Đồ Ngốc! Anh Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 30: Thì Ra Là Vậy

Vân Phong Nam Thiên

14/09/2021

Người rời khỏi cổng trường cuối cùng là Trường Anh, cậu đến đây cùng lúc với Nguyên. Trường Anh thấy Nguyên sốt sắng lo lắng cho Y Vân như vậy thì cũng đoán được cô gái nhỏ này đang dần dần chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng của Nguyên. Cậu nhận thấy sự việc hôm nay ở cổng trường có điều gì đó rất bất thường hơn nữa chuyện này lại còn liên quan đến cả Thanh Tuyền nên cậu buộc phải làm gì đó chứ nhất định không khoanh tay đứng ngoài nhìn nữa.

Nghĩ vậy nên Trường Anh liền đi theo nhóm nữ sinh vừa rồi đã gây sự với Vân, và đi đến một tiệm trà chanh cách cổng trường một quãng đường không xa lắm. Cậu bước vào tiệm trà chanh ngồi tìm một vị trí thích hợp lắng nghe chuyện của mấy nữ sinh đó.

Cậu biết chuyện lén nghe này chẳng vẻ vang gì nhưng đây là cách giải quyết tốt nhất mà cậu có thể nghĩ đến lúc này, quân tử là biết co biết duỗi, biết linh hoạt trong mọi chuyện, nhiều khi quá cứng nhắc sẽ dẫn đến hỏng việc. Khi trà và hướng dương được đưa đến nhóm nữ sinh ăn uống vừa cười nói rất rôm giả. Một nữ sinh lên tiếng nói:

"Cậu hôm nay ra tay có vẻ rất nặng! Dù sao thì chúng ta cũng chỉ nghe nói con ranh đó quấn lấy anh Nguyên chứ chưa rõ thực hư thế nào, nếu không phải mà hôm nay nó gặp phải chuyện như vậy thì thật tội nghiệp nó quá!"

Nữ sinh kia vênh vênh tự đắc:

"Thà xử nhầm còn hơn bỏ sót, các cậu không biết chứ cái lúc thấy dáng vẻ khóc lóc thương tâm của con ranh đó khiến tớ nổi hết cả da gà. Nó giả vờ đáng thương với ai kia chứ? Ấy thế mà cũng có hai thằng ngốc nguyện đứng ra che chắn cho nó. Hai thằng đó nhìn có vẻ tốt mã vậy mà đi coi trọng con ranh đó, xem ra mắt của hai thằng đó quả thật là có vấn đề."

Trường Anh vừa lén nghe chuyện vừa uống nước, nghe nữ sinh đó nói xong thì cậu suýt chút nữa bị sặc, xem ra nhóm nữ sinh này không hề biết mặt của Nguyên, vậy mà còn rủ nhau đi dằn mặt người ta mới sợ chứ lại. Có lẽ đây là chuyện buồn cười nhất từ trước đến giờ cậu được nghe. Cậu ta cố nín nhịn không bật cười thành tiếng để tiếp tục nghe. Một nữ sinh khác cũng lên tiếng nói:

"Tớ chả biết mặt mũi cái anh tên là Nguyên kia như thế nào, chứ hai người hôm nay tớ nhìn thấy cũng rất ưa nhìn. Một người nhìn thì có vẻ rất ấm áp, một người còn lại tuy có phần lạnh lùng nhưng lại rất cuốn hút, quan trọng là sẵn sàng che cho cho con ranh kia khiến bản thân tớ cũng cảm thấy ghen tị với con ranh kia quá!"

"Hứ! Ai cho phép cậu mơ tưởng đến anh Nguyên của chị Tuyền chứ, chỉ cần nữ sinh nào mơ tưởng đến anh ấy thì tớ sẽ thay chị Tuyền dằn mặt kể cả cậu thì tớ cũng không nể mặt!"

Nữ sinh kia tức giận lên tiếng nói.



"Cậu điên à! Tớ đang khen hai thằng ngốc hôm nay ưa nhìn chứ có mơ tưởng gì đến anh Nguyên đâu mà cậu nổi nóng!"

Trường Anh nghe đến đây thì nhíu mày, chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Càng nghe càng thấy lằng nhằng, lại còn dính dáng đến cả Thanh Tuyền nữa. Trường Anh biết sẽ chẳng bao giờ có chuyện Thanh Tuyền thích Nguyên, ba người các cậu làm bạn với nhau cả chục năm rồi cậu hiểu rất rõ hai con người này.

Nếu việc này không được làm rõ ràng, e rằng với tính cách của Nguyên và Tuyền rằng hai người sẽ không thèm nhìn mặt nhau nữa, đương nhiên là cậu không mong muốn chuyện này sẽ xảy ra. Đang định đi đến hỏi rõ ràng cái chuyện rối tinh rối mù này thì có một nữ sinh khác xuất hiện, nữ sinh này ngồi xuống bàn hết sức tự nhiên.

Cậu biết mặt nữ sinh này nhưng không nỡ nhớ nổi tên, nữ sinh này là con của người làm trong trang trại nhà Nguyên, bố của cô ta lại được ông ngoại của nguyên nhất mực tin tưởng. Thấy có người đến nữ sinh kia ngẩng đầu lên nhìn, người đến là người quen nên nữ sinh kia đã lên tiếng hỏi một cách tự nhiên:

"Cậu đến rồi à? Cậu thấy biểu hiện của tớ thế nào? Có oai không? Hôm nay quả thật rất đã tay, mình ngứa mắt con ranh đó từ lâu rồi! Cẩm Nhung cậu nói xem con ranh đó có gì tốt chứ?"

"Oai cái con khỉ, bắt nạt người yếu ớt còn ơn đây kể chiến tích, thật không biết xấu hổ!" Trong lòng Cẩm Nhung thầm nghĩ như vậy nhưng không có dám nói ra. Cô ta khẽ quở trách:

"Các cậu làm loạn lên như vậy thật là ngu ngốc!"

Cẩm Nhung giả bộ tức giận nói.

"Không phải cậu xúi bọn tớ làm sao? Bây giờ cậu lại còn mắng bọn tớ ngu ngốc! Cậu có ý gì?"

Nữ sinh kia nghệt mặt ra, sau đó hùng hổ lên tiếng chất vấn.

"Liên quan gì đến tớ! Tớ chỉ nói các cậu dọa cậu ta sợ để cậu ta không đến gần anh Nguyên nữa chứ có bảo các cậu đi gây ra chuyện lớn như vậy đâu."



Nữ sinh kia trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường rồi cười khẩy:

"Nhưng nhìn nó giả vờ yếu đuối như vậy nên tớ thấy ngứa mắt! Tớ không kiềm chế được mà xuống tay."

Nhóm nữ sinh lời qua tiếng lại, Trường Anh ngồi nghe một thôi một hồi cuối cùng cũng tổng hợp lại được sự việc như sau:

Nhóm nữ sinh kia ở một trường khác nhưng hôm nay lại cố tình mặc đồng phục của trường mình. Đay có thể được gọi là đám chân tay của đám chân tay của chị đại Thanh Tuyền. Nghe đến đây Trường Anh cũng đã cảm thấy đủ lôi thôi rồi. Mấy cô nữ sinh này tôn sùng chị đại Thanh Tuyền đến điên rồi chỉ nghe phong phanh vài lời bịa đặt vớ vẩn của cô gái tên Cẩm Nhung mà đã đến tìm Y Vân gây sự.

Cậu cũng nhìn ra mánh khóe của cô gái tên cẩm Nhung, xem ra cái cô gái tên Cẩm Nhung này cũng không phải dạng tốt đẹp gì. Có lẽ Trường Anh sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói rõ chuyện này với Nguyên. Không biết cậu nói có giá trị không nữa, nhỡ đâu Nguyên lại cho rằng mình vì bênh Thanh Tuyền mà đổ lỗi cho người khác. Chuyện này cũng quá rắc rối rồi.

Trường Anh cũng chỉ biết lắc đầu thở ra dài cậu ta không ngờ chuyện của bọn con gái thật rắc rối và vớ vẩn đến độ này. Xong sự việc này có lẽ cậu nên góp ý với Thanh Tuyền nên chấn chỉnh lại phong cách của bản thân không được phép tùy hứng nữa nếu không sẽ còn rất nhiều chuyện rắc rối nữa.

Sau chuyện này có lẽ cẩm Nhung là người thỏa mãn nhất, bây giờ tâm trạng của cô ta rất giống với câu: "Ngao cò đánh nhau ngư ông đắc lợi". Việc này xảy ra theo trình tự rất đúng với ý mình, không ngờ mấy con ngốc kia lại tôn sùng chị Thanh Tuyền đến độ mù quáng như vậy.

Cẩm Nhung cũng không biết nhân vật truyền kỳ Thanh Tuyền này là người như thế nào mà lũ ngốc kia lại bất chấp nội qui của trường mà đến đây gây sự. "Nếu là một người không đơn giản thì người chịu trận sau này liệu có phải là mình không?" Cẩm Nhung nghĩ là vậy nhưng cô cũng mặc kệ, cô không lo được nhiều như vậy, trước cứ hưởng thành quả ngư ông trước mắt đã.

Rất tình cờ mà Cẩm Nhung biết được nhóm nữ sinh này học ở trường dân lập nên bắt đầu tính toán rất hợp lý. Cô ta xui khiến nhóm nữ sinh này gây sự với y vân. Sẽ khiến Y Vân khiếp sợ mà tránh xa Nguyên, hơn nữa còn đổ được tội lên đầu Thanh Tuyền và gây được ra mối bất hòa giữa Thanh Tuyền và Nguyên cuối cùng cơ hội sẽ thuộc về mình.

Khi thầy Phó bí thư đoàn trường cùng bác bảo vệ ra đến cổng trường thấy đám đông đã tan gần hết rồi, hai người đó hỏi những học sinh vẫn còn đứng ở đấy thì không ai biết nhóm nữ sinh kia là ai mà chỉ biết người bị đánh là Y Vân thuộc ban xã hội lớp mười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Ngốc! Anh Yêu Em Từ Rất Lâu Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook