Chương 5
Thùy Dung Sin
01/03/2017
Nó học mẫu giáo bé được cô giáo chọn vào đội văn nghệ của lớp... Nó có biết văn nghệ là cái gì đâu... Chỉ biết làm theo cô giáo thôi à.
- Các con! Mai lớp mình có các thầy cô giáo về dự buổi lễ Bé Khỏe Bé Ngoan, các con nhớ đi học sớm, mặc quần áo sạch sẽ, gọn gàng . Các con nghe rõ chưa?- cô giáo dặn dò.
- Dạ! Chúng con biết rồi ạ!- đồng thanh.
- Cả lớp về cẩn thận nhé! Các bạn trong đội văn nghệ ở lại tập văn nghệ nhé.
Cả lớp nhốn nháo ra về... Nó phải ở lại tập văn nghệ với cô.
Cô giáo dậy chúng nó tập vũ điệu rửa tay...
Nó tập mãi vẫn không thuộc... Nhưng đã đến giờ về nên cô cho chúng nó về tự tập mai đến cô sẽ cho tập lại lần nữa.
Nó tung tăng ra cổng...
- Trân! Bên này...
Nó lon ton chạy lại khi thấy hắn...
- Anh làm gì ở đây?
- Mẹ mày nhờ tao tới đón mày, mẹ mày có việc bận.
- Vậy ạ? Về thôi.- nó chèo nên xe đạp của hắn.
- Ngồi chắc chưa ? Đi nhá....
Nó ngồi sau hai tay cầm chặt áo hắn... Miệng hắn bài hát vừa học được hôm nay...
- Hôm nay học vui không?- hắn hỏi.
- Dạ vui... Nhưng em không thuộc bài múa cô dậy. Mai biểu diễn rồi em phải làm sao? - Bài gì thế?- hắn quay đầu lại nhìn.
- Vũ điệu rửa tay ạ!
- Dễ ợt! Đi về tối sang anh dậy cho.
Nó nghe thấy bảo anh dậy lại bắt đầu cười toe toét, vui vẻ .
❤❤❤
7h tối... Nhà nó... Trong căn phòng màu hồng công chúa của nó...
Có hai đứa hý hoáy chụm đầu vào cái máy tính ở bàn học...
- Cái này này!
- Hâm à? Tìm nhạc bài tập chứ tìm phim công chúa lọ lem cho em xem à mà đây này?- hắn kí đầu nó một cái.
Nó xụ mặt...
- Đây rồi! Tập theo anh nhé...
Trong phòng vang lên tiếng nhạc của bài Vũ Điệu Rửa Tay và những tiếng đếm, vỗ tay của cả hai... Tình hình có vẻ căng thẳng khi nó cứ không chịu tập trung...làm sai hết động tác.
- Trân dơ tay bên này!- hắn
-..,,,,,....
- Trân ! Nhún! Tại sao em không nhún...
-..,,,....
- Vỗ tay!
-....
- Sao em không tập trung vào thế?- hắn cáu.
-.......... Mắt đã dưng dưng.
- Tập lại!- hắn kí đầu nó cái nữa.
- oaaaaoa. ..... Đau! Không tập....oa...nữa!
Nó khóc ré lên, ngồi phịch xuống nền nhà dãy dụa chân tay, nước mắt thi nhau chảy.
- Lại khóc rồi! Đồ mít ướt này...- hắn rối rít nngồi xuống lau nước mắt cho nó.
Nó gạt tay hắn ra... Khóc tiếp... Vớ được cái gì là ném hết vào hắn.
- Thôi mà.,. Nín đi! Anh không kí đầu em nữa!
Nó vẫn khóc...
Hắn chuyển nhạc bắt đầu nhảy như tinh tinh, đà điểu úc để chọc nó cười.
Nó đang khóc tự dưng nín bật luôn khi hắn nhảy, chông mắc cười chết được .
- Haha.. Haha...hihi. ...- nó quyệt nước mắt, nhe hàm răng sún ra cười.
Hắn biết mình thành công rồi nhưng thấy nó cười tươi rói vậy thì không nỡ dừng lại điệu nhảy có một không hai của mình.
❤ ❤❤
Hôm sau nó đi học từ rất sớm, để cô giáo dậy văn nghệ để chuẩn bị diễn.
Khi đoàn đại biểu đến nơi... Cô giáo đã thay trang phục cho bọn nó xong chỉ chờ đến tiết mục của lớp nó thôi.
Rất nhanh đã đến lớp nó diễn, nó bước ra sân khấu nhìn bên dưới có rất nhiều người, cả người bắt đầu run rẩy.
Tiếng nhạc mở lên, các bạn bắt đầu nhún nhảy, chỉ riêng nó vẫn đứng yên, mặt tái mét,.
Đột nhiên ánh mắt nó chạm vào một hình bóng, kia chả phải anh Tuấn của nó sao? Sao anh lại ở đây? Anh không đi học hả?
Nó cứ đứng ngây ra cho đến khi hắn đứng dưới hét lên:
- Nhảy đi em! Cố lên!
Lúc này nó mới bừng tỉnh, bắt đầu nhảy theo các bạn.
Buổi lễ kết thúc, nó được hắn chở về... Trên đường về hắn mua kem cho nó ăn...
Nó cứ ngồi đằng sau vừa ăn kem vừa huyên thuyên, còn hắn chỉ biết phì cười khi nghe nó kể... Nó kể chuyện cười. Nhưng hắn không buồn cười vì câu chuyện của nó mà buồn cười vì đến cuối chuyện nó hỏi hắn sao không cười?
- Trân kể anh Tuấn nghe chuyện lọ lem nhé! Ngày xửa ngày xưa có một cô bé tên Lọ Lem...bla.. Bla"
Nó kể chuyện cổ tích mà toàn xuyên tạc sự thật, ví dụ như lọ lem được dì ghẻ yêu thương, còn hoàng tử lại lấy mụ dì ghẻ, kết thúc chuyện dì ghẻ và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau... @@???
Mấy ông tác giả mà nghe nó kể xuyên tạc tác phẩm của mình như vậy chắc tức ói máu mà chết mất.
- Các con! Mai lớp mình có các thầy cô giáo về dự buổi lễ Bé Khỏe Bé Ngoan, các con nhớ đi học sớm, mặc quần áo sạch sẽ, gọn gàng . Các con nghe rõ chưa?- cô giáo dặn dò.
- Dạ! Chúng con biết rồi ạ!- đồng thanh.
- Cả lớp về cẩn thận nhé! Các bạn trong đội văn nghệ ở lại tập văn nghệ nhé.
Cả lớp nhốn nháo ra về... Nó phải ở lại tập văn nghệ với cô.
Cô giáo dậy chúng nó tập vũ điệu rửa tay...
Nó tập mãi vẫn không thuộc... Nhưng đã đến giờ về nên cô cho chúng nó về tự tập mai đến cô sẽ cho tập lại lần nữa.
Nó tung tăng ra cổng...
- Trân! Bên này...
Nó lon ton chạy lại khi thấy hắn...
- Anh làm gì ở đây?
- Mẹ mày nhờ tao tới đón mày, mẹ mày có việc bận.
- Vậy ạ? Về thôi.- nó chèo nên xe đạp của hắn.
- Ngồi chắc chưa ? Đi nhá....
Nó ngồi sau hai tay cầm chặt áo hắn... Miệng hắn bài hát vừa học được hôm nay...
- Hôm nay học vui không?- hắn hỏi.
- Dạ vui... Nhưng em không thuộc bài múa cô dậy. Mai biểu diễn rồi em phải làm sao? - Bài gì thế?- hắn quay đầu lại nhìn.
- Vũ điệu rửa tay ạ!
- Dễ ợt! Đi về tối sang anh dậy cho.
Nó nghe thấy bảo anh dậy lại bắt đầu cười toe toét, vui vẻ .
❤❤❤
7h tối... Nhà nó... Trong căn phòng màu hồng công chúa của nó...
Có hai đứa hý hoáy chụm đầu vào cái máy tính ở bàn học...
- Cái này này!
- Hâm à? Tìm nhạc bài tập chứ tìm phim công chúa lọ lem cho em xem à mà đây này?- hắn kí đầu nó một cái.
Nó xụ mặt...
- Đây rồi! Tập theo anh nhé...
Trong phòng vang lên tiếng nhạc của bài Vũ Điệu Rửa Tay và những tiếng đếm, vỗ tay của cả hai... Tình hình có vẻ căng thẳng khi nó cứ không chịu tập trung...làm sai hết động tác.
- Trân dơ tay bên này!- hắn
-..,,,,,....
- Trân ! Nhún! Tại sao em không nhún...
-..,,,....
- Vỗ tay!
-....
- Sao em không tập trung vào thế?- hắn cáu.
-.......... Mắt đã dưng dưng.
- Tập lại!- hắn kí đầu nó cái nữa.
- oaaaaoa. ..... Đau! Không tập....oa...nữa!
Nó khóc ré lên, ngồi phịch xuống nền nhà dãy dụa chân tay, nước mắt thi nhau chảy.
- Lại khóc rồi! Đồ mít ướt này...- hắn rối rít nngồi xuống lau nước mắt cho nó.
Nó gạt tay hắn ra... Khóc tiếp... Vớ được cái gì là ném hết vào hắn.
- Thôi mà.,. Nín đi! Anh không kí đầu em nữa!
Nó vẫn khóc...
Hắn chuyển nhạc bắt đầu nhảy như tinh tinh, đà điểu úc để chọc nó cười.
Nó đang khóc tự dưng nín bật luôn khi hắn nhảy, chông mắc cười chết được .
- Haha.. Haha...hihi. ...- nó quyệt nước mắt, nhe hàm răng sún ra cười.
Hắn biết mình thành công rồi nhưng thấy nó cười tươi rói vậy thì không nỡ dừng lại điệu nhảy có một không hai của mình.
❤ ❤❤
Hôm sau nó đi học từ rất sớm, để cô giáo dậy văn nghệ để chuẩn bị diễn.
Khi đoàn đại biểu đến nơi... Cô giáo đã thay trang phục cho bọn nó xong chỉ chờ đến tiết mục của lớp nó thôi.
Rất nhanh đã đến lớp nó diễn, nó bước ra sân khấu nhìn bên dưới có rất nhiều người, cả người bắt đầu run rẩy.
Tiếng nhạc mở lên, các bạn bắt đầu nhún nhảy, chỉ riêng nó vẫn đứng yên, mặt tái mét,.
Đột nhiên ánh mắt nó chạm vào một hình bóng, kia chả phải anh Tuấn của nó sao? Sao anh lại ở đây? Anh không đi học hả?
Nó cứ đứng ngây ra cho đến khi hắn đứng dưới hét lên:
- Nhảy đi em! Cố lên!
Lúc này nó mới bừng tỉnh, bắt đầu nhảy theo các bạn.
Buổi lễ kết thúc, nó được hắn chở về... Trên đường về hắn mua kem cho nó ăn...
Nó cứ ngồi đằng sau vừa ăn kem vừa huyên thuyên, còn hắn chỉ biết phì cười khi nghe nó kể... Nó kể chuyện cười. Nhưng hắn không buồn cười vì câu chuyện của nó mà buồn cười vì đến cuối chuyện nó hỏi hắn sao không cười?
- Trân kể anh Tuấn nghe chuyện lọ lem nhé! Ngày xửa ngày xưa có một cô bé tên Lọ Lem...bla.. Bla"
Nó kể chuyện cổ tích mà toàn xuyên tạc sự thật, ví dụ như lọ lem được dì ghẻ yêu thương, còn hoàng tử lại lấy mụ dì ghẻ, kết thúc chuyện dì ghẻ và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau... @@???
Mấy ông tác giả mà nghe nó kể xuyên tạc tác phẩm của mình như vậy chắc tức ói máu mà chết mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.