Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Quyển 1 - Chương 19: ngây thơ

Huyễn An Tuyết Hinh

21/01/2016

Tục ngữ nói, “Sơn trung bất tri tuế nguyệt trường” (Dịch nghĩa: Trong núi không biết năm tháng dài)

Ngày tháng sống trong Ác Ma cốc hết sức tiêu dao, Mộ Thiên Dao mới ở đây một thời gian thế nhưng lại quên mất thời gian trôi qua ——

Đảo mắt một cái, trời đã vào cuối mùa thu ,tính thời gian nàng tới Ác Ma cốc không sai biệt lắm cũng ba tháng rồi .

Bất quá, trong cốc năm tháng trôi qua cũng không thế nào thấy rõ ràng được, tuy là cuối mùa thu, nhưng cảnh vật vẫn là một mảnh xuân sắc ——

Từ sau lần trước khi Mộ Thiên Dao không chút khách khí trừng phạt Thương Phong, nhất thời, những người có mặt trong cốc đối với nàng có thêm một tầng sợ hãi, bọn hắn cứ việc không phục, nhưng là, chính mình nắm quyền sinh sát trong tay, bọn hắn cho dù là có bất mãn, cũng không thể nói gì được

“Thế nào ?” Hơi hơi thấy người phía sau sao đó, Mộ Thiên Dao lười biếng đứng ở trước mặt Từ bá, hỏi.

Trải qua nhiều ngày ở chung, Mộ Thiên Dao cũng biết , Từ bá nguyên là sát thủ lừng lẫy có danh tiếng trên giang hồ, từng bài danh đệ nhất, sau đó, vì giết chóc quá nhiều, bị người trong giang hồ bao vây tiễu trừ, sau lại được lão nhân cứu, từ đó liền ẩn cư tại Ác Ma cốc này. Cũng chả trách, một đặc công, một sát thủ, nói chung, nếu vẫn là có một chút là giống nhau , thì chính là công cụ giết người! ! !

Cũng chả trách, nàng luôn cảm thấy trên thân người Từ bá này có loại hơi thở quen thuộc——

“Hồi thiếu gia, sau khi Bạch Lăng xuất cốc tung tích nàng ta liền biến mất, người của chúng ta căn bản tìm không thấy, còn có… Từ ngày đó trở đi Thương Phong thiếu gia vẫn rất im lặng, người đi lên đưa cơm cho hắn trừ bỏ Hứa ma, còn có thập tam đệ tử của thiếu gia cùng thập ngũ đệ tử…”

Nàng hơi nhíu mày, Thương Thanh cùng Thương Ngô?

“Hiện tại, Từ bá có thể đem bối cảnh của bọn hắn nói cho ta nghe có được hay không?” Nàng nhìn Từ bá có chút ý tứ hàm xúc, các đệ tử đó, cả một đám , mặc dù ở thời điểm nàng nhìn thấy thì ngoan ngoãn tựa những chú cừu con, nhưng một khi nàng quay người lại, một đám bình thường đều là đại thiếu gia cao cao tại thượng, nàng mới không tin, bọn hắn không có thân phận bối cảnh gì! !



Dừng một chút, Từ bá xin lỗi nhìn Mộ Thiên Dao: “Này lão nô thật sự không biết, bất quá, theo ý tứ trong lời nói của lão chưởng môn, ta có thể cảm nhận được, bọn hắn thân phận tất nhiên không đơn giản như vậy——” ánh mắt chân thành tha thiết, có vẻ, cũng không phải đang nói dối.

“Được rồi, thân phận bọn hắn trước hết ta không truy cứu nữa, đúng rồi, bên trong giải dược cấp cho Bạch Lăng ta dặn ngươi thêm một ít xích cỏ thanh, ngươi đã bỏ thêm đi?” Khóe miệng nàng bỗng dưng gợi lên một chút tươi cười, ha ha, nàng lại dễ dàng tha cho địch nhân như vậy sao, hừ hừ,đúng là không biết sống chết mà.

“Dựa theo lời thiếu gia phân phó, đã bỏ thêm!” Trong mắt Từ bá xuất hiện một tia nghi hoặc: “Không biết xích cỏ thanh này…”

” Lần đầu tiên ngươi đưa giải dược Hải đường tinh cho ta, cũng là lúc ta lập tức biết được thành phần ở trong giải dược có gì, xích cỏ thanh vừa vặn đem dược lực trung hoà, hơn nữa, cùng độc dược trong cơ thể nàng sinh ra một loại độc dược khác, mặc dù không bị mất mạng, nhưng là, nàng cũng sẽ không quá —— “

Trên trán Từ bá đột nhiên toát ra một tia mồ hôi lạnh, hoàn hảo, hoàn hảo, hắn không trêu chọc đến tiểu thiếu gia.

“Đúng rồi, Từ bá, ngươi đi theo bên người lão chưởng môn được không ít năm, ngươi có biết cái khe hở trong Vô Nhai động kia sao?” Đột nhiên, Mộ Thiên Dao muốn nhắc đến điểm ấy, có vẻ, mục đích của bọn Bạch Lăng chính là vật trong phương diện này, xoa xoa huyệt thái dương, lão nhân này đến tột cún để lại cho nàng cái dạng cục diện rối rắm gì a ——

“Khe hở?” Từ bá nghi hoặc nhìn Mộ Thiên Dao, sau đó lắc đầu: “Điểm ấy ta thật không nghe lão chưởng môn nói qua, làm sao vậy, khe hở này… Chẳng lẽ có cái gì không đúng?”

Lắc đầu “Không có gì, là do ta tò mò thôi, lúc đó ta chẳng phải sợ trong động có khe hở quá lớn, làm cho toàn bộ động khẩu sụp xuống thôi, phải biết rằng, đặt ở nơi đó có thể là tất cả bí tịch a, đây là bí tịch người trong giang hồ tha thiết ước mơ a! !” Mộ Thiên Dao nghĩ nghĩ, vẫn là cũng không nói ra bản thân nghi hoặc cái gì thì hơn, một là, nàng còn chưa có thể hoàn toàn tin tưởng Từ bá, hai là, nàng cũng không muốn có chân tham dự trong đó.

“Thùng thùng…” Trong mắt Từ bá xẹt qua một tia hoài nghi, sau đó muốn nói thêm cái gì, đột nhiên có tiếng đập cửa đánh gãy câu hỏi của Từ bá.

“Ai vậy?” Thanh âm Mộ Thiên Dao vẫn lười biếng như cũ, tuy rằng mới tới nơi này ngắn ngủn có ba tháng, nhưng là, tế bào ‘Lười’ trong cơ thể nàng đã hoàn toàn bị kích hoạt, tâm tình buộc chặt hàng năm nháy mắt thả lỏng, thoáng chốc, nàng cả người đều thả lỏng xuống dưới.



“Sư phụ ——” thanh âm nặng nề thẳng tắp xuyên thấu đại môn, thẳng tắp tiến vào.

Không biết làm sao đành ngồi dậy, hướng về phía Từ bá phất phất tay: “Từ bá ngươi trước đi xuống đi!”

————

“Lại có chuyện gì xảy ra a?” Nhìn nam tử cao cao đối diện trước mặt mình lại nhìn chằm chằm chính mình, nội tâm Mộ Thiên Dao lộp bộp một chút, hơi hơi xoay nhẹ một chút, sau đó chân thon dài đạp mạnh, nhất thời, mông nương theo cỗ lực đạo ngồi hạ trên ghế, hơn nữa thoáng phóng nội lực, nháy mắt đi ra xa mấy m, xa xa nhìn thẳng hắn trước mặt: “Ta chán ghét người khác dùng ánh mắt nhìn xuống như vậy xem ta, ngồi xuống!”

Ngữ khí tràn đầy không ưng thuận, hắn như vậy, làm cho người ta cảm giác đó là cao cao tại thượng, mà chính mình, lại chỉ có thể để hắn nhìn một cách bình thường ——

Nhún nhún vai, sau đó bước đến một bên, chuyển một cái ghế tới, sau đó đi đến bên người Mộ Thiên Dao, ngồi xuống.

Thoáng chốc, không khí chung quanh bởi vì hắn tới gần mà hơi hơi có chút nặng nề, Mộ Thiên Dao trong lòng hơi thấy không thoải mái, nàng rất chán ghét loại cảm giác này, giống như là lãnh địa của chính mình đột nhiên bị người ta chiếm lấy.

“Sư phụ, hôm kia người cho chúng ta chuẩn bị sân huấn luyện , còn có một chút các sư đệ đều không rõ ràng lắm, còn có, việc học hôm qua người không có đi lên, đúng rồi…”

“Ngừng ——” Mộ Thiên lớn tiếng gọi ngừng: “Các ngươi đều lớn hơn ta nhiều? Còn muốn ta ở bên tay dạy sao? Hiện tại các ngươi hoàn toàn có thể tự học, còn có, gọi đám ranh con kia làm mấy động tác nhỏ ấy ít đi một chút cho ta, ngươi đừng cho là ta không biết ba ngày trước giấy bản trong toilet là ai lấy đi , hôm kia là ai thiết lập cho ta cạm bẫy nho nhỏ ở bên hồ, hại ta suýt chút nữa rơi vào trong tiểu hồ, còn có hôm qua, vụng trộm ở trong bát của ta phóng thuốc xổ! !”Băng lạnh cười: “Hừ hừ, chuyện đó chỉ dùng tính với trẻ con thôi, trước kia lúc vi sư ba tuổi sẽ chơi, cố gắng lấy những thủ đoạn ngây thơ đó đến đối phó vi sư ư…”

Nam tử khóe miệng hơi hơi rút rút: “Bọn hắn vốn đều là đám tiểu hài tử choai choai thôi…”

“Ta biết, cho nên, ta cho các ngươi chạy quyển quyển, chơi diều hâu bắt gà con, nhảy dây, đây chẳng phải là đón ý nói hùa khẩu vị của tiểu hài tử sao? Như thế nào, còn không hài lòng cái gì?” Hơi nhíu mày, một câu tiểu hài tử liền xong rồi? Hừ, mới không đơn giản như vậy, nhóm các ngươi đã cho ta đây chơi trò chơi ngây thơ như vậy, ta đây cũng hay dùng chiêu số đồng dạng đến đối phó các ngươi! !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Nhi, Buông Tha Vi Sư Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook