Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Quyển 1 - Chương 42: cuộc thi

Huyễn An Tuyết Hinh

22/01/2016

“Đi học ngay…” Mộ Thiên Dao đôi tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời rống ——

“Phần phật…” Chỉ một thoáng, những người có mặt nháy mắt tập kết lại cùng nhau, một đám mắt xem mũi, mũi nhìn tâm ở vị trí của mình ngồi hảo ——

“Hiện tại sẽ tổ chức cuộc thi thử khóa này, buổi sáng thi phương diện tri thức văn học của các ngươi, buổi chiều thi võ công! ! Yêu cầu về võ công các ngươi hẳn là đã biết, nếu ai ở trước mặt của ta mà không tiếp được nổi hai mươi chiêu, hết thảy đi chạy vòng cho ta, con đường phía sau núi, chạy dọc theo giữa sườn núi, chạy đến ngày mai! !” Hung hăng trừng mắt nhìn vài đệ tử đang làm vài động tác nhỏ, trong mắt Mộ Thiên Dao phóng ra khí thế bức người, nhất thời, vài tên vốn đang rất oán hận nhân sinh đành nuốt bất mãn vào miệng, một đám đệ tử cúi đầu.

Mặc dù Mộ Thiên Dao đã có kinh nghiệm làm giáo viên mầm non, nhưng là, rốt cuộc, không phải làm lão sư chính thống.

Cái gọi là thi thử này , hoàn toàn là theo hình thức ở hiện đại, kiếp trước, quá trình huấn luyện đặc công tự nhiên có rất nhiều chương trình học, bao gồm nấu nướng, thiết kế, cơ hồ lĩnh vực nào cũng đều được học sơ qua, có thể nói, cơ hồ Mộ Thiên Dao cái gì cũng đều biết một chút, nhưng cũng không tinh…

Cuộc thi vào buổi sáng,đề thi hơn phân nửa là được Mộ Thiên Dao phỏng theo các bài thi ở hiện đại, bắt chước đề thi, đại khái, dù sao thời đại cũng chênh lệch, sau khi bài thi được phát ra, hiện trường là một mảnh gào khóc thảm thiết, một đám thảm hề hề nắm bút lông, bài thi như vậy, cơ hồ là hỏi một đống vấn đề cho 1 người. Ai mà biết hết cho nổi.

Rất nhanh, buổi so võ chiều đã bắt đầu…

Tự mình di chuyển tới trên ghế chuyên dụng, Mộ Thiên Dao thoải mái nằm trên đó, sau đó hai chân bắt chéo: “Quy tắc tỉ võ rất đơn giản, đây là chúng ta đơn giản luận bàn, không thể làm bị thương nguy hiểm đến tính mạng, không cho phép đùa giỡn đường ngang ngõ tắt, hai mươi chiêu là điểm mấu chốt. Tốt lắm, ai đầu tiên?” Nói xong, lấy một quả nho bỏ vào miệng, ánh mắt Mộ Thiên Dao không có hảo ý nhìn một đám đồ đệ tựa hồ nóng lòng muốn thử, nhưng lại e dè ta đẩy ngươi ngươi xô ta——

“Đại sư huynh đến trước…” Không biết là ai ồn ào, tóm lại, người đầu tiên bị đẩy ra làm vật hi sinh , chính là Thương Hàn.

Thương Hàn mím môi cười, trên khuôn mặt tuấn tú vốn lạnh lùng chỉ một thoáng nở rộ ánh hào quang bốn phía, như là ánh sáng mặt trời trong ngày đông, ấm áp, nhưng cũng chói mắt… ( *chảy nước miếng-ing*)

“Sư phụ, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn! !” Thương Hàn trên mặt lộ ý cười thản nhiên, đi lên phía trước, hai mắt thẳng tắp nhìn người đang nằm trên ghế, cả người dường như không có xương cốt, tuy rằng động tác có chút không kềm chế được, nhưng là, vẫn thực tuyệt đại phong nhã

“Ngô, được rồi…” Ngồi thẳng thân mình, thân hình Mộ Thiên Dao khẽ nhúc nhích, người khác căn bản còn không nhìn thấy rõ động tác của nàng, Mộ Thiên Dao đã bình tĩnh đứng ở trước mặt Thương Hàn, hai người cách xa nhau bất quá vài bước, bởi vì tốc độ quá nhanh mà mang đến hơi gió, khiến cho vạt áo Mộ Thiên Dao nhẹ nhàng đong đưa…



Tươi cười trên mặt Thương Hàn không thay đổi, chỉ là, lúc nhìn thấy Mộ Thiên Dao đến trước mặt mình, đồng tử hơi hơi rụt một chút: tốc độ thật nhanh, quả thực đã đến mức cực hạn…

“Ta đây liền không khách khí …” Thương Hàn nhanh chóng một cước lui về phíasau, sau đó song chưởng triển khai, thân hình cũng nhanh vô cùng người đứng ngoài sân chỉ có thể ẩn ẩn nhìn đến vài ảo ảnh.

Mộ Thiên Dao đứng thẳng tắp bất động, không giống như người bình thường choáng váng.

Lúc nhìn thấy Thương Hàn ra tay, Mộ Thiên Dao liền âm thầm gật đầu, Thương Hàn này võ công không kém, tuy rằng hiện tại nàng còn chưa biết người trên giang hồ võ công đến tột cùng thế nào, nhưng là Thương Hàn trước mặt khi thi triển ra võ công, cùng nàng trước khi nhận được truyền thừa, không sử dụng Tử Minh thần công thì công lực không sai biệt lắm! !

“Phanh ——” Tronh khi Mộ Thiên Dao còn mải trầm tư, chưởng phong của Thương Hàn đã tới, kéo đến một trận gió, vài người đứng phía ngoài sân không tự chủ được phải lui về phía sau ——

Mộ Thiên Dao ngẩng đầu, tay trái khẽ nâng 1 cỗ khí cơ hồ có thể thấy được quang đoàn nháy mắt ngưng tụ thành, sau đó cùng song chưởng của Thương Hàn chống lại nhau ——

Vừa cham được vào Mộ Thiên Dao, vẻ mặt Thương Hàn liền tỏ ra hoảng sợ, dưới chân lại không kìm được lui về phía sau vài bước,nàng tiện tay đối một chiêu đã có thể đủ để đem mình bức lui, nàng đến tột cùng cường đến loại cảnh giới nào? ? Ý tưởng này vừa nảy ra sắc mặt Thương Hàn lập tức trở nên khó coi , không thể, hắn thật sự luyện công rất khổ cực mới được thế này, dù thế nào, cũng không thể kém hơn so với nàng được, hiện tại chính mình cùng với nàng còn có khoảng cách rất lớn, nếu võ công cũng không đuổi kịp nàng nữa, vậy mình còn có hi vọng với nàng sao? ? Trong lòng Thương Hàn suy nghĩ bảy tám đoàn đã muốn loạn cả lên…

Mộ Thiên Dao thu liễm nội lực trong cơ thể, vừa mới rồi là theo tính phản xạ mà phản kích lại, dùng khoảng bảy thành công lực không hơn không kém, xem ra võ công của bản thân mình từ ngày đó tăng lên rất nhanh a ——

“Sư phụ, quá mạnh mẽ rồi, không thể được đâu sư phụ, nếu không, chúng ta cùng lên đi…” Thương Cao vốn rất ít cùng Mộ Thiên Dao xuất hiện đột nhiên nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, sư phụ, chúng ta cùng nhau mới được, sư phụ người quá mạnh mẽ đi…” Ở phía sau, một vài đồ đệ vốn cùng Thương Cao có quan hệ tốt đều phụ họa ——

“Hảo, các ngươi cùng lên đi! !” Khóe miệng Mộ Thiên Dao tràn ra một tia ý cười, thật lâu không thật sự cười lên như vậy, càng không có thả lỏng chính mình như vậy, một khắc kia Mộ Thiên Dao cũng quên đây là một cuộc thi ——

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook