Đồ Ngốc! Anh Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 47: Bữa Cơm Đoàn Viên

Vân Phong Nam Thiên

02/12/2021

Bữa cơm chiều được dọn lên bàn, mâm cơm đầy ắp các món ăn phần lớn là các món mà Y Vân thích. Nào là canh cải nấu cá, nào là cá chép sốt cà chua, nào là gà rang mắm gừng, nào là cánh gà rán, bồ câu hầm thuốc bắc, măng tây nộm ức gà, canh sườn nấu vỏ dưa hấu..

Ngoài ra còn có một đĩa dưa chuột chẻ, một đĩa dưa hấu cắt ta hết vỏ bổ miếng nhỏ đỏ tươi. Toàn bộ những món ăn này đều là những thứ được lấy từ trang trại, từ thịt cá đến rau củ quả, rất tươi ngon. Nhìn một bàn ăn phong phú như vậy Minh Đức cao hứng reo lên:

"Oa, mẹ vào bếp có khác nhiều món ngon quá! Nhưng toàn món chị thích, con đã nhìn ra sự thiên vị đấy nha? Con bắt đầu ghen tỵ với chị rồi đấy!"

Minh Đức phụng phịu nói, cậu nhóc chỉ nói đùa như vậy thôi chứ thật sự không muốn tranh giành sự quan tâm của bố mẹ với chị, hơn nữa cậu nhóc thừa biết bố mẹ quan tâm và yêu thương hai chị em như nhau. Vì chuyện này mà đi gây sự với bố mẹ thì thật ấu trĩ, còn lâu. Bà Tuệ vừa cười vừa mắng yêu con trai:

"Cha nhà anh! Thế giờ anh thích món gì mẹ sẽ đi nấu cho anh?"

Cậu nhóc kéo chiếc ghế sang một bên, đầy chiếc xe lại gần bàn ăn rồi mới dừng lại ngẩng đầu lên tỏ vẻ đáng thương nói:

"Con biết cái số của con nó khổ rồi, thôi thì có gì ăn đấy sao lại bắt mẹ khổ với con nữa chứ?"

Ông Nghị từ ngoài cửa bước vào nghe được những lời này liền cốc nhẹ vào đầu cậu nhóc mà mắng:

"Cái thằng nhóc thối này! Bố trải qua mấy chục năm còn chưa dám than vãn mà con mới có vài ba cái tuổi ranh ra đã kêu số khổ rồi! Mau ngồi ăn đi còn đứng đó mà nói linh tinh thêm nữa thì hết đồ ăn bây giờ! Đến lúc đó lại bài cũ khóc lóc kể lể số khổ."

Ông Nghị nói xong cũng ngồi vào bàn bưng bát lên bắt đầu ăn cơm, nhìn thấy bố ăn cơm Minh Đức vội vàng kéo ghế ngồi xuống rồi ăn lấy ăn để, cậu nhóc cắm đầu ăn tập trung đến độ không cả nói câu nào món ăn ở trên bàn cũng theo đó mà nhanh chóng vơi đi.

"Thằng nhóc thối này, nhìn xem cái tướng ăn của nó xấu quá, hai bố con ở nhà ăn uống thế nào vậy, cứ như là bị bỏ đói mấy năm rồi vậy."

Bà Tuệ nhìn bộ dạng con trai ăn cơm không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Bấy giờ Minh Đức mới dừng tay và cơm lại và bắt đầu phàn nàn.

"Mẹ không biết thì thôi, từ lúc mẹ vắng nhà chỉ có cuối tuần được bà chủ nấu ăn mới được tính là ăn cơm, bình thường bố toàn rau luộc, thịt luộc, trứng luộc ngay cả các món liên quan đến cá cũng bị khai tử luôn."

Minh Đức vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói. Cứ như thể cậu nhóc ngừng ăn thì toàn bộ đồ ăn ngon ở trên bàn sẽ tự nhiên bốc hơi mất. Bà Tuệ lấy canh thuốc bắc đưa cho Y Vân xong quay sang nói với Minh Đức:

"Đưa bát đây mẹ lấy cái này cho, tốt lắm!"



Minh Đức ngẩng đầu lên ra bộ ngúng nguẩy trả lời:

"Hứ, con khỏe mạnh thế này mới không cần ăn mấy cái loại canh hầm đồ bổ như thế. Để cho con ma ốm chị ăn thì hợp hơn."

Bà Tuệ làm bộ hùa theo con trai nghiêm mặt nói:

"Ái chà! Cái thằng nhóc thối này lại muốn ăn đòn chăng?"

Minh Đức dừng lại, vểnh mũi lên đáp lại với giọng điệu đùa giỡn:

"Đòn không có ngon đâu á nha, con còn lâu mới ăn!"

Sau đó cậu nhóc quay sang chị gái lúc đấy mới bắt đầu kể lễ một cách thương tâm:

"Đấy chị xem, không có chị ở đây em cũng toàn bị bố mẹ bỏ quên, thế mới biết là bố mẹ đâu có thương em nhiều đâu, đây không được tính là số khổ thì là cái gì."

Y Vân nhìn cậu em trai làm nũng, trong lòng vui vẻ cũng nở một nụ cười. Một nhà bốn người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, đã rất lâu rồi cả nhà mới được ngồi đầy đủ bên mâm cơm như thế này. Đối với ông Nghị bà Tuệ mà nói thì điều này đã quá đủ rồi, hai ông bà không còn mong muốn gì hơn.

Ăn xong như thường lệ Minh Đức đứng dậy thu dọn bát đũa đi rửa, bà Tuệ ngăn cậu nhóc lại:

"Để mẹ rửa cho, con đưa chị về phòng đi!"

Minh Đức nhìn chị gái bày ra bộ dạng sùng kính mà nói:

"Chị đúng là thần may mắn của em mà, chị về không những em được ăn ngon mà còn không phải rửa bát nữa."

Y Vân không nhịn được mà phì cười rồi lên tiếng:

"Sau này chị sẽ làm hết cho em!"



Minh Đức nghe xong reo lên:

"Vẫn là chị thương em nhất, để em đưa chị về phòng."

Vừa đi Minh Đức vừa nói về khu nhà ở. Qua lời kể của Minh Đức đại khái Y Vân đã hiểu được vị trí của từng phòng. Đầu tiên là phòng sách có thể tùy ý mượn sách để đọc, phòng nay phần lớn là sách về nông nghiệp bên cạnh đó cũng có rất nhiều sách về các lĩnh vực khác nhau như y học, nấu nướng, du lịch.. trong phòng còn có một máy tính để bàn có đường truyền Internet ai cũng có thể dùng nếu cần.

Tiếp theo là phòng ngủ cũng là phòng làm việc của ông bà chủ, nếu không có sự cho phép thì không ai được vào. Tiếp đến là phòng của cậu chủ, qua phòng của cậu chủ đến phòng vệ sinh với phòng tắm rồi mới đến phòng của bố mẹ Y Vân, cuối cùng mới đến phòng của hai chị em.

Trong phòng của ông bà chủ với cậu chủ đều có phòng vệ sinh riêng nên phòng vệ sinh với phòng tắm ở bên ngoài là dành cho gia đình nhà Y Vân sử dụng. Đối diện với phòng của hai chị em là phòng lạnh chuyên dụng dùng để bảo quản nông sản, phòng này trước là của Y Vân nhưng khi Y Vân chuyển lên bệnh viện thì căn phòng đã được tu sửa thành phòng lạnh.

Khi về đến phòng nhìn thấy chiếc giường lạ, Y Vân nhăn mặt lên tiếng hỏi:

"Sao cái giường này lạ vậy?"

"Đây là giường bệnh chuyên dụng của chị, được một nhà hảo tâm tặng, nó rất là thoải mái nên sau khi chị tỉnh lại bố đã sửa thành giường ngủ cho đỡ lãng phí."

Nói xong Minh Đức chạy lại nằm ra giường rồi nói:

"Thật là thoải mái, nếu chị không thích thì nhường nó lại cho em."

"Ừ."

Y Vân khẽ ừ một tiếng rồi cài chốt xe lăn sau đó cố gắng đứng lên, bám vào thành giường mon men bước từng bước đến cửa sổ. Minh Đức thấy chị gái hồi lâu không nói gì thêm thì ngồi dậy xem, thấy chị đứng thất thần bên cửa sổ cậu nhóc không có làm phiền nữa mà đi lấy chiếc ghế tựa lại đặt sát cửa sổ phòng khi chị mỏi chân thì có cái để ngồi.

Xong xuôi cậu nhóc đi đến phòng sách lấy bài tập, bình thường cậu nhóc làm bài tập về nhà trong phòng sách. Hôm nay còn có chị, cậu nhóc không thể để chị một mình được nên đã mang bài tập về phòng. Sau khi tỉnh lại chị quên đi một số việc thuận nước đẩy thuyền bố mẹ đã nói năm đó chị thi trượt, ở nhà một năm chờ thi lại thì không may bị ngã.

Năm đó cậu còn bé nên không biết chuyện là thế nào, chỉ biết chị bị tai nạn tưởng chừng không thể qua khỏi. Giờ đây chị đã tỉnh lại bố mẹ lại không cho cậu nhắc đến chuyện này mà phải nói dối chị, nên Minh Đức đoán chắc chắn không phải là chuyện tốt gì. Nghĩ đến đây Minh Đức lại chuyên tâm vào làm bài tập về nhà của mình.

Qua cửa sổ Y Vân nhìn ra sân vườn tĩnh lặng, cả khoảng sân được ánh điện chiếu sáng, ngay cạnh đó là những bông hoa Hồng xinh đẹp khẽ đung đưa trong gió. Điều kiện ở đây thật sự là rất tốt, có nằm mơ Y Vân cũng không nghĩ gia đình nhà mình lại có thể ở một nơi tốt như vậy. Dù cho thân phận chỉ là làm thuê, ăn nhờ ở đậu cho nên trong lòng Y Vân luôn thấy lạ lẫm. Lúc tỉnh lại ở bệnh viện còn khi xuất viện lại ở một nơi xa lạ nên tạm thời cô bạn nhỏ thấy khó thích ứng với cuộc sống hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Ngốc! Anh Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook