Đồ Ngốc! Anh Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi
Chương 19:
Vân Phong Nam Thiên
07/05/2021
Đôi lời tâm sự của Vân Phong Nam Thiên
Vân Phong Nam Thiên có nghĩa là mây gió trời Nam các bạn ạ, đôi lúc mình muốn như đám mây tự do trôi trên bầu trời. Nhưng đến một lúc mình nhận ra mây không tự do như mình nghĩ, là gió đã thổi mây bay đi, rồi gió cũng không tự nhiên mà có. Và mình cuối cùng cũng hiểu ra như vậy mới là cuộc sống. Mình có ước mơ viết lách từ nhỏ nhưng hoàn cảnh đưa đẩy bản thân không thể thực hiện mơ ước của mình. Giờ đây bên cạnh công việc mình vẫn có thể thoả mãn đam mê của mình, nên mình rất vui. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Hôm nay mình có đôi lời muốn tâm sự về nhân vật Y Vân. Mình nhìn thấy đâu đó trong nhân vật này có bóng dáng của mình. Ai cũng nói thời trung học phổ thông là thời gian tươi đẹp nhất, sự hồn nhiên vui vẻ rồi cả những rung động đầu đời,(Ai qua tuổi này mà chưa từng thổn thức trước người bạn khác giới là nói khoác đó nha ) nhưng mình lại không được may mắn như vậy, thậm chí mình xây dựng lên nhân vật đó cũng chính là mong muốn của bản thân mình trước đây là sẽ có chỗ dựa để vượt qua những cuộc khủng hoảng tinh thần.
Ở một lớp học toàn nữ sinh cô chủ nhiệm gắn cho cái mác học sinh cá biệt, trong khi mình cũng chỉ học kém hơn các bạn một chút. Thậm chí còn được viết giấy mời họp phụ huynh chỉ vì mình là học sinh cá biệt. Mẹ mình phải đi họp buổi họp đó, nhìn khuôn mặt buồn thiu khi mẹ đọc nội dung giấy mời đó. Lúc đó có thể nói là mẹ mình bị sang chấn tâm lý nặng các bạn ạ, ai đời từ lớp 1 đến lớp 9 mẹ luôn được tham gia họp tuyên dương khen thưởng, đến khi mình lớp 10 thì vậy...
Các bạn biết không khi mẹ mình đi họp về không mắng mình một câu nào luôn, mà chỉ động viên mình cố gắng học tốt hơn, chưa từng nhắc đến nội dung những lần phải đi họp riêng. Ba năm, thì có cả ba lần bà phải đi họp riêng cũng vì lý do mình là học sinh cá biệt.
Đấy là cái tuổi mười sáu mình nghĩ mình học kém vậy nhưng khi ở tuổi mười chín mình nhận ra mình còn lâu mới học kém, chẳng qua là mình bị cư xử thiếu chuẩn mực của giáo viên làm mình tự ti. Thậm chí còn nổi loạn cơ các bạn ạ. Mình không ngờ nỗi ám ảnh ấy theo mình đến tận bây giờ khiến mình không thể quý nổi người thầy nhẫn tâm ấy. Từng câu từng lời, cả cách đối xử của người giáo viên từ mười mấy năm trước vẫn còn giống như con dao sắc lâu lâu lại cứa cho mình vào vết thương tinh thần khiến nó chưa bao giờ lành lại.
Đọc đến đây các bạn cho rằng mình thù dai quá đấy! Mình nhận hết, đá cũng được, gạch cũng xong luôn. Ai chưa từng trải qua thì đọc sẽ thấy rất nhẹ nhàng, và thốt lên rằng “có cái quái gì mà khủng với khiếp chứ!” Nhưng ai phải trải qua rồi mới thấu hiểu được cái cảm xúc mười mấy năm nay vẫn luôn phải sống trong nỗi ám ảnh , cô độc. Cái thứ bạo lực, khủng bố tinh thần này khủng khiếp lắm các bạn à!
Lúc này các bạn chắc sẽ tò mò muốn biết vì sao mình tại sống chung được với cuộc khủng hoảng tinh thần ấy. Trong khi không có lấy một người bạn nào dám chơi chung với mình. Mình xin trả lời là mình dựa vào sự kiên trì và tình yêu của mẹ để vượt qua tất cả. Bây giờ khi mình có con rồi mình mới hiểu được thời gian đó mẹ mình cũng khó khăn như thế nào!
Đấy cũng là lý do vì sao trong chuyện của mình có chuyện thì không hề nhớm nhắc chút nào đến thời trung học phổ thông, truyện nhắc tới thì lại dở dang vì sao vậy? Vì muốn có lối thoát các bạn ạ!
Đôi dòng tâm sự này muốn nhắn nhủ rằng :
Với các bạn trẻ còn đang là học sinh và sinh viên nếu cạnh bạn có người bạn như Y Vân thì đừng nhẫn tâm vứt bỏ bạn ấy nhé, đôi khi chỉ cần một câu quan tâm nhỏ bé của các bạn cũng khiến bạn học của mình trở nên tự tin hơn. Ngược lại chỉ cần một cái lườm nguýt hay xì xèo bàn tán thôi cũng đủ dồn bạn học của các bạn vào vực thẳm.
Với những bạn sắp và đang là người thầy mình mong rằng đừng như bà ấy, đừng làm tổn thương tinh thần con trẻ.
Cuối cùng chúc bạn đọc, đọc truyện vui vẻ và rất mong được nhận được sự góp ý chân thành của các bạn! Cảm ơn rất nhiều!
Vân Phong Nam Thiên có nghĩa là mây gió trời Nam các bạn ạ, đôi lúc mình muốn như đám mây tự do trôi trên bầu trời. Nhưng đến một lúc mình nhận ra mây không tự do như mình nghĩ, là gió đã thổi mây bay đi, rồi gió cũng không tự nhiên mà có. Và mình cuối cùng cũng hiểu ra như vậy mới là cuộc sống. Mình có ước mơ viết lách từ nhỏ nhưng hoàn cảnh đưa đẩy bản thân không thể thực hiện mơ ước của mình. Giờ đây bên cạnh công việc mình vẫn có thể thoả mãn đam mê của mình, nên mình rất vui. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Hôm nay mình có đôi lời muốn tâm sự về nhân vật Y Vân. Mình nhìn thấy đâu đó trong nhân vật này có bóng dáng của mình. Ai cũng nói thời trung học phổ thông là thời gian tươi đẹp nhất, sự hồn nhiên vui vẻ rồi cả những rung động đầu đời,(Ai qua tuổi này mà chưa từng thổn thức trước người bạn khác giới là nói khoác đó nha ) nhưng mình lại không được may mắn như vậy, thậm chí mình xây dựng lên nhân vật đó cũng chính là mong muốn của bản thân mình trước đây là sẽ có chỗ dựa để vượt qua những cuộc khủng hoảng tinh thần.
Ở một lớp học toàn nữ sinh cô chủ nhiệm gắn cho cái mác học sinh cá biệt, trong khi mình cũng chỉ học kém hơn các bạn một chút. Thậm chí còn được viết giấy mời họp phụ huynh chỉ vì mình là học sinh cá biệt. Mẹ mình phải đi họp buổi họp đó, nhìn khuôn mặt buồn thiu khi mẹ đọc nội dung giấy mời đó. Lúc đó có thể nói là mẹ mình bị sang chấn tâm lý nặng các bạn ạ, ai đời từ lớp 1 đến lớp 9 mẹ luôn được tham gia họp tuyên dương khen thưởng, đến khi mình lớp 10 thì vậy...
Các bạn biết không khi mẹ mình đi họp về không mắng mình một câu nào luôn, mà chỉ động viên mình cố gắng học tốt hơn, chưa từng nhắc đến nội dung những lần phải đi họp riêng. Ba năm, thì có cả ba lần bà phải đi họp riêng cũng vì lý do mình là học sinh cá biệt.
Đấy là cái tuổi mười sáu mình nghĩ mình học kém vậy nhưng khi ở tuổi mười chín mình nhận ra mình còn lâu mới học kém, chẳng qua là mình bị cư xử thiếu chuẩn mực của giáo viên làm mình tự ti. Thậm chí còn nổi loạn cơ các bạn ạ. Mình không ngờ nỗi ám ảnh ấy theo mình đến tận bây giờ khiến mình không thể quý nổi người thầy nhẫn tâm ấy. Từng câu từng lời, cả cách đối xử của người giáo viên từ mười mấy năm trước vẫn còn giống như con dao sắc lâu lâu lại cứa cho mình vào vết thương tinh thần khiến nó chưa bao giờ lành lại.
Đọc đến đây các bạn cho rằng mình thù dai quá đấy! Mình nhận hết, đá cũng được, gạch cũng xong luôn. Ai chưa từng trải qua thì đọc sẽ thấy rất nhẹ nhàng, và thốt lên rằng “có cái quái gì mà khủng với khiếp chứ!” Nhưng ai phải trải qua rồi mới thấu hiểu được cái cảm xúc mười mấy năm nay vẫn luôn phải sống trong nỗi ám ảnh , cô độc. Cái thứ bạo lực, khủng bố tinh thần này khủng khiếp lắm các bạn à!
Lúc này các bạn chắc sẽ tò mò muốn biết vì sao mình tại sống chung được với cuộc khủng hoảng tinh thần ấy. Trong khi không có lấy một người bạn nào dám chơi chung với mình. Mình xin trả lời là mình dựa vào sự kiên trì và tình yêu của mẹ để vượt qua tất cả. Bây giờ khi mình có con rồi mình mới hiểu được thời gian đó mẹ mình cũng khó khăn như thế nào!
Đấy cũng là lý do vì sao trong chuyện của mình có chuyện thì không hề nhớm nhắc chút nào đến thời trung học phổ thông, truyện nhắc tới thì lại dở dang vì sao vậy? Vì muốn có lối thoát các bạn ạ!
Đôi dòng tâm sự này muốn nhắn nhủ rằng :
Với các bạn trẻ còn đang là học sinh và sinh viên nếu cạnh bạn có người bạn như Y Vân thì đừng nhẫn tâm vứt bỏ bạn ấy nhé, đôi khi chỉ cần một câu quan tâm nhỏ bé của các bạn cũng khiến bạn học của mình trở nên tự tin hơn. Ngược lại chỉ cần một cái lườm nguýt hay xì xèo bàn tán thôi cũng đủ dồn bạn học của các bạn vào vực thẳm.
Với những bạn sắp và đang là người thầy mình mong rằng đừng như bà ấy, đừng làm tổn thương tinh thần con trẻ.
Cuối cùng chúc bạn đọc, đọc truyện vui vẻ và rất mong được nhận được sự góp ý chân thành của các bạn! Cảm ơn rất nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.