Đồ Ngốc! Anh Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi
Chương 28:
Vân Phong Nam Thiên
01/09/2021
Khi Nguyên thoát khỏi trảo thủ của Thanh Tuyền, anh ta ngẩng đầu lên nhìn xung quanh bất chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang xoay người rời đi, trên mặt cô ấy còn hiện lên một tia buồn bã thất vọng khiến cho Nguyên thấy trong lòng vô cùng khẩn trương. Cậu muốn đuổi theo ngay lập tức nhưng không thể, cậu quay sang lễ phép nói với cô Tú:
"Con xin phép cô con đi làm việc của con đây!"
Trước khi đi cậu cũng không quên trừng mắt với Thanh Tuyền. Thanh Tuyền nhìn vào mắt ánh mắt nảy lửa của Nguyên thì ngây người, cho đến lúc chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của cậu ta thì Thanh Tuyền mới hoàn hồn và rồi cơn tức giận lại nổi lên, Thanh Tuyền chuẩn bị lấy đà tung cho cậu ta một cước thì cô Tú ở bên cạnh thấy Thanh Tuyền kích động bèn vội vàng cản lại, mở miệng trách cứ:
"Con cũng thật là, con gái lớn rồi phải biết dịu dàng một chút!"
"Nhưng hôm nay cậu ấy lại dám.."
Thanh Tuyền lại bắt đầu giống như mọi khi phụng phịu cáo trạng với cô Tú, nhưng cô Tú đã cắt ngang lời của cô nàng:
"Con là vì được nuông chiều nên đã tùy hứng quá rồi đấy, ở nhà thì không sao nhưng đây lại là nơi công cộng, các con cũng lớn rồi không nên như vậy nữa!"
Mặc kệ nét mặt nghiêm nghị của cô Tú, Tuyền vẫn lên tiếng:
"Nhưng.."
"Không nhưng nhị gì cả! Nếu không sửa đổi thì cô không quản nổi con nữa rồi, vậy thì con phải dọn về nhà thôi."
Lần này Cô Tú không để Thanh Tuyền nhõng nhẽo nữa mà lập tức cắt ngang lời của con bé, cô Tú nói bằng giọng kiên quyết khiến cho Thanh Tuyền buộc phải ngoan ngoãn nghe lời. Sau đó hai người tiếp tục đi xem xét bách hóa. So với việc phải nghe lời thì việc trở về căn nhà rộng lớn trống trải đó mới là cực hình đối với Thanh Tuyền. Quả thật cô bạn này không hề xấu tính và đáng sợ như mọi người vẫn nghĩ. Chỉ là do Thanh Tuyền quá cô đơn muốn có được sự quan tâm của mọi người nhiều hơn nên mới nổi loạn để gây sự chú ý.
Y Vân một đường đi thẳng về phòng sách, tâm trạng của cô nhóc lúc này rối bời mà bản thân của cô nhóc cũng không hiểu nổi vì sao. Cô nhóc làm việc cũng không tập trung, sách cũng bị cô nhóc xếp nhầm chỗ, phiếu mượn để lẫn với phiếu trả.. Nối gót theo Y Vân vào phòng sách là Cẩm Nhung. Nhìn ra được sự thay đổi trên mặt của Vân, Cẩm Nhung túm lấy tiếp tục cà khịa:
"Cậu có biết cô gái ban nãy là ai không?"
"Không liên quan gì đến mình tự nhiên cậu hỏi làm gì?"
Vân trả lời nhưng trong lòng rất mong Cẩm Nhung sẽ nói cho mình biết cô gái kia là ai. Cẩm Nhung rất rõ ràng suy nghĩ của Vân lúc này nên vẫn tiếp tục cà khịa cô bạn mà mình rất không thích này:
"Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cậu rất sốt ruột muốn biết phải không?"
Bị nói trúng tim đen, Y Vân chợt khựng lại nhưng trên mặt vẫn cố gắng duy trì vẻ bình thường nhất có thể. Còn Cẩm Nhung cũng chẳng buồn quan tâm đến biểu hiện của Vân, vì Cẩm Nhung đã có ý định nói ra để cho bản thân Vân thấy được giữa Vân với cậu Nguyên nếu ở cạnh nhau là không thích hợp. Cẩm Nhung tiếp tục nói bằng giọng điệu vô cùng ngạo mạn:
"Bình thường thấy cậu muốn biết tớ nhất định sẽ không nói, nhưng hôm nay tớ đổi ý rồi phải nói ra để cho cậu phải biết soi bản thân mình là ai nếu không cậu lại luôn nghĩ mình cao quý lắm!"
"Biết ngay là cậu cũng chẳng có ý tốt gì rồi." Tuy Vân thầm nghĩ như vậy nhưng vẫn mở miệng nói với Cẩm Nhung:
"Anh Nguyên đối với tớ chỉ đơn giản là đồng nghiệp là bạn bè là đàn anh khóa trên, còn tin hay không thì tùy cậu!"
"Tớ tin hay không cũng chẳng sao, quan trọng nhất là cô gái kia, chị ấy chính là nữ sinh lớp tự nhiên một của khối mười một. Chị ấy chính là học bá kiêm luôn chị đại tên gọi là Thanh Tuyền, chị ấy vừa học giỏi lại có bố làm lãnh đạo ngân hàng. Giờ thì cậu đã biết người ta mạnh đến mức nào rồi chứ, cậu muốn tranh cũng không tranh nổi!"
Vân thở dài một hơi rồi đáp lại:
Cậu đừng có mà suy nghĩ lung tung rồi nói bậy, chúng ta đang là học sinh cấp ba việc quan trọng nhất là việc học và thi đậu vào một trường đại học mà mình mong muốn để rồi thực hiện ước mơ của mình!
Xí! Tất chả thèm ở đây đôi co với người nói một đằng nghĩ một nẻo là cậu, Thà rằng đi làm việc thấy có ít còn hơn!
Cẩm Nhung nói xong ngúng nguẩy bỏ đi. Khi Phong tan trận chiến trong game cậu cũng nhanh chóng nhón chân đi vào phòng sách. Phong nhìn lướt qua phòng sách một lượt không có Cẩm Nhung và Vân, cậu chợt thở phào nhẹ nhõm tìm một chỗ thích hợp đọc sách. Đang ngồi đọc sách ở phía sau giá sách gần chỗ người trông coi phòng sách thì Phong nghe được toàn bộ câu chuyện của Cẩm Nhung và Vân. Cậu nhìn qua khe sách thấy được nét thay đổi trên khuôn mặt của Vân thì cậu biết rằng Vân rất để tâm đến vị đàn anh khóa trên tên Nguyên kia.
Lúc này cậu cảm cảm thấy trong lòng hụt hẫng, tình bạn bốn năm qua của cậu với Vân lại không thể so sánh được với tình bạn mới có mấy tháng trời của Vân và anh chàng kia. Càng nghĩ trong lòng càng thấy chua xót, cậu rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức, đang định bước ra thì Nguyên lại bước vào.
Nghe tiếng bước chân Vân đoán ra người đến là ai nên cô nhóc vẫn cúi đầu giả vờ nghiên cứu tài liệu. Nguyên bước đến đứng được một hồi lâu không thấy Vân ngẩng đầu lên mà cũng không buồn mở miệng nói một câu nào với anh ta. Bộ dạng này của cô nhóc khiến Nguyên thấy rất buồn cười. Ánh mắt anh ta nhìn Vân lộ ra vẻ cưng chiều. Anh ta khoanh tay trước ngực rồi lên tiếng phá vỡ sự im lặng lúc này:
"Đã đến giờ ăn trưa rồi Vân!"
"Vâng! Anh ăn trước đi em chưa đói! Lát nữa em sẽ ăn sau."
Vân hờ hững đáp.
Nguyên bất ngờ cúi xuống nhoài người lên bàn làm việc nửa đứng nửa nằm trên bàn, khuôn mặt của anh gần sát với khuôn mặt của Vân, hơi thở ấm nóng của anh ta phả ra khiến dân Vân giật mình mà bật ngửa ra sau ghế. Bấy giờ anh ta mở lời trêu ghẹo:
Hôn thì cũng hôn rồi, ngủ cùng thì cũng ngủ cùng rồi! Em giờ lại muốn bơ anh không muốn chịu trách nhiệm với anh à?
Nguyên vừa dứt lời khuôn mặt của Vân liền đỏ ửng lên gấc chín, trong chớp mắt Vân đã chạy vọt ra khỏi phòng sách. Vân vừa đi khỏi thì Nguyên lạnh lùng lên tiếng như thể đang ra lệnh:
"Định đứng ở trong đó đến bao giờ nữa? Ra đây đi!"
Phong bừng bừng tức giận bước ra chất vấn:
"Những lời vừa rồi anh nói là có ý gì?"
Nguyên không trả lời ngay mà từ từ xếp lại tài liệu trên bàn làm việc của Vân sau đó mới thong thả buông lời:
"Không ai chỉ cho cậu việc cậu cố tình nghe trộm chuyện của người khác là rất mất lịch sự à?"
Phong không nhịn nổi thái độ của Nguyên vừa thong dong vừa cợt nhả, cậu ta nhịn không nổi liền túm cổ áo của Nguyên táng cho anh ta một đòn vào mặt. Khóe miệng của anh ta rướm máu nhưng anh ta vẫn duy trì thái độ bình thản mà nói tiếp:
"Cậu đừng có kích động như vậy, cú đánh này vì Vân tôi sẽ bỏ qua cho cậu nhưng tôi cảnh cáo cậu phải tránh xa Vân ra một chút."
Phong gầm lên:
"Dựa vào cái gì chứ?"
"Dựa vào việc em ấy phải chịu trách nhiệm với tôi! Vừa rồi tôi nói rõ ràng như vậy mà cậu không nghe được sao? Có cần tôi phải nhắc lại không?"
Không cần!
Câu nói vừa nãy của Nguyên chẳng khác nào cả nghìn lưỡi dao đang cứa vào người mình khiến cho Phong thấy rất khó chịu, cậu ta lách qua người Nguyên hậm hực lê từng bước chân nặng nề rời khỏi phòng sách.
"Con xin phép cô con đi làm việc của con đây!"
Trước khi đi cậu cũng không quên trừng mắt với Thanh Tuyền. Thanh Tuyền nhìn vào mắt ánh mắt nảy lửa của Nguyên thì ngây người, cho đến lúc chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của cậu ta thì Thanh Tuyền mới hoàn hồn và rồi cơn tức giận lại nổi lên, Thanh Tuyền chuẩn bị lấy đà tung cho cậu ta một cước thì cô Tú ở bên cạnh thấy Thanh Tuyền kích động bèn vội vàng cản lại, mở miệng trách cứ:
"Con cũng thật là, con gái lớn rồi phải biết dịu dàng một chút!"
"Nhưng hôm nay cậu ấy lại dám.."
Thanh Tuyền lại bắt đầu giống như mọi khi phụng phịu cáo trạng với cô Tú, nhưng cô Tú đã cắt ngang lời của cô nàng:
"Con là vì được nuông chiều nên đã tùy hứng quá rồi đấy, ở nhà thì không sao nhưng đây lại là nơi công cộng, các con cũng lớn rồi không nên như vậy nữa!"
Mặc kệ nét mặt nghiêm nghị của cô Tú, Tuyền vẫn lên tiếng:
"Nhưng.."
"Không nhưng nhị gì cả! Nếu không sửa đổi thì cô không quản nổi con nữa rồi, vậy thì con phải dọn về nhà thôi."
Lần này Cô Tú không để Thanh Tuyền nhõng nhẽo nữa mà lập tức cắt ngang lời của con bé, cô Tú nói bằng giọng kiên quyết khiến cho Thanh Tuyền buộc phải ngoan ngoãn nghe lời. Sau đó hai người tiếp tục đi xem xét bách hóa. So với việc phải nghe lời thì việc trở về căn nhà rộng lớn trống trải đó mới là cực hình đối với Thanh Tuyền. Quả thật cô bạn này không hề xấu tính và đáng sợ như mọi người vẫn nghĩ. Chỉ là do Thanh Tuyền quá cô đơn muốn có được sự quan tâm của mọi người nhiều hơn nên mới nổi loạn để gây sự chú ý.
Y Vân một đường đi thẳng về phòng sách, tâm trạng của cô nhóc lúc này rối bời mà bản thân của cô nhóc cũng không hiểu nổi vì sao. Cô nhóc làm việc cũng không tập trung, sách cũng bị cô nhóc xếp nhầm chỗ, phiếu mượn để lẫn với phiếu trả.. Nối gót theo Y Vân vào phòng sách là Cẩm Nhung. Nhìn ra được sự thay đổi trên mặt của Vân, Cẩm Nhung túm lấy tiếp tục cà khịa:
"Cậu có biết cô gái ban nãy là ai không?"
"Không liên quan gì đến mình tự nhiên cậu hỏi làm gì?"
Vân trả lời nhưng trong lòng rất mong Cẩm Nhung sẽ nói cho mình biết cô gái kia là ai. Cẩm Nhung rất rõ ràng suy nghĩ của Vân lúc này nên vẫn tiếp tục cà khịa cô bạn mà mình rất không thích này:
"Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cậu rất sốt ruột muốn biết phải không?"
Bị nói trúng tim đen, Y Vân chợt khựng lại nhưng trên mặt vẫn cố gắng duy trì vẻ bình thường nhất có thể. Còn Cẩm Nhung cũng chẳng buồn quan tâm đến biểu hiện của Vân, vì Cẩm Nhung đã có ý định nói ra để cho bản thân Vân thấy được giữa Vân với cậu Nguyên nếu ở cạnh nhau là không thích hợp. Cẩm Nhung tiếp tục nói bằng giọng điệu vô cùng ngạo mạn:
"Bình thường thấy cậu muốn biết tớ nhất định sẽ không nói, nhưng hôm nay tớ đổi ý rồi phải nói ra để cho cậu phải biết soi bản thân mình là ai nếu không cậu lại luôn nghĩ mình cao quý lắm!"
"Biết ngay là cậu cũng chẳng có ý tốt gì rồi." Tuy Vân thầm nghĩ như vậy nhưng vẫn mở miệng nói với Cẩm Nhung:
"Anh Nguyên đối với tớ chỉ đơn giản là đồng nghiệp là bạn bè là đàn anh khóa trên, còn tin hay không thì tùy cậu!"
"Tớ tin hay không cũng chẳng sao, quan trọng nhất là cô gái kia, chị ấy chính là nữ sinh lớp tự nhiên một của khối mười một. Chị ấy chính là học bá kiêm luôn chị đại tên gọi là Thanh Tuyền, chị ấy vừa học giỏi lại có bố làm lãnh đạo ngân hàng. Giờ thì cậu đã biết người ta mạnh đến mức nào rồi chứ, cậu muốn tranh cũng không tranh nổi!"
Vân thở dài một hơi rồi đáp lại:
Cậu đừng có mà suy nghĩ lung tung rồi nói bậy, chúng ta đang là học sinh cấp ba việc quan trọng nhất là việc học và thi đậu vào một trường đại học mà mình mong muốn để rồi thực hiện ước mơ của mình!
Xí! Tất chả thèm ở đây đôi co với người nói một đằng nghĩ một nẻo là cậu, Thà rằng đi làm việc thấy có ít còn hơn!
Cẩm Nhung nói xong ngúng nguẩy bỏ đi. Khi Phong tan trận chiến trong game cậu cũng nhanh chóng nhón chân đi vào phòng sách. Phong nhìn lướt qua phòng sách một lượt không có Cẩm Nhung và Vân, cậu chợt thở phào nhẹ nhõm tìm một chỗ thích hợp đọc sách. Đang ngồi đọc sách ở phía sau giá sách gần chỗ người trông coi phòng sách thì Phong nghe được toàn bộ câu chuyện của Cẩm Nhung và Vân. Cậu nhìn qua khe sách thấy được nét thay đổi trên khuôn mặt của Vân thì cậu biết rằng Vân rất để tâm đến vị đàn anh khóa trên tên Nguyên kia.
Lúc này cậu cảm cảm thấy trong lòng hụt hẫng, tình bạn bốn năm qua của cậu với Vân lại không thể so sánh được với tình bạn mới có mấy tháng trời của Vân và anh chàng kia. Càng nghĩ trong lòng càng thấy chua xót, cậu rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức, đang định bước ra thì Nguyên lại bước vào.
Nghe tiếng bước chân Vân đoán ra người đến là ai nên cô nhóc vẫn cúi đầu giả vờ nghiên cứu tài liệu. Nguyên bước đến đứng được một hồi lâu không thấy Vân ngẩng đầu lên mà cũng không buồn mở miệng nói một câu nào với anh ta. Bộ dạng này của cô nhóc khiến Nguyên thấy rất buồn cười. Ánh mắt anh ta nhìn Vân lộ ra vẻ cưng chiều. Anh ta khoanh tay trước ngực rồi lên tiếng phá vỡ sự im lặng lúc này:
"Đã đến giờ ăn trưa rồi Vân!"
"Vâng! Anh ăn trước đi em chưa đói! Lát nữa em sẽ ăn sau."
Vân hờ hững đáp.
Nguyên bất ngờ cúi xuống nhoài người lên bàn làm việc nửa đứng nửa nằm trên bàn, khuôn mặt của anh gần sát với khuôn mặt của Vân, hơi thở ấm nóng của anh ta phả ra khiến dân Vân giật mình mà bật ngửa ra sau ghế. Bấy giờ anh ta mở lời trêu ghẹo:
Hôn thì cũng hôn rồi, ngủ cùng thì cũng ngủ cùng rồi! Em giờ lại muốn bơ anh không muốn chịu trách nhiệm với anh à?
Nguyên vừa dứt lời khuôn mặt của Vân liền đỏ ửng lên gấc chín, trong chớp mắt Vân đã chạy vọt ra khỏi phòng sách. Vân vừa đi khỏi thì Nguyên lạnh lùng lên tiếng như thể đang ra lệnh:
"Định đứng ở trong đó đến bao giờ nữa? Ra đây đi!"
Phong bừng bừng tức giận bước ra chất vấn:
"Những lời vừa rồi anh nói là có ý gì?"
Nguyên không trả lời ngay mà từ từ xếp lại tài liệu trên bàn làm việc của Vân sau đó mới thong thả buông lời:
"Không ai chỉ cho cậu việc cậu cố tình nghe trộm chuyện của người khác là rất mất lịch sự à?"
Phong không nhịn nổi thái độ của Nguyên vừa thong dong vừa cợt nhả, cậu ta nhịn không nổi liền túm cổ áo của Nguyên táng cho anh ta một đòn vào mặt. Khóe miệng của anh ta rướm máu nhưng anh ta vẫn duy trì thái độ bình thản mà nói tiếp:
"Cậu đừng có kích động như vậy, cú đánh này vì Vân tôi sẽ bỏ qua cho cậu nhưng tôi cảnh cáo cậu phải tránh xa Vân ra một chút."
Phong gầm lên:
"Dựa vào cái gì chứ?"
"Dựa vào việc em ấy phải chịu trách nhiệm với tôi! Vừa rồi tôi nói rõ ràng như vậy mà cậu không nghe được sao? Có cần tôi phải nhắc lại không?"
Không cần!
Câu nói vừa nãy của Nguyên chẳng khác nào cả nghìn lưỡi dao đang cứa vào người mình khiến cho Phong thấy rất khó chịu, cậu ta lách qua người Nguyên hậm hực lê từng bước chân nặng nề rời khỏi phòng sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.