Chương 189
Su
30/12/2016
Gió mát vờn quanh, cuốn theo mùi bưởi chính tràn vào buồng phổi mọi sinh vật quanh trại trẻ. Ngạo Vĩ đứng lặng, bất động quan sát kẻ phía dưới, mấy lần mấp máy môi nhưng không thốt ra bất kì lời nào.
Một lúc lâu sau, chân Ngạo Vĩ sắp rã ra, cô nhóc mới ngẩng đầu, đưa đôi mắt đen láy như trời đêm nhìn hắn, rồi hướng theo ánh mắt hắn chú mục, nhìn xuống bàn tay đầy vết trầy xước của mình, khoé môi cong lên rất đẹp.
-Cậu đứng đờ ra đó làm gì? Sao không lấy thuốc cho tớ?_Giọng Giai Băng lanh lảnh.
-Hở?_Ngạo Vĩ nghệt mặt, sững người ra một lúc lâu mới ngoan ngoãn một cách bất ngờ, lật đật chạy đi tìm thuốc.
Khi tìm được hộp y tế, Ngạo Vĩ mới giật mình đập vỡ bộ dạng 'cún con vẫy đuôi', lấy lại tư thế ngạo nghễ của một đại ca chân chính đến gặp Giai Băng.
Thấy Ngạo Vĩ đã quay lại nhưng vẫn đứng yên nhìn mình, Giai Băng khó chịu nâng mắt.
-Sao cậu còn đứng đó? Mau giúp tớ khử trùng vế thương!
Ngạo Vĩ nhướn mày, hai tay khoanh trước ngực, hếch cằm lên trời, lớn tiếng nói.
-Được thôi, nhưng tớ sẽ được gì?
-Cậu muốn gì?
Ngạo Vĩ không nói làm mặt lạnh, một ngón tay hắn đặt lên má phải, chỉ chỉ.
Giai Băng tròn mắt thưởng thức rồi không nhanh không chậm đứng dậy, đưa tay hất tóc ra sau, chầm chậm cất bước đến gần Ngạo Vĩ. Vì chiều cao cuả hai người không sai biệt là bao, nên ánh mắt hai người song song chạm nhau, có vẻ rất quyết liệt.
Nhìn no, Giai Băng nhướn chân, đưa môi về phía má Ngạo Vĩ, khiến hắn lập tức cứng người.
Nhân lúc đối phương không đề phòng, Giai Băng đưa tay nhéo mạnh lên má hắn, để lại một mảng ửng đỏ.
Ngạo Vĩ giật mình kêu ré lên một tiếng đầy đau đớn rồi bật người ra sau, vừa hận thù nhìn cô nhóc vừa đưa tay xoa xoa vùng da bị nhéo.
-Cậu làm gì thế?
-Trả thù lao!_Giai Băng tỉnh bơ nói, mặt dày đưa tay mình ra_Giờ thì giúp tớ khử trùng vết thương.
Ngạo Vĩ triệt để chết lặng.
-Sao cậu lại đổ oxi già ra tay cậu, tay tớ chứ!_Tròn mắt lần hai nhìn Ngạo Vĩ rất có phong độ đổ hẳn cả chai xì già ra lòng bàn tay, Giai Băng nhíu mày, khoé miệng giật giật.
-Ờ!_Ngạo Vĩ giật mình, bối rối cười xoà chữa ngượng. Hắn hung hăng bắt lấy bàn tay Giai Băng, đổ ào lọ oxi già thứ hai vào tay cô.
Nước oxi già vừa rơi vào lòng bàn tay đầy bụi bẩn của Giai Băng liền sủi bọt, chảy dài xuống đất, nhỏ giọt. Cô nhóc thêm lần nữa trố mắt nhìn Ngạo Vĩ, mặt mũi sa sầm.
-Sao nữa?_Ngạo Vĩ khó chịu hỏi.
-Sao cái gì? Cậu phải tẩm xì già vào bông, rồi lấy cái bông ấy xát lên vết thương của tôi chứ!_Giai Băng chậm rãi nói, giọng điệu nặng nề như đang kìm nén, lại có chút trách móc.
Ấy thế, Ngạo Vĩ không cảm thấy bực mình, trái lại, rất ngoan ngoãn làm theo lời Giai Băng, những ngón tay to thô kệch của hắn tỉ mẩn xát bông lên miệng vết thương, mắt thi thoảng nâng lên quan sát cô nhóc.
Giai Băng trước sau ngồi im như tượng, đôi khi chau mày, mím môi rất chặt.
