Chương 77
Su
30/12/2016
Chap 36: Dụng quyền
-Sao em biết anh ta sẽ đến chứ? Như thế này không công bằng! Đằng nào thì em cũng sẽ phải ở lì ở nơi này!_Cong môi phản đối, Giai Băng tức giận vòng tay trước ngực, biểu hiện của cô mạnh mẽ như thể cơn sốt kia chỉ là một làn gió nhẹ lướt qua mặt người vậy.
-Dựa vào vận may thôi! Cứ nhẫn nhịn chờ thử xem_Đằng Hy không nổi sùng mà lặng lẽ mỉm cười, đáy mắt tĩnh lặng như cũng đang chờ đợi.
Sau câu nói của Đằng Hy, một mảnh trầm mặc dần dần chế ngự lên toàn bộ tầng bậc không khí bên trong căn phòng, ép tim người cũng như chìm lại.
Ảo não cúi đầu, Giai Băng ngoan ngoãn lặng yên chờ đợi theo, đôi đồng từ không ngơi nghỉ mà phóng đến mặt đồng hồ, lòng chồng chất lo lắng.
Nếu Đằng Dạ không đến, cuộc sống sau này của cô sẽ như thế nào đây? Cô sẽ lại tiếp tục "kí sinh" vào bất cứ ai có thể sao? Thật mất mặt!
Khoảng chừng một lúc sau, cánh cửa phòng bỗng thình lình mở tung một cách hung bạo, phá tan sự bình yên hiếm hoi đang ngự trị, để lộ một thân thể cao gầy với khuôn mặt tuấn mĩ nhưng u trầm phía sau. Chàng trai ấy lia đôi mắt đen sâu thẳm khó đoán ra ý vị về phía Giai Băng và Đằng Hy, đôi môi mím chặt thành một đường chỉ mảnh.
Anh bước đến giường bệnh của Giai Băng, mồ hôi trên trán rịn ra theo chuyển động của cơ thể rơi xuống, bám ướt trên chiếc áo khoác đồng phục dành riêng cho những vị hội trưởng đáng kính, thâm trầm quan sát cô.
Đè nén sự vui mừng đang ùa vấy trong từng thớ thịt mềm, Giai Băng theo phản xạ ngẩng đầu đáp lại ánh nhìn băng lãnh của Đằng Dạ, những ngón tay thon dài của cô rối rắm quấn lấy nhau.
May mắn? Liệu sự xuất hiện này của anh...Giai Băng cô có được cho phép quy thành định mệnh hay không?
May mắn chỉ là nhất thời...nhưng định mệnh...mới là mãi mãi...
-Nhanh đấy!_Cong cánh môi mỏng tạo thành một điệu cười ranh mãnh, Đằng Hy chép miệng mỉa mai_Xem mồ hôi vã ra như tắm rồi kìa, em trai!
-..._Biến sự tồn tại của Đằng Hy thành không khí, thanh âm của anh ta thành tiếng muỗi vo ve chờ chết, Đằng Dạ vẫn chuyên chú tăng tia lửa điện nóng rực, dồn lên người Giai Băng, đốt nóng đôi gò má hồng đã sạch sẽ dấu vân tay đen từ lúc nào.
Bầu không khí lại mang một mảnh yên tĩnh đến rợn cả da gà.
-Đằng Dạ! Kiêu căng quá không tốt đâu!_Biết mình bị lơ đẹp nhưng Đằng Hy vẫn ngứa miệng xen vào, ân đức ban phát cho thằng em hỗn lão một lời khuyên rồi đứng dậy, bàn tay to khỏe lắm chuyện vỗ vỗ lên vai Đằng Dạ, khóe môi càn rỡ tiến sát tai anh mà thì thầm_Đằng đệ, tôi là ân nhân của vợ đệ đấy!
-Quên nhỉ?_Đến lúc này, thính giác Đằng Dạ tựa như điếc hẳn đã quay trở lại, mồn một thu gọn âm thanh nhàn nhạt bên cạnh, đại não anh cho phép mấp máy miệng trả lời. Rồi, không để cho Đằng Hy kịp phân tích ngữ điệu khinh giễu kia, anh đã vung tay lên, xé gió, đặt lên má anh trai một "nụ hôn" nồng đến mức để lại cả "vết son" đỏ thói.
Quá bất ngờ, Đằng Hy mất đà, bàn tọa đi trước, tứ chi theo sau ngã nhào xuống đất, khóe môi lãng tử trào ra một vệt máu đỏ thẫm. Anh đưa tay xoa vùng má tội nghiệp bị đả thương, lát sau hận đời hận đất hận cả tổ tông nhổ một bãi nước bọt gần đấy, mắt trợn to nhìn cái răng thê thảm nằm hiu quạnh giữa bãi.
Thị lực Giai Băng không kém, cô đương nhiên thấy, nhưng để tránh bị liên lụy, cô đánh tiếng lảng sang chuyện khác, xem như đó là chuyện tai nạn cơm bữa ngoài đường.
-Đằng Dạ! Anh đến đây rồi thì đưa tôi đến trường thi, được chứ?_Giai Băng làm bộ mặt thần khẩn, mắt mở căng, to, tròn ầng ậng áng nước.
-Bị ốm thì nghỉ đi!_Đưa tay ướm lên trán Giai Băng, Đằng Dạ dịu đi nhiều, thanh âm ôn nhu đến mức khiến người ta sợ hãi anh bị ma nhập.
-Không!_Giai Băng lắc đầu mạnh tỏ ý cương quyết_Tôi muốn đi thi! Hãy đưa tôi đi, giờ còn kịp!
-Ở đây nghỉ ngơi!
-Tôi muốn đi thì mà!
-Nếu em có thể chưở.i tôi đủ 1000 từ, tôi sẽ để em đi!_Đằng Dạ vẫn một mực giữ vững ý kiến của mình. Bởi lẽ, sốt như cô, thi hay không điểm số vẫn chả xi nhê được là bao.
-Anh..._Giai Băng cứng họng, cảm thấy bản thân như vừa gắp phải đá bỏ chân mình. Cúi đầu lưỡng lự một lát, cô ngẩng đầu nhìn Đằng Dạ thêm lần nữa, hai tay nắm lấy bàn tay buông lỏng của anh, thái độ thần khẩn chẳng khác trước là bao_...Chồng à...đưa vợ đi thi, được không?
Đằng Hy vừa khốn khổ đứng dậy, nghe thấy lời nói ngọt ngào của Giai Băng thì không khỏi giật mình, suýt ngã lăn xuống đất lần hai. Nhưng, Đằng Dạ lại trái ngược, thân thể anh vẫn đứng yên như cũ, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo xa cách như "thương hiệu", chỉ có đôi môi mỏng cử động một cách hài lòng.
-Được!
Thế là...người nào đó...được nguyện ý đưa đến trường đi thi.
***
Huyên náo, hỗn loạn...là hai từ duy nhất đủ "trình độ" và "đẳng cấp" để miêu tả bầu không khí bủa vây lấy hầu khắp các phòng thi trong khuôn viên đại học A P&P lúc này. Chỉ còn vẻn vẹn 3 phút nữa thôi, giờ phút hoàng đạo của đời người sẽ được bắt đầu, nên ai, dù lười biếng hay chăm chỉ, đều cúi đầu giở roành roạch những cuốn sách tham khảo, nhẩm nhẩm đôi ba chữ dẫu biết sẽ vào đằng này trôi ra đằng kia.
Ngán ngẩm ngáp một cái, giám thị phòng số 4-tức cũng là phòng thi của Giai Băng, sau khi điểm danh liền ngồi phục xuống bàn, tiết kiệm thời gian chợp mắt vài phút củng cố tinh thần, chuẩn bị rà soát tài liệu.
-Giám thị, xin lỗi, tôi tới muộn!_Một nam sinh hớt ha hớt hải chạy vào, run sợ báo cáo.
Đang ngủ bị đánh thức, giám thị tựa như hổ đói xổng chuồng, ném ánh mắt hung tợn nhìn nam sinh xấu số rồi quát lớn:
-Chỗ này là cái chợ để cậu muốn đến thì đến, đi thì đi sao?
-Nhưng...thực sự ban nãy tôi rất gấp...không giải quyết thì không ổn_Chàng nam sinh cúi mặt úp mở kể lể nguyên nhân, mặt ửng đỏ vì xấu hổ.
-Gấp gấp gấp! Bộ chúng tôi không gấp sao? Thí sinh đi muộn thì...
-Xin lỗi!_Cắt ngang mạch mắng người hăng say của cô nàng giám thị, thứ thanh âm lành lạnh, trầm trầm hết sức nam tính từ đằng sau nam sinh kia vang lên, thu hút mọi ánh nhìn của vô số loại người_Chúng tôi đến muộn.
Tức, cô nàng giám thị toan hô hào lên giáo huấn, thì bóng dáng hoàn mĩ của chủ nhân câu nói tràn trề sinh lực "tấn công"vào đáy giác mạc của cô ta, khiến cô ta giật mình, im bặt một lúc mới lời ngon tiếng ngọt chạy tới, đon đả mời chào:
-Hội trưởng!
-Vợ tôi đến muộn...không sao chứ?_Quét mắt lên người Giai Băng một cái, Đằng Dạ khai toạt ngay thân phận của người con gái nằm gọn trong vòng tay mình, đôi mắt đen sâu ngày càng thêm sắc tối.
-À..._Nuốt khan một cái, cô nàng giám thị đưa mắt dò xét lên bộ dạng ám muội của hai người, biết rõ họ có quan hệ "hoàng thân quốc thích" bèn ngậm ngùi gật đầu_...không sao đâu, chưa vào giờ thi...
-Vậy được! Hôm nay...tôi cũng sẽ ở đây cùng cô làm giám thị!_Đằng Dạ gật đầu thuận ý.
Ngay sau đó, một trận thở dài thượt của thí sinh thi tuyển bỗng vang lên...cô động đến não nề!
P/s: Hehe, chút cht ta post típ, chap này, các ngươi sẽ thấy được sức mạnh của hoàng thân quốc thích đó, haha
-Sao em biết anh ta sẽ đến chứ? Như thế này không công bằng! Đằng nào thì em cũng sẽ phải ở lì ở nơi này!_Cong môi phản đối, Giai Băng tức giận vòng tay trước ngực, biểu hiện của cô mạnh mẽ như thể cơn sốt kia chỉ là một làn gió nhẹ lướt qua mặt người vậy.
-Dựa vào vận may thôi! Cứ nhẫn nhịn chờ thử xem_Đằng Hy không nổi sùng mà lặng lẽ mỉm cười, đáy mắt tĩnh lặng như cũng đang chờ đợi.
Sau câu nói của Đằng Hy, một mảnh trầm mặc dần dần chế ngự lên toàn bộ tầng bậc không khí bên trong căn phòng, ép tim người cũng như chìm lại.
Ảo não cúi đầu, Giai Băng ngoan ngoãn lặng yên chờ đợi theo, đôi đồng từ không ngơi nghỉ mà phóng đến mặt đồng hồ, lòng chồng chất lo lắng.
Nếu Đằng Dạ không đến, cuộc sống sau này của cô sẽ như thế nào đây? Cô sẽ lại tiếp tục "kí sinh" vào bất cứ ai có thể sao? Thật mất mặt!
Khoảng chừng một lúc sau, cánh cửa phòng bỗng thình lình mở tung một cách hung bạo, phá tan sự bình yên hiếm hoi đang ngự trị, để lộ một thân thể cao gầy với khuôn mặt tuấn mĩ nhưng u trầm phía sau. Chàng trai ấy lia đôi mắt đen sâu thẳm khó đoán ra ý vị về phía Giai Băng và Đằng Hy, đôi môi mím chặt thành một đường chỉ mảnh.
Anh bước đến giường bệnh của Giai Băng, mồ hôi trên trán rịn ra theo chuyển động của cơ thể rơi xuống, bám ướt trên chiếc áo khoác đồng phục dành riêng cho những vị hội trưởng đáng kính, thâm trầm quan sát cô.
Đè nén sự vui mừng đang ùa vấy trong từng thớ thịt mềm, Giai Băng theo phản xạ ngẩng đầu đáp lại ánh nhìn băng lãnh của Đằng Dạ, những ngón tay thon dài của cô rối rắm quấn lấy nhau.
May mắn? Liệu sự xuất hiện này của anh...Giai Băng cô có được cho phép quy thành định mệnh hay không?
May mắn chỉ là nhất thời...nhưng định mệnh...mới là mãi mãi...
-Nhanh đấy!_Cong cánh môi mỏng tạo thành một điệu cười ranh mãnh, Đằng Hy chép miệng mỉa mai_Xem mồ hôi vã ra như tắm rồi kìa, em trai!
-..._Biến sự tồn tại của Đằng Hy thành không khí, thanh âm của anh ta thành tiếng muỗi vo ve chờ chết, Đằng Dạ vẫn chuyên chú tăng tia lửa điện nóng rực, dồn lên người Giai Băng, đốt nóng đôi gò má hồng đã sạch sẽ dấu vân tay đen từ lúc nào.
Bầu không khí lại mang một mảnh yên tĩnh đến rợn cả da gà.
-Đằng Dạ! Kiêu căng quá không tốt đâu!_Biết mình bị lơ đẹp nhưng Đằng Hy vẫn ngứa miệng xen vào, ân đức ban phát cho thằng em hỗn lão một lời khuyên rồi đứng dậy, bàn tay to khỏe lắm chuyện vỗ vỗ lên vai Đằng Dạ, khóe môi càn rỡ tiến sát tai anh mà thì thầm_Đằng đệ, tôi là ân nhân của vợ đệ đấy!
-Quên nhỉ?_Đến lúc này, thính giác Đằng Dạ tựa như điếc hẳn đã quay trở lại, mồn một thu gọn âm thanh nhàn nhạt bên cạnh, đại não anh cho phép mấp máy miệng trả lời. Rồi, không để cho Đằng Hy kịp phân tích ngữ điệu khinh giễu kia, anh đã vung tay lên, xé gió, đặt lên má anh trai một "nụ hôn" nồng đến mức để lại cả "vết son" đỏ thói.
Quá bất ngờ, Đằng Hy mất đà, bàn tọa đi trước, tứ chi theo sau ngã nhào xuống đất, khóe môi lãng tử trào ra một vệt máu đỏ thẫm. Anh đưa tay xoa vùng má tội nghiệp bị đả thương, lát sau hận đời hận đất hận cả tổ tông nhổ một bãi nước bọt gần đấy, mắt trợn to nhìn cái răng thê thảm nằm hiu quạnh giữa bãi.
Thị lực Giai Băng không kém, cô đương nhiên thấy, nhưng để tránh bị liên lụy, cô đánh tiếng lảng sang chuyện khác, xem như đó là chuyện tai nạn cơm bữa ngoài đường.
-Đằng Dạ! Anh đến đây rồi thì đưa tôi đến trường thi, được chứ?_Giai Băng làm bộ mặt thần khẩn, mắt mở căng, to, tròn ầng ậng áng nước.
-Bị ốm thì nghỉ đi!_Đưa tay ướm lên trán Giai Băng, Đằng Dạ dịu đi nhiều, thanh âm ôn nhu đến mức khiến người ta sợ hãi anh bị ma nhập.
-Không!_Giai Băng lắc đầu mạnh tỏ ý cương quyết_Tôi muốn đi thi! Hãy đưa tôi đi, giờ còn kịp!
-Ở đây nghỉ ngơi!
-Tôi muốn đi thì mà!
-Nếu em có thể chưở.i tôi đủ 1000 từ, tôi sẽ để em đi!_Đằng Dạ vẫn một mực giữ vững ý kiến của mình. Bởi lẽ, sốt như cô, thi hay không điểm số vẫn chả xi nhê được là bao.
-Anh..._Giai Băng cứng họng, cảm thấy bản thân như vừa gắp phải đá bỏ chân mình. Cúi đầu lưỡng lự một lát, cô ngẩng đầu nhìn Đằng Dạ thêm lần nữa, hai tay nắm lấy bàn tay buông lỏng của anh, thái độ thần khẩn chẳng khác trước là bao_...Chồng à...đưa vợ đi thi, được không?
Đằng Hy vừa khốn khổ đứng dậy, nghe thấy lời nói ngọt ngào của Giai Băng thì không khỏi giật mình, suýt ngã lăn xuống đất lần hai. Nhưng, Đằng Dạ lại trái ngược, thân thể anh vẫn đứng yên như cũ, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo xa cách như "thương hiệu", chỉ có đôi môi mỏng cử động một cách hài lòng.
-Được!
Thế là...người nào đó...được nguyện ý đưa đến trường đi thi.
***
Huyên náo, hỗn loạn...là hai từ duy nhất đủ "trình độ" và "đẳng cấp" để miêu tả bầu không khí bủa vây lấy hầu khắp các phòng thi trong khuôn viên đại học A P&P lúc này. Chỉ còn vẻn vẹn 3 phút nữa thôi, giờ phút hoàng đạo của đời người sẽ được bắt đầu, nên ai, dù lười biếng hay chăm chỉ, đều cúi đầu giở roành roạch những cuốn sách tham khảo, nhẩm nhẩm đôi ba chữ dẫu biết sẽ vào đằng này trôi ra đằng kia.
Ngán ngẩm ngáp một cái, giám thị phòng số 4-tức cũng là phòng thi của Giai Băng, sau khi điểm danh liền ngồi phục xuống bàn, tiết kiệm thời gian chợp mắt vài phút củng cố tinh thần, chuẩn bị rà soát tài liệu.
-Giám thị, xin lỗi, tôi tới muộn!_Một nam sinh hớt ha hớt hải chạy vào, run sợ báo cáo.
Đang ngủ bị đánh thức, giám thị tựa như hổ đói xổng chuồng, ném ánh mắt hung tợn nhìn nam sinh xấu số rồi quát lớn:
-Chỗ này là cái chợ để cậu muốn đến thì đến, đi thì đi sao?
-Nhưng...thực sự ban nãy tôi rất gấp...không giải quyết thì không ổn_Chàng nam sinh cúi mặt úp mở kể lể nguyên nhân, mặt ửng đỏ vì xấu hổ.
-Gấp gấp gấp! Bộ chúng tôi không gấp sao? Thí sinh đi muộn thì...
-Xin lỗi!_Cắt ngang mạch mắng người hăng say của cô nàng giám thị, thứ thanh âm lành lạnh, trầm trầm hết sức nam tính từ đằng sau nam sinh kia vang lên, thu hút mọi ánh nhìn của vô số loại người_Chúng tôi đến muộn.
Tức, cô nàng giám thị toan hô hào lên giáo huấn, thì bóng dáng hoàn mĩ của chủ nhân câu nói tràn trề sinh lực "tấn công"vào đáy giác mạc của cô ta, khiến cô ta giật mình, im bặt một lúc mới lời ngon tiếng ngọt chạy tới, đon đả mời chào:
-Hội trưởng!
-Vợ tôi đến muộn...không sao chứ?_Quét mắt lên người Giai Băng một cái, Đằng Dạ khai toạt ngay thân phận của người con gái nằm gọn trong vòng tay mình, đôi mắt đen sâu ngày càng thêm sắc tối.
-À..._Nuốt khan một cái, cô nàng giám thị đưa mắt dò xét lên bộ dạng ám muội của hai người, biết rõ họ có quan hệ "hoàng thân quốc thích" bèn ngậm ngùi gật đầu_...không sao đâu, chưa vào giờ thi...
-Vậy được! Hôm nay...tôi cũng sẽ ở đây cùng cô làm giám thị!_Đằng Dạ gật đầu thuận ý.
Ngay sau đó, một trận thở dài thượt của thí sinh thi tuyển bỗng vang lên...cô động đến não nề!
P/s: Hehe, chút cht ta post típ, chap này, các ngươi sẽ thấy được sức mạnh của hoàng thân quốc thích đó, haha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.