nàng trêu chọc nói.
Hắn trầm mặc, mặt vừa đen lại hồng.
“Anh có nhớ trước đây em có nói về một tiệm cà phê không?” Nàng nắm tay hắn càng chặt, cười hỏi.
“Nhớ rõ.” Làm sao có thể không nhớ rõ.
Hắn chậm rãi lại uống một ngụm, hương cà phê thuần tuý lan ra.
“Chính là cái tiệm này.” Nàng nói.
Khổng Kì Vân hơi hơi cứng đờ, hí mắt nhìn nàng, trong lúc nhất thời, ngụm cà phê kia tắc trong miệng không biết nên nuốt vào hay nhổ ra.
Nàng cắn môi cười khẽ, nói: “Uống đi, không có việc gì, cho dù có thì cũng có em bên anh rồi còn gì.”
Cũng đúng. Hắn khẽ nhếch môi, nuốt vào một ngụm cà phê nồng nàn kia.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng ấm áp, xuyên qua lá cây rơi vào trên cửa sổ, ở trên bàn chiếu ra nhiều điểm vàng lóng lánh.
“Sau đó thì sao?” Hắn hỏi.
Miểu Miểu lại đem đầu tựa vào vai hắn, nói: “Em thích nơi này, em nghĩ chúng ta có thể nghỉ một ngày cho thật tốt.”
Nàng khẽ nhếch phấn môi, gợi lên một nụ cười cong cong.
Hắn cũng nghĩ thế. Chuyện gì quan trọng cũng không bằng một lời của nàng, cũng kém nụ cười nhẹ của nàng.
Lấy ra điện thoại di động, hắn nhanh chóng nhắn tin dặn dò thư ký sau đó tắt nguồn điện thoại.
Trong tiệm cà phê, nắng ấm áp mà nhẹ nhàng.
Lão bản nấu cà phê, nữ nhân nướng bánh bích quy, con mèo đen thì ngáp dài.
Khổng Kì Vân tiếp tục uống cà phê của hắn. Không biết tại sao rõ ràng đây là đồ uống để nâng cao tinh thần nhưng lại làm hắn thả lỏng.
Miểu Miểu ôm lấy tay hắn, gối đầu lên vai hắn, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tâm rất an ổn.
Thực an ổn…… Thực ấm…… Có hắn làm bạn, nàng lặng lẽ ngủ say.
Ngày đó ánh mặt trời mùa hè chói chang……
Miểu Miểu ngồi ở bên cạnh hắn, ôn nhu nói: “Kỳ thật anh có phải Thiết Tử Chính hay không cũng không quan hệ, thật đấy.”
“Ừ, anh hiểu.” Hắn nói, nhưng vẫn nhìn hộp gỗ.
Cái hộp này thoạt nhìn thật bình thường như lại có một cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.
Hắn cầm cái hộp trong tay, mày nhíu lại, không tự giác khẽ vuốt hộp lại cảm giác bị cấn, bên trên có một ký tự rất nhỏ, mắt thường khó có thể thấy, nhưng nếu sờ vào thì lại thấy. Sau đó ngón tay như là có ý chí của riêng mình, hắn vỗ về chữ viết kia, sau đó đè xuống.
Nó động.
Cái hộp không tiếng động mà bật lên, mở ra một tầng khác.
Hắn ngây ngẩn cả người, Miểu Miểu cũng thế. Hai người cúi đầu nhìn cái hộp trong tay hắn, kinh ngạc không thôi.
“Hóa ra không chỉ có một tầng……” Miểu Miểu nói.
Cái hộp đó có hai tầng nhưng vì chỗ nối quá mức nhẵn nhụi nên người ta không phát hiện ra được.
Hắn cầm lấy cái nắp thứ hai, tầng tiếp theo chỉ có một mảnh giấy đã hơi ố vàng nhưng vẫn bảo tồn nguyên vẹn.
Bỗng nhiên một trận nhiệt khí dâng lên tận não, tràn ra toàn thân.
“Đây là cái gì? Bên trên hình như có chữ, thoạt nhìn giống như đã có lâu rồi. Để em đi lấy cái nhíp để lấy ra, phải cẩn thận mới được.”
Miểu Miểu nhảy xuống giường lại bị hắn giữ lại.
“Không cần.”
Nàng quay đầu, chỉ thấy hắn vẫn ngồi xếp bằng như cũ, một tay cầm tay nàng, một tay cầm cái hộp kia, nhưng thần sắc không đúng, thực không đúng. Hắn thoạt nhìn giống như có chút quẫn bách, trên trán nổi gân xanh, mặt đen thui nhưng cũng đủ ửng.
“Vì sao?” Nàng tò mò hỏi.
“Anh biết……” Hắn xấu hổ nhìn nàng, đôi mắt đen sâu kín lại thâm thúy, nhỏ giọng thừa nhận: “Anh biết đây là cái gì.”
Mọi chi tiết trong nháy mắt đầu xuất hiện trong đầu hắn, rõ ràng không thiếu gì. Nam nhân kia đúng là đã cẩn thận điều tra Thiết Tử Chính cho nên mới biết đến cơ quan này, cũng biết hắn đặt cái gì ở bên trong.
Nàng hồ nghi, ngồi trở lại bên người hắn, nhẹ hỏi: “Là cái gì?”
Hắn có chút xấu hổ, quẫn bách há mồm trả lời: “Là khế ước bán mình của Đồ Mi.”
Nàng ngẩn ra.
“Anh nói cái gì?”
“Là khế ước bán mình của Đao Đồ Mi. Anh bức bức Đao gia đem em bán cho mình.” Hắn thở sâu, nhìn nàng, nói: “Lúc nàng mười bảy tuổi.”
Mười bảy tuổi.
Miểu Miểu ngây dại.
Một năm kia Đồ Mi cự tuyệt Thiết Tử Chính.
Nàng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn, thì thào: “Nhưng ….. Thiết gia không có nô……”
Nam nhân nhìn nàng, mặt đỏ tai hồng khàn khàn mở miệng: “Nhưng, anh rất muốn…… Không muốn buông tay……”
Hắn thế nhưng, vì nàng mà vi phạm quy tắc của chính mình.
Miểu Miểu há miệng nhưng chẳng biết nói gì.
“Bọn họ không cần em nhưng anh cần……” Hắn ngóng nhìn nàng, nói: “Rất muốn rất muốn……”
Nhưng hắn vẫn chịu đựng, cũng không nói gì, không tỏ vẻ, không có bức bách.
Miểu Miểu không thể tin nhìn hắn, sau đó nghe thấy chính mình hỏi.
“Vì sao, không nói?”
“Bởi vì…… Anh muốn không phải nô, không phải chủ tớ……” Hắn thoáng buông tay nàng, nhẹ nắm chặt tay mình, thành thật thừa nhận, “Anh muốn em yêu anh, là cam tâm tình nguyện, cho nên anh tình nguyện chờ, chậm rãi chờ, ai biết……”
Hắn nghẹn lời, bàn tay to nâng lên vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chua sót nói: “Ai biết, em còn bảo anh đi lấy người khác.”
Lòng nàng rung động không ngừng.
“Thực xin lỗi……” Nàng nức nở nói lời xin lỗi, lệ lã chã xuống. “Em thật có lỗi.”
Hắn đưa tay đón được giọt nước mắt nóng bỏng của nàng, trong lòng ấm áp, nói: “Anh không nghĩ em là nô, chưa từng nghĩ vậy. Đao Đồ Mi không phải nô, là vợ của Thiết Tử Chính, chỉ có mình em thôi. Cho nên anh mới đem khế ước bán mình này để vào trong hộp để em giữ.”
“Đưa cho em rồi sao không nói?”
Hắn trầm mặc, không có trả lời, chỉ nhìn nàng, trong mắt có tình cũng có đau khổ. Sau đó, Miểu Miểu đột nhiên hiểu được, hắn không cho nàng biết là vì sợ nàng đi mất.
“Anh không có tự tin có thể giữ em lại.” Hắn mở miệng, chứng thật suy đoán của nàng: “Mà anh cũng không muốn em vì báo ân mà ở lại.”
Nam nhân này sao có thể ngốc nghếch lại thâm tình như vậy chứ?
Nước mắt của nàng lại chảy xuống, nhưng trên môi lại có nụ cười. Nàng đau lòng nhìn hắn, tiến lên, ôm lấy mặt hắn, yêu thương hôn lên môi.
“Anh đúng là đồ ngốc, anh biết không?”
“Em đã nói rồi.” Hắn nhỏ giọng nói.
“Kiếp trước kiếp này đều thế.” Nàng nghẹn ngào, lặng lẽ cường điệu.
Hắn buông hộp gỗ xuống, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng, đau sủng, khàn khàn nói: “Không phải với ai anh cũng ngốc nghếch như vậy.”
“Em biết.” Chẳng có ai hiểu rõ điều này hơn nàng.
“Em yêu anh.” Nàng ôn nhu mở miệng nói.
Hắn siết chặt hai tay, cổ nghẹn lại, mắt cũng nhắm, nước mắt nóng bỏng chảy xuống, trong lòng vô cùng an ổn và kiên định.
Lòng hắn từng bất an nhưng giờ đã ổn định lại.
Nam nhân mở miệng, ở nàng bên tai, lặng lẽ hứa hẹn: “Anh yêu em, kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn.”
Từng lời nói thâm tình lọt vào tai nàng, vào lòng nàng. Nàng biết mình sẽ nhớ rõ, vĩnh viễn nhớ rõ, nam nhân yêu nàng, sủng nàng này. Miểu Miểu ngẩng đầu, môi khẽ nhếch, kéo lên.
“Đời đời kiếp kiếp, không thay đổi.” Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng đồng ý, trả lời cho lời hứa hẹn của hắn.
Ngày mùa hè gió nhẹ, khẽ thổi.
Một mùi hương thổi qua, lởn vởn, lượn lờ, như muốn người ta yêu, thật lâu thật lâu……
Một ly cà phê.
Đó là một mùa hè khác.
Hoa Miểu Miểu chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại tiệm cà phê kia nhưng sự tình luôn như vậy đột nhiên phát sinh. Sáng hôm đó, nàng thay lão công xử lý xong một công việc nên đang muốn về công ty thì ngay tại cuối phố phát hiện ra tiệm cà phê kia.
Cây bồ đề vẫn lẳng lặng đứng đó, khắp sân vẫn là hoa đỏ tươi.
Nàng hoài nghi mình nhìn nhầm nên ngây người trong hai giây nhưng vẫn không nhịn được tiến lên, xuyên qua con phố, đi đến trước cửa.
Tiệm cà phê đó vẫn còn, không biến mất. Miểu Miểu lui hai bước, xem xét quanh mình, nơi này không phải khối đất kia, nhưng rất giống, cảnh vật xung quanh cũng làm cho người ta có cảm giác rất giống.
Nàng đi vào sân, xuyên qua đường mồn đầy bóng râm, đi qua dưới cây bồ đề, đẩy cửa mà vào.
Trong tiệm vẫn như cũ nhưng người ở bên trong không giống. A Linh không còn ở đây nữa mà thay vào đó là một cô gái ngọt ngào đứng trong quầy bar, nhìn thấy nàng vào cửa thì lộ ra nụ cười ấm áp.
“Hoan nghênh đã đến.” Cô gái đó nói.
Miểu Miểu lăng lăng đánh giá tiệm này, sau đó không tự chủ được đi đến một cái bàn gần cửa sổ chậm rãi ngồi xuống.
Cô gái kia tiến lên đưa cho nàng cuốn menu, rồi rót cho nàng cốc nước lọc.
“Cô muốn dùng cơm sao? Hay muốn dùng cà phê?”
Nhìn cô gái thân thiết hòa ái trước mặt, nàng thật cẩn thận gọi một ly cà phê.
Nữ nhân về lại quầy bar, nổi lửa nấu cà phê.
Một con mèo đen đang nằm trên giá sách, dùng một đôi mắt như bảo thạch thần bí nhìn nàng, cái đuôi mèo thả ở giữa không trung, lắc qua lắc lại.
Sau đó, nó há mồm đánh một cái ngáp thật to.
Ngoài phòng gió nổi lên, thổi trúng lá cây bồ đề, làm đám hoa lay động.
Tiệm cà phê này khiến cho người ta có cảm giác thật bình an. Nàng nhìn mọi thứ trước mặt, không nhịn được lấy điện thoại, nhấn nút gọi.
“Kì Vân, ánh có thể tới đây một chút được không?” Nàng yêu cầu.
Hắn không nói hai lời cũng không hỏi nguyên nhân mà chỉ hỏi nàng địa chỉ, sau đó vài phút hắn đã nhanh chóng xuất hiện ở cửa, thoạt nhìn phi thường bình tĩnh. Sau khi hắn vào cửa liền bay thẳng đến chỗ nàng.
“Sao lại thế này?” Hắn hỏi.
Nàng muốn hắn ngồi ở bên người, nói: “Em đã gọi một ly cà phê.”
Hắn nhíu mày, nhưng cũng ngồi xuống bên người nàng.
Nàng ôm lấy tay hắn, dựa vào vai hắn, nhìn nữ nhân ở bên trong quầy đem cà phê đã nấu tốt đổ ra một cái chén nhỏ.
“Cám ơn anh đã đến đây.” Nàng thở sâu, nói lời cảm tạ.
“Đừng khách khí.” Hắn cầm tay nàng.
Sau đó, một nam nhân tuấn mỹ có mái tóc dài đi từ cửa trong ra. Anh ta nói gì đó với cô gái kia rồi cầm lấy khay bưng cà phê đi tới.
Trong quán chỉ có một bàn có khách. Nàng còn chưa mở miệng thì người nọ đã đem cà phê đặt lên bàn, ngay trước mặt Khổng Kì Vân.
Sau đó hắn còn để xuống một đĩa bánh bích quy.
“Tôi không gọi cái này.” Miểu Miểu nói.
“Cái này miễn phí.” Nam nhân tóc dài khẽ nhếch khóe miệng, nhìn nàng nói.
Nụ cười kia khiến lòng nàng động, cũng không cự tuyệt nữa. Sau đó, nam nhân kia xoay người rời đi, trở lại phía trong quầy bar, còn nàng vẫn nhịn không được nhìn theo hắn.
“Em còn nhìn hắn nữa là anh bỏ đi đấy.” Khổng Kì Vân cầm lấy cà phê, thản nhiên uy hiếp.
Miểu Miểu cười khẽ, kéo ánh mắt trở về.
“Anh ghen hả?” Hắn không trả lời, chỉ nhẹ nhấp một ngụm cà phê, né tránh câu hỏi kia.
“Đúng là thùng dấm lớn.” Nàng trêu chọc nói.
Hắn trầm mặc, mặt vừa đen lại hồng.
“Anh có nhớ trước đây em có nói về một tiệm cà phê không?” Nàng nắm tay hắn càng chặt, cười hỏi.
“Nhớ rõ.” Làm sao có thể không nhớ rõ.
Hắn chậm rãi lại uống một ngụm, hương cà phê thuần tuý lan ra.
“Chính là cái tiệm này.” Nàng nói.
Khổng Kì Vân hơi hơi cứng đờ, hí mắt nhìn nàng, trong lúc nhất thời, ngụm cà phê kia tắc trong miệng không biết nên nuốt vào hay nhổ ra.
Nàng cắn môi cười khẽ, nói: “Uống đi, không có việc gì, cho dù có thì cũng có em bên anh rồi còn gì.”
Cũng đúng. Hắn khẽ nhếch môi, nuốt vào một ngụm cà phê nồng nàn kia.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng ấm áp, xuyên qua lá cây rơi vào trên cửa sổ, ở trên bàn chiếu ra nhiều điểm vàng lóng lánh.
“Sau đó thì sao?” Hắn hỏi.
Miểu Miểu lại đem đầu tựa vào vai hắn, nói: “Em thích nơi này, em nghĩ chúng ta có thể nghỉ một ngày cho thật tốt.”
Nàng khẽ nhếch phấn môi, gợi lên một nụ cười cong cong.
Hắn cũng nghĩ thế. Chuyện gì quan trọng cũng không bằng một lời của nàng, cũng kém nụ cười nhẹ của nàng.
Lấy ra điện thoại di động, hắn nhanh chóng nhắn tin dặn dò thư ký sau đó tắt nguồn điện thoại.
Trong tiệm cà phê, nắng ấm áp mà nhẹ nhàng.
Lão bản nấu cà phê, nữ nhân nướng bánh bích quy, con mèo đen thì ngáp dài.
Khổng Kì Vân tiếp tục uống cà phê của hắn. Không biết tại sao rõ ràng đây là đồ uống để nâng cao tinh thần nhưng lại làm hắn thả lỏng.
Miểu Miểu ôm lấy tay hắn, gối đầu lên vai hắn, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tâm rất an ổn.
Thực an ổn…… Thực ấm…… Có hắn làm bạn, nàng lặng lẽ ngủ say.
Ngày đó ánh mặt trời mùa hè chói chang……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.