Quyển 1 - Chương 10: thương hồ
Huyễn An Tuyết Hinh
21/01/2016
“Không phải. . . . . .” Thương Nhiên vô cùng vô tội lắc đầu một cái, sau đó chớp cặp mắt, nói: “Thật ra thì ta vốn cũng chuẩn bị cùng Ngũ sư
huynh liên kết, chỉ là, gặp được sư phụ, sau đó nhìn thấy sư phụ rất yếu đuối, hơn nữa khuôn mặt lại xinh đẹp như vậy, võ công khẳng định cũng
không giỏi giang gì. . . . . . .”
Càng nói, hắc tuyến trên trán Mộ Thiên Dao càng nghiêm trọng, cuối cùng, Mộ Thiên Dao cắn răng nghiến lợi nhìn ánh mắt vô tội cực kỳ của Thương Nhiên, chỉ đành miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười: “Thật. . . Rõ là. . . . . . đồ nhi tốt. . . . . .”
“Ta cũng nghĩ như vậy! !” Thương Nhiên nhất thời cao hứng cực kỳ, cười híp mắt nói: “Huống chi, sư phụ là người đẹp nhất mà ta từng gặp, về sau, chờ ta trưởng thành nhất định sẽ cưới sư phụ. . . . . .”
“Cưới ——” giọng nói của Mộ Thiên Dao bỗng dưng cất cao, sau đó không kìm hãm được mà lui về phía sau mấy bước, lúc này mới vỗ ngực một cái, một bộ dạng vẫn còn sợ hãi: “Đồ nhi, trái tim vi sư hơi yếu, về sau không được đùa giỡn kiểu này——”
Vô tội chớp chớp con mắt, Thương Nhiên nói nói: “Sư phụ. . . . . .”
“Ngừng, từ bây giờ, người chớ nói lời nào nữa, để tránh kích thích vi sư ——” Mộ Thiên Dao vung tay lên. Dưới chân cũng không tự giác lui về sau một bước ——
“Sư phụ ——” mắt Thương Nhiên đột nhiên buộc chặt, sau đó bất đắc dĩ dang đôi tay: “Đừng lui nữa ——”
“A ——”
“Phía sau ngươi là hồ. . . . . .”
“Bùm. . . . . .”
trong lòng Mộ Thiên Dao đem khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội trên bờ kia hung hăng nguyền rủa một lần, sau đó vội vàng bơi lên.
“Phập. . . . . .” Đột nhiên, Mộ Thiên Dao nghĩ tới điều gì, sau đó đầu chậm chạp quay lại ——
“Cá sấu ——”
Một tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó, cả người đột nhiên bay lên, này, không thể không nói, người tiềm lực là vô hạn. Một cái nhảy lên, Mộ Thiên Dao từ trong hồ nhảy đến bên bờ, cũng không kịp giáo huấn Thương Nhiên, mông đít giống như lửa đốt——
Áo ngoài uớt dầm dề dán chặt lấy thân thể thon gầy của nàng. Gió núi thổi qua, có chút hơi lạnh lẽo ——
Mộ Thiên Dao chạy về phía trước, tự nhiên không có nhìn thấy Thương Nhiên phía sau, vốn trên mặt vô tội thuần khiết đột nhiên trở nên thâm thúy, khóe miệng nở một nụ cười, cả người hết sức mơ hồ, nhưng là, hơi thở lạnh lẽo, lại làm cho cá sấu đuổi theo tới bên bờ hốt hoảng lặn vào đáy sông ——
“A, sư phụ, ngươi bị cướp ư ?” Vừa mới đi vào viện, nhất thời, một đám người bộ mặt dấu chấm hỏi vây quanh, những lão nhân này, nguyên là người đơn thuần thiện lương, rất ít khi tiếp xúc giang hồ, lần này, mặc dù đối với Thiên Tuyệt lão nhân an bài không hiểu lắm, chỉ là, từng người vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình.
Mới vừa đuổi những hạ nhân quan tâm quá độ này, đâm đầu đi tới lại là một yêu nghiệt. Vạt áo được gió nhẹ nâng, Hồng Y nhẹ nhàng đơn giản, tóc dài nhu thuận nhẹ nhàng đung đưa, mỗi bước đi, đều giống như đám mây không tầm thường, tự nhiên mà tiêu sái , bước chân khẽ, nhẹ nhàng mà đến, như thần linh trên chín tầng mây, nhanh nhẹn tới, một hồi mát mẻ đập vào mặt, làm cho người ta không nhịn được mà tham lam hô hấp thật sâu, sau đó đắm chìm. . . . . .
Nhưng lúc này, không bao gồm Mộ Thiên Dao! !
Người nọ đẹp, là tốt nhìn, nhưng là, nàng lại thấy được sau lưng xinh đẹp, sau ánh mắt đẹp, cũng tràn đầy gai nhọn ——
Tỉ mỉ quan sát lần nữa, thì ra người này cũng là một trong số đồ đệ của mình. Không khỏi thầm than, chẳng lẽ cổ đại dùng phong thủy để nuôi người sao? Mở một cuộc so tài yêu nghiệt, một cái so với một đẹp hơn, muốn nữ nhân thiên hạ sống thế nào hả?
Biết là đồ đệ của mình, trong óc suy nghĩ một chút, không biết xếp hàng thứ mấy?
May nhờ trí nhớ mình bây giờ không phải giống Mộ Thiên Dao trước kia, trong óc nhớ lại cảnh ngày hôm qua. Chỗ bọn họ đứng, đây cũng là ——
“Lão Tứ, làm sao ngươi ở chỗ này?” Nếu không biết tên, vậy thì lấy vị trí đứng gọi thôi. Chỉ là, lúc này hắn không phải nên ở trong động len lén học trận pháp sao? Sao. . . . . .
“Lão Tứ? !” Nụ cười trên mặt cứng đờ, sau đó kiêu ngạo biến mất, co quắp——
“Sư phụ, ta là Tứ Đồ Đệ của người – Thương Hồ ——” đột nhiên, hắn đứng nghiêm, sau đó mặt nghiêm túc nhìn Mộ Thiên Dao.
“Thương Hồ ——” Mộ Thiên Dao âm thầm trầm mặt xuống, quả nhiên giảo hoạt như hồ ly. Chỉ là ——
Ngẩng mặt lên, cười híp mắt nhìn Thương Hồ, Mộ Thiên Dao ‘ hòa ái ’ nói: “Tiểu Hồ a, vi sư vô ý ngã vào trong nước, hiện tại phải đi về thay quần áo, đúng rồi, vi sư thấy các ngươi có võ công không tệ, mà các ngươi cũng âm thầm cố gắng không ít, cũng tốt, vi sư nhẹ nhõm đi nhiều việc, về sau cứ tùy ý. Chỉ là, phía sau núi cái gì đó, sơn động cái gì đó, còn có bên ngoài, trời ạ, vi sư tương đối ‘ yếu ’, từng người các ngươi có thể tự mình quyết định, đúng rồi, ngươi cũng mau đi thay y phục đi, vi sư ngửi thấy hơi thở ẩm thấp, nhìn ngươi, nhất định là đến sơn động chơi rồi——”
Nói xong, cũng không đi xem vẻ mặt Thương Hồ cứng ngắc, đắc ý rời đi.
Cho đến khi đi xa, chuyển qua một ngã rẽ, cũng nhìn không thấy nữa, trên mặt Thương Minh nở nụ cười tà tứ, đáy mắt có ánh sáng lạnh hiện ra, xinh đẹp lấy tay kéo sợi tóc bên má , từ từ trở về phòng
hai chữ “Thú vị ——”ở trong gió lan truyền——
Càng nói, hắc tuyến trên trán Mộ Thiên Dao càng nghiêm trọng, cuối cùng, Mộ Thiên Dao cắn răng nghiến lợi nhìn ánh mắt vô tội cực kỳ của Thương Nhiên, chỉ đành miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười: “Thật. . . Rõ là. . . . . . đồ nhi tốt. . . . . .”
“Ta cũng nghĩ như vậy! !” Thương Nhiên nhất thời cao hứng cực kỳ, cười híp mắt nói: “Huống chi, sư phụ là người đẹp nhất mà ta từng gặp, về sau, chờ ta trưởng thành nhất định sẽ cưới sư phụ. . . . . .”
“Cưới ——” giọng nói của Mộ Thiên Dao bỗng dưng cất cao, sau đó không kìm hãm được mà lui về phía sau mấy bước, lúc này mới vỗ ngực một cái, một bộ dạng vẫn còn sợ hãi: “Đồ nhi, trái tim vi sư hơi yếu, về sau không được đùa giỡn kiểu này——”
Vô tội chớp chớp con mắt, Thương Nhiên nói nói: “Sư phụ. . . . . .”
“Ngừng, từ bây giờ, người chớ nói lời nào nữa, để tránh kích thích vi sư ——” Mộ Thiên Dao vung tay lên. Dưới chân cũng không tự giác lui về sau một bước ——
“Sư phụ ——” mắt Thương Nhiên đột nhiên buộc chặt, sau đó bất đắc dĩ dang đôi tay: “Đừng lui nữa ——”
“A ——”
“Phía sau ngươi là hồ. . . . . .”
“Bùm. . . . . .”
trong lòng Mộ Thiên Dao đem khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội trên bờ kia hung hăng nguyền rủa một lần, sau đó vội vàng bơi lên.
“Phập. . . . . .” Đột nhiên, Mộ Thiên Dao nghĩ tới điều gì, sau đó đầu chậm chạp quay lại ——
“Cá sấu ——”
Một tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó, cả người đột nhiên bay lên, này, không thể không nói, người tiềm lực là vô hạn. Một cái nhảy lên, Mộ Thiên Dao từ trong hồ nhảy đến bên bờ, cũng không kịp giáo huấn Thương Nhiên, mông đít giống như lửa đốt——
Áo ngoài uớt dầm dề dán chặt lấy thân thể thon gầy của nàng. Gió núi thổi qua, có chút hơi lạnh lẽo ——
Mộ Thiên Dao chạy về phía trước, tự nhiên không có nhìn thấy Thương Nhiên phía sau, vốn trên mặt vô tội thuần khiết đột nhiên trở nên thâm thúy, khóe miệng nở một nụ cười, cả người hết sức mơ hồ, nhưng là, hơi thở lạnh lẽo, lại làm cho cá sấu đuổi theo tới bên bờ hốt hoảng lặn vào đáy sông ——
“A, sư phụ, ngươi bị cướp ư ?” Vừa mới đi vào viện, nhất thời, một đám người bộ mặt dấu chấm hỏi vây quanh, những lão nhân này, nguyên là người đơn thuần thiện lương, rất ít khi tiếp xúc giang hồ, lần này, mặc dù đối với Thiên Tuyệt lão nhân an bài không hiểu lắm, chỉ là, từng người vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình.
Mới vừa đuổi những hạ nhân quan tâm quá độ này, đâm đầu đi tới lại là một yêu nghiệt. Vạt áo được gió nhẹ nâng, Hồng Y nhẹ nhàng đơn giản, tóc dài nhu thuận nhẹ nhàng đung đưa, mỗi bước đi, đều giống như đám mây không tầm thường, tự nhiên mà tiêu sái , bước chân khẽ, nhẹ nhàng mà đến, như thần linh trên chín tầng mây, nhanh nhẹn tới, một hồi mát mẻ đập vào mặt, làm cho người ta không nhịn được mà tham lam hô hấp thật sâu, sau đó đắm chìm. . . . . .
Nhưng lúc này, không bao gồm Mộ Thiên Dao! !
Người nọ đẹp, là tốt nhìn, nhưng là, nàng lại thấy được sau lưng xinh đẹp, sau ánh mắt đẹp, cũng tràn đầy gai nhọn ——
Tỉ mỉ quan sát lần nữa, thì ra người này cũng là một trong số đồ đệ của mình. Không khỏi thầm than, chẳng lẽ cổ đại dùng phong thủy để nuôi người sao? Mở một cuộc so tài yêu nghiệt, một cái so với một đẹp hơn, muốn nữ nhân thiên hạ sống thế nào hả?
Biết là đồ đệ của mình, trong óc suy nghĩ một chút, không biết xếp hàng thứ mấy?
May nhờ trí nhớ mình bây giờ không phải giống Mộ Thiên Dao trước kia, trong óc nhớ lại cảnh ngày hôm qua. Chỗ bọn họ đứng, đây cũng là ——
“Lão Tứ, làm sao ngươi ở chỗ này?” Nếu không biết tên, vậy thì lấy vị trí đứng gọi thôi. Chỉ là, lúc này hắn không phải nên ở trong động len lén học trận pháp sao? Sao. . . . . .
“Lão Tứ? !” Nụ cười trên mặt cứng đờ, sau đó kiêu ngạo biến mất, co quắp——
“Sư phụ, ta là Tứ Đồ Đệ của người – Thương Hồ ——” đột nhiên, hắn đứng nghiêm, sau đó mặt nghiêm túc nhìn Mộ Thiên Dao.
“Thương Hồ ——” Mộ Thiên Dao âm thầm trầm mặt xuống, quả nhiên giảo hoạt như hồ ly. Chỉ là ——
Ngẩng mặt lên, cười híp mắt nhìn Thương Hồ, Mộ Thiên Dao ‘ hòa ái ’ nói: “Tiểu Hồ a, vi sư vô ý ngã vào trong nước, hiện tại phải đi về thay quần áo, đúng rồi, vi sư thấy các ngươi có võ công không tệ, mà các ngươi cũng âm thầm cố gắng không ít, cũng tốt, vi sư nhẹ nhõm đi nhiều việc, về sau cứ tùy ý. Chỉ là, phía sau núi cái gì đó, sơn động cái gì đó, còn có bên ngoài, trời ạ, vi sư tương đối ‘ yếu ’, từng người các ngươi có thể tự mình quyết định, đúng rồi, ngươi cũng mau đi thay y phục đi, vi sư ngửi thấy hơi thở ẩm thấp, nhìn ngươi, nhất định là đến sơn động chơi rồi——”
Nói xong, cũng không đi xem vẻ mặt Thương Hồ cứng ngắc, đắc ý rời đi.
Cho đến khi đi xa, chuyển qua một ngã rẽ, cũng nhìn không thấy nữa, trên mặt Thương Minh nở nụ cười tà tứ, đáy mắt có ánh sáng lạnh hiện ra, xinh đẹp lấy tay kéo sợi tóc bên má , từ từ trở về phòng
hai chữ “Thú vị ——”ở trong gió lan truyền——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.