Chương 14
Thùy Dung Sin
01/03/2017
Hắn cõng nó bước đi dọc bờ biển, ánh hoàng hôn dịu êm. Nó đánh rơi chiếc lọ xuống cát, một con sóng xô vào cuốn chiếc lọ ra xa.
- Sau này mày phải hứa với tao là luôn ở bên tao đó nhé!- hắn ngẹn ngào.
- Em biết rồi! Em sẽ mãi ở bên anh Tuấn đẹp trai mà...- nó cười toe.
- Phải làm cô dâu của tao đấy, không tao gét mày luuôn...
- Vâng! Trân làm cô dâu của anh Tuấn...- nó sợ anh gét nên đồng ý luôn.
..........
- Sau này mày muốn có mấy đứa con?
- Em chỉ muốn có một thôi!- nó ngây thơ đáp.
- Không được! Mày phải sinh một đội bóng!
- Vậy em sẽ sinh đôi .hihi
- Hả?- hắn méo mặt nhìn nó.
- Một lần hai đứa thú vị!- nó bắt đầu tưởng tượng.
- Chăm được không mà tham? Vậy làm hai lần sẽ được một đôi!- hắn cười gian.
- Làm gì hai lần ạ?- nó không hiểu nên hỏi lại.
- Không có gì! Ngốc!
- Vâng! Ngốc mí chơi mí anh.- nó chu mỏ cãi.
.............
Hắn mỉm cười hạnh phúc khi nghe câu trả lời của nó. Hắn đặt nó ngồi xuống bờ cát, và cũng ngồi xuống cho nó dựa. Cả hai ngắm hoàng hôn dần buông.
- Trân! Mày có yêu tao không?
- Em buồn ngủ lắm!- nó cố giữ cho tỉnh táo.
- Đừng có ngủ! Tao xin mày đấy...
- Nhưng em buồn ngủ mà!- hai mắt nó nặng trĩu, người mệt mỏi.
- Trân! Mày nghe tao nói đã... Cấm được ngủ.- hắn hét lên.
- Vâng! Anh nói đi...
- Tao yêu mày!
Lúc này nó đã lịm đi, không còn biết gì nữa...
❤ ❤❤
Nó được đưa chở lại bệnh viện, các bác sĩ nhanh chóng cấp cứu...
- Tôi cần gặp người nhà bệnh nhân!- bác sĩ bước ra ngoài thông báo.
- Tôi là mẹ nó! Con gái tôi sao rồi thưa bác sĩ!?- mẹ nó mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng đứng thật vững.
- Mời anh chị theo tôi!
Bố nó đỡ mẹ nó đi theo bác sĩ. Ngoài cửa phòng cấp cứu lúc này chỉ còn lại hắn với mẹ hắn.
..............
Nó đã trong phòng cấp cứu suốt 3 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có tin tức.
" Tinh"
Cửa phòng cấp cứu đẩy ra lần nữa, bác sĩ bước ra ngoài, tháo khẩu trang .
- Em cháu sao rồi thưa bác sĩ?- hắn chạy lại vội vàng hỏi.
- Chúng tôi rất tiếc , nhưng bệnh nhân đã không qua khỏi.
Hắn vừa nghe thấy vậy thì gần như ngã gục, hắn không tin, nó không thể bỏ hắn đi như vậy được. Hắn gắng gượng đứng dậy lao đi... Hắn sợ phải đối mặt với sự thật!
Trái tim hắn đau lắm! Gần như chết nghẹn...
Nó đã không giữ lời hứa...
Nó đã bỏ hắn ở lại...
❤❤❤
Hắn say xỉn trong đống rượu tại quán bar...
Khi quản lí quán bar đến thông báo đến giờ đóng cửa, hắn mới chịu đứng dậy lảo đảo ra về.
Hắn càng uống càng đau, càng nhớ nó. Tim hắn đau lắm...
Hắn lái xe cố tình vặn gar hết cỡ, gió tạt vào mặt cay xè, mong sao có thể quên cái sự thật phũ phàng này...
" Kéttttttttt..... Rầm!"
Hắn mất lái phanh gấp lao thẳng vào chiếc xe đi ngược chiều... Hắn văng ra cách đó vài mét, máu tươi chảy ra qua khóe miệng...
- Trân! Chờ anh nhé!
Hắn lẩm bẩm tay cố đưalên như muốn chạm vào cái gì đó, hắn nhìn thấy nó đang mỉm cười với hắn, nụ cười thiên thần... Mọi người bu lại xem ngày một đông, tiếng xe cứu thương inh ỏi...
.......
Mười hai năm...
Một tuổi thơ...
Một tình bạn....
Một tình yêu....