Ngạo Vĩ hiếu kì hỏi:
- Sao cậu không khóc, không đau sao? Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi sẽ mua kẹo cho cậu_Lúc đó, Ngạo Vĩ cảm thấy bản thân đã rất rộng lượng, bởi, ở trại trẻ tồi tàn này, muốn có kẹo ăn không phải dễ.
Một lúc lâu sau, chân Ngạo Vĩ sắp rã ra, cô nhóc mới ngẩng đầu, đưa đôi mắt đen láy như trời đêm nhìn hắn, rồi hướng theo ánh mắt hắn chú mục, nhìn xuống bàn tay đầy vết trầy xước của mình, khoé môi cong lên rất đẹp.
-Cậu đứng đờ ra đó làm gì? Sao không lấy thuốc cho tớ?_Giọng Giai Băng lanh lảnh.
-Hở?_Ngạo Vĩ nghệt mặt, sững người ra một lúc lâu mới ngoan ngoãn một cách bất ngờ, lật đật chạy đi tìm thuốc.
Khi tìm được hộp y tế, Ngạo Vĩ mới giật mình đập vỡ bộ dạng 'cún con vẫy đuôi', lấy lại tư thế ngạo nghễ của một đại ca chân chính đến gặp Giai Băng.
Thấy Ngạo Vĩ đã quay lại nhưng vẫn đứng yên nhìn mình, Giai Băng khó chịu nâng mắt.
-Sao cậu còn đứng đó? Mau giúp tớ khử trùng vế thương!
Ngạo Vĩ nhướn mày, hai tay khoanh trước ngực, hếch cằm lên trời, lớn tiếng nói.
-Được thôi, nhưng tớ sẽ được gì?
-Cậu muốn gì?
Ngạo Vĩ không nói làm mặt lạnh, một ngón tay hắn đặt lên má phải, chỉ chỉ.
Giai Băng tròn mắt thưởng thức rồi không nhanh không chậm đứng dậy, đưa tay hất tóc ra sau, chầm chậm cất bước đến gần Ngạo Vĩ. Vì chiều cao cuả hai người không sai biệt là bao, nên ánh mắt hai người song song chạm nhau, có vẻ rất quyết liệt.
Nhìn no, Giai Băng nhướn chân, đưa môi về phía má Ngạo Vĩ, khiến hắn lập tức cứng người.
Nhân lúc đối phương không đề phòng, Giai Băng đưa tay nhéo mạnh lên má hắn, để lại một mảng ửng đỏ.
Ngạo Vĩ giật mình kêu ré lên một tiếng đầy đau đớn rồi bật người ra sau, vừa hận thù nhìn cô nhóc vừa đưa tay xoa xoa vùng da bị nhéo.
-Cậu làm gì thế?
-Trả thù lao!_Giai Băng tỉnh bơ nói, mặt dày đưa tay mình ra_Giờ thì giúp tớ khử trùng vết thương.
Ngạo Vĩ triệt để chết lặng.
-Sao cậu lại đổ oxi già ra tay cậu, tay tớ chứ!_Tròn mắt lần hai nhìn Ngạo Vĩ rất có phong độ đổ hẳn cả chai xì già ra lòng bàn tay, Giai Băng nhíu mày, khoé miệng giật giật.
-Ờ!_Ngạo Vĩ giật mình, bối rối cười xoà chữa ngượng. Hắn hung hăng bắt lấy bàn tay Giai Băng, đổ ào lọ oxi già thứ hai vào tay cô.
Nước oxi già vừa rơi vào lòng bàn tay đầy bụi bẩn của Giai Băng liền sủi bọt, chảy dài xuống đất, nhỏ giọt. Cô nhóc thêm lần nữa trố mắt nhìn Ngạo Vĩ, mặt mũi sa sầm.
-Sao nữa?_Ngạo Vĩ khó chịu hỏi.
-Sao cái gì? Cậu phải tẩm xì già vào bông, rồi lấy cái bông ấy xát lên vết thương của tôi chứ!_Giai Băng chậm rãi nói, giọng điệu nặng nề như đang kìm nén, lại có chút trách móc.
Ấy thế, Ngạo Vĩ không cảm thấy bực mình, trái lại, rất ngoan ngoãn làm theo lời Giai Băng, những ngón tay to thô kệch của hắn tỉ mẩn xát bông lên miệng vết thương, mắt thi thoảng nâng lên quan sát cô nhóc.
Giai Băng trước sau ngồi im như tượng, đôi khi chau mày, mím môi rất chặt.
Ngạo Vĩ hiếu kì hỏi:
- Sao cậu không khóc, không đau sao? Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi sẽ mua kẹo cho cậu_Lúc đó, Ngạo Vĩ cảm thấy bản thân đã rất rộng lượng, bởi, ở trại trẻ tồi tàn này, muốn có kẹo ăn không phải dễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.