Chương 14
Kim Thiên Dã Ngận Khốn
10/07/2020
Edit: Gin
Beta: Na & Gỗ Mục
Tuần tiếp theo nhìn có vẻ nước yên gió lặng, nhưng thực ra là sóng ngầm mãnh liệt
Tôi bắt đầu xếp lịch đến chỗ huấn luyện thể hình, hiệu quả hết sức rõ rệt, lúc Lâm Thiếu Bân nắn nắn bụng tôi thì không còn thấy bé mỡ mềm mềm nộn nộn kia nữa.
Nói chuyện với đạo diễn qua điện thoại, vai diễn kia tôi đã cầm chắc trong tay, đại khái là ông ấy rất hài lòng về tôi, lúc sau chị Phó nói thêm mấy câu, cực kỳ hiếm có mà khen tôi.
Tôi nghe trong giọng cô ấy có điểm hơi do dự, liền hỏi cô làm sao thế?
Cô ấy nói không có gì, làm tôi có chút khó hiểu.
Kết quả vẫn là Triệu Tịnh giải đáp cho tôi, vị nữ sĩ này trong lòng tôi đúng là tân nhân loại, cầm điện thoại loại mới nhất như tôi, lại sử dụng internet giống như ông già lạc hậu vậy, đúng là khác biệt giữa trời với đất.
Cô nàng đã sống sót qua deadline, cả người phát ra sóng radio – khôi phục phong thái ngày xưa, khiến điện thoại của tôi suýt chút nữa chết máy.
– Chẳng lẽ không thể mua cái mới à!
Bị tôi bắt gọi video —— Triệu Tịnh cực kỳ tức giận, trong màn hình là đôi mắt đen láy, quầng thâm dưới mắt đen xì do thức đêm quá độ, cô nàng nhìn tôi — tôi lại đưa ngón tay kia lên trước màn hình, show cho cổ thấy cái cục lớn lớn sáng sáng kia, mặt kiểu: "mau xem đi, tôi đính hôn với người ta rồi nè", nhìn tôi khoe cái quả trứng kia, cô ấy tỏ vẻ vị tha:
– Được rồi
Triệu Tịnh phê phán nói:
– Tui tha thứ cho ông tội hẹp hòi, bây giờ mở khung chat ra, đọc tin nhắn tui gửi, sau đó nêu cảm nghĩ.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay, tôi ngu nhất chính là ngữ văn, cho nên nếu nhất định phải nêu cảm tưởng cho bài văn "Lột tả nam nhân sau lưng Lục Nam", tôi cũng chỉ có thể khen chân thành một câu " cư dân mạng thật lợi hại ".
– Sao bọn họ lại biết tui ở đâu?
Tôi cực kỳ nghiêm túc hỏi Triệu Tịnh, đọc tới một nửa thôi mà tôi đã bị đống teencode làm cho mù mờ con mắt, hơn nữa ý đồ tìm kiếm giúp đỡ từ Triệu Tịnh lại bị cô khinh bỉ một phen:
– Hằng ngày ông ở nhà làm quần gì vậy, không thấy ông ra khỏi nhà thì thôi, chẳng lẽ cũng không lên mạng xem tin tức à?
Phải thừa nhận cổ nói có lý vcl.
Thoát khỏi kiếp trạch nam, kết giao bằng hữu! Từ ngày mai, tôi phải trở thành một nhân sĩ xã giao thành công, sẵn sàng vì tương lai tham nhập vòng xã giao của Lâm Thiếu Bân!
–... Ông có thể bỏ cái nhẫn kia xuống trước không?
Tôi đang nghiêm túc nghe giải thích, thái độ giống như học sinh tiểu học ngồi nghe cô giáo trách móc.
Nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu được vai trò tấu hài drama tình yêu và thù hận của tôi quan trọng thế nào, nó lệch tới nỗi khiến tôi ôm bụng cười suốt cả buổi như thằng dở.
Đáng tiếc hôm nay Lâm Thiếu Bân về trễ, tôi không thể làm gì khác hơn là ôm một bụng buồn cười đi ngủ.
Hôm sau tỉnh dậy, phát hiện gối bên cạnh sạch sẽ không một nếp gấp, tôi ngồi dậy, bao chăn quanh mình tự nhủ "Lục Nam, không thể quá tham lam".
Đêm ngày thứ ba, Lâm Thiếu Bân đánh thức tôi, anh một thân đầy bụi bặm, phong trần mệt mỏi, khóe mắt mang theo một tia rã rời, dỗ tôi nói:
– Em mau ngủ đi.
Buổi sáng, tôi ở trong thư phòng đọc sách không lâu lắm, vừa mới mê man được một lúc thì bị anh làm cho tỉnh, bây giờ muốn ngủ cũng không ngủ được.
Trong lòng có quá nhiều chuyện, đến nỗi chỉ nhìn trên mặt cũng thấy có vấn đề, ngay cả Lâm Thiếu Bân cũng ngừng động tác trên tay, bước tới hỏi tôi.
—— Anh vừa về lại phải đi, nói xin lỗi với tôi rằng có chút chuyện xảy ra, cuối năm đến rồi, tôi biết anh rất áp lực, mấy loại sự vụ này không thể giao cho người khác, nhưng mà tôi thấy anh vất vả quá.
– Tại sao không để Lily giúp anh?
Nơi này cách sân bay nửa giờ đi xe, thực ra anh có thể nghỉ ở khách sạn gần đó, để trợ lý trở về lấy đồ, cần đồ gì thực ra tôi cũng biết. Nhìn anh trở về mệt mỏi đến vậy, tôi mới nhận ra rằng, anh cũng là con người, cũng có cảm xúc chứ chẳng phải người máy vô tri.
Lâm Thiếu Bân nghe vậy dừng động tác lại.
Anh mặc áo khoác màu xám đen, vào phòng cũng chẳng cởi xuống, chỉ để hơi mở, anh cầm tập công văn trong tay, xách túi văn kiện màu da dê, hơi dựa lên tường, anh cứ như vậy nhìn tôi, cũng có loại hấp dẫn khó nói thành lời.
Tôi không hiểu, bây giờ anh chỉ đang lãng phí thời gian và một giấc ngủ ngon thôi – không thể nào ngủ ngon trên máy bay được, tôi ngắt lời:
–... Anh như vậy, sẽ không đủ sức cho cuộc họp ngày mai.
Anh nhìn tôi cười, có chút bất lực, lại gần hôn nhẹ tôi:
– Bởi vì muốn nhìn em một cái trước khi đi – anh bóp bóp mặt tôi – Nam Nam thật ngốc.
Tôi nghi ngờ gần đây Lâm Thiếu Bân trộm tôi học mấy cái lời sến súa này, gần đây không kịp chỉn chu, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.
Quản gia tới gõ cửa, anh mới buông tôi ra, chọc tôi dâng trào một biển mơ màng.
Nhưng mà tôi không thể làm hồng nhan họa thủy được, huống chi tôi cũng chẳng có bản lĩnh Bao Tự gì đó, tôi chỉ xách vali giùm anh, tiễn anh tới cửa, sau đó sờ sờ viên kim cương trên chiếc nhẫn, cảm nhận chút nhiệt độ trong tay anh, và nói một tiếng "hẹn gặp lại" với anh.
Còn mười ngày nữa là tiến tổ, tôi tăng cường huấn luyện thân thể, còn khoảng ba ngày nữa tiến tổ thì tôi dành thời gian đi gặp Trần Thiếu Di.
—— Lúc này khuôn mặt tôi là đẹp nhất, no đủ sáng bóng, vóc người tinh tế không quá gầy, tóm lại là tôi mang trạng thái tốt nhất để đi gặp vợ trước của Lâm Thiếu Bân. Một bên là tiền nhiệm, một bên là tình nhân, vấn đề hôn nhân ở giữa không cách nào tránh né, mà tôi với tiền nhiệm thì ai đẹp hơn nhỉ? Vấn đề này, phần lớn tình nhân cũng từng hỏi, kết quả thì cũng có tốt cũng có xấu.
Nhưng tôi chưa từng hỏi Lâm Thiếu Bân, chỉ là, tôi nghĩ mình không đủ lập trường, vả lại vấn đề này là của riêng tôi. Trần Thiếu Di hẹn tôi ở một nhà hàng nhỏ vắng vẻ, bớt chút thời gian xem địa điểm này, khoảng ba giờ chiều tôi bắt xe đi, cũng ước chừng thời gian đến, quản gia hỏi tôi có cần tài xế không, tôi dứt khoát nói không cần, đeo khẩu trang rồi tự mình đi.
—— Đúng như dự đoán, tôi lạc đường, đi đi lại lại năm sáu vòng mới tìm được, may mà tôi đi sớm nếu không thì chắc chắn trễ rồi.
Vừa vào cửa đã thấy Trần Thiếu Di ngồi ở đó, cô nhìn thấy tôi thì vẫy tay một cái, cười rất ôn hòa, nói với tôi rằng:
– Lục Nam, xin chào.
Cô lẳng lặng nhìn tôi hai giây, nói tiếp:
– Tôi muốn gặp cậu lâu rồi, đáng tiếc Lâm Thiếu Bân lại không cho phép, lần này ảnh đi công tác, tôi mới có cơ hội trò chuyện với cậu một chút.
Thần kinh tôi lập tức căng thẳng.
Gin: Ngồi ê đít một hồi ra là ẻm khen chồng =)))).
Gỗ: Chồng xướng vợ khen hay, chị hiểu hôn =))))
Beta: Na & Gỗ Mục
Tuần tiếp theo nhìn có vẻ nước yên gió lặng, nhưng thực ra là sóng ngầm mãnh liệt
Tôi bắt đầu xếp lịch đến chỗ huấn luyện thể hình, hiệu quả hết sức rõ rệt, lúc Lâm Thiếu Bân nắn nắn bụng tôi thì không còn thấy bé mỡ mềm mềm nộn nộn kia nữa.
Nói chuyện với đạo diễn qua điện thoại, vai diễn kia tôi đã cầm chắc trong tay, đại khái là ông ấy rất hài lòng về tôi, lúc sau chị Phó nói thêm mấy câu, cực kỳ hiếm có mà khen tôi.
Tôi nghe trong giọng cô ấy có điểm hơi do dự, liền hỏi cô làm sao thế?
Cô ấy nói không có gì, làm tôi có chút khó hiểu.
Kết quả vẫn là Triệu Tịnh giải đáp cho tôi, vị nữ sĩ này trong lòng tôi đúng là tân nhân loại, cầm điện thoại loại mới nhất như tôi, lại sử dụng internet giống như ông già lạc hậu vậy, đúng là khác biệt giữa trời với đất.
Cô nàng đã sống sót qua deadline, cả người phát ra sóng radio – khôi phục phong thái ngày xưa, khiến điện thoại của tôi suýt chút nữa chết máy.
– Chẳng lẽ không thể mua cái mới à!
Bị tôi bắt gọi video —— Triệu Tịnh cực kỳ tức giận, trong màn hình là đôi mắt đen láy, quầng thâm dưới mắt đen xì do thức đêm quá độ, cô nàng nhìn tôi — tôi lại đưa ngón tay kia lên trước màn hình, show cho cổ thấy cái cục lớn lớn sáng sáng kia, mặt kiểu: "mau xem đi, tôi đính hôn với người ta rồi nè", nhìn tôi khoe cái quả trứng kia, cô ấy tỏ vẻ vị tha:
– Được rồi
Triệu Tịnh phê phán nói:
– Tui tha thứ cho ông tội hẹp hòi, bây giờ mở khung chat ra, đọc tin nhắn tui gửi, sau đó nêu cảm nghĩ.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay, tôi ngu nhất chính là ngữ văn, cho nên nếu nhất định phải nêu cảm tưởng cho bài văn "Lột tả nam nhân sau lưng Lục Nam", tôi cũng chỉ có thể khen chân thành một câu " cư dân mạng thật lợi hại ".
– Sao bọn họ lại biết tui ở đâu?
Tôi cực kỳ nghiêm túc hỏi Triệu Tịnh, đọc tới một nửa thôi mà tôi đã bị đống teencode làm cho mù mờ con mắt, hơn nữa ý đồ tìm kiếm giúp đỡ từ Triệu Tịnh lại bị cô khinh bỉ một phen:
– Hằng ngày ông ở nhà làm quần gì vậy, không thấy ông ra khỏi nhà thì thôi, chẳng lẽ cũng không lên mạng xem tin tức à?
Phải thừa nhận cổ nói có lý vcl.
Thoát khỏi kiếp trạch nam, kết giao bằng hữu! Từ ngày mai, tôi phải trở thành một nhân sĩ xã giao thành công, sẵn sàng vì tương lai tham nhập vòng xã giao của Lâm Thiếu Bân!
–... Ông có thể bỏ cái nhẫn kia xuống trước không?
Tôi đang nghiêm túc nghe giải thích, thái độ giống như học sinh tiểu học ngồi nghe cô giáo trách móc.
Nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu được vai trò tấu hài drama tình yêu và thù hận của tôi quan trọng thế nào, nó lệch tới nỗi khiến tôi ôm bụng cười suốt cả buổi như thằng dở.
Đáng tiếc hôm nay Lâm Thiếu Bân về trễ, tôi không thể làm gì khác hơn là ôm một bụng buồn cười đi ngủ.
Hôm sau tỉnh dậy, phát hiện gối bên cạnh sạch sẽ không một nếp gấp, tôi ngồi dậy, bao chăn quanh mình tự nhủ "Lục Nam, không thể quá tham lam".
Đêm ngày thứ ba, Lâm Thiếu Bân đánh thức tôi, anh một thân đầy bụi bặm, phong trần mệt mỏi, khóe mắt mang theo một tia rã rời, dỗ tôi nói:
– Em mau ngủ đi.
Buổi sáng, tôi ở trong thư phòng đọc sách không lâu lắm, vừa mới mê man được một lúc thì bị anh làm cho tỉnh, bây giờ muốn ngủ cũng không ngủ được.
Trong lòng có quá nhiều chuyện, đến nỗi chỉ nhìn trên mặt cũng thấy có vấn đề, ngay cả Lâm Thiếu Bân cũng ngừng động tác trên tay, bước tới hỏi tôi.
—— Anh vừa về lại phải đi, nói xin lỗi với tôi rằng có chút chuyện xảy ra, cuối năm đến rồi, tôi biết anh rất áp lực, mấy loại sự vụ này không thể giao cho người khác, nhưng mà tôi thấy anh vất vả quá.
– Tại sao không để Lily giúp anh?
Nơi này cách sân bay nửa giờ đi xe, thực ra anh có thể nghỉ ở khách sạn gần đó, để trợ lý trở về lấy đồ, cần đồ gì thực ra tôi cũng biết. Nhìn anh trở về mệt mỏi đến vậy, tôi mới nhận ra rằng, anh cũng là con người, cũng có cảm xúc chứ chẳng phải người máy vô tri.
Lâm Thiếu Bân nghe vậy dừng động tác lại.
Anh mặc áo khoác màu xám đen, vào phòng cũng chẳng cởi xuống, chỉ để hơi mở, anh cầm tập công văn trong tay, xách túi văn kiện màu da dê, hơi dựa lên tường, anh cứ như vậy nhìn tôi, cũng có loại hấp dẫn khó nói thành lời.
Tôi không hiểu, bây giờ anh chỉ đang lãng phí thời gian và một giấc ngủ ngon thôi – không thể nào ngủ ngon trên máy bay được, tôi ngắt lời:
–... Anh như vậy, sẽ không đủ sức cho cuộc họp ngày mai.
Anh nhìn tôi cười, có chút bất lực, lại gần hôn nhẹ tôi:
– Bởi vì muốn nhìn em một cái trước khi đi – anh bóp bóp mặt tôi – Nam Nam thật ngốc.
Tôi nghi ngờ gần đây Lâm Thiếu Bân trộm tôi học mấy cái lời sến súa này, gần đây không kịp chỉn chu, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.
Quản gia tới gõ cửa, anh mới buông tôi ra, chọc tôi dâng trào một biển mơ màng.
Nhưng mà tôi không thể làm hồng nhan họa thủy được, huống chi tôi cũng chẳng có bản lĩnh Bao Tự gì đó, tôi chỉ xách vali giùm anh, tiễn anh tới cửa, sau đó sờ sờ viên kim cương trên chiếc nhẫn, cảm nhận chút nhiệt độ trong tay anh, và nói một tiếng "hẹn gặp lại" với anh.
Còn mười ngày nữa là tiến tổ, tôi tăng cường huấn luyện thân thể, còn khoảng ba ngày nữa tiến tổ thì tôi dành thời gian đi gặp Trần Thiếu Di.
—— Lúc này khuôn mặt tôi là đẹp nhất, no đủ sáng bóng, vóc người tinh tế không quá gầy, tóm lại là tôi mang trạng thái tốt nhất để đi gặp vợ trước của Lâm Thiếu Bân. Một bên là tiền nhiệm, một bên là tình nhân, vấn đề hôn nhân ở giữa không cách nào tránh né, mà tôi với tiền nhiệm thì ai đẹp hơn nhỉ? Vấn đề này, phần lớn tình nhân cũng từng hỏi, kết quả thì cũng có tốt cũng có xấu.
Nhưng tôi chưa từng hỏi Lâm Thiếu Bân, chỉ là, tôi nghĩ mình không đủ lập trường, vả lại vấn đề này là của riêng tôi. Trần Thiếu Di hẹn tôi ở một nhà hàng nhỏ vắng vẻ, bớt chút thời gian xem địa điểm này, khoảng ba giờ chiều tôi bắt xe đi, cũng ước chừng thời gian đến, quản gia hỏi tôi có cần tài xế không, tôi dứt khoát nói không cần, đeo khẩu trang rồi tự mình đi.
—— Đúng như dự đoán, tôi lạc đường, đi đi lại lại năm sáu vòng mới tìm được, may mà tôi đi sớm nếu không thì chắc chắn trễ rồi.
Vừa vào cửa đã thấy Trần Thiếu Di ngồi ở đó, cô nhìn thấy tôi thì vẫy tay một cái, cười rất ôn hòa, nói với tôi rằng:
– Lục Nam, xin chào.
Cô lẳng lặng nhìn tôi hai giây, nói tiếp:
– Tôi muốn gặp cậu lâu rồi, đáng tiếc Lâm Thiếu Bân lại không cho phép, lần này ảnh đi công tác, tôi mới có cơ hội trò chuyện với cậu một chút.
Thần kinh tôi lập tức căng thẳng.
Gin: Ngồi ê đít một hồi ra là ẻm khen chồng =)))).
Gỗ: Chồng xướng vợ khen hay, chị hiểu hôn =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.