Một niềm hạnh phúc....
Một nỗi đau....
Liệu có kết thúc....
Hay là mở đầu một tương lai mới???
- Sau này mày phải hứa với tao là luôn ở bên tao đó nhé!- hắn ngẹn ngào.
- Em biết rồi! Em sẽ mãi ở bên anh Tuấn đẹp trai mà...- nó cười toe.
- Phải làm cô dâu của tao đấy, không tao gét mày luuôn...
- Vâng! Trân làm cô dâu của anh Tuấn...- nó sợ anh gét nên đồng ý luôn.
..........
- Sau này mày muốn có mấy đứa con?
- Em chỉ muốn có một thôi!- nó ngây thơ đáp.
- Không được! Mày phải sinh một đội bóng!
- Vậy em sẽ sinh đôi .hihi
- Hả?- hắn méo mặt nhìn nó.
- Một lần hai đứa thú vị!- nó bắt đầu tưởng tượng.
- Chăm được không mà tham? Vậy làm hai lần sẽ được một đôi!- hắn cười gian.
- Làm gì hai lần ạ?- nó không hiểu nên hỏi lại.
- Không có gì! Ngốc!
- Vâng! Ngốc mí chơi mí anh.- nó chu mỏ cãi.
.............
Hắn mỉm cười hạnh phúc khi nghe câu trả lời của nó. Hắn đặt nó ngồi xuống bờ cát, và cũng ngồi xuống cho nó dựa. Cả hai ngắm hoàng hôn dần buông.
- Trân! Mày có yêu tao không?
- Em buồn ngủ lắm!- nó cố giữ cho tỉnh táo.
- Đừng có ngủ! Tao xin mày đấy...
- Nhưng em buồn ngủ mà!- hai mắt nó nặng trĩu, người mệt mỏi.
- Trân! Mày nghe tao nói đã... Cấm được ngủ.- hắn hét lên.
- Vâng! Anh nói đi...
- Tao yêu mày!
Lúc này nó đã lịm đi, không còn biết gì nữa...
❤ ❤❤
Nó được đưa chở lại bệnh viện, các bác sĩ nhanh chóng cấp cứu...
- Tôi cần gặp người nhà bệnh nhân!- bác sĩ bước ra ngoài thông báo.
- Tôi là mẹ nó! Con gái tôi sao rồi thưa bác sĩ!?- mẹ nó mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng đứng thật vững.
- Mời anh chị theo tôi!
Bố nó đỡ mẹ nó đi theo bác sĩ. Ngoài cửa phòng cấp cứu lúc này chỉ còn lại hắn với mẹ hắn.
..............
Nó đã trong phòng cấp cứu suốt 3 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có tin tức.
" Tinh"
Cửa phòng cấp cứu đẩy ra lần nữa, bác sĩ bước ra ngoài, tháo khẩu trang .
- Em cháu sao rồi thưa bác sĩ?- hắn chạy lại vội vàng hỏi.
- Chúng tôi rất tiếc , nhưng bệnh nhân đã không qua khỏi.
Hắn vừa nghe thấy vậy thì gần như ngã gục, hắn không tin, nó không thể bỏ hắn đi như vậy được. Hắn gắng gượng đứng dậy lao đi... Hắn sợ phải đối mặt với sự thật!
Trái tim hắn đau lắm! Gần như chết nghẹn...
Nó đã không giữ lời hứa...
Nó đã bỏ hắn ở lại...
❤❤❤
Hắn say xỉn trong đống rượu tại quán bar...
Khi quản lí quán bar đến thông báo đến giờ đóng cửa, hắn mới chịu đứng dậy lảo đảo ra về.
Hắn càng uống càng đau, càng nhớ nó. Tim hắn đau lắm...
Hắn lái xe cố tình vặn gar hết cỡ, gió tạt vào mặt cay xè, mong sao có thể quên cái sự thật phũ phàng này...
" Kéttttttttt..... Rầm!"
Hắn mất lái phanh gấp lao thẳng vào chiếc xe đi ngược chiều... Hắn văng ra cách đó vài mét, máu tươi chảy ra qua khóe miệng...
- Trân! Chờ anh nhé!
Hắn lẩm bẩm tay cố đưalên như muốn chạm vào cái gì đó, hắn nhìn thấy nó đang mỉm cười với hắn, nụ cười thiên thần... Mọi người bu lại xem ngày một đông, tiếng xe cứu thương inh ỏi...
.......
Mười hai năm...
Một tuổi thơ...
Một tình bạn....
Một tình yêu....
Một niềm hạnh phúc....
Một nỗi đau....
Liệu có kết thúc....
Hay là mở đầu một tương lai mới???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.