Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Quyển 1 - Chương 59: giúp đỡ

Huyễn An Tuyết Hinh

23/01/2016

Một đám người lòng tràn đầy kích động đang đi tới, giống nhau ở đây có vàng bạc tài bảo vô tận, vô số mỹ nữ, quyền lợi vô thượng vẫy gọi bọn họ vậy —

Hàng dài hắc sắc, hướng về phía Ác Ma cốc mà vọt tới, bên ngoài được lão nhân sắp xếp chút trận pháp khắp bốn phía nhưng không phải loại cao cấp nhất, ở đó vận dụng địa thế tự nhiên song có vẻ không có nhiều tác dung lắm thì phải.

“Tốc độ này… hình như hơi nhanh quá thì phải?” Ánh mắt Mộ Thiên Dao trầm xuống, sau đó ánh mắt di chuyển nhìn về phía người đi trong đội ngũ.

“Đúng vậy, giống như… Giống như đã đi trăm ngàn lần rồi…” Khóe miệng Thương Hồ treo một tia ý cười theo gió thổi lan tỏa, nhưng trong mắt một tia ý cười cũng không có: “Sư phụ, xem ra, bọn họ sẽ vào cốc —— “

Trận pháp bên ngoài chẳng có chút tác dụng nào, Mộ Thiên Dao vẫn nặng nề nhìn, sau đó nửa quay đầu lại nói: ” Chúng ta hồi cốc —— “

Thương Hồ hơi hơi kinh ngạc, đôi tay không khỏi buông ra, tiến lên một bước, cùng Mộ Thiên Dao song song đứng thẳng: “Trận pháp đã mất đi tác dụng, hiện tại chúng ta trở về không phải là chui đầu vô lưới sao?”

Mộ Thiên Dao suy nghĩ lại, sau đó lắc đầu: “Ta có cảm giác, bọn hắn không dễ dàng tiến vào cốc đâu ——” trong lòng nàng đoán rằng, đại khái Từ bá đã an bài mọi thứ tốt rồi. Bởi vì thời điểm nghe được tin tức bọn người đó sắp vào cốc, Từ bá không chỉ không kinh ngạc, lại càng không có chút kinh hoảng nào ——

Dần dần, đám người phía trước chậm rãi tiến nhập vào đàn núi, bên trong chính là thâm cốc, từ trên xem xuống chỉ là một điểm mù, cái gì cùng không nhìn thấy, ánh mắt Mộ Thiên Dao hơi hơi nhăn lại, trận pháp lão nhân khen tại sao một chút tác dụng cũng không có? ?

Đột nhiên, có biến cố xảy ra ——

Đám người đột nhiên ngừng lại , Mộ Thiên Dao âm thầm thở ra nhẹ nhàng, sau đó thân mình đột nhiên bay lên, như hồng nhạn giương cánh, rất nhanh phi thân qua hai ngọn núi cao đến hơn hai mươi thước, thẳng tắp hạ xuống bên kia.

“Sư phụ, đợi ta với a…” Thương Hồ không biết làm sao nhìn khoảng cách hai mươi thước giữa hai nơi, trong lòng hơi hơi thở dài, ai bảo ngươi ngày thường không chịu hảo hảo luyện công đi…



Không biết làm sao hắn lại cười, sau đó tay trái rất nhanh lấy một vật từ trong ngực ra, “Hưu. . . . .” Một đạo hỏa diễm màu xanh lục bay thẳng lên trời, sau đó cả người Thương Hồ như là không có xương cốt ngồi xuống, mắt ngậm ý cười nhìn về bên kia, địa phương Mộ Thiên Dao biến mất, nơi đó, đã không còn nhìn thấy tung tích của nàng, nhưng hắn vẫn thẳng tắp nhìn như vậy ——

“Thiếu chủ ——” đột nhiên, mấy cái bóng người phía sau rất nhanh nhảy ra, sau đó cung kính quỳ một gối xuống , đồng loạt kêu Thương Hồ.

“Đều đến đông đủ !” Thương Hồ vẫn xinh đẹp cười như vậy, giống như hết thảy mọi thứ đều không để ở trong lòng, chỉ là, trong thanh âm không chút để ý kia lại có hơn mấy phần lãnh ý.

“Hồi thiếu chủ, đều chuẩn bị thỏa đáng , chỉ là…” Hơi chần chờ một chút, người nọ hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn người ngồi lại đưa lưng về phía hắn cũng không quay đầu, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng: “Thiếu chủ, nếu làm như vậy, chúng ta không phải sẽ là kẻ địch của các nước khác sao —— “

“Vậy thì làm sao?” Vân đạm phong khinh nở nụ cười, loại tươi cười bừa bãi mà tùy ý, bễ nghễ thiên hạ, tươi cười quan sát chúng sinh, nhưng hắn lại làm cho mọi người phía sau cùng nhau đánh cái rùng mình: “Tốt lắm, nếu đã chuẩn bị tốt , vậy hành động đi, tận lực không cùng bọn hắn chính diện xung đột là được, ngăn cản bọn hắn nhập cốc, nếu thật vạn bất đắc dĩ…” Thương Hồ đứng bật dậy, khí thế quanh thân đột nhiên biến đổi, loại khí phách hồn nhiên vốn có của vương giả, làm cho cuồng nhiệt trong mắt người phía sau càng tăng lên: “Một người cũng không lưu lại! ! !”

“Nhưng … Vậy hoàng thất tam quốc…” Một người trong đó vẫn có chút lo lắng, thế lực bọn hắn tuy cũng cường mãnh, nhưng nếu đồng thời phải chống lại tam quốc, như vậy…

“Chuyện này ngươi không cần phải xen vào!” Thương Hồ cứng rắn bác bỏ, băng mạc nhìn hắn, ý cười bên khóe miệng vẫn phong lưu xinh đẹp như vậy, chỉ là hơi thở nguy hiểm quanh thân cũng làm cho bọn hắn cảm nhận được áp lực tử vong: “Đi xuống đi! !”

Thân ảnh lãnh mạc cao ngạo, ở trên vách núi, rắn rỏi mà đứng, cao lớn như vậy, dường như không gì phá nổi. Bàn tay trắng nõn siết lại, hắn tạm dừng trên đám người phía dưới, trên mặt chỉ còn một mảnh xơ xác tiêu điều: “Ngươi đã không muốn cho bọn họ vào cốc, như vậy, ai cũng đừng nghĩ vào cốc. Ngươi muốn làm , ta sẽ giúp ngươi làm được ——” chỉ là cùng thiên hạ là địch thôi, ta làm sao phải e ngại?

(*rưng rưng* cảm động với tình cảm của Hồ ca, hâm mộ Dao tỷ quá >”<)

————

Mộ Thiên Dao vượt qua đỉnh núi, nhìn xuống tình hình phía dưới, chỉ thấy trước lối vào Ác Ma cốc có một lượng người nhiều hơn cả một đội quân, lúc này, trong tay bọn họ cầm kiếm lạnh lẽo phiếm hàn quang, không có một tia thanh âm, nhưng cảnh tượng khôn cùng xơ xác tiêu điều, cũng khiến cho mọi người không thể không dừng cước bộ ——

Người trong hoàng thất tam quốc cơ bản đều ở giữa, mặt trước nhất đều là giang hồ nhân sĩ thô mãng, còn mặt sau cùng là một ít nhân sĩ tam giáo cửu lưu đi theo đến kiếm chút tiện nghi ——



Phía trước không nói gì giằng co trước, mặt sau lại rối loạn theo…

Đột nhiên có mười mấy người bịt mặt không biết từ nơi nào nhảy ra, cả một đám mang võ công cao cường, đứng ở đó, ánh mắt lãnh mạc nhìn đám người phía sau: “Dám phạm Ác Ma cốc, giết không tha!”

Một ít người trên giang hồ, tuy rằng đều không nổi danh, một đám cũng là hạng người sợ chết, nhưng hiện nay bọn chúng đã đi được đến đây, với lực lượng đông đảo như thế này , mặc dù có chút phân tán, nhưng rốt cuộc, vẫn là nhận thức bọn hắn, cho nên cũng không có gì phải sợ ——

“Uy , các ngươi muốn gì , muốn độc chiếm bí tịch tài bảo trong Ác Ma cốc sao?” Trong đám người đó, có một nam tử mở miệng khinh thường cười nhạo.

Chỉ thấy nam tử che mặt kia khẽ nhíu mày, sau đó hướng về mấy người phía sau gật gật đầu, lập tức bốn phía tách ra, mặt sau đột nhiên xuất hiện một đội ngũ, một trận hơi thở xơ xác tiêu điều đập vào mặt , giống như từ Tu La trường đến. Nhất thời, mọi người vốn không chút để ý đến sắc mặt cùng nhau biến đổi, người ở trong giang hồ, trên tay ai mà không có máu tươi? Nhưng ai mà dám nói,trong bọn họ có người nào có mùi máu tươi trên thân đậm như thế? Nhữngngười rõ ràng đã trải qua lễ rửa tội bằng máu tươi, trải qua phương thức giết chóc địa ngục để trọng sinh ——

“Hiện nay nếu rời khỏi đây thì chúng ta sẽ không truy cứu nữa!” Nam tử vừa thối lui qua một bên hơi hơi nâng tay,ra hiệu hắc y nhân một bên chuẩn bị đại khai sát giới tạm ngừng lại, trong ánh mắt lại mang chút sầu lo còn có vội vàng. Phía trước không biết có bao nhiêu người, bọn họ chỉ có từng này người, rõ ràng không thể chống lại tất cả cũng chỉ có thể hù dọa đám binh tôm tướng cá thôi ——

Đám nhân sĩ giang hồ rõ ràng có chút bất mãn, một đám bất động như núi.

“Để người của ngươi triệt hạ bọn chúng đi…” Đột nhiên, một đạo thanh âm đạm như xuân phong, từ phía xa ẩn hiện truyền đến, thanh âm như gió mát vậy, song cũng làm cho toàn bộ thân mình nam tử cứng đờ, sau đó bất khả tư nghị trở lại,những người khác vội vàng tìm kiếm chủ nhân thanh âm kia——

Hơi trầm ngâm một chút, sau đó tay lớn vung lên, rất nhanh rút lui khỏi trận địa, mà phía trước, cũng đã bắt đầu chém giết——

Mộ Thiên Dao ngồi trên phiến đá, ánh mắt lạnh trầm nhìn đám người giết chóc phía trước. Bọn họ hành động có kỷ luật nghiêm minh, sát phạt quyết đoán, chính là muốn ngăn cản đám người muốn vào cốc, đó rõ ràng là đội quân đã trải qua lễ rửa tội bằng máu tươi, cả người máu lạnh, tại sao bọn họ phải giúp nàng?

Vung tay là ám hiệu thủ thế, một người trên ngọn núi đối diện đầu lặng yên gật gật đầu, sau đó biến mất ——

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook