Quyển 1 - Chương 64: hủy diệt
Huyễn An Tuyết Hinh
23/01/2016
Ba người nhất thời biến sắc, liều mạng tụ tập nội lực trên tay, hung hăng đánh về màn vây tử sắc kia…
Nhưng cũng không có tác dụng gì.
Màn hào quang tử sắc vẹn nguyên như cũ.
Đứng từ trên cao nhìn xuống đám người trong trận điên cuồng công kích, lại còn có ba người căn bản không thể thoát ra đang ở bên trong chém giết người khác. Sắc mặt Mộ Thiên Dao không thay đổi chút nào, nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu so đo. Tin tức về Huyền Thiên cốc dường như đã không còn là bí mật nữa, nếu bây giờ buông tha đám người kia, như vậy phiền toái kế tiếp sẽ vượt xa sở liệu của nàng, cho nên không cần lưu lại bất kỳ người nào! ! !
Ác Ma cốc của nàng cũng không phải dễ dàng tiến vào như vậy , nếu đã vào,thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra…
“Vì sao sức lực của ba người kia hợp lại đã rất lớn mà vẫn không thể lay động trận pháp một phần nào?” Thương Hồ nói ra nghi vấn của mình , nhưng thật ra hắn không để ý đến sự chém giết cùng máu tanh ở nơi đó, ánh mắt hắn hưng phấn nhìn trận pháp kỳ diệu kia, máu trong người không khỏi một trận sôi trào, không ngờ rằng lão nhân kia lại giấu một thứ tốt như thế nha…
“Thanh Trừng trận lấy lực thiên địa vì mình sở dụng. Loại lực này chính là lấy bạo chế bạo, vô luận sức lực của ba người bọn họ có nhiều đến đâu, đều không có khả năng làm trận pháp suy chuyển !” Thản nhiên nói xong, Mộ Thiên Dao nhìn màn hào quang phía dưới đang chậm rãi đè ép xuống…
Thanh nhã u nhiên, không có khí thế bàng bạc, cũng không rít gào mãnh liệt.
Mà nhẹ nhàng bâng quơ liếm cuốn mà đến, như xuân phong quất vào mặt.
Nhưng ngọn xuân phong kia như gió lốc thổi qua, tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên.
Nghiền nát, chân chính nghiền nát.
Giống như ngay cả không khí cũng bị nghiền nát vậy. Tro bụi màu xám bị gió cuốn lên , nơi nó đi qua, tất cả mọi vật,đều bị nghiền thành phấn vụn. Không phải chiếm đoạt cũng không phải giam cầm.
Mà là nghiền nát hết thảy, đem hết thảy những vật nó chạm đến, toàn bộ nghiền thành mạt phấn, trừ khử khỏi thế giới này.
Đây chính là chỗ lợi hại nhất của Thanh Trừng trận, nghiền nát hết thảy, thanh trừng như thế nào? Chính là giết sạch, diệt hết…
Trong lòng Mộ Thiên Dao cũng vô cùng kinh hãi, nhưng trên mặt một chút cũng không thay đổi. Bất quá, thân mình của nàng cứng ngắc đã nói lên tất cả. Đám người Thương Hàn Thương Cao phía sau lại không được trấn định như vậy. Trận pháp,trên đời này vẫn là vật ít được chú ý, không có mấy người đi nghiên cứu thứ buồn tẻ này. Cái bọn họ tôn trọng , chính là sức lực cường đại, loại mượn ngoại lực này, ở trong mắt bọn họ thật đáng khinh thường .
Nhưng…
Mấy người cơ hồ thất thố cả: “Này…”
“Làm sao có thể… .”
“Tại sao có thể như vậy ?”
Thế giới này thật sự điên cuồng , Thương Hồ phong tư xinh đẹp triệt để hóa đá… .
Mộ Thiên Dao biết được ngoài Huyền Thiên cốc cũng có bố trí trận pháp, nghe nói do các tiền bối của bộ tộc thiết kế. Vậy trận pháp kia tất nhiên sẽ lợi hại hơn loại mà Từ bá thiết lập rồi? Cũng phải thôi, di vật Huyễn Thần tộc có sức mê hoặc như vậy mà. Cho dù bọn họ có thể thông qua Vô Nhai động mà đi xuống , cũng chưa chắc đã vào Huyền Thiên cốc được! !
Lắc đầu, bất quá, là hậu duệ của Huyễn Thần tộc, nghĩa vụ của nàng là giúp đỡ thủ hộ di vật cuối cùng của bọn họ——
Được rồi! Mộ Thiên Dao thừa nhận, nàng cũng có động tâm. Những thứ đó là của tiền bối Huyễn Thần tộc lưu cho nàng mà, làm sao có thể để rơi vào tay ngoại nhân chứ? Mộ Thiên Dao suy nghĩ có chút đáng khinh…
Gió nhẹ phất qua, tro bụi tung bay, nháy mắt bị mặt đất hấp thu, nháy mắt biến vào đất đen, ngay cả một giọt máu cũng không lưu lại. Quả nhiên a, không hổ là Thanh Trừng trận a, thật sự là vật quý giết người hủy thi! ! Mộ Thiên Dao vốn đã muốn buông tha cho chuyện học tập trận pháp lại nảy lên tâm tư ——
Không buồn xem xét tâm tư của mười tám kẻ phía sau lưng, Mộ Thiên Dao tặc cười một tiếng, phiêu nhiên quay về, nháy mắt, ở trong không trung chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh màu trắng ——
Không khí tươi mát mang theo hơi thở bùn đất hòa tan còn có một mùi máu tươi lưu lại, chỉ còn mấy người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn từ khuôn mặt cứng ngắc của nhau thấy được sự hoảng sợ. Quả nhiên a, Ác Ma cốc không đơn giản như vậy a, bọn hắn ở trong này sinh hoạt lâu như vậy, mà còn chưa hoàn toàn hiểu hết Ác Ma cốc a! !
Nhìn bùn đất phía đươi, lại im lặng nhìn dấu vết của trận pháp, tầng tử sắc hào quang huyền bí cũng không biết đã biến mất khi nào. Mấy người cứng ngắc nhìn nhau, chậm rãi rời đi, trong đó sắc mặt của một vài người lại phấn khích, nhưng lúc này hắn lại không thể nói gì, càng không thể tỏ vẻ…
Nhưng cũng không có tác dụng gì.
Màn hào quang tử sắc vẹn nguyên như cũ.
Đứng từ trên cao nhìn xuống đám người trong trận điên cuồng công kích, lại còn có ba người căn bản không thể thoát ra đang ở bên trong chém giết người khác. Sắc mặt Mộ Thiên Dao không thay đổi chút nào, nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu so đo. Tin tức về Huyền Thiên cốc dường như đã không còn là bí mật nữa, nếu bây giờ buông tha đám người kia, như vậy phiền toái kế tiếp sẽ vượt xa sở liệu của nàng, cho nên không cần lưu lại bất kỳ người nào! ! !
Ác Ma cốc của nàng cũng không phải dễ dàng tiến vào như vậy , nếu đã vào,thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra…
“Vì sao sức lực của ba người kia hợp lại đã rất lớn mà vẫn không thể lay động trận pháp một phần nào?” Thương Hồ nói ra nghi vấn của mình , nhưng thật ra hắn không để ý đến sự chém giết cùng máu tanh ở nơi đó, ánh mắt hắn hưng phấn nhìn trận pháp kỳ diệu kia, máu trong người không khỏi một trận sôi trào, không ngờ rằng lão nhân kia lại giấu một thứ tốt như thế nha…
“Thanh Trừng trận lấy lực thiên địa vì mình sở dụng. Loại lực này chính là lấy bạo chế bạo, vô luận sức lực của ba người bọn họ có nhiều đến đâu, đều không có khả năng làm trận pháp suy chuyển !” Thản nhiên nói xong, Mộ Thiên Dao nhìn màn hào quang phía dưới đang chậm rãi đè ép xuống…
Thanh nhã u nhiên, không có khí thế bàng bạc, cũng không rít gào mãnh liệt.
Mà nhẹ nhàng bâng quơ liếm cuốn mà đến, như xuân phong quất vào mặt.
Nhưng ngọn xuân phong kia như gió lốc thổi qua, tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên.
Nghiền nát, chân chính nghiền nát.
Giống như ngay cả không khí cũng bị nghiền nát vậy. Tro bụi màu xám bị gió cuốn lên , nơi nó đi qua, tất cả mọi vật,đều bị nghiền thành phấn vụn. Không phải chiếm đoạt cũng không phải giam cầm.
Mà là nghiền nát hết thảy, đem hết thảy những vật nó chạm đến, toàn bộ nghiền thành mạt phấn, trừ khử khỏi thế giới này.
Đây chính là chỗ lợi hại nhất của Thanh Trừng trận, nghiền nát hết thảy, thanh trừng như thế nào? Chính là giết sạch, diệt hết…
Trong lòng Mộ Thiên Dao cũng vô cùng kinh hãi, nhưng trên mặt một chút cũng không thay đổi. Bất quá, thân mình của nàng cứng ngắc đã nói lên tất cả. Đám người Thương Hàn Thương Cao phía sau lại không được trấn định như vậy. Trận pháp,trên đời này vẫn là vật ít được chú ý, không có mấy người đi nghiên cứu thứ buồn tẻ này. Cái bọn họ tôn trọng , chính là sức lực cường đại, loại mượn ngoại lực này, ở trong mắt bọn họ thật đáng khinh thường .
Nhưng…
Mấy người cơ hồ thất thố cả: “Này…”
“Làm sao có thể… .”
“Tại sao có thể như vậy ?”
Thế giới này thật sự điên cuồng , Thương Hồ phong tư xinh đẹp triệt để hóa đá… .
Mộ Thiên Dao biết được ngoài Huyền Thiên cốc cũng có bố trí trận pháp, nghe nói do các tiền bối của bộ tộc thiết kế. Vậy trận pháp kia tất nhiên sẽ lợi hại hơn loại mà Từ bá thiết lập rồi? Cũng phải thôi, di vật Huyễn Thần tộc có sức mê hoặc như vậy mà. Cho dù bọn họ có thể thông qua Vô Nhai động mà đi xuống , cũng chưa chắc đã vào Huyền Thiên cốc được! !
Lắc đầu, bất quá, là hậu duệ của Huyễn Thần tộc, nghĩa vụ của nàng là giúp đỡ thủ hộ di vật cuối cùng của bọn họ——
Được rồi! Mộ Thiên Dao thừa nhận, nàng cũng có động tâm. Những thứ đó là của tiền bối Huyễn Thần tộc lưu cho nàng mà, làm sao có thể để rơi vào tay ngoại nhân chứ? Mộ Thiên Dao suy nghĩ có chút đáng khinh…
Gió nhẹ phất qua, tro bụi tung bay, nháy mắt bị mặt đất hấp thu, nháy mắt biến vào đất đen, ngay cả một giọt máu cũng không lưu lại. Quả nhiên a, không hổ là Thanh Trừng trận a, thật sự là vật quý giết người hủy thi! ! Mộ Thiên Dao vốn đã muốn buông tha cho chuyện học tập trận pháp lại nảy lên tâm tư ——
Không buồn xem xét tâm tư của mười tám kẻ phía sau lưng, Mộ Thiên Dao tặc cười một tiếng, phiêu nhiên quay về, nháy mắt, ở trong không trung chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh màu trắng ——
Không khí tươi mát mang theo hơi thở bùn đất hòa tan còn có một mùi máu tươi lưu lại, chỉ còn mấy người hai mặt nhìn nhau, đều nhìn từ khuôn mặt cứng ngắc của nhau thấy được sự hoảng sợ. Quả nhiên a, Ác Ma cốc không đơn giản như vậy a, bọn hắn ở trong này sinh hoạt lâu như vậy, mà còn chưa hoàn toàn hiểu hết Ác Ma cốc a! !
Nhìn bùn đất phía đươi, lại im lặng nhìn dấu vết của trận pháp, tầng tử sắc hào quang huyền bí cũng không biết đã biến mất khi nào. Mấy người cứng ngắc nhìn nhau, chậm rãi rời đi, trong đó sắc mặt của một vài người lại phấn khích, nhưng lúc này hắn lại không thể nói gì, càng không thể tỏ vẻ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.