Chương 21
Mèo Mun
11/03/2017
Chuyện gì đến cũng sẽ đến. 21h00-Ông Hùng đến đón nàng. Nàng mặc một
chiếc áo hoodie màu xanh rêu có mũ với cái quần kaki đen dài, thêm đôi
giày bata trắng. Mái tóc màu nâu hạt dẻ uốn quăn được nàng buông thả dài ngang lưng
- Lên xe_ Ông Hùng nói.
Nàng leo lên xe của ông Hùng. Cũng là ngồi sau nhưng tại sao cảm giác ngồi sau ông Hùng lại khác biệt hơn là ngồi phía sau chàng
15' sau, chiếc xe dừng lại trước 1 quán Bar lớn, việc mà ông Hùng nhờ nàng làm chính là đứng trên cái sàn đó rồi lượn qua lượn lại quanh cái cột. Thật dơ bẩn, nàng khinh bỉ việc đó nhưng vẫn phải làm bởi vì thứ nàng cần là tiền, tiền để trả nợ, tiền để phẫu thuật cho mẹ.
Nàng đi theo ông Hùng vào trong, luồn qua phía sau để vào khu vực cho nhân viên. Một nhân viên nữ đi đến vứt cho nàng 1 bộ đồ " thiếu vải " yêu cầu nàng mặc vào. Một lát sau, nàng bước ra với bộ đồ thiếu vải màu đen ngắn ngang đùi bó sát vào cơ thể nàng làm tôn lên 1 thân hình quyến rũ với nước da trắng nõn của nàng. Nàng thả tóc, chiếc kính cận thường ngày được thay bằng cặp kính áp tròng, nàng bước ra ngoài.
Nhìn lũ đàn ông nhìn mình như thể nhìn thấy " miếng mồi ngon " khiến nàng cảm thấy buồn nôn. Nàng hít một hơi rồi bước ra nhưng lại sững người lại khi nhìn về góc phòng. Một con người quen thuộc, đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía nàng. Phải, người nàng nhìn thấy là chàng, chàng đang ngồi phía dưới với vài con nhỏ õng ẹo mặc đồ thiếu vải.
Đột nhiên nàng có 1 cảm giác rất đau, như là ai đang bóp nát con tim nhỏ bé của mình.
Đau...
Đau lắm đấy...
Nàng muốn ứa nước mắt...
Nhưng...
Thật yếu đuối...
Vốn dĩ chuyện này là bình thường, vì nàng lôn nhìn thấy cảnh này khi ở trường như...tại sao...tại sao cảm giác bây giờ rất khác
Nàng bỏ chạy về phía sau cánh gà
- Con đang làm gì vậy ?_ Ông hùng túm chặt lấy cánh tay nàng
- Tôi cần đi vệ sinh_ nàng vung tay rồi chạy về phía nhà vệ sinh. Chàng thấy nàng bỏ chạy nên đứng lên đi theo
Trong nhà vệ sinh, nàng xả nước để rửa mặt nhưng thực chất chỉ muốn hòa tan nước mắt của mình vào dòng nước mát lạnh này thôi
" Không là gì hết, tại sao mình lại khóc cơ chứ, ngốc thật. anh ta đâu để ý tới mình, chính mình tự suy diễn ra thôi. con ngốc này, tỉnh lại đi nào "
Nàng suy nghĩ, lấy lại được sự bình tĩnh thì nàng bước ra ngoài thì chàng đã ở đó từ lúc nào
- Là cô thiệt à ?_ Chàng nhìn nàng rồi hỏi
- Ừm. Sao ?_ Nàng nói cộc
- Bị sao vậy? sao cô lại ở đây? cô làm gì trên đó? có chuyện gì rồi phải không?_ Chàng lay người nàng rồi hỏi 1 lèo
-..._ NÀng im lặng
- Nè, có nghe không, tô đang hỏi cô đấy, sao sao trả lời ?
- Tôi có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của anh sao ?
- Ừm
- Anh lấy tư cách gì ? Anh? Người quen? Bạn học chung? Không...Anh không có tư cách gì để yêu cầu tôi trả lời câu hỏi của anh cả
Nàng nói rồi bước đi nhưng bị chàng túm tay kéo lại
- Cô bị làm sao vậy ? Hồi chiều còn bình thường cơ mà
- Buông tôi ra
Nàng hất tay nhưng đều không thể thoát ra khỏi cánh tay vững chắc của chàng
- Không buông, trừ khi cô nói cho tôi biết cô gặp chuyện gì
- Tôi nói anh buông tay ra
- Nói mau, cô gặp chuyện gì ?
- Liên quan tới anh sao ? Nói với anh thì mọi chuyện có giải quyết được không ? Tôi yêu cầu anh buông tay ra
Nàng hất mạnh nhưng vô ích
- Cô nói đi. Giúp được tôi sẽ giúp mà
- Tôi không cần...tôi không cần bất cứ sự trợ giúp nào từ anh cả
Nàng hét lớn, khiến ông HÙng để ý
- " Bốp " Mày buông con gái tao ra
Ông Hùng lao đến đấm vào mặt chàng
- Ba..ba làm gì vậy ?
Nàng hét lên
- Ba ?_ Chàng ôm mặt, khó hiểu
- Đi lên_ Ông Hùng đẩy nàng lên trên rồi chỉ vào mặt chàng_ Đừng đụng vào con gái tao
Nàng bước lên trên, làm theo những điều mà họ nói, nàng cảm thấy mình như một con rối. Thật nhục nhã... Đôi lúc nàng đưa mắt nhìn xuống dưới, nhìn khuôn mặt tức giận của chàng, nhìn vết máu ở khóe miệng chàng. Nàng xót lắm...
Hơn 1h sáng nàng mới về nhà. Về đến nhà thì nàng thấy cửa nhà mình bị dán kín bởi những tờ giấy ghi nhớ màu vàng nào là " Nhớ học bài nhé, mai kiểm tra đấy ", " Mai nhớ đi học nhá ", vân vân và mây mây nhưng tờ giấy khiến nàng chú ý nhật là tờ giấy của nó, tại sao nàng biết ư? bởi vì có ghi tên nàng ở phía dưới. Nàng cầm tờ giấy lên đọc, nội dung của nó khiến nàng sững người
" Nói tôi nghe về khoản nợ của ba cậu với công ty B&C - Lục Ân Bảo My "
Nàng đơ người " Tại sao cậu ta lại biết " Nàng tự hỏi mình
Vẫn còn đấy, mong m.n ủng hộ
- Lên xe_ Ông Hùng nói.
Nàng leo lên xe của ông Hùng. Cũng là ngồi sau nhưng tại sao cảm giác ngồi sau ông Hùng lại khác biệt hơn là ngồi phía sau chàng
15' sau, chiếc xe dừng lại trước 1 quán Bar lớn, việc mà ông Hùng nhờ nàng làm chính là đứng trên cái sàn đó rồi lượn qua lượn lại quanh cái cột. Thật dơ bẩn, nàng khinh bỉ việc đó nhưng vẫn phải làm bởi vì thứ nàng cần là tiền, tiền để trả nợ, tiền để phẫu thuật cho mẹ.
Nàng đi theo ông Hùng vào trong, luồn qua phía sau để vào khu vực cho nhân viên. Một nhân viên nữ đi đến vứt cho nàng 1 bộ đồ " thiếu vải " yêu cầu nàng mặc vào. Một lát sau, nàng bước ra với bộ đồ thiếu vải màu đen ngắn ngang đùi bó sát vào cơ thể nàng làm tôn lên 1 thân hình quyến rũ với nước da trắng nõn của nàng. Nàng thả tóc, chiếc kính cận thường ngày được thay bằng cặp kính áp tròng, nàng bước ra ngoài.
Nhìn lũ đàn ông nhìn mình như thể nhìn thấy " miếng mồi ngon " khiến nàng cảm thấy buồn nôn. Nàng hít một hơi rồi bước ra nhưng lại sững người lại khi nhìn về góc phòng. Một con người quen thuộc, đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía nàng. Phải, người nàng nhìn thấy là chàng, chàng đang ngồi phía dưới với vài con nhỏ õng ẹo mặc đồ thiếu vải.
Đột nhiên nàng có 1 cảm giác rất đau, như là ai đang bóp nát con tim nhỏ bé của mình.
Đau...
Đau lắm đấy...
Nàng muốn ứa nước mắt...
Nhưng...
Thật yếu đuối...
Vốn dĩ chuyện này là bình thường, vì nàng lôn nhìn thấy cảnh này khi ở trường như...tại sao...tại sao cảm giác bây giờ rất khác
Nàng bỏ chạy về phía sau cánh gà
- Con đang làm gì vậy ?_ Ông hùng túm chặt lấy cánh tay nàng
- Tôi cần đi vệ sinh_ nàng vung tay rồi chạy về phía nhà vệ sinh. Chàng thấy nàng bỏ chạy nên đứng lên đi theo
Trong nhà vệ sinh, nàng xả nước để rửa mặt nhưng thực chất chỉ muốn hòa tan nước mắt của mình vào dòng nước mát lạnh này thôi
" Không là gì hết, tại sao mình lại khóc cơ chứ, ngốc thật. anh ta đâu để ý tới mình, chính mình tự suy diễn ra thôi. con ngốc này, tỉnh lại đi nào "
Nàng suy nghĩ, lấy lại được sự bình tĩnh thì nàng bước ra ngoài thì chàng đã ở đó từ lúc nào
- Là cô thiệt à ?_ Chàng nhìn nàng rồi hỏi
- Ừm. Sao ?_ Nàng nói cộc
- Bị sao vậy? sao cô lại ở đây? cô làm gì trên đó? có chuyện gì rồi phải không?_ Chàng lay người nàng rồi hỏi 1 lèo
-..._ NÀng im lặng
- Nè, có nghe không, tô đang hỏi cô đấy, sao sao trả lời ?
- Tôi có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của anh sao ?
- Ừm
- Anh lấy tư cách gì ? Anh? Người quen? Bạn học chung? Không...Anh không có tư cách gì để yêu cầu tôi trả lời câu hỏi của anh cả
Nàng nói rồi bước đi nhưng bị chàng túm tay kéo lại
- Cô bị làm sao vậy ? Hồi chiều còn bình thường cơ mà
- Buông tôi ra
Nàng hất tay nhưng đều không thể thoát ra khỏi cánh tay vững chắc của chàng
- Không buông, trừ khi cô nói cho tôi biết cô gặp chuyện gì
- Tôi nói anh buông tay ra
- Nói mau, cô gặp chuyện gì ?
- Liên quan tới anh sao ? Nói với anh thì mọi chuyện có giải quyết được không ? Tôi yêu cầu anh buông tay ra
Nàng hất mạnh nhưng vô ích
- Cô nói đi. Giúp được tôi sẽ giúp mà
- Tôi không cần...tôi không cần bất cứ sự trợ giúp nào từ anh cả
Nàng hét lớn, khiến ông HÙng để ý
- " Bốp " Mày buông con gái tao ra
Ông Hùng lao đến đấm vào mặt chàng
- Ba..ba làm gì vậy ?
Nàng hét lên
- Ba ?_ Chàng ôm mặt, khó hiểu
- Đi lên_ Ông Hùng đẩy nàng lên trên rồi chỉ vào mặt chàng_ Đừng đụng vào con gái tao
Nàng bước lên trên, làm theo những điều mà họ nói, nàng cảm thấy mình như một con rối. Thật nhục nhã... Đôi lúc nàng đưa mắt nhìn xuống dưới, nhìn khuôn mặt tức giận của chàng, nhìn vết máu ở khóe miệng chàng. Nàng xót lắm...
Hơn 1h sáng nàng mới về nhà. Về đến nhà thì nàng thấy cửa nhà mình bị dán kín bởi những tờ giấy ghi nhớ màu vàng nào là " Nhớ học bài nhé, mai kiểm tra đấy ", " Mai nhớ đi học nhá ", vân vân và mây mây nhưng tờ giấy khiến nàng chú ý nhật là tờ giấy của nó, tại sao nàng biết ư? bởi vì có ghi tên nàng ở phía dưới. Nàng cầm tờ giấy lên đọc, nội dung của nó khiến nàng sững người
" Nói tôi nghe về khoản nợ của ba cậu với công ty B&C - Lục Ân Bảo My "
Nàng đơ người " Tại sao cậu ta lại biết " Nàng tự hỏi mình
Vẫn còn đấy, mong m.n ủng hộ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